Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 35: Ba năm đã trôi qua

Ngày cập nhật : 2025-11-10 18:22:58
“Phân bộ của Thanh Hoa Thần giáo này gần châu Đại Nguyên nhất, chúng ta sẽ bắt đầu từ đây trước.”
Một nhóm người vây quanh một chiếc bàn. Trên bàn đặt một tấm bản đồ. Ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm trọng, trông chẳng khác gì các tướng lĩnh trong quân doanh tụ họp trước bàn cát, bàn bạc chiến lược xuất binh.
Bích Đào chính là chủ soái của đám “tướng lĩnh” này.
Nàng chỉ vào một phân bộ tà giáo gần thành Uất Nam thuộc châu Đại Nguyên, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái.
“Trước tiên cứu những Độc nhân ra, giao cho Võ y sư.”
“Sau đó... phía tây thành Uất Nam chẳng phải có một ngôi chùa của Phật giáo sao, đối lập với tà giáo này theo thế nam bắc phân lập.”
Bích Đào dứt khoát nói: “Thương Linh ca ca dẫn người bao vây nơi này, các ca ca khác dẫn người mang đao xông vào.”
Nàng lại dặn dò: “Nhớ kỹ, không được sát sinh, chúng ta chủ yếu khuyên bảo họ hướng thiện.”
“Những người này chắc hẳn đã truyền bá giáo lý ở thành Uất Nam, hãy tìm cách lấy được bằng chứng họ cấu kết với quan lại quyền quý ở địa phương.”
“Vậy sau đó, những người này xử lý thế nào?" Thái Âm có tính tình nóng nảy, không đợi Bích Đào nói xong đã sốt ruột hỏi bước tiếp theo.
Hắn vẫn nghiêng về việc gi‧ết sạch đám tà giáo đồ này.
Dù sau khi hạ giới, tiên vị không được tùy tiện s‧át sinh, nhưng vẫn có thể trừng phạt những kẻ gian ác làm điều xấu xa, tổn hại âm đức.
Điều này không tính là gi‧ết chóc, mà là quyền phán phạt vốn có của tiên vị.
Dù những kẻ này ch‧ết đi rồi xuống Minh giới, cũng sẽ bị phán quan xét xử, bị Sổ Công Đức thanh toán.
Cùng lắm thì việc gi‧ết những kẻ đó sớm một chút sẽ khiến Minh giới gặp chút phiền phức khi truy xét lại cuộc đời chúng mà thôi.
Những người đáng lẽ bị đám tà giáo này hại ch‧ết mà vẫn còn sống, việc xử lý mệnh bàn của người thường trong cuộc thi này cũng sẽ tốn chút công sức.
Nhưng nếu chọn tinh giới này làm nơi thi đấu, chứng minh tinh bàn ở giới này vốn dị thường, mệnh bàn thương sinh dễ đảo lộn.
Dù sao các tiên trưởng tham gia cuộc thi cũng phải chỉnh sửa từng mệnh bàn này về đúng vị trí, nên cũng chẳng ngại hiệu ứng dây chuyền do gi‧ết ch‧ết những kẻ này gây ra.
Ác giả ác báo ngay lập tức mới là sảng khoái nhất.
Có hai vị ca ca cũng phụ họa: “Mất công quanh co lòng vòng làm gì, chúng ta trực tiếp dẫn người đi diệt sạch bọn chúng là xong.”
Bích Đào bị ngắt lời nhưng không chút khó chịu, chỉ mỉm cười nhìn các vị ca ca, đợi họ trút hết nỗi lòng căm ghét cái ác, rồi mới nói tiếp: “Sinh tử luân hồi của phàm nhân, cũng gọi là nhân quả.”
“Chúng ta là tiên vị Cửu Thiên xuống hạ giới, dính vào nhân quả thì không đáng kể, đương nhiên các ca ca cũng có quyền phán phạt kẻ gian ác.”
“Nhưng tiên vị Cửu Thiên đích thân ra tay phán phạt những kẻ gian ác này thì tích được mấy phần công đức?”
“Nếu vì thế mà làm bẩn tay các ca ca, khiến những kẻ vốn không có kiếp sau lại vì sự can thiệp của chúng ta mà có cơ hội luân hồi đầu thai, chẳng phải là bọn chúng được lợi rồi sao?”
“Chúng đáng sao?”
Nếu Bích Đào dùng bất kỳ lý do nào khác để khuyên can, e rằng dù không khiến các ca ca bất mãn, vẫn sẽ làm theo ý nàng, nhưng khó tránh khỏi việc họ cho rằng Bích Đào do dự thiếu quyết đoán, hành sự không đủ dứt khoát.
Dù sao những tiên vị công đức của U Thiên này, mỗi người đều có một quá khứ rung chuyển trời đất.
Họ đã siêu phàm thoát tục, đạt đến vị trí tối cao của Cửu Thiên, lẽ nào gi‧ết vài kẻ hại dân thường còn phải đắn đo tính toán ư?
Lẽ nào còn phải để ý đến những lời đánh giá của đám nhát gan trên Ngân Hán Cổ, những kẻ thậm chí không dám từ bỏ tiên vị để xuống hạ giới tham gia cuộc thi, dốc sức tranh đấu sao?
Nhưng góc độ khuyên bảo của Bích Đào lại cực kỳ sắc bén.
Nàng không khuyên họ đừng gây phiền hà cho các tiên trưởng tham gia cuộc thi, đừng để đám người đứng sau Ngân Hán Cổ có cớ bàn tán.
Nàng nói rằng đám gian ác kia căn bản không xứng để tiên vị Cửu Thiên đích thân phán phạt.
Hơn nữa, nàng còn lo rằng vì tiên vị dính vào nhân quả của chúng mà chúng lại được lợi gì đó.
Lời tâng bốc ngầm này khiến mấy tiên vị Công Đức vốn hô hào gi‧ết chóc cảm thấy sảng khoái cả người.
Người nhỏ nhất, Thu Bạch, còn nói với vẻ bừng tỉnh: “Tiểu muội nói đúng lắm! Sao chúng ta phải dính vào nhân quả của bọn chúng, lỡ đâu để lũ đó được lợi, có cơ hội luân hồi đầu thai, chẳng phải ghê tởm lắm sao?”
Mọi người đều gật đầu đồng ý, Thương Linh lại hỏi Bích Đào: “Vậy muội vốn định xử lý đám người này thế nào?”
“Báo quan bắt chúng à?” Thái Âm gãi đầu, cảm thấy giao chúng cho quan phủ cũng được.
Bích Đào lắc đầu: “Lần này giao cho quan phủ e là vô dụng, thành Uất Nam gần đất phong của Đại Hoàng tử ở châu Xương Sơn.”
“Ngày ấy Đan Hi Quận Vương trở về hoàng đô, Đại Hoàng tử từng hứa với Dung An Vương rằng chỉ cần ông ấy tham gia chặn giết, và thành công gi‧ết ch‧ết Đan Hi Quận Vương, sẽ xin triều đình ban cho ông ấy ba thành quanh châu Đại Nguyên, trong đó có Uất Nam.”
“Nói cách khác, ba thành này dù bề ngoài vẫn nghe lệnh triều đình, nhưng ngầm đã quy thuận Đại Hoàng tử.”
“Ở địa bàn của Đại Hoàng tử mà giao đám giáo đồ Thanh Hoa Thần giáo mà ông ta bảo vệ cho quan phủ, chẳng khác gì tay trái đổi sang tay phải.”
Mấy vị ca ca đều nhìn về phía Bích Đào. Nàng cũng không vòng vo, tiếp tục nói: “Nhưng dù thành Uất Nam ngầm quy phục Đại Hoàng tử, không có nghĩa là không có ai muốn chen chân vào, ngăn cản ông ta mở rộng thế lực.”
“Ta nghe nói Nhị Hoàng tử và Đại Hoàng tử bất hòa như nước với lửa, nhiều năm qua đấu đá ngươi ch‧ết ta sống.”
“Hơn nữa, vì mẫu tộc của Nhị Hoàng tử có mối liên hệ sâu sắc với Phật giáo, dựa vào phương trượng của chùa Từ Ân ở Quan Tinh Đài của Phật giáo, nắm giữ dư luận, thao túng dân ý, thu phục lòng dân, đến cả đương kim Hoàng Đế cũng bị đám này bôi nhọ.”
“Từng ngự giá thân chinh, dẫn quân lập quốc, vị anh hùng lập nghiệp giờ đã già yếu, bị ép phải ban mấy chiếu thư nhận tội.”
“Phật giáo đã trở thành quốc giáo của Thanh Liêu. Chùa miếu trải rộng hoàng thành, thậm chí khắp cả Thanh Liêu quốc. Thế lực lớn mạnh, lòng dân quy phục sâu sắc, không gia tộc quyền quý nào sánh bằng.”
“Sở dĩ Đại Hoàng tử hậu thuẫn cho Thanh Hoa Thần giáo, chính là vì bất mãn với Phật giáo từ lâu, càng bất mãn với Nhị Hoàng tử dựa vào Phật giáo mà diễu võ dương oai.”
“Ta từng là Thiên Nữ của Thanh Hoa Thần giáo, biết rằng giáo đồ của Thanh Hoa Thần giáo hàng ngày làm nhiều nhất không phải là truyền giáo, mà là tìm mọi cách bới móc sai lầm của đám Phật giáo, bôi nhọ danh tiếng bọn họ.”
“Hễ Phật giáo có chùa miếu ở thành nào, hay tích cực bố thí ở châu nào gặp thiên tai, Thanh Hoa Thần giáo nhất định sẽ không tiếc mọi giá lập phân bộ ở đó. Như ở thành Uất Nam này, hai bên đối lập thành thế chân vạc.”
“Đây không phải cuộc đấu giữa chính và tà, nói trắng ra là cuộc đấu giữa hai Hoàng tử.”
“Nếu ta đoán không sai, Đại Hoàng tử định nâng đỡ Thanh Hoa Thần giáo, muốn một ngày nào đó, sau khi nắm được nhược điểm chí mạng của Phật giáo, dùng Thanh Hoa Thần giáo để thay thế.”
“Đây là cách làm rất khả thi. Hiện nay Phật giáo có quyền thế ngút trời, can dự quá nhiều vào chuyện nhân thế, đã không còn là tứ đại giai không của người ngoài cõi hồng trần.”
“Dù là thần tiên thực sự, một khi đặt chân vào nhân gian, khó tránh khỏi sa lầy trong dục vọng của hồng trần vạn trượng.”
“Chắc chắn Phật giáo không hề trong sạch. Mà lão Hoàng Đế là một vị kiêu hùng khai quốc, vì tuổi già sức yếu không khác gì hổ xuống đồng bằng bị khinh nhờn, bị Phật giáo ép phải cúi đầu, trong lòng khó tránh khỏi oán hận.”
“Vì thế, chỉ cần Đại Hoàng tử phát động gây khó dễ với Phật giáo, người đầu tiên ủng hộ ông ta chính là Hoàng Đế.”
“Và bất kể Thanh Hoa Thần giáo do đám lưu manh nào sáng lập, chỉ cần nó thay thế Phật giáo trở thành quốc giáo của Thanh Liêu thì sẽ lập tức cá chép vượt Long Môn, bay vút lên trời.”
“Đến lúc đó, địa vị của Đại Hoàng tử sẽ không còn ai lay chuyển nổi, ngôi vị Thái tử sẽ nằm trong tay của ông ta.”
Bích Đào nói: “Nhưng một kẻ dung túng cho gian tà hại đời, dù là Hoàng tử, dù thứ tự kế vị thuộc về ông ta, làm sao ông ta xứng làm quân vương nắm quyền sinh s‧át?”
“Một khi ông ta đăng cơ, bách tính thiên hạ mới thật sự trở thành cỏ rác, sâu bọ.”
Bích Đào nói với giọng trách trời thương dân: “Đối với nhân gian, đó sẽ là thảm kịch đến nhường nào!”
“Chúng ta là tiên vị Cửu Thiên xuống hạ giới, cuộc thi quan trọng, nhưng phúc lợi của chúng sinh càng quan trọng hơn, tất nhiên không thể để thảm kịch ấy thành hiện thực.”
Lời này nói ra khiến người nghe muốn rơi lệ.
Trên Ngân Hán Cổ, những người thân thiết với Bích Đào nghe được đều cảm thán lòng từ bi và đại ái với tư cách là bậc tiên nhân của Bích Đào.
Nhưng các tiên tộc cổ khác lại im lặng không nói.
Có quỷ mới tin lý do cao cả của nàng ta!
Nhưng tín lực của nàng trên Ngân Hán Cổ lại bắt đầu giảm, ngay cả vài trăm người trước đây cũng không còn.
Những lưu dân được nàng sắp xếp ổn định, vốn chỉ nhất thời tin phục nàng, một khi no đủ, có tiền dư, họ sẽ sống cuộc đời của mình, lo sinh kế của mình, dù cảm tạ nàng, nhưng sẽ không coi nàng là tín ngưỡng.
Có người không nhịn được nói mát: “Bận rộn tới lui có ích gì, mưu tính đủ đường, công đức tuy tăng chút ít, nhưng nhìn tín lực xem, không tăng mà còn giảm.”
“Ngươi đúng là... Đào Đào của chúng ta mới là chân tiên lòng ôm thiên hạ, vô tư quên mình.”
“Hừ... Ta nhớ nàng ta là Linh Tiên, đúng không? Dù có phóng đại, cũng không cần tâng bốc nàng ta thế, nàng ta cho ngươi tiên linh để tiêu xài à?”
...
Những ngày này, trên Ngân Hán Cổ đã khá hòa hợp, những tranh cãi miệng lưỡi giữa các tiên vị cấp thấp diễn ra hàng ngày, nhưng cuối cùng cũng không phân rõ ai đúng ai sai.
Chu Minh chỉ liếc qua, rồi chuyên tâm nhìn Bích Đào.
Y ở Cửu Thiên, đứng trong hàng ngũ Huyền tiên, nắm quyền giám sát, quyền lực lớn hơn cả Hoàng Đế ở nhân gian.
Nhưng y vẫn nghe Bích Đào phân tích sự đấu đá giữa các Hoàng tử một cách thích thú.
Chu Minh từng là con của vũ cơ, vì xuất thân thấp kém mà chịu đủ nhục nhã từ các huynh đệ tỷ muội.
Lúc còn ở hạ giới, ngay cả khi ngủ y cũng không quên giữ mấy phần tinh thần, kiềm chế tư thế của mình để tránh bị người ta chế giễu.
Thực tế, khi còn nhỏ, Chu Minh lớn lên cùng mẫu phi. Mẫu phi không được sủng ái, ít khi đến cung của các phi tần khác, cả ngày ở bên y, thậm chí còn lén dạy y múa mấy năm.
Y múa cũng khá đẹp.
Mẫu phi từng nói, nếu y là nữ tử, cũng có thể nhờ một điệu múa khuynh thành mà chiếm được trái tim của đế vương.
Nhưng Chu Minh chưa bao giờ muốn chiếm trái tim của vị đế vương nào cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=35]

Y chỉ mơ ước quyền lực tối cao dưới mông đế vương và tài sản vô tận dùng mãi không hết.
Nay, trong lúc Đông Vương Công giám sát y đi tham dự yến tiệc ở Thượng Thanh Cảnh, Chu Minh hiếm hoi thả lỏng, để lộ dáng vẻ thật.
Y đặt chân lên bàn lắc lư, nào còn chút thể diện của Cửu Thiên Tiên Đốc.
Nằm đó, y hận không thể uốn cong lưng chín khúc mười tám vòng, thậm chí ngứa tay, còn muốn múa một điệu.
Năm xưa y học múa không chỉ vì để làm mẫu phi vui lòng.
Lúc này, trên Ngân Hán Cổ luôn mở, Bích Đào phân tích xong lại nói: “Vì thế chúng ta không cần dính vào nhân quả, chỉ cần sau khi triệt hạ phân bộ tà giáo ở Uất Nam, cạo đầu toàn bộ đám giáo, khuyên họ buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật.”
“Đưa họ vào Phật giáo làm hòa thượng là được.”
Bích Đào chống hai tay lên bàn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ánh lên ý cười, nhìn các ca ca.
Giọng nàng thong dong: “Như người ta nói, một khi vào cửa Phật, sâu như biển...”
Từ đó nhân quả thuộc về bọn chúng.
Chủ yếu là làm gậy khuấy ph‧ân.
Những lời còn lại không cần nói thêm, các ca ca đã bái phục nàng sát đất.
Thái Âm ôm đầu, kéo khuôn mặt tuấn tú của mình đến méo mó.
Hắn thậm chí cảm thấy nghi ngờ: “Sao ta không nghĩ ra chiêu này, năm xưa làm sao ta có thể phi thăng được chứ...”
Hiểu được thế đối lập giữa Thanh Hoa Thần giáo và Phật giáo, thực chất là thế đối lập giữa hai Hoàng tử, không hề khó.
Nghĩ ra cách mượn đao gi‧ết người cũng không khó.
Nhưng nghĩ ra chiêu bắt giáo đồ của tà giáo, cạo đầu trọc, đưa vào Phật giáo làm hòa thượng, thật khiến người ta tự thẹn không bằng.
Chu Minh nhìn qua Ngân Hán Cổ: “Ha ha ha... ha ha ha...”
Bích Đào quả là quỷ kế đa đoan, ra chiêu thường chặn cả hai đầu, tuyệt không để người khác nắm thóp.
Chu Minh thích những người thông minh, giỏi dùng mưu lược, tính toán kỹ lưỡng, thứ mình tranh đoạt, tính kế mà có, mới thỏa mãn được khát vọng kiểm soát khó nói thành lời.
Con cá chép Chiêm Khôi kia đúng là may mắn, nhưng mọi thứ dễ dàng có được như trở bàn tay thì có gì thú vị?
Những gì Bích Đào làm khiến Chu Minh có cảm giác sảng khoái như chính mình đang thi đấu ở hạ giới.
Y không hề nghi ngờ, nếu Bích Đào có ý chen chân vào vòng xoáy thế lực ở hoàng thành, dù là các Hoàng tử hay Minh Quang, đều không phải đối thủ của nàng.
Chẳng trách hai người họ có thể cấu kết ở Cửu Thiên.
Đúng là tri kỷ.
Mấy vị ca ca tâm phục khẩu phục Bích Đào, tất nhiên nghe theo lệnh nàng, không còn nghi ngờ.
Triệt hạ phân bộ Thanh Hoa Thần giáo ở Uất Nam quả thật không hề tốn nhiều công sức.
Mấy ngày tiếp theo, các ca ca theo kế hoạch, liên tiếp triệt hạ bảy tám phân bộ Thanh Hoa Thần giáo ở các thành trấn gần châu Đại Nguyên.
Họ thu được nhiều bằng chứng về giao dịch quyền sắc giữa quan viên, thân hào địa phương và Thanh Hoa Thần giáo.
Lúc này Bích Đào mới hồi âm cho Minh Quang.
“Tỷ thật sự hồi âm cho Minh Quang sao? Không phải đã không thích ngài ấy nữa à? Vậy còn để ý ngài ấy làm gì, không có tình yêu, hai người chỉ là đối thủ cạnh tranh thôi.”
“Nhưng ngài ấy cũng kỳ lạ thật. Ở Thiên giới ngài ấy thấy tỷ như thấy ma, hận không thể hóa linh bay xa, sao xuống hạ giới lại đổi tính, còn viết thư cho tỷ nhỉ?”
Chiêm Khôi nằm bên cạnh Bích Đào, nhìn nàng cầm bút chấm mực.
Bích Đào không ngẩng đầu, đáp: “Hắn đòi ta trả ngọc ấn.”
“Trước đây ở phân bộ tà giáo tại thành Sùng Xuyên, ta gặp hắn, lúc đó hắn bị trói trên giường, hôn mê bất tỉnh, ta lấy tư ấn của hắn đem cầm ở tiệm cầm đồ, đổi được kha khá tiền, nhờ đó Thương Linh mới giả làm Độc nhân để vào phân bộ tà giáo giúp ta.”
“Chắc không có tư ấn, về hoàng thành cũng khá bất tiện.”
Bích Đào viết: “Xa cách đã lâu, lòng nhớ nhung khôn xiết.”
Chiêm Khôi dựa vào cánh tay Bích Đào đang viết, khiến nét bút lệch đi, tờ giấy này không dùng được nữa.
Chiêm Khôi nói: “Không thể nào? Ngài ấy giờ là Đan Hi Quận Vương, sao có thể chỉ có một cái ấn?”
“Phụ thân ta có đến hơn chục tư ấn, cứ cách một thời gian lại cho người làm mới, còn thường xuyên làm mất, cũng chẳng ảnh hưởng gì...”
“Chữ trên tư ấn đều cần chú trọng, cứ cách một thời gian phải đổi, có phải ngài ấy lừa tỷ không?”
Bích Đào đang trải tờ giấy mới, nghe vậy thì dừng lại, nhìn Chiêm Khôi: “Chữ trên ấn cứ cách một thời gian phải đổi à?”
“Đúng vậy, phụ thân ta nói, để tránh người khác sao chép tư ấn làm việc xấu, mỗi giai đoạn dùng chữ khác nhau, chỉ người rất thân cận mới biết.”
Bích Đào khẽ cau mày, cầm bút lơ lửng hồi lâu, rồi đột nhiên ném bút xuống giấy.
Mực loang khắp tờ giấy, sắc mặt nàng dần lạnh băng.
Chiêm Khôi không nhận ra sắc mặt Bích Đào trở nên khó coi, vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa, Minh Quang là Đan Hi Quận Vương, ta nghe phụ thân nói, dù hiện nay ở triều đình thế lực của ngài ấy mỏng manh, nhưng cọc ngầm trải khắp Thanh Liêu quốc, ngay cả châu Đại Nguyên cũng có rất nhiều. Phụ thân nhắm một mắt mở một mắt, không nhổ đi thôi.”
“Lúc mọi người gặp nhau, Minh Quang bị nhốt trong tà giáo làm Thiên Quân, thực ra là để tránh kẻ truy sát, đến khi tỷ triệt hạ phân bộ tà giáo, chẳng phải người của ngài ấy đã đón ngài ấy đi sao?”
“Có khi ở thành Sùng Xuyên ngài ấy cũng có cọc ngầm, nếu không sẽ không chọn phân bộ tà giáo làm nơi ẩn náu.”
“Lúc tỷ cầm ấn của ngài ấy đem cầm đồ, chắc chắn đã bị cọc ngầm mua lại ngay.”
Nếu là người khác nói, Bích Đào chưa chắc đã tin hoàn toàn.
Nhưng người này là Chiêm Khôi.
Là con cá chép may mắn, đối với nàng thì thật lòng thật dạ, những suy đoán tùy tiện của nàng ấy thường lại đúng sự thật.
Bích Đào nghĩ đến việc Minh Quang đã tìm được ngọc ấn, vậy mà còn viết thư đòi nàng, nàng còn tốn hai ngày khắc một mộc ấn cho chàng. Lưỡi dao sắc bén, mặt gỗ thì nhỏ, tay nàng còn bị đâm mấy lỗ.
Nàng đột nhiên cười khẽ.
Khi con người câm nín và tức giận, thường sẽ vô thức bật cười.
Bích Đào lại nhớ mấy hôm trước, Mộ Hàn ca ca nói với nàng, có một nam tử thân pháp linh hoạt, võ công cao cường lén theo dõi nàng.
Vốn định bắt lại thẩm vấn, nhưng phát hiện người đó có liên hệ với một nam sủng do Minh Châu Quận chúa nuôi trong phủ Dung An vương.
Bích Đào không để các ca ca ra tay với người đó, nàng đoán người đó có lẽ do Minh Quang phái tới.
Chưa chắc là theo dõi nàng, có lẽ Minh Quang giao nhiệm vụ gì cho Quảng Hàn Thần Tiên. Nhưng giờ nghĩ lại, người đó thỉnh thoảng theo dõi nàng, e là đang giám sát nàng.
Vậy... đến cùng Minh Quang muốn làm gì?
Ngọc ấn đã tìm được còn viết thư đòi, lại phái người theo dõi nàng.
Hiện tại nàng chỉ tạm trú trong phủ Dung An vương, trên người nàng có gì đáng để theo dõi đâu?
“Cọc ngầm” trải khắp Thanh Liêu quốc...
Chẳng lẽ chàng đang nắm bắt tiến độ của tất cả thí sinh, để đảm bảo mình dẫn đầu, là người đầu tiên quy thiên?
Bích Đào đưa ngón tay dính mực, chạm vào khuôn mặt nhỏ của Chiêm Khôi.
Làn da trắng trẻo bị bôi hai vệt mực đen. Chiêm Khôi chẳng hay biết, còn cười hì hì với nàng, Bích Đào mới vui vẻ trở lại.
Đúng vậy, tự đặt mình vào vị trí của người khác, nếu Bích Đào không gặp Chiêm Khôi, và với vận may đặc biệt của con cá chép này để chắc chắn không ai may mắn hơn mình. Thì sau khi đến châu Đại Nguyên, lập đại bản doanh, việc đầu tiên nàng làm là sẽ tìm cách nắm bắt tiến độ của các thí sinh khác.
Bích Đào không nghĩ ra Minh Quang có mục đích nào khác.
Nàng đến châu Đại Nguyên, Dung An Vương bắt đầu xây Sinh Từ cho Minh Châu Quận chúa, người giám sát xây dựng dù là người của Vương phủ, nhưng lượng lớn lưu dân đổ vào châu Đại Nguyên, cọc ngầm của Đan Hi Quận Vương không thể không biết.
Có lẽ chàng biết đây là ý của Bích Đào, nên mới phái người theo dõi nàng, báo cáo tiến độ bất cứ lúc nào.
Bích Đào chưa từng xem thường Minh Quang, tất nhiên cũng cho rằng Minh Quang xem nàng là đối thủ.
Vì thế nàng sắp xếp lại suy nghĩ, trải một tờ giấy mới, cầm bút chấm mực.
[Nhận được thư của huynh, lòng vui mừng khôn xiết.
Tuyết ở châu Đại Nguyên đã ngừng rơi, ngày càng ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc.
Gần đây bận rộn triệt hạ phân bộ tà giáo, chúng tàn hại bách tính, làm vô số điều ác. Xưa kia huynh và ta cũng từng chịu khổ vì chúng, chắc hẳn huynh cũng đồng lòng căm thù chúng như ta.
Ta đã thu thập được bằng chứng về việc các quan viên triều đình cấu kết với Thanh Hoa Thần giáo, đã sai khoái mã gửi đến chỗ ngài, mong có thể giúp huynh một tay.
Bích Đào nhớ huynh khôn nguôi, không ngày nào quên. Mong đến ngày được gặp lại.]
Bích Đào viết xong, đặt bút xuống, đọc lại từ đầu đến cuối, hài lòng niêm phong bằng sáp.
Chiêm Khôi đứng bên cạnh, cũng đọc qua hai lần, bĩu môi đến tận sau gáy, hầm hừ nói: “Còn nói không thích ngài ấy nữa? Tỷ thích ngài ấy đến ch‧ết rồi đúng không?”
“Khó khăn lắm mới thu thập được bao nhiêu bằng chứng, vậy mà cứ thế giao hết cho người ta?”
Bích Đào lại nói: “Ta giữ những bằng chứng này cũng vô dụng, ta không định tham gia tranh đấu chốn triều đình.”
“Thanh Hoa Thần giáo dựa vào Đại Hoàng tử, những bằng chứng này đều chỉ thẳng vào thế lực của Đại Hoàng tử, bất kể ai dính vào cũng sẽ toàn thân tanh tưởi.”
“Nhưng Đan Hi Quận Vương, vốn đang ở trong vòng xoáy thế lực chốn hoàng thành, lại có thể mượn những bằng chứng này khiến Đại Hoàng tử phải cắt đuôi cầu sinh, để những quan viên kia trả giá đúng như những gì đáng phải chịu, có gì không tốt?”
“Không tốt thì cũng chẳng có gì không tốt...” Chiêm Khôi cất giọng mỉa mai: “Chỉ là khổ cho mấy vị ca ca ở U Thiên, chạy đông chạy tây, ngay cả gi‧ết người cho sảng khoái cũng không dám, kết quả lại đi làm áo cưới cho tiên tộc cổ.”
Bích Đào: “... Muội không hiểu.”
“Chẹp, chẹp, chẹp...” Chiêm Khôi cong môi, chu miệng, phát ra một chuỗi âm thanh gọi chó.
“Ta đúng là không hiểu.”
Chiêm Khôi rung đùi đắc ý: “Loại người như ta, trái ôm phải ấp, thích nam nhân nào là tối đó có thể đưa lên giường, làm sao hiểu được tâm tư của kẻ đuổi theo người ta cả trăm năm, lên trời xuống đất mà ngay cả sợi lông cũng chẳng chạm vào được?”
Bích Đào: “...”
Chiêm Khôi: “Ha ha ha...” Tiếng cười như tiếng quạ tụ hội.
“Nếu tỷ bắt ngài ấy lại, gạo nấu thành cơm, ta còn kính tỷ là thần tiên!”
“Dù tỷ có giúp Minh Quang những thứ này, ngài ấy cũng chưa chắc đã cảm kích? Người của tiên tộc cổ chắc đã trải rộng khắp Thanh Liêu quốc rồi.”
“Ta cần hắn cảm kích sao? Chỉ là những việc sắp làm tiếp theo, cần hắn ở hoàng thành tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
“Ồ! Thật sao?”
“Vậy mở đầu thư tỷ nói gì? Nhận được thư huynh, lòng vui mừng khôn xiết. Kết thư nói gì? Bích Đào nhớ huynh khôn nguôi, không ngày nào quên. Mong đến ngày được gặp lại. Nếu chỉ đơn thuần lợi dụng lẫn nhau, thì những lời này là ý gì?”
Bích Đào không nhịn nổi, tát một cái vào sau gáy Chiêm Khôi.
“Chẳng phải muội nói hắn vì ta ở Thiên giới bám đuôi không buông mà sợ ta như sợ quỷ sao?”
Bích Đào nói: “Ta chỉ đơn thuần muốn chọc tức hắn, để hắn đừng suốt ngày đuổi theo ta đòi tư ấn thôi.”
“Nghe những lời tỷ nói xem, nếu là ta làm vậy, tỷ có tin không?” Vẻ mặt Chiêm Khôi càng thêm gợi đòn.
Bích Đào đỡ trán, cũng không giải thích nữa.
Dù sao theo lời Chiêm Khôi, ở Thiên giới, quả thật nàng đã làm không ít chuyện mặt nóng dán mông lạnh với Minh Quang.
Giờ có giải thích thế nào, Chiêm Khôi cũng không tin.
Không chỉ đơn thuần là nói mấy lời cợt nhả để chọc tức Minh Quang, lời cuối thư mong gặp chàng thậm chí chính là hạ chiến thư.
Chẳng phải chàng phái người theo dõi Bích Đào, muốn biết tiến độ bên nàng sao?
Thay vì để người của chàng lén lút bám theo, Bích Đào thà chủ động viết thư kể. Như vậy mới chiếm được thế chủ động.
Nhưng những lời Bích Đào nói, không chỉ Chiêm Khôi không tin, mà tất cả những ai nhìn thấy qua Ngân Hán Cổ cũng không tin.
Họ đều biết thiên hồn của Bích Đào bị tổn thương, sau khi xuống hạ giới không còn bám riết Minh Quang Thiên Tiên, còn tưởng nàng đã thay đổi tính tình.
Hóa ra chỉ là đổi cách tiếp cận.
Có người không nhịn được lại bắt đầu mỉa mai, lập tức gây ra tranh cãi nhỏ với những người ủng hộ Bích Đào.
Ngay cả Chu Minh, người luôn dõi theo Bích Đào, cũng không nhịn được đỡ trán.
Y lẩm bẩm: “Làm sao đây... lại phát bệnh rồi.”
Trong mắt Chu Minh, việc Bích Đào thích Minh Quang chính là một căn bệnh.
Bệnh nan y.
Tưởng rằng thiên hồn tổn thương, nàng quên hết mọi thứ sẽ tốt hơn, giờ rõ ràng lại bị Minh Quang mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Minh Quang cũng thật không biết xấu hổ, rõ ràng biết thiên hồn của Bích Đào tổn thương, không nhớ gì cả, rõ ràng có thể cắt đứt hoàn toàn liên hệ với nàng.
Vậy mà vì một tư ấn vớ vẩn mà dây dưa không dứt, còn viết thư tình tứ.
Không chịu đáp ứng Bích Đào, lại cứ muốn giữ mối quan hệ lơ lửng.
[Phi!]
Nếu chàng rơi vào Dao Trì, cả Cửu Thiên đều có thể uống trà đặc rồi.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù tỷ có định tiếp tục theo đuổi Minh Quang không rời không bỏ, chuyện này cũng phải giấu mấy vị tiên vị công đức ở U Thiên."
Chiêm Khôi nói: “Nếu không, một khi họ biết mình đang làm việc cho tiên tộc cổ, e là sẽ nổi lòng phản nghịch với tỷ.”
Bích Đào: “...Ta đã nói là không phải... Thôi vậy.”
“Ta sẽ tìm cơ hội nói rõ với các ca ca.”
Bích Đào không giấu giếm, hai ngày sau tụ họp mọi người lại, nói rõ chuyện này.
Lo sợ mọi người hiểu lầm, nàng liệt kê mọi lý do tại sao lại làm vậy.
Nói xong, tất cả đều im lặng một lúc.
Cuối cùng Thương Linh lên tiếng, xoa đầu Bích Đào, đầy vẻ bao dung: “Chúng ta hiểu rồi, muội muốn làm gì thì cứ làm.”
Mộ Hàn nói: “Đây quả là cách tốt để khiến các quan viên kia ngã ngựa, dễ hơn nhiều so với việc chúng ta tự ra tay.”
Hà Nguyệt lại không nhịn được: “Nhưng ta vẫn thấy hơi uất ức... Nhưng vì tiểu muội muội thật sự thích cỗ quan tài… Minh Quang Thiên Tiên đó, ta đành nhịn vậy.”
“Thôi được, cứ xem như thuần túy làm việc vì bách tính.”
Bích Đào há hốc miệng.
Giờ nàng nói gì cũng như đang biện minh cho Minh Quang, biện minh cho việc nàng thích chàng.
Thôi thì Bích Đào không giải thích nữa.
Nàng lấy ra mấy quyển sách nhỏ in ở tiệm sách những ngày qua, bảo Đại Nhãn Nhi đang rót trà bên cạnh đưa cho các ca ca.
“Các huynh xem đi, đây là thứ chúng ta sẽ phát cho bách tính tiếp theo.”
“Thập Phương Cứu Khổ Thiên Tôn là hóa thân của Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế...”
“Là tiểu sử của Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế?”
“Đúng vậy.” Bích Đào nói: “Những phân bộ Thanh Hoa Thần giáo bị triệt hạ chắc chắn sẽ tìm cách ngóc đầu trở lại.”
“Trước khi bọn chúng ngóc đầu trở lại, chúng ta phải khiến bách tính ở những nơi đó quen thuộc với Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, tiên vị chân chính, này đã.”
“Những tiểu sử này giúp giáo đồ hiểu được công tích của Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, để họ biết tiên vị chân chính chưa bao giờ ngừng cứu khổ cứu nạn, hiểu thế nào mới là từ bi cứu khổ chúng sinh. Nhưng đây chỉ là bước đầu bồi dưỡng giáo đồ mà thôi.”
“Dân chúng từng bị Thanh Hoa Thần giáo tàn hại chắc chắn không dễ dàng tin vào một vị thần tiên có tên gần giống Thanh Hoa Đại Đế.”
“Vì thế cần tùy cơ ứng biến.”
“Lấy Uất Nam, nơi chúng ta chiếm lĩnh đầu tiên làm ví dụ, quan viên Uất Nam cấu kết với Thanh Hoa Thần giáo từ lâu, vơ vét tài sản dân chúng. Rõ ràng Uất Nam là vùng đất phì nhiêu, bốn mùa phân minh, vậy mà dân chúng lại nghèo khổ cùng cực.”
“Nhiều người ở các thôn trấn phải ra ngoài mưu sinh, gần như bỏ hoang, chỉ còn người già và hài tử ở lại.”
“Chúng ta xử lý đám ác nhân của Thanh Hoa Thần giáo, nhưng quan viên vẫn tại vị, bên hoàng thành cần tích lũy đủ bằng chứng mới có thể một lần phát động khiến thế lực của Đại Hoàng tử không thể trốn thoát hay phản công.”
“Vì thế trong thời gian ngắn, Uất Nam không thể vì mất đi Thanh Hoa Thần giáo mà trở nên phồn vinh.”
“Nhưng đây cũng là cơ hội tốt nhất để chúng ta xây miếu truyền giáo, dân chúng có nhu cầu mới có tín ngưỡng.”
Bích Đào nói: “Uất Nam nằm ở đồng bằng, đất đai phì nhiêu, sắp đến mùa xuân cày cấy, nhưng do quan viên không hành động, hương thân và địa chủ cho thuê đất với giá âm dương hai mặt.”
“Họ bằng mặt không bằng lòng đối với giá thuê đất thống nhất của triều đình. Nhóm tá điền thường vất vả cày cấy cả năm, cuối cùng ngược lại còn nợ địa chủ tiền thuê.”
“Thế nên đất hoang thành từng mảnh lớn, đời sống dân chúng càng thêm khó khăn.”
“Ở Uất Nam, chúng ta có thể bắt đầu từ đất đai.”
“Địa chủ giữ đất hoang nhưng không chịu hạ giá cho tá điền thuê, chúng ta có thể thuê trọn đất của họ, rồi chia nhỏ cho tá điền.”
“Về tiền thuê, dùng số tài sản bất nghĩa họ giao dịch với Thanh Hoa Thần giáo bao năm qua để chi trả.”
“Nếu quan phủ muốn nhúng tay, ta sẽ để bên hoàng thành ra tay.”
“Điều kiện duy nhất để tá điền thuê đất là phải tin vào thần tiên của ngôi miếu mới, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế.”
“Đến mùa xuân cày cấy, dùng tiền cướp được từ đám tà giáo trước đó mua vài con bò vàng, cũng cho tá điền thuê để cày cấy.”
“Điều kiện cũng như vậy.”
“Nếu có người hỏi Thanh Hoa Đại Đế và Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế khác nhau thế nào, cứ nói là giống nhau.”
“Muội định truyền giáo cho Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế?” Thương Linh hỏi.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế là thượng cổ tiên vị ngang hàng với Tiên Đế ở Cửu Thiên.
Bản thân ngài vốn rất tích cực trong vạn giới, nếu truy nguyên kỹ lưỡng trong tinh giới, tín đồ của ngài ắt có truyền thừa lâu đời.
Thanh Hoa Thần giáo thực chất chỉ là đám thảo khấu và lang băm từng nghe về miếu thờ Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, nhưng vì không có tín ngưỡng, thiếu văn hóa, không đủ kiên nhẫn tìm hiểu thần vị truyền thừa, nên mới biến thành Thanh Hoa Thần giáo.
Việc Bích Đào làm bây giờ không khác gì sửa lại sai lầm.
Các ca ca nhìn nhau, điều duy nhất thắc mắc là dù họ làm việc thiện, nhưng truyền giáo cho Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế thì tín lực từ đâu mà có?
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đâu có tham gia thi đấu.
Nhưng họ xuống hạ giới mới mười tám năm, theo chênh lệch thời gian giữa Thiên giới và nhân gian, cuộc thi mới bắt đầu chưa đầy hai ngày.
Đợi đến giữa hoặc cuối cuộc thi, mưu cầu tín lực cũng không muộn.
Thế nên các ca ca nuốt nghi ngờ trong lòng xuống, tỏ ý không còn gì dị nghị.
Bích Đào uống một ngụm trà Đại Nhãn Nhi rót, mỉm cười với nàng ấy.
Giờ tiểu cô nương được chăm sóc sạch sẽ, vốn đã xinh xắn, làm việc cẩn thận lanh lợi, thậm chí bắt đầu học văn hóa, chỉ là lúc rảnh rỗi luôn thích bám theo Bích Đào.
Tách trà này dùng hoa mai đầu xuân để pha, nấu bằng nước tuyết chưa rơi xuống đất, hương vị tuyệt hảo.
Bích Đào uống cạn đầy cảm kích, rồi đưa tách cho Đại Nhãn Nhi, ra hiệu không cần rót thêm.
Sau đó nàng tiếp tục nói về cách truyền giáo cho từng thành trấn đã triệt hạ.
“Tiếp đến là Cân Châu, Cân Châu giáp biển, là nơi sản xuất muối quan của Thanh Liêu quốc, cũng là lý do nơi đây có đến bốn phân bộ tà giáo.”
“Muối lậu cấm cản nhiều lần mà không được, chính vì đám sâu mọt quốc gia này cấu kết với quan viên Cân Châu, ám độ trần thương.”
“Ở đây ta sẽ nhanh chóng viết thư cho Minh Quang, để hắn tìm cách làm lung lay liên minh lợi ích giữa quan viên Cân Châu.”
“Chỉ cần phá được một góc, chúng ta có thể đục nước béo cò.”
“Xây thần miếu ở mấy cứ điểm này, sau khi khai thông đất sản xuất muối quan, trước tiên loại bỏ những đội sản xuất muối được thuê ngoài thực chất là đến từ nơi khác để kiếm chác.”
“Rồi tìm cách để dân chúng sống dựa vào núi vàng nhưng chỉ biết xin ăn, được danh chính ngôn thuận vào đất sản xuất muối, nhận tài sản từ quan.”
“Cũng như trước, chỉ cần họ tin vào Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cứu khổ cứu nạn, cả đời sẽ được ăn cơm quan.”
Mọi người đều gật đầu, tiểu ca ca Thu Bạch phụ trách ghi chép từng chữ.
“Còn thành Giang Ô có thủy lợi thông suốt, là nơi tất yếu đi qua từ hoàng đô đến bốn phương, cũng là nơi quan trọng nhất cho thương thuyền và vận chuyển quân nhu.”
“Sau khi xây miếu ở đây, lấy việc bốc xếp ở bến cảng, ngư nghiệp dọc ven sông, thuyền buôn, thậm chí thuyền chở khách đi các bến tới bốn phương, những công việc dân chúng bình thường có thể đảm nhận, để chiêu mộ tín đồ.”
“Ở thành Phong Linh đã xây dựng hai Sinh Từ, các huynh có thể đến xem, ngoài việc Sinh Từ không cần cúng hương hỏa, các chiến lược thu hút lòng người có thể áp dụng tương tự...”
“Trong quá trình xây miếu, nếu có xung đột với Phật giáo địa phương, tạm thời tránh đi. Nếu họ được đà lấn tới, trực tiếp báo cáo lên tổng bộ Thanh Hoa Thần giáo.”
“Báo cáo lên đâu?” Thái Âm tưởng mình nghe nhầm.
Bích Đào cười: “Báo cáo lên tổng bộ Thanh Hoa Thần giáo chứ đâu! Chúng ta không vội phân biệt Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Thanh Hoa Thần giáo.”
“Khi các huynh đi khuyên bảo giáo đồ của tà giáo thì giữ lại vài tên đầu mục mềm yếu, lợi dụng chúng để đánh lừa tổng bộ Thanh Hoa Thần giáo.”
“Đòi tiền tổng bộ để truyền giáo, cướp nhiệm vụ họ giao xuống, rồi tìm cách báo cáo nhiệm vụ này cho Phật giáo địa phương.”
“Phật giáo cứu độ chúng sinh, họ chắc chắn sẽ nhúng tay.”
“Đến lúc đó để bọn chúng cắn xé nhau một trận.”
“Dù sao bọn chúng cũng đã đấu đá khốc liệt nhiều năm.”
“Còn các thành trấn khác, chi tiết cụ thể chúng ta ăn tối xong rồi bàn kỹ.”
Bích Đào cùng các ca ca đến tửu lâu lớn nhất của thành Phong Linh, bao một gian phòng ăn uống, mọi người uống chút rượu.
Dù chuyện tín lực chưa có tiến triển, họ vẫn ồn ào náo nhiệt, ai nấy đều rất vui vẻ.
Làm việc thiện, không hỏi tiền đồ.
Đây cũng là việc chỉ những anh hùng và thần tiên chân chính mới làm được, mới có khí độ này.
Và khi Sinh Từ của Chiêm Khôi trải khắp bảy thành châu Đại Nguyên, bên ngoài châu Đại Nguyên, miếu của Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cũng mọc lên như nấm trên bản đồ Thanh Liêu quốc.
Họ dùng tiền từ tổng bộ tà giáo để xây phân bộ Đông Cực Thanh Hoa Thần giáo.
Vì thực sự làm việc tốt, làm việc thiết thực cho dân chúng, số tín đồ báo cáo từ các “phân bộ” này thường gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần các phân bộ Thanh Hoa Thần giáo thật.
Do hai tên gọi này chỉ khác nhau một chữ, không viết ra giấy thì không ai phân biệt được qua cách đọc.
Người của Bích Đào đục nước béo cò, chỉ trong hơn ba tháng, đã âm thầm thay thế hơn trăm phân bộ Thanh Hoa Thần giáo ở khắp nơi.
Tất nhiên cũng có người phát hiện manh mối, báo cáo lên tổng bộ.
Nhưng Đông Cực Thanh Hoa Thần giáo mới nổi không chỉ có nhiều tín đồ, bám rễ sâu, còn khiến các chùa Phật giáo địa phương, vốn lấy danh cứu khổ cứu nạn nhưng chỉ nhận cúng dường mà không làm việc thực, trở nên vắng vẻ.
Những chùa này vốn tồn tại để kiềm chế Thanh Hoa Thần giáo, có nơi thậm chí không phải là hòa thượng thật, giờ một số chùa đã trống không.
Chỉ còn tượng Phật rỉ sét sau vài trận mưa bị dột, lặng lẽ ngồi trên Phật đài.
Hơn nữa, trong ngôi miếu mới của Đông Cực Thanh Hoa Thần giáo, tượng thần được thờ vẫn là tượng Thanh Hoa Đại Đế mũm mĩm biến dạng, xấu xí khiến thiên nộ nhân oán.
Chỉ là sách truyền giáo viết sai một chữ, do trong giáo ít người có học, lỗi nhỏ này chẳng ai để ý.
Đông Cực Thanh Hoa Thần giáo sau cải cách, mỗi khi nhận “nhiệm vụ” từ tổng bộ, luôn hoàn thành nhanh nhất.
Thanh Hoa Thần giáo tạo ra Độc nhân và Thiên Nữ, Thiên Quân, mục đích cuối cùng chỉ là thu tiền, lôi kéo quyền thế địa phương.
Bích Đào dùng cách triệt hạ phân bộ Thanh Hoa Thần giáo, lấy tiền thu được “cống nạp” lên giáo chủ.
Gần như là móc tiền từ túi bọn chúng, rồi qua tay cống nạp lại, dỗ cho tổng giáo càng sẵn lòng cấp tiền cho họ truyền giáo, xây miếu.
Về việc lôi kéo quyền thế địa phương, dùng tửu sắc kéo xuống nước để buộc vào nhau là thủ đoạn thấp kém nhất. Hoàn toàn có thể liên minh vì lợi ích, giúp họ đi con đường chính đáng để có tiền tài, quyền lực, thậm chí lòng dân.
Dù sao nếu có con đường sáng, ai lại muốn đi cầu độc mộc?
Nhiều nguyên nhân kết hợp, tổng giáo không những không trách phạt cách truyền giáo mới, mà còn muốn gặp nhân tài đã “cải cách” bỏ đi phương thức truyền giáo truyền thống.
Chính là Bích Đào tiên cô.
Bích Đào tiên cô không dễ gặp mặt, lấy lý do đang truyền giáo ở thành trấn nơi biên giới, xe ngựa chậm chạp, không kịp về tổng giáo ở châu Xương Sơn, nhiều lần từ chối triệu kiến.
Điều này khiến tổng giáo không vui, nhưng người của Bích Đào lại “xuất sắc” hoàn thành nhiệm vụ thu tiền gom quyền, nên tổng giáo không truy cứu nữa.
Thời tiết dần chuyển sang ấm áp, chớp mắt đã vào giữa hè ở nhân gian, là tháng bảy hoa nở rực rỡ.
Trong phủ Dung An Vương, hoa cỏ tươi tốt, cây xanh um tùm.
Bích Đào ngồi bên cửa sổ viết thư.
[Người tri kỷ của ta, thân khải:
Thứ sử Khương Châu tham ô làm trái pháp luật, tư thông ngoại bang, bán gang của quốc gia, nay chỉ thiếu bằng chứng xác thực. Mong huynh giúp ta, làm lung lay chỗ dựa của hắn ở hoàng thành. Khi có bằng chứng, ắt giúp người ta yêu quý bay cao!]
“Chẹp chẹp chẹp... Giờ tỷ hoàn toàn không che giấu gì nữa nhỉ.”
Chiêm Khôi bất bình trước việc Bích Đào nhiều lần giúp Minh Quang trừ khử đối thủ.
Tìm cơ hội là lại châm chọc nàng vài câu.
Hoặc xúi nàng bắt Minh Quang về, trước tiên gạo nấu thành cơm rồi mới cho chàng lợi ích.
Bích Đào không để tâm, Chiêm Khôi nói gì thì nàng vẫn viết như cũ.
Về việc tại sao lại dùng những lời sến sẩm như “người tri kỷ của ta”, “người ta yêu quý”, tất nhiên cũng có nguyên do.
Thứ nhất, Bích Đào phát hiện đối với những lời sến sẩm này, Minh Quang không những không “sợ nàng như sợ quỷ”, mà tốc độ hồi thư luôn rất nhanh, làm việc cũng dứt khoát.
Thứ hai, Bích Đào dùng biểu hiện giả dối như đắm chìm trong tình ái để đánh lạc hướng sự dò xét của Minh Quang.
Tử sĩ chàng phái đến theo dõi nàng đã rút đi, cọc ngầm ở châu Đại Nguyên giờ chỉ nghe được những tin tức nửa thật nửa giả mà nàng cố ý để lộ.
Bích Đào chưa từng quên Minh Quang là đối thủ mạnh nhất của nàng trong cuộc thi.
Giờ nàng lợi dụng người của Minh Quang để tiện cho mình mưu tính, đồng thời cũng nắm được sơ bộ thế lực của chàng ở triều đình, những chức vụ quan trọng nào chàng nắm, và cần bao lâu để leo lên vị trí Thái tử dưới một người trên vạn người.
Biết mình biết người mới bách chiến bách thắng.
Nếu chỉ cần nói vài lời tình tứ không đau không ngứa, viết trên giấy cách xa ngàn dặm để đổi lấy những tin tức và lợi ích thiết thực này.
Với Bích Đào, đây chính là con đường tắt.
Vì lợi dụng Minh Quang thật sự rất thuận tay.
Dù hai người là quan hệ đôi bên cùng có lợi, nhưng nếu không có Đan Hi Quận Vương ở hoàng thành có thể nhúng tay vào mọi nơi làm trợ thủ, Đông Cực Thanh Hoa Thần giáo của Bích Đào khó mà phát triển nhanh như vậy.
Khi niêm phong thư bằng sáp, Chiêm Khôi hái một bông hoa ngoài cửa sổ, trêu chọc Bích Đào, bị nàng đánh một cái, cánh và cành hoa mảnh mai rơi lên sáp.
Bích Đào lười nung sáp lại, cứ thế đóng dấu, sai người gửi đi.
Năm ngày sau, lá thư được niêm phong, thậm chí còn dính một bông hoa, được đặt trên án thư của Đan Hi Quận Vương.
Mùa hè ở hoàng đô rất nóng, nhưng hành cung của Minh Quang là nơi mát mẻ nhất, dù là so với hoàng cung.
Mưu sĩ của chàng tụ họp trong nghị sự đường để tránh nóng, vừa ăn hoa quả ướp lạnh, vừa bàn luận tình hình triều đình.
Thảo luận về những việc đã nắm được, có thể mang lại lợi ích gì.
Minh Quang gần giờ Tý mới về chỗ ở, vì chàng từng ra lệnh, khi chàng ở nghị sự đường, nếu không có chỉ thị, hạ nhân không được tự ý làm phiền.
Vì thế, chàng đội sao đạp trăng trở về từ nghị sự đường, mới phát hiện lá thư trên án.
Minh Quang đứng trước án, không lập tức đưa tay lấy thư.
Chàng nhìn chằm chằm cành hoa nhỏ được niêm sáp cẩn thận, vô thức siết chặt nắm tay.
Chàng mím đôi môi mỏng, nghĩ đến trong thư chắc chắn lại có những cách xưng hô quá đáng và những lời bày tỏ nhớ nhung không chút kiêng dè.
Chàng đứng đó, mấy lần đưa tay ra lại rụt về, cuối cùng không dám chạm vào bông hoa nhỏ kia.
Đây là một đóa hoa màu hồng phấn, nhỏ nhắn li ti, phủ đầy khắp cành.
Hơi giống... hoa bích đào.
Vừa rồi ở nghị sự đường, uy nghiêm bất khả xâm phạm, được người kính ngưỡng, giờ Đan Hi Quận Vương lại có chút luống cuống.
Chàng nhìn cành hoa nhỏ ngông cuồng ấy, không nhịn được thầm nghĩ: [Có phải mình đã nuông chiều nàng quá rồi hay không?]
Chàng không nên mặc kệ những lời đó, rồi cũng không hề khuyên can.
Sự thờ ơ của chàng như ngầm đồng ý với cách xưng hô và nỗi nhớ của nàng.
Nhưng... Minh Quang cau mày.
Từ khi nàng bắt đầu dùng lại cách bày tỏ tình cảm điên cuồng như ở Thiên giới trong thư, thủ hạ của chàng báo rằng ba tháng nay Bích Đào không còn đến hoa lâu với Chiêm Khôi.
Cuối cùng Minh Quang quyết định tiếp tục phớt lờ những lời đó, để tránh nàng lại dây dưa với phàm nhân, dính nhân quả.
Đợi đến khi... đợi đến khi về Thiên giới, chàng sẽ nói rõ với nàng, giữa họ không thể phát triển thành tình lữ.
Tiểu Đào Chi thông minh như thế, ắt hiểu được tâm ý của chàng.
Thế là chàng ngồi xuống, đưa tay lấy lá thư.
Ngón tay khẽ run rẩy không kiểm soát được trước khi chạm vào cành hoa nhỏ được niêm sáp.
Nhưng chàng không xé dấu niêm phong, mà xoay lá thư, mở từ phía bên cạnh.
Khi mở thư, trời bên ngoài tối đen, chỉ có vài ngọn đèn cô độc trong thư phòng chứng kiến vành tai ửng hồng của chàng.
Đột nhiên ngọn nến “phụt” một tiếng, hoa đèn nổ.
Ánh sáng chập chờn, sắc trời bên ngoài từ tối chuyển sáng, rồi lại từ sáng chuyển sang tối đen.
Những cành lá sum suê rơi rụng theo gió thu, khi chạm đất hóa thành những bông tuyết mát lạnh.
Tuyết tan dưới nắng, hóa thành hơi nước bốc lên giữa ngày hè rực rỡ, như tia lửa đốt cháy đồng cỏ, thấm vào cành khô khiến chúng đâm chồi nảy lộc.
Cái nóng cái lạnh đổi thay liên tiếp ngoài khung cửa sổ, bầu trời vuông vắn trước mặt chất chồng không ngừng, nhật nguyệt luân phiên trong ánh sáng bùng nổ của ngọn đèn.
Tựa như chỉ trong chớp mắt, cây cối ngoài cửa sổ đã ba lần khoác lên rồi cởi xuống “bộ áo mới”.
Lại là một đêm hè rực rỡ, muôn vì sao tranh nhau tỏa sáng trên bầu trời.
Minh Quang vẫn ngồi trước án, ở vị trí đối diện cửa sổ, xé lá thư bên cạnh dấu sáp, lấy tờ giấy ra.
Trong phòng vẫn giữ vài ngọn đèn cô độc, ánh đèn dầu mờ nhạt chiếu bóng nghiêng của chàng lên vách tường cạnh cửa sổ, phác họa đường nét ngày càng sắc sảo trưởng thành qua năm tháng.
Ngón tay chàng chạm vào tờ giấy, vẫn khẽ run một cách lặng lẽ.
Vành tai ửng hồng bị ánh đèn dầu che giấu, giống như bí mật mà ngay cả những vì sao lúc ẩn lúc hiện ngoài cửa sổ cũng không biết.
Nhưng hôm nay Minh Quang “kinh hoàng thất sắc” để lộ bí mật.
Vì sau khi đọc nội dung lá thư, chàng không kìm được, đứng bật dậy khỏi án.
Đúng lúc gió đêm cuốn qua ngọn cây, lá cây sum suê xào xạc, như long tranh hổ đấu với nhịp tim của Minh Quang.
Lần này lá thư không có những lời bày tỏ tình cảm khiến chàng không dám nhìn thẳng.
Cũng không đề cập đến việc hợp tác triệt hạ quan viên quyền quý cấu kết tà giáo hại đời.
Chỉ có hai dòng ngắn ngủi, như sao băng lặng lẽ lướt qua phía chân trời, lại như tinh giới rơi xuống Ngân Hà khiến trời đất rung chuyển.
[Ba năm đã qua, nghe nói huynh sắp được phong làm Hoàng Thái tôn, ta há có thể không đích thân tới chúc mừng?
Đã tìm được ngọc ấn, vừa hay đích thân giao lại cho huynh, ta đang trên đường, chẳng bao lâu sẽ đến.]

Bình Luận

0 Thảo luận