Bích Đào và Chiêm Khôi ở Xuân Phong Lâu tổng cộng sáu ngày.
Nơi này không phải là lầu hoa thông thường chỉ để ăn uống, tìm vui, mà là một tửu lâu giải trí quy mô lớn, hội tụ mọi loại hình ăn, uống, vui chơi, nghỉ ngơi, uống rượu, tìm sắc, cờ bạc, và biểu diễn.
Nằm ở con phố phía nam của thành Phong Linh, gần sát phố chính, chiếm diện tích rộng nửa con phố, cao bảy tầng, trong lầu ngày đêm rộn rã tiếng đàn ca, là một chốn tiêu vàng tốn bạc nếu không phải quan to hiển quý thì khó lòng mà hưởng thụ.
Nếu nói về khổ đau nghèo khó, nhân gian có thể gọi là địa ngục.
Nhưng nếu nói về xa hoa cực độ, nhân gian cũng có thể gọi là cực lạc.
Bích Đào cảm thấy dù khi còn ở Thiên giới làm tiên tử, chắc chắn nàng cũng chưa từng trải qua những ngày được người hầu hạ từ quần áo đến cơm bưng nước rót, đi đứng ngồi nằm đều có người nâng đỡ… hệt như một người tàn tật.
Xương cốt của nàng như đã mềm nhũn, tan ra trong chốn lầu son gác tía, hương thơm lan tỏa, dây đàn nhẹ nhàng lay động này.
Có những khoảnh khắc ngắn ngủi, thậm chí Bích Đào tự hỏi, chẳng lẽ làm người không tốt sao, tại sao phải làm tiên?
Nếu ai cũng sống kiểu này, ai còn thèm khát tiên vị?
Nhưng cũng chỉ là vài khoảnh khắc thoáng qua, ý chí kiên cường của nàng nhanh chóng bùng lên như tia lửa từ tro tàn, nhanh chóng lan tỏa như lửa cháy đồng cỏ, khiến lý trí một lần nữa chiếm lĩnh tâm trí.
Dù sao… nàng đâu có mệnh cẩm lý.
Đúng vậy, Bích Đào đã biết rằng trước khi Chiêm Khôi ngưng linh ở Thiên giới, vốn là một con cá chép dưới cầu Thủy Xuân nối liền U Thiên và Quân Thiên.
Tiên vị Cửu Thiên, ai đầu thai vào loạn thế cũng đều có thân thế bi thảm. Thời thế này, quả thật dễ sinh ra anh hùng, nhưng trong loạn thế, con người như cỏ rác, cũng dễ dàng ch‧ết yểu trước khi thành danh.
Thế mà Chiêm Khôi lại đầu thai trở thành ái nữ duy nhất của một vị Vương gia khác họ, được cưng chiều đến mức không biết trời cao đất dày, lời nói ngông cuồng đến cả Bích Đào cũng khó mà không kinh ngạc.
Trước đây, Bích Đào còn nghĩ, nữ nhi của một tiểu thiếp mà trở thành Minh Châu Quận chúa độc nhất vô nhị, ba người huynh trưởng đều t‧ử trận nơi sa trường, nàng ấy thật sự quá may mắn.
Nhưng sau khi biết Chiêm Khôi là cẩm lý, Bích Đào cảm thấy người may mắn có lẽ là vị Vương gia Đới Đức Dung.
Nếu không phải Chiêm Khôi đầu thai vào nhà ông ấy, Thiên Đạo thấy con cá chép nhỏ này cần một phụ thân yêu thương, thì trong trận chiến mất ba người nhi tử năm xưa, e rằng cả Dung An Vương cũng đã bị chôn vùi.
Những ngày này, Bích Đào không lúc nào không tìm cơ hội moi thông tin từ Chiêm Khôi. Thực ra, cũng chẳng cần thiết phải làm vậy, nàng ấy biết gì nói nấy, không hề giấu diếm.
Bích Đào không chỉ nắm rõ tình hình bảy thành của châu Đại Nguyên, mà còn hiểu sơ bộ về cục diện trên triều đình. Thậm chí Chiêm Khôi còn viết cho Bích Đào một danh sách những mối quan hệ qua lại giữa Dung An Vương và các đại thần trong triều.
Hơn nữa, về những chuyện ở Thiên giới mà Bích Đào không còn nhớ nhưng cần phải biết, hay những quy tắc ngầm, Chiêm Khôi đều tỉ mỉ kể cho nàng nghe.
Và điều khiến Bích Đào càng thêm rõ ràng là Dung An Vương không chỉ yêu thương Minh Châu Quận chúa này, mà là cưng chiều quá mức.
Bất kỳ người phụ thân bình thường nào cũng không thể để nữ nhi của mình qua lại với một kẻ thuộc tà giáo, lại còn ngày ngày tìm vui ở hoa lâu nổi tiếng của thành Phong Linh, đắm chìm quên cả trời đất.
Trong sáu ngày này, Dung An Vương đã phái người từ Vương phủ đến tìm Chiêm Khôi sáu lần.
Mỗi ngày một lần, để đón nàng ấy về.
Lần nào Chiêm Khôi cũng chỉ nói: “Chưa chơi đủ đâu.” và người đến đón nàng ấy lại quay về, chẳng bao giờ ép buộc.
Chiêm Khôi còn nói với Bích Đào: “Yên tâm, nếu phụ thân của ta không ưa tỷ, tỷ hoàn toàn không cần gặp ông ấy. Ta đã quăng vào Xuân Phong Lâu này không ít tiền. Tầng mà chúng ta đang ở, bình thường chỉ thỉnh thoảng tiếp đãi khách quý, còn lại đều thuộc về một mình ta.”
“Tỷ cứ ở đây, thỉnh thoảng ta về nhà ứng phó một chút, rồi lại tới cùng tỷ. Ta còn gọi cả đầu bếp chính trong phủ đến nữa…”
Thế là Bích Đào nhanh chóng biết thêm rằng, những năm qua Chiêm Khôi còn làm chút buôn bán.
Số tiền trong kho của nàng ấy, bao gồm tất cả những chi tiêu xa xỉ vượt xa thu nhập từ đất phong và bổng lộc triều đình của phủ Dung An Vương, đều đến từ những cửa tiệm mà Chiêm Khôi “tùy tiện” mở.
Bích Đào hít sâu một hơi.
Nàng hỏi: “Ý muội là… muội thấy gì thú vị thì bỏ tiền cho người ta làm, rồi chẳng mấy chốc đã kiếm được đầy bồn đầy chén?”
Vậy những ngày nàng ở chốn sơn dã, bất kể đông hè, săn bắn vất vả, cùng lão bà bà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tính là gì?
Những ngày nàng liều mạng, cùng một đám người vắt óc đối phó với tà giáo, tính là gì?
Chiêm Khôi gật đầu: “Đúng vậy, làm ăn chẳng phải như thế sao?”
Chẳng trách Dung An Vương chẳng thèm quản nữ nhi tiêu tiền như nước, chẳng thèm để ý nàng ấy ngang nhiên nuôi nam sủng trong phủ. Đây chẳng phải là một bàn tay vàng, một vị thần tài sống hay sao?
Bích Đào lặng lẽ ngửa đầu uống cạn một ly rượu, đè xuống niềm hâm mộ khôn kể trong lòng.
Sáu ngày rồi, đã đến giới hạn thăm dò thái độ của Dung An Vương. Nàng quyết định bỏ qua mọi âm mưu quỷ kế quanh co khúc chiết.
Nàng sẽ trực tiếp dùng Chiêm Khôi để ép Dung An Vương.
Đã đến lúc phải chấm dứt việc đắm chìm trong hưởng thụ xa hoa này.
Dù sao thì… nàng cũng đâu có mệnh cẩm lý.
Thế là Bích Đào thở ra một hơi rượu, khuỷu tay chống lên bệ cửa, khẽ chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn, cuối cùng chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với Chiêm Khôi.
Bích Đào và Chiêm Khôi ngồi bên cửa sổ. Tuy chưa đến mùa xuân ấm áp hoa nở, nhưng ngoài cửa sổ, trên hồ nhân tạo, những con thuyền hoa buộc dải lụa ngũ sắc tụ tập thành đàn, tiếng đàn sáo réo rắt không ngừng, nhẹ nhàng lọt vào tai.
Đèn hoa đăng lấp lánh như sao trên mặt hồ, cúi đầu nhìn xuống, quả là một cảnh “muôn hồng nghìn tía xuân vừa lúc, sao trời lấp lánh giữa ngân hà.”
Bích Đào chỉ vào mấy nam tử tuấn tú đang quỳ sau bức bình phong bên cạnh: “Bảo bọn họ đi xuống đi.”
Bọn họ đang tấu nhạc, nghe Bích Đào nói muốn họ rời đi thì từ từ dừng lại chờ đợi.
Chiêm Khôi đang ngà ngà say, mặt và môi đỏ bừng, ánh mắt mơ màng.
Nghe vậy, nàng ấy nhướng mày nhìn Bích Đào: “Tỷ không thích mấy người này sao? Đều là tìm theo kiểu Minh Quang đấy…”
Chiêm Khôi vẫn chưa từ bỏ ý định: “Hay là tỷ thích nhất người ngày đầu tiên? Ta sai người tắm rửa sạch sẽ cho hắn để tỷ…”
Bích Đào giơ tay ngăn Chiêm Khôi, thuận thế xoa xoa huyệt thái dương.
Ngày đầu tiên ở Xuân Phong Lâu, nàng đã gây ra một trò cười.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong, Chiêm Khôi gọi mấy “nam nhạc sư” đến để giải khuây.
Bích Đào vốn thấy mới mẻ, nhưng trong số đó có một nam tử gảy đàn, từ đầu đến cuối mặt lạnh như băng, như thể có ai đó nợ hắn ngàn lượng bạc chưa trả, cả người toát lên khí chất bị bức lương vì xướng.
Bích Đào thừa nhận người này có chút khí chất thanh cao thu hút nàng.
Nghĩ đến những “hiểm ác nhân gian” mà nàng từng chứng kiến, nghĩ rằng mình từng là Thiên Nữ, hiện giờ bên cạnh vẫn có nhiều Thiên Nữ, Thiên Quân, nàng mở miệng hỏi người đó: “Ngươi bị ép đến đây sao? Nếu ngươi có nỗi khổ, ta có thể…”
[Ta có thể chuộc thân cho ngươi, trả lại tự do cho ngươi.]
Thiên Đạo chứng giám, Bích Đào thật sự không có thói quen cứu người phong trần, chỉ là “việc nằm trong khả năng” và tình cờ nàng nổi lòng trắc ẩn.
Kết quả, nàng vừa nói xong, nam tử gảy đàn sững sờ, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức biến thành hoảng loạn.
Còn Chiêm Khôi, đang được người ta đút rượu, phì một cái phun rượu ra bàn, cười ngặt nghẽo, cuối cùng lăn ra dưới bàn.
Đến cuối cùng, Bích Đào mới biết người đó chẳng hề miễn cưỡng. Hắn bán chính là dáng vẻ “bị bức lương vì xướng” ấy.
Khách đến đây đều tìm kiếm sự “cao nhã”, không thích kiểu ép buộc thật sự, nhưng loại mỹ nhân lạnh lùng khó với tới này lại cực kỳ được ưa chuộng.
Mà không phải ai cũng diễn được cái khí chất ấy.
Hơn nữa, muốn được vào Xuân Phong Lâu, phải trải qua nhiều vòng tuyển chọn, từ tài năng, dung mạo, chiều cao, khí chất… đến cả giọng nói cũng có tiêu chuẩn, có thể nói còn khắt khe hơn cả kỳ thi Thám Hoa trong hoàng thành.
Hắn khó khăn lắm mới được nhận, thường ngày không biết bao nhiêu người muốn chuộc thân cho hắn, hắn chỉ coi đó là trò cười.
Dù sao, vào những hôm may mắn, tiền hắn kiếm một ngày có khi bằng thu nhập cả năm của những người rủng rỉnh tiền bạc đến đây.
Nhưng Bích Đào đến cùng lão bản của hắn, lão bản đối với vị cô nương này dốc lòng dốc dạ.
Đừng nói là “thả hắn về làm người lương thiện,” với tư thế này, dù cô nương này muốn lão bản múa hát mua vui cho nàng có khi cũng còn được nữa là.
Rõ ràng đây là một “quý nhân” thật sự.
Vị “lang quân tuấn tú cao lãnh” này thấy quý nhân mấy lần nhìn mình, trong lòng còn mừng thầm, nghĩ mình lại câu được một vị Thần tài.
Kết quả, quý nhân mở miệng đòi thả hắn về với thân phận “lương thiện,” sao có thể không hoảng loạn?
Cuối cùng thành một hồi hiểu lầm.
Da mặt Bích Đào suýt bị lột sạch, Chiêm Khôi chẳng có mắt nhìn, trêu chọc nàng không chút nương tay.
Chuyện này Chiêm Khôi đã cười mấy ngày, giờ lại nhắc tới, thật là…
Bích Đào chống tay lên trán, thấy nàng ấy cười vui vẻ, bất đắc dĩ đành mặc kệ nàng ấy.
Chiêm Khôi lại nói: “Tỷ không muốn gặp hắn cũng được, tên đó cứ làm bộ làm tịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=34]
Không thích mấy người này thì ta tìm cho tỷ mấy người khác?”
Nói rồi, nàng ấy vung tay, những người đứng sau bình phong lặng lẽ lui ra.
Bích Đào lắc đầu.
Chiêm Khôi dừng lại, rồi nói: “Không phải tỷ đang thủ thân vì Minh Quang đấy chứ?”
Bích Đào nghe vậy, lông mày giật giật, không nhịn được cười một tiếng.
Thủ thân vì ai?
Bích Đào chỉ đơn giản là chướng mắt mà thôi.
Khi còn là một thôn cô, nàng đã tự cho mình là không tầm thường. Giờ biết mình vốn là thần tiên trên Thiên giới, đám người này trong mắt nàng, nếu phải hình dung, chỉ là một đám “phàm phu tục tử.”
Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng đổi sang một cách “ăn” khác, nàng thật sự không phải ai cũng nuốt nổi.
“À đúng rồi, ta hẳn đã hỏi tỷ mấy lần rồi nhỉ, trước đây tỷ ở đâu, sao ta tìm mãi không thấy?”
“Sau khi xuống hạ giới, tỷ có gặp Minh Quang không? Ở Thiên giới ngài ấy cứ có dáng vẻ cao cao tại thượng, xuống hạ giới rồi tỷ còn sợ gì nữa. Ta giúp tỷ bắt ngài ấy về, muốn làm gì thì làm.”
Chiêm Khôi hào hứng, như thể chỉ cần Bích Đào gật đầu, nàng ấy sẽ lập tức điều động nhân mã đi tìm Minh Quang, lột sạch chàng giao cho Bích Đào hưởng thụ.
Bích Đào chống tay, không trả lời ngay, nhìn Chiêm Khôi một lúc lâu mới nói: “Trước đây muội sai người tìm ta, đều tìm trong những nhà bình thường đúng không?”
“Sau khi sinh ra, vì là nữ nhi không thể nối dõi, ta bị phụ mẫu ruột thịt vứt vào núi, suýt bị sói ăn thịt.”
Bích Đào nói: “Một lão bà bà nhặt ta về nuôi, mười tám năm qua, ta sống bằng săn bắn trong núi, muội làm sao tìm được.”
Chiêm Khôi sững sờ: “Sao mà thảm thế? Còn thảm hơn cả Huyền Giáp!”
“Huyền Giáp ít nhất còn có phụ mẫu làm nghề đánh cá. Tuy ch‧ết sớm…”
Bích Đào nhún vai cười, rồi như thật sự tò mò, hỏi Chiêm Khôi: “Còn Minh Quang… ở Thiên giới ta thật sự rất thích hắn sao?”
“Gì mà chỉ rất thích? Tỷ thích đến liều mạng ấy chứ!”
“Tỷ đuổi theo ngài ấy cả trăm năm! Theo dõi, tặng hoa tặng lễ vật, ngài ấy chẳng bao giờ nhận ý tốt của tỷ.”
Chiêm Khôi nhớ lại, cảm thấy Bích Đào đuổi theo người đó thật sự khổ sở. Trước đây nàng ấy không hiểu nam nhân có gì hay, giờ biết cái thú của nam nhân, nghĩ đến việc Bích Đào chẳng được gì, còn bị giam vào đại lao hơn ba trăm lần, nàng ấy thấy bất bình thay.
Bích Đào lại hỏi: “Thích đến thế cơ à… ta còn làm gì nữa?”
“Nhiều lắm…”
Chiêm Khôi kể lại những “chiến tích anh hùng” của Bích Đào khi theo đuổi Minh Quang ở Thiên giới, còn thêm mắm dặm muối.
Nàng ấy tả Minh Quang cao ngạo như tiên hạc, Bích Đào có nhảy thế nào cũng không với tới.
Quả thật giống như trò hề.
Bích Đào: “…” Nàng hít sâu mấy lần.
Chẳng trách lúc đó Băng Kính thấy nàng, ngay lần đầu đã có thái độ ác liệt như vậy, không phân rõ trắng đen đã muốn cầm gậy đánh nàng.
Bích Đào chỉ nghe Chiêm Khôi kể thôi cũng muốn cầm gậy tự đánh mình.
[Đê tiện quá! Mình không thể là loại người này được.]
Bích Đào nghe Chiêm Khôi nói: “Để tiếp cận ngài ấy, tiên nguyên của tỷ bị chấn vỡ hai lần, ngay trước trận thi đấu xuống hạ giới lần này.”
“Thậm chí tỷ vì ngài ấy mà làm mồi lửa cho mâu thuẫn giữa tiên tộc cổ và tiên vị công đức, kết quả ngài ấy chẳng chút động lòng, đến hôn cũng không cho tỷ hôn một cái!”
Bích Đào nghe mà gân xanh trên trán giật giật.
Chiêm Khôi càng nói càng tức, đập bàn đứng phắt dậy.
“Không được! Ta lập tức sai người tìm bắt Minh Quang.”
“Chơi mấy tên giông giống có gì thú vị, phải sỉ nhục chính người đó mới đã!”
Nàng ấy định xông ra gọi người, Bích Đào vội vươn tay kéo lại.
“Thôi, muội ngồi xuống đã.”
“Chắc vì tiên nguyên yếu ớt, ta không chịu nổi truyền tống, làm tổn thương thiên hồn. Sau khi xuống hạ giới, ta không nhớ những chuyện đó nữa.”
“Tất nhiên cũng không thích hắn nữa.”
“Vả lại, trước đó, khi ở tà giáo, ta đã từng gặp hắn…”
Cuối cùng Bích Đào cũng chịu kể cho Chiêm Khôi một số chuyện trước đây của mình.
Kết quả, Chiêm Khôi càng nghe càng kích động.
Nghe đến đoạn Minh Quang bị trói trên giường, Bích Đào không những không “xông lên,” còn chữa trị vết thương nhiễm trùng cho chàng, nàng ấy đau lòng vỗ đùi.
“Tỷ tỷ à, có phải tỷ không được đúng không? Tỷ quản gì chuyện xuống hạ giới có thích hay không, cứ xông lên trước rồi tính.”
“Tỷ không lên một lần, làm sao xứng với bao năm khổ sở đuổi theo hắn ta?”
Bích Đào dở khóc dở cười.
“Nhưng lúc đó ta hoàn toàn không biết hắn, thấy người là lao lên sao?”
“Dù không biết, tỷ cũng không thể không thích được. Ngày đầu đến đây, cái tên nhạc sư mà tỷ muốn thả ra kia chẳng phải vì giống Minh Quang Thiên Tiên sao?”
Bích Đào mang vẻ mặt khó nói: “Có thể đừng nhắc chuyện người đó nữa được không?”
Mặt mũi cả đời này của nàng đã bị mất sạch vào ngày hôm đó rồi.
“Ôi, thật đáng tiếc!” Chiêm Khôi nói: “Vậy sau đó ngài ấy được tỷ chăm sóc khỏi bệnh, cứ thế rời đi? Tỷ cứ để ngài ấy rời đi như vậy sao? Tỷ gặp Băng Luân Chân Tiên, sao không đập vỡ đầu hắn?”
“Nếu người trên Thiên giới qua Ngân Hán Cổ thấy trong tình huống đó mà tỷ không dám động vào Minh Quang, không trả thù Băng Luân, danh tiếng một đời của tỷ e là bị huỷ hoại mất rồi.”
“Ta không phải không dám, là không nhớ, không thích.” Bích Đào sửa lại.
“Xí! Không thích mà theo đuổi cả trăm năm?” Chiêm Khôi thấy miệng Bích Đào cứng hơn cả vịt ch‧ết.
Bích Đào thật sự không biết giải thích thế nào, nàng không phải loại người thấy sắc là nổi lòng tham.
Thôi thì không rối rắm về vấn đề này nữa.
“Còn chuyện Băng Luân Chân Tiên ném đồ vào ta, đợi về Thiên giới tự có phân giải.”
“Dù thật sự không thích, bắt lấy sỉ nhục một phen cũng coi như hả giận.” Chiêm Khôi lại không bỏ qua được chuyện này.
Như thể người si tình trăm năm bị phụ bạc là nàng ấy vậy.
Bích Đào cười nói: “Vậy e là muội không hả được giận rồi, giờ hắn không phải người dễ bắt đâu.”
“Hôm qua muội còn nói với ta, bên hoàng thành có Đan Hi Quận Vương, là thế lực mới tham gia đoạt vị. Có lẽ muội không biết, Đan Hi Quận Vương đó chính là Minh Quang.”
“Cái gì?”
“Sao số mệnh hắn ta tốt thế? Đầu thai là thành hoàng tôn? Có phải tiên tộc cổ giở trò không?”
Bích Đào lắc đầu, không biết Minh Quang làm thế nào, nhưng nếu tiên tộc cổ thật sự giở trò, khi về Thiên giới, các thí sinh khác cũng sẽ không tha cho chàng.
Mà Minh Quang là Đan Hi, Bích Đào cũng chỉ suy đoán.
Thật ra cũng không khó đoán.
Khi Minh Quang rời Sùng Xuyên là đi cùng tướng quân Vân Xuyên khải hoàn về triều.
Khi Chiêm Khôi nói về tình hình hoàng thành, nhắc đến hoàng tôn được tìm về từ biên quan, bị nhiều thế lực liên hợp chặn gi‧ết.
Cuối cùng hoàng tôn đó lại bình an vô sự, theo đội khải hoàn phong quang hồi triều, được phong Đan Hi Quận Vương, phủ đệ được ban còn là hành cung chuyên dùng để tránh nóng.
Những người từng chặn gi‧ết Đan Hi Quận Vương, ban đầu còn muốn kéo Dung An Vương cùng tham gia, hứa nếu thành công, sẽ cho Dung An Vương ba thành gần châu Đại Nguyên gồm Kiến Phong, Lăng Thủy và Úc Nam.
“Lúc đó ta khuyên phụ thân từ chối hợp tác với họ.”
“Chúng ta ở châu Đại Nguyên không lo ăn mặc, trời cao hoàng đế xa, hùa theo bọn họ làm gì?”
“Mở rộng đất phong cũng chẳng được bao nhiêu, chi bằng mở thêm vài cửa tiệm.”
“Muội khuyên đúng.”
“Vương gia khác họ độc bá một châu, vốn đã không nên tồn tại, nay Thanh Liêu quốc lại có đến bốn người.”
“Trong đó Dung An Vương vì mất ba nhi tử, chưa sinh thêm thế tử nối dõi, trong bốn vị Vương gia không phải là chim đầu đàn.”
“Nhưng nếu ông ấy nhận thêm ba thành, chính là châm lửa đổ dầu, sẽ thành mục tiêu bị công kích.”
“Ta không hiểu mấy thứ đó, tóm lại không hùa theo họ, sống ngày tháng sung sướng của mình chẳng tốt sao?”
Chiêm Khôi tự rót rượu, rót nửa chừng thì phát hiện bình đã rỗng.
Nàng ấy quay ra ngoài nói: “Lấy thêm một bình rượu Quỳnh Hoa…”
Bích Đào giơ tay ngăn lại: “Thôi, mang bát canh giải rượu đi, ta có chuyện muốn nói kỹ càng với muội.”
“Không thể vừa uống vừa nói sao? Để trợ hứng mà!”
Bích Đào vươn tay búng trán nàng ấy, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút.
Lúc này, người mang rượu mở cửa bước vào, Chiêm Khôi ôm đầu bị búng, nói: “Thôi, thôi, không cần rượu nữa, nấu hai bát canh giải rượu cho chúng ta đi.”
“Vâng.” Người bưng rượu lại lui ra.
Bích Đào nhìn Chiêm Khôi, nghiêm túc nói: “Những năm qua, ngoài việc tìm ta và Huyền Giáp, muội chẳng làm gì cả, chỉ biết hưởng thụ sao?”
“Hưởng thụ không phải là chuyện lớn nhất của đời người ư?” Chiêm Khôi nói: “Chúng ta khó khăn lắm mới được làm người một lần, dĩ nhiên phải tận tình hưởng thụ chứ!”
“Nhưng cuối cùng chúng ta sẽ phải trở về Thiên giới.”
Bích Đào nói: “Muội đã nghĩ ra cách đạt được mười vạn tín lực chưa?”
“Ôi, gấp gì chứ, cứ tận hưởng cuộc sống trước, rồi tiện tay làm chút việc thiện, chẳng phải tín lực sẽ ào ào kéo đến sao…”
Chiêm Khôi nói rất thoải mái.
Thực tế, nếu nàng ấy thật sự làm, có lẽ cũng dễ dàng đạt được.
“Nhưng thứ tự trở về Thiên giới có trước có sau. Ta nghe người khác nói, nếu ai đạt được tín lực để quy thiên trước, người có công đức đủ dày khi vượt lôi kiếp, tiên linh ban thưởng sẽ tăng gấp đôi.”
“Chẳng lẽ muội không muốn giành thứ hạng đầu?”
Chiêm Khôi: “… Bích Đào à, tỷ biết lần này xuống hạ giới dự thi có bao nhiêu người không?”
“Hơn một vạn đấy! Tiên vị Cửu Thiên xuống hạ giới những hơn một vạn người. Nói không chừng hiện tại đã có người đạt được mười vạn tín lực và quy thiên. Sao ta có thể giành thứ hạng đầu được?”
“Chỉ cần thắng không phải là được rồi sao? Ta không có dã tâm lớn như vậy.”
“Nhưng ta muốn đứng đầu!” Bích Đào thốt ra ngay lập tức.
Chiêm Khôi: “…”
Nàng ấy nhìn Bích Đào một lúc lâu, thậm chí dụi đôi mắt mờ mịt vì men say.
Cuối cùng phát hiện Bích Đào nghiêm túc, giống như mỗi lần ở Thiên giới vì thăng tiên vị, dù bị Ngũ Lôi oanh đỉnh vẫn không ngừng nghỉ, luôn kiên định.
Giống như sự kiên định không hề lùi bước khi theo đuổi Minh Quang Thiên Tiên dù tiên nguyên có bị rạn nứt.
Những gì Bích Đào muốn làm, dường như… ít khi thất bại.
Chiêm Khôi hắng giọng, nói: “Nhưng lỡ như đã có người…”
“Không có.” Bích Đào nói: “Ta chắc chắn là không có.”
“Tất cả tiên vị ta gặp, ngoài muội, không có ai được đầu thai tốt cả. Xuất thân thấp hèn, trong mười mấy năm muốn đạt được mười vạn tín lực, chính là kẻ si nói mộng.”
Chiêm Khôi nghĩ lại, những tiên vị nàng ấy gặp khi tìm Bích Đào, dù là tiên tộc cổ hay tiên vị công đức… quả thật đều rất thảm.
Có người khá hơn một chút, nhưng không ai có thể đạt được mười vạn tín lực cả.
Chiêm Khôi vốn cao hứng vì Bích Đào, nhưng lập tức nghĩ ra điều gì đó.
“Nhưng tỷ bảo Minh Quang Thiên Tiên là Đan Hi Quận Vương, chắc chắn ngài ấy là người đầu tiên trở về đúng không?”
“Nếu ngày sau ngài ấy thật sự ngồi lên vị trí Hoàng Thái tôn, chỉ dưới một người trên vạn người.”
“Đến lúc ấy, chỉ cần ngài ấy tiện tay lập chút quân công hay làm vài việc vì nước vì dân, thậm chí không cần chiến tích thực tế, dân chúng vốn đã tôn kính và tin phục vị Quân vương tương lai, chẳng phải tín lực sẽ như nước chảy về ngài ấy sao?”
“Đúng là vậy.”
Bích Đào nói: “Nhưng mấy hoàng tử ở hoàng thành đang tranh đoạt ngôi báu, bao năm qua ngươi tới ta đi, gi‧ết đến đầu rơi máu chảy, vẫn chưa có ai có thể thượng vị.”
“Hắn chỉ là một Hoàng tôn lưu lạc bên ngoài, phụ thân là nhi tử của nguyên Hậu đến ch‧ết cũng không được phong làm Thái tử. Nói dễ nghe thì là Hoàng tôn, nói khó nghe thì huyết mạch vẫn còn đang bị nghi ngờ, muốn lên ngôi, đâu dễ như vậy?”
Chiêm Khôi quả thật không có dã tâm. Nếu nói Minh Quang là hình mẫu của tiên tộc cổ, thì từ trước đến nay nàng ấy luôn là kẻ xuất sắc trong việc ăn không ngồi rồi.
Ước mơ duy nhất, có lẽ là ngày sau đạt được tiên giai cao hơn, thử nhảy qua Vũ Long Môn.
Nhưng thấy Bích Đào phân tích có lý, kiên định và đầy tham vọng giành vị trí đầu tiên, tất nhiên nàng ấy không muốn dội gáo nước lạnh.
Vốn dĩ nàng ấy còn ngông cuồng hơn cả Bích Đào.
Thậm chí cảm thấy Bích Đào đã nghĩ như vậy, chắc chắn trong lòng đã có mưu tính.
Bích Đào muốn, Bích Đào nhất định sẽ đạt được!
“Vậy tỷ định làm thế nào?”
Chiêm Khôi cũng bị nàng dễ dàng khơi dậy nhiệt huyết: “Ta nghĩ đến cảnh tỷ giành vị trí đầu, vẻ mặt của đám tiên tộc cổ kia…”
“Ha ha ha hê hê hê…”
Thậm chí Chiêm Khôi còn bật cười trước, như thể Bích Đào đã thắng: “Không được, không được, nghĩ đến cảnh đó, ta sẽ cười đến đau bụng…”
Bích Đào nhìn người ở phía đối diện ôm bụng đập bàn, cũng bật cười.
Người mang canh giải rượu đến, hai người uống xong, bắt đầu xắn tay áo lên bàn kế hoạch.
“Muội không thể đợi đến khi hưởng thụ đủ rồi mới nghĩ đến việc tùy tiện kiếm chút tín lực để qua loa, lỡ như không đủ thì sao?”
“Quyền thế hoàng thành nghiêng ngả, bốn Vương gia khác họ đều là mục tiêu sống. Lão Hoàng Đế hoa mắt ù tai lại già nua, lỡ đột tử, Hoàng tử khác lên ngôi, người đầu tiên bị khai đao chính là các Vương gia.”
“Đến cuối cùng, mất đi thân phận Minh Châu Quận chúa làm hậu thuẫn, muội dựa đâu để đạt tín lực trở về Thiên giới?”
Chiêm Khôi gãi tai gãi đầu, nàng ấy chưa từng nghĩ xa như vậy.
Không làm Quận chúa, nàng ấy còn có thể làm ăn, có tiền cứ rải ra thì sẽ có tín ngưỡng.
Bích Đào nhìn bộ dạng nàng ấy là biết nàng ấy nghĩ gì, lại vươn tay búng trán Chiêm Khôi.
“Ta biết vận may của muội rất tốt, có lẽ thật sự làm được, nhưng lôi kiếp trở về không chỉ cần tín lực, còn cần đủ công đức để được ban thưởng gấp đôi.”
Tín ngưỡng dễ đạt được, nhưng công đức lại không dễ.
Bích Đào từng hỏi vài vị ca ca, họ là tiên vị công đức, tiêu chuẩn xét công đức nằm trong tay Tứ Trị Công Tào của Thiên giới và Lục Án Công Tào của Minh giới, phải dựa vào hoàn cảnh khó dễ và công tội để đánh giá.
Người giàu có rải tiền ra thì công đức thu về sẽ ít ỏi.
Nếu bản thân gian khó mà vẫn làm việc thiện, công đức mới dễ tăng trưởng.
Điều khó nhất của Chiêm Khôi không phải đạt được tín lực, mà là công đức, vì với vận may như nàng ấy, khó mà rơi vào hoàn cảnh gian khó.
Qua mấy ngày quan sát, Chiêm Khôi khiến Bích Đào rất hài lòng.
Với sự hào phóng và tốt bụng của nàng ấy với Bích Đào, tất nhiên Bích Đào muốn báo đáp.
Vì thế, nàng đã sớm nghĩ ra con đường trở về Thiên giới cho Chiêm Khôi.
“Bảo Dung An Vương xây dựng Sinh Từ cho muội trong bảy thành thuộc châu Đại Nguyên.”
Thậm chí Bích Đào đã nghĩ sẵn lý do cho Dung An Vương.
“Lý do là trong những năm đầu chinh chiến lập quốc, ông ấy mất ba nhi tử. Giờ vì vết thương cũ không thể sinh thêm người nối dõi, nên với tư cách là nữ nhi duy nhất của Dung An Vương, ông ấy sợ trời cao đoạt mất muội, quyết định xây Sinh Từ, cầu chúc cho nguyện vọng của muôn dân trong đất phong, để muội sống lâu trăm tuổi, yên vui vô ưu.”
Chiêm Khôi ngơ ngác, nhưng nghĩ đến phụ thân và hậu viện đông đúc, nói: “Nhưng phụ thân ta vừa cưới tiểu thiếp thứ mười chín…”
Tuy Dung An Vương cưng chiều Minh Châu Quận chúa, nhưng chưa bao giờ từ bỏ ý định sinh nhi tử nối dõi.
Bích Đào gõ hai cái lên bàn, nhìn Chiêm Khôi nói: “Dù cưới một trăm lẻ tám tiểu thiếp, ông ấy cũng không sinh được.” Mạng ông ấy e là nhờ vận may cẩm lý của Chiêm Khôi mới giữ được.
“Về việc giải tán hậu viện, ta có cách thuyết phục ông ấy.”
Bích Đào nói: “Dù ông ấy không giải tán, cũng không quan trọng.”
“Sau khi ông ấy xây Sinh Từ cho muội, trong từ đường đặt tượng của muội nhưng không đặt hương án. Phái người tuyên truyền rầm rộ về vận may thịnh vượng của muội, như kiểu biến cát thành vàng, rồi đặt hòm công đức trong từ đường.”
“Hòm này không để nhận lễ vật của dân chúng đất phong, mà để thu những mẩu giấy, dải lụa ghi nguyện vọng.”
“Sau đó, muội cho người chọn những nguyện vọng dễ thực hiện, không vi phạm nhân luân đạo nghĩa, giúp dân chúng hoàn thành.”
“Có thể định kỳ mỗi tháng, trước cửa Sinh Từ dựng lều phát cháo, cứu tế khất cái và nạn dân.”
“Vào ngày sinh thần ở trần gian của muội, chọn ngẫu nhiên một dân chúng may mắn, giúp họ giải quyết mọi phiền lo.”
“Phiền lo của người thường đa phần là tiền bạc, muội chỉ cần lộ ra chút đỉnh, đã có thể đổi đời cho người khác.”
…
Bích Đào liệt kê hàng loạt cách duy trì nhân khí thịnh vượng cho Sinh Từ, Chiêm Khôi nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Cuối cùng, Bích Đào nói: “Một khi nhân khí của Sinh Từ thịnh vượng, tín lực và công đức thực chất sẽ cuồn cuộn như sông đổ ra biển.”
“Thậm chí không cần hương khói, chỉ cần nói ra nguyện vọng đã nhận được lợi ích, chuyện tốt như vậy sẽ biến muội thành một thần tiên sống trong lòng dân chúng.”
“Một khi muội có chỗ đứng trong lòng dân chúng, dù ngày sau phụ thân muội bị Hoàng Đế thanh toán, Hoàng Đế cũng phải bận tâm dân ý, không thể dễ dàng xử lý muội.”
“Dù sau này sóng gió lớn đến đâu, bảo vệ mạng muội là lợi ích thứ nhất của việc xây dựng Sinh Từ.”
“Ai cũng mong cầu may mắn, đặc biệt trong loạn thế, khi muội trở thành biểu tượng của may mắn, tín lực của muội sẽ đạt đỉnh trong vài năm.”
“Thậm chí người ngoài châu Đại Nguyên cũng có thể vì cầu may mà xây Sinh Từ cho muội. Ta đoán không đến mười năm, chắc chắn muội sẽ vượt mười vạn tín lực. Đến lúc đó, muội có thể công đức viên mãn, nằm chờ trở về Thiên giới.”
“Đây là lợi ích thứ hai của việc xây Sinh Từ.”
“Một khi Dung An Vương xây Sinh Từ cho muội, tức là công khai với thiên hạ sự coi trọng và cưng chiều dành cho muội, đồng thời ngầm báo với hoàng đô rằng ông ấy không còn hậu duệ, cũng không có tư cách hay dã tâm tranh đoạt ngôi vị.”
“Lúc đó, Dung An Vương sẽ từ một con hổ ẩn nhẫn chờ thời cắn chủ, biến thành một linh vật đã bị bẻ móng nhổ răng. Trở thành món bánh thơm mà ai cũng muốn mượn sức, châu Đại Nguyên cũng sẽ thành mắt bão an toàn.”
“Đây là lợi ích thứ ba của việc xây Sinh Từ.”
Bích Đào nói xong, Chiêm Khôi không nhịn được vỗ tay “bốp, bốp, bốp”.
Dù nàng ấy có nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được diệu kế một mũi tên trúng ba đích này.
“Nhưng tỷ nghĩ chu toàn cho ta, thậm chí tính cả phụ thân của ta và dân chúng châu Đại Nguyên, còn chính tỷ thì sao?”
“Tỷ định dùng cách gì để đạt tín lực, rồi công đức viên mãn trở về Thiên giới?”
Bích Đào cười, mặt như hoa đào, ngón tay từ tốn xoay quanh mép bát canh giải rượu đã trống không, nói: “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Thực ra, đối với nàng, cách xây dựng Sinh Từ để thu tín lực vẫn quá chậm.
Minh Quang đang nắm trong tay lá bài tốt nhất trong tất cả tiên nhân ở hạ giới.
Dù Bích Đào không nhớ chuyện thích chàng, nhưng không thể không thừa nhận, với tư cách là hình mẫu của tiên tộc cổ, quả thật chàng có chút bản lĩnh.
Bích Đào không tin tiên tộc cổ dám giở trò trong trận thi đấu đầu tiên. Thân phận của Minh Quang chắc chắn là dùng cách nào đó để thay thế Hoàng tôn thật.
Con đường này không chỉ là cách nhanh nhất để đạt tín lực, chàng còn có thể kéo theo thuộc hạ của tiên tộc cổ cùng tăng vọt tín ngưỡng.
Về công đức, làm trữ quân một nước, mọi việc vì dân vì nước đều do chàng chọn lựa, làm không tốt thì không công không tội, làm tốt thì công tại đương thời, lợi truyền ngàn năm.
Giành vị trí đầu của cuộc thi, quả thật như lấy đồ trong túi.
Nhưng Bích Đào không tin cái tà ấy.
Đêm đó, nàng và Chiêm Khôi bàn bạc đến nửa đêm, định ra nhiều chi tiết tiếp theo.
Sáng ngày thứ bảy, khi phủ Dung An Vương lại phái người đến đón, hai người vui vẻ lên xe về Vương phủ.
Cuối cùng Bích Đào cũng gặp được Dung An Vương, dù muộn mất vài ngày.
Lúc ấy, Chiêm Khôi cùng nàng, đem toàn bộ những gì Bích Đào nói đêm qua kể hết cho phụ thân của mình, Dung An Vương.
“Phụ thân, con thấy cách này tuyệt diệu, phụ thân thấy thế nào? Như vậy, sẽ không ai động được vào châu Đại Nguyên châu nữa.”
Dung An Vương mặc mãng bào, đội cao quan đai ngọc, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, ánh mắt lạnh lùng, quan sát Bích Đào.
Nghe ái nữ nói vị thị giả Thanh Hoa Thần giáo này bảo rằng “ông ấy suốt đời không còn nhi tử nối dõi, nên giải tán hậu viện để giảm bớt mũi nhọn”, lông mày ông ấy khẽ giật.
Bích Đào vẫn mặc y phục Thanh Hoa Thần giáo, thần thái ôn hòa cung kính, nhưng mắt mang ý cười, khiến Dung An Vương hơi rợn người.
Cảm giác này, chỉ có ở mấy chục năm trước khi ông ấy bị phục kích suýt chết, một mình vào núi sâu, bị đàn sói rình mới từng có.
Đến khi Chiêm Khôi nói đến khô họng, ngồi cạnh Dung An Vương, nhấc ấm trà ngửa cổ tu ừng ực, ông ấy mới mở miệng. Và vừa mở miệng, lời nói đâm đúng trọng tâm.
“Thị giả Đại Đế vì châu Đại Nguyên, vì Vương phủ ta, vì ái nữ ta mà nghĩ chu toàn như vậy…”
“Dám hỏi thị giả cầu gì?”
Chẳng lẽ đám tà giáo hung tàn, tụ tập ác nhân của Thanh Hoa Thần giáo lại đến châu Đại Nguyên làm việc thiện?
Bích Đào chỉ chờ ông ấy hỏi nàng cầu gì.
Vì thế không vòng vo, nàng cười nói: “Xin Vương gia mở rộng cổng thành Phong Linh, cho phép 378 người dưới trướng ta vào định cư tại Phong Linh.”
“Đến lúc đó, việc xây Sinh Từ cứ giao cho người của ta phụ trách.”
Lợi ích thứ tư của việc xây Tinh Từ cho Chiêm Khôi là đám lưu dân nàng dẫn theo sẽ có việc làm, có thể kiếm tiền, có cơm ăn.
Trong thời gian xây Sinh Từ, họ có thể tùy thời được nàng điều động để sử dụng.
Khi tất cả Sinh Từ hoàn thành, chắc chắn họ đã tìm được cách hòa nhập vào châu Đại Nguyên.
Đây là bước đầu tiên để nàng lập đại bản doanh.
Dung An Vương cười lạnh, nghĩ thầm, quả nhiên, đám tham lam phản nghịch của Thanh Hoa Thần giáo đến châu Đại Nguyên, không vì tiền thì cũng vì quyền.
Giờ mượn cớ vì lợi ích của họ, muốn xây Sinh Từ cho Minh Châu Quận chúa.
Đến lúc đó bị chúng dẫn dắt, chẳng phải tiền quyền đều nằm trong tay chúng ư?
[Nằm mơ!]
Dung An vương lập tức từ chối: “Đến nghĩ cũng đừng nghĩ, phủ Dung An Vương ta, châu Đại Nguyên ta, tuyệt không chung đụng với đám tàn hại dân chúng, cướp bóc d‧âm tà của Thanh Hoa Thần giáo.”
Bích Đào suýt vỗ tay khen một tiếng “Hay lắm”.
Nàng còn lo Dung An Vương chẳng có chút khí tiết, là kẻ thấy gió chiều nào theo chiều nấy, không biết lượng sức mình, lại đầy dã tâm tranh đoạt ngôi vị.
Giờ xem ra, khí chất trung thần lương tướng năm xưa vì vạn dân khai thái lập quốc vẫn còn.
Bích Đào suy nghĩ, trong đầu có vài cách thuyết phục Dung An Vương. Nhưng nàng chọn con đường tắt.
Có thể “dùng Thiên tử uy hiếp chư hầu” leo thẳng lên đài cao, ai còn trèo thang từng bước một?
Nàng nháy mắt với Chiêm Khôi vừa đặt ấm nước xuống, ý bảo “giao cho muội”. Rồi nàng đi thẳng ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa cho hai người.
“Cha! Sao cha lại nói với tỷ muội tốt của con như vậy?”
“Tỷ muội tốt cái gì? Con với ả chưa từng gặp mặt, chỉ mới quen biết, cùng nhau ăn chơi mấy ngày, sao ả thành tỷ muội tốt của con được?”
Tuy Dung An Vương cưng chiều ái nữ, nhưng quá hiểu nữ nhi của mình là dạng người gì. Hợp ý, cùng sở thích với nữ nhi thì còn có thể là thứ tốt gì đây?
Đúng là thị giả của Thanh Hoa Đại Đế, quả nhiên có chút bản lĩnh mê hoặc lòng người.
Tuy ái nữ của ông ấy ngày thường hành sự ngông cuồng, nhưng cũng khinh thường đám ác nhân Thanh Hoa Thần giáo.
Ngày đó ái nữ nói muốn gặp thị giả Thanh Hoa Thần giáo, muốn đích thân đuổi người ra khỏi châu Đại Nguyên, Dung An Vương còn thấy rất hợp ý.
Nếu ông ấy ra mặt, đối phương dựa vào Đại Hoàng tử, ông ấy ít nhiều cũng phải giữ vài phần thể diện.
Nếu ái nữ hành sự vô lối ra mặt, dù khiến đối phương mất mặt, Dung An Vương cũng có cách xoay chuyển.
Nhưng ai ngờ, thị giả Thanh Hoa Thần giáo lại là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp.
Chỉ gặp một lần đã khiến ái nữ của ông ấy như gặp tri kỷ, dốc lòng dốc dạ, hận không thể đem cả Vương phủ, cả châu Đại Nguyên dâng cho người ta.
“Con mặc kệ, con muốn xây Sinh Từ! Chẳng lẽ cha không mong con sống lâu trăm tuổi sao?”
“Ái nữ, con tỉnh táo một chút, hay là ả dùng tà thuật mê hoặc con? Cha lập tức gọi người kiểm tra cho con.”
“Bịch, bịch, bịch!”
“Loảng xoảng!”
Trong phòng không biết thứ gì rơi vỡ, hai người cãi nhau kịch liệt.
Dung An Vương luôn đối với Minh Châu Quận chúa nói gì nghe nấy, hôm nay lại không chịu nuông chiều, thậm chí còn muốn gọi người nhốt nàng ấy lại trước.
“Con về phòng bình tĩnh lại đi! Ả với con chưa từng quen biết, sao có thể thật lòng vì con?”
“Rõ ràng ả muốn mượn cơ hội từ tay phụ tử chúng ta vơ vét tiền tài, nhân tiện lập phân bộ tà giáo.”
“Tiền con kiếm được, con cho tỷ ấy! Con tự nguyện!”
“Tỷ ấy vơ vét tiền thì sao? Tỷ ấy muốn mạng con, con cũng cho tỷ ấy! Cho hết!”
“Lập phân bộ tà giáo thì sao? Tà giáo vào tay tỷ ấy chắc chắn không còn là tà giáo!”
“Cha lại muốn nhốt con, bao năm qua, hoá ra tình phụ tử giữa chúng ta là giả sao? Con không sống nữa!”
“Giờ con đi thắt cổ đây!”
“Ầm!”
Không biết thứ gì bị đổ, phát ra tiếng động lớn.
Tiếp theo là tiếng kêu hoảng hốt của Dung An Vương: “Ái nữ! Con không sao chứ?”
“Người đâu! Minh Châu Quận chúa bị thương. Mau truyền phủ y!”
Một trận binh hoang mã loạn, nhiều hạ nhân chạy về phía này.
Chưa đầy thời gian một nén hương, phủ y tóc bạc râu dài đã bị hai tiểu tư khỏe mạnh kẹp nách đưa thẳng vào phòng.
Bên trong, thái độ cương quyết và khí thế hung hăng của Dung An Vương đã hoàn toàn biến mất, đang dịu giọng dỗ dành.
“Nữ nhi ngoan, tổ tông ngoan…”
Bích Đào đứng ngoài cửa, dựa vào cột hành lang, nhắm mắt tắm nắng.
Ánh nắng sớm mai dễ chịu, ấm áp rải lên người, Bích Đào nhắm mắt nhưng trước mắt là sắc đỏ như lửa.
“Bích Đào tiên tử thật nhàn nhã, không sợ Dung An Vương nổi giận, bắt ngươi hỏi tội, khiến Chiêm Khôi xa cách ngươi sao?”
Bích Đào mở mắt, dù nhắm mắt đối diện ánh nắng, nhưng vừa mở ra, mắt hơi mờ không nhìn rõ.
Nhưng nàng đã nhận ra giọng nói của ai.
Quảng Hàn Thần Tiên, cũng đến từ Thiên giới.
Bích Đào dựa vào cột hành lang, mặc kệ bên trong trời long đất lở, tư thế không hề thay đổi.
Lúc này chỉ hơi hé mắt, từ trên cao nhìn xuống Quảng Hàn Thần Tiên.
Chốc lát, nàng không đáp mà hỏi: “Từ bảy ngày trước, khi ta đến đây, ngày nào ngươi cũng gửi thư bằng chim bồ câu.”
“Ngươi gửi tin tức của ta cho ai?”
Bích Đào nhớ Chiêm Khôi nói Quảng Hàn Thần Tiên thuộc tiên tộc cổ.
Người báo chuyện này cho Bích Đào là hai vị ca ca đi cùng nàng đến Vương phủ, nói hướng chim bồ câu là bay về hoàng đô.
Nàng lại hỏi: “Gửi cho Minh Quang à?”
Sắc mặt Quảng Hàn cứng đờ, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Gã ở trong phủ Dung An Vương, hành vi bị giám sát là chuyện bình thường.
Dù chim bồ câu bị chặn cũng chẳng sao, gã không viết bí mật gì về Dung An Vương hay Minh Châu Quận chúa.
Gã chỉ… ngày ngày báo cáo với Minh Quang mà thôi.
Sáng nay còn gửi một phong thư.
Mà ở nơi xa tại phủ Đan Hi Quận Vương ở hoàng đô, mấy ngày nay mây đen bao phủ, u ám thê lương.
Ngày nào Minh Quang cũng nhận một lá thư từ chim bồ câu, nội dung đại khái đều giống nhau.
Tiểu Đào Chi liên tục lưu luyến hoa lâu mấy ngày, mỗi ngày tìm nam kỹ khác nhau để hầu hạ, ngày đêm đàn ca, xa hoa phóng túng.
Lòng Minh Quang như bị tảng đá lớn đè lên, không bỏ xuống được, cũng không nhấc lên nổi.
Chàng tức giận vì Tiểu Đào Chi thật sự dây dưa gi‧ao hợp với người phàm, quá phù phiếm phóng đãng, không biết tự yêu quý bản thân.
Nhưng cách xa ngàn dặm, nàng giờ không còn ký ức trước đây, chàng không thể cách núi cách biển mà ràng buộc dạy dỗ nàng, càng không thể đích thân lôi nàng ra khỏi chốn ô uế ấy để ân cần dạy bảo.
Mấy ngày nay, sau khi tan triều, chàng cùng mưu sĩ thuộc hạ lao vào công việc. Nhưng mỗi đêm trước khi đi nghỉ, nghĩ đến Tiểu Đào Chi đắm chìm trong chuyện d‧âm loạn, chàng thường tức đến mức nửa đêm cầm bút viết thư.
Lời lẽ sắc bén, hận không thể cách tờ giấy khiến nàng đau thấu lòng bàn tay.
Trước đây, nếu hai người có bất đồng hay mâu thuẫn, người nhận ra lỗi sẽ bị phạt đánh vào lòng bàn tay.
Đánh xong, hai người sẽ làm lành.
Nhưng chàng viết hơn chục lá thư, đóng đầy dấu ngược, mà không gửi đi lá nào.
Chàng chưa từng kể với nàng, chưa nói hai người vốn là tri kỷ, từng thân mật khăng khít, có thể che chở cho nhau cả đời.
Nàng không nhớ chàng, cả sự ái mộ hoang đường ở Thiên giới cũng quên sạch, có lẽ giờ đang say mê nam nữ chi hoan với người khác.
Chàng có lý do gì mà gửi thư khuyên bảo hạn chế ngôn hành cử chỉ của nàng?
Nàng từng thân thiết với chàng như vậy, dù chưa hóa hình, vẫn mạo hiểm trong đêm bão tố, vượt qua kết giới của Tiên Đế Cung có thể gi‧ết nàng để gặp chàng.
Sau này chàng bị phong ấn ký ức, nàng có bạn như Chiêm Khôi, thậm chí bằng hữu ở Cửu Thiên nhiều như lông trâu, chàng đều chấp nhận và thấu hiểu.
Nhưng chàng không hiểu nổi, sau khi xuống hạ giới quên hết mọi thứ, nàng lại tự buông thả như vậy.
Càng không thể chịu được, không dám nghĩ sâu về những việc nàng làm. Chuyện đó, sao có thể tùy tiện làm với người khác…
Minh Quang sinh ra khắc kỷ tự ràng buộc, tư tưởng cổ hủ, thậm chí cho rằng tùy tiện làm chuyện đó chẳng khác gì súc sinh.
Trong số thị giả của chàng, người duy nhất chàng không thích là Quảng Hàn Thần Tiên, không thường dẫn gã cùng xử lý công việc rèn luyện, chính vì chê gã phù phiếm, phẩm hạnh không đoan chính.
Nên dù đi theo chàng đã lâu, Quảng Hàn vẫn chỉ có tiên giai Thần Tiên cao hơn Linh Tiên một chút.
Nếu không phải gã là hậu nhân duy nhất của Nam Đấu Tinh Quân, giỏi nhất về bói toán, Minh Quang thậm chí vì chê gã phù phiếm mà không thèm chung đụng.
Lần xuống hạ giới này, gã cũng là người cuối cùng Minh Quang tìm kiếm.
Minh Quang chỉ nghĩ đến việc Tiểu Đào Chi biến thành như người như gã, ngón tay cầm bút “rắc” một tiếng, bẻ gãy cán bút bằng ngọc trắng thượng hạng.
Chàng cảm thấy cả người như có vạn con kiến đang bò.
Gân xanh trên tay dần nổi lên, gân trên trán cũng bắt đầu nhảy nhót.
Không được! Không thể để nàng tiếp tục như vậy.
Chỉ sai người theo dõi thì không đủ, phải khiến nàng chuyên tâm thi đấu, đạt đủ tín lực.
Ít nhất không có thời gian đến chốn đó.
Nhưng làm thế nào đây?
Chàng nắm chặt cán bút bị gãy, đột nhiên cúi đầu nhìn bột ngọc trắng rơi vương vãi, lại dùng đoạn bút còn lại móc mộc ấn trong tay áo.
[Có rồi.]
Chàng quét mớ bút gãy và tờ giấy viết nửa chừng đầy những lời mắng mỏ đi.
Rồi chàng lấy bút mới, trải tờ giấy mới, nhấc bút chấm mực viết:
[Gặp chữ như gặp người, mở thư ra thì lòng an vui, nét mặt thư thái.
Ta nghe Quảng Hàn kể, biết cô nương đang ở châu Đại Nguyên, phủ Dung An Vương.
Từ khi về hoàng đô, vì mất tư ấn, mọi việc khá bất tiện… nên viết thư hỏi, tư ấn của ta đã tìm được chưa?]
Viết đến đây, Minh Quang không kìm được, viết thêm một đoạn.
[Nghe Quảng Hàn nói, cô nương và Chiêm Khôi lưu luyến hoa lâu, thật không nên. Chốn đó không phải nơi tốt, từ nay cô nương không được đến nữa.]
Nhưng nhìn kỹ nửa ngày, cảm thấy ngữ khí đoạn sau quá gay gắt, không thích hợp, chàng đành lấy tờ giấy mới, chép lại đoạn trên, đóng dấu niêm phong, sai người gửi đi.
Mấy ngày trước thư từ chim bồ câu của Quảng Hàn tới chậm vì trời đổ tuyết lớn, ảnh hưởng đến bồ câu, nếu không, từ châu Đại Nguyên đến hoàng đô ngàn dặm, nhanh nhất là hai ngày bồ câu sẽ bay đến.
Nhưng thư thường không thể gửi bằng bồ câu, sai người gửi đi dọc đường chịu nhiều yếu tố, hoàng đô vừa có tuyết lớn, dọc đường các thành tuyết chưa tan, không mất mười mấy ngày thì khó mà đến nơi.
Khi thư đến, Sinh Từ của Chiêm Khôi ở châu Đại Nguyên đã bắt đầu chuẩn bị khởi công.
Bích Đào cũng đã chọn một tòa đại trạch ở thành Phong Linh, triệu tập các ca ca và những lưu dân hữu dụng đến đó, chuẩn bị bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Sáng sớm, vừa từ phòng Chiêm Khôi đi ra, nàng đã bị Quảng Hàn Thần Tiên mặc áo cổ thấp giữa trời lạnh chặn lại.
“Chiêm Khôi tỉnh chưa?”
“Có việc gì?” Bích Đào ngoài mặt ôn hòa, nhưng chẳng muốn gặp Quảng Hàn Thần Tiên chút nào.
Thậm chí nagnf cảm thấy chính gã dụ dỗ Chiêm Khôi nếm trái cấm, khiến nàng ấy không kiềm chế được, ngày ngày đắm chìm trong nam nữ hoan ái.
Từ Chiêm Khôi, Bích Đào biết Quảng Hàn Thần Tiên ở lại phủ Dung An Vương vì cần Dung An Vương tiến cử.
Gã muốn vào Quan Tinh Đài ở hoàng đô, nơi mà ngay cả các Hoàng tử cũng chưa chắc chen chân vào được.
Tay Minh Quang hiện tại cũng chưa với tới được.
Nhưng Dung An Vương và phương trượng chùa Từ Ân quản lý Quan Tinh Đài từng có giao tình tương trợ trong chiến loạn nhiều năm trước. Nên Quảng Hàn Thần Tiên đành nuốt giận, nịnh nọt Chiêm Khôi để kiếm cơ hội tiến cử.
Lão bạch kiểm này không thiếu tâm cơ, Bích Đào cũng chẳng ưa phong thái phóng đãng của gã.
Nhưng Bích Đào không để lộ sắc mặt nhưng nụ cười nơi khóe miệng hơi giả tạo.
Quảng Hàn Thần Tiên thông minh tuyệt đỉnh, giỏi quan sát, biết Bích Đào tiên tử vì chuyện gã và Chiêm Khôi, giờ chỉ hận không thể bóp ch‧ết gã.
[Haiz!]
Quảng Hàn chịu đựng, lấy từ trong ngực một lá thư.
“Cái này… Minh Quang bảo ta đưa cho ngươi.”
“Minh Quang?”
Bích Đào do dự nhận lấy.
Ngay trước mặt Quảng Hàn, nàng mở phong thư, đọc nhanh như gió.
Không biết vì sao, vẻ ôn hòa bề ngoài suýt không giữ nổi, mặt tối sầm, nhét thư vào ngực, không thèm chào hỏi, xoay người bỏ đi.
[Sáng sớm, còn chưa ăn cơm, đã gặp một quỷ đòi nợ! Mở thư thoải mái, thoải mái cái đầu ngươi! Hắn đã chạy ngàn dặm đến hoàng đô làm Đan Hi Quận Vương phong quang, vậy mà còn không quên viết thư đòi nàng tư ấn. Quảng Hàn thần tiên này cũng thật lắm mồm!]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận