Vị Minh Châu Quận chúa này thực sự quá nhiệt tình. Bích Đào phải tốn rất nhiều sức lực mới khống chế được đối phương.
Sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng ấy, Bích Đào cũng thực sự sửng sốt.
Minh Châu Quận chúa không nghi ngờ gì là một mỹ nhân, nhưng đôi mắt nàng ấy thực sự quá to. To đến mức… Đại Nhãn Nhi trước mặt nàng ấy e chỉ có thể gọi là Tiểu Nhãn Nhi.
Đôi mắt to như vậy đặt trên một gương mặt nhỏ không lớn hơn bàn tay bao nhiêu, đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn chằm chằm mãi sẽ có chút rợn người, cảm giác không giống người thường.
Hơn nữa vị tiểu mỹ nhân này bị bóp cổ lại vẫn cười tươi như hoa.
Cổ nàng ấy không thể tiến đến gần Bích Đào nữa, cũng không thể dùng miệng chu ra biểu đạt vui mừng, bèn vặn vẹo tứ chi hướng về phía Bích Đào, hai tay ôm chặt Bích Đào vào lòng, thậm chí đôi chân cũng muốn quấn lên người Bích Đào.
“Lát nữa rơi xuống nước giờ.” Bích Đào ấn chặt một chân nàng ấy, gân xanh trên trán có xu thế hằn lên.
Điều này quả thật… ngoài dự liệu của nàng.
Tiểu mỹ nhân không phát ra tiếng kêu quái dị nữa, chỉ hưng phấn hô: “Bích Đào, Bích Đào Bích Đào… Tỷ có nhớ ta không! Ta thực sự nhớ tỷ muốn ch‧ết!”
“Lúc ba chúng ta ở Thiên giới đã định sẵn ám hiệu tìm kiếm lẫn nhau, hẹn rằng chỉ cần chuyển thế đầu thai có ký ức và năng lực, phải nhanh chóng tìm được nhau.”
“Lúc ta 6 tuổi đã huấn luyện đội bồ câu bay của mình, phái người ra ngoài vài ngày truyền thư về một lần, gần như lật tung cả Thanh Liêu quốc. Khó khăn lắm mới tìm được Huyền Giáp đã trở thành ngư dân ở bên sông An Thạch của châu Bình Sơn. Nhưng hai chúng ta làm thế nào cũng không tìm được tung tích của tỷ…”
Giờ Bích Đào đã nhớ ra cái tên Chiêm Khôi nàng từng nghe từ miệng Minh Quang một lần.
Lúc đó Minh Quang đang thử dò xét nàng, tên chàng nói ra chắc chắn đều là những người ngày thường thân thiết với nàng.
Hơn nữa dù Bích Đào đang ôm một tiểu mỹ nhân nhiệt tình như lửa trong lòng, nhưng đến giờ vẫn chưa buông cảnh giác, khi liếc mắt về hai ca ca, phát hiện biểu cảm của họ cũng rất kỳ quái.
Nhiều hơn là kinh ngạc, chứ không phải cảnh giác.
Kiếm rút nửa chừng lại tra về, chỉ có thể giải thích Chiêm Khôi không có nguy hiểm đối với Bích Đào.
Hơn nữa nhìn họ chẳng có ý định tiến lên ngăn cản chút nào, chẳng lẽ hai người bình thường chính là như vậy sao?
Bích Đào chỉ cao hơn Chiêm Khôi một chút xíu, ngồi trên lan can bên hồ mà đôi chân vẫn chạm đất.
Nàng ôm Chiêm Khôi vào lòng mình, để người ta ngồi lên đùi, ổn định thân hình, với tư thế tình nhân giữa nam và nữ quấn quýt dưới trăng, dần dần buông tay đang ấn cổ Chiêm Khôi.
Chiêm Khôi lập tức vòng hai tay, ôm Bích Đào thật chặt, như chú cún con cọ loạn xạ trên cổ và mặt Bích Đào.
May mà không dùng miệng hôn lung tung.
Nếu không Bích Đào cũng thấy hoài nghi có phải lúc ở Thiên giới nàng ấy có sở thích mài gương hay không.
Tuy nhiên Bích Đào vừa định thở phào, thì nghe Chiêm Khôi trong lòng ôm cổ nàng nói: “Bích Đào, sao tỷ lạnh lùng với ta thế? Đã lâu không gặp, sao tỷ không ôm ta?”
“Sao tỷ như khúc gỗ vậy?”
Bích Đào: “…”
Chiêm Khôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Bích Đào đẩy ra với vẻ ghét bỏ.
Bích Đào đối với ai cũng tốt. Lúc ở Thiên giới, ngay cả những người không có giao thoa nếu có việc cần đến nàng, chỉ cần trong khả năng nàng đều sẵn lòng giúp một tay.
Bích Đào có rất nhiều bằng hữu, nhưng quan hệ giữa bằng hữu đều có một giới hạn vô hình. Khi có người cố vượt qua, Bích Đào sẽ âm thầm né tránh.
Ngay cả Chiêm Khôi có quan hệ tốt nhất cũng sẽ không thân mật quá mức với nàng như hiện giờ.
Nàng không thích. Điều này khiến Chiêm Khôi quen dùng tứ chi thể biểu đạt tình cảm nhẫn nhịn đến khó chịu.
Xuống hạ giới, Bích Đào lại để cho nàng ấy hôn rồi ôm ư?
Chiêm Khôi cố ý chờ thêm một lúc, cưỡi trên đùi Bích Đào dụi dụi, Bích Đào lại dung túng để nàng ấy tùy ý thân mật.
Không đúng…
“Tỷ… sao tỷ lại dùng ánh mắt này nhìn ta? Không phải là tỷ…”
Chiêm Khôi nâng mặt Bích Đào, đôi mắt to dí gần khóa chặt Bích Đào.
Bích Đào thầm nghĩ đừng nói ra lời gì “kinh thiên địa khiếp quỷ thần”, dù nàng không có ký ức của chuyện trước kia, nhưng thực sự không có sở thích mài gương.
Chiêm Khôi cứ nhìn Bích Đào một hồi lâu, Bích Đào vẫn không đẩy nàng ấy ra, chốc lát sau nàng ấy hỏi: “Tỷ ngốc rồi sao? Là không nhận ra ta hay không nhớ rõ ta?”
Bích Đào: “…”
[Nàng “ngốc” rõ ràng vậy sao?]
Những người “Thiên giới” mà Bích Đào gặp trước đó, không ai vừa gặp đã phát hiện nàng không đúng, chắc chắn vì Bích Đào ngụy trang khá giống lúc ở Thiên giới.
Sao vị Minh Châu Quận chúa này phát hiện ra nhanh như vậy?
“Tỷ quên ta rồi? Vậy tỷ còn nhớ Huyền Giáp không?”
“Không đúng, hai vị này không phải là đệ đệ mà muội thân thiết ở U Thiên sao? Muội ngốc rồi sao còn đi chung với họ được?”
Hai vị ca ca hộ vệ của Bích Đào: “…” [Ngươi mới là đệ đệ ấy! Hay ngươi ngậm miệng lại đi.]
Chiêm Khôi đứng dậy xoay một vòng, đôi mắt to lăn qua lăn lại, như đang suy nghĩ gì, chốc lát lại nhìn Bích Đào rồi chợt bừng tỉnh: “Ta biết rồi! Là thứ Băng Luân Chân Tiên của Lôi Bộ ném cho tỷ khiến tỷ bị ngốc.”
“Ta đã nói đám tôn tử trọc đầu của tiên tộc này, vì không để tỷ quấn lấy Minh Quang Thiên Tiên, chắc chắn sẽ vắt óc khiến tỷ ở lại hạ giới không thể quay về.”
“Lúc truyền tống, ta tận mắt thấy thứ đó đã bị Chu Minh Tiên Đốc vội vã chạy đến lấy đi rồi mà, không ngờ vẫn khiến tỷ trở thành thế này.”
Chiêm Khôi vô cùng đau lòng: “Những năm nay ta tìm tỷ, chỉ cần gặp tiên tộc cổ, chắc chắn sẽ đặt một cục đá vấp ngã trên con đường họ thu thập tín lực, để họ không phát triển quá nhanh kẻo tìm tỷ gây phiền, không ngờ ta đã muộn một bước ngay từ khi còn là thai nhi…”
Lúc này nếu hai người có thể xem trên Ngân Hán Cổ, sẽ phát hiện trên Ngân Hán Cổ lại dấy lên sóng gió.
Chẳng trách giai đoạn đầu phần lớn tín lực của tiên tộc cổ không nhúc nhích, hóa ra là do “con cá ch‧ết” này ở giữa giở trò.
Bích Đào vốn định như gặp Thương Linh, giả vờ một thời gian quan sát đối phương đến cùng là người thế nào đã.
Kết quả tiểu cô nương tự xưng Chiêm Khôi này, vừa chạm mặt, chỉ ba câu hai lời đã suy đoán ra Bích Đào quên hết chuyện trước kia.
Không nghĩ rằng nếu hiện tại Bích Đào có ký ức, chắc chắn sẽ lườm cho một cái.
Vì Chiêm Khôi không phải suy đoán mà nàng ấy là đang đoán bừa.
Trên cái đầu nhỏ như vậy đều dùng để mọc mắt, mọc não vào chỗ nào được nữa?
Thứ nhất, nàng ấy và Bích Đào ở chung với nhau khá lâu trên Thiên giới, rất rõ giới hạn chịu đựng của Bích Đào.
Hơn nữa Bích Đào chưa từng dùng ánh mắt “nghiêm túc” như vậy nhìn Chiêm Khôi.
Nàng nhìn Chiêm Khôi vĩnh viễn mang theo chút bất đắc dĩ xen lẫn dung túng.
Thứ hai, có những người có vận khí tốt đến mức gặp phải vấn đề tiến thoái lưỡng nan, tùy tiện chọn cũng ra đáp án chính xác.
Gặp ván cờ không hiểu nổi, bốc đại một nắm quân cờ ném lên bàn cờ thì phần lớn vẫn thắng.
Giống như các tiên vị thi đấu ở hạ giới, gần như chịu đủ trăm ngàn loại khổ sinh lão bệnh tử của tinh giới này.
Kết quả Chiêm Khôi đầu thai ở Vương phủ khác họ độc bá một phương. Vốn là nữ nhi của tiểu thiếp, không thể xuất đầu lộ diện, ai ngờ nàng ấy vừa đầu thai vài năm, phía trên ba vị huynh trưởng ruột thịt dũng mãnh thiện chiến thể tráng như trâu, ch‧ết hết trong vòng một đêm.
Hơn nữa kể từ khi có nàng ấy, dù Dung An Vương cưới bao nhiêu thiếp thất cũng không trồng nổi một hạt đậu.
Đương nhiên nàng ấy trở thành hậu đại duy nhất của Dung An Vương.
Giờ Bích Đào chưa lĩnh ngộ được khí vận của Chiêm Khôi mạnh đến mức nào, thấy mình bị vạch trần mất ký ức ở Thiên giới, cũng không cần ngụy trang nữa, không khách khí đẩy nàng ấy xuống khỏi người mình, vỗ hai cái đùi tê rần.
Chiêm Khôi đứng trên đất khẽ lảo đảo, nhưng vẫn cười nói: “Cảm giác này mới đúng chứ! Bình thường không phải tỷ vẫn không cho ta ôm sao? Vừa rồi tỷ còn mặc kệ cho ta hôn, ta suýt tưởng rằng tỷ và ta xa cách một thời gian nên phát hiện người mình thích không phải là Minh Quang mà là ta nữa cơ!”
Bích Đào: “…” [Thì ra không cho ôm hôn mới là đúng.]
Bích Đào mang vẻ mặt vô cảm đứng đó, ánh mắt vô thức mang theo bất đắc dĩ và dung túng. Khiến Chiêm Khôi nhìn thấy mà toàn thân sướng rơn.
Thứ có thể khiến một kẻ cuồng loạn phải bó tay thì chỉ có thể là một kẻ còn điên cuồng hơn cả người đó.
Nếu nói Bích Đào có kế hoạch dựng thang leo trời, xưa nay Chiêm Khôi là kẻ nhảy lên muốn đâm thủng trời, còn trách trời không nên cao như vậy.
“Không sao, không sao, ngốc rồi cũng không sao.”
Chiêm Khôi nói: “Đi theo ta đi! Giờ ta là Minh Châu Quận chúa, ta dậm chân một cái, đất ở châu Đại Nguyên này cũng phải rung ba cái.”"
“Lần đầu tỷ muội chúng ta xa cách nhiều năm như vậy, mau theo ta, ta bảo người bày một bàn tiệc, chúng ta cùng nâng chén vui vẻ, say sưa tận hưởng.”
“Ồ đúng rồi, hai vị tiên quân, ta bảo hạ nhân dẫn hai vị tự đi ăn uống, không để hai vị cùng tham gia cũng đừng trách, tỷ muội chúng ta có mấy lời tâm tình muốn trò chuyện riêng.”
Hai vị ca ca bị vứt lại.
Bích Đào quay đầu, nháy mắt với hai ca ca bình tĩnh cứ yên tâm rời đi.
Nàng không hiểu Chiêm Khôi, vốn không cách nào đoán được mục đích của nàng ấy, đối với tính cách quá mức hướng ngoại này cũng không dám phán định có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả.
Nhưng cách quan sát tốt nhất chính là tiếp cận.
Cứ đi theo nàng ấy, xem nàng ấy đến cùng muốn làm gì.
Chiêm Khôi kéo tay Bích Đào nói: “Ta mời đầu bếp nấu ăn ngon nhất Túy Tiên Lâu đến phủ rồi. Đầu bếp đó vào nam ra bắc, thậm chí còn ra biên giới, tất cả món ăn tỷ gọi tên được hắn đều biết làm, mỗi món đều xứng đáng là mỹ vị nhân gian. Tỷ nhất định phải nếm thử cẩn thận đó!”
Bích Đào theo Chiêm Khôi rời thủy tạ, vừa đi vừa mượn ánh đèn đình viện, lặng lẽ ghi nhớ bố cục trong Vương phủ vào lòng.
“Tỷ ở ngoài nhiều năm chắc chắn chịu khổ rồi… Ta cảm thấy so với lúc ở Thiên giới, tỷ gầy đi không ít đấy.”
Vài ngày trước, Bích Đào còn sợ béo quá không thể quy thiên được, nghe câu này, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Chiêm Khôi lại nói: “Lúc đầu ta tìm được Huyền Giáp, tỷ ấy đơn giản như một bông cải, ở bên sông ngày đêm đánh cá thì thôi, còn có lòng tốt thu dưỡng mấy cô nhi, ăn không no uống không đủ, thật là sắp gầy thành cái mai rùa luôn rồi!”
“Người đâu, khiêng bộ liễn qua đây, đi bộ chậm quá, viện ta ở phía trước. Vương phủ này là do ta mở rộng, nhưng thực sự quá lớn mỗi lần đi đều mệt lắm…”
Bích Đào sinh ra ở khe núi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, khó khăn lắm ra ngoài lại vào tà giáo ẩn nhẫn mai phục, trải qua nhiều lần gian nguy kinh hãi, bước lên bộ liễn có thể chứa tám người, bị rèm buông phủ che mặt.
Có loại cảm xúc thầm hận kẻ phú quý đang nảy sinh từ đáy lòng.
Nhưng rất nhanh cảm xúc này lặng lẽ dập tắt.
Vì nàng chỉ bước qua một cánh cửa đã biến thành một trong những “kẻ phú quý”.
Chiêm Khôi kéo tay nàng, chỉ vào trong tư khố có vô số rương lớn chứa châu báu, nói với Bích Đào: “Chúng ta vẫn như lúc ở Thiên giới, tiền để chung một chỗ, của ta chính là của tỷ. Đây là chìa khóa, mọi thứ ở đây tỷ tùy ý lấy dùng!”
Lúc ở Thiên giới, tiền của họ quả thật để chung với nhau.
Chủ yếu là Bích Đào để tiền ở đó, nếu bằng hữu nào có nhu cầu cấp bách, có thể không hỏi mà lấy.
Tiền tệ lưu thông trên Thiên giới không phải vàng bạc như phàm gian, mà là từng túi linh khí ngũ hành tinh thuần.
Bích Đào theo tiên vị công đức ở U Thiên hành tẩu dưới hạ giới, những túi linh khí tinh thuần này, đại đa số là phần thưởng khi hoàn thành tiên chức.
Mà Chiêm Khôi ở trên trời luôn tùy tiện không muốn tu luyện, tất nhiên cũng không cố gắng tinh luyện lực lượng ngũ hành, gần như đều tiêu của Bích Đào, ăn của Bích Đào, dùng của Bích Đào.
Giờ cuối cùng nàng ấy có thể đảo khách thành chủ một lần, đừng nói chia sẻ tư khố, bảo nàng ấy giao cả Vương phủ ra, có bán phụ thân nàng ấy cũng không chớp mắt.
Bích Đào cầm chìa khóa, bị đống châu báu có thể ví như núi vàng núi bạc ấy làm lóa mắt.
Tha thứ cho nàng cả đời này chỉ là thôn cô xuất thân từ khe núi. Những gì trông thấy đều là phàm nhân vì tranh một miếng ăn mà thân thích phản bội đến đầu rơi máu chảy.
Nàng nghĩ chắc chắn nàng và Chiêm Khôi có quan hệ vô cùng tốt. Nếu không sao nàng ấy lại nguyện ý chia sẻ tư khố như vậy?
“Từ giờ tỷ cứ ở trong viện này với ta. Chúng ta ở chung một phòng, hì hì, đi, ăn cơm trước đã!”
Ít nhất trong cuộc đời này, Bích Đào chưa từng ăn một bữa tiệc thịnh soạn đến vậy.
Rượu ngon món ăn quý sơn trân hải vị như không cần tiền mà chất đầy trên chiếc bàn xoay bốn tầng lớn.
Chỉ riêng việc hầu hạ hai người ăn cơm đã có gần mười người.
Trong chớp mắt, khi Bích Đào há miệng nhận miếng ăn từ một nam hầu tuấn tú đưa đến bên miệng, tựa lưng vào ghế, nàng cảm thấy như mình vừa trải qua một khoảnh khắc đăng cơ nhỏ bé.
E rằng cả Hoàng Đế cũng không thể có hưởng thụ cực hạn như thế này.
Hơn nữa, người thường khi biết được sức ăn của Bích Đào, đều sẽ hơi kinh ngạc.
Nhưng Chiêm Khôi thấy Bích Đào ăn chậm hơn khi đã gần no, lại ngạc nhiên hỏi: “Sao đầu thai chuyển thế mà sức ăn cũng yếu đi rồi? Ăn đi! Còn hai lượt món chưa lên nữa kìa!”
Hơn nữa, nàng ấy hoàn toàn không để ý Bích Đào có nhớ chuyện trước kia hay không, đối xử với nàng thân quen, gần gũi đến cực điểm.
Miệng líu lo không ngừng, gần như kể hết mọi thứ ngon lành thú vị ở châu Đại Nguyên cho Bích Đào nghe. Nàng ấy hứa hẹn vô số lần “Ngày mai ta dẫn tỷ đi!”, khuôn mặt mỹ nhân hưng phấn đỏ rực như ráng chiều.
Cuối cùng, khi cả hai đều no say, gặm điểm tâm nằm trên trường kỷ mềm mại, được người xoa bóp chân, nàng ấy mới khẽ hỏi Bích Đào: “Nói ta nghe, bao năm nay tỷ ở đâu, sao ta không tìm được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=33]
Hơn nữa sao tỷ lại lẫn vào đám tà giáo? Chúng làm đủ chuyện ác, chúng ta còn phải quy thiên nữa.”
Bích Đào đang cân nhắc trả lời thế nào. Chiêm Khôi cũng chẳng để tâm đến câu trả lời của nàng, tự nói tiếp: “Sau này tỷ cứ ở lại chỗ ta, ta nghĩ cách đuổi hết đám tà giáo đi. Đến lúc đó chúng ta tùy tiện rải tiền làm chút việc thiện, tín lực sẽ ào ào kéo đến, sống tiêu dao một đời ở nhân gian, rồi thoải mái quy thiên…”
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, đồ đạc xa hoa quý giá đến cực điểm, hơi ấm từ hỏa long dưới sàn bốc lên, rượu ngon ngọc thực, bụng no căng, khiến ý chí con người bị ăn mòn.
Bích Đào thỉnh thoảng bấm khớp ngón tay của mình mới không bị sự hưởng thụ cực hạn này ăn mòn lý trí.
Lòng cảnh giác và hoài nghi của nàng, trong làn sóng thiện ý mãnh liệt như muốn moi tim ra làm lò sưởi tay của Chiêm Khôi, vật lộn vài lần mới có thể miễn cưỡng sống sót.
Nàng sống đến mười tám tuổi, từng nếm trải mọi hiểm ác nhân gian, nhưng lần đầu tiên thấy có người thể hiện thiện ý không chút che giấu như vậy.
Hơn nữa, qua một thời gian tiếp xúc và quan sát, nàng phát hiện Chiêm Khôi không phải cố ý tỏ ra tốt bụng để mưu cầu điều gì.
Dù sao hiện giờ Bích Đào chỉ có gần ba trăm lưu dân đang há miệng chờ ăn.
Nàng giả làm thị giả của Đại Đế của Thanh Hoa Thần giáo, nhưng rõ ràng Dung An Vương và Minh Châu Quận chúa ở châu Đại Nguyên này không có ý định cấu kết với tà giáo.
Đối với Chiêm Khôi, Bích Đào chẳng có gì để mưu cầu, chỉ còn lại sự thân cận thuần túy.
Giọng khàn khàn ồn ào bên tai, không giống quạ già báo điềm xấu, thậm chí có chút đáng yêu.
Đi mòn hài sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Đây có lẽ là nguyện vọng đẹp đẽ nhất trên đời.
Bích Đào nằm đó, được người xoa bóp cơ bắp đau nhức do căng thẳng mấy ngày, cảm thán Chiêm Khôi quả thật tốt số.
Trong số các tiên vị nàng gặp, e rằng Chiêm Khôi là người duy nhất đến nhân gian rồi lại sống tốt hơn ở Thiên giới.
Người khác bè lũ xu nịnh, nàng ấy lại chơi bời lêu lổng.
Người khác mệnh khổ như cải trắng, nàng ấy mời đầu bếp về ngày ngày thay phiên nấu món ngon.
Vận khí cũng là một phần của thực lực.
Và nhờ sự thân thiết hết lòng của Chiêm Khôi, Bích Đào không cần dè dặt cẩn trọng mặc cả với Dung An Vương theo kểu “hét giá trên trời, xuống đất trả tiền” nữa.
Nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Chiêm Khôi. Nghĩ đến các tin đồn về Minh Châu Quận chúa ở châu Đại Nguyên, nàng có vô số cách lợi dụng Chiêm Khôi để đối phó với Dung An Vương.
Muốn ổn định ở châu Đại Nguyên rồi xây dựng đại bản doanh cũng dễ dàng hơn nhiều.
Mà câu hỏi của Chiêm Khôi, Bích Đào không trả lời trực tiếp.
Hoặc nói nàng vốn không trả lời câu nào, trong tiệc uống vài chén, hơi có chút men rượu dâng lên, nhưng tuyệt đối không đến mức say.
Lúc này vì trong phòng hơi nóng, má nàng ửng hồng, giả vờ say khướt, trông như muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng đã ngã ra trường kỷ.
Nàng chỉ giả vờ ngủ.
Chiêm Khôi không chút nghi ngờ, còn bảo người đến đắp thêm chăn cho Bích Đào.
“Để tỷ ấy ngủ một lát, chuẩn bị canh nóng, đợi tỷ ấy tỉnh rượu thì rửa mặt.”
Tiếp theo Chiêm Khôi ra ngoài.
Bích Đào lật người thả lỏng, trong đầu xoay vần âm mưu quỷ kế, thực tế nằm đó tận tụy đóng vai giả bộ say mà bất động.
Chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân mơ hồ.
Rất nhanh cửa phòng bên ngoài được mở ra, hai tiếng bước chân lộn xộn một trước một sau tiến vào. Tiếp theo là tiếng nói chuyện vang lên.
“Không được, nàng phải để ta vào xem.”
“Ta muốn xem, tối nay đến cùng là lang quân nào khiến nàng thần hồn điên đảo, ngay cả cửa cũng không cho ta vào.”
Giọng nói này êm tai, âm sắc hoa lệ, chỉ nghe thôi đã đoán được hẳn thuộc về một nam tử có dung mạo không tầm thường.
Nói những lời ghen tuông, nhưng không có mấy phần tức giận thật sự, ngược lại như đang đùa giỡn tình tứ.
Rất nhanh giọng một người nữa vang lên, là Chiêm Khôi: “Ta nói không vào là không vào, không phải lang quân mới gì đâu, chàng mau về đi, mai ta tìm chàng…”
“Ngày mai cũng không được, mấy ngày này ta không rảnh, chàng đi theo phụ thân ta đi, muốn ông ấy tiến cử thì chàng phải lấy lòng ông ấy nhiều vào.”
Chiêm Khôi nói xong, nắm cổ áo thấp thêu hoa văn rực rỡ của người kia, đẩy ra ngoài.
Nhưng nàng ấy mới là người say khướt, đi đường lảo đảo, tối nay thực sự vui, đôi mắt sáng rực như sao trời.
Nhìn là biết có “người thương mới”.
Nam tử bị đẩy không tin lời Chiêm Khôi, càng không chịu ra ngoài.
Cúi đầu nắm hai tay Chiêm Khôi, xoay người nàng ấy lại, ôm vào lòng, đẩy vào cửa bên trong.
“Ta với nàng thân thiết lâu như vậy, chưa từng thấy nàng bày tiệc lớn thế này chiêu đãi ta, tiệc như nước chảy suýt bị ăn sạch sành sanh, vị lang quân mới của nàng là heo sao?”
“Hay là ta hầu hạ chưa đủ thoải mái?”
Giọng vị nam tử trầm xuống, kề bên tai Chiêm Khôi say rượu, cánh môi ngậm vành tai nàng ấy, lời lẽ dịu dàng, nhưng lại mang theo khí thế mạnh mẽ.
“Ta đâu phải muốn quấy nhiễu đêm đẹp của nàng, ta chỉ xem thôi.”
“Nàng nên biết, đám tân lang quân trong lâu không biết hầu hạ người, ta có thể dạy từng bước, hoặc ba chúng ta cùng nhau?”
Bích Đào giả vờ bị đánh thức, bò dậy từ trường kỷ, nghe cuộc đối thoại ngoài kia càng lúc càng khó nghe, không nhịn được nhíu mày.
Đám người hầu không biết đã rời đi từ lúc nào, đèn trong phòng cũng tắt bớt khá nhiều, chỉ còn ánh sáng vàng ấm, không chói mắt, thích hợp đi vào giấc ngủ.
Hai bóng người lảo đảo vào cửa, lúc vào đã hòa thành một.
Không phải cảnh tượng khó coi gì, chỉ là hai người ngực dán lưng ôm chặt lấy nhau.
Chiêm Khôi thấy Bích Đào tỉnh, vốn bị những “lời dâm tục” rót vào tai khiến hơi mơ màng, giờ đột nhiên tỉnh táo.
Nàng ấy dùng sức giãy khỏi người phía sau, thấy gã nhìn Bích Đào ngồi khoanh chân trên trường kỷ mà cứng đờ.
Chiêm Khôi hừ một tiếng, mắt đảo qua, hơi hả hê: “Ta đã nói không phải lang quân gì…”
Chiêm Khôi cố ý tựa vào lòng người kia, từ cổ áo hơi mở của gã, ngón tay trượt xuống dưới.
“Quảng Hàn Thần Tiên? Gặp người quen nên ngại sao? Bích Đào, tỷ chắc hẳn quen hơn ta, thế nào? Giờ còn muốn ba người cùng vui đêm xuân không?”
Quảng Hàn Thần Tiên?
Bích Đào nghe cái tên này, mày vô thức nhíu chặt hơn.
Người này cũng là tiên vị ở Thiên giới sao? Nhưng lời gã vừa nói, chẳng dính dáng gì đến thần tiên đứng đắn cả.
Bích Đào dùng ánh mắt gần như soi xét nhìn vị nam tử cứng đờ ở cửa.
Dung mạo quả nhiên rất xuất sắc, giống giọng nói của gã, đậm chất hoa lệ.
Nhưng khí chất thực sự phóng đãng lẳng lơ. Đang tháng Ba lúc ấm lúc lạnh, gã lại mặc áo mỏng để hở lồng ngực, cổ áo mở rộng xuống tận xương mu, phô bày da thịt và cơ bắp hoàn mỹ.
Gã đâu giống thần tiên, giống hoa khôi đầu bảng thì đúng hơn.
Nam tử đối diện với ánh mắt của Bích Đào, nghĩ đến quan hệ bằng hữu giữa Chiêm Khôi và Bích Đào, không phải ngượng ngùng, chỉ hơi chột dạ.
Quả thật gã khá hiểu Bích Đào. Nàng đối xử với bằng hữu luôn rất tốt, đặc biệt là Chiêm Khôi.
Mà gã trên Cửu Thiên nổi danh phóng đãng, Quảng Hàn biết Bích Đào ngày thường đối với gã khách sáo thì khách sáo, nhưng không cho phép Chiêm Khôi lẫn lộn với gã.
Sở dĩ xuống hạ giới hai người lẫn vào nhau… khúc chiết li kỳ trong đó thật không muốn hồi tưởng.
Quảng Hàn Thần Tiên thu lại dáng vẻ vừa rồi, gật đầu với Bích Đào: “Bích Đào tiên tử… lâu rồi không gặp.”
Mà Bích Đào vẫn nghiêm túc nhìn gã, khuôn mặt hoa đào lạnh lùng chẳng hiểu sao hơi giống Minh Quang. Như đang im lặng trách gã lừa gạt “hài tử ngây thơ” nhà nàng.
Quảng Hàn Thần Tiên cảm thấy da đầu căng cứng, nhanh chóng nói: “Ta nhớ ra tối nay còn hẹn với bằng hữu…”
Rồi nhanh chóng nắm bàn tay nhỏ của Chiêm Khôi đang thò vào áo gã, vội vàng lui ra khỏi cửa phòng trong, chạy trối chết.
“Ê ê sao lại đi? Thật sự không chơi trò ba người sao?”
Dù gã có gan hùm mật gấu, cũng không dám chơi trò ba người với Bích Đào.
Mấy ngày trước gã còn nhận được thư bồ câu của Minh Quang, nói người của chàng mất dấu Bích Đào, muốn gã bấm đốt ngón tay tìm kiếm phương vị của Bích Đào.
Quảng Hàn Thần Tiên là hậu nhân của Nam Đấu Tinh Quân, dù bị lột tiên linh, vẫn có bản lĩnh tính toán phương vị của người sống.
Nhưng gã còn chưa bắt đầu bày quẻ tìm người.
Dù Quảng Hàn Thần Tiên không biết tại sao Bích Đào và Minh Quang lại có mối liên hệ sau khi xuống hạ giới. Nhưng dù ở Thiên giới, Quảng Hàn cũng chưa từng xem thường Bích Đào.
Người có thể quen biết nói chuyện được với bất kỳ ai ở mỗi tầng trời Cửu Thiên, dù hiện tại còn ẩn nhẫn, tương lai sao có thể là hạng tầm thường?
Chỉ có Băng Luân là đầu óc bị chập mạch, mới luôn bất chấp hậu quả tìm người ta gây khó dễ. Mà Minh Quang là người có cá tính nhưng lại nhiều lần nhường nhịn nàng, đủ thấy hai người không chỉ hoàn toàn ở vào thế đối chọi.
Quảng Hàn chạy về phòng mình, bắt đầu đề bút báo tin cho Minh Quang.
Mà Chiêm Khôi đợi Quảng Hàn Thần Tiên rời đi mới cười đi đến bên Bích Đào hỏi: “Ngủ thế nào? Trường kỷ dù sao cũng không thoải mái, dậy rửa mặt, về phòng ngủ với ta, giường ta vừa rộng vừa mềm mại.”
Đúng là rất rộng mà.
Bích Đào nghĩ, chắc có thể chứa đủ ba người.
Nàng nhìn Chiêm Khôi với ánh mắt nghiêm túc. Chiêm Khôi ho một tiếng nói: “Tỷ chẳng nhớ gì mà còn không cho ta quyến rũ hắn.”
“Xuống hạ giới rồi, chơi chút thôi mà.”
“Sớm muộn gì cũng phải nếm trải nỗi khổ của tình ái. Hắn đẹp trai thế, kỹ thuật còn tốt, ta cũng chẳng thiệt. Ở Thiên giới cảnh giới của hắn là Thần Tiên, ta chỉ là Chí Tiên cấp thấp, muốn chơi đùa với hắn, hắn còn chẳng thèm để mắt đến…”
Chiêm Khôi ngồi cạnh Bích Đào, đầu tựa vai nàng, nói: “Hơn nữa xuống hạ giới, ta mới phát hiện, nhân gian lại có cực lạc như vậy.”
“Chả trách có nhiều si nam oán nữ!”
“Trong viện của ta không chỉ có mình hắn, còn hai lang quân đều là mỹ nhân nhất đẳng, ta còn nuôi hai người nữa trong hoa lâu ở thành Phong Linh.”
Khuôn mặt Chiêm Khôi đầy vẻ mê muội: “Chơi đùa nam nhân vui lắm, yêu không hết, căn bản yêu không hết haha…”
Bích Đào nhìn khuôn mặt tươi cười của Chiêm Khôi, khẽ thở dài, rồi không nhịn được bị nàng ấy chọc cười.
Chiêm Khôi miệng nói nếm nỗi khổ của tình ái, kết quả vừa nếm đã ăn cả trong bát ngoài bát, còn nhung nhớ trong nồi.
Bích Đào nghĩ thầm quả thật vị Minh Châu Quận chúa này được Dung An Vương sủng ái là danh xứng với thực. Sủng ái đến mức để mặc một Quận chúa chưa xuất giá nuôi dưỡng nam sủng trong phủ.
Kết thân với nàng ấy, sau này làm gì cũng sẽ làm ít công to.
Hơn nữa qua tiếp xúc ngắn ngủi, Bích Đào phát hiện mình thực sự thích Chiêm Khôi. Con người luôn lặp lại thích cùng một sự vật, cùng một người.
Nàng cầm chìa khóa tư khố của Chiêm Khôi. Vấn đề cấp bách về tiền tài đã được giải quyết.
Sáng hôm sau, nàng bảo hai ca ca mang chút vàng bạc ra khỏi Vương phủ, trước tiên dẫn người về an trí đám lưu dân ở các thôn trấn quanh thành Phong Linh ở tạm, đồng thời cũng để thử thái độ của Chiêm Khôi.
Nếu nàng ấy chỉ nói mồm…
“Chỉ lấy chút tiền đó đủ sao? Để họ khiêng một rương đi.”
Bích Đào: “… Đủ rồi.”
Chỉ là trước tiên an trí những người đó, sau này tự có chỗ thích hợp cho họ.
Mà Chiêm Khôi thậm chí không hỏi Bích Đào lấy tiền làm gì.
“Xong việc của tỷ rồi thì đi chơi với ta! Hoa lâu sáng sớm cũng có phong thái khác biệt. Đám công tử vừa tỉnh dậy, chưa trang điểm, càng thấy được ai có làn da đẹp, trời sinh tuấn mỹ!”
“Đi thôi, chúng ta trực tiếp đến đó ăn sáng. Đi Xuân Phong Lâu trước nhé, vịt hoa quế ở đó là tuyệt nhất thành Phong Linh.”
“Hơn nữa có đám công tử đút, hương vị càng tuyệt!”
Thế là ngày thứ hai gặp Chiêm Khôi, Bích Đào bị nàng ấy dẫn đến hoa lâu “khai trai”.
Xa xa ở hoàng đô, Minh Quang nhận được thư bồ câu của Quảng Hàn Thần Tiên, biết tin Bích Đào gặp Minh Châu Quận chúa Chiêm Khôi, đã là năm ngày sau.
Mới vừa yên lòng, kết quả sáng ngày thứ sáu trước buổi chầu, lại nhận được tin Chiêm Khôi dẫn Bích Đào đi “dạo hoa lâu khai trai”.
Lúc ấy Minh Quang mặc triều phục hoa văn mãng xà, ngọc đái kim quan, anh tư hiên ngang, khí thế lạnh lùng như sương thu.
Do mấy ngày trước Đại Hoàng tử ngầm tìm lỗi sai của chàng, muốn gây khó dễ, kết quả bị Minh Quang thiết kế phản gián, mượn trận phong ba quân lính Xương Sơn ở châu Đại Nguyên, hung hăng xé một miếng thịt từ ông ta.
Lễ Bộ Thị Lang ngã ngựa. Hôm nay Minh Quang sẽ tiến cử người của mình vào vị trí trên triều đình. Chức này tuy không bằng chức thực quyền ở Binh Bộ hay Lại Bộ, nhưng cũng là một quân cờ quan trọng.
Ngày sau “hợp tung liên hoành”, tự có diệu dụng.
Vốn chàng chí khí ngập tràn, nhưng từ khi xem mảnh giấy nhỏ từ bồ câu truyền đến, giữa mày hiện một đường hằn sâu như khắc bằng đao kiếm.
Mưa gió sắp đến, mây đen bao phủ trên đỉnh xe ngựa.
Trời chưa sáng, trong ánh đèn lắc lư của xe ngựa, Minh Quang hung hăng nắm chặt một vật trong tay áo, chốc sau đưa tay móc một sợi dây đỏ, vật đó nhanh chóng rơi vào lòng bàn tay.
Chàng dùng móng tay bấm hai cái.
Bấm vào phần trên của vật đó, như cách không bóp cổ ai đó.
Đó là một… không, hay nói đúng hơn là một đoạn rễ cây trơn nhẵn.
To bằng ngón cái, bên trên khắc vài hoa văn không rõ nghĩa, cũng có thể là dấu vết năm tháng tự nhiên hình thành khi rễ cây quấn trong rừng núi.
Có một vẻ đẹp thô ráp nguyên thủy.
Dưới đoạn rễ cây này được mài phẳng, khắc hai chữ “Minh Quang”.
Chữ viết không phải bất kỳ kiểu chữ nào chàng quen dùng, giống như long xà bay lượn, lộ ra dáng vẻ khó kiểm chế.
Là món đồ nhỏ Bích Đào nói bồi thường cho chàng trước khi chàng rời đi.
Đây là một mộc ấn.
Minh Quang nắm mộc ấn, đóng lên cổ tay mình, mực in chưa khô hẳn, in ra hai chữ ngược. Có thể thấy người khắc dấu không biết đáy ấn phải khắc chữ ngược, in ra mới là chữ xuôi.
Chữ Minh Quang trên dấu là xuôi, in ra tất nhiên sẽ thành ngược.
Minh Quang thu mộc ấn vào tay áo.
Khi giơ cổ tay, trên cổ tay lóe lên sợi dây đỏ, mộc ấn không chỉ đơn thuần để trong tay áo rộng, còn buộc trên cổ tay chàng.
Như sợ món đồ không đáng tiền này bị đánh mất.
Minh Quang nhìn chằm chằm hai chữ ngược, nghĩ quả nhiên chỉ cần khuất tầm mắt, Tiểu Đào Chi lại gây ra chuyện hoang đường.
Dù ở hạ giới nàng không còn cố chấp nói với chàng những chuyện tình ái, chàng cảm thấy rất tốt.
Nhưng chàng không thể để nàng lẫn lộn với người phàm.
Vì…
Vì nếu tiên nhân không cẩn thận mang thai ở hạ giới, sẽ dính nhân quả không gột rửa được.
Ngày sau dù tín lực đủ, công đức viên mãn, khi về Thiên giới, phải trải qua kiếp thoát phàm, tổn thương tiên cốt, đau đớn tột cùng.
Thế là ngoài hoàng thành, xe ngựa dừng lại.
Minh Quang gõ vài cái vào vách xe.
Một bóng người không biết từ đâu nhẹ nhàng nhảy xuống, vén rèm xe, quỳ trước Minh Quang nghe lệnh.
Người này có thân hình nhẹ nhàng, như không có trọng lượng của người sống, nhảy từ trên cao xuống, ngay cả trục xe cũng không chút lay động.
Minh Quang nói với người đó: “Ngươi lập tức lên đường đến châu Đại Nguyên, giúp ta trông chừng một người.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận