Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 32: Gặp mặt Dung An Vương

Ngày cập nhật : 2025-10-29 21:09:54
Đêm đó, Bích Đào cho người thả đám tà giáo kia.
Tên quản sự béo mập thực sự rất sợ chết, rõ ràng nhát gan và sợ hãi Bích Đào như vậy, nhưng khi được thả, gã không kìm được quỳ xuống đất, từ xa hét lên hỏi Bích Đào: “Nếu chúng ta làm theo lời cô nương nói, cô nương thật sự sẽ cho chúng ta một con đường sống sao?”
“Sau khi lây nhiễm hết bọn họ, chúng ta có nhận được thuốc giải để sống sót không?”
“Ngươi đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy, chẳng phải thuốc đó vẫn luôn cho ngươi uống sao?”
“Nhưng Võ y sư nói với ta, thể chất của mấy người các ngươi không tốt lắm, cần liên tục uống thuốc có dược hiệu mạnh hơn trong vài ngày mới có thể khỏi hẳn.”
Bích Đào đứng trên một triền núi, từ trên cao nhìn xuống cất giọng từ tốn: “Nhưng các ngươi lại có nhiệm vụ phải làm, chẳng phải bên giáo chủ bảo các ngươi hội hợp với đội ngũ của thị giả Đại Đế sao? Sao có thể để các ngươi chậm trễ nhiệm vụ.”
“Ngươi biết phải giải thích thế nào với thị giả của Thanh Hoa Đại Đế rồi chứ?”
“Biết, biết! Chúng ta sẽ nói… có kẻ trộm, à không, có người chống đối Thanh Hoa Thần giáo, nhưng đã bị chúng ta tiêu diệt.”
“Phần lớn người ở lại trấn thủ trong thành Sùng Xuyên, đề phòng sóng gió nổi lên, chỉ còn vài người chúng ta đến hội hợp với họ…”
Bích Đào nhẹ nhàng chắp tay trước người, bộ y phục tà giáo càng tôn lên thần thái ôn hòa cung kính của nàng lúc này, như Bồ Tát phổ độ chúng sinh, tiên phong đạo cốt.
Nhưng nếu có ai đến gần nhìn vào đôi mắt nàng, sẽ có ảo giác như bị dã thú nhìn chằm chằm, từng tấc cơ bắp nào đủ dai, nội tạng nào bổ dưỡng tươi ngon đều bị nàng đánh giá trong ánh nhìn ấy.
Cách một khoảng cách, Bích Đào hài lòng vẫy tay với mấy tên tà giáo: “Các ngươi cứ yên tâm đi đi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ bảo Võ y sư sắc cho các ngươi liều thuốc mạnh hơn, chắc chắn sẽ dứt bệnh.”
Từng câu từng chữ của Bích Đào không nhắc đến mưu tính của mình, vì vài ngày trước khi trò chuyện với mấy ca ca, nàng mới biết có nhiều tiên vị đi theo ghi chép công tội trong Đại hội Trạch Tiên. Không những vậy, họ còn lưu lại hình ảnh theo thời gian thực tế, truyền lên Thiên giới, để các vị tôn trưởng đánh giá hành vi, bị những đồng liêu không tham gia cuộc thi bàn luận về cử chỉ.
Người của Thiên giới và Minh giới đều đang dõi theo bọn họ. Bích Đào muốn giành thứ hạng tốt trong cuộc thi, tất nhiên không những phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động, mà còn phải kiềm chế người trong đội ngũ của mình, không thể tùy tiện hô đánh hô gi‧ết.
Thậm chí nàng còn dành thời gian hồi tưởng toàn bộ quá khứ từ khi sinh ra đến nay, phát hiện dù hành sự có phần cực đoan, nhưng ngoài gia súc, cô chưa từng tự tay sát hại tính mạng của ai.
Điều này có lẽ bắt nguồn từ “giáo điều” vô hình dường như khắc vào xương cốt từ khi sinh ra.
Giờ Bích Đào nghĩ lại, đó có lẽ là quy tắc mà một tiên nhân, dù chuyển thế trọng sinh, quên hết mọi thứ, cũng sẽ vô thức tuân theo.
Sau khi mấy tên tà giáo được người “hộ tống” rời đi từ xa.
Võ y sư thở hổn hển leo lên từ dưới triền núi.
Cách một đoạn, ông hỏi Bích Đào: “Cứ thả họ đi như vậy thật sự ổn sao? Tuy đám người này bề ngoài bị dọa sợ, nhưng trong xương cốt đều là kẻ gian tà.”
Võ y sư lo lắng: “Nếu họ không làm theo lời cô nương, ngược lại bán đứng chúng ta thì sao?”
Bích Đào cười: “Vốn dĩ cũng không trông mong họ trung thành với chúng ta, dù không bán đứng, họ cũng sẽ tự lộ ra, Võ y sư không cần lo.”
Dù sao mục đích thả họ về của Bích Đào là để lây nhiễm đám kia, chứ không trông cậy mấy tên gian xảo ác độc này chịu khó nằm gai nếm mật.
“Nhưng Võ y sư, gần đây sức khỏe của ông thế nào rồi?”
“Lão già này không sao, khỏe lắm!” Võ y sư nói, còn đấm ngực vài cái, tỏ ý cơ thể vẫn rắn chắc.
Những ngày này ông chăm sóc Độc nhân, Bích Đào khá lo cho sức khỏe của ông, vì ông cũng đã lớn tuổi.
Nhưng từ khi Bích Đào gỡ bỏ gánh nặng “chăm sóc đám trẻ” khỏi vai Võ y sư, ông vốn trông như ngọn đèn sắp tắt, nay lại khôi phục thể lực ngoan cường như thời đi khắp nhân gian cứu người, gặp chuyện bất bình cũng ra tay.
Những ngày qua, trong đội ngũ, ông vừa kiểm soát tình trạng ôn độc của Độc nhân, vừa kê đơn chữa trị cho lưu dân được cứu trên đường.
Thậm chí ông còn nhận một tiểu đồ đệ, dạy từ nhận chữ và phân biệt dược thảo.
Những ngày này, tiểu đồ đệ giúp việc vặt cho Võ y sư cũng hỗ trợ không ít.
Bích Đào định rời đi, liếc nhìn tiểu tử có đôi mắt âm dương đứng cạnh Võ y sư, ngẩng đầu lộ một con mắt, nhìn nàng đầy mong chờ, nàng lại dừng bước.
Nàng mỉm cười với nó từ xa, cất giọng đầy ôn hòa: “Ngươi làm tốt lắm, vẫn luôn rất tốt, đi theo Võ y sư học cho giỏi nhé.”
Ngay lập tức, đôi mắt đen của tiểu tử bừng sáng như sao trời, nhưng rồi nó lại ngại ngùng cúi đầu.
Dường như chưa quen, không biết làm thế nào để đón nhận lời khen.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của nó từ trước đến nay, chỉ khoảng thời gian này nó mới được an tâm ngủ ngon, không lo bị bán, bị chó hoang cắn xé, hay bị khất cái khác cướp quần áo giữ ấm trên người.
Sau khi khen tiểu tử này, Bích Đào quay sang nói với tiểu ca ca có gương mặt hài đồng Thu Bạch đi bên cạnh: “Quan sát thêm ba đến năm ngày nữa, nếu đội chăm sóc Độc nhân không còn ai phát bệnh, có thể xếp vào đội ngũ bình thường.”
“Yên tâm! Ca ca hiểu!”
Đợi người hộ tống trở về, xác nhận đám tà giáo đã đến đội ngũ thị giả của Đại Đế, Bích Đào và mọi người bắt đầu hừng hực khí thế “làm việc thiện”.
Nàng sai mấy ca ca tổ chức một đội, không giao phong trực diện, chỉ quấy rối và đánh lén, ép đội ngũ do “thị giả của Đại Đế” dẫn đầu dừng lại ở ngoại ô thành Kiến Phong. Bệnh rồi thì phải nghỉ ngơi, đi đường suốt đêm hay cố vào thành, nhỡ làm liên lụy đến tính mạng mình hay người khác thì sao?
Đồng thời, Bích Đào phái người gửi thư cho quan phủ gần đó, bảo họ nói rằng ở khu vực Kiến Phong bắt gặp vài nghìn quân lính của châu Xương Sơn đi qua rừng núi, hướng về hoàng đô, nghi ngờ quân châu Xương Sơn phản loạn, muốn đánh thẳng đến hoàng đô.
Số lượng là bịa đặt, mục đích cũng được phóng đại. Nhưng nếu không nói vậy, đám quan phủ vốn cấu kết với nhau e là không ai dám quản chuyện quân lính Xương Sơn tự ý rời vị trí.
Dù sao Xương Sơn là đất phong của Đại Hoàng tử tức Nhâm Thân Vương đã hơn hai mươi năm.
Đến nay ông ta vẫn ở hoàng thành phụ tá triều chính, nói dễ nghe là hoàng đế thương con không nỡ rời xa, không để ông ta đến đất phong.
Nói khó nghe là Đại Hoàng tử không dám rời hoàng thành. Sợ vừa rời đi, phụ hoàng già cả hồ đồ sẽ “nghe lời gièm pha” mà lập Hoàng tử khác làm Thái tử.
Mấy huynh đệ họ đấu đá vài chục năm, bề ngoài xưng huynh gọi đệ, trong tối thù hận sâu như biển, ngoài ông ta ra, bất kỳ ai lên ngôi cũng sẽ không tha cho ông ta.
Giờ lại có lưu dân báo tin, nói thấy quân lính Xương Sơn muốn làm phản, chẳng phải Đại Hoàng tử không chịu nổi, muốn mưu triều soán vị sao?
Liên quan đến mưu nghịch, là tội tru di cửu tộc, quan phủ không dám xem nhẹ.
Hiện giờ lão Hoàng Đế vẫn tại vị, mấy Hoàng tử đều đã lớn tuổi, vì chuyện không lập Thái tử, ai nấy đều nhịn đến mức tròng mắt cũng hoá lục quang.
Nhìn chằm chằm ngai vàng, dù mình không lên được, nhưng nếu ai dám can đảm nhòm ngó, chắc chắn sẽ bị quần công.
Vì vậy, sau khi các châu phủ nhận tin, họ chia nhau nhanh chóng gửi tin vào hoàng thành.
Đại Hoàng tử nhận tin thì nổi trận lôi đình, đập tan hết mọi thứ có thể đập trong phòng ngủ.
“Ngu xuẩn!” Đại Hoàng tử gần năm mươi, hai bên tóc mai đã điểm sương.
Ông ta mày kiếm mắt ưng, gò má và xương mày đều cao. Dung mạo này lúc trẻ thì anh khí bức người, có thể gọi là tuấn lãng vô song.
Nhưng khi có tuổi, cốt tướng vẫn còn đó, song vì quanh năm đắm chìm trong quyền thế, tranh quyền đoạt lợi, ngày đêm khó an giấc, khiến thân hình gầy gò, mày chau khó giãn. Giờ đường nét trác tuyệt ấy chỉ khiến ông ta trông khắc nghiệt vô tình, âm hiểm tàn nhẫn.
“Đám ngu xuẩn đầu đầy mỡ ấy!” Đưa cho một cọng lông gà cũng dám coi là lệnh tiễn, dám tự ý điều động quân thủ vệ ở châu Xương Sơn của ông ta.
Đã điều động, sao không cải trang, lại dễ dàng bị lưu dân nhận ra?
Quả thật, những năm qua Đại Hoàng tử dựa vào Thanh Hoa Thần giáo kiếm không ít tiền, dùng bọn chúng để trừ khử kẻ đối lập thì tiện lợi vô cùng.
Mọi quyền thế và thống trị, vĩnh viễn không thể tách rời tôn giáo và tín ngưỡng.
Nhị Hoàng tử Nghi Thân Vương dựa vào cấu kết với lão phương trượng Phật tông, những năm qua nhiều lần kiềm chế ông ta dù trong hay ngoài triều đình.
Nghi Thân Vương lại lợi dụng đám lừa trọc chiếm cứ đài quan tinh, dẫn dắt dư luận, thường chỉ cây dây mà mắng cây hoè đối với lời nói và hành động của ông ta.
Thậm chí ở Quan Tinh Đài, ông ta còn bị phán hành sự bạo ngược, đức không xứng danh.
Danh hiệu của ông ta là Nhâm.
Phật giáo có nguồn gốc lâu đời thì sao? Đợi ông ta nắm được chứng cứ đám lừa trọc này tham ô, làm chuyện bất nhân bất nghĩa, chưa chắc không thể dùng tôn giáo khác thay thế.
Nhâm Thân Vương đập gần hết đồ trong phòng mới gọi thủ hạ đến, bước qua mảnh sứ vỡ đầy đất, phất tay áo giận dữ: “Tra cho ta!”
Gân xanh trên vầng trán gầy guộc của ông ta nổi lên, giật giật: “Bản vương muốn xem, đến cùng là kẻ nào dám vu khống cho bản vương tội mưu nghịch.”
“Đặc biệt tra kỹ động tĩnh của Đan Hi Quận Vương." Đại Hoàng tử ngự trị hoàng đô bao năm, dù chưa lên ngôi rồng, cũng đã âm thầm hóa thành “giao long”.
Bao năm qua, chưa ai dám tát vào mặt ông ta, giở trò vu oan giá họa như vậy.
Đan Hi Quận Vương may mắn sống sót, về hoàng thành thì nhất thời phong quang vô hạn, biết đâu dám to gan muốn nuốt cả bầu trời.
Bích Đào vẫn chưa biết cơn gió thoảng vô tình của nàng đã khơi dậy “giao long lật mình” trong hoàng thành, khiến đám “người quyền quý” dấy lên một cơn hồng thủy ngập trời.
Trong thời gian các thế lực hoàng đô phản ứng, đội ngũ của thị giả Đại Đế cũng đã bùng phát ôn độc trên toàn diện.
Bích Đào an ổn trong rừng núi, mỗi ngày chỉ phái người bắt những kẻ muốn chạy, đổ một bát thuốc không mấy hiệu quả rồi thả về.
Danh chính ngôn thuận là “cứu người”.
Mấy ngày qua, quả thật không có mấy người bị ch‧ết, nhưng cả đội bị giam lỏng một chỗ, lúc này là đầu tháng ba, trời lúc ấm lúc lạnh, họ không chuẩn bị đồ cắm trại ngoài trời hay đủ lương thực, chẳng mấy chốc vì tranh giành đồ ăn và chăn đệm mà bùng nổ nội loạn nghiêm trọng.
Lúc này, ai còn quan tâm đối phương là tuỳ tùng của tà giáo cao cao tại thượng. Ai còn để ý đối phương là thủ vệ Xương Sơn ngự trị tại đất phong của Đại Hoàng tử chuyên hoành hàng ngang ngược tác oai tác quái.
Trước sinh t‧ử, tác dụng của thân phận bị lột bỏ, để tranh một miếng ăn, ai nấy từ “rồng” trên trời hóa thành sâu bọ lăn lộn dưới đất.
Đầu người đánh nhau đến mức gần thành đầu chó.
Lúc này, Bích Đào tính toán thời gian, lại sai người đi làm “việc thiện”.
Đơn giản là dựng lều bên rừng, phát cháo và thuốc.
Đám người này ban đầu còn xông lên tranh cướp, nhưng nhanh chóng bị người phát cháo dùng vài muôi sắt lớn đánh cho lùi sang một bên.
Bọn chúng mắc bệnh mấy ngày rồi, giờ những kẻ bò dậy được đã tính là có thể chất tốt, nhưng dưới cái đói cái lạnh cũng lung lay sắp đổ.
Dù vậy, cháo Bích Đào sai người phát rất đặc, thuốc cũng là thuốc chữa bệnh thật.
Ban đầu đám người không dám uống, nhưng tên quản sự béo mập không biết từ đâu chui ra, nhận ra người phát cháo là người của Bích Đào, dẫn đầu bưng bát thuốc ừng ực uống cạn.
Gã thực sự không muốn ch‧ết. Nhưng nếu cứ kéo dài, gã chắc chắn sẽ ch‧ết.
Sau khi uống một thời gian mà không có dấu hiệu bị độc chết, đến ngày thứ hai còn bắt đầu hồi phục, những người khác cũng bắt đầu tranh nhau uống thuốc.
Có kẻ tự cho là thông minh, bắt chuyện với người phát cháo và ngăn họ chạy vào thành, khoe khoang thân phận, hứa hẹn đủ loại lợi ích.
Còn có người muốn moi thông tin, xem kẻ xuất quỷ nhập thần nửa đường nhảy ra, khiến tất cả nhiễm bệnh suy yếu nhưng không nhân lúc họ yếu ớt mà gi‧ết sạch này đến cùng là ai, có mục đích là gì.
Đáng tiếc, bọn chúng chẳng hỏi được gì, cũng không ai động lòng vì những hứa hẹn hay tiền tài đưa ra ngay tại chỗ.
Nhưng đám người tự cho là thông minh này như tự ám chỉ, chẳng mấy chốc, một đám người xông vào giữa bọn chúng, cướp sạch mọi thứ có giá trị.
Cả đám nhiễm bệnh chưa đến ba ngày, uống thuốc giải thì hai ngày sau đã cảm thấy triệu chứng khỏi hẳn.
Không có sức lực là vì cháo từ đặc biến thành loãng, dù khỏe mạnh, vài ngày chỉ uống cháo loãng cũng khiến chân tay run lẩy bẩy.
Huống chi là vừa khỏi bệnh nặng?
Đám người này như dã thú bị giam cầm và thuần hóa, mỗi ngày ngoài nhận cháo, dần dần rất ít người cố phá vòng vây.
Ngày thứ tám, từ sáng đã không còn cháo, lều nấu cháo phát thuốc bị dỡ bỏ.
Không chỉ nồi sắt biến mất, dấu vết lửa đốt trên đất cũng được xử lý sạch sẽ.
Đám người giam lỏng bọn chúng cũng biến mất không tăm tích.
Ban đầu, có người không dám đi xa, sợ đây lại là bẫy, đi xa sẽ bị gi‧ết.
Thậm chí có kẻ nghi ngờ đây là trò tiêu khiển bệnh hoạn của một kẻ quyền quý, nhốt bọn chúng như thú trong rừng, xem bọn chúng tấn công lẫn nhau, cuối cùng không thể không thuần phục.
Nhưng chẳng mấy chốc, những kẻ to gan phát hiện quả thật không có ai chặn đường, những ngày bị giam lỏng trong rừng như một giấc mộng.
Song chưa kịp tập hợp đội ngũ bỏ chạy, bọn chúng đã nghe tiếng vó ngựa vang dội khắp rừng.
Vô số tiếng vó ngựa, nghe như đội quân hàng nghìn người.
Đám người nhanh chóng bị bao vây.
Hoàng thành nhận được tin, thế lực giằng co, phản ứng không kịp thời, nhưng cuối cùng vẫn điều động vài đạo quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=32]

Vòng qua đất phong của Đới Đức Dung ở châu Đại Nguyên, hợp thành đội quân vài nghìn người.
Dựng trạm kiểm soát ở Kiến Phong, chặn bắt quân lính Xương Sơn mưu nghịch.
Nhưng khi đám quân này xông đến, mới phát hiện tin báo sai, không có vài nghìn, chỉ có vài trăm người.
Nhưng trong số đó, một số kẻ tự hào là thủ vệ đất phong của Đại Hoàng tử, dù cải trang, không ngốc đến mức mặc quân phục của Xương Sơn, nhưng lại đeo thẻ bài của thủ vệ Xương Sơn.
Vài trăm người tự ý rời vị trí, chiếm cứ rừng núi với ý đồ bất minh, sau khi bị bắt, vài thế lực này còn phát hiện một đám giáo đồ của Thanh Hoa Thần giáo.
Các thế lực còn lục soát trong khu rừng gần đó phát hiện nhiều binh sĩ và giáo đồ Thanh Hoa Thần giáo bỏ chạy, dứt khoát bắt hết mang đi.
“Mọi người xem, chúng ta chẳng gi‧ết người nào đúng không?”
Bích Đào không biết là nói cho người bên cạnh hay cho các tiên trưởng đi theo ghi chép công tội nghe.
Ca ca Răng Nanh Đoan Dương bên cạnh Bích Đào lên tiếng: “Ta biết tiểu muội thiện tâm, nhưng đám người này vốn đáng ch‧ết, sao chỉ nhốt chúng vào ngục?”
“Trong đám tà giáo đồ Thanh Hoa Thần giáo còn có cái gì mà thị giả của Đại Đế, biết đâu sau này giáo chủ của bọn chúng sẽ cứu bọn chúng ra khỏi ngục, tiếp tục tác oai tác quái?”
Bích Đào lắc đầu: “Không đâu, huynh không thấy quân điều động là thủ vệ của vài thành gần Kiến Phong sao?”
“Quận thủ ở đó chưa chắc cùng một thế lực, nhiều thế lực liên hợp ra tay chỉ có một trường hợp, đó là họ có mục tiêu chung.”
“Giáo chủ Thanh Hoa Thần giáo ở Xương Sơn, cây đại thụ sau lưng chính là Đại Hoàng tử.”
Vài thế lực này hợp sức, lần này chắc chắn muốn cắn một miếng thịt từ Đại Hoàng tử.
Thương Linh bên cạnh vỗ tay: “Ta biết rồi! Thị giả của Đại Đế dẫn đám quân thủ vệ Xương Sơn đến Kiến Phong, vốn là để lôi kéo Dung An Vương Đới Đức Dung, thẩm vấn là ra ngay.”
“Đến lúc đó, chuyện Đại Hoàng tử đứng phía sau Thanh Hoa Thần giáo, dù có gột sạch chuyện thủ vệ Xương Sơn tự ý rời vị trí, ông ta làm sao giải thích rõ ràng chuyện người của mình cấu kết với Thanh Hoa Thần giáo, toan tính lôi kéo Dung An Vương?”
“Hoàng tử cấu kết với Vương gia trấn thủ một châu, từ xưa đến nay chỉ có một mục đích, đó là mưu nghịch.”
“Ha ha ha! Lần này tội mưu nghịch của Đại Hoàng tử khó mà gột sạch.”
“Mà đám tà giáo này, dù có người muốn bảo vệ, Đại Hoàng tử cũng sẽ vì danh tiếng của mình mà khiến bọn chúng có đi không về.”
“Kế này tuyệt diệu! Tiểu muội, muội vừa ra tay là nhổ tận gốc tà giáo.”
“Nếu Đại Hoàng tử cắt đứt với Thanh Hoa Thần giáo, tà giáo này còn làm nên trò trống gì nữa?”
Vai Bích Đào bị ca ca Thái Âm vỗ một cái, không phòng bị, bả vai lệch đi suýt ngã nhào.
May mà được ca ca Hà Nguyệt phía sau kịp thời đỡ hai nách, kéo nàng lên.
Hà Nguyệt nói: “Thái Âm, ngươi thu bớt sức trâu đó đi. Đừng làm tan xương nát thịt muội muội của chúng ta!”
“Ha ha ha!” Thái Âm cười sảng khoái: “Quên mất, quên mất. Giờ là quả đào mỏng manh.”
Ở Thiên giới, tiên giai của hắn còn không bằng Bích Đào, vỗ thế này chắc chắn không sao. Thường thì có ý định động thủ là bị văng ra, Bích Đào sẽ không để hắn chạm vào người. Nhưng xuống hạ giới, tiên linh bị lột bỏ, thực lực cá nhân phải suy xét nhiều yếu tố.
Ví dụ ở Thiên giới, nếu siêng năng luyện tập công pháp chiêu thức và thủ ấn, xuống hạ giới dù mất tiên linh thì vẫn còn chiêu thức, ba đến năm người thường cũng khó lại gần.
Bích Đào khá lợi hại, ít nhất mạnh hơn một số người luyện võ từ nhỏ ở hạ giới. Trước đó một mình đấu mấy tiêu sư cũng không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng ca ca Thái Âm này, hắn thắng ở điều kiện thể chất trời sinh, ở hạ giới vẫn cường tráng như trên Thiên giới. Như người ta nói, một người khoẻ chấp mười kẻ khôn. Chẳng phải một quyền là khiến quả đào mỏng manh Bích Đào ngã nhào đó sao?
Bích Đào đứng thẳng lại, chỉnh trang quần áo như không có chuyện gì, chẳng giận mấy ca ca, vẫn cười tủm tỉm, tiếp lời mấy ca ca vừa đàm luận:
“Theo lời đám tà giáo đã khai, thế lực của Đại Hoàng tử trong triều rễ sâu gốc bền, lần khủng hoảng nhẹ nhàng này, với ông ta tuy đau nhưng không chí mạng.”
Cũng chẳng được tính là bị chặt đứt một cánh tay.
“Thanh Hoa Thần giáo mạnh mẽ nổi lên bao năm, lợi ích dây dưa sâu sắc với Đại Hoàng tử. Lần này đám tà giáo bị bắt vào ngục có thể không ra được, nhưng các phân bộ khác, thậm chí tổng bộ ở Xương Sơn sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.”
“Hả? Vậy chẳng phải những gì chúng ta làm là vô ích sao?”
Bích Đào mỉm cười: “Cũng không hẳn. Kế sách lần này của chúng ta rất thành công.”
“Thành công ư?”
Bích Đào cười nói: “Đi thôi, người bị bắt hết rồi, nhưng trang phục để lôi kéo Dung An Vương chẳng phải vẫn còn trong núi sao?”
“Thu dọn rồi cải trang một chút, chọn hết thanh niên trai tráng trong đội ngũ ra, chúng ta đi gặp Dung An Vương Đới Đức Dung một phen.”
Mấy người đi theo Bích Đào đang chắp tay sau lưng đi trước, lũ lượt tỉnh ngộ: “Thì ra muội nhằm vào chủ ý này.”
“Vậy chúng ta định trà trộn vào nội bộ tà giáo, phá hoại bọn chúng từ bên trong sao?”
“Chẳng trách Chu Minh Tiên Đốc dặn đi dặn lại, xuống hạ giới nếu gặp Bích Đào, tất cả phải nghe theo muội ấy.”
Bích Đào đáp: “Ừ… đi một bước tính một bước vậy, trước tiên tìm Vương gia khác họ đòi ít tiền, gần đây vàng của chúng ta tiêu tốn nhiều quá.”
Dân số ngày càng đông. Mấy ngày nay họ lại liên tục thu nhận thêm lưu dân, đã vượt quá ba trăm người. Phải tìm chỗ an bài, cứ mang theo mãi thế này cũng không phải cách, nhiều người còn dẫn theo cả gia đình.
Bích Đào vừa giúp vị Vương gia khác họ chưa từng gặp mặt này tránh được một đợt phong ba mưu nghịch. Nếu ông ấy thức thời, hơn nữa là người tốt, khiến Bích Đào hài lòng, đồng ý điều kiện nàng đưa ra, Bích Đào còn có thể giúp ông ấy tránh vô số phong ba khác.
Hiện nay thiên hạ đại loạn, quyền thế hoàng thành tranh đoạt kịch liệt, Vương gia độc bá một châu dù muốn đứng ngoài, e cũng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Thực ra Bích Đào không hiểu tại sao Hoàng Đế lại phong Vương gia khác họ ở bốn phương, chẳng phải tự lắp bốn bánh xe cho ngai vàng của mình sao?
Nhưng hiện nay nàng không mấy hiểu biết đối với thế lực chằng chịt trong hoàng thành, vẫn cần thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng.
Muốn nhổ tận gốc tà giáo, tất phải chặt đứt cây đại thụ sau lưng chúng trước.
Huống chi đám tà giáo xuất thân từ lang băm chân đất và thổ phỉ ấy, cũng biết tìm chỗ chống lưng, tìm cây đại thụ để dựa vào, trong loạn thế phong vũ phiêu diêu này, Bích Đào cũng cần tìm một bến cảng tránh gió cho người của mình.
Hơn nữa, Bích Đào từ khi bị “đẩy” một cái, bước ra bước đầu tiên, quyết định tranh đoạt một vị trí trên Cửu Thiên, tất nhiên lúc nào cũng không quên thu thập tín lực.
Nhưng dù đi con đường nhanh nhất là tòng quân nhập ngũ, lên chiến trường gi‧ết địch, thì cũng cần thời gian tích lũy quân công.
Bích Đào cũng từng nghĩ đến việc làm nữ tướng quân gi‧ết ngược lên Thiên giới một cách thống khoái.
Nhưng dù là Thanh Liêu hay các quốc gia khác, nữ tướng có thể xuất đầu lộ diện vốn đã thưa thớt. Người thường từ tầng dưới xông lên, trở thành lão tướng quân, dẫn dắt đội ngũ trên mười vạn người trấn thủ một phương, có ai không tốn tám năm, mười năm?
Dù người đó có bản lĩnh, nhưng nếu tuổi còn quá trẻ, Hoàng Đế cũng sẽ không đồng ý giao phó số lượng quân đội khổng lồ như vậy.
Nếu lúc này Bích Đào có thể nhìn thấy Ngân Hán Cổ, chắc chắn sẽ không hề hâm mộ tín lực hiện tại của Vân Xuyên Chân Tiên đang xếp hạng nhất.
Vì ít nhất trong năm năm tới, trừ phi quốc phá gia vong sông núi vỡ nát, nếu không vị tướng quân mười tám tuổi như hoa ấy, căn bản đừng mơ thăng tiến nữa.
Thiên giới xuống hạ giới có bao nhiêu tiên vị, con đường từ quân ở các nước chắc chắn chen chúc đến vỡ đầu. Trăm năm tới sẽ là thời kỳ hoàng kim liên tục xuất hiện kỳ tướng, quần hùng tranh bá.
Đi theo con đường ấy quá chậm, giống như khi Minh Quang liệt kê các con đường thu thập tín lực cho nàng, Bích Đào cũng loại trừ việc tòng quân.
Nhưng hiện tại, họ phải đảm bảo nơi mình ở đủ thái bình, rồi mới có mưu tính khác.
Hơn nữa, Bích Đào đã sinh ra làm người, vậy thì phải ăn no mặc ấm.
[Phải ăn ngon uống ngon! Chân giò cũng phải ăn loại to!]
Đương nhiên, nếu vị Vương gia khác họ may mắn được Bích Đào “chọn trúng” này không thức thời, hoặc cũng là kẻ gian ác không thuốc nào cứu nổi…
Bích Đào cũng có cách khác để an bài lưu dân.
Đợi họ chỉnh trang xong xuôi, lại chọn từ lưu dân ra một hàng “tinh binh cường tướng”, Bích Đào ngồi trên cỗ xe ngựa xa hoa mà trước kia thị giả của Đại Đế ngồi, dẫn theo đám người này tiến vào nội địa châu Đại Nguyên, thành Phong Linh.
Xe ngựa rất rộng rãi, nhưng Bích Đào lại thấy chật chội.
Vì bên cạnh nàng đặt một bức tượng thần của Thanh Hoa Đại Đế.
Bích Đào chưa từng thấy bức tượng thần nào như vậy, dù không có ký ức, nhưng theo tất cả tiên vị nàng gặp từ khi rời nhà…
[Thần tiên trên Thiên giới không có cái bộ dạng này chứ nhỉ?]
Bích Đào bị bức tượng thần béo đến khoa trương, xấu đến nỗi khiến người bực bội này chèn ép mà suýt không thở nổi.
Nhưng để giả dạng giáo đồ Thanh Hoa Thần giáo, lôi kéo Vương gia khác họ còn phải dùng thứ này. Dù sao họ còn muốn mượn uy phong hiện tại của Thanh Hoa Thần giáo mới có thể bình đẳng đối thoại với vị Vương gia ấy, thoải mái đưa ra yêu cầu.
Nếu không, Bích Đào đã sớm sai người đập nát rồi.
Nhưng bị chèn ép mấy ngày, mắt thấy sắp đến thành Phong Linh, thực sự không nhịn nổi, nàng mở cửa sổ xe ngựa, chỉ vào thứ xấu xí này, hỏi mấy ca ca cưỡi ngựa theo bên xe.
“Thiên giới không thể có thứ xấu xí thế này chứ?”
“Không có.” Người lên tiếng là Thất ca Mộ Đông.
Bích Đào ấn tượng khá sâu với hắn, vì trong mấy ca ca, hắn là người trầm lặng ít lời.
Hơn nữa dung mạo hắn thuộc loại vừa tuấn tú vừa lạnh lùng, có phần giống Minh Quang.
Bích Đào cảm thấy trong mấy ca ca, hắn là người đẹp trai nhất.
Mộ Đông nói: “Thái Thanh Cảnh chưởng quản tam giới, là Nhân giới, Thiên giới, Minh giới.”
“Để hiển uy nghi Thiên giới, dung mạo các tiên vị không được khuyết thiếu quái dị, nghi thức không bắt buộc thống nhất, nhưng không được mặc y phục kỳ quặc.”
Mộ Đông cưỡi ngựa, cách cửa sổ xe nhìn thêm cái nữa về bức tượng thần Thanh Hoa Đại Đế, rồi từ đôi môi mỏng từ tốn nhả chữ: “Béo cũng là một loại khuyết điểm.”
Bích Đào yên tâm buông rèm xe xuống.
Nhưng nàng hỏi là xấu, chứ không phải là béo.
Thậm chí nàng không nhịn nổi, đưa tay sờ sờ bụng mình.
Gần đây nàng ăn hơi nhiều, hình như thực sự béo lên một chút, phải kiểm soát mới được. Nhỡ đâu lúc quy thiên bị đánh rớt vì cân nặng thì sao?
Thực ra Bích Đào chỉ quên mất, thân là tiên vị, dời non lấp bể phiên vân phúc vũ chỉ trong chớp mắt, thay đổi dung mạo tất nhiên cũng dễ như trở bàn tay.
Yêu cầu này với tiên nhân thực sự không tính là hà khắc.
Đến thành Phong Linh, Bích Đào chưa cần xuống xe đã cảm nhận được sự náo nhiệt phồn hoa của thành.
Ba con phố chính sầm uất cửa hàng mọc lên như nấm, chen chúc san sát, người cười ngựa hí.
Toàn bộ đường phố dùng gạch xanh ngói đen, thông suốt bốn phương, tiếng rao hàng và tiếng người, cùng hương thơm của đủ loại thức ăn, xoay tròn cuốn vào xe ngựa.
Bích Đào có cảm giác đặt một bước vào nhân gian thịnh vượng, khói lửa nhân thế, vui vẻ và thả lỏng.
So ra, thành Sùng Xuyên chỉ tính là huyện trấn.
Họ bị kiểm tra ở cổng thành một lúc. Khi vào thành, họ bèn tìm một khách điếm thượng hạng để an trí trước.
Tiếp đó, Bích Đào sai người mua bút mực giấy nghiên, nghiêm túc viết thiếp bái kiến vị Vương gia khác họ Dung An Vương. Rồi nàng phái ca ca Mộ Đông mà nàng cho là trang nghiêm nhất mang đến Vương phủ của Dung An Vương.
Sau đó nàng ngồi chờ Dung An Vương cho tiếp kiến.
Nhưng Bích Đào không biết, khi họ vừa vào thành, đám thủ vệ kiểm tra đã vào Vương phủ báo cáo.
Dung An Vương sớm đã biết đám người này sẽ đến. Nhưng nhận được thiếp bái quy củ, chữ viết như mây trôi nước chảy uyển chuyển như du long, ông ấy lại có chút kinh ngạc.
Vì theo tất cả tin tức Dung An Vương nhận được, giáo đồ Thanh Hoa Thần giáo đều thô lỗ vô lễ. Mỗi lần dùng Thiên Nữ Thiên Quân làm thủ đoạn lôi kéo, mượn uy hù dọa vô cùng thô tục thấp kém.
Dung An Vương gấp thiếp lại, ném lên bàn, cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười chưa kịp biến mất, ngoài thư phòng đã có nửa cái đầu thò vào.
Chẳng mấy chốc nửa cái đầu ló vào thành cái đầu hoàn chỉnh, lộ ra chiếc cằm nhọn, đôi mắt to, miệng nhỏ anh đào, môi hồng răng trắng. Đó là một tiểu mỹ nhân hết sức đáng yêu.
“Phụ thân! Con nghe bên cổng thành nói, đám Thanh Hoa tà giáo đến rồi.”
Nhưng tiểu mỹ nhân vừa mở miệng, giọng lại như tiếng quạ khàn khàn kêu cả đêm.
Dung An Vương mặc vương bào màu đỏ tía, hoa văn giao long quấn quanh đầu vai và cánh tay, dù đã ngoài năm mươi, nhưng long tinh hổ mãnh không kém năm xưa.
Ông ấy để râu quai nón, mũi cao mắt sâu, ánh mắt sáng quắc.
Vốn còn mang theo vài phần khinh bỉ phẫn nộ với ý đồ của Thanh Hoa Thần giáo, kết quả ngẩng đầu nhìn cái đầu thò ở cửa, uy nghiêm mạnh mẽ đột nhiên biến mất.
Như mãnh hổ thu vuốt, dã thú nhổ răng.
“Nữ nhi ngoan! Không phải sáng sớm đã chạy đến biệt trang chơi rồi sao? Về khi nào vậy? Mau lại đây!”
Tiểu mỹ nhân chạy tới, tay chống lên bàn sách của Dung An Vương, nhẹ nhàng nhảy một cái đã ngồi lên bàn.
Nàng ấy to gan lớn mật ngồi khoanh chân đối diện với phụ thân, nghiêng đầu rung đùi, chẳng có chút nghi thức của Quận chúa chút nào, rồi nói: “Con biết ngay bọn chúng chắc chắn sẽ đến lôi kéo phụ thân, lần này để con đi! Con muốn gặp gỡ đám vương bát đản d‧âm tà gian ác này một phen.”
Dung An Vương suýt bị người đạp mũi lên mặt rồi cưỡi cổ, nhưng lúc này vẫn lộ ra nụ cười từ ái hoàn toàn không hợp với dung mạo và thân phận của ông ấy.
Ông ấy ngồi đó ngẩng đầu nhìn nữ nhi ngoan, nói: “Được được được, con nói gì cũng chiều con, không phải nói đi biệt trang câu cá sao? Có câu được không?”
“Tối bảo người nấu, gọi mẫu thân con đến ăn cùng.”
“Không câu được hì hì! Nhưng con mua vịt hoa quế trên phố, gọi mẫu thân đến cùng ăn nhé?”
“Tốt tốt tốt…" Dung An Vương liên tục nói tốt.
Dung An Vương Đới Đức Dung từng cùng lão Hoàng Đế chinh chiến sa trường, lập công lao to lớn, sinh được ba nhi tử một nữ nhi, ba nhi tử đều ch‧ết trận nơi sa trường.
Sau khi phong Vương, ông ấy chỉ còn một tiểu nữ nhi quý giá như bảo bối, sớm đã xin hoàng thành phong làm Minh Châu Quận chúa.
Ngày thường ông ấy coi vị Quận chúa này như viên ngọc quý trên tay mà sủng ái mọi bề, hận không thể lắp thêm đôi cánh cho nàng ấy bay thẳng lên Cửu Thiên.
Nàng ấy nói muốn thay mình gặp đám tà giáo, Dung An Vương cũng mặc kệ để nàng ấy “làm bậy”.
Dung An Vương treo đám người này mấy ngày, xem họ sẽ hành sự thế nào.
Bích Đào ở khách điếm mỗi ngày ngoài ăn ăn uống uống, chính là ra ngoài dạo một vòng xem kịch nghe kể chuyện, chẳng hề sốt ruột.
Nhưng mấy ca ca cùng đám lưu dân thì khá lo lắng.
“Các vị bình tĩnh, các ca ca cũng an ủi người dưới trướng đi.”
“Dù sao cũng là vị Vương gia, ra oai phủ đầu một chút là chuyện bình thường.”
Thời gian Bích Đào ước lượng cũng sắp đến.
Quả nhiên tối hôm đó, Dung An Vương phái một cỗ xe ngựa đến khách điếm đón “thị giả Đại Đế của Thanh Hoa Thần Giáo” là Bích Đào vào Vương phủ.
Và Bích Đào chỉ được phép mang theo hai người.
Mấy ca ca không yên tâm, Bích Đào lại vô cùng bình thản.
“Các ca ca yên tâm, chẳng lẽ ta là kẻ không có chút sức chống cự chỉ có thể mặc người xâu xé sao? Lần này để Thương Linh ca ca và Thái Âm ca ca đi cùng ta nhé?”
Xe ngựa thuận lợi đến Vương phủ, Bích Đào và hai ca ca bị dẫn đến một thủy tạ.
Lúc này trời đã tối đen.
Bích Đào mặc đạo bào Thanh Hoa Thần giáo, đứng bên sông, nhìn những chiếc đèn trên sông trôi lững lờ, tâm tình khá tốt.
Tuy châu Đại Nguyên không như phương Nam bốn mùa như xuân, cũng không có nhiều thành trấn, nhưng vắt ngang qua hai con sông, thủy lợi thông suốt.
Vào phủ Dung An Vương, nơi nơi đều là các đình đài lầu các, lan can chạm khắc ngọc thạch, nhìn là biết rất giàu có.
[Giàu có là tốt!]
Bích Đào bị mặc kệ ở thủy tạ, cho chờ nguyên một canh giờ.
Hai ca ca bên cạnh hộ vệ cho nàng, sắc mặt dần dần vặn vẹo. Vị Dung An Vương này quá kiêu ngạo. Chẳng lẽ đón họ vào Vương phủ chính là để cố ý sỉ nhục sao?
Bích Đào thì biểu cảm không thay đổi, chỉ thu hết vào mắt núi giả kỳ thạch, dòng nước uốn lượn quanh co trong Vương phủ, càng thưởng thức càng thấy vị Dung An Vương này có phẩm vị.
[Có phẩm vị là tốt!]
Mắt thấy hai ca ca đã sốt ruột đổi tư thế mấy lần, chờ thêm chút nữa e là sẽ dẫn Bích Đào xông ra ngoài.
Cuối cùng cũng có người đến.
Nhưng hai ca ca nhìn xa xa, phát hiện người đến lại không phải là Dung An Vương. Mà là một nữ tử mặc y phục đỏ rực như lửa, đầu đầy châu ngọc, đi lại khá phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết.
Bích Đào cũng dậm dậm đôi chân tê rần, từ từ quay đầu mỉm cười.
Nàng sắp xếp lại lần nữa lời nói trong bụng, nhìn bóng người đỏ rực từ xa ấy, không cảm thấy bị xúc phạm vì người đến trễ.
Mấy ngày nay Bích Đào dạo phố cũng không phải vô ích, đã dò la không ít tình huống trong phủ Dung An Vương.
Nàng đã đoán được bóng hình kiều diễm này là ai. Đây hẳn là hòn ngọc quý của Dung An Vương, Minh Châu Quận chúa.
Nghe nói Minh Châu Quận chúa có tính tình bạo liệt, hành sự lỗ mãng, Bích Đào chỉnh nụ cười của mình cho vừa vặn.
Định dù lát nữa bị sỉ nhục vài câu, nàng cũng sẽ không để lộ vẻ khó chịu.
Nàng luôn có cách khiến Dung An Vương lát nữa tự mình ra gặp.
Tuy nhiên, đợi bóng người ấy đến gần, Bích Đào định tiến lên hành lễ, đột nhiên Minh Châu Quận chúa bùng nổ một loạt tiếng kêu thét như heo bị cắt tiết.
“A a a a a!”
“A a a a a!”
“Bích Đào!”
Rồi Bích Đào chỉ cảm thấy khóe mắt lóe lên cái gì đó lao vút tới, giây tiếp theo, nàng đã bị người ta ôm chặt.
Tiếp đó, trán mắt mày mặt mũi cằm, toàn bộ bị “chụt chụt chụt” hôn một lượt, hơn nữa âm thanh phát ra rất lớn.
Hai ca ca lúc nữ tử váy đỏ lao tới đã có động tác, nhưng kiếm đeo bên hông rút ra được một nửa lại kẹt ở đó.
Hai người mang biểu cảm quái dị tột độ, như thể ngẩn ngơ tại chỗ.
Mà Bích Đào đã đoán đủ loại tình huống, vạn loại hình thức, duy chỉ không đoán được tình cảnh trước mắt.
Chẳng lẽ tiểu nữ nhi duy nhất còn lại của Dung An Vương là kẻ điên sao?
Bích Đào cũng bị hôn đến choáng váng, ngã ngồi lên lan can.
Nhưng rất nhanh nàng đưa tay bóp cổ vị Minh Châu Quận chúa này. Không dùng sức, chỉ đẩy nàng ấy ra xa một chút.
Vì nàng thực sự không chịu nổi, vị Quận chúa này phát điên thì thôi, có lúc thậm chí còn hôn chỗ gần khoé miệng Bích Đào.
“Bích Đào!” Tiếp theo, cổ họng vị Quận chúa này phát ra âm thanh như bản lề cửa rơi xuống rồi cọ xát vào khung cửa, méo mó và quái dị đến khó tin.
“Cuối cùng ta cũng tìm được tỷ rồi.”
Hay lắm, lại biến thành tiếng lừa kêu rồi.
Biểu cảm trên mặt Bích Đào thảm không nỡ nhìn.
Vì giọng nói của vị Minh Châu Quận chúa này thực sự… líu lo, líu liết, thật khó nghe [1].

* Chú thích:
[1] Trích từ “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị: Âu á trào triết nan vi thính (Khốn nỗi líu lo líu liết thật khó nghe).

Bình Luận

0 Thảo luận