Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 31: Chúng ta chỉ làm việc thiện

Ngày cập nhật : 2025-10-27 20:54:11
“Đương nhiên Ngân Hán Cổ không đưa ra hình phạt, đám người đó đâu có ch‧ết.”
Cái đầu của Đông Vương Công nhảy tưng tưng trên bàn, giải thích với tiểu thị giả của Chu Minh.
“Huống chi vị Bích Đào tiên tử này chỉ dẫn dụ bọn họ ra ngoài. Nếu bọn họ không có ý định gi‧ết người, không đuổi theo đến tận núi, làm sao lại rơi vào bẫy?”
“Những cái bẫy này đều chuẩn bị cho dã thú. Đám người này ôm tâm địa xấu xa đuổi theo, rơi vào bẫy chính là tự chuốc lấy hậu quả.”
“Vân Xuyên Chân Tiên tự tay gi‧ết nhiều người như vậy, có thể nói gi‧ết người như rạ, vậy mà chẳng phải Ngân Hán Cổ vẫn không hề đưa ra hình phạt sao?"
“Chỉ cần lập trường là đúng, mớ hỗn loạn gây ra sẽ có các tiên giai đi theo cuộc thi và Minh giới dọn dẹp.”
Điều Đông Vương Công không nói ra là tinh giới dùng cho cuộc thi này vốn là do tinh bàn chuyển dời nên mệnh bàn chúng sinh rối loạn.
Đám tiên giai trẻ tuổi tham gia cuộc thi ở hạ giới, vừa thu thập tín lực, vừa hỗ trợ các tiên nhân đi theo cuộc thi trừ bỏ tai họa ở nhân gian, chỉnh đốn quỹ đạo tinh tú và mệnh bàn chúng ính.
Hơn nữa, tinh giới như vậy, hay nói cách khác là trận đầu của Đại hội Trạch Tiên này chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Tiên vị Cửu Thiên đã tự mãn quá lâu, chỉ chăm chăm vào phần tiên chức mình phụ trách, cho rằng kéo tốt cối xay trước mặt là giữ đúng bổn phận tiên chức, bế tắc ngũ thức, không dung nạp dị đoan.
Kiến thức quá hạn hẹp nên mới kinh ngạc kêu la cả ngày trên Ngân Hán Cổ.
Chu Minh đùa nghịch tiên khí Ngọc Cốt của mình, gõ vào đầu tiểu thị giả bên cạnh, bảo hắn tắt truy tung của Ngân Hán Cổ.
Sau đó, y đứng dậy khỏi giường, đeo Ngọc Cốt vào thắt lưng, ôm lấy cái đầu đang nhảy loạn của Đông Vương Công.
Y đặt cái đầu đó trước gương đồng to đến mức khoa trương của mình.
Y tháo phát quan tử ngọc trên tóc Đông Vương Công, thay bằng một chiếc kim quan men ngọc khảm vàng rực rỡ vô song, tinh mỹ xa hoa.
Tiên hạc mây trôi được những sợi vàng mảnh đỡ lấy, lơ lửng, khẽ lay khi cử động, như thể những điềm lành sống động vấn vít quanh mái tóc mai của lão.
Nếu chỉ nhìn cái đầu mà không nhìn xuống dưới, với cách ăn vận này, gương mặt Đông Vương Công non trẻ như thiếu niên, đôi mắt sâu thẳm tựa biển khơi, chẳng hề thấy hoa trương.
Ngược lại, cách ăn vận này vô cùng hòa hợp. Vị tiên nhân với tiên tư ngọc sắc nhìn qua, ánh mắt lưu chuyển, pháp tướng hiển hiện, như thể tiên sơn quỳnh các của Bồng Lai tiên đảo đã hòa làm một thể với lão.
Tuy nhiên… thật đáng tiếc, vị tiên tư ngọc sắc này chỉ có mỗi cái đầu.
“Tốt tốt tốt, ha ha ha! Ta biết ngay ngươi đây có đồ tốt mà.”
“Đội cái này đi dự yến tiệc ở Thượng Thanh Cảnh, chắc chắn sẽ khiến vạn người chú mục, nâng cao uy nghi tiên gia của Thái Thanh Cảnh ta!”
Chu Minh suýt chút nữa không giữ được biểu cảm.
Nghĩ đến cảnh đám chân quân nắm quyền lục giới ở Thượng Thanh Cảnh, ngồi bên bàn dài nhìn cái đầu của Đông Vương Công nhảy tưng tưng trên bàn, Chu Minh chỉ có thể cắn môi kìm nén.
Nhưng Đông Vương Công được mời đến Thượng Thanh Cảnh, đối với Chu Minh là một tín hiệu tốt.
Nếu cái đầu thích gây rối khắp nơi này bị điều đi nhậm chức ở Thượng Thanh Cảnh thì quyền thống lĩnh Bồng Lai và quản lý nam tiên Cửu Thiên sẽ thuộc về Chu Minh.
“Thu bớt biểu cảm của ngươi đi, tham vọng viết hết lên mặt rồi.” Đông Vương Công tặc lưỡi.
Lão muốn uống rượu của Chu Minh, cứ cảm thấy rượu đó có hương vị hoa mai.
Thế là lão hóa ra toàn thân, pháp bào tiên vân lượn lờ chạm đất, lão như mây mù nhẹ nhàng hiện thân, ngồi xuống nâng chén rượu uống cạn.
Ba chén vào bụng, dáng vẻ như núi ngọc nghiêng ngả, vẻ mặt mê đắm. Là người đứng đầu nam tiên ở Cửu Thiên, tửu lượng của lão thật khiến người ta câm nín.
Đôi mắt từng trải tang thương mang theo sương mù lưu chuyển.
Như thể nhìn thấu toan tính của Chu Minh, nhưng lão chẳng để tâm, giọng điệu còn mang theo chút cưng chiều với hậu bối: “Ngươi cũng đừng vội, giờ Đại hội Trạch Tiên mới bắt đầu, tiên tộc cổ biểu hiện như thể chồn sinh ra chuột, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.”
“Đợi đến khi tất cả tiên nhân thi đấu xong, biết đâu thế lực tiên chức trên Cửu Thiên sẽ phải sắp xếp lại.”
Lời này Chu Minh thích nghe, thế là nở nụ cười ôn hòa với thượng quan của mình.
Đông Vương Công uống đã cơn nghiện rượu, lại bắt đầu phát điên vì rượu.
Lão dùng khớp tay gõ lên bàn nói: “Ồ? Sao lại tắt Ngân Hán Cổ rồi, mau mở ra, ta còn muốn xem Bích Đào tiên tử xử lý đám người đó thế nào.”
Chu Minh đành bảo tiểu thị giả mở lại truy tung trên Ngân Hán Cổ.
Do một ngày ở Thiên giới bằng mười năm ở hạ giới, nên trong lúc họ nói vài câu, khi truy tung lại, Bích Đào lúc nãy còn ngồi chồm hổm bên bẫy với sát khí ngút trời, giờ đã ra khỏi núi.
Lúc này nàng đang ở trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa… ừm, gặm chân giò.
Trên bàn có vài cái đĩa, chay mặn đầy đủ, nhưng đều đã trống không.
Xương chân giò chất thành đống, Bích Đào nhét xương vào miệng, dùng răng và lưỡi tách thịt béo ngậy, ngẩng đầu nhìn Thương Linh ngồi đối diện.
“Đại ca, sao huynh lại quay về?”
Bích Đào nói năng lúng búng, nhưng tiếng “Đại ca” này quả thật như “tuyên truyền giác ngộ”. Mấy người bên cạnh Thương Linh mang biểu cảm khác nhau, có người trố mắt, có người “phì” một tiếng bật cười. Cũng có người vỗ vai Thương Linh, thầm khâm phục.
Huynh đệ, giỏi lắm! Đã lăn lộn trước mặt tiểu Bích Đào thành đại ca rồi.
Thương Linh ưỡn ngực vì hai chữ này.
Chốc sau hắn nhìn Bích Đào nói: “Không yên tâm về muội, sau khi tìm được bọn họ bèn kết bạn quay lại xem.”
Vì trận thi đấu đầu tiên này các tiên giai đều mang ký ức, không chỉ tiên tộc cổ có cách tìm đồng liêu, tiên vị công đức cũng có bí quyết tìm đồng bạn.
“Chẳng phải vừa hay giúp được việc sao?”
Quả thật giúp được việc lớn.
Tối qua Bích Đào bắt được đám người đó, chỉ sai người kéo tên quản sự béo mập của tà giáo lên chữa trị qua loa, còn lại giao hết cho đám lưu dân xử lý.
Sau đó nàng dẫn các tiêu sư đã thuê về thành, định moi một ít tiền từ tay đám thủ vệ canh cổng thành sau khi cướp đoạt của tà giáo. Dù sao nàng đã xử lý đám tà giáo, thả các Thiên Quân Thiên Nữ bị chúng bắt, còn phải quay lại đón Võ y sư và bọn trẻ.
Không có tiền thì không được.
Nhưng khi Bích Đào dẫn người về thành, mới phát hiện đám thủ vệ đó quả thật đã gi‧ết vào viện của tà giáo, cướp được kha khá tiền của.
Song lại thành “bọ ngựa”, bị “chim sẻ” đến sau đè đầu.
Đám thủ vệ ngày thường oai phong lẫm liệt trên tường thành, giờ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quỳ dưới đất, tay bị trói sau lưng, thê thảm không tả nổi.
Bích Đào vừa xông vào cửa đã đối mặt với mấy lang quân tuấn tiếu tráng kiện, lưng vượn eo ong, nhìn qua đã thấy đánh đấm giỏi.
Bích Đào thấy tình thế không ổn, đang định dẫn các tiêu sư định cuộn tay áo xông lên đánh, chân đã bước lùi lại muốn chuồn đi.
Kết quả vừa quay đầu, nàng nghe thấy phía sau đám lang quân cao to như dự thi tuyển nam khôi vang lên một giọng nói quen thuộc: “Bích Đào, muội định đi đâu?”
Lúc này Bích Đào mới thấy Thương Linh đã rời đi mà quay lại.
Mấy lang quân tráng kiện này đều do Thương Linh dẫn đến.
Thế là Bích Đào định “moi chút tiền” lại đại thắng, hốt trọn vàng bạc.
Còn có thêm bảy người có thân thủ cực kỳ lanh lẹ để sử dụng.
Trước khi trời sáng, nàng dẫn đám người này xử lý sạch mọi dấu vết, đưa chút lợi ích cho đám thủ vệ bị đánh rụng răng chỉ biết nuốt vào bụng rồi đuổi chúng đi.
“Tu hú chiếm tổ”, một lần nữa nàng lại chiếm cứ tụ điểm của tà giáo, ăn một bữa thịnh soạn.
“Đúng rồi, giới thiệu với muội, đây đều là tiên giai dưới trướng Chu Minh Tiên Đốc ở U Thiên, cũng là những người ở Thiên giới có quan hệ rất tốt với muội và ta.”
Thương Linh định giới thiệu từng người cho Bích Đào, thì một người bước ra khỏi đám đông, bàn tay to lớn chống lên mặt bàn đầy dầu mỡ của Bích Đào, vì thân hình hắn đặc biệt cao lớn, sức lực cũng mạnh, “rầm” một tiếng, suýt nữa lật cả bàn.
Tay còn lại của hắn sờ thẳng lên trán Bích Đào.
“Để ca ca xem nào, đầu óc Đào Nhi có thật sự hỏng rồi không?”
Giọng hắn đi đôi với thân hình, vang dội như chuông đồng, át cả mọi âm thanh.
Chốc sau, hắn và Bích Đào mặt đối mặt nhìn nhau.
Hắn mới nhớ ra tiên linh của mình không còn, không nhìn được thiên hồn bị tổn thương. Thế là “bốp” một cái vỗ vào trán Bích Đào. Cái vỗ này thật đến mức Bích Đào ngửa cả người ra sau.
Người nam nhân vạm vỡ như núi này mới mở miệng: “Oa, vậy mà không tránh? Xem ra đầu óc hỏng thật rồi, để ta tự giới thiệu.”
“Ta tên là Thái Âm, tiên vị Linh Tiên thượng giai, cũng là ca ca của muội…” Hắn ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn đám đồng liêu đang hào hứng muốn thử, rồi đổi giọng: “… Là một trong những ca ca của muội.”
Mọi người đều nhìn biểu cảm của Bích Đào, Bích Đào lau sạch tay đầy dầu mỡ, rồi gật đầu, sau đó ngoan ngoãn gọi: “Thái Âm ca ca.”
Thực ra Bích Đào nghĩ, với khí chất này, sao lại gọi là Thái Âm nhỉ? Phải gọi là Thái Dương mới đúng. Dương khí dồi dào, khí thế ngút trời.
“Phì!”
“Ha ha ha!”
“Ngốc thật rồi, ngốc thật rồi!”
“Thiên hồn tổn thương thú vị vậy sao?”
“Ê, tránh ra! Ta, ta tên là Vãn Thu! Là… đại ca của muội! Ta lớn tuổi nhất, phi thăng lâu nhất. Đừng tranh với ta!”
Bích Đào cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Vãn Thu đại ca.”
Trong lòng đặt biệt danh dễ nhớ: Miệng Rộng ca ca.
Hắn bật cười “thu cao khí sảng” quá đà, có thể nhìn thấy được cả dạ dày.
“Ta tên là Đoan Dương, ừm… là Tam ca của muội.”
Bích Đào cũng mở miệng: “Đoan Dương ca ca.”
Trong lòng thầm đặt tên: Răng Nanh ca ca, cười tươi trông khá đáng yêu.
“Ta, ta là… Ngũ ca của muội… Hà Nguyệt!”
“Thất ca của muội, Mộ Đông…”

Mọi người tranh nhau tiến lên tự giới thiệu, chờ Bích Đào gọi ca ca.
Bích Đào cũng rất phối hợp, vài tiếng ca ca thôi mà, khiến người ta vui vẻ, dễ sai khiến làm việc.
Thương Linh khiếp sợ trước sự vô sỉ của nhóm đồng liêu, hai lần cố chen vào ngăn cản, đều bị đám đông đẩy ra.
Cuối cùng túm được một người nhìn qua có khuôn mặt như hài đồng, tuổi còn rất nhỏ, nhưng cũng muốn chen vào góp vui.
“Thu Bạch! Rõ ràng ngươi nhỏ hơn Bích Đào, đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
Kẻ có gương mặt hài đồng tên Thu Bạch vô sỉ nói: “Vậy ta là tiểu ca ca của muội ấy.”
Dù sao ở hạ giới, không chiếm tiện nghi thì đúng là đồ ngu, đến lúc về Thiên giới thì “pháp bất trách chúng” [1].
Hơn nữa, tại sao chỉ có họ mới là ca ca? Hắn cũng muốn làm ca ca!
Tính theo tuổi phi thăng ở hạ giới, ít nhất hắn cũng đã mấy trăm tuổi rồi.
Bích Đào lại rất nể mặt, mở miệng gọi: “Thu Bạch tiểu ca ca.”
Thu Bạch sướng rơn, giật tay thoát khỏi Thương Linh, nhìn Bích Đào: “Ai, muội muội ngoan, có chuyện gì cứ nói với tiểu ca ca, lên núi đao xuống biển lửa, tiểu ca ca đều giúp muội.”
Thương Linh thở dài.
Rõ ràng hắn là người đầu tiên tìm được Bích Đào, giờ lại bị xếp thứ tư, thành Tứ ca.
Bích Đào thì tỏ ra dễ chấp nhận, gọi mỗi ca ca đều rất thân thiết.
Nhưng họ cũng chỉ có thể tung hoành ở hạ giới, đợi về Thiên giới, với thủ đoạn “gi‧ết người trong vô hình” mà vẫn cười tủm tỉm của Bích Đào, nàng không đòi lại gấp mười gấp trăm lần, thì coi như Thương Linh thua.
Bích Đào thực sự rất vui, những người này đều là tiên vị công đức ở U Thiên, thứ hạng ở Thiên giới thế nào không quan trọng, nhưng ở hạ giới, mỗi người đều là hảo thủ một chọi mười.
Hơn nữa, Bích Đào từng giao hảo với họ, tuy giờ đã mất hết ký ức, nhưng nàng không có chút ác cảm nào với họ.
Tất nhiên là vì bản thân họ rất hợp gu của Bích Đào.
Có tiền và người để dùng, đêm đó Bích Đào thẩm vấn kỹ lưỡng tên quản sự béo mập nửa sống nửa ch‧ết.
Nàng thu được vài tin tức quan trọng.
“Người tiên phong” đã tìm được chỗ đặt chân ở Sùng Xuyên.
Đợi người đến sau dẫn Độc nhân vào Sùng Xuyên sẽ theo trình tự mà Thất quản sự chưa hoàn thành, bắt đầu truyền giáo.
Sau khi truyền giáo xong, lợi dụng Thiên Nữ và Thiên Quân, thu nạp toàn bộ thân hào và thế tộc ở Sùng Xuyên.
Rồi để lại một số người trấn giữ phân bộ mới, số còn lại cùng người từ tổng bộ phái tới đi đến hội hợp ở châu Đại Nguyên, hộ tống “thị giả của Đại Đế” đến yết kiến Vương gia khác họ ở châu Đại Nguyên là Đới Đức Dung.
Bọn chúng sẽ lôi kéo Đới Đức Dung gia nhập tà giáo, bước tiếp theo sẽ là khiến các phân bộ của Thanh Hoa Thần giáo lan rộng khắp châu Đại Nguyên.
“Dã tâm của các ngươi cũng không nhỏ…” Bích Đào ngồi trên ghế, chân đạp lên tên quản sự béo mập.
Bích Đào không tra tấn gã, chỉ trói chặt gã lại.
Chỉ đạp vài cái dưới chân, gã đã khai tuốt tuồn tuột, kể cả những chuyện nên nói hay không nên nói.
Phần lớn những kẻ gia nhập tà giáo đều là phường ác ôn và cuồng đồ, dĩ nhiên có những kẻ cứng đầu và liều mạng.
Nhưng nếu thần tích của Thanh Hoa Thần giáo là thật, tín ngưỡng cũng là thật, thì đó mới thực sự là khó đối phó.
Không có gì khó đánh bại và xóa bỏ hơn tín ngưỡng trong tinh thần. Nếu tín ngưỡng là tia lửa, chỉ cần thả ra là có thể cháy lan cả đồng cỏ.
Nhưng Thanh Hoa Thần giáo này, ngoài câu khẩu hiệu “cứu khổ thương sinh, từ bi dẫn dắt vạn hồn thăng thiên” để nói với người ngoài thì không hề có kinh sách để tụng niệm hằng ngày, không có bài khóa sớm tối cho tăng nhân, không có quy tắc cho giáo đồ tuân thủ, không có đạo nghĩa để kiên trì, không có sự tích tổ tiên biên soạn để người đời kính ngưỡng.
Thậm chí cả lai lịch, cuộc đời và công trạng của Thanh Hoa Đại Đế cũng lười bịa đặt và truyền bá.
Người sáng lập giáo phái là một lang băm chân đất cùng một đám thổ phỉ. Bọn chúng vốn không chú trọng, hay nói đúng hơn là không nghĩ đến việc dùng gì để gắn kết các giáo đồ.
Chúng càng không biết rằng, truyền giáo thực sự ít nhất phải có thứ gì đó để giáo đồ gửi gắm tinh thần, khát vọng, thậm chí khơi gợi sự đồng cảm.
Vì vậy, thay vì gọi Thanh Hoa Thần giáo là tà giáo, chi bằng nói đó là một đám ô hợp, hành xử như lợn chó, lợi dụng quyền thế và sắc dục để lôi kéo lòng người, dùng ôn độc để mở rộng thế lực.
Các phân bộ của tà giáo thì binh lực yếu kém, nhận nhiệm vụ cũng như ruồi không đầu, chỉ biết rập khuôn cách hành sự lưu truyền trong giáo phái.
Toàn bộ tà giáo đắm chìm trong nam tặc nữ xướng, các nhiệm vụ truyền giáo trong giáo phái đều xoay quanh việc gieo rắc ôn độc hại người.
Sinh ra làm người, nhân tính vốn thiện hay ác luôn là tranh cãi bất biến từ cổ chí kim.
Nhưng dù là kẻ đại gian đại ác, có mấy ai thực sự cảm thấy đồng điệu hay gắn bó bền chặt với những đồng bọn ngày ngày làm hại người khác?
E rằng chúng chỉ sợ lưỡi dao sắc trong tay đồng bọn, bất cứ lúc nào cũng có thể quay ngược đâm vào chính mình.
“Ta nghe Thất quản sự nói, các ngươi có bối cảnh rất ghê gớm.” Bích Đào đạp lên tên béo mập như huyết hồ lô dưới chân, mũi chân cố ý chọc vào vết thương của gã.
“Ngươi nói xem, đến cùng là có bối cảnh gì nào?”
Gã đau đớn kêu gào, muốn cuộn người lại nhưng vì quá béo nên không cuộn nổi.
Chẳng mấy chốc gã đã lăn lộn trên đất, nói: “Là Đại Hoàng tử! Là Đại Hoàng tử trong triều đình.”
“Bên giáo chủ qua lại nhiều với Đại Hoàng tử, những năm qua thay Đại Hoàng tử thu gom của cải, bài trừ dị kỷ, làm không ít chuyện bẩn thỉu.”
“Ồ đúng rồi! Lần này lôi kéo Vương gia châu Đại Nguyên Đới Đức Dung cũng là ý của Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử lợi dụng Thanh Hoa Thần giáo cấu kết với Vương gia khác họ, chắc là muốn mưu triều đoạt vị.”
“Đừng đạp nữa, đừng đạp nữa! Đau quá hu hu…”
Hôm qua gã còn hùng hổ đe dọa sẽ xiên Bích Đào và mọi người thành xiên thịt, nướng chín ngoài giòn trong mềm, vậy mà giờ đây khóc lóc thảm hại, nước mắt nước mũi tèm lem như một con tằm múp míp.
Bích Đào: “…” Thôi được rồi.
Bích Đào vốn tưởng phải tốn chút công sức, ai ngờ tên quản sự béo mập này từ xương cốt đến da thịt đều mềm nhũn. Đạp một cái là phun hết gan ruột ra ngoài.
Bích Đào vốn không định tha mạng cho gã, nhưng một người mà mềm xương đến mức này thì… Thôi thì tạm giữ mạng gã để tận dụng thêm.
Ngày hôm sau, Bích Đào chỉnh trang lên đường, đích thân dẫn người đi đón Võ y sư và đám trẻ về.
Sau khi thả hết Thiên Nữ và Thiên Quân trong viện, những người có nơi để đi thì như cũ chia tiền rời đi.
Lần này, những người không có nơi nương tựa thì Bích Đào chọn giữ lại hết.
Đại Nhãn Nhi được thả ra từ căn phòng tối đen như mực bị đóng đinh kín bốn phía, khi gặp lại Bích Đào, tiểu cô nương bật khóc ngã quỵ xuống đất.
Tiểu cô nương rất ngoan ngoãn, không chịu khổ sở gì lớn, nhưng tinh thần gần như bị hủy hoại.
Nhưng ngay khi tiểu cô nương quyết định từ bỏ bản thân, cánh cửa cắt đứt mọi phẩm giá của nàng ta lại được mở ra. Và người cứu nàng ta ra khỏi địa ngục, vẫn là người đó.
Không, có lẽ nên nói là thần tiên.
Tiểu cô nương khóc rống lên, bò đến chân Bích Đào, ôm chặt lấy chân nàng, đập đầu “cộp, cộp” lạy tạ Bích Đào.
Không biết có phải bị tiểu cô nương ảnh hưởng hay cảm thấy muốn được cứu phải bái lạy nữ tử này, mà tất cả Thiên Nữ và Thiên Quân còn lại đều lần lượt quỳ xuống, hướng về phía Bích Đào dập đầu tạ ơn.
Bích Đào đứng đó, không lùi bước, nhận đại lễ của họ.
Nàng đưa tay xoa đầu Đại Nhãn Nhi, như thiên thần ban ân huệ, hỏi: “Còn nơi để đi không? Nếu không, sau này có thể theo ta.”
Đại Nhãn Nhi điên cuồng lắc đầu, rồi lại điên cuồng gật đầu.
Cổ họng nàng ta như bị tảng đá chặn lại, không thốt nổi một lời cảm tạ.
Nhưng nàng ta biết, cả thân này, cả đời này, nàng ta sẽ vì người trước mặt mà dâng hết tâm can, dù ch‧ết vạn lần cũng không từ.
Bích Đào lau đi vết máu và bùn đất trên trán tiểu cô nương do dập đầu, kéo nàng ta đứng dậy.
Nhìn những Thiên Nữ, Thiên Quân không có nơi nương tựa, nàng nói: “Nếu không có nơi để đi, có thể theo ta.”
“Ta tên Bích Đào, xuất thân từ nước Thanh Liêu, huyện Dương Giang, thôn Thạch Cát, không phải nhân vật gì ghê gớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=31]

Nhưng ta có thể đảm bảo, từ nay về sau, chỉ cần ta chưa ch‧ết, sẽ không ai có thể coi các ngươi như cá thịt sơn dương, tùy ý gi‧ết mổ nấu nướng.”
Sau khi Bích Đào thả ra một số Thiên Nữ Thiên Quân, tin tức nàng thu nhận phần lớn những người này lại lan truyền khắp nơi.
Một số lưu dân từng “kề vai chiến đấu” với nàng, nghe nói nàng sẽ thu nhận người không nơi nương tựa, cũng lần lượt đến tự tiến cử.
Trong ba ngày, Bích Đào sắp xếp các lưu dân được thu nạp.
Sân viện của tà giáo không chứa nổi, nàng để lại người già yếu, nữ nhân và hài tử trong thành, còn thanh niên trai tráng tạm thời được bố trí ngoài thành.
Đội ngũ của nàng từ khoảng ba mươi người khi đón Võ y sư đã tăng lên hơn trăm người. Nhưng phần lớn là lưu dân, nữ nhân và người già yếu, mỗi ngày tiêu tốn lương thực và dược liệu chữa bệnh là một khoản rất lớn.
Tất cả đều tự nguyện đi theo Bích Đào, và rất hài lòng với sự sắp xếp và ưu đãi của nàng.
Chỉ có Thương Linh và những người khác, với tư cách là các “ca ca” của Bích Đào, không thể không lo lắng cho “muội muội” của mình.
“Sau này muội định làm gì?” Thương Linh cách vài ngày lại hỏi Bích Đào câu này một lần nữa.
Bích Đào đang cúi đầu viết gì đó, nghe vậy từ tốn ngẩng lên. Nàng lại mặc áo bào trắng viền xanh của tà giáo. Buộc cao quan vấn mái tóc dài, dải lụa bên thái dương rủ xuống vai lưng.
Rõ ràng là trang phục đạo cốt tiên phong, nhưng vì dung nhan nàng quá rực rỡ kiều diễm, trông như yêu ma ẩn dưới lớp da ngọc cốt băng cơ, chuyên gây loạn mê hoặc lòng người.
Đôi mắt đào hoa long lanh, ánh nhìn lấp lánh giảo hoạt, mê hoặc nhân tâm.
Phải nói rằng, bộ đồ này thoải mái và ấm áp hơn nhiều so với áo bông đắt tiền nàng đặt may.
Lớp lót trắng bên trong thêm bông, áo lụa viền xanh bên ngoài lại nhẹ nhàng rộng rãi, không hề cồng kềnh.
Bọn tà giáo tụ tập ác đồ này, không bàn đến chuyện khác, về khoản hưởng thụ cá nhân thì đúng là nhất đẳng.
Thương Linh nhìn Bích Đào có chút thất thần, không phải vì bị mê hoặc bởi dung nhan của “muội muội” ngày ngày đối diện ở Thiên giới. Chỉ là vì hắn cảm thấy nàng có gì đó khác biệt.
Khác với ở Thiên giới, thậm chí khác với nàng vài ngày trước nói muốn về quê thắp hương.
Không có cách nào để hình dung.
Như thể cây đào lớn ở Quân Thiên trải qua bao năm ấp ủ nụ hoa, chỉ trong một đêm nở rộ rực rỡ, hương thơm lan toả, gió nhẹ thổi qua, hoa phủ khắp trời đất, bao trùm tất cả.
“Viếng mộ không thành, tiền giấy đã đốt rồi.” Giọng Bích Đào nhẹ nhàng, âm thanh như chuông linh vang vọng.
“Thương Linh ca ca, giờ có nhiều người đi theo ta như vậy, ta không thể về nhà được nữa.”
“Nhưng ta muốn quay lại đó xem một lần.”
Bích Đào đưa tay chỉ lên phía trên đầu họ.
Chỉ về phía Cửu Thiên, nơi các tiên nhân tranh giành ngự trị.
Thương Linh vô thức ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy trần nhà gỗ tròn đan xen. Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng, vui mừng nói: “Muội quyết định thi đấu nghiêm túc rồi ư?”
“Ừ.”
“Nhưng Thương Linh ca ca, thời loạn thế con người như chó rơm, nếu chỉ nghiêm túc thi đấu, e là khó giành được thứ hạng tốt.”
Con đường Minh Quang từng vạch ra cho nàng, ngày đó nàng còn đang “làm người”, đột nhiên nghe chàng cao cao tại thượng “dạy dỗ”, chỉ thấy đầy lòng phản kháng, nổi loạn ngập tràn.
Sau này khi quyết định thi đấu, nàng lại lôi ra cân nhắc kỹ lưỡng.
Dù Minh Quang có sự kiêu ngạo thấm vào xương tủy mà không tự biết, nhưng phải thừa nhận, cách thức chàng nói ra là dựa trên tình hình dân sinh, vật giá, thậm chí thời tiết bốn mùa của nước Thanh Liêu để đưa ra giả thiết hợp lý nhất.
Ngày đó chàng dịu dàng nói, liệt kê mọi việc, bao gồm chọn địa điểm, chọn người, nắm bắt lòng người thiện ác, cân nhắc mọi rủi ro, mọi kế sách, đều dốc lòng truyền thụ. Quả thật chàng đã đặt mình vào vị trí của nàng mà suy nghĩ. Nếu đi theo con đường chàng vạch ra, gần như là một đời bình an hòa thuận.
Không có nguy hiểm đến tính mạng, kiên nhẫn một chút, ngày sau đào lý khắp thiên hạ, danh tiếng vang xa, danh lợi song thu, tất nhiên cũng là công đức vô lượng.
Nhưng Bích Đào đã quyết định thi đấu thì không muốn làm kẻ nửa vời.
Nàng hỏi Thương Linh: “Ta nghe nói, mười vạn tín lực là có thể quy thiên nhưng thứ tự về trời cũng có phân biệt, đúng không?”
“Đương nhiên là có.” Thương Linh nói: “Thứ tự thắng bại khi quy thiên có phần thưởng khác nhau.”
“Nếu quy thiên trước, trong khi đạt được mười vạn tín lực, công đức cũng đủ dày, đến lúc đón nhận Ngũ Lôi, dẫn tiên linh nhập thể, sẽ nhận được gấp đôi tiên linh.”
Thương Linh nói xong, sợ Bích Đào vốn thích lách luật thiên quy sẽ nóng lòng vì cái trước mắt mà đi sai đường. Hắn an ủi: “Nhưng cũng không cần vội, dù sớm hay muộn, chỉ cần cuối cùng quy thiên, đều là người thắng lợi.”
“Các ca ca sẽ giúp muội.”
Bích Đào cười gật đầu, sự giúp đỡ của “các ca ca” đúng là nhu cầu cấp bách hiện tại.
Đêm đó, Bích Đào lại “thẩm vấn” tên quản sự béo mập một lần nữa.
Lần này gã không thê thảm như trước, gần đây Bích Đào đã để Võ y sư chữa trị vết thương trên người gã, gã được đối xử như “tù binh”. Được ăn no, không phải chịu rét lạnh, chỉ là thỉnh thoảng bị đám lưu dân từng bị gã hại đánh cho một trận. Ít nhất không phải lo nghĩ về tính mạng.
Bị Bích Đào dẫn vào căn phòng từng là của gã giờ là của nàng, sắc mặt gã trắng bệch, chỉ dám ngồi trên mép ghế.
Suy bụng ta ra bụng người, gã không nghĩ Bích Đào chữa trị cho gã là vì lòng từ bi.
Gã luôn cảm thấy chờ đợi gã là những tra tấn không thuộc về con người.
Vì vậy, khi Bích Đào hỏi, gã vẫn ngoan ngoãn khai hết mọi thứ mình biết, và tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của nàng.
“Dựa theo cái này, viết thư trả lời cho đám giáo đồ Thanh Hoa mang theo Độc nhân sắp đến Sùng Xuyên để truyền giáo trong hai ngày nữa.”
Bích Đào đặt lá thư nàng viết lên bàn, sai người đưa giấy bút cho tên quản sự béo mập.
“Đừng giở trò, ta không nói đến chuyện các quản sự trong giáo phái các ngươi đấu đá kịch liệt, làm hỏng việc rồi âm thầm cầu cứu bên đó, liệu có ai thật lòng cứu ngươi không, nhưng riêng ta…”
“Ta có không dưới trăm loại biện pháp khiến người ta muốn sống không được muốn ch‧ết cũng chẳng xong. Ngươi da dày thịt béo, không như gầy trơ xương như lưu dân, chỉ cần không nghe lời, ta sẽ cho ngươi thử từng cái một.”
Bích Đào nhìn gã cười, dung nhan như hoa mùa hạ, cảnh đẹp ý vui, không hề để lộ vẻ vặn vẹo sắc bén.
Nhưng trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại sáng rực như đêm hôm đó khi gã rơi vào bẫy, toát ra sự tàn nhẫn khiến người ta lạnh gáy.
Tên quản sự béo mập quả thật không dám giở trò, vì như lời Bích Đào nói, trong giáo phái bọn chúng, chỉ khi nhận nhiệm vụ truyền giáo mới được cấp bạc.
Muốn xa hoa trụy lạc, phải tranh giành nhiệm vụ truyền giáo. Trong giáo phái có vô số quản sự, xếp theo thứ tự.
Ch‧ết một người, đề bạt một người khác, chưa từng có ai là không thể thay thế.
Vì vậy, gã làm hỏng việc, ít nhất việc cầu cứu đám người đến truyền giáo là vô ích.
Bọn chúng sẽ chỉ nhân cơ hội độc chiếm công lao.
Nếu gã ch‧ết thì thôi, còn nếu không chết mà về giáo phái, làm hỏng nhiệm vụ cũng chỉ có ch‧ết thảm.
Thế là gã run rẩy cầm bút, theo lá thư Bích Đào viết, chép lại một bản, rồi run rẩy đưa cho nàng kiểm tra.
[Ồ! Chữ xấu thật! Như gà bới ấy!]
Nàng vốn lo đám tà giáo này có cách truyền tin bí mật.
Chẳng hạn như giấu thông điệp trong câu chữ.
Giờ thấy nét chữ này, Bích Đào còn cầm lên ngó trái ngó phải, cũng chẳng thành hình gì. Coi như tạm yên tâm.
Nàng đã đánh giá cao đám người này.
Lá thư Bích Đào sai gã chép ý chỉ trong thành Sùng Xuyên xảy ra chút trục trặc, bảo đám người đó dẫn theo Độc nhân chờ ở trên một quan đạo hoang phế ngoài thành trước khi đến.
Sự thật chứng minh, không chỉ đánh giá cao, bọn chúng đúng là như đê cát gặp gió vỡ tan tành.
Nhận thư Bích Đào sai người gửi, không những không nghi ngờ, mà cũng chẳng hồi âm.
Trong đám người dẫn Độc nhân đến, chỉ có một kẻ biết chữ, còn không nhận hết mặt chữ.
Miễn cưỡng hiểu được ý, kẻ đó chửi bới vài câu “kẻ nào dám ngang ngược đối đầu với Thanh Hoa Thần giáo”, rồi dẫn người đi chờ ở đó luôn.
Sau khi Bích Đào dẫn người bắt đám này, ngoài việc gào thét “Chúng ta là Thanh Hoa Thần giáo! Bọn ngươi dám đối đầu với Thanh Hoa Thần giáo, không muốn sống nữa sao!” thì chẳng có lý do gì để chống lưng.
Bắt được đám này, lại thẩm vấn thêm một hồi.
Sai Võ y sư tiếp nhận Độc nhân, tạm thời cho ở nơi cách ly, Bích Đào và mọi người đóng quân ở Sùng Xuyên thêm vài ngày. Sau đó nàng chia người thành từng nhóm, dẫn đến thành Kiến Phong gần châu Đại Nguyên.
Bích Đào moi được từ miệng tà giáo rằng “thị giả của Đại Đế” sẽ đích thân dẫn giáo đồ đi qua thành Kiến Phong, tiến vào nội địa châu Đại Nguyên là thành Phong Linh, lôi kéo Dung An Vương Đới Đức Dung.
Dọc đường nàng định làm gì, ngoài Thương Linh và vài người khác, nàng không tiết lộ với ai.
Nhiều người từng được Bích Đào cứu hai lần, đối với nàng tin tưởng tuyệt đối.
Trên Ngân Hán Cổ, tín lực của Bích Đào từ mười mấy người tăng vọt lên hàng trăm người, thứ hạng nhích lên một chút rồi dừng lại.
Ngược lại, dường như tích lũy của tiên tộc cổ cũng bùng nổ. Sau khi Vân Xuyên Chân Tiên dẫn Minh Quang, “hoàng tôn” bị thất lạc, về hoàng thành, tín lực vốn dậm chân tại chỗ của họ đều tăng lên ở các mức độ khác nhau.
Đặc biệt là Băng Luân, từ khoảng trên dưới ngàn người, tín lực vọt lên thành 15640 người.
Dưới sự tiến cử của Minh Quang, hắn vào đội quân ngự lâm nổi tiếng của hoàng thành, làm Phó Đô Thống.
Không ai hiểu cách đối phó đám lính công tử không học vấn không nghề nghiệp hơn kẻ kiêu ngạo thấm vào máu như Băng Luân.
Hơn nữa, ở Thiên giới, Băng Luân được bồi dưỡng để thống lĩnh lính Lôi Bộ, tất nhiên biết cách dẫn dắt đám công tử ăn chơi trác táng tương tự tiên tộc cổ.
Chỉ cần không bắt hắn làm thơ vẽ tranh, chỉ trong vài ngày, Băng Luân đã vững vàng ở vị trí Phó Đô Thống.
Đúng dịp săn bắn cuối tháng Hai, hắn thể hiện quyền cước và vận dụng mười tám loại binh khí đều xuất sắc như lô hoả thuần thanh.
Dù là binh khí chưa từng học ở Thiên giới, cầm lên cũng chỉ trong chốc lát là có thể xuất thần nhập hoá.
Thế là trong một lần săn bắn, hắn dẫn đầu mọi hạng mục trong doanh trại, khiến đám lính công tử ngày thường bảy phần không phục tám phần bất mãn, hoàn toàn khuất phục trước hắn.
Đôi khi, giành được tín ngưỡng của con người lại đơn giản như vậy.
Còn những tiểu tướng Lôi Bộ khác, cũng được Minh Quang, tân Quận Vương Đan Hi, “người được Hoàng Đế sủng ái”, âm thầm sắp xếp vào các vị trí sở trường như giăng lưới.
Nội đấu ở hoàng thành nhiều năm chưa từng chấm dứt. Hoàng Đế già nua hồ đồ, tham luyến hoàng quyền, dù triều thần thúc ép thế nào, ông ta thà giả bệnh bãi triều cũng không lập Thái tử.
Nhưng từ khi Quận vương Đan Hi về hoàng đô, được hành cung làm Quân Vương phủ, nhất thời thịnh sủng vô độ, một thế lực mới mạnh mẽ nổi lên chiếm cứ ở đất hoàng đô tấc đất tấc vàng.
Mọi người đều suy đoán, lão Hoàng Đế đến cùng định làm gì đây?
Những năm qua, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử và vài Hoàng tử khác đấu đá như gà chọi, giờ đều đã ngoài bốn mươi, chẳng lẽ Hoàng Đế muốn phong Quận Vương Đan Hi trẻ trung sung sức làm Hoàng Thái tôn ư?
Tóm lại, trên Ngân Hán Cổ, vì tiên tộc cổ có xu hướng lấn lướt tiên vị công đức, lại dấy lên một trận tranh luận sôi nổi như lửa đổ thêm dầu.
Trong khi tiên tộc cổ như dệt hoa trên gấm, Bích Đào dẫn đội ngũ giả trang thành tà giáo gồm lưu dân, Thiên Nữ Thiên Quân, nữ nhân, hài tử và người già yếu, lần lượt đến ngoài thành Kiến Phong ở châu Đại Nguyên.
Họ không ngừng đẩy mạnh tốc độ, đến trước đội ngũ do “thị giả của Đại Đế” dẫn đầu.
Dọc đường, nàng bố trí nhiều thứ tưởng chừng không đau không ngứa.
Những sợi dây cản ngựa nhỏ nhặt nhưng làm chậm tốc độ di chuyển.
Cạm bẫy thú có thể chôn ở đâu đó, những hố hẹp đào nhằm vào bánh xe, mười phần thì tám chín sẽ làm gãy trục xe, và cả đinh gai bốn mặt…
Tuy mọi người kinh ngạc trước thủ đoạn đa dạng chồng chất của Bích Đào, nhưng biết nàng định dẫn mọi người đối đầu đội ngũ “thị giả của Đại Đế” có sức mạnh như quân đội chính quy, ai nấy đều run rẩy trong lòng.
“Bích Đào, tiểu ca ca của muội đã phi ngựa đêm hôm, dẫn người đi dò xét, đám đó là quân lính của Xương Sơn, do Đới Đức Dung mang đến từ châu Xương Sơn nơi giáo chủ đóng quân để phô trương thanh thế."
“Khoảng sáu trăm người.”
"Chúng ta đối đầu với họ… e là không có phần thắng."
Bích Đào đang gặm một quả đào.
Quả này là mấy ca ca liên tục dò xét đội ngũ “thị giả của Đại Đế” mà trộm từ đồ của họ mang về cho nàng.
Đây là cống phẩm, đám tà giáo này đúng là có thật.
Còn định dùng để lôi kéo Vương gia khác họ.
Bích Đào thử ép nước đào, muốn hưởng thụ thú vui xa xỉ của người quyền quý.
Nhưng ép thành nước thì không ngon. Vẫn là gặm trực tiếp sảng khoái hơn.
Nàng nhai rôm rốp, đợi Thương Linh nói xong mới đáp: “Vậy chẳng phải vừa hay sao? Quân lính Xương Sơn rời khỏi vị trí, chuyện này mà lộ ra, chúng ta có thể giải quyết được hơn nửa đám.”
“Nhưng không kịp.”
Thương Linh nói tiếp: “Hơn nữa, Thanh Liêu quốc giờ mục nát tận xương, quan viên bao che lẫn nhau, chúng ta không biết báo lên đâu để quan phủ thực sự có quyền ra tay bắt người.”
“Chưa đầy ba ngày nữa bọn chúng sẽ tới ngoài thành Kiến Phong, qua Kiến Phong là vào châu Đại Nguyên.”
“Đợi đến khi họ thực sự vào địa giới của Dung An Vương, hai bên cấu kết, chẳng lẽ phải vượt đường xa, cáo trạng đến hoàng thành?”
“Dù có cáo đến đó, chưa nói đến chuyện tầng tầng bao che, đợi hoàng thành phái người đến, đám binh tướng này hoàn toàn có thể phi ngựa về Xương Sơn, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Dù sao nơi này cách hoàng thành xa hơn nhiều so với Xương Sơn.”
“Ừ.” Bích Đào gật đầu, gặm xong quả đào, ném hạt đào xuống bàn.
Nàng nói: “Vậy thì khiến bọn chúng không đi được.”
Ánh mắt Thương Linh trầm xuống, rồi trở nên sắc bén, tưởng Bích Đào định cứng rắn chặn đường.
Dù không tán thành, nhưng mấy tiên vị công đức ở U Thiên, ai chẳng bò ra từ núi thây biển máu ở nhân gian?
Dù dẫn theo đám lưu dân và thường dân chưa từng chiến đấu, nếu thật sự muốn chặn, cũng chưa chắc không chặn nổi một khoảng thời gian.
Dọc đường đi, họ đã huấn luyện sơ qua cho đám tráng niên trong đội.
Hơn nữa, dọc đường Bích Đào liên tục thu nạp lưu dân, đội ngũ đã tăng lên gần hai trăm người.
Trong đó, người có thể dùng, gom góp cũng được hơn trăm.
Dù thương vong là khó tránh khỏi, nhưng không đến mức toàn quân bị diệt.
Cùng lắm không đối đầu trực diện, còn có chiến thuật quấy rối.
“Chỉ là nếu vậy, trước khi khai chiến, phải tìm nơi an toàn cho nữ nhân, hài tử và người già yếu…”
“Thương Linh ca ca.”
Bích Đào nháy mắt với hắn: “Huynh nghĩ sai rồi.”
“Ta trăm cay ngàn đắng dẫn người đến đây, mỗi ngày chỉ để họ ăn no đã tiêu tốn hai thỏi vàng.”
Bích Đào giơ hai ngón tay.
“Ta dẫn họ theo, còn cho ăn no như vậy, không phải để họ đi chịu ch‧ết.”
“Chỉ là lấy họ để đủ số lượng.”
“Chúng ta không cần đối đầu.”
“Chắc Võ y sư đã chữa gần xong bệnh của đám tà giáo rồi.”
“Chúng ta là thần tiên xuống hạ giới, tất nhiên phải từ bi độ lượng.”
Tất cả đám tà giáo Bích Đào bắt, kể cả tên quản sự béo mập, những ngày qua đều sống tốt, nhảy nhót tung tăng, thỉnh thoảng còn được uống thuốc bổ.
Chỉ có điều bọn chúng “không cẩn thận” nhiễm ôn độc khi vận chuyển Độc nhân và chưa khỏi hẳn.
“Tối nay ta định thả bọn chúng đi, để bọn chúng hội hợp với nhóm thị giả của Đại Đế.”
Thương Linh nhạy bén, lập tức hiểu ra.
“Vậy là muội định dùng chiêu đó.”
Hắn từng trải qua cảnh ôn độc bùng phát trong tà giáo. Chỉ vài ngày, đám người đó đã mất hoàn toàn khả năng kháng cự.
“Dùng giáo của kẻ địch đánh khiên của kẻ địch, cách tuyệt diệu này, ta không nghĩ ra lại có thể dùng lần thứ hai.”
“Chả trách muội bắt họ đi riêng, hóa ra để tránh lây nhiễm nội bộ.”
“Còn khăng khăng kéo theo mấy xe dược liệu lớn, dọc đường thu nạp lưu dân, ta tưởng muội định bổ dưỡng cho họ.”
Thương Linh chỉ nghĩ đó là tích đức làm việc thiện.
“Đợi ôn độc của bọn chúng bùng phát, tự tiêu diệt, bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
Thương Linh thực sự không đoán được bước tiếp theo của Bích Đào.
Ở gần đó nghe được cuộc trò chuyện của hai người, vài người hớn hở chạy tới.
Đi đầu là “Thái Âm” vạm vỡ như trâu, dương khí tràn trề.
Hắn đầy phấn khích hỏi: “Ta nghe Thương Linh nói muội từng dùng cách này tiêu diệt cả một viện của lũ tà giáo, thật sảng khoái! Ta thấy cách này thật tuyệt diệu! Tiếp theo là dùng cách này giết sạch toàn bộ đám tà giáo sao?”
“Chúng ta có thể bắt thêm một ít tà giáo, để họ nhiễm ôn độc rồi quay về sào huyệt làm Độc nhân! Diệt sạch tất cả bọn chúng chỉ trong một lần!”
“Thái Âm ca ca cẩn thận lời nói.”
Bích Đào nở nụ cười ôn hoà: “Chúng ta không gi‧ết người.”
“Chúng ta chỉ làm việc thiện.”

* Chú thích:
[1] Pháp bất trách chúng: Nhiều người cùng làm một việc sai trái hoặc vượt quy tắc thì khó lòng trừng phạt hết, nên cuối cùng thường sẽ bỏ qua hoặc xử nhẹ.

Bình Luận

0 Thảo luận