Sau khi đoàn người Băng Kính và Minh Quang rời đi, chưa đầy một ngày, đám “Thiên Nữ Thiên Quân” chỉ còn hai người chưa có chỗ để đi, bệnh chưa lành nên chưa rời khỏi.
Một số hài tử nhớ ra nhà ở đâu, nhưng cần người lớn đưa về.
Đa phần là những đứa bị gia đình vứt bỏ, bán đi, hoặc phụ mẫu song vong.
Thực tế, đám hài tử bị tà giáo bắt, tuy tuổi nhỏ, nhưng hầu hết đều có xuất thân bần hàn.
Hài tử nhà nghèo đã lăn lộn ngoài đường từ nhỏ, có đứa theo phụ mẫu lưu lạc khắp nơi, hoặc xin ăn, hoặc làm công ngắn ngày cho một tiệm nào đó, tự dựa vào mình cũng chưa chắc ch‧ết đói ch‧ết rét.
Võ y sư ở cùng đám hài tử ngoan ngoãn này một thời gian, cuối cùng không nỡ bỏ mặc chúng.
Ông định dẫn chúng về quê cũ ở huyện Thạch Văn, thành Trường Hưng, Đại Nguyên châu.
Võ y sư đã nhiều năm không về, nhưng trong ký ức, huyện Thạch Văn là nơi an nhàn trù phú.
Lá rụng về cội, ông phiêu bạt bên ngoài cũng đủ lâu rồi.
Ông dự tính mở một y quán, vừa hành y, vừa nuôi đám hài tử.
Cuối cùng Bích Đào để lại phần lớn tiền bạc cho Võ y sư, vượt xa lời hứa trả thù lao gấp năm lần.
Võ y sư cũng chẳng khách sáo. Bao năm đi khắp nơi hành y, ông cũng tích cóp được chút tiền, gửi ở tiền trang Đại Thông khắp nước Thanh Liêu, chỉ cần có ấn tín là rút được.
Cộng với số Bích Đào cho, ông về quê mở y quán, lo ăn mặc ở, đi lại cho đám hài tử vẫn còn dư khá nhiều để xoay sở.
Bích Đào sờ túi tiền lép kẹp trước ngực, vẻ mặt chua xót.
Oanh oanh liệt liệt trà trộn vào tà giáo, định kiếm món tiền bất nghĩa, cuối cùng lăn lộn một vòng, nàng vẫn là quỷ nghèo.
May mà trước đó nàng đã nhét hai thỏi vàng cho Thương Linh, phòng khi cần dùng đến.
Võ y sư tâm ngoan tay độc, nhưng chỉ “moi tim hắc hổ” với Bích Đào ngoài lạnh trong nóng, không đòi Thương Linh, cũng không cắt xén phần của Thiên Nữ Thiên Quân.
Nhờ thế, dựa vào hai thỏi vàng, trước khi rời Sùng Xuyên, Bích Đào lại mạnh tay tiêu xài vào tiệm ăn một bữa.
Nàng và Thương Linh tìm một tửu lâu trung cấp, gọi cả bàn đầy món, ăn đến bụng tròn căng.
Bích Đào luôn ăn rất khỏe, Thương Linh cũng không kém, hai người quét sạch món ăn trên bàn.
Bích Đào xoa bụng, dựa vào ghế nói: “Đại ca, nói ra chắc huynh không tin, ta không quen huynh.”
“Ợ!”
Thương Linh vừa no, ợ một cái, ngẩn ngơ nhìn Bích Đào.
Bích Đào ngồi thẳng, rót chén trà đẩy qua cho Thương Linh, rồi rót cho mình một chén.
“Minh Quang nói vì tiên nguyên của ta yếu ớt, không chịu nổi truyền tống nên thiên hồn bị tổn thương, mất đi ký ức.”
“Từ miệng hắn ta mới biết huynh tên là Thương Linh.”
Thương Linh ngập ngừng cầm chén trà, ngửa đầu uống cạn để trấn tĩnh.
Gặp lại Bích Đào ở hạ giới lâu đến thế, Thương Linh cũng thấy nàng bất thường.
Bất thường ở chỗ Minh Quang Thiên Tiên ở hầm, nàng lại nhịn mấy ngày liền không tìm chàng.
Hồi ở Thiên giới, Bích Đào không có cơ hội cũng sẽ tạo cơ hội tìm Minh Quang, mỗi lần vì gần gũi chàng, dù thương tích đầy mình cũng chẳng tiếc.
Nhưng vì Bích Đào vẫn quỷ kế đa đoan, xảo ngôn thiện biện như xưa, Thương Linh lại đang dưỡng thương, hai người chưa từng ngồi nói chuyện nên hắn không nghĩ nàng không quen mình.
Thậm chí Thương Linh còn mừng thầm, nghĩ Bích Đào chuyển thế một lần, từ tiên nhân thành phàm nhân nên đã giác ngộ, quyết tâm thi đấu, bớt chấp niệm với Minh Quang.
Đến khi nàng thừa nhận thiên hồn bị tổn thương, Thương Linh mới chợt hiểu.
Nhưng… không quen mà gọi hắn là Đại ca?
Thương Linh im lặng một lúc, nhìn Bích Đào thở dài, đúng rồi… chắc vì không quen nên mới gọi là Đại ca.
Hắn hỏi: “Vậy sau này muội định làm gì?”
Làm gì ư? Chẳng làm gì cả.
Bích Đào nhìn Thương Linh: “Về nhà… đốt vàng mã cho lão bà bà.”
“Thực ra ta vào tà giáo, ban đầu chỉ muốn kiếm ít tiền tiêu.”
Bích Đào cười: “Giờ tuy không kiếm được bao nhiêu, nhưng quen Thương Linh Đại ca và Võ y sư, cũng coi như may mắn.”
“Núi cao sông dài, đường xa vời vợi, Thương Linh Đại ca còn phải thi đấu, ta còn nhiều chuyện chưa nghĩ rõ ràng, chúng ta chia tay từ đây.”
Thiên giới, thần tiên, thi đấu, Bích Đào cần thời gian suy ngẫm và chấp nhận.
Dù thật sự chấp nhận, tin mình đến từ Thiên giới, Bích Đào cũng phải nghĩ kỹ, cuối cùng tiếp tục làm người hay làm tiên.
Làm tiên thì được gì?
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng, ở nhân gian kiếm bữa ăn no còn khó, thế gian mênh mông như nước sông cuồn cuộn chảy, Bích Đào là Bồ Tát bùn qua sông, tự thân cũng khó bảo toàn.
Dù không nhớ gì về Thiên giới, Bích Đào vẫn biết rõ địa vị của mình là gì.
Là tiên nhân, phải vì thiên địa lập tâm, vì muôn dân lập mệnh, vì vạn thế mở thái bình.
Nàng thì sao?
Cuối cùng Thương Linh nhận được một thỏi vàng, bị Bích Đào đuổi đi.
Hắn vốn không muốn đi, nhưng dù có ký ức hay không, Bích Đào cố chấp kinh người, việc nàng đã quyết, Thương Linh không thể lay chuyển nổi.
Sau khi Thương Linh rời khỏi đây, Bích Đào không vội đi đâu.
Nàng đã đến Sùng Xuyên, nhưng chưa dạo quanh cho kỹ.
Đây là lần đầu từ nhỏ đến lớn nàng đi xa nhà nhất.
Bích Đào lang thang trong thành, ở khách điếm hai ba ngày, may bộ đồ mùa đông mới ở tiệm may.
Váy màu lam, áo bông trắng, vạt áo trước ngực thêu “tứ quân tử” mai lan trúc cúc bằng chỉ đỏ.
Đây là kiểu dáng thịnh hành nhất dịp tết.
Nàng mua vài món trang sức rẻ tiền lấp lánh, son phấn, túi thơm, ngọc bội chất lượng kém.
Những thứ trước đây Bích Đào không dám đụng vào, giờ cầm trên tay nặng trĩu khiến lòng nàng vui sướng.
Ngày cuối dừng chân, Bích Đào tìm tiệm giấy vàng mã ở góc hẻo lánh, mua nhiều vàng mã và nguyên bảo gấp bằng giấy.
Nàng còn mua hai người giấy to bằng bàn tay, một nam một nữ.
Nàng định đốt tiểu đồng cho lão bà bà làm người hầu giặt đồ nấu cơm, chải đầu xếp chăn, trò chuyện giải buồn.
Những thứ này có thể về nhà rồi mua, nhưng nàng đã đến Sùng Xuyên, muốn đốt cho lão bà bà ít đồ mới lạ trong thành.
Bích Đào ôm đống đồ, rời khỏi tiệm vàng mã, định thuê xe ngựa về thẳng thôn Thạch Cát.
Đã giữa tháng hai, hơn một tháng nữa là mùa xuân.
Tiền của nàng không còn nhiều, nhưng về nhà có thể lên núi săn thú kiếm tiền.
Bích Đào ôm đống đồ cho người ch‧ết, phô trương đi qua phố, người sống đều tránh xa nàng.
Mặt nàng chìm sau đống đồ, nhưng vẫn cười, khuôn mặt ửng hồng thoa chút son phấn, tươi tắn như hoa đào.
Đến phố chính, Bích Đào nghiêng người, qua đống vãng mã thấy chỗ thuê xe ngựa.
Nơi đó có cả đám xe ngựa, dành cho “người phú quý” chọn lựa thay vì đi bộ.
Bích Đào vui vẻ vì có thể được làm “người phú quý” một lần, bước chân cũng rộn ràng thêm vài phần.
Nàng bước nhanh định băng qua đường thuê xe, nhưng đột nhiên bị một đám người như mù mắt đụng ngã.
May mà trong khoảnh khắc Bích Đào siết chặt tay, vàng mã và túi nguyên bảo không bị rơi.
“Phì! Hôm nay sao xui thế? Nhà ai ra phố chính đưa tang thế này?”
Có người nhổ nước bọt, quất roi.
“Chát” một tiếng, một người giấy của Bích Đào rơi xuống bị quất gãy làm đôi.
“A!” Tiếng nữ tử đau đớn vang lên cùng tiếng roi.
“Đi mau! Đồ tiện nhân, mua ngươi rồi còn dám bỏ chạy, chạy nữa ta đánh ngươi da tróc thịt bong.”
Người trên phố tự động tránh sang hai bên, có người thì thào: “Xui thật, vừa ôm vàng mã cho người ch‧ết, vừa buôn bán nô lệ, chậc…”
“Lính tuần thành không biết nhận bao nhiêu tiền của đám vô lương này, để chúng lên phố chính…”
Bích Đào bảo vệ đồ trong lòng, ngã ngồi dưới đất, nghe thế hơi nghiêng đầu, nhìn đám nô lệ bị dây thừng trói như châu chấu.
Rồi đồng tử nàng giãn ra, ánh mắt chạm vào một nữ tử.
Nữ tử cũng không quá xinh đẹp, người lấm lem bùn đất, tóc tai rối bời.
Nhưng nàng ta có đôi mắt to, sáng long lanh, khiến người khác không nỡ từ chối lời cầu xin.
Chính là Đại Nhãn Nhi mới cáo biệt Bích Đào chưa đầy hai ngày.
Nàng ta bị trói giữa đám nô lệ, cổ tay bị dây thừng cọ đến máu thịt lẫn lộn.
Roi vừa rồi đánh lên người, mặt và cổ nàng ta đã chảy vết máu dài.
Thấy Bích Đào, nàng ta mở to mắt.
Ngay sau đó, mắt nàng ta ngập sương mù, nhưng vội cắn môi, không cầu cứu, thậm chí quay đầu đi không nhìn Bích Đào.
Nàng ta bị kéo đi ngay.
Nàng ta không còn mặt mũi, sợ nhìn thêm, đám buôn người sẽ chú ý tới Bích Đào, hại đến nàng.
Nàng ta không nhịn được về nhà.
Nhà nàng ta ở huyện gần Sùng Xuyên.
Nàng ta ôm chút hy vọng xa xỉ với phụ mẫu, mong họ thấy nàng ta trải qua cửu tử nhất sinh, sẽ đối với cốt nhục thân sinh mà yêu thương.
Nhưng nàng ta đã sai, sai lầm tệ hại.
Như Bích Đào tiên đoán, phụ mẫu nàng ta sau cơn kinh ngạc, sợ nàng ta hủy thanh danh gia môn, nhốt nàng ta vào từ đường ở hậu viện.
Nàng ta nghĩ sẽ bị treo cổ nên chẳng còn ý định chạy trốn.
Ch‧ết thì ch‧ết, nàng ta đã nghĩ như vậy.
Nàng ta không có bản lĩnh an cư lạc nghiệp, chạy ra ngoài đi đâu được? Trời đất bao la, không có chỗ cho nàng ta dung thân.
Nhưng tiền bạc bị lấy hết, còn bị nghi là thất trinh.
Nàng ta khóc lóc phủ nhận, đến ngày thứ hai bị đưa ra khỏi từ đường.
Nàng ta mừng như điên, nghĩ rằng cuối cùng phụ mẫu đã chịu chấp nhận.
Ai ngờ chờ đợi nàng ta là địa ngục khác.
Nàng ta lại bị bán.
Đại Nhãn Nhi nào dám cầu cứu Bích Đào. Nàng ta đã phụ ân cứu mạng của nàng, tự giao mạng cho ma quỷ.
Rơi vào cảnh này là nàng ta đáng đời.
Đại Nhãn Nhi vốn muốn chạy, thấy Bích Đào lại không giãy giụa nữa, giống như ch‧ết lặng bị kéo đi.
Bích Đào còn ngơ ngác vì Đại Nhãn Nhi rơi vào cảnh này thì đã được lão bản bày quán kéo dậy.
“Cô nương, sao lại mua nhiều vãng mã đi trên phố vậy? Mau về nhà đi.”
Lão bản nhặt hai người giấy rách của Bích Đào, nhét vào tay nàng, đẩy lưng nàng: “Mau về nhà đi.”
Bích Đào đứng dậy, nụ cười vui vẻ biến mất, bước chân cứng ngắc tiến về phía cho thuê xe ngựa.
Xa xa, nàng nghe thấy tiếng đám buôn người đánh mắng nô lệ, nhưng không quay đầu lại.
Bích Đào thương lượng giá với phu xe, nói rõ điểm đến, từ chối đề nghị giúp mang đồ, đúng lúc để lộ chút khinh công thân nhẹ như yến.
Trả một phần tiền lên xe, đến nơi sẽ trả nốt.
Trong xe có hai bịch nước nóng bọc da dê để giữ ấm, ôm trong lòng rất ấm áp.
Bích Đào nằm trong xe gặm bánh, nhắm mắt nhai kỹ nuốt chậm để thưởng thức.
Ăn xong, nàng ngồi dậy, dùng nước bọt dán lại người giấy bị gãy.
Từ Sùng Xuyên đi suốt một ngày rưỡi, người ngựa đều mệt mỏi, họ nghỉ ở khách điếm trên trấn dọc đường.
Bích Đào tắm nước nóng sảng khoái, sắp xếp đồ đạc, ôm chăn nằm trên giường, cố quên chuyện của Đại Nhãn Nhi.
Tự nhủ mỗi người có số mệnh riêng, giờ nàng không phải là thần tiên, không thể cứu hết tất cả mọi người.
Nàng thở ra một hơi, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, đột nhiên bị tiếng hét chói tai dưới lầu làm giật mình ngồi dậy.
“Ai thế! Đêm hôm gọi hồn à?”
Người ở phòng bên mở cửa sổ chửi xuống phố, nhưng chửi nửa chừng thì giọng yếu đi, miệng lẩm bẩm: “Lại là đám Thanh Hoa Thần giáo…”
Rồi như không dám dây vào, “rầm” một tiếng đóng cửa sổ lại.
Bích Đào đi chân trần xuống đất, đến trước cửa sổ, do dự, rồi mở hé ra một khe nhỏ.
Bên ngoài, đám nam tử mặc giáo phục Thanh Hoa Thần giáo, áo lụa trắng viền xanh, bịt miệng vài hài tử, kéo lên xe ngựa.
Tết vừa qua, đèn lồng đỏ dưới khách điếm chưa gỡ xuống, đung đưa trong gió lạnh, tỏa ánh đỏ yếu ớt trong đêm tối, phủ lên mặt đất như huyết quang bất tường.
Dưới ánh sáng ấy, Bích Đào thấy một đứa trẻ nằm trong huyết quang đó, nửa mặt quấn vải rách, nằm bất động.
“Làm sao bây giờ? Hình như ch‧ết rồi…” Một đám tà giáo thấp giọng nói với đồng bọn: “Hay tìm chỗ vứt đi?”
“Ch‧ết cái gì, đám nhóc này tinh ranh như quỷ. Chắc chắn từ Sùng Xuyên chạy ra. Chắc chắn là giả ch‧ết, kéo qua đây!”
Gã tà giáo kéo đứa trẻ ngất trên mặt đất, nhưng kéo hai bước, lại hét lên “A!” một tiếng.
Gã hùng hổ chửi bới, đá mạnh, nhưng trật hướng.
Đứa trẻ vừa rồi trông như đã ch‧ết, bất ngờ quay đầu, nắm tay gã tà giáo, cắn mạnh một cái.
Khi đối phương buông tay, nó bò dậy, bỏ chạy mất.
Bích Đào nấp sau cánh cửa sổ lầu hai, nhìn bóng dáng nhỏ bé lăn lộn bò vào ngõ tối.
Gã tà giáo bị cắn đuổi theo, nhưng bị đồng bọn túm cổ áo.
“Đừng đuổi theo! Như chó hoang ấy, không biết chui vào đâu nữa. Mấy đứa này là đủ rồi.”
“Thời gian gấp gáp, phải nhanh đến Sùng Xuyên, xử lý đám Thiên Quân Thiên Nữ và lũ tiểu tử này cho ngoan, còn chờ đội sau đến cùng truyền giáo.”
“Hai ngày tới đừng mong ngủ ngon.”
“Thất quản sự ngu xuẩn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đáng đời bị thiêu thành tro, để lại cái lỗ thủng cho chúng ta vá.”
“Đi mau! Lên xe!”
Đám tà giáo nhanh chóng lên xe rời con phố. Bích Đào đứng trong phòng hồi lâu mới đóng cánh cửa sổ đang lùa từng cơn gió lạnh buốt vào phòng.
Nàng về giường, muốn ngủ tiếp. Nhưng chân lạnh, mãi mà không ngủ được.
Nàng đạp lên bịch nước nóng, vẫn như giẫm vào băng, hơi lạnh từ chân lan lên mạch máu, xuyên thẳng vào tim.
Sau nửa đêm, Bích Đào tóc tai rối bời, khoác áo choàng, lướt qua hẻm nhỏ.
Ngõ nơi đây chật hẹp, tuyết rơi không ai dọn, chỉ có con đường bé xíu có thể đặt chân. Không biết do chó hoang hay thứ gì giẫm ra.
Bích Đào bước cao bước thấp, chẳng bao lâu giày vớ bị tuyết ngấm ướt đẫm. Hàn ý khắc cốt trườn lên tủy sống.
Sau vô số ngõ hẹp, nàng thấy một căn nhà sập một nửa, bên trong sáng ánh đèn mờ.
Bích Đào xông vào, bị chậu gỗ kê ở khung cửa rách nát đổ ụp lên đầu.
Nàng giơ tay, thô bạo hất bay chậu gỗ.
Nhưng tuyết trong chậu như tiên nữ vẩy hoa, vương đầy người Bích Đào.
Tuyết lọt vào cổ áo, chút ấm áp nơi ngực tan biến.
Nàng thấy vài hài tử nghe tiếng xông ra, tay cầm “vũ khí” gồm côn gỗ ngắn ngủi, dao gỉ sét, cành cây tùy tiện nhặt dưới đất.
Bích Đào đứng đó, nhíu mày, như mang mối huyết hải thâm thù mà nhìn đám hài tử này.
Chốc lát, nàng nhắm mắt, hơi thở ra đã không còn độ ấm.
Người lớn trong nhà nghe thấy tiếng, cầm cuốc gãy xông ra.
Thấy Bích Đào, giọng kinh ngạc khàn khàn vang lên: “Bích Đào? Sao cô nương lại ở đây?”
Bích Đào nhìn ông lão chỉ vài ngày không gặp đã như sắp về với trời đất, môi mấp máy, giọng nghẹn trong cổ họng.
Đám hài tử nhận ra Bích Đào, vội ném bỏ vũ khí.
Vài đứa gan lớn chạy đến, ôm Bích Đào, nghẹn ngào khóc lóc.
“Tỷ tỷ…”
“Tỷ tỷ… hu hu… đệ đói lắm…”
Bích Đào theo đám người vào nhà.
Trong nhà còn chút ấm áp, ít nhất kháng sưởi rách nát vẫn có thể nhóm lửa như bình thường.
Trên kháng, một đứa trẻ đầu đầy máu, chính là đứa Bích Đào trông thấy đã cắn gã tà giáo, chạy vào ngõ như con sói cô độc.
Nàng nhận ra nó nhờ tấm vải quấn mặt, là tiểu tử có đôi mắt âm dương.
Nó rất ngoan, đã che một mắt lại.
Nhưng nhân gian loạn thế như địa ngục, chỉ che đi một mắt khác thường, sao tránh được quỷ dữ cắn xé?
Nó vừa bị Võ y sư đè xuống xử lý vết thương, giờ nghe tiếng động, giãy giụa muốn bò dậy.
Nó còn cầm một mảnh gỗ sắc nhọn.
Bích Đào bước nhanh đến kháng, đè vai nó.
Nó mê mang mở mắt, con mắt đen như đêm sâu, thấy Bích Đào, không khỏi lóe lên ánh sáng rực rỡ như pháo hoa.
“Nằm xuống, không sao nữa rồi.” Bích Đào nhẹ giọng an ủi: “Lần này ngươi làm tốt lắm.”
Không biết nó nghe thấy hay không, chỉ ngẩn ngơ nhìn Bích Đào chốc lát, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt, ngất đi.
Võ y sư biết Bích Đào không phải người thích xen vào việc người khác, nàng dẫn cả đám ra khỏi tà giáo đã là hạng người nhiệt tình vì lợi ích chung hiếm có trên thế gian.
Ông tự nhận trách nhiệm chăm sóc đám hài tử, vì không nỡ, cũng vì tuổi cao, không đi khắp nơi được nữa.
Nhưng đúng là ông vẫn quá tự cao, một thân già yếu không đủ sức che chở bầu trời cho đám hài tử.
Đối diện với Bích Đào, ông thậm chí không mở miệng nổi vì hổ thẹn.
Bích Đào hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao các người lại ở đây?”
Võ y sư thở dài, ôm vài hài tử mang vẻ mặt hoảng hốt, bất chợt lão lệ tuôn trào.
Chuyện chẳng có gì phức tạp.
Trên đường về quê, đi qua nơi này, ông từ biệt Bích Đào, gửi phần lớn tiền vào tiền trang, dẫn đám hài tử lên đường.
Đến đây, họ không ở khách điếm, cảnh giác tìm một căn nhà tạm bợ ở nơi hẻo lánh để trú chân.
Nhưng hài tử cần ăn uống, Võ y sư không tiện mang nhiều đồ ăn, dẫn vài đứa ra ngoài.
Bọn họ bị đám tà giáo bắt gặp, không chỉ cướp người, còn đánh ông một trận.
Giờ Bích Đào đã hiểu vì sao chỉ hai ngày mà ông đã già đi như thế. Không phải thật sự trở nên già nua, mà ở tuổi này chịu một trận đòn, thân đầy vết bầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=30]
May mắn ông không gãy xương, nhưng không thể ngồi thẳng đứng ngay, huống chi mất mấy hài tử, tiền đồ bất định, sao còn tâm trạng như xưa, mỗi ngày tỉ mỉ sửa râu chải tóc.
Tất nhiên trông như tuổi già sức yếu.
“Hôm qua mất vài hài tử, đồ ăn cũng hỏng, hôm nay… mấy đứa Cẩu Oa Nhi đói quá, định tối ra mua đồ ăn, ai ngờ lại gặp phải đám trời đánh đó.”
Võ y sư nghiến răng nghiến lợi, có lẽ bị trận đòn làm tổn thương phế phủ, ông che miệng ho khan hồi lâu.
Nước mắt nước mũi tèm lem, thê thảm không chịu nổi.
Lúc lâu sau, ông quay đầu, lấy tay áo lau, không muốn tỏ ra cố ý cầu Bích Đào thương xót.
Nàng gần như đã đưa cho họ hết tiền, một nữ tử dù thông tuệ hơn người, nhưng giờ có thể bảo nàng làm gì nữa đây?
“Cô nương đừng lo… chúng ta…” Võ y sư nói năng một cách khó nhọc: “Chúng ta nghỉ ngơi rồi tiếp tục xuất phát, tránh né đám người đó.”
“Đến huyện Thạch Văn thì ổn thôi, đến đó thì ổn thôi…”
Võ y sư muốn nói đến đó, nếu có chuyện, ông có thể tìm bằng hữu cũ hay người quen giúp đỡ.
Nhưng nghĩ lại, xa cách bao năm, phụ mẫu ông đã mất, cả đời phiêu bạt, chưa cưới thê tử hay có nhi nữ.
Bằng hữu thời niên thiếu năm xưa giờ sống ch‧ết còn chưa rõ.
Dù còn sống, liệu có nhớ tình bạn thuở nhỏ? Chính ông cũng đã ngoài lục tuần.
Xưa nay Võ y sư không nghĩ mình già yếu. Là y sư, ông thường tự điều dưỡng, nghĩ dù không bằng trai trẻ mười tám, ít nhất cũng ngang người ba mươi.
Nhưng chịu một trận đòn, sợ bị tìm thấy nên không dám mua thuốc, cố chịu đựng, ông mới nhận ra mình thật sự đã già cả. Già đến mức không nên đứng ra làm chỗ dựa cho ai.
Nếu ông không xen vào, đám hài tử mỗi người có số phận riêng, chưa chắc không thể sống sốt dù gian nan.
Nhưng nếu ông làm ô dù, hài tử mất đi khả năng tự sinh tồn, đến khi ông dầu cạn đèn tắt, mất đi chỗ dựa, chúng phải làm sao?
Làm sao đây…
Võ y sư không muốn thở dài trước mặt Bích Đào, kìm nén, lại ho tê tâm liệt phế.
Bích Đào lặng lẽ ngồi đó, tay ôm một cái bát vỡ.
Trong bát là nước nóng một hài tử đưa tới.
Không có đồ ăn, ra ngoài thì bị bắt, nước nóng có lẽ là “đồ tốt” duy nhất trong nhà để cầm cự.
Bát vỡ mất một nửa, chứa được một ít nước, nước nóng nhanh chóng nguội đi.
Bích Đào không uống, chỉ ôm trong tay.
Dù nước trong bát đã lạnh, nàng lại cảm giác hàn ý thấu xương trước đó như bị chút hơi ấm trong lòng bàn tay xua tan.
Có gì đó trong cơ thể nàng thức tỉnh. Nhiệt độ nóng bỏng từ bát vỡ truyền vào lòng bàn tay, lan ra khắp người, cuối cùng gào thét va đập trong huyết mạch.
Nàng bị đám trẻ vây quanh. Tước đây chạy khỏi tà giáo vào núi, chúng không dám lại gần nàng, chỉ có tiểu tử có đôi mắt âm dương gan lớn đưa cho nàng bát canh nóng.
Giờ có lẽ sợ hãi và đói khát, chúng không dám như lúc đầu lao vào lòng nàng cầu ôm ấp, nhưng có đứa lén chạm vào lưng nàng.
Cảm giác mơ hồ, nhưng kỳ diệu, như mang sức mạnh ngàn cân không cưỡng lại nổi, đẩy Bích Đào “tiến lên” một bước.
Một bước này vô thanh vô tức, rồi lại giống như chiếc chuông cổ ẩn sâu trong lồng ngực bị gõ vang, âm thanh vang động núi sông.
Thần hồn Bích Đào chấn động, biết mình không thể lùi bước nữa.
Nhưng bước này đi đến đâu, từ người thành tiên, hay từ người hóa ma?
Ngay cả Bích Đào cũng không biết.
Cuối cùng, nàng uống cạn bát nước đã nguột ngắt, nói với Võ y sư còn đang lải nhải kế hoạch về quê: “Đừng về nữa, tuổi này ông không có thê nhi, mở y quán cái gì, chỉ bị người ta lóc xương ăn thịt mà thôi.”
“Sáng mai ta mang đồ ăn và thuốc đến, ở đây đừng đi đâu cả, đợi ta vài ngày.”
“Vài ngày sau, ta sẽ dẫn người đến đón.”
Bích Đào nói xong, nhìn vẻ mặt kinh ngạc và mừng rỡ của đám trẻ và Võ y sư.
Rồi đêm đó nàng về khách điếm, đến chuồng ngựa ở hậu viện, tìm xe ngựa mà nàng đã thuê.
Lôi hết đồ chuẩn bị cho lão bà bà ra, nàng tìm một ngã tư, ngồi xổm ở đó đốt ngay trước khi trời hửng sáng. Vừa đốt nàng vừa lẩm bẩm: “Lão bà bà, vốn định về thắp hương cho bà, nhưng giờ… e là không về được.”
“Bà nhận đồ ở đây nhé, giấy tiền và nguyên bảo này là hàng thượng hạng trong thành.”
“Còn hai người giấy này… một đứa bị thương, nếu xuống dưới đó không khỏe mạnh, bà chữa cho nó nhé!”
Bích Đào đốt hết mọi thứ, đứng dậy, khói tro cuốn tàn lửa xoay quanh nàng mấy vòng mới bay lên trời.
Nàng không nhìn thấy, hai Quỷ Vương nhận đống lễ vật, từ lúc nàng bắt đầu châm lửa, đã mã bất bình đề đổi ca chạy đến.
Mấy ngày nay Minh giới bận rộn, đặc biệt ở tinh giới này, vì Đại hội Trạch Tiên gây chấn động và xảy ra nhiều vấn đề cần xử lý.
Các tiên vị giám sát cuộc thi, ai nấy cũng hận không thể chia đôi bản thân ra dùng.
Mệnh bàn phàm nhân đã định, nhưng tiên vị Thiên giới mang theo ký ức, vì thi đấu mà làm rất nhiều chuyện, dù là người lương thiện mà bố thí, hành y tế thế, hay trở thành tướng biên quan giết địch, khó tránh khỏi việc cứu sống người đáng lẽ ra đáng ch‧ết, làm lệch mệnh bàn người đáng sống, dẫn đến t‧ử vong.
Mệnh bàn phàm nhân là tinh bàn, tinh bàn liên quan đến hưng suy của tinh giới, tuy không đến mức rút dây động rừng, nhưng như đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến.
Vì thế, tiên vị giám sát thi đấu hiện tại bận tối mày tối mặt.
Minh giới, nơi tiếp nhận phàm nhân và tiên nhân dự thi ngã xuống, càng bận đến rối loạn chân tay.
Bạch Đọa và Trọc Hiền bị điều đi khắp nơi, thời gian này không rảnh nhìn “nữ nhi” một cái, chỉ tranh thủ bớt thời giờ xem trên Ngân Hán Cổ để giải bớt tưởng niệm.
Nhận lễ vật ít nhất cũng được coi là lý do để gặp mặt, dù gì là Quỷ Vương ngàn năm, có người gửi tiền chẳng lẽ không nhận?
Nhưng lần này đổi ca chỉ được nhìn thoáng qua, phải rời đi ngay.
Nhưng nhận một đống tiền tài đã là rất tốt rồi, sao còn có tận hai quỷ đồng?
Mà quỷ đồng này nhỏ quá, chỉ bé bằng bàn tay, ngơ ngác không biết nói, đứng trên vai Bạch Đọa, cất tiếng gào như lừa bên tai. Thậm chí một đứa gào đến gãy cả eo.
Bạch Đọa đành đỡ quỷ đồng xuống, dùng quỷ khí từ ngón tay tu bổ cơ thể của nó, đồng thời khao khát ngắm nhìn “nữ nhi” mà mình tưởng niệm đã lâu.
Thế giới bên ngoài rực rỡ nhưng chơi không vui đúng không? Sao “nữ nhi” trông chẳng vui vẻ gì vậy?
Bạch Đọa khó khăn chữa trị cho quỷ đồng bị gãy eo, liếc nhìn Trọc Hiền cũng vội chạy đến, cả hai đi theo Bích Đào.
Toàn thân Bích Đào đầy mùi hóa vàng, nàng lôi hết tiền ra mua đồ ăn và thuốc.
Dựa vào sức mạnh, nàng treo đầy đồ trên người, thở hổn hển, theo con đường quanh co trong ngõ, đưa đồ cho Võ y sư và đám trẻ.
Lần này nàng đã nhìn kỹ, tuyết trong ngõ không có ai dọn dẹp, nhưng đúng là có một con đường nhỏ.
Đường tuy hẹp nhưng đủ cho người đi qua đi lại, nhưng nhìn dấu chân đạp lên tuyết, giống như bước chân của người say vậy…
Lần này giày vớ nàng không bị dính tuyết, giao đồ xong, dặn dò kỹ lưỡng. Lấy ấn tín từ Võ y sư, nàng có thể rút tiền ở tiền trang tại Sùng Xuyên.
Mãi đến trước khi trời sáng nàng mới quay về khách điếm, cùng người phu xe ngơ ngác vì qua một đêm lại nghe cố chủ bảo giờ lên đường trở về thành Sùng Xuyên.
Vào thành, Bích Đào rút ít tiền, đổi thành bạc vụn, hỏi thăm tình hình trong thành, xác nhận sau khi phân bộ tà giáo ở Sùng Xuyên gặp chuyện, đám tà giáo mới đến đặt chân ở đâu. Bọn chúng có số lượng bao nhiêu, bao nhiêu người trông như biết võ…
Hỏi thăm mất hai ngày, may mắn là đám tà giáo được phái tới chỉ là “tiên phong”, không phải đại quân.
Bọn chúng đến điều tra vì sao phân bộ của Thất quản sự bị phá hủy đột ngột. Nhưng bọn chúng không điều tra được gì, vì nơi đó đã bị thiêu sạch.
Trước đó Bích Đào đã chọn ngày lặng gió, sân viện này lại nằm ở nơi tĩnh lặng giữa chốn ồn ào, cách khá xa với hàng xóm xung quanh.
Lửa cháy sạch, người trong hầm không còn cái x‧ác nào nguyên vẹn, huống chi là manh mối của người đối đầu với Thanh Hoa Thần giáo.
Bọn chúng không tìm được manh mối, nhưng việc phát triển phân bộ Sùng Xuyên gấp gáp, lại đến thời điểm nộp Thiên Nữ Thiên Quân, không thể bắt cóc hay cướp người tử tế.
Bọn chúng đành chọn từ chợ nô lệ vài người trông tạm được, sai người bắt từ lưu dân hoặc nơi hẻo lánh cho đủ số.
Bích Đào dò la mấy ngày, đếm số người ra vào và địa điểm sân viện chúng cư trú.
Dựa vào kinh nghiệm từ Thất quản sự, nàng tính toán thủ vệ và người ra ngoài, tổng cộng chưa đến bốn mươi người. Nhưng có “tiên phong” ắt có đại quân đến sau. Bích Đào cần giải quyết đám này trước khi đại quân tới.
May mắn, chỗ bọn chúng đặt chân gần cổng thành hơn viện của Thất quản sự, không ở khu náo nhiệt. Vì cần bắt và mua người, dù sao cũng phải nể mặt quan phủ Sùng Xuyên, nên bọn chúng chọn nơi hẻo lánh.
Vậy càng tốt, động thủ sẽ không hại người vô tội.
Xác định xong, Bích Đào đến tiền trang, rút tiền đã đưa trước đó cho Võ y sư.
Tiền tích cóp cả đời của ông thì nàng không động vào, tạm thời chưa cần đến.
Nàng quay về Sùng Xuyên vào ngày thứ ba.
Đám tà giáo vẫn còn rầm rộ mua và bắt người. Mỗi ngày đều thấy xe ngựa ra vào sân tà giáo. Thỉnh thoảng có xe đẩy phủ vải rách, chở thi thể không toàn vẹn đến bãi tha ma.
Bọn chúng không phòng ngừa chu đáo như Thất quản sự, trước tiên bắt Thiên Nữ Thiên Quân để có thời gian rảnh rỗi còn “dạy dỗ”.
Trong số người tạm thời bắt được hay mua về, kẻ cứng đầu sẽ bị nghiền nát để răn đe. Vì vậy người ch‧ết và người sống ra ra vào vào sân viện này với số lượng khiến người ta rùng mình.
Ngày thứ năm, Bích Đào thuê vài tiêu sư cường tráng, tự tay thử võ công họ, cũng thể hiện bản lĩnh của mình. Rồi nàng bảo họ theo mình đi một chuyến ngắn ngày, thực chất là làm hộ vệ.
Nàng mang tiền và tiêu sư ra ngoài thành, đi vào núi, dặn dò tiêu sư: “Không cần làm gì, cầm hòm đứng sau ta là được. Ba ngày sau, ta sẽ thanh toán nốt.”
Họ không biết nữ lang có quyền cước lợi hại này định làm gì, nhưng làm tiêu sư, họ giữ đạo “không làm việc bất nghĩa, không lấy tiền bất nghĩa”.
Thấy cố chủ phát tiền cho đám lưu dân như rải hoa, ai nấy chỉ cảm thán nhưng không có ai nảy ra ý xấu. Dù có cũng chưa chắc đánh nổi nữ lang này.
Họ thành thật “giữ” hàng Bích Đào gửi mà không biết trong hòm là đống gạch.
Bích Đào từng ở núi ngoài thành một khoảng thời gian, quen biết lưu dân, ít nhất không bị bọn họ cảnh giác bài xích.
Nàng không tiếc tiền, thuê lưu dân làm việc, không hề che giấu ý định đối phó tà giáo, bịa ra “viện binh” để họ yên tâm giúp đỡ.
Tất nhiên, một số người vì an toàn nên không tham gia.
Bích Đào cho ít tiền lẻ, mua sự im lặng. Nhưng rất nhiều lưu dân sẵn lòng giúp đỡ. Vì gần đây nhiều người thân của họ cũng bị tà giáo bắt cóc. Không có cửa kêu oan, bọn họ không phải dân Sùng Xuyên, quan phủ không ra mặt, báo quan sẽ bị đuổi đi.
Đòi người từ tà giáo, mười người thì đến chín người không thấy trở về.
Bích Đào không để họ mạo hiểm đối đầu với tà giáo, chỉ bảo họ bố trí bẫy rập, tìm chỗ trũng, đào mặt đất bị đóng băng, cắm mảnh gỗ nhọn, phủ cành khô và lớp tuyết mỏng lên để che đậy.
Bọn họ kéo đến một khúc gỗ khô bị đổ, dùng dây thừng treo một đầu, rồi giăng bẫy sập. Kẹp thú được mua trong thành, đặt trên đường nhỏ bằng phẳng, đánh dấu tránh đồng bọn bị thương.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ đợi “bắt ba ba trong rọ”.
Đêm thứ năm, Bích Đào bắt đầu phân công từng việc cho mọi người.
Nàng vẫn không để họ cầm vũ khí liều mạng với tà giáo, chỉ bảo người khỏe chạy nhanh theo nàng vào thành dẫn “ba ba”.
Theo nàng có nguy hiểm, nên tiền thuê cao gấp mấy lần. Một phần lưu dân còn lại canh trong núi, tùy cơ ứng biến.
Trước khi đi, bên đống lửa, Bích Đào trầm giọng dặn dò: “Nếu ai rơi vào bẫy mà chưa chết, đúng lúc các ngươi có vũ khí sắc bén và sức lực để gi‧ết chúng.”
“Thì có oán báo oán, có thù báo thù.”
“Nhưng gặp nguy hiểm, ưu tiên chạy trốn và tự bảo vệ.”
…
Dặn dò xong, Bích Đào dẫn người vào thành lúc ban đêm.
Thủ vệ trước lạ sau quen, lần này cũng bị “mua chuộc”.
Nhưng lần này, Bích Đào đặt ra thỏa thuận hợp tác.
“Các quân gia ngày ngày canh cổng thành được bao nhiêu lợi ích?”
“Đám giáo đồ Thanh Hoa ngày ngày mua người mua vật, ai nấy đều béo múp míp, vàng bạc đầy người.”
“Tối nay ta dẫn chúng ra ngoài thành, đốt tường phía đông, quân gia có thể lấy cớ lửa cháy ngập trời xông vào, tha hồ càn quét.”
“Ta tập kích tà giáo lần thứ hai, chúng tất sẽ giận dữ, dốc toàn lực đuổi theo, người ở lại chỉ có vài tên ít ỏi, nhưng kho chứa đầy vàng bạc.”
“Phú quý chỉ trong một ý niệm của quân gia.”
Đầu lĩnh thủ vệ chính là người hôm trước lục soát Bích Đào và xe, lấy được không ít thỏi vàng nguyên bảo mà lặng lẽ phát tài.
Ngoại hình của gã thô lỗ, đêm nay có ca trực, toàn thân đầy mùi rượu.
Thủ vệ nói có nữ tử mỹ miều tìm, gã tưởng tình nhân ở Túy Xuân Phong đến. Kết quả xuống dưới trông thấy Bích Đào, thoáng chốc không nhận ra là ai. Vì các hoa lâu gã lui tới không có mỹ nhân như thế.
Bích Đào nhắc, gã mới nhớ ra, vốn thận trọng không hợp tác, nhưng Bích Đào dẫn theo đám hán tử mặt đen, uy hiếp: “Phụ mẫu, trượng phu, hài tử nhà ta trên dưới mười bảy mạng người, đều ch‧ết dưới tay tà giáo.”
“Kiếp này thề không đội trời chung với chúng, quân gia có thể không giúp, nhưng hôm trước ngài lấy nhiều thỏi vàng nguyên bảo, đều là tiền của tà giáo, người của ta đều biết hết.”
“Quân gia phát tài, mấy ngày nay chắc tiêu xài phung phí nhỉ? Chẳng lẽ không ai nghi ngờ tiền của ngài từ đâu mà ra?”
“Tối nay ta không thành công, ngày mai việc ngài hợp tác, đốt phân bộ Thanh Hoa Thần giáo sẽ lộ tẩy, ai cũng biết hết.”
“Quan trên không tha ngài, tà giáo lại càng không.”
“Khi nào thì ta hợp tác với ngươi, đốt Thanh Hoa Thần giáo…”
Gã ngừng lời, còn chút đầu óc, tức giận đến mức mặt đỏ cổ bạnh, hiểu Bích Đào muốn vu oan, kéo gã xuống nước.
Bích Đào tiếp lời: “Chúng tàn nhẫn, mấy ngày nay xe đẩy chở xác đến bãi tha ma, ngài cũng thấy rồi đấy. Nghĩ đến nhà ngài cũng phải trên dưới hai mươi hai mạng, thêm hai tình nhân ở Túy Xuân Phong nữa.”
Sắc mặt của thủ vệ cửa thành đại biến.
Tên gian tặc này nắm rõ nhà gã có bao nhiêu người.
Sao nàng biết cả tình nhân ở Túy Xuân Phong?
Gần đây gã từ nghèo thành phú tiêu xài hoang phí, thượng quan đã bắt đầu để ý đến.
“Ngươi! Nữ tử gian xảo, chẳng lẽ hôm đó ngươi để ta lấy được tiền là cố ý?”
Thật ra không phải là cố ý.
Hôm đó Bích Đào chỉ xem gã như “tiểu quỷ” mà đuổi đi thôi.
Một “môn hầu”, nói dễ nghe là đầu lĩnh thủ vệ ở cổng thành, nói khó nghe là cai quản chục người giữ cửa.
Gã thô lỗ khắc nghiệt, tham lam, tàng ô nạp cấu, nhận “cung phụng” của lưu dân mà không có chút lòng trắc ẩn.
Tìm hiểu nhà gã bao nhiêu người quá dễ dàng, gã là đầu lĩnh thủ vệ, hỏi thăm là biết.
Dùng chút thủ đoạn, ngay cả việc gã mặc quần lót màu gì cũng giấu không nổi.
Để gã càn quét phía sau là hạ sách.
Chuyến này gần như không nguy hiểm, chỉ có lợi.
Tà giáo bị dẫn đi, người còn lại chỉ cần ra tay lanh lẹ, có thể khiến đám “tiên phong” biến mất lặng yên không một tiếng động.
Nếu Bích Đào có đủ người để sử dụng, đâu đến lượt gã đi theo phía sau nhặt của hời.
May mà loại người này dễ lung lạc uy hiếp, gã đồng ý hợp tác, mở cửa cho Bích Đào.
Đêm nay trời cũng giúp, không gió không trăng.
Họ quấn khăn đen che mặt, chỉ lộ một đôi mắt.
Sau khi vào thành, ở bụi cây góc đông nam, họ mò ra hũ dầu hỏa chuẩn bị trước, nương bóng đêm ném lên tường, ngay lập tức lửa bùng lên.
Đợi tà giáo phản ứng, đám người Bích Đào mới nhục mạ khiêu khích, thỉnh thoảng ném hũ dầu hỏa, la hét chứ không tiến lên giao thủ.
Người Bích Đào dẫn theo vốn ít, khiến tà giáo nghĩ nàng hư trương thanh thế, rơi vào đường cùng.
“Lửa lần trước cũng do cô nãi nãi đây phóng đấy. Thiêu chúng mày ngoài giòn trong mềm, Thanh Hoa Đại Đế sao không hiển linh, cứu mạng chó của lũ vương bát đản chúng mày?”
Tà giáo nửa đêm bị lửa cháy và tiếng đập cửa đánh thức, vốn đầy bụng tức giận.
Nhập giáo đã lâu, lưng dựa vào “đại thụ” mát mẻ, quan viên các nơi nể mặt chúng ba phần, mắt nhắm mắt mở với việc chúng làm. Nào đã từng bị khiêu khích, bị chửi té tát thế này?
Quả nhiên bọn chúng nổi điên, một nam tử mập mạp dẫn đầu gọi thủ hạ: “Đuổi theo! Đâm chúng thành xiên thịt. Lão tử tự nướng ngoài giòn trong mềm.”
Bích Đào dẫn người chạy bán sống bán ch‧ết ra ngoài thành.
Tà giáo thấy lửa sắp tắt, như Bích Đào dự đoán, chỉ để lại vài người giữ sân viện, còn lại đều đuổi theo.
Bọn chúng đuổi theo đám người Bích Đào, lao vào rừng núi.
Có người ra thành thấy cổng không đóng, nghi có âm mưu, định nhắc đồng bọn, bị thủ vệ ngủ đông trong bóng tối kéo đi đánh ngất.
Nhưng số tà giáo ít hơn Bích Đào dự tính.
Trong rừng, tiếng la hét, đuổi bắt, và tiếng kêu đau khi trúng bẫy vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đống lửa sưởi của lưu dân như quỷ hỏa của kẻ vô gia cư trong đêm lạnh.
Nhưng lúc này, khu rừng trở thành nghĩa trang thu hoạch mạng người.
Số lượng tà giáo quá ít, không đủ để chơi đùa.
Bẫy Bích Đào đặt thường săn cả lợn rừng và sói, chưa qua cái bẫy thứ ba, người đuổi theo đã hết.
Bích Đào châm đuốc từ đống lửa, hơi thở đầy sương trắng.
Nàng cảm giác giờ bản thân mới là “thành tiên”.
Nếu thành tiên là cảm giác này, Bích Đào phải lên Cửu Thiên đoạt một vị trí cao.
Nàng hưng phấn cầm đuốc, đến trước cái bẫy lớn nhất, cao cao tại thượng nhìn xuống vài người rơi vào bẫy.
Bẫy không sâu.
Đất đông cứng khó đào, Bích Đào đào mộ cho lão bà bà bà cũng vào mùa đông nên biết rõ.
Vì vậy nàng chọn chỗ có hố tự nhiên, đào sâu thêm.
Hố chỉ tầm nửa người, tà giáo không leo ra được vì bị đâm thành “xiên người”.
Trong đó cắm đầy mảnh gỗ nhọn, xuyên qua tứ chi, thậm chí lồng ngực của kẻ rơi vào đó.
Có người van xin, có người chửi rủa, nhưng kỳ lạ là chưa có ai ch‧ết.
Mảnh gỗ nhọn Bích Đào bảo lưu dân làm chỉ dài hơn bàn tay một chút.
Dù mảnh gỗ đâm đầy người cũng sẽ không ch‧ết ngay, chỉ mất sức chống cự.
Các bẫy khác như cọc gỗ hay kẹp thú cũng không chí mạng.
Bích Đào là thợ săn, không phải sát thủ. Nàng bắt mồi để bán da nên cần giữ con mồi nguyên vẹn nhất.
Nàng cầm đuốc, ngồi xổm bên hố, kéo khăn che mặt xuống, đối diện với quản sự tà giáo đang sợ hãi tột độ, nở nụ cười đằng đằng sát khí.
Hàm răng trắng lóa dưới ánh lửa như lưỡi thép đoạt mạng, như cảnh báo cuối cùng của ác quỷ Tu La trước khi ăn thịt, khiến đám tà giáo mất hồn mất vía, hoảng sợ vô cùng.
Bích Đào chống khuỷu tay lên gối, nửa quỳ bên hố, đưa đuốc cho lưu dân đang tụ lại.
Họ chịu tai ương, rời xa quê hương, đói rét lưu lạc khắp nơi, mặc người chém gi‧ết, như đàn sơn dương di động.
Giờ “đàn sơn dương” tụ lại, hưng phấn nhìn “sói” rơi vào bẫy trong hố.
Vai trò đảo ngược khiến họ thốt ra tiếng nghẹn ngào đau đớn xen lẫn vui sướng. Họ hưng phấn muốn nhảy xuống hố, hành hạ đám tà giáo đến ch‧ết.
Bích Đào cũng cảm nhận máu trong người cuộn trào vì vui sướng. Nàng đè ngón tay run nhè nhẹ, cúi xuống, nhìn rõ vẻ mặt của đám người bên dưới.
Nàng sinh ra đã yêu thích săn bắn, nếu không sao có thể lăn lộn trong rừng?
Lần trước còn chưa “gi‧ết” đám tà giáo cho đã. Vì nhóm Thiên Nữ Thiên Quân, nàng chỉ dùng thủ đoạn dao cùn cắt thịt. Lần “săn bắt” này mới đúng phong cách của Bích Đào.
“Ngươi, đồ xấu xa… hại ta không về nhà được.”
Bích Đào đứng phía trên chỉ vào quản sự tà giáo mập mạp bị đâm thành cái sàng, nhưng vẫn còn thở hổn hển. Ngón tay điểm lên trán xoa hai cái, như khổ não, đôi mắt sáng như sói.
Nàng nói: “Ta vốn định về quê viếng mồ mả, nếu lão bà bà trách, ta bảo lão bà bà tìm ngươi tính sổ.”
Mấy ngày nay, để tìm hiểu vì sao Bích Đào không vui, hai “lão bà bà” điên cuồng đổi ca. Cứ rảnh là lại chạy đến bên Bích Đào, xem lại hình trên Ngân Hán Cổ, bao ngày nay, cuối cùng cũng thấy nàng cười. Vì không thể hiện thân hay để nàng cảm nhận, không thể bày tỏ niềm tự hào với nữ nhi.
Tính sổ, phải tính sổ! Họ nhớ kỹ tên mập chết tiệt này rồi, về sau xuống U Minh, sẽ khiến tên này chạy không nổi. Dám làm chậm trễ nữ nhi về viếng mồ mả.
Lúc này, qua Ngân Hán Cổ theo dõi Bích Đào, chư tiên thấy cảnh này, đặc biệt là vẻ mặt rực rỡ của nàng, ai nấy đều nín thở.
Ngân Hán Cổ vẫn không phát ra cảnh báo vi phạm đối với hành vi của Bích Đào.
Sao có người… không, là một tiên nhân, “gi‧ết người” với thủ đoạn mới mẻ, muôn hình vạn trạng, mà không dính chút nhân quả s‧át sinh?
Chẳng lẽ các tiên trưởng ghi chép sai rồi ư?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận