Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 29: Đền cho huynh trước

Ngày cập nhật : 2025-10-24 23:02:39
Bích Đào không nhìn Minh Quang, không nói lời nào. Trong cánh rừng được an bài tạm bợ này, nàng “bận rộn ngược xuôi” không một khắc rảnh rỗi.
Nhưng Bích Đào quỷ kế đa đoan, tuyệt không phải người giỏi hầu hạ hay làm việc vặt, trước đây ở trong núi sâu sống cùng lão bà bà, hai người sống thô sơ đến cùng cực.
Nếu Bích Đào chăm chỉ một chút, biết nấu cơm, hai người đã chẳng phải gặm bánh ngũ cốc thô cứng lạnh ngắt bao năm.
Nàng vừa bận rộn, không những không bớt phiền, mà còn khiến Võ y sư mấy lần suýt bị nàng vướng chân vấp ngã.
Thậm chí ông còn nghi ngờ Bích Đào cố ý làm ông ngã ch‧ết để trốn khoản thù lao gấp năm lần.
Cả ngày, Minh Quang thỉnh thoảng xuất hiện sau lưng Bích Đào không xa, ánh mắt sắc lạnh.
Thấy nàng trăm phương ngàn kế tránh né mình, chàng thường phát ra tiếng cười lạnh.
Tiếng cười này vang lên bên tai Bích Đào có hiệu quả như đinh tai nhức óc.
May mà Minh Quang chỉ hỏi nàng một lần về ngọc ấn, không có ý đồ tiến tới “đòi nợ” nữa.
Nhưng Bích Đào cảm thấy như có thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống.
Đến tối, các đống lửa lần lượt được nhóm lên.
Phần lớn Thiên Nữ Thiên Quân đã nhận tiền, từ biệt Bích Đào và Võ y sư, rời khỏi khu rừng.
Trong đó có Đại Nhãn Nhi và Tiểu Nhãn Nhi.
Hai người thân thiết với Bích Đào, không nỡ rời xa nàng, nhưng biết nàng dẫn họ ra khỏi tà giáo, chia tiền cho họ tự tìm đường sống, đã là tận tình tận nghĩa.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hai người ôm Bích Đào khóc hồi lâu, rồi dìu nhau, bước thấp bước cao rời đi.
Lòng Bích Đào chưa kịp sinh nỗi phiền muộn, đã phát hiện một đội kỵ binh tiến về phía rừng.
Đội này có khoảng hơn hai mươi người, rõ ràng là tinh binh mãnh tướng, mặc nhuyễn giáp, đeo trường kiếm, cưỡi ngựa cao lớn, ai nấy thần thái oai hùng, khí vũ hiên ngang.
Hiển nhiên ngựa của họ đã trải qua huấn luyện, đầu ngựa treo phong đăng, ánh sáng lay động khi chạy, nhưng bước chân ngựa không hề rối loạn, chỉnh tề đồng đều.
Đám người đó gây ra náo loạn không nhỏ, lưu dân sợ hãi chui vào rừng sâu, tưởng đây là quân đội xua đuổi họ.
Sùng Xuyên gần đất phong châu Đại Nguyên của vị Vương gia khác họ là Đới Đức Dung. Châu Đại Nguyên không lớn, chỉ có bảy thành.
Nhưng Đới Đức Dung có dã tâm không nhỏ, dựa vào đất phong xa hoàng đế, gần đây có ý khống chế các thành trấn lân cận.
Ông ta thường tiến cử tâm phúc vào triều, quận thủ Sùng Xuyên là người của ông ta, nhiều năm giữ bề ngoài cung kính với triều đình, thực tế “âm thầm cấu kết” với Đới Đức Dung, lừa trên gạt dưới vớt không ít mồ hôi nước mắt của dân.
Đới Đức Dung thích sĩ diện, không cho phép đất phong có lưu dân.
Vì thế cứ vài ba ngày Sùng Xuyên lại như bị động kinh, phái người đuổi sạch lưu dân như ký sinh trùng ở phụ cận.
“Ngươi còn ngây ra làm gì? Chạy đi, là quân đội đuổi người đó!” Võ y sư kéo Bích Đào, ra hiệu nàng nhanh chóng theo đội ngũ vào rừng sâu.
Võ y sư đi khắp nơi, quen thuộc với những chuyện như thế này. Không chỉ Đới Đức Dung, mọi quan viên đều không thích lưu dân có mặt trong địa phận.
Công khai hay ngấm ngầm xua đuổi họ, để địa phận trông sáng sủa yên bình.
Nhưng lệnh trên ban xuống, dưới chỉ làm cho có, thường chỉ là bằng mặt không bằng lòng.
Vì nếu lưu dân kiếm được việc trong thành, cũng “cống nạp” cho lính tuần thành, họ thường làm bộ, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu thật sự cắt đứt đường sống của lưu dân, họ tụ lại làm cướp, hoặc vào thành gây loạn vì miếng ăn thì sẽ vô cùng phiền toái.
Nên khi lính tuần xuất hiện vào ban đêm, lưu dân ngầm hiểu, đều chạy trốn vào núi rừng.
Chạy nhanh thì không bị đuổi kịp, ngày mai vẫn có thể vào thành làm việc.
Võ y sư tổ chức người chạy vào rừng, nhưng Bích Đào nhanh chóng ngăn lại.
“Đừng hoảng, có lão nhân hài tử thì đừng lăn lộn, đây không phải là lính đi tuần.”
Càng không phải là đám lính gác cổng thành dưa vẹo táo nứt.
Thậm chí họ không phải người trong thành Sùng Xuyên, trông có thể diện, đến mức ngựa còn đeo giáp mặt, vô cùng cao quý.
Khi đến gần, Bích Đào thấy tướng lĩnh dẫn đầu mặc ngân giáp, eo ong lưng vượn, phong thái như rồng như phượng, cổ thon như hạc, sắc bén lộ rõ, không phải hạng tầm thường.
Dù chưa gặp bao giờ nhưng Bích Đào lại cảm thấy họ rất “quen mắt”.
Họ nhanh chóng dừng ngựa ở rìa rừng, phi thân xuống, bước chân như gió tiến đến bóng dáng cao lớn chống kiếm ở mép rừng.
Tướng lĩnh ngân giáp đến trước bóng dáng đó, giơ kiếm giữa hai tay, mũi kiếm chạm đất cùng đầu gối trái, giọng trong trẻo như băng vỡ, cao giọng hô: “Thuộc hạ đến muộn!”
Bích Đào bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách chưa gặp mà đã thấy “quen mắt”, hóa ra họ là người của Minh Quang, quý nhân tự phụ kia.
“Ca ca!” Giọng nữ kiều diễm sau lưng Bích Đào bùng nổ sự vui mừng.
Rồi nàng ta như cơn lốc, lao thẳng về phía đám người.
Bích Đào nhìn Băng Kính như chim yến về rừng, lao vào lòng tướng lĩnh ngân giáp vừa đứng dậy, ôm chặt lấy hắn.
Tướng lĩnh mặc ngân giáp ngẩn ra, rồi nhanh chóng cắm kiếm xuống đất, ôm Băng Kính.
Hắn xoa đầu nàng ta, cười: “Tốt quá! Luôn không tìm được muội, hóa ra ở đây!”
“Ca ca…”
Mấy ngày Băng Kính bị Bích Đào sai như lừa, chịu thương chịu khó, bốn vó tung bay, chẳng chút làm bộ.
Giờ gặp ca ca, nàng ta kiều giọng làm nũng: “Muội suýt bị tà giáo hại! Ca ca suýt không được gặp lại muội đấy!”
Nàng ta nói, còn dùng hai ngón tay đo khoảng cách nhỏ xíu, tỏ ra mình gặp hiểm nguy thế nào.
Tướng lĩnh mặc ngân giáp bật cười, đưa tay chọc trán Băng Kính, khiến người bên cạnh cũng cười khẽ.
Hai thủ hạ của Băng Kính cũng đi qua, cả nhóm hưng phấn nói chuyện, rõ ràng đã quen biết từ trước.
Rõ ràng, đây là người đến đón Minh Quang.
Bích Đào dần thấy vui trong lòng.
Người đón chàng cuối cùng đã đến.
Lần này chàng cần phải rời đi rồi.
“Đúng rồi, ca ca, lần này ta và Minh Quang nhờ có Bích Đào cứu.”
“Ai?” Vẻ mặt tướng lĩnh mặc ngân giáp trở nên quỷ dị.
“Là Bích Đào! Ca ca không quen sao? Là Bích Đào tiên tử dưới cây đào lớn Quân Thiên, trước khi hạ giới ca ca còn nói có lời muốn nói với nàng ấy, đuổi muội đi…”
“Ưm!”
Tướng lĩnh mặc ngân giáp vội bịt miệng muội muội, hơi chột dạ liếc nhìn Minh Quang.
“Đừng nói bậy, ta chẳng nói gì với ả cả.”
Băng Kính gỡ tay ca ca, cười: “Bích Đào không như lời đồn đâu, nàng ấy tốt lắm!”
“Nàng ấy đã cứu rất nhiều người!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=29]

Còn đốt lửa thiêu sạch tà giáo!”
Băng Kính chỉ dăm ba câu đã khen Bích Đào thành đại thiện nhân lòng mang thiên hạ.
Nhưng cả nhóm nghe xong, vẻ mặt đều kỳ lạ, Băng Kính tưởng họ không tin.
Nàng ta quay đầu tìm Bích Đào.
Bích Đào “nghe lén” thấy tên mình, định chuồn đi.
Nhưng không kịp, bị Băng Kính nhiệt tình phát hiện, rồi kéo đến.
Khi Bích Đào đến, không khí càng thêm quỷ dị.
Những người vừa cười nói, giờ hóa thành hũ nút, nghẹn đến mặt phình to, không thốt nổi lời cảm tạ Bích Đào.
Họ đều quen biết nàng.
Trên Cửu Thiên không ai không biết Bích Đào.
Nhưng ở Thiên giới, quan hệ của bọn họ là đối lập, không phải quan hệ có thể tự nhiên biểu đạt lời cảm tạ được.
Hơn nữa, Băng Kính nói Bích Đào cứu nàng và Minh Quang… chuyện này từ đâu mà ra?
Minh Quang vào tà giáo để tránh nhiều nhóm tử sĩ truy sát, Băng Kính ở đó cũng chỉ là trùng hợp.
Dù không có Bích Đào, lúc Minh Quang rời đi chẳng lẽ không dẫn Băng Kính theo sao?
Tướng lĩnh mặc ngân giáp không ai khác, chính là Băng Luân Chân Tiên, người có mối quan hệ bất hòa nhất với Bích Đào ở Thiên giới.
Băng Luân không hiểu sao muội muội mình lại thân với Bích Đào, đừng nói tới lời cảm tạ, đến sắc mặt cũng khó coi.
Cuối cùng, một hắc giáp vệ binh sau lưng Băng Luân bước ra.
Hắn ta chắp tay với Bích Đào: “Đã lâu không gặp, Bích Đào tiên tử khỏe chứ?”
Tính kỹ ra, người này có thể được coi là quen với Bích Đào nhất.
Vì mỗi lần Bích Đào bị bắt, đều do Cảnh Túc Lôi Tướng này dẫn người đưa nàng đến Linh Ngữ Cung.
Hắn ta còn nợ Bích Đào một “điều kiện”, lại là thị giả của Băng Luân Chân Tiên, đành đứng ra xoa dịu bầu không khí.
Nhưng Bích Đào không quen hắn ta. Nàng chỉ lờ mờ cảm thấy tướng lĩnh mặc ngân giáp mày rậm mắt to nhìn nàng không có thiện ý.
Băng Kính từng nhắc về ca ca, Bích Đào biết hắn tên là Băng Luân.
Hơn nữa, trước khi xuống “hạ giới”, Băng Luân từng tìm Bích Đào, đuổi Băng Kính đi, không biết đã nói gì. Vừa rồi thấy hắn bịt miệng Băng Kính, vẻ mặt chột dạ, chắc chắn không phải lời hay.
Bích Đào không hiểu tình hình, nhưng ghét bị dẫn dắt.
Nàng quen thói đùa cợt, mở miệng cười nói với Cảnh Túc Lôi Tướng hiện giờ không quen biết: “Quả là đã lâu không gặp, nhưng mà… Tiên quân càng thêm phong thần tuấn lãng, phẩm mạo trác quần.”
Phong cách nói chuyện của Bích Đào luôn thế.
Ở Thiên giới, gặp tiên quân tiên nga quen thuộc, nàng đều khen tu vi họ tinh tiến, hoặc càng “tuấn mỹ”, “nghiên lệ”.
Chỉ là cách chào hỏi khách sáo.
Nhưng với người bên Minh Quang, nàng không nói mấy lời “khách sáo” thế này.
Vì “danh tiếng” nàng lẫy lừng, lại đeo bám Minh Quang, nói thế dễ bị hiểu là trêu ghẹo.
Quả nhiên, câu nói thần lai chi bút của Bích Đào khiến nhóm người vốn đã mang vẻ mặt quái dị lại càng không nhịn được mà cơ mặt giật giật.
Cảnh Túc cứng người. Hắn ta chỉ là tiểu tướng Lôi Bộ, tu vi dung mạo cũng khá, nếu không đã chẳng được chọn làm thị giả của Băng Luân Chân Tiên.
Nhưng… lời khen này thì không cần đâu.
Hắn ta còn muốn tiếp tục làm việc dưới trướng của Băng Luân Chân Tiên.
Hắn ta vô thức liếc sang Minh Quang Thiên Tiên, không hiểu sao Bích Đào tiên tử xuống hạ giới lại như đổi tính thế này?
Xưa nay có Minh Quang Thiên Tiên, trong mắt nàng như chẳng thấy ai.
Giờ lại trước mặt Minh Quang Thiên Tiên mà trêu ghẹo người khác…
Cảnh Túc thấy Minh Quang đứng đó, vì câu trêu đùa của Bích Đào mà nhíu chặt mày.
Hắn ta vội hạ tay, mở miệng, mặt căng cứng, cố tỏ ra nghiêm túc, nói với ngữ điệu lạnh nhạt: “Bích Đào tiên tử nói đùa rồi.”
Câu thần lai chi bút của Bích Đào khiến Băng Luân, vốn không chấp nhận muội muội thân thiết với nàng, không giữ nổi vẻ lạnh lùng, lườm một cái.
Bích Đào thấy mắt hắn lườm đến không còn tròng đen, như mù cả hai mắt, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Quả nhiên dù ở đâu, cũng là kẻ quốc sắc thiên hương háo sắc!”
Bích Đào: “…”
Nàng định hỏi câu này là khen ngợi hay mắng mỏ.
Hơn nữa, Băng Luân vừa mở miệng, lòng bàn tay nàng đã ngứa ran.
Hai người chắc chắn có thù oán cũ.
Nhưng chưa kịp hỏi, Minh Quang đã lên tiếng: “Băng Luân.”
Giọng mang ý cảnh cáo.
Đôi mắt Băng Luân sắp lườm lên thiên linh cái lập tức trở lại, cũng nuốt xuống lời châm chọc đã vọt bên miệng.
Minh Quang nói: “Ngươi dẫn Băng Kính buộc ngựa trước, tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
Rồi chàng nói với Bích Đào: “Ta đau chân, đỡ ta tìm chỗ ngồi.”
Bích Đào: “…”
Mọi người nhìn nhau, Băng Luân nghe Minh Quang bảo Bích Đào “đỡ” chàng, mặt mũi trở nên vặn vẹo.
Nhưng hắn há miệng, đối diện với vẻ nghiêm nghị của Minh Quang, không dám nói gì, nhanh chóng nghe lệnh hành sự, dẫn mọi người và muội muội sải bước rời đi.
Băng Kính thấy Minh Quang giơ kiếm chưa rút vỏ, từ xa bảo Bích Đào “đỡ”. Chàng kiêu ngạo khập khiễng theo nàng đến ngồi bên gốc cây, dáng vẻ đĩnh đạc.
Nàng ta nghĩ thầm “trò hay sắp tới” rồi ư? Trong thoại bản, khi “chính thất” phát tác đều có khí thế như vậy.
“Nhìn gì đấy?” Băng Luân kéo muội muội định quay lại, liếc về phía Minh Quang, cứng rắn lôi đi.
“Muội kể xem thời gian này đã xảy ra chuyện gì, sao muội lại thân với ả?”
“Ai da!” Băng Kính bị kéo mất một lọn tóc, kêu to, vội che miệng, theo Băng Luân rời đi.
Đáng tiếc không xem được trò hay rồi.
Minh Quang nghe tiếng động, lạnh lùng liếc qua.
Chờ một lúc, xác định mọi người đều đi hết, mới nhìn Bích Đào đang ngó trời ngó đất, bẻ cành đào đất, không hề nhìn về phía chàng.
“Ngươi tránh ta làm gì?” Minh Quang hỏi.
Bích Đào: “Gì cơ? Huynh nói gì? Ta tránh huynh làm gì?”
“Gần đây ta hơi bận, huynh cũng biết đám hài tử đó, ừm, không có chỗ để đi.”
Bích Đào khóc than: “Chủ yếu là tiền không đủ, khó an bài…”
Bích Đào thầm nghĩ: [Đến con ngựa của thủ hạ ngươi còn có mặt nạ.]
Nàng từng thấy phong đăng ở huyện thành, là vật hiếm trên xe của huyện thái gia, ngựa của chàng lại treo cả đống, giàu có thế, đừng đòi ngọc ấn nữa.
Minh Quang nhìn nàng mang tâm tư quỷ quyệt, mắt đảo loạn, không nhắc tới ngọc ấn nữa.
Ngọc ấn đó dùng ở biên quan, là vật chứng minh thân phận “hoàng tôn”.
Dù chất liệu quý giá nhưng ở hoàng đô cũng chẳng có tác dụng.
Người khác lấy cũng vô dụng, trên đó khắc hai chữ Minh Quang, không phải kiểu chữ dùng cho ấn quan.
Minh Quang cũng không phải tên chàng dùng khi về hoàng thành, đến lúc đó Hoàng Đế sẽ ban tên mới.
Chàng chỉ thấy tiểu nhân cành đào vì ngọc ấn mà như kiến bò trên chảo nóng, chạy qua chạy lại rất thú vị, nên không nói ngọc ấn không quan trọng.
Lúc này chàng mím môi, cố ý không nhắc tới, chỉ nói với nàng: “Người mặc ngân giáp là Băng Luân, Băng Luân Chân Tiên.”
“Người mặc hắc giáp nói chuyện với ngươi là thị giả của Băng Luân, cũng là Lôi tướng của Lôi Bộ, tên Cảnh Túc.”
“Tiên vị công đức ở U Thiên luôn theo ngươi, tên là Thương Linh, có cảnh giới Thần Tiên.”
“Những người khác ngươi không cần để ý, đều là tiểu tướng Lôi Bộ thôi.”
Bích Đào ngồi xổm dưới đất, tay cầm cành cây chọc xuống mặt đất đóng băng, như không nghe thấy lời của Minh Quang.
Thực ra, nàng dỏng hai tai, nghe rất chăm chú.
Minh Quang nhìn sau gáy nàng một lúc, ra lệnh: “Quay lại, đứng lên, nhìn ta.”
Bích Đào: “…”
[Được rồi, được rồi, ngươi là chủ nợ, ngươi ghê gớm.]
Bích Đào cười, quay đầu, nở nụ cười toe toét với Minh Quang.
Minh Quang nhíu mày, tay đè chuôi kiếm, hai chân dài hơi dang ra, cơ bắp nơi bắp đùi căng phồng khiến chiếc quần trắng của lũ tà giáo hiển lộ đường cong mạnh mẽ.
Chàng có dáng ngồi oai vệ, biến khúc gỗ mục thành ngai rồng.
Lời nói như chiếu chỉ của Đế vương: “Đừng cười cợt nhả. Chuyện ta nói rất quan trọng, ngươi phải ghi nhớ từng chữ.”
Bích Đào thu lại nụ cười hở cả hàm răng.
Minh Quang nói thẳng: “Ngươi rất thông minh, người khác chưa nhìn ra thiên hồn của ngươi bị tổn thương, mất hết ký ức. Nhưng không được vì muốn tỏ ra thong dong mà gặp ai cũng trêu đùa, thật quá tùy tiện.”
Trước kia thì thôi, Minh Quang không biết nàng là Tiểu Đào Chi, chỉ nghĩ nàng đắm mình trụy lạc, chẳng liên quan đến chàng.
Giờ chàng không muốn lại trông thấy nàng hành sự ngả ngớn, càng không muốn nghe người khác vì thế mà trào phúng nàng.
Bích Đào lặng thinh.
Đổi lại là người khác nàng đã nổi cáu từ lâu.
[Mình thế nào liên quan gì đến hắn?]
Nhưng khổ nỗi nàng đang cầm đồ của người ta, đành im miệng đuối lý.
Nàng cúi đầu, lườm một cái còn hung dữ hơn cả Băng Luân, lặng lẽ lắng nghe.
“Ngươi chỉ có ký ức mười tám năm ở hạ giới, nhưng đó không phải là tất cả.”
“Chúng ta đều là tiên vị Cửu Thiên, hạ giới lần này để tranh tiên chức, thăng tiên vị…”
Giọng Minh Quang chưa từng nhẹ nhàng thân thiện đến thế, kể tình hình hiện tại cho Tiểu Đào Chi một cách ngắn gọn rõ ràng.
Thậm chí chàng còn vạch ra lộ trình thắng lợi cho nàng: “Ngươi giỏi kết giao, chi bằng tìm người hỗ trợ, xây dựng một dược đường nhận cô nhi…”
Giọng Minh Quang như nước chảy, lý lẽ rõ ràng, từ cách nhận cô nhi, kiếm tiền, bồi dưỡng họ, đều liệt kê chi tiết.
“Đợi họ trưởng thành, hành thiện nhân gian, công đức đều tính cho ngươi, lòng người thu được là tín lực của ngươi.”
“Thu được mười vạn tín lực là có thể quy thiên tấn chức, ngươi không cần gấp, cuộc thi kéo dài cả đời phàm nhân, từ từ là được…”
Thậm chí Minh Quang thấy mình hơi quá căng thẳng. Tiểu Đào Chi thông minh như thế, dù chậm một chút, chắc chắn sẽ thuận lợi quy thiên.
Lần đầu tiên Bích Đào được nghe đầy đủ về những thứ “nàng không nhớ” liên quan đến “Thiên giới” và “thần tiên”.
Nếu không phải nàng bị điên, thì chắc chắn người trước mặt bị mất trí rồi.
Nhưng chàng nói năng mạch lạc, từng chữ rõ ràng, vô cùng xác thực, lại có Băng Kính và nhóm người làm chứng.
Không lẽ cả đám đều bị điên, nghĩ mình là thần tiên trên trời ư?
Bích Đào luôn tự cho mình bất phàm, lại có một lão bà bà không thể giải thích theo lẽ thường.
Lúc này, nàng đã tin lời Minh Quang hai phần.
Chỉ hai phần mà thôi.
Nàng không để tâm tới lộ trình chàng vạch ra, mà tò mò chuyện khác.
Nàng hỏi: “Vậy ở tiên vị trên Thiên giới của huynh là gì?”
“Thiên Tiên.”
“Tổng cộng có những tiên vị gì?”
“Cấp bậc tiên giới từ cao đến thấp là Thượng Tiên, Cao Tiên, Thái Tiên, Huyền Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên, Thần Tiên, Linh Tiên, Chí Tiên.”
“Giữa mỗi tiên vị lại chia thành tam giai là thượng, trung, hạ.”
“Tiên vị của ta là gì?” Bích Đào cầm cành cây, cào cào vỏ cây bên cạnh.
Minh Quang bực nàng nói chuyện không tập trung, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lời: “Linh Tiên.”
Hả… nàng là kẻ áp chót sao?
Sao tiên vị của nàng thấp thế?
Bích Đào quay đầu, cười hỏi Minh Quang: “Vậy chúng ta… ở Thiên giới là quan hệ gì?”
Lần này Minh Quang ngập ngừng hồi lâu.
Nói tri kỷ thì quá kỳ lạ, lúc mới gặp ở hạ giới, chàng chẳng hành xử giống như vậy.
Hơn nữa, giờ nàng đã mất đi ký ức, Minh Quang tự suy xét, nói “tri kỷ” chẳng bằng không nói.
Còn việc Bích Đào đeo đuổi chàng trăm năm, những lời yêu đương điên loạn hoang đường đó, chàng không muốn nhắc tới nửa chữ.
Nên Minh Quang cân nhắc rồi nói: “Ở Thiên giới chúng ta không có quan hệ.”
Bích Đào ngừng cào vỏ cây.
Minh Quang thấy cách nói này hơi cứng nhắc, lại bổ sung: “Nếu ngày sau ngươi về trời, tất thăng tiên giai, lúc đó có lẽ sẽ làm thủ hạ của ta.”
Đây là “tương lai” tốt nhất Minh Quang tưởng tượng.
Khi đó, chàng có thể nhận Tiểu Đào Chi làm thị giả, cùng hành tẩu vạn giới, xử lý công vụ.
Cùng thăng tiên vị, cùng bắt cua linh đỏ ăn.
Ngàn năm vạn năm, sớm tối làm bạn, không khác gì lúc xưa.
Minh Quang nghĩ đã thấy vui, ánh mắt nhìn Bích Đào càng thêm ôn hòa.
Trong cả cuộc đời chàng, ký ức bên Tiểu Đào Chi thời ấu niên là sắc màu rực rỡ duy nhất.
Sau này, đám thị giả dự bị vây quanh, dù làm nhiều việc cho chàng nhưng trong mắt họ, chàng không phải bằng hữu, mà là chủ quân tương lai.
Chàng không thể bộc lộ cảm xúc cá nhân trước mặt họ.
Chàng phải luôn là hình mẫu được kính ngưỡng.
Không như bên Tiểu Đào Chi, không cần che giấu suy nghĩ, họ có thể cãi nhau, đánh nhau.
Khi ấy chênh lệch giữa Tiểu Đào Chi và chàng lớn đến vậy. Nếu chàng không muốn, nàng đã chẳng chạm nổi vào vạt áo chàng.
Nhưng nàng không chỉ một lần vung cành đào đánh đỏ mặt chàng lúc giận dữ.
Chàng giận cũng có thể quăng nàng bay xa ngàn dặm, khiến nàng cưỡi cá về mất mười ngày nửa tháng, chẳng cần bận tâm ai đúng ai sai.
Cũng không bị người cầm thước đo lòng dạ, đánh giá hành vi có thiên vị hay mất phong độ hay không.
Tìm lại ký ức, tìm lại Tiểu Đào Chi, là niềm vui điên cuồng không ai có thể thấu hiểu.
Chàng chỉ nghĩ đến ngày quy thiên nhận lại nàng. Nghĩ tới từ nay trên tiên lộ dài dằng dặc không còn phải tự ép buộc mình, chỉ có công văn khô khan làm bạn, chàng đã kích động đến mất ngủ.
Nhưng chàng không biết, Bích Đào vốn vì lời nói mạch lạc của chàng mà tin hai phần.
Giờ cũng vì những lời này lại hoàn toàn lật đổ tín nhiệm.
Theo lời chàng, họ đều là tiên vị Cửu Thiên, xuống hạ giới để thi đấu.
Thi đấu tranh tiên chức, thăng tiên vị.
Quy ra nhân gian, chẳng phải là tranh đoạt quyền lực và tiền bạc sao?
Chàng nói mười vạn tín lực là có thể quy thiên, nhưng không nói thứ hạng có phân trước sau.
Chỉ bảo nàng đừng gấp, còn vạch rõ lộ trình cho nàng.
Nhưng khi hỏi quan hệ ở Thiên giới, chàng lại nói họ chẳng có chút quan hệ.
Ý chàng là sau này cùng lắm sẽ nhận nàng làm thủ hạ.
[Chậc!]
Kiêu ngạo của Minh Quang thấm vào tận xương, không biết dáng vẻ chắc nịch của chàng như “bố thí” từ trên cao.
Mỗi một tấc xương cốt của Bích Đào lúc này đều bùng lên ý phản nghịch.
[Dựa vào đâu ngươi làm chủ, ta phải làm thủ hạ? Chưa kể Đại hội Trạch Tiên thật hay giả, ai thắng ai thua còn chưa biết!]
Nhưng Bích Đào càng bất mãn trong lòng, ngoài mặt lại càng không hiển lộ.
Nàng cười hiền hòa, tỏ ra mong chờ làm thủ hạ của chàng, còn hỏi: “Nếu sau này ta làm thủ hạ của huynh, huynh sẽ chiếu cố ta nhiều hơn không?”
Minh Quang nghĩ với sự thông tuệ của Bích Đào, làm gì cũng tốt, nên đáp: “Sẽ không.”
Bích Đào cười ha hả trong lòng, chỉ muốn đá chàng một cái.
Sẽ không? Muốn nàng làm thủ hạ, còn không chịu coi trọng ưu ái, đời nào có chuyện tốt vậy?
Bích Đào không hỏi nữa.
Cuối cùng đỡ “thanh kiếm” của chàng, đưa chàng về chỗ thủ hạ tụ tập.
Tối đó, nàng giận dữ kiểm tra số vàng, gọi mấy Thiên Nữ Thiên Quân chưa đi theo nàng, sáng sớm hôm sau, ôm vàng đến tiệm cầm đồ.
Không được, thiếu nợ người khác, nàng không ngẩng đầu nổi, không thể thẳng lưng.
Nếu không phải lúc Minh Quang không thể chống cự, nàng lấy ngọc ấn bán, lại được chàng che chở lúc nguy nan, tối qua nàng đã đạp mạnh cái chân lành của chàng, thề không đội trời chung.
Đều là đối thủ cạnh tranh, ra vẻ “Thiên Quân ban ơn” gì chứ? Hai người “chẳng có quan hệ”, còn vạch lộ trình cho nàng? E là muốn dẫn dắt nàng thi đấu thất bại thì có!
Bích Đào với khí thế ngút trời, đi ngang sạp chân giò nướng cũng đành nhịn.
Xông đến tiệm cầm đồ mà “Đại ca Thương Linh” đã nói, lão bản vừa mở cửa, còn đang ngáp, đã bị Bích Đào “ầm ầm” lao vào.
Hôm nay Bích Đào diễn vai “bưu hãn”, dẫn theo vài “đả thủ”, muốn dùng khí thế áp đảo lão bản, tránh bị hét giá.
Quả nhiên lão bản bị “dọa”, đang ngáp cũng phải nuốt lại.
Bích Đào quay đầu, ra hiệu người sau lưng đóng cửa tiệm vừa mở.
“Ầm” cửa đóng lại.
Trong ánh mắt “các ngươi là thổ phỉ sao” của lão bản, Bích Đào ném vàng lên quầy, nói: “Ta có vụ làm ăn muốn nói với lão bản.”
Sau một nén hương, cửa mở ra.
Không có cảnh máu me, không cái bàn nào gãy chân.
Vàng trong lòng Bích Đào không thiếu một thỏi.
Nhưng khi ra ngoài, dáng vẻ ngẩng cao đầu, khí độ bất phàm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ôm chặt vàng trước ngực, rõ ràng vẫn rất giàu, nhưng lòng hơi hụt hẫng.
Nàng đuổi đám người đi theo, đứng trước sạp chân giò, mua hai cái, gặm đến mức miệng đầy dầu mỡ.
Cắn rất hung tợn, như muốn ăn sống nuốt tươi ai đó.
Bích Đào rất muốn chơi xấu, cứ thế bỏ chạy, không trả ngọc ấn, chàng làm gì được nàng?
Nhưng nàng không phải kẻ xấu thật sự.
Trước đây Minh Quang ở hầm còn che chở cho nàng, có ân báo ân, có thù báo thù, không thể lấy oán báo ân.
Hơn nữa, nàng chưa chia tiền với Võ y sư, vài Thiên Nữ Thiên Quân chưa có chỗ đi, cộng thêm đám hài tử, để lại bao nhiêu nàng còn đang cân nhắc.
Nàng đến tiệm bánh ăn hai tráp điểm tâm, nhét đầy bụng, mới trở lại khu vực ngoài thành.
Lúc về, thái dương đã ngả về tây.
Đáy lòng Bích Đào thành khẩn mà kỳ vọng, khi trở về, đám người kia đã đi hết.
Nhưng trời chẳng chiều lòng người.
Nàng vẫn thấy đám người đó, còn có vẻ muốn tu hú chiếm tổ chim khách ở lại lâu dài, gần đó có thêm hai lều tuyết mới dựng.
Giàu thế không vào thành ở khách điếm, ở núi để chịu khổ sao?
Bích Đào về bên lều mình, ngây người ngồi cạnh đống lửa mới nhóm, giờ đã bốc khói đen.
Làm sao đây?
Nàng thấy xa xa, “quý công tử” được đám đông vây quanh, ánh mắt như hoá thành thực chất rơi trên người nàng.
Ngọc ấn không chuộc lại được.
Ngọc ấn bị lão bản bát mất rồi.
Nghe nói ngày thứ ba “Đại ca” cầm đồ thì đã có người mua với giá cao.
Không ký khế ước “cầm sống”, vốn rất khó chuộc lại.
Lão bản có quyền tự do mua bán vật cầm ch‧ết.
Giờ không phải là vấn đề bảy mươi lượng tăng thành bảy trăm lượng, mà là biển người mênh mông, ai mua ngọc ấn, nàng biết đi đâu mà tìm?
Biết Minh Quang là “quý công tử”, ngọc ấn chắc chắn có tác dụng lớn.
Bích Đào càng nghĩ càng thấy khó giải quyết.
Thậm chí nàng ác ý mà nghĩ rằng nếu hôm đó Minh Quang thật sự hộc máu mà ch‧ết, có phải sẽ không phiền toái thế này hay không?
“Đây là ngọc ấn của huynh, dù chỉ là ấn hoàng tôn, nhưng đừng tùy tiện bán ra ngoài.”
Cách Bích Đào một khoảng, Băng Luân đưa ngọc ấn buộc dây cho Minh Quang.
“Lần này may mắn rơi vào tay cọc nhà mình, trên đường đến chúng ta đã chặn được, nếu rơi vào tay hoàng thành sẽ dính phải phiền toái.”
Minh Quang nhận lấy, nắm trong tay, không nhịn được, lúc chọc đống lửa, liếc về phía Bích Đào.
Trông nàng không được vui.
Hôm nay vào thành gặp phải chuyện gì ư?
“Đám sát thủ do hoàng thành phái đến cơ bản đã được dọn sạch, nhưng đường về vẫn nguy hiểm, người mà ta dẫn theo không đủ.”
“May gặp Vân Xuyên khải hoàn hồi triều, ta đã sai người báo tin, xác định lộ trình của huynh ấy.”
“Vân Xuyên sẽ dẫn quân qua vùng Sùng Xuyên, đến huyện Đông Lan.”
“Chúng ta chỉ cần đợi thêm hai ngày, rồi đến Đông Lan hội hợp, theo họ về triều, người ở hoàng thành không dám đối đầu đại quân… Minh Quang?”
Băng Luân đang nói, phát hiện Minh Quang đang thất thần.
Minh Quang giật mình vì tiếng hô của Băng Luân, vội thu liễm tâm tư.
Nhưng không biểu hiện ra, quen tay bóp chặt bắp chân, giữ vẻ mặt bình thản.
Chàng từ tốn nâng mắt, nhíu mày, ánh mắt đầy áp lực nhìn Băng Luân: “Hô to gọi nhỏ gì vậy?”
Băng Luân lập tức bồi tội: “Xin thứ lỗi, ta… thuộc hạ cho rằng…”
“Ta biết, vậy đợi thêm hai ngày.”
Minh Quang nói: “Trong thành vừa diệt phân bộ tà giáo, tổng bộ chắc sẽ phái người đến, trong đó ắt có tai mắt của Đại hoàng tử, giấu ngựa cho kỹ, đừng vào thành hoạt động.”
“Chúng ta ở núi bên ngoài thành thêm hai ngày.”
“Vâng.” Băng Luân vội đáp.
Lại tán thán: “Quả nhiên như huynh dự liệu, Phật tông lợi dụng tăng nhân bố thí, vận chuyển gang đúc đến đất lăng của Võ Lăng Vương ở Khang Ninh Đạo, cọc của chúng ta đã theo lệnh huynh, trà trộn mà vào.”
“Hoàng tử cấu kết với Vương gia khác họ, chuyện này chỉ cần bị vạch trần, tội danh cũng khỏi cần định đoạt.”
“Lúc huynh thiết kế bẫy tự rơi vào tay tà giáo, người của Đại hoàng tử không tìm thấy huynh, dốc toàn lực khiến để lộ vị trí.”
Băng Luân nói đến đây, mặt mang đầy vẻ sát khí: “Không ngờ huynh ở ngay dưới đèn, bên trong tà giáo do chính họ thao túng.”
“Ta dẫn người tiêu diệt vài sào huyệt của tử sĩ bọn họ để lộ. Lần này người hoàng thành muốn động vào huynh phải cân nhắc còn bao nhiêu người có thể sẵn sàng bị gi‧ết!”
Băng Luân càng nói càng kích động, thật sự khâm phục Minh Quang, tính toán không hề sai sót.
Xuống hạ giới, họ đầu thai chịu khổ ở những địa phương khác nhau. Cảnh ngộ của Minh Quang cũng rất thê thảm.
Nhưng ở biên quan, mấy lần chàng vào sinh ra tử, trà trộn quân doanh, dựa vào quân công leo lên chức Thiên Hộ, biết được hoàng thành tìm hoàng tôn, nhi tử của nguyên hậu lưu lạc nơi biên quan.
Chàng nắm cơ hội “nghịch thiên cải mệnh”, rồi vừa ẩn nhẫn, vừa sai người lấy cớ tìm thân nhân, tìm thủ hạ bị phân tán khắp nơi.
Thậm chí trên chiến trường, chàng đưa Vân Xuyên đầu thai ở địch quốc về, rửa sạch thân phận, đưa vào quân đội để lập công.
Lúc đó, Băng Luân cũng được chàng tìm thấy ở nơi hẻo lánh. Băng Luân có sức mạnh như trâu, mất đi tiên linh như hổ lạc vào bầy sói, vì xuất thân nô lệ mà suýt bị đưa đi đào than.
Đến khi Minh Quang giúp mọi người tụ họp đầy đủ, thời cơ chín muồi, chàng để lộ thân phận hoàng tôn, đấu với hoàng thành mấy năm.
Tuy hiện giờ thế lực không sánh được với hoàng tộc thế gia ở hoàng thành, nhưng rễ sâu cành rộng, cũng không dễ bị lay động.
Chàng lại nắm được nhược điểm Nhị hoàng tử cấu kết với Vương gia khác họ, chỉ đợi phát tác, lại trừ khử được một kình địch.
Thậm chí Băng Luân nghĩ, trong vòng một năm tới, Minh Quang có thể bước lên vị trí dưới một người trên vạn người, rồi thu được mười vạn tín lực, trở về Thiên giới.
Hắn ngưỡng mộ Minh Quang, mắt sáng rực, như người sắp quy thiên là mình.
Minh Quang đứng dậy, khẽ gật đầu: “Lần này ngươi và thủ hạ làm rất tốt, đợi chúng ta đứng vững ở hoàng thành, luận công ban thưởng, không ai có thể ngăn cản con đường quy thiên của các ngươi.”
Băng Luân kích động muốn đứng dậy, bị Minh Quang dùng chuôi kiếm đè lại.
Chàng nói: “Ngồi đi, ta ngồi tê chân, đi dạo chút, không cần đi theo.”
Rồi chàng chống kiếm, từ tốn tản bộ.
Tản qua tản lại, rồi tản đến gần Bích Đào.
Chàng không đến quá gần, đứng cách đó không xa nhìn nàng đang trầm tư.
Chàng nắm ngọc ấn trong tay áo, muốn nói đã tìm lại được. Nhưng họ còn ở lại hai ngày, sợ nói ra, nàng lại hỏi sao còn chưa rời đi.
Chẳng bao lâu, Bích Đào thấy Minh Quang. Chàng vô thức tiến lên, nàng lại quay đầu bỏ đi.
Bích Đào quyết tâm tránh né chàng. Hai ngày sau, Minh Quang không thấy nàng lần nào nữa.
Vài Thiên Nữ Thiên Quân muốn từ biệt Bích Đào nhưng không tìm được người, đành nhận tiền từ chỗ Võ y sư.
Đến đêm thứ ba, Minh Quang chuẩn bị lên đường, Bích Đào vẫn không có tung tích.
Băng Luân đang nhẹ nhàng nói với Băng Kính: “Người ở đây không liên quan đến muội, cứu họ đã là lấy nghĩa xả thân, mỗi người có một số mệnh… Muội phải theo ta.”
“Vả lại, muội học đâu cái thói xấu này, mới ở với ả vài ngày đã xem mấy thứ lung tung rối loạn này.”
Băng Luân ném mấy thoại bản của muội muội xuống đất, ngựa hí vang, giẫm cho nát bươm.
Băng Kính theo Khôn Nghi Tả Tướng Quân đi vạn giới, học được khá nhiều thứ.
Nàng ta nhỏ giọng nói: “Ca… đừng dùng từ lung tung! Dùng sai hết rồi!”
“Vả lại liên quan gì đến Bích Đào! Đây là ta lục được trong tà giáo… Nàng ấy không xem, nói chẳng có gì mới mẻ.”
Nhưng đúng là không thể cho ai thấy, không phải thoại bản bình thường, mà là loại có văn hay tranh đẹp…
“Lên ngựa.” Băng Luân lạnh mặt, Băng Kính cũng hơi sợ, bĩu môi lẩm bẩm leo lên lưng ngựa, nhưng vẫn lí nhí: “Ta chưa gặp Bích Đào, ta được nàng ấy cứu, ít nhất phải từ biệt.”
“Có gì mà từ biệt. Ả không xuất hiện là không muốn gặp muội mà thôi!” Băng Luân không phân bua, đeo giày cho nàng ta.
Hắn quay lại nhìn Minh Quang, đợi chàng ra lệnh.
Họ chọn xuất phát vào ban đêm để tránh tai mắt từ hoàng thành.
Trời tối đen, đêm nay mây che trăng, không một vì sao.
Sắc mặt Minh Quang còn âm trầm hơn cả bầu trời đêm.
Chàng không ngờ, vì một ngọc ấn, Bích Đào trốn tránh chàng đến mức không thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhưng Minh Quang không phải kẻ do dự dây dưa, tức đến quên cái chân đau, đạp mạnh, phi thân lên ngựa.
Chàng ra lệnh, mọi người bắt đầu phóng đi như bay.
Nhưng Bích Đào không cố ý trốn tránh, mấy ngày này nàng thật sự bận rộn.
Lúc này không biết nàng từ sau gốc cây nào chạy ra, may mà tới kịp, đuổi theo ngựa hai bước, hô một tiếng: “Minh Quang!”
Minh Quang ghìm ngựa quay lại, Bích Đào ném một vật qua không trung, hét lên: “Cái này đền cho huynh trước. Lần sau gặp lại, ta sẽ trả ngọc ấn.”
Minh Quang thả dây cương, chuẩn xác bắt được vật Bích Đào ném tới.
Bích Đào thấy chàng bắt được, vẫy tay với Băng Kính, rồi xoay người trở về rừng.
Băng Kính lập tức vẫy tay, hét với bóng lưng Bích Đào: “Gặp lại sau nhé!”
Rồi nàng ta quay sang nhìn xem Minh Quang bắt được gì, nhưng chàng đã cất đi.
Chàng lại thúc ngựa dẫn đầu.
Chạy được một khoảng, một tay chàng cầm cương, tay kia nắm tay áo, lần mò đường nét vật nhỏ trong đó mà xoa nắn.
Đêm không trăng không sao, gió đêm phất qua gương mặt, giấu đi nụ cười của chàng.

Bình Luận

0 Thảo luận