Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 28: Quỷ đòi nợ

Ngày cập nhật : 2025-10-22 19:20:46
Bích Đào không quên tâm nguyện ban đầu. Sau khi tìm được tiền, ngay lập tức nàng mưu tính đường lui cho mình và những người trong viện.
Thanh Hoa Thần giáo ở Sùng Xuyên chỉ là một phân bộ nhỏ do Thất quản sự phụ trách.
Bích Đào biết, Thất quản sự luôn liên lạc với bên trên.
Mấy ngày nay, Bích Đào lợi dụng ôn độc lây nhiễm đám tà giáo, sai người nhốt hết họ vào hầm.
Nhưng ôn độc phát bệnh là một quá trình từ từ. Trong thời gian này, Bích Đào không chắc ngoài Thất quản sự, có thành viên tà giáo nào khác gửi tin lên trên hay không.
Bích Đào không quan tâm đám tà giáo gửi tin tức gì.
Dù họ cầu cứu với bên trên, việc phái người đến cũng cần thời gian, Bích Đào nhằm vào chính khoảng thời gian chênh lệch này.
Vì mục đích của nàng không phải chiếm nơi này mà là hủy diệt phân bộ.
Nhưng qua hai ngày nữa, giữa tháng hai là ngày nộp Thiên Quân Thiên Nữ.
Dù mấy ngày này không có tin tức gửi đi, đến lúc đó tổng bộ Thanh Hoa Thần giáo chắc chắn sẽ phái người đến.
Mọi việc cần thận trọng, họ phải chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Nàng cầm hai thỏi vàng, đến chỗ thủ vệ cổng thành Sùng Xuyên, tìm hai vị quân gia “thương lượng” một phen.
Họ đồng ý mở cổng thành sớm, không kiểm tra người do Bích Đào dẫn ra khỏi thành.
Tối đó, Bích Đào gói hết bạc và vàng vào bao, chia thành nhiều phần, một phần lẫn trong đống đồ dùng sinh hoạt chất lên xe đẩy.
Một phần buộc dưới xe đẩy, gần bánh xe, trát một lớp bùn xung quanh.
Một ít được đeo trên người.
Nàng dẫn đầu một đám hài tử đi trước, người lớn thay đồ của nhóm tà giáo ra, cả đoàn trông còn thê thảm hơn đám lưu dân chạy nạn ngoài thành.
Thủ vệ nhận tiền, dù mở cổng, nhưng đúng như Bích Đào nghĩ, họ không dễ dàng thả đi.
Trên xe đẩy của Bích Đào chở vài hài tử bệnh tật, ôn độc của chúng đã được Võ y sư chữa khỏi hoàn toàn. Ông nói tuy bệnh này lây lan nhanh khi phát, nhưng khỏi rồi thì không còn bị lây nữa. Vì thế lũ tà giáo không cho “Độc nhân” đủ liều thuốc, chỉ giữ cho họ nửa sống nửa ch‧ết.
Nhưng để đề phòng, mọi người đều quấn khăn che mũi miệng, mang theo đồ chưa từng dùng khi phát bệnh. Họ đi ngõ sau vắng người vào lúc khuya khoắt trước bình minh để tránh tiếp xúc với người khác.
Mấy đứa trẻ quả thật còn mắc bệnh, nhưng là bệnh cũ do thể chất yếu ớt. Nhóm tà giáo bắt chúng về không phải để nuôi lớn, cũng chẳng chữa trị, kéo dài đến tận giờ.
Võ y sư đã cứu chữa, nhưng chưa khỏi hẳn.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…”
Không biết do gặp gió lạnh hay một hài tử quá lanh lợi, lúc này ho đến tê tâm liệt phế, dọa đám thủ vệ đang soát xe phải lùi lại mấy bước.
Bích Đào cất giọng cầu xin, tư thái hèn mọn, van nài đám thủ vệ đừng lấy hết tiền.
“Mấy hài tử này đều là cô nhi… Quân gia đứng xa chút, chúng có thể lây bệnh cho các ngài.”
“Bọn ta là thảo dược đường thu nhận cô nhi, trong thành cũng chữa miễn phí cho nhiều dân nghèo, đại ca thủ vệ, chừa lại đường sống cho chúng ta…”
Cuối cùng vẫn bị lấy đi mất.
Kể cả phần chia cho mấy người đeo trên lưng.
Thế gian không phải ai cũng có lòng trắc ẩn, vàng bạc thật sự có thể sai khiến ma quỷ, cũng khiến lòng người sinh tà niệm.
Họ còn đe dọa Bích Đào dẫn đội và Võ y sư đang đeo hòm thuốc: “Bớt kêu khóc đi, mau đi đi! Không thì lát nữa tống hết các ngươi đi gặp quan phủ!”
“Thu nhận cô nhi, các ngươi tốt thế sao? Đừng tưởng người của ta không thấy, các ngươi đi ra từ cửa sau của Thanh Hoa Thần giáo! Buôn bán cô nhi thì có! Hừ!”
May mà Bích Đào chẳng tin nhân tính, số tiền lẻ này vốn để đánh lạc hướng tiểu quỷ cản đường.
Nàng thuận lợi đưa đám hài tử ra khỏi thành, những Thiên Quân Thiên Nữ khác thì chạy ra dễ dàng hơn.
Sau khi nhóm đầu tiên rời cổng thành, Bích Đào nhanh chóng dẫn họ vào núi.
“Núi rừng” là nơi Bích Đào quen thuộc và yên tâm.
Hơn nữa, vì gần thành trấn nên khu vực rừng núi gần Sùng Xuyên không có bầy thú dữ qua lại.
Nhiều dân chạy nạn từ phía nam, ban ngày vào thành Sùng Xuyên kiếm sống, tối không được ở lại trong thành, chỉ có thể tạm trú trong rừng núi ngoài thành.
Bởi vậy trên núi không phải nơi hẻo lánh vắng dấu chân người.
Trời lạnh đất đóng băng, dân chạy nạn trong núi đốt lửa sưởi ấm và xua đuổi dã thú. Từ xa nhìn lại, trông họ giống như đám dã quỷ không có nhà để về, “quỷ hỏa” lác đác trong rừng núi mùa đông khô héo, cô quạnh thê lương.
Bích Đào dẫn đoàn người đến, để Võ y sư ra mặt giao thiệp với họ.
Lần này, tiền họ dùng là đồng tiền Võ y sư kiếm khi làm du y, móc ra từ đáy hòm thuốc.
Hơn nữa, số người đủ nhiều, tuy đa phần là hài tử, nhưng có vài nam tử trưởng thành khỏe mạnh, chính là một phần Thiên Quân trong hầm trước đó.
Trong thời gian ngắn, đội ngũ như vậy sẽ không khiến đám lưu dân nổi lòng tham.
Chẳng bao lâu, họ mượn được lều tuyết tạm bợ của lưu dân để có thể tránh mưa gió.
Đống lửa chưa tàn được nhóm lại, dựng vạc, nấu canh nóng cho hài tử. Bích Đào còn sai người ném vài củ khoai lang vào lửa.
Khoai lang nướng vào mùa lạnh là ngon nhất.
Bích Đào tựa vào ghế gỗ buộc tạm từ mấy thanh gỗ, vươn tay về phía đống lửa để sưởi ấm.
Binh quý thần tốc. Từ khi Bích Đào tìm được tiền, thu dọn đồ đạc, phân chia mấy nhóm người lần lượt rời đi, đưa hài tử đến chân núi ngoài Sùng Xuyên, trước sau chỉ mất hơn hai canh giờ.
Khi đống lửa trước mặt họ ngày càng cháy to hơn, bên căn hầm của đám tà giáo cũng bắt đầu bùng lửa lớn.
Bích Đào ở ngoài thành không thấy ánh lửa trong thành, nhưng nàng thong dong tự tại, thỉnh thoảng ngước nhìn hướng Sùng Xuyên, nét mặt bị lửa hun đỏ hồng mềm mại.
Nàng ôm củ khoai lang nướng đầu tiên, phớt lờ lũ hài tử thèm thuồng chảy nước miếng, lột vỏ từ tốn gặm.
Nàng hoàn toàn quên mất, hoặc vốn không để tâm vì một câu nói hàm hồ của mình, mà Minh Quang vẫn đợi nàng.
Trong mắt Bích Đào, Minh Quang và đám Thiên Nữ Thiên Quân chỉ khác ở chỗ chàng có đường lui.
Ban đầu, Bích Đào đoán chàng là công tử phú quý xui xẻo gặp nạn.
Chàng rơi vào tay tà giáo, bị đánh đập mình đầy thương tích, trói chặt ném lên giường. Trông thì thê thảm, nhưng khi Bích Đào xử lý vết thương, thấy chàng vẫn còn sức giãy giụa.
Sau đó nàng nắn chỉnh xương và cố định cho chàng, sốt cao cũng lùi, Bích Đào tưởng chàng sẽ nhân cơ hội rời đi.
Nhưng chàng không đi. Đến khi ôn độc lan tràn, chàng vẫn ở trong hầm ngoan ngoãn làm “Thiên Quân”. Với năng lực của mình, chàng hoàn toàn có thể dễ dàng thoát thân. Điều đó chứng tỏ chàng cố ý không đi, còn vì sao, Bích Đào không có hứng thú tìm hiểu.
Hơn nữa, từ tối qua chàng đòi uống nước đào, Bích Đào chắc chắn chàng không phải là một vị công tử gặp nạn đơn giản, mà là quý nhân từ hoàng thành, chắc chắn sẽ có người đến đón.
Nên nàng sắp xếp để chàng rời đi cuối cùng, bảo Băng Kính nhắn lại: “Nếu huynh có chỗ để đi, cứ tự rời đi, sau này có duyên gặp lại.”
Nào ngờ câu nói tự cho là “nhân nghĩa vẹn toàn” này, khiến Minh Quang, vị Thiên Quân thật sự vốn không lộ hỉ nộ lại tức đến sôi máu.
Minh Quang theo Băng Kính rời khỏi phân bộ tà giáo đã bị phá hủy trong ánh lửa cháy ngút trời, để lại ký hiệu trên vách tường không bị cháy bên ngoài viện.
Tính thời gian, người đón chàng hẳn đã ở gần đây, giờ phân bộ Thanh Hoa Thần giáo đột nhiên bị cháy, người của chàng chắc chắn đến nhanh nhất.
Nhưng Minh Quang không đợi thủ hạ đến đón.
Mặt chàng lạnh như sương, ngồi trên xe đẩy, để hai tiểu tướng Lôi Bộ kéo ra ngoài thành.
Chàng còn chưa đi được, chân chưa lành hẳn.
Ngồi trên xe, cơn giận vô cớ trong lòng còn bùng cháy dữ dội hơn cả sân viện đã thành khung rỗng trong ánh bình minh.
Chàng mang theo lửa giận ngập trời, khí thế hung hãn, chuẩn bị tìm tiểu nhân cành đào mà tính sổ.
Dọc đường, Băng Kính, người có võ lực tương đối cao cường, được Bích Đào thuyết phục rút lui cuối cùng và “châm lửa khắp nơi” trong viện, vì cảm xúc quá lộ liễu của Minh Quang mà vẻ mặt trở nên kỳ quái.
Băng Kính và Minh Quang quen biết từ nhỏ, chưa từng thấy chàng “mất khống chế” thế này.
Từ nhỏ, Minh Quang đã là hình mẫu của tiên tộc cổ, điềm tĩnh, vững chãi, trầm ổn như Thái Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=28]

Đó là những lời trưởng bối dùng để miêu tả chàng từ khi nàng còn thơ bé.
Nhưng vừa rồi nghe lời nhắn của Bích Đào, biểu cảm của chàng rạn nứt rõ rệt.
Như mặt băng dày đột nhiên vỡ rạn, dòng triều ngầm xen lẫn băng vụn trào ra, lộ ra hàn ý thấu xương, lạnh lùng nguy hiểm.
Đôi mắt vàng nhạt đẹp như thiên luân, ánh lên hàn quang như binh khí bị dập nát.
Chỉ liếc qua cũng như bị ngàn đao chém.
Giờ Băng Kính nhớ lại vẫn còn sợ.
Quả nhiên trong tình ái, kẻ bị bỏ rơi mang oán khí đủ để hủy thiên diệt địa.
Thoại bản không hề lừa nàng ta.
Nhưng Bích Đào nhanh thế đã nghe lời nàng ta mà chọn lựa rồi ư? Chọn tiên vị công đức của U Thiên kia ư?
Tiên vị công đức đó…
Băng Kính liếc nhanh Minh Quang đang bùng nổ oán khí, lặng lẽ tránh xa.
Dù nàng ta vẫn cho rằng so về năng lực và địa vị, Minh Quang vượt xa tiên vị công đức U Thiên, tương lai sẽ là Đế quân tốt nhất có thể dẫn dắt Cửu Thiên.
Nhưng làm bạn lữ thì…
Băng Kính luôn sợ Minh Quang, nhưng vì mọi người nói nàng ta sẽ là thê tử của chàng nên nàng từng nghĩ nam nhân như vậy là tốt nhất.
Nàng từng coi đó là kiêu ngạo.
Nhưng giờ thoát khỏi nhận thức “tương lai thuộc về ai đó”, cả ảo mộng về Minh Quang cũng tan tành.
Minh Quang quá hung dữ.
Thân hình cao lớn, lưng rộng vai thẳng, cơ ngực cường tráng, cánh tay gân guốc, nhìn thôi cũng đã thấy đáng sợ.
Cưới người quyền cao chức trọng ở Cửu Thiên, trước mặt chàng còn không dám thở mạnh, sau này nếu có tranh chấp, làm sao nàng ta chịu nổi?
Băng Kính nhớ tới lời đồn ở Thiên giới, mấy lần Minh Quang không phân rõ phải trái, chấn vỡ tiên nguyên của Bích Đào.
Xuống hạ giới, với thân phàm còn đang mắc bệnh, chàng vừa mở mắt đã quăng Bích Đào ra ngoài, đánh nhau với chàng còn sống nổi sao?
Không khéo lại bị một chưởng đập ch‧ết ấy chứ!
So sánh ra, tuy tiên vị công đức U Thiên không tuấn mỹ chói mắt nhưng dịu dàng như nước, thân thể không cường tráng quá mức, tiên giai cũng không quá cao.
Không lạnh lùng khắc vào tận xương như Minh Quang, trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát.
Nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc người đó đã thắng được Bích Đào…
Băng Kính thầm đồng ý và hiểu sự lựa chọn của Bích Đào, sau này tìm bạn lữ, nàng ta cũng muốn tìm người ngang tài ngang sức như tiên vị công đức U Thiên.
Nhưng khi dẫn Minh Quang ra ngoài thành, Băng Kính không báo trước cho Bích Đào rằng Minh Quang muốn tìm nàng “tính sổ”.
Dù sao Bích Đào chân đạp hai thuyền, lắc lư qua lại, đáng chịu kiếp nạn này.
Bích Đào chưa biết Minh Quang không rời đi, còn đến tìm mình “tính sổ”.
Nàng gặm xong củ khoai lang, hơi khát, một hài tử bưng bát đi tới.
Trong đám trẻ, nó cao nhất, chắc cũng là đứa lớn tuổi nhất, có lẽ bệnh còn chưa khỏi nên bước đi hơi loạng choạng.
Nó cố giữ thăng bằng, bưng bát canh nóng đến trước mặt Bích Đào.
Đi đoạn đường ngắn mà nó thở hổn hển, không nói gì, chỉ đưa bát canh đến tay Bích Đào, gần như cố chấp và lấy lòng nhìn nàng.
Bích Đào lười đứng dậy lấy nước, thấy Võ y sư tinh thần phấn chấn, bận rộn lo chỗ ở cho hài tử nên cũng không nỡ sai bảo.
Nàng ngồi trên ghế, định nhắm mắt nghỉ ngơi, thì thấy bát canh nóng hổi đưa tới trước mặt. Bích Đào liếc nhìn tiểu tử này, nhận ra chính là đứa ho dữ dội lúc qua ở cổng thành.
Nàng nhớ kỹ vì nó quá nổi bật với đôi mắt có hai màu sắc khác nhau.
Hài tử bị tà giáo bắt đều có ngũ quan đầy đủ, dung mạo không tệ, nhưng trong đám không tầm thường này, tiểu tử này thực sự đặc biệt.
Một mắt đen thẳm như đầm sâu, mắt còn lại thì màu trắng xám.
Là đôi mắt âm dương.
Bích Đào ngồi thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống. Tiểu tử này chừng bảy tám tuổi, tay đầy vết chai và vết nứt vì lạnh.
Vì lũ tà giáo không đổi quần áo mới cho đám đồng nam đồng nữ, nó vẫn mặc bộ đồ rách rưới khi bị bắt.
Thậm chí không phải áo bông, mà là vài lớp vải rách chồng lên nhau.
Nó rất bẩn, quần áo bẩn, mặt bẩn, tay cũng bẩn.
Nó bưng bát canh nóng, ngón tay chạm vào thành bát mà ửng đỏ, nhưng vẫn nắm chặt.
Chặt đến mức ngón tay chọc cả vào canh.
Chắc do bị Bích Đào nhìn nên căng thẳng, nó bước đi lảo đảo. Để giữ thăng bằng, cả ngón cái nhúng cả vào canh.
Bích Đào đang định nhận bát: “…”
Nam hài: “…”
Nó vội rút ngón tay ra khỏi bát canh. Nó lúng túng bưng lại, nhưng không biết có nên đưa bát canh đã bị mình làm bẩn cho người tốt trước mặt nữa hay không.
Nó đã quen bị người lớn đánh giá. Vì sinh ra nghèo khổ, phụ mẫu ly tán, nó luôn trà trộn giữa đám khất cái và lưu dân.
Lý do họ nhìn nó, không gì khác ngoài việc tính toán trên người nó có mấy lạng thịt, ăn được mấy bữa.
Hoặc vì nó có dung mạo không tệ, đôi mắt đặc biệt, nên như giống như lũ tà giáo, bắt nó để làm chuyện xấu.
Nó hiểu hết, cũng không phải bị tà giáo bắt, mà là tự chui đầu vào lưới.
Vì nơi đó có đồ ăn, có chỗ ở ấm áp, và nó bị bệnh nặng cần chữa trị.
Nó không ngờ đám tà giáo chẳng định chữa bệnh cho đám đồng nam đồng nữ.
Nhưng nó vẫn không nỡ rời đi, vì ra ngoài không có chỗ ấm áp, không có đồ ăn, bệnh nặng sẽ ch‧ết nhanh hơn.
Cho đến khi “Thiên Nữ” trước mặt phản bội, bắt hết đám tà giáo nhốt vào hầm, còn để lão tiên sinh chữa bệnh cho hài tử.
Bệnh của nó đã khá hơn, nó cảm thấy khi hít thở không còn khó khăn nữa.
Nó không lập tức cảm tạ hay dựa dẫm vào những “người lớn” cứu hài tử.
Từ khi có ký ức, nó đã long đong, thấy quá nhiều sự ác ý, nhiều khi “người lớn” chính là địa ngục của hài tử.
Vừa thoát hang sói lại vào miệng hùm, nó đã trải qua không ít lần như vậy.
Thậm chí nó luôn cảnh giác với Thiên Nữ này, không dám lại gần, vì dù nàng phản bội tà giáo, vẫn không cho phép hài tử vô hại rời khỏi viện.
Nó từng nghĩ Thiên Nữ chỉ muốn bán bọn nó, hoặc muốn làm quản sự tà giáo.
Cho đến đêm nay, nàng đốt sân viện, dẫn hết bọn nó ra ngoài.
Không đợi người đến “nhận”, nàng đưa bọn nó vào rừng núi, nấu canh nóng, nướng khoai lang cho bọn nó ăn.
Nó còn nghe nàng nói với lão tiên sinh chữa bệnh, rằng nàng sắp rời đi.
Nàng sẽ rời đi…
Nam hài có đôi mắt âm dương như phủ đầy gai nhọn toàn thân, phòng bị bất kỳ ai muốn xé miếng thịt trên người nó.
Đến lúc nghe Thiên Nữ sắp đi, nó mới nhận ra lần này mình nhận được thiện ý.
Nàng thật sự cứu họ, chỉ đơn thuần cứu họ, rồi rời đi.
Nên nó mới lấy dũng khí, từ lồng ngực nhỏ bé chứa đầy thê lương và ác ý của nhân thế, ép ra chút thiện ý và cảm tạ, bưng bát canh đến cho Thiên Nữ.
Kết quả… chắc nàng sẽ không uống đâu.
Nam hài có đôi mắt âm dương cúi đầu, nhìn bát canh nóng bỏng khiến lòng bàn tay ngứa ran.
Định lặng lẽ rút lui, Bích Đào lại vươn tay nhận lấy, uống một ngụm ngay trước mặt nó.
Rồi nàng thoải mái nheo mắt lại.
Độ mặn vừa đủ, còn có mỡ heo. Võ y sư không chỉ giỏi nấu thuốc, nấu canh cũng khá ngon.
Trong đêm lạnh uống một bát đúng là hưởng thụ nhân gian.
Nam hài có đôi mắt âm dương ngẩn ra, dù thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì cũng chỉ là trẻ con, ngơ ngác nhìn Bích Đào, như không tin nổi, lúng túng không biết để tay chân vào đâu.
Bích Đào uống thêm một ngụm, thấy nó vẫn đứng đó, mới mở miệng bắt chuyện: “Mắt bị sao thế?”
Tiểu tử sửng sốt một lúc, thân thể lảo đảo như muốn bỏ chạy.
Dù sao đã lâu không có người lớn dùng ánh mắt bình thường, thậm chí có nét từ ái nhìn nó, nói chuyện với nó một cách bình thường thế này.
Nó không dám nhìn Bích Đào, cúi đầu, giọng khàn khàn vì bệnh phổi ho lâu ngày: “Bị mù một mắt.”
Bích Đào không tiếp tục hỏi hay quan tâm, chỉ tốt bụng nhắc nhở: “Lấy miếng vải che lại, thế này trông hơi nổi bật.”
Bích Đào uống cạn bát canh đã nguột bớt, đưa bát cho tiểu tử trước mặt: “Đi đi…”
Bích Đào nói xong ngáp một cái, rời ghế duỗi lưng, chỉnh lại chăn nệm đã sưởi ấm gần đống lửa, chui vào nằm ngủ.
Tiểu tử có đôi mắt âm dương bưng bát không, nhìn Bích Đào hồi lâu, thấy nàng ngủ, mới chậm chạp rời đi.
Cuối cùng nó vẫn không nói được lời “cảm tạ”.
Cảm tạ cái gì?
Sống vài năm ngắn ngủi, nó như lão nhân trải qua tang thương, biết lời cảm tạ nhẹ tựa lông hồng chẳng có tác dụng gì.
Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Nó chưa từng đi học, đã quên nghe câu này từ miệng kẻ có dáng vẻ đạo mạo nào đó.
Nó chỉ thầm ghi nhớ người tốt này, như nhớ phụ mẫu lạc mất, thầm thề chỉ cần nó còn sống, nhất định sẽ tìm cách báo ân.
Nhưng tiểu tử có đôi mắt âm dương chưa kịp thề xong trong lòng, Bích Đào đã ngủ bên đống lửa ấm áp.
Bận rộn cả đêm, trời sắp sáng, nhóm Thiên Nữ Thiên Quân cuối cùng cũng sắp về.
Mọi thứ không cần nàng nhọc lòng.
Bích Đào vừa ngủ, nhóm người cuối cùng cũng vào núi trước khi những tia nắng ban mai rải xuống đại địa.
Minh Quang cũng nằm trong số đó.
Vừa vào núi, chàng chống kiếm của Băng Kính, khập khiễng kéo cái chân chưa lành, mang theo khí thế ngút trời xông đến trước mặt Bích Đào.
Nhưng khi thấy Bích Đào mệt mỏi ngủ say, trong ánh sáng chói mắt của buổi sáng mùa đông phản chiếu lên mặt tuyết, cơn giận vì chờ đợi cả đêm và bị nàng bỏ rơi như sóng lớn va vào băng vô thanh vô tức chìm xuống dưới đáy biển.
Chàng thấy lũ hài tử ngủ trong lều tuyết, còn nàng lại cuộn mình bên đống lửa.
Nơi trú thân đơn sơ này, một mình nàng dựng nên cho đám phàm nhân.
Từ ngày vào tà giáo nàng đã bắt đầu mưu tính.
Tiên nhân nên thương xót chúng sinh, rồi mới mưu cầu cho mình, nàng đã làm rất tốt.
Rất tốt, ít ai làm được như nàng.
Bản thân chàng ốc còn không lo nổi mình ốc, không thể chăm lo chu toàn cho phàm nhân.
Lúc này thiên luân lên cao, ánh sáng bao phủ, đống lửa chỉ còn chút khói xanh.
Ngọn lửa vô cớ trong lòng Minh Quang, như đống lửa trước mặt, chỉ còn có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại.
Ký ức năm xưa đột ngột trở lại, niềm vui cuồng loạn gặp lại tri kỷ khiến chàng mất tỉnh táo.
Nàng sắp xếp không có gì sai, mọi người đều được an bài chu đáo.
Còn việc nàng bỏ rơi chàng…
Minh Quang ngồi xuống chiếc ghế nàng ngồi hôm qua, cách nàng không xa.
Bỏ rơi gì chứ?
Nàng thông minh tuyệt đỉnh, chắc chắn đoán ra chàng có dư sức thoát thân nhưng lại trà trộn vào tà giáo, mưu đồ bất minh, ắt sẽ có người đến đón.
Câu “nếu có chỗ để đi, cứ tự rời đi” chẳng sai chỗ nào.
Thiên hồn của nàng bị tổn thương, không nhớ ra chàng. Trong mắt nàng, họ chỉ là bèo nước gặp nhau.
Minh Quang nhớ ở Thiên giới, bị chú Lôi Văn phong ấn, không nhớ ra nàng, chàng cũng chẳng bao giờ đối xử tử tế với nàng. Chút lửa giận còn lại trong lòng đã tan biến hoàn toàn cùng đống lửa dần tắt.
Chàng hay tự suy xét bản thân, giờ tự chất vấn, vì sao chàng lại tức giận?
Không có tình ái vướng víu, nàng hành sự quyết đoán thông minh, đám phàm nhân được cứu giờ là tín đồ của nàng.
Nàng thế này rất tốt, quan hệ của bọn họ thế này cũng rất tốt.
Đại hội Trạch Tiên vẫn đang tiếp diễn, việc cấp bách là lấy tín lực, thắng lợi quy thiên.
Ngũ Lôi có thể diệt yêu tà, cũng có thể chữa tiên nguyên, dẫn tín lực hóa tiên linh vào cơ thể, tăng cường tu vi.
Ngày về Thiên giới, bọn họ sẽ lại như xưa.
Trong khoảnh khắc, tâm tư Minh Quang trở nên thông suốt, khẽ thở ra một hơi uất nghẹn.
Chàng đặt kiếm tựa cạnh ghế, ngồi thẳng lưng.
Nắng sớm chiếu vào đôi mắt vàng nhạt, rơi trên gương mặt say ngủ cách đó không xa.
Quanh thân chàng toát nên khí chất ôn hòa, uy nghi mà không hung dữ.
Chàng ngồi đó, sâu lắng như vực, trầm ổn như núi, ánh sáng thu liễm, nhưng lại rực rỡ hơn ánh sáng phản chiếu lên mặt tuyết.
Đám Băng Kính lén lút quan sát, vừa làm việc vừa chờ “xem náo nhiệt”, thấy Minh Quang thế này, họ đều lộ vẻ bối rối.
[Không phải nên nổi trận lôi đình sao? Trên đường đến còn như gió bão sắp tới. Sao gặp được người rồi bỗng mưa tan gió ngừng?]
Nhưng Minh Quang không còn để tâm chuyện đêm qua, thậm chí không vướng bận quá khứ của hai người.
Chàng bắt đầu nghĩ về ngọn lửa đêm qua có phải do Bích Đào tự tay đốt hay không.
Nếu phải, trên Ngân Hán Cổ sẽ ghi công tội của nàng thế nào.
Quản nhiên trên Ngân Hán cổ đang bàn luận sôi nổi.
Bàn về Minh Quang Thiên Tiên đột nhiên hồi phục, không bị ôn độc ảnh hưởng.
Cũng bàn về việc Bích Đào đốt lửa gi‧ết nhiều phàm nhân thì có phạm thiên quy hay không.
Nhưng họ truy xét, phát hiện nàng không đốt lửa.
Lửa không phải do nàng đốt.
Sau khi biết Minh Quang không ch‧ết, nàng chạy đến phòng Thất quản sự tìm tiền, ra cửa tự lẩm bẩm, ôm cánh tay: “Hôm nay lạnh quá!”
Rồi nàng sai đám Thiên Quân thường đưa cơm cho căn hầm thêm mười chậu than để họ sưởi ấm.
Mười chậu than đó không dùng than củi mà chứa đầy dầu hỏa.
Nàng còn bảo Võ y sư điều chế thuốc giải thật sự chữa khỏi ôn độc, treo trên mười chậu than đó để nấu.
Và bảo đám tà giáo trong hầm còn thoi thóp rằng thuốc này mới chữa được bệnh.
Nàng sai người nói với đám tà giáo rằng Thiên Nữ, Thiên Quân sắp rời đi, quyết định đại phát từ bi tha cho bọn họ.
Thế là…
“Thế là đám tà giáo vì tranh thuốc chữa bệnh, lật đổ chậu than chứa đầy dầu hỏa.”
Chu Minh vừa xong công vụ, chưa kịp truy xét việc Bích Đào làm, nghe thủ hạ báo cáo, nhắm mắt tựa vào trường kỷ, bật cười.
“Giải tán đi, không cần theo dõi nữa, đám người này tự ăn quả ác.”
Hơn nữa, thủ đoạn quanh co chín khúc mười tám ngã này, dù tội nghiệt nặng thế nào, cũng không truy đến Bích Đào.
Ngay cả Thiên Quân đưa lò dầu hỏa cũng không bị tổn hại âm đức.
Vì họ phát thuốc giải thật.
Trước là “đồng quy vu tận” tuyệt diệu.
Lần này lại là “đại phát từ bi” thật sự xuất sắc.
Chu Minh càng thêm bội phục thủ đoạn của Bích Đào.
Ngân Hán Cổ chậm chạp không cảnh báo về việc Bích Đào làm, tiếng bàn luận nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Vân Xuyên Chân Tiên của Binh Bộ đánh bại địch quốc, bắt hơn sáu vạn tù binh, tín lực tăng hơn 49000 người rồi!”
Một mình hắn ta vượt trội, đè bẹp mọi bàn luận về Bích Đào và Minh Quang.
Thỉnh thoảng bằng hữu của Bích Đào nhảy ra, hưng phấn nói thay nàng: “Minh Quang Thiên Tiên gọi Bích Đào là Tiểu Đào Chi, có ai hiểu gì không? Là tên thân mật đó! Họ còn ôm chặt nhau, sắp tu thành chính quả rồi! Ta còn thấy Minh Quang Thiên Tiên cười nữa.”
Lập tức có người phản bác: “Nói bậy! Minh Quang Thiên Tiên mơ thấy Khôn Nghi Tướng Quân, nên mới ôm thôi, còn gọi là mẫu thân nữa mà.”
“Tiểu Đào Chi gì chứ, rõ ràng muốn uống nước đào mà! Không phải cười, là khóe miệng co giật. Vì không được uống đấy thôi!”
Mà Bích Đào ngủ say cả đêm chẳng hay biết gì.
Sáng sớm, thấy lửa tắt không còn hơi ấm, nàng chui ra khỏi chăn, tóc tai bù xù ngáp dài.
Quay đầu, đối diện với ánh mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm.
Bích Đào nuốt cơn ngáp vào bụng.
Nàng nheo đôi mắt hoa đào, thấy rõ người ngồi trên ghế ngược sáng nhìn mình. Có lẽ do vừa ra khỏi chăn nên nàng bất giác rùng mình, vội kéo chăn quấn chặt.
[Ánh mắt gì thế? Tam đường hội thẩm sao?]
Quả nhiên người đó mở miệng ra là thẩm vấn: “Ngọn lửa đó do ngươi đốt à?”
Bích Đào: “…” [Quả nhiên không có ý tốt.]
Đáng lẽ chàng phải rời đi rồi, ngọn lửa tối qua chắc chắn dẫn người đón chàng tới.
[Sao vẫn chưa đi?]
Bích Đào thậm chí muốn cãi lại “sao nào, ta đốt thì ngươi đòi công đạo cho đám tà giáo à?”
Nhưng nàng chỉ gãi tóc, cất giọng ôn hòa: “Huynh nói gì thế, sao ta làm chuyện gi‧ết người phóng hỏa được?”
Minh Quang yên lặng nhìn nàng, lúc này mới thở phào.
Chàng biết tiểu nhân cành đào sẽ không ngu ngốc tự dính nhân quả.
Bích Đào cuốn chăn nhìn chàng, hỏi: “Sao huynh chưa đi?”
Minh Quang: “…”
Chàng định đi, chỉ đợi người đón thấy ký hiệu sẽ đến.
Chàng tìm lại ký ức thời ấu niên, dù tuyệt đối sẽ không đáp lại tình ái hoang đường của tiểu nhân cành đào, nên không định nhận nhau ở hạ giới.
Nhưng có một khoảnh khắc, chàng muốn mang nàng theo.
Họ có thể cùng lấy tín lực, cùng nghênh đón lôi kiếp để quy thiên.
Việc chàng mưu tính cần tiên vị phụ trợ, chia sẻ tín ngưỡng.
Nhưng sáng nay ngồi đây, thấy phàm nhân qua lại, đến gần đều nhẹ bước, nhỏ giọng.
Thậm chí một hài tử dẫn hai đứa khác vào rừng xua chim hót kêu vào sáng sớm.
Chỉ vì bọn họ sợ quấy nhiễu Bích Đào nghỉ ngơi.
Minh Quang hiểu, chàng không cần lo cho Tiểu Đào Chi.
Mang nàng đi, ngược lại là xem thường và sỉ nhục năng lực của nàng.
Hơn ai khác, nàng hoàn toàn xứng đáng với thân phận tiên nhân của mình.
Nhưng quả nhiên nàng không nhớ gì cả, thấy chàng chỉ hỏi sao chưa đi.
Bích Đào vẫn ngẩng đầu đợi câu trả lời.
Minh Quang khẽ hít một hơi, nét mặt sắc lạnh kiêu ngạo như thường, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ta sẽ đi, nhưng… ngọc ấn của ta đâu?”
Bích Đào: “…”
Bích Đào: “!!!”
Chắc chắn nàng thức dậy sai tư thế rồi, nếu không sao mở mắt đã thấy có quỷ đòi nợ chứ!
Nàng cuốn chăn, “bịch” một cái ngã vật xuống, lẩm bẩm: “Ta ngủ thêm một lát, mệt quá…”
Không thể trả nổi.
Năm thỏi vàng chưa chắc đã chuộc lại được.
Mấy hôm trước, Bích Đào nói với “Đại ca” về ngọc ấn bán được bao nhiêu tiền.
Đại ca nói tổng cộng khoảng bảy mươi lượng bạc.
Mua vài xe dược liệu, lúc đó biểu hiện của hắn quá gấp gáp, tiệm thuốc còn hét giá.
Ngoài ra, thuê Võ y sư với giá cao, mua vài con la kéo xe, trả tiền thuê lưu dân giả làm đồng bọn.
Theo lời Bích Đào dặn dò, mấy ngày đó uống thuốc tốt, bạc vụn còn lại định đưa cho nàng, nhưng nàng không lấy, để “Đại ca” giữ hết.
Riêng Võ y sư đã nhận ba mươi lượng bạc.
Ông hiệp can đảm nghĩa, nhiệt huyết khó nguội, y thuật cao thâm là thật, nhưng lòng dạ cũng thật sự đen tối hiểm độc.
Lúc đó Bích Đào còn khoác lác trả ông gấp năm lần…
Ai ngờ ngọc ấn nhỏ hơn ngón cái của Minh Quang đáng giá bảy mươi lượng bạc.
Đến cùng chàng có thân phận thế nào?
Bích Đào cất giọng ôn hòa, lời lẽ lễ độ không đùa cợt, nhẫn nhịn chăm sóc bên giường bệnh, đều là vì chuyện này.
Tối qua nàng nhờ người nhắn giục chàng nhanh chóng rời đi, vì sợ chàng sẽ đòi “nợ”.
[Sao hắn lại đuổi theo đòi thật!]
Giờ một lượng vàng đổi khoảng mười lượng bạc, bạc và vàng tìm được trong phòng Thất quản sự không nhiều.
Đánh lạc hướng tiểu quỷ cản đường đã dùng một ít, sắp tới Bích Đào định rời đi, còn phải chia cho đám Thiên Nữ Thiên Quân và đám hài tử.
Lấy đâu ra tiền chuộc ngọc ấn?
Ở tiệm cầm đồ, bán vào bảy mươi lượng bạc, “Đại ca” cần tiền gấp nên không ký khế ước cầm sống.
Chuộc ra mà giá không tăng đến bảy trăm lượng đã là gặp được lão bản tốt bụng rồi.
Đi đi, đi nhanh đi…
Bích Đào thầm niệm: [Đi nhanh đi, cầu xin đại huynh đệ Minh Quang!]
Không, là Minh Quang Thiên Quân!
Giờ Bích Đào thừa nhận chàng là Thiên Quân cao quý thật sự.
[Thiên Quân đi nhanh đi, về Thiên giới đi!]

Bình Luận

0 Thảo luận