Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 27: Tiểu Đào Chi

Ngày cập nhật : 2025-10-20 21:19:11
Trong “giấc mộng”, Minh Quang lại nắm tay mẫu thân, thốt ra lời cầu xin cho tiểu nhân cành đào.
Thậm chí chàng còn được mẫu thân kéo lại, dịu dàng ôm vào lòng.
Thân thể “mẫu thân” thơm ngát mềm mại như trong tưởng tượng, Minh Quang chìm trong đó như lạc giữa mây, không còn thống khổ vì da tróc thịt bong.
Chàng siết chặt đôi tay ngắn ngủn, thậm chí nảy sinh hy vọng xa vời muốn mãi mãi dừng lại trong khoảnh khắc ấm áp xa xỉ này.
Rồi chàng bừng tỉnh, tỉnh khỏi “giấc mộng” đẹp đẽ đến mức khiến chàng hoảng sợ.
Vì chàng chỉ cảm nhận được sự mềm mại và hương thơm của người trong lòng, nhưng không thể tưởng tượng khi ngẩng đầu, mẫu thân sẽ mang vẻ mặt ra sao.
Khôn Nghi Tả Tướng Quân chưa từng cười với chàng, cũng chưa từng để lộ vẻ ôn hòa với bất kỳ ai. Bà như lôi tiên trong tay, xé trời rạch đất, vô địch thiên hạ.
Mọi dục vọng phàm trần không thể vượt qua Ngũ Lôi hung mãnh xâm nhiễm bà một chút nào.
Vì thế “giấc mơ” không thể tiếp tục được.
Hoặc nói, từ khoảnh khắc chàng thật sự “nắm tay” mẫu thân, thốt ra lời cầu xin, Minh Quang đã biết mình phải tỉnh giấc.
Chàng mở mắt, đối diện với đỉnh đầu đang giãy giụa trong lòng, tóc tai hấp tấp cọ vào cằm, kéo chàng từ giấc mộng đẹp đẽ rơi thẳng vào “ác mộng”.
Sự mềm mại và thân cận mà chàng lưu luyến không muốn tỉnh lại tức khắc hóa thành ngàn vạn lôi châm đâm vào người.
Ngay khi mở mắt, chàng đã “ném” người vừa ôm chặt ra ngoài.
Đúng vậy, là ném ra ngoài.
Thân thể Bích Đào nhẹ như hài tử trong tay chàng, khi bay giữa không trung, nàng còn thầm oán trong lòng.
[Thuốc của Võ y sư không cần hiệu quả đến thế đâu! Người này khỏi bệnh rồi, sức mạnh đáng sợ quá đi mất!]
May mà Bích Đào sớm có chuẩn bị, nàng chưa bao giờ cảm nhận sự “an toàn” khi ở cạnh Minh Quang.
Cảm giác lúc nào cũng có nguy cơ, dù bị chàng ôm vào lòng, nàng cũng không thả lỏng. Khi bị “ném” ra, nàng nhanh chóng phản ứng, cong lưng, như con báo con linh hoạt, xoay người giữa không trung, điều chỉnh tư thế và vị trí rơi, rồi vững vàng đáp đất, lăn nửa vòng để hóa giải lực, dừng lại với tư thế nửa quỳ trên đất.
Nàng khá tự hào với tư thế nhanh nhẹn tuyệt đẹp của mình, đứng dậy phủi bụi không tồn tại trên người, cũng không ngẩng đầu, nói với Minh Quang: “Bệnh động kinh của huynh nghiêm trọng thật, phát tác không biết nặng nhẹ, trị cho tốt đi! May mà ta có thân thủ lanh lẹ đấy.”
Nhắm mắt ôm nàng thân thiết gọi mẫu thân, mở mắt thấy nàng như cao tăng gặp tà ma, ra tay là “tuyệt sát”.
Minh Quang đã kéo chăn ngồi dựa vào đầu giường, tóc dài như lụa phủ đầy vai, thoảng mùi đăng đắng của thảo dược.
Trước đó, khi Bích Đào sắp xếp đám Thiên Nữ Thiên Quân, việc đầu tiên sau khi đưa họ ra khỏi hầm là để họ rửa ráy lẫn nhau.
Võ y sư đặc biệt kê đơn, Đại Nhãn Nhi và Tiểu Nhãn Nhi nấu nước gội đầu, nghe nói có thể thanh nhuận trừ bẩn, ngăn chấy rận sinh sôi.
Hầm đất ẩm thấp dơ bẩn, họ cẩn thận vệ sinh, tránh khi nhiễm ôn độc gây thêm bệnh khác, gia tăng độ khó khăn và thời gian điều trị.
Minh Quang được hai tiểu tướng Lôi Bộ vệ sinh, vì trước đó còn hộc máu nên không mặc áo, chỉ mặc quần lót ngắn trên đầu gối, chẳng hơn không mặc là bao.
Dù sao có chăn che chắn, chẳng có ai nhìn thấy.
Lúc này chàng kéo chăn dựa vào góc tường, khiến Bích Đào nhớ tới lần đầu chạm vào chàng, chàng có phản ứng rất lớn.
Lần đầu xử lý vết thương, Bích Đào đã nhận ra chàng cực kỳ không thích tiếp xúc cơ thể với người khác.
Sau đó nàng lợi dụng chàng để tránh né sự truy đuổi, chàng run rẩy đến mức mồ hôi như tưới đủ hai mẫu đất. Bích Đào còn tưởng chàng mắc chứng động kinh.
Dĩ nhiên giờ nàng biết Minh Quang không mắc bệnh, Võ y sư đã chẩn đoán qua mô tả của nàng.
Chàng rất khỏe mạnh, cùng lắm là tâm khí uất kết, khó giải nỗi ưu tư mà thôi.
Vậy tối đó chàng có phản ứng như thế, chắc là có tật xấu không thích bị người khác chạm vào.
Vậy sau này cưới thê tử thì phải làm sao đây?
Bích Đào vốn không đứng đắn, muốn trêu chọc chàng.
Nhưng nghĩ lại lúc trước trong hầm chàng đã giúp nàng che giấu, dù thế nào, nàng hứa kiểm tra cơ thể cho chàng nhưng lại quên mất, để chàng nhiễm bệnh còn hộc máu “suýt chết”.
Thế là lời trêu “làm sao bây giờ, huynh bị ta nhìn thấy hết rồi” đến bên miệng, nàng cắn răng, “ực” một cái nuốt lại vào bụng.
[Thôi vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=27]

Hắn không chịu được trêu chọc, không trêu nữa.]
Thấy dáng vẻ cảnh giác của chàng, Bích Đào nhẹ nhàng phủi áo, nghiêm túc chắp tay, thi lễ với chàng.
“Chưa kịp cảm tạ chuyện đêm đó trong hầm.”
“Ân tình yểm hộ, ngày sau tất báo.”
Bích Đào hiếm khi nghiêm túc, còn tự cho là tri kỷ mà nói: “Y phục bên trong của huynh đều do hai vị Thiên Quân bên Băng Kính thay.”
Ý là nàng không chiếm tiện nghi của chàng.
Minh Quang: “…”
Chàng không sụp đổ vì mình gần như “trần trụi”, cũng chẳng nghĩ có bị chiếm tiện nghi hay không, mà vì đến giờ chàng vẫn chưa hoàn hồn.
Việc chàng vừa ôm người trước mặt gọi mẫu thân đã đủ chấn động, nhưng không bằng việc chàng nhận ra thứ in trên linh đài của thiên hồn là chú Lôi Văn.
Chú Lôi Văn thường dùng để phong ấn.
Vậy “giấc mộng” của chàng không phải là mộng, mà là ký ức bị chú Lôi Văn phong ấn trăm năm.
Minh Quang hoàn toàn nhớ ra tất cả.
Tiểu nhân cành đào, bằng hữu thời ấu niên, cùng ăn cùng ngủ, cùng ra cùng vào…
Nhưng hơn cả việc chàng ôm Bích Đào gọi mẫu thân, hơn cả việc mẫu thân phong ấn ký ức chàng, hơn cả việc chàng có bằng hữu thời thơ ấu, điều khiến Minh Quang thất thần hơn, là ngay khi khôi phục ký ức, chàng đã nhận ra Bích Đào.
Bích Đào chính là tiểu nhân cành đào từng cùng chàng tu luyện, kết ấn, bắt cua linh đỏ giải thèm dưới cây đào lớn ở núi Độ Sóc tại Quân Thiên. Nàng đã bầu bạn với chàng thời ấu niên cô độc hoảng loạn, cuối cùng cả hai bị ép phải chia lìa.
Lần đầu Minh Quang cảm nhận kỹ càng hơi thở trên người nàng.
Dù hai người đã bị tước tiên linh nên không cảm nhận được trên tiên nguyên của nàng, nhưng sau trăm năm, trên người nagnf vẫn còn lưu lại vết thiêu đốt từ việc nuốt tiên nguyên của chàng.
Nhưng dù không có tiên linh trợ giúp, chàng là tiên vị, ký ức trở lại, tất nhiên nhận ra hơi thở từng sớm tối bên nhau.
Đó không phải là hương thơm, mà là hơi thở trong linh hồn, dù luân hồi mấy kiếp cũng không thể thay đổi.
[Hóa ra là vậy. Hóa ra nàng không hề vô cớ quấn quýt lấy mình.]
Họ đã quen biết từ lâu. Họ là… tri kỷ.
Lúc đó tiểu nhân cành đào ép Minh Quang thề, kết làm tri kỷ.
[Hóa ra là vậy.]
Dù mẫu thân không ban cho chàng nửa phần từ ái, nhưng là Thiên Đạo vạn giới, bà tuyệt đối vô tư nghiêm chính.
Thiên địa bất nhân, xem vạn vật như chó rơm [1].
Thiên địa nhân từ, không vì tư dục mà tổn hại linh vật ngũ hành.
Bà không hề cực đoan giống như Minh Quang nhỏ tuổi suy đoán, vì muốn chàng chuyên tâm tu luyện mà gi‧ết tiểu nhân cành đào.
Thậm chí bà đã dùng lôi linh trợ giúp tiểu nhân cành đào, đánh tan âm khí quấn quanh nhiều năm khó loại trừ, giúp nàng ngưng tụ tiên nguyên, thành tiên nhân thực thụ.
Còn chú Lôi Văn phong ấn ký ức chàng…
Phù chú Lôi Văn e là chú thuật phong ấn ôn hòa nhất mà Thiên Đạo vạn giới Khôn Nghi biết.
Nó chỉ có tác dụng phong ấn, không khóa ch‧ết, càng không hủy diệt.
Minh Quang non nớt không biết, chỉ tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Giờ Minh Quang đã thông thạo mọi công pháp chú ấn, biết chú Lôi Văn này chỉ cần trải qua một lần sinh t‧ử sẽ tự tan biến như bây giờ.
Nhưng trên Cửu Thiên, chàng giữ quy củ bảo thủ không chịu thay đổi, được thị giả vây quanh, mọi thứ có người làm thay, mọi ý nguyện cũng có người nói thay.
Trăm năm qua, chàng chưa từng tự mình trải nghiệm hiểm cảnh.
Chú phong ấn cứ thế bám chặt trên thiên hồn của chàng. Đến hôm nay, xuống phàm gian, mới nhờ cơ duyên xảo hợp mà tan biến.
Minh Quang mang vẻ mặt phức tạp nhìn Bích Đào, rất muốn hỏi: “Sao ngươi không nói? Sao không nói với ta?”
Chẳng lẽ nàng cũng không nhớ?
Nhưng chàng nhanh chóng phủ nhận suy đoán.
Nếu nàng không nhớ, sao luôn kiên trì tìm chàng?
Những lời nàng nói bao năm, những việc trong mắt chàng cho là khó hiểu, giờ nghĩ lại đều có dấu vết.
Hơn nữa, Minh Quang hiểu rõ bản thân, nếu chú Lôi Văn trên thiên hồn không tan biến, dù Bích Đào kể lại, nếu chàng không tự trải qua thì sẽ không tin.
Dù tin, chàng cũng chẳng để tâm.
Nhất thời tâm tư Minh Quang cuộn trào, như thể mình đã lỡ hẹn với tri kỷ.
Chàng “trễ hẹn”, trăm năm không phá phong ấn để nhớ ra nàng.
Nhưng ký ức quá xa xôi, đến mức khi nhớ lại, lập tức bị trăm năm hoang vu không chút thú vị sau đó nhấn chìm, khiến chàng không tiếp nối được cảm xúc.
Càng không biết giờ đây, nên dùng vẻ mặt gì đối diện với “tri kỷ” năm xưa.
Hơn nữa, nó… nàng.
Minh Quang lại nhớ sau này tình bạn của nàng đã biến chất, mười lần tìm chàng thì cả mười lần đều nói những lời lẽ ái mộ hoang đường.
Nhưng Minh Quang năm đó vốn không biết tiểu nhân cành đào hóa hình… sẽ là nữ tử.
Chàng cũng chẳng nghĩ rằng nó có thể hóa thành hình người.
Nếu không, dù thế nào cũng sẽ không thân mật khăng khít với nó đến vậy.
Minh Quang chậm chạp nhận ra. Cách quãng thời gian dài đằng đẵng, chàng bắt đầu vì ký ức lệch lạc mà đỏ mặt.
Lúc nhỏ, họ… chỉ đơn thuần là bầu bạn.
Sao nàng lại nảy sinh tình ái với chàng?
Ngàn suy vạn nghĩ, tình hữu nghị và ký ức không thể hòa hợp, như biển cả đổi nương dâu, lướt qua đầu óc.
Thực ra chỉ như vài lần hô hấp.
Ngắn ngủi đến mức khi lời giải thích của Bích Đào vừa dứt, Minh Quang ôm chăn, thử mở miệng: “… Tiểu Đào Chi.”
Bích Đào: “… Cái gì?”
Đã lâu Minh Quang không gọi cái tên này, nhất thời suy nghĩ và cảm khái nghẹn ứ cả cổ, giọng lạc đi: “Tiểu Đào Chi…”
Bích Đào: “Huynh muốn uống nước… đào hả?”
Minh Quang: “…”
Bích Đào: “…”
Minh Quang: “…”
Bích Đào: “… Dù người mới khỏi bệnh muốn ăn gì đó đặc biệt là chuyện bình thường, nhưng theo ta biết, trong phòng bếp của tà giáo không có đào.”
“Không có nước đào ép đâu.”
Minh Quang ngẩn ngơ nhìn nàng, vẻ mặt hoảng hốt xen lẫn nghi ngờ.
“Khụ.”
Bích Đào khẽ ho, trong ánh mắt phức tạp khó hiểu của Minh Quang, nghĩ lại chuyện chàng giúp đỡ trước đó, kiên nhẫn thương lượng: “Thế… nước củ cải được không?”
Bích Đào biết tà giáo giàu có, nhưng không xa xỉ đến mức giữa mùa đông tuyết phủ còn mua được trái cây tươi như quả đào.
Ngay cả Bích Đào là thôn nữ ở vùng núi cũng biết đào chỉ có vào mùa hạ và mùa thu, hoặc chỉ có thể ngắm, vừa chua vừa cứng, ném một quả vào đầu là sưng u một cục.
Bích Đào sinh ra bị bỏ dưới cây đào dại, quả của cây đó chính là loại này.
Cũng có loại da mỏng nhiều nước, dễ sinh sâu và hư thối, rất khó bảo quản. Thứ đó vào mùa này thường chỉ có hoàng tộc và quý nhân ở hoàng đô được “cung cấp đặc biệt”.
Thất quản sự cũng không vô lý đòi uống nước đào.
Bích Đào sớm dựa vào chất vải của y phục và ngọc bội của Minh Quang mà đoán chàng là người cao quý.
Có lẽ chàng đến từ hoàng thành chăng? Nếu không sao mở miệng đã đòi cống phẩm.
Chắc là thứ “nước củ cải” nghịch thiên này dọa cho một kẻ cao quý như Minh Quang phải sợ hãi.
Bích Đào thấy gân xanh nổi trên tay chàng đang nắm chăn.
Nàng vội nói: “Thế… nước khoai lang thì sao? Thứ đó ngọt, thêm chút đường… phòng bếp có lọ đường cát.”
[Chắc không khó uống lắm đâu nhỉ? Sao lại là biểu cảm quỷ dị này?]
Bích Đào không biết phải làm sao, nàng cảm thấy không chịu nổi vị “quý nhân” này. Lòng bàn chân như bôi dầu định chuồn đi, nàng nói: “Thế ta ra bếp xem, xem ép được thứ gì cho huynh…”
Nhưng vừa xoay người, Minh Quang lại lên tiếng.
“Chu Minh Tiên Đốc.”
Bích Đào: “…”
Phản ứng đầu tiên của nàng lại là món ăn gì đó không mua được ư? Nhưng nàng nhanh chóng nhớ ra, đây chẳng phải tên người mà Đại ca hay nhắc tới sao?
“A… Chu Minh, Chu Minh tốt lắm, vẫn đang ở Thiên giới mà.” Bích Đào dựa cửa mỉm cười.
Minh Quang nhìn nàng chăm chú, sống mũi cao thẳng để lại bóng mờ nho nhỏ trên gương mặt tuấn mỹ. Đôi mắt ẩn trong bóng tối mang đầy vẻ dò xét.
Bích Đào đứng ở góc cửa, không thấy rõ thay đổi trên gương mặt Minh Quang.
Minh Quang ngừng một chút, lại nói: “Chiêm Khôi.”
[Cái gì cơ?]
Bích Đào không đoán ra âm này là hai chữ nào.
Nàng thật sự biết chữ sao? Nhưng theo kinh nghiệm, đây chắc là tên người.
Bích Đào mỉm cười: “Ừ, cũng tốt.”
“Ngọc Càn.”
Bích Đào gật đầu đáp qua loa: “Cũng không tệ.”
Minh Quang tiếp tục: “Huyền Giáp.”
Bích Đào bừng tỉnh: “A! Đại ca ta nói họ đều bận cả.”
[Giả bộ đúng không?]
Gân xanh trên tay Minh Quang biến mất, chàng đổi sang tư thế xếp bằng, chăn phủ nửa vai, tóc dài che thân trên để trần.
Hoảng loạn và bối rối dường như theo những lời này thoát ra ngoài cơ thể, chàng trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Chàng ngồi trong bóng tối, nhìn Bích Đào trả lời lung tung, như ngọn núi lửa phun trào rồi lại chìm vào tĩnh lặng.
Lát sau, chàng lại mở miệng xác nhận: “Linh Ngữ Cung.”
“Núi Độ Sóc.”
“Biển Vô Cực.”
Bích Đào: “…”
Nàng khó khăn nuốt nước bọt.
[Hỏng rồi, nghe không giống tên người nữa rồi!]
“Huynh đói rồi phải không, ta đi lấy đồ ăn cho huynh.”
Bích Đào “vèo” một cái chui ra ngoài.
Nàng đoán Minh Quang đang dò xét, nhưng nàng thật sự không hiểu, chỉ biết bỏ chạy.
Chạy được nửa đường, Bích Đào thả chậm bước chân, tự bật cười.
“Ta hoảng cái gì chứ?”
“Không biết thì không biết!”
Nàng cũng chẳng có hứng biết.
Bích Đào không đến phòng bếp ép nước củ cải.
Nàng chẳng quan tâm Minh Quang đói bụng hay không. Tuy có cảm tạ chàng, nhưng nàng đâu phải nha hoàn chăm sóc chàng.
Dù sao tà giáo đã sụp, nàng phải nhanh chóng tìm kho, lấy tiền rồi chuồn mau.
Thực ra Bích Đào tìm kho mấy ngày nay, chỉ thấy kho nhỏ chứa quần áo của đám tà giáo, không hề đáng tiền.
Sau đó nàng đoán có lẽ tiền cất ở phòng Thất quản sự, nên cũng không vội.
Khó khăn lắm chờ Thất quản sự ch‧ết, nàng chưa kịp kiểm tra, đã bị Băng Kính dọa Minh Quang sắp ch‧ết, rối như gà mắc tóc chạy đến chỗ chàng.
Canh giữ chàng một ngày một đêm, kết quả chàng chẳng sao, giờ tỉnh rồi, còn giở trò tâm cơ với nàng.
[Chẹp!]
Bích Đào chui thẳng vào phòng Thất quản sự tìm kho.
Thất quản sự đã bị lôi đi.
Phòng vẫn hôi thối, nhưng mùi tiền thì thơm nức. Bích Đào ngửi thấy mùi tiền trong mộng, bắt đầu lục soát.
Quả như nàng đoán.
Kho ở trong phòng Thất quản sự. Không phải cơ quan gì đặc biệt, chỉ cần dời giá sách, phía sau là mật thất nhỏ. Trong mật thất có hơi chật chội. May mà có ba rương lớn xếp cạnh nhau.
Bích Đào lao tới, xoa tay, phấn khích mở rương đầu tiên… hóa ra là rương chứa các cuốn sách rách.
Lẽ nào Thất quản sự thật sự từng làm tiên sinh dạy học?
Bích Đào vội mở rương thứ hai…
“!”
Lần này đúng là tiền.
Những thỏi bạc xếp ngay ngắn, toả ra ánh sáng lấp lánh mê người trong mật thất.
Bích Đào vứt hết mọi thứ ra sau đầu, mở rương còn lại, thấy nửa rương vàng thỏi, rồi đắm mình trong biển tiền tài.
Hai lạng bạc mua được hai xe vàng mã cho lão bà bà, bao nhiêu bạc và vàng này, có thể mua được bao nhiêu là vàng mã.
Còn có thể mua được bao nhiêu bát hoành thánh thịt, bao nhiêu cái chân giò nướng.
[A a a a!]
Bích Đào hưng phấn mơ về cuộc đời tươi đẹp sau này.
Minh Quang tìm được y bào để sẵn bên giường, mặc vào. Hóa ra là kiểu của tà giáo, áo nền trắng viền xanh. Nhưng giờ chẳng có lựa chọn khác, may là áo đủ rộng.
Minh Quang chỉnh trang, tóc dùng ngọc trâm vấn lại, ngồi cạnh giường chờ đợi.
Chàng đợi Bích Đào trở lại.
Mong nàng mang về thứ “nước” gì đó.
Nghĩ đến đây, khóe môi Minh Quang khẽ cong, rất nhẹ.
Rồi chàng nhanh chóng mím môi theo thói quen, phân tích tình hình.
Chắc hẳn nàng không nhớ gì cả.
Ngay cả tỷ muội tốt Chiêm Khôi cũng quên mất.
Lại là chú Lôi Văn ư?
Không đúng, đám tiên vị U Thiên xem nàng như tròng mắt, sẽ không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội ra tay.
Vậy là… thiên hồn bị tổn thương.
Minh Quang chợt hiểu, rồi vẻ mặt có chút phẫn uất, khẽ nhíu mày. Chắc do tiên nguyên quá yếu, không chịu nổi truyền tống, khiến thiên hồn bị tổn thương.
Nhưng nghĩ đến nguyên nhân, Minh Quang giận nàng không biết phấn đấu.
Đã dự Đại hội Trạch Tiên, sao còn cố chấp tìm chàng nói chuyện tình ái, nếu không phải vì nàng…
Minh Quang nghĩ đến đây, vô thức sờ nốt ruồi dưới cằm.
Rồi chàng như bị sét đánh, vẻ mặt khó tả, vội rụt tay khỏi nốt ruồi đỏ.
[Hồ đồ!]
Xưa kia nàng thích đứng trên vai chàng, dùng tay nhỏ bằng nhánh đào khẽ chọc nốt ruồi, nhưng chàng không ngờ nàng hóa thành nữ tử, còn dám dùng miệng gặm.
Không có cầu tiến, lòng tràn ngập tình niệm, kiếm tẩu thiên phong, uổng phí thời gian, rõ ràng thông tuệ như vậy mà bao năm chỉ lên được tu vi Linh Tiên.
Minh Quang vốn thấy Bích Đào tiên tử quấn lấy chàng là kẻ ngũ âm chí thịnh, đắm mình truỵ lạc.
Giờ biết nàng là tiểu nhân cành đào, chưa kịp vui mừng vì “cố hữu trùng phùng”, đã bắt đầu oán trách nàng bao năm chơi bời lêu lổng, được chăng hay chớ.
Hồi đó hai người cùng học công pháp thủ ấn truyền thừa của tiên tộc cổ, Minh Quang luôn học chậm, vận dụng kém hơn nàng.
Minh Quang quen theo khuôn phép, vững vàng. Bích Đào vừa biết một chút đã chạy đi chiến đấu với cua linh đỏ.
Thắng thì cả hai ăn cua, thua thì bắt chước tư thế của Minh Quang từng ly từng tí.
Lúc đó Minh Quang mò mẫm, không biết dùng tiên linh, chẳng hay thuộc tính mộc của Bích Đào không hợp sao chép thủ ấn và chiêu thức của chàng.
Trước đó trong hầm, Minh Quang còn kinh ngạc vì nàng nghiên cứu kỹ công pháp chiêu thức của chàng.
Giờ nhìn lại, nàng vẫn dùng nguyên xi, chẳng buồn sửa lại cho hợp thuộc tính.
Minh Quang chỉ thấy dở khóc dở cười.
Nàng tu luyện quá qua loa. Với thiên tư của nàng, đáng lẽ sớm đã thăng lên tu vi Thần Tiên.
Tuy tiên vị thăng cấp khó như lên trời, càng cao càng khó, chênh lệch tiên linh giữa các tiên vị như biển cả với mương máng.
Nhưng từ Chí Tiên đến Thần Tiên, nếu nỗ lực một chút, không đến nỗi trăm năm chưa thành.
Chàng luôn nghiêm khắc với bản thân, sinh ra đã là Thiên Tiên nhưng không biết vận dụng lực lượng, nhờ ngày đêm không ngừng nghỉ, giờ chỉ cách địa vị Huyền Tiên một cơ duyên.
Đây cũng là lý do tiên tộc Cửu Thiên thần phục, thế hệ trẻ xem chàng làm gương.
Minh Quang khổ tu trăm năm, dùng trận Ngũ Lôi dập tắt dục vọng, nghĩ đến Bích Đào ngoài quấy nhiễu chàng còn giao du khắp Cửu Thiên, làm bậy làm bạ, ngón tay vô thức siết chặt y bào mà thất thần.
Chàng nhớ nàng đứng trên vai, cầm nhánh đào rách kề cổ chàng như chuỷ thủ, bắt chàng thề, cả đời chỉ có tiểu nhân cành đào là tri kỷ.
Kết quả nàng kết bạn khắp nơi, đông vui náo nhiệt, còn kéo bè kết phái đối đầu với chàng.
Minh Quang không biết đã bao năm mới trải qua cảm xúc phập phồng như sóng biển, ngồi đó tỉ mỉ ngẫm lại mọi thứ thời gian qua.
Lúc thì mím môi, kìm nụ cười. Lúc thì nhíu chặt mày, khó nguôi tâm hỏa.
Vì thiên hồn của Bích Đào bị tổn thương, không biết gì về thi đấu mà chàng lo lắng sốt ruột, lại thấy nàng hành sự xảo quyệt nhưng có chừng mực, một lưới bắt hết lũ tà giáo thật sự lợi hại.
Ngoài cửa ánh chiều dần ngả về tây, Minh Quang điều chỉnh đôi chân tê dại, nhìn ra cửa.
[Sao nàng vẫn chưa về? Không phải đi lấy đồ ăn, nước ép gì đó sao?]
Lát nữa nàng đến, Minh Quang đã nghĩ cách nên nói năng với nàng thế nào.
Giờ thiên hồn của nàng bị tổn thương, không nhớ gì cả. Minh Quang nghĩ lại, chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Thứ nhất, những tiên giai mang ký ức đầu thai, có không ít kẻ bại trận vì ký ức. Tâm tư nàng thông tuệ linh hoạt, chỉ cần nói rõ mục đích cuối cùng, chưa chắc đã ảnh hưởng đến thi đấu.
Đây là cơ hội tuyệt hảo thăng tiên vị, với trí tuệ của nàng, sớm muộn cũng sẽ chiến thắng.
Thứ hai, dù Minh Quang không biết ở Thiên giới tình ý của nàng bắt đầu từ đâu, để rồi cố chấp suốt trăm năm, nhưng nhìn lại chuyện hai người ở hạ giới, tuy nàng hành sự càng thêm quái dị, nhưng không có ý tình ý với chàng.
Vậy họ có thể ở chung như xưa.
Minh Quang nghĩ thông, cuối cùng cong khóe môi. Trong căn phòng vắng lặng, chàng lộ ra nụ cười đầu tiên tuy vụng về nhưng chân thành sau bao năm.
Như cây khô gặp mùa xuân, băng tan tuyết hóa, thanh vân lộ ánh trăng, ngọc thụ chi lan.
Nàng không ch‧ết.
[Tốt quá!]
Nghĩ đến sau này hai người có thể trở lại như xưa, Minh Quang cảm nhận thế nào gọi là mừng rỡ như điên.
Tư vị vui sướng cũng ngọt ngào, như viên kẹo nàng vượt ngàn khó khăn mang đến cho chàng thời ấu niên ở Thiên giới.
Chàng ấp ôm niềm vui không kìm được, thậm chí đắc ý mà chờ đợi Bích Đào.
Đợi cả đêm bên mép giường, nhưng không giống như đêm mưa rền gió dữ năm xưa, đợi được tiểu nhân cành đào “phá kết giới” mà đến.
Sáng hôm sau trời chưa sáng, thứ lọt vào phòng Minh Quang là ánh lửa ngút trời.
Băng Kính cùng hai tiểu tướng Lôi Bộ xông vào, nói với Minh Quang: “Bên hầm cháy lớn, mọi người chạy thoát qua cửa sau rồi.”
“Minh Quang Thiên Tiên, ngài có chỗ để đi không?”
Trong khoảnh khắc, dưới sự nôn nóng dò hỏi của đám người Băng Kính, Minh Quang vẫn chưa hiểu nổi tình hình hiện tại.
Băng Kính nhanh chóng giải thích: “Bích Đào đã nói với thủ vệ ở cửa thành, người trong viện đi ngõ sau ra khỏi thành vào núi.”
“Nàng ta bảo ta hỏi ngài…”
Băng Kính nói đến đây, vẻ mặt mang chút oán giận Bích Đào, sao nàng có thể đối xử với Minh Quang thế này?
Đây có khác gì bỏ rơi đâu?
Nhưng tình thế khẩn cấp, lửa ngoài kia càng cháy lớn, không rút nhanh e là sẽ nguy hiểm.
Băng Kính đành theo lời dặn dò của Bích Đào: “Nàng ta nói nếu ngài có chỗ đi, cứ tự rời đi, có… có duyên gặp lại.”
Minh Quang ngồi cạnh giường, một lát sau thì bật cười.
Chàng tức đến mức phải bật cười.

Bình Luận

0 Thảo luận