[Cái gì sắp ch‧ết?]
[… Ai sắp ch‧ết?]
Ngay cả Đại Nhãn Nhi và Tiểu Nhãn Nhi có thân thể gầy yếu như gà con, thể chất lúc nào cũng sẵn sàng “dũng cảm hội kiến Diêm Vương”, mấy ngày nay uống thuốc giải cũng hoạt bát như điên. Minh Quang có thể chất mạnh mẽ, dù bị trọng thương và nhiễm bệnh, vẫn có thể thoát khỏi dây trói, sao lại sắp ch‧ết được?
“Ngươi nói gì đi chứ!”
Băng Kính thấy Bích Đào thờ ơ, lo lắng đến dậm chân, lại nhớ đến tối hôm đó hai người…
Băng Kính đấm một quyền lên vai Bích Đào.
“Sao ngươi lại là loại người này! Ngươi với chàng… đã như thế, sao ngươi lại chẳng chút lo lắng?”
Thậm chí Băng Kính lại nghĩ đến tiên vị công đức của U Thiên, mấy ngày nay được Bích Đào giấu trong kim ốc tàng kiều, trăm bề hầu hạ. Nàng ta lập tức nhìn Bích Đào bằng ánh mắt như nhìn một tên khốn.
Trong ánh mắt đó tràn ngập vẻ buộc tội, như thể chính nàng ta bị Bích Đào phụ lòng.
“Minh Quang không phải người ngươi có thể tùy tiện đùa bỡn! Nếu ngươi phụ chàng, Lục Bộ ở Cửu Thiên sẽ không tha thứ!”
“Ta là người đầu tiên không đội trời chung với ngươi!”
Nàng ta ái mộ Minh Quang, từ nhỏ được nuôi dưỡng như thê tử và trợ thủ của chàng, nhưng cũng thật lòng kính trọng chàng.
Dù tối đó thấy Minh Quang bị bắt gặp ngay tại hiện trường, tay vẫn luôn ôm Bích Đào, dùng áo bọc quanh người nàng, nàng ta đã chấp nhận sự thật Minh Quang không phải là phu quân tương lai của mình.
Một nữ tử khiến Ngũ Lôi thần phục, tuyệt không phải kẻ yếu đuối sa lầy trong tư dục tình ái.
Đau lòng thì có, nhưng nhiều hơn là bối rối khi “tương lai đã định” bị lật đổ.
Lột bỏ lớp vỏ tình ái nông cạn, Minh Quang vẫn là quân chủ nàng ta muốn theo đuổi.
Băng Kính nói xong, vô thức sờ bên hông, nơi có thanh kiếm nàng ta tiện tay lấy được khi đi bắt “chuột” mấy ngày nay.
Dù không sánh bằng Lôi Quang Kiếm ở Thiên giới, chém một kẻ phụ tình cũng đủ rồi.
Tuổi cô nương này không còn nhỏ, nhưng được nuôi dưỡng đơn thuần đến cực điểm. Trong tiên tộc cổ, người càng có tiên giai cao, càng cần tâm tư thuần khiết. Được Khôn Nghi Tả Tướng Quân, Thiên Đạo của vạn giới, đích thân dẫn dắt, tất nhiên nàng ta là “người thừa kế tiên chức” hoàn mỹ nhất.
Yêu ghét rõ ràng, căm ghét cái ác như kẻ thù.
Nói rồi, nàng ta định động thủ với Bích Đào, kẻ phụ tình này.
Bích Đào: “…”
Nàng không hề thờ ơ, chỉ giỏi biểu hiện núi lở trước mặt mà sắc mặt không đổi mà thôi.
“Ngươi không đi gặp chàng lần cuối sao?” Trên gương mặt Băng Kính như phủ mây đen sấm sét, nhìn Bích Đào đầy áp bức, thật sự toát lên chút khí thế của Lôi Đế, Lôi Vương.
Nhưng mấy ngày “kề vai tác chiến” với Bích Đào, nàng ta đã thay đổi cách nhìn, không muốn đối kiếm với nàng, mắt lại đỏ hoe như sắp chảy máu.
Giữa tiếng khóc kể của Băng Kính, Bích Đào sực nhớ, hình như… nàng đã hứa tìm đại phu kiểm tra kỹ chứng động kinh của Minh Quang.
Nhưng vì quá hứng thú bắt “chuột”… mà quên sạch sành sanh.
Động kinh mà phát bệnh thật sự có thể ch‧ết người.
Bích Đào từng chứng kiến một lần, người đó không kịp cứu chữa, cắn đứt lưỡi, bị máu mình làm sặc ch‧ết.
Đúng, bị sặc máu!
Nếu Minh Quang thật sự bị động kinh, cắn đứt lưỡi rồi sặc máu, đúng là sẽ ch‧ết.
Bích Đào bị Băng Kính lôi kéo, “vừa lăn vừa bò” chạy đi gặp Minh Quang “lần cuối”.
Lúc này, trên Cửu Thiên, Ngân Hán Cổ lại một lần nữa nổ tung rực rỡ.
Dù sao người gặp chuyện là Minh Quang.
Chàng là người của tiên tộc cổ trên Cửu Thiên, ngay cả tiên vị công đức cũng ngầm thừa nhận chàng là Tiên Đế tương lai.
Chưa nói đến xuất thân “cao quý” thế nào, chỉ riêng những năm gần đây, Tiên Đế trấn thủ Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ không xuất hiện, Khôn Nghi Tả Tướng Quân ngao du vạn giới, hầu hết công việc điều hành ở Cửu Thiên đều do Minh Quang đích thân đảm nhiệm.
Dù chưa lĩnh tiên chức, gánh nặng trên vai chàng chẳng hề nhẹ nhàng.
Hơn nữa, chàng hành tẩu giữa Cửu Thiên và vạn giới, mọi việc xử lý đâu ra đấy.
Có thể khiến đám lão già ngoan cố của tiên tộc cổ thần phục, lại khiến tiên vị công đức của U Thiên nhiều năm không gây ra sóng gió, tín đồ của chàng không nói đến hạ giới, riêng Thiên giới cũng đã rất đông đúc.
Nếu ví với hoàng tộc ở hạ giới, chàng gần như là “Thái tử nhiếp chính” xử lý triều chính, chỉ chưa kịp sắc phong.
Lần này tranh cãi kịch liệt hơn mấy lần trước, vài tiên vị cấp cao cũng vào cuộc. Thậm chí có người thông báo cho Khôn Nghi Tả Tướng Quân đang ngao du vạn giới.
Dù sao Tiên Đế Thanh Minh và Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ đã hợp nhất, vốn mặc kệ mọi chuyện.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế có quyền vị ngang bằng thì không biết hồn phách phiêu diêu nơi đâu.
Có người dùng Ngân Hán Cổ theo dõi Minh Quang, thấy chàng thổ huyết. Thân phàm mà bị hộc máu đa phần là không thể cứu vãn.
Dù Minh Quang là Thiên Tiên, nếu thật sự ngã ở hạ giới, lần này cũng không đến nỗi không thể quy thiên.
Nhưng nếu không giữ được tu vi Thiên Tiên, ít nhất trong vòng ngàn năm, chàng sẽ vô duyên với tiên chức cấp cao, sao có thể vượt lên trên để trở thành “Thái tử” thật sự?
Tiên Đế sắp hợp nhất lục dục ngũ thức với Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ thành một thể, không còn can thiệp hay quan tâm đến vạn giới, thậm chí là Thiên giới.
Không biết khi nào ngài ấy sẽ thực hiện lễ tế Quỹ.
Nếu gặp phải lễ tế Quỹ của Tiên Đế, lại đúng lúc diễn ra Đại hội Trạch Tiên, tiên tộc cổ phải kịp thời đưa ra một người có thể trấn áp, dẫn dắt mọi người ở Cửu Thiên trước khi Thiên giới rối loạn.
“Ta đã nói Bích Đào tiên tử này yêu khí quá nặng, gây họa hạ giới, lật tung gió tanh mưa máu, cuối cùng làm hại Minh Quang Thiên Tiên rồi!”
“Trời ơi, Minh Quang Thiên Tiên xuống hạ giới, liên tục bị thương, trước đó khi bị nhốt trong hầm thì bị Bích Đào hành hạ bao phen, thân phàm sao chịu nổi trọng thương cộng thêm nhiễm cả ôn độc?”
“Nếu Minh Quang thật sự ngã ở đây… Ta thề, dù Bích Đào quy thiên, ta cũng không đội trời chung!”
“Phi! Ngươi còn không đội trời chung, ngày sau Đào Đào thật sự quy thiên, ngươi chỉ có quỳ trước nàng ấy thôi!”
“Hừ, đúng là được mở mang tầm mắt, một tiểu Linh Tiên lại kéo bè kết phái không ít. Quy thiên ư? Thật sự phiên vân phúc vũ gi‧ết hại chân long, ả ta về cõi Tây mới đúng!”
“Ngân Hán Cổ phân biệt trung gian, các ngươi nói nhiều cũng vô dụng, Bích Đào vẫn ở trên bảng xếp hạng, còn đang từ từ tăng lên kia!”
“Đừng vội, e là Tứ Trị Công Tào, Lục Án Công Tào, và các tiên trưởng giám sát cuộc thi chưa thống kê người vô tội bị ch‧ết…”
Bên trên ồn ào đau đầu, Chu Minh và các tiên vị U Thiên không tham gia thi đấu, nhìn xếp hạng của Bích Đào mà tim đập thình thịch.
“Minh Quang đúng là phế vật! Đừng làm chậm trễ Đào Đào thu tin lực chứ, ta thấy nàng ấy tăng không ít đâu.”
“Đúng thế, mang danh Thái tử Thiên giới, xuống dưới bị bệnh là ch‧ết, liên quan gì đến Bích Đào của chúng ta?”
“Lần thi này vốn là vượt kiếp sinh lão bệnh t‧ử, lấy tín lực từ vạn dân, hắn bị quấy nhiễu nên ch‧ết thì sao, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, chỉ trách hắn đoản mệnh.”
“Ha ha ha… Không biết sao ta có chút hả hê, không kìm được, thứ lỗi…”
“Ta sớm không đã không ưa việc Đào Đào thích cái quan tài đó, U Thiên có bao nhiêu tiên vị, không được thì ghép đôi nàng ấy với Chu Minh Tiên Đốc. Ta thấy còn mạnh hơn Minh Quang gấp trăm lần.”
“Đến lúc đó, Đào Đào quỷ kế đa đoan, cùng Tiên Đốc đa mưu túc trí liên thủ, khuấy cho Cửu Thiên gà chó không yên!”
Chu Minh: “… Cút!”
Một đám vô lương tâm.
Nhưng y cũng thấy nếu Minh Quang thật sự xảy ra chuyện, cùng lắm là lật thuyền trong mương mà thôi.
Đáng đời!
Nếu ở Thiên giới Minh Quang để Bích Đào hôn vài cái cho đàng hoàng, không làm tiên nguyên nàng nứt vỡ, Bích Đào có mất trí nhớ vì tổn thương thiên hồn không?
Nếu Bích Đào không mất trí nhớ, ở hạ giới gặp Minh Quang, chẳng phải sẽ tìm mọi cách dâng những thứ tốt nhất trên đời cho chàng sao?
Lỡ lúc đó thật sự thắng, có khi còn vì dỗ Minh Quang vui mà nhường cả thắng lợi.
Nếu thế, Chu Minh mới thấy thật sự nghẹn lời.
Hơn nữa, Chu Minh nheo mắt, ngọc bội đỏ va vào gò má, che đi lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Ý cười xảo trá khó khăn giấu đi, giữ được thể diện của một vị Tiên Đốc.
Nhưng vẫn không nhịn được vỗ đùi dưới bàn.
[Mất trí nhớ tốt thật!]
Y thấy dù các tiên trưởng giám sát cuộc thi kiểm tra một ngàn tám trăm lần, cũng chẳng tìm ra chỗ vi phạm của Bích Đào.
Tiểu nha đầu đó giỏi nhất là lách kẽ hở.
Mất ký ức ở Thiên giới, tính cách cũng không thay đổi chút nào.
Chỉ nhìn thủ đoạn nàng chọn đã biết xảo quyệt ra sao.
Nàng đã tự tay gi‧ết người ư?
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ tự tay hạ sát mụ buôn người tội ác tày trời, gi‧ết mụ ta là thay trời hành đạo.
Còn đám tà giáo mắc bệnh hay ch‧ết thì liên quan gì đến nàng?
Bích Đào cũng chẳng hề chỉ lo cho thân mình, nàng cũng nhiễm bệnh mà.
Nàng uống thuốc khỏi bệnh, đám kia thể chất kém tự ch‧ết, chỉ có thể xem như ch‧ết vì “bệnh kiếp”.
Hơn nữa, chiêu lợi hại nhất của Bích Đào khiến Chu Minh phục sát đất là dù nàng bắt nhóm tà giáo, ném vào hầm, cũng chưa từng ngừng cung cấp “thuốc giải”.
Nàng luôn sai Võ y sư sắc thuốc, còn thuốc có hiệu quả hay không, đủ liều hay không, càng không liên quan đến nàng.
Ngay cả Thất quản sự, cái bánh kéo dài hơi tàn mà nàng sai người ném cho, cũng được lăn qua lớp bột thuốc.
Cứu chữa là thật, nhưng không cứu sống.
Chu Minh nhìn Ngân Hán Cổ thấy ngứa răng ngứa lợi mà cắn môi.
Y thấy ngứa ngáy trong lòng, hận không thể cùng Bích Đào xuống hạ giới “chơi một phen”, qua Ngân Hán Cổ cũng thấy lần này Bích Đào sảng khoái tột cùng.
Nhưng… Minh Quang đã hộc máu, còn hộc ra mấy ngụm lớn, mà nửa ngày trôi qua, trông chẳng giống sắp ch‧ết là sao?
Mà hộc máu xong, khuôn mặt đó lại càng ngày càng hồng hào là sao?
“Không phải hộc máu là sắp ch‧ết ư…?” Bích Đào bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Võ y sư là du y chân chính, không phải lang băm có thuật thấp kém.
Hoàng cung từng triệu ông ban chức Thái Y mà ông không nhận, y thuật đúng là hàng thật giá thật.
Dĩ nhiên, đó là ông tự nói.
Nhưng ông thật sự có bản lĩnh, “Đại ca” của Bích Đào được ông điều dưỡng đến nay đã có thể múa kiếm.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng cho Minh Quang, Võ y sư đưa ra kết luận chắc chắn.
“Người không sao, thể chất mạnh khoẻ như trâu, máu phun ra là máu bầm, do vết thương trước đó thôi.”
Thấy Bích Đào vẫn không yên tâm, cô nương bên cạnh lại nhìn với ánh mắt giương cung bạt kiếm, Võ y sư lại bắt mạch hồi lâu, rồi nói: “Căn bệnh duy nhất là tâm tư rối loạn, can khí tích tụ, tựa hồ gặp chuyện kinh sợ, hoang mang không giải được khúc mắc.”
“Chờ ta kê hai thang thuốc sơ gan hoạt lạc, trấn tĩnh an thần, bảo đảm khi tỉnh lại, sức trâu cũng không dùng hết.”
Võ y sư không biết thế nào lại hiểu ngầm người trên giường là người thương của Bích Đào, nhìn nàng bằng ánh mắt lấp lánh “ngươi và ta đều hiểu”.
Ông nói: “Hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện sau này, yên tâm, người này và Đại ca của ngươi đều là nam tử tinh mãnh nhất ta từng gặp, dương khí thượng hành, mạch khí cương mãnh, ai cũng tốt cả.”
“Đều tốt!”
Bích Đào: “…” [Thanh danh của mình e là không tốt nổi. Lão già không biết xấu hổ này!]
Nhưng nàng cũng chẳng giải thích.
Đuổi Võ y sư đi, nàng vội quay đầu “mắng” Băng Kính.
“Sau này nói chuyện, có thể dựa vào sự thật được không? Ngươi dọa ta sợ đến què chân đây này.”
Băng Kính mang vẻ mặt xấu hổ, đỏ bừng bừng.
Đặc biệt nghe Võ y sư nói Minh Quang dương khí thượng hành, mạch khí cương mãnh.
Nghĩ đến tối đó thấy Bích Đào và Minh Quang ôm nhau, lại nghĩ đến tiên vị U Thiên cả ngày quấn quýt với Bích Đào như huynh muội.
Do dự nửa ngày, nàng ta vẫn nói: “Ngươi thế này không được, phải chọn một người đi.”
“Cái gì?” Bích Đào khó hiểu nhìn nàng ta.
“Hai nam nhân, ngươi phải chọn một. Tuy tiên nhân chúng ta thuận theo âm dương hòa hợp tự nhiên sinh sôi, nhưng thiên quy có nói, không được âm dương tụ tập, giao tiếp hỗn loạn… l‧oạn l‧uân, đó là phạm tội d‧âm loạn.”
“Ngươi đừng học Quảng Hàn Thần Tiên. Tuy gã từng giao du với vài tiên tử nhưng chưa kết duyên với ai, cũng không có lần nào lăng nhăng với hai tiên tử cùng một lúc.”
“Hơn nữa, Quảng Hàn Thần Tiên là hậu nhân của Nam Đẩu Tinh Quân. Bởi vì tiên chức trong mười vạn năm qua đã hợp nhất nhiều lần, tương lai sẽ quản Nam Đẩu Lục Tinh. Thiên phú là dự tri và đo lường, tất nhiên biết cách làm thế nào để không phạm thiên quy.”
“Bất kể làm gì, dựa vào Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ mà tính toán, gã đều tránh được, nên mới không kiêng nể như vậy.”
Nói thẳng ra cũng là kẻ lách kẽ hở của thiên quy.
Nếu Quảng Hàn Thần Tiên ở đây, chắc chắn sẽ ôm trán than dài vì thiên phú bị lộ tẩy triệt để.
Băng Luân không thông minh, muội muội Băng Kính còn ngốc hơn.
Mới ở cùng người ta vài ngày đã như cái rổ thủng, đào tim đào phổi.
Giờ thì hay rồi, cả Cửu Thiên biết Quảng Hàn Thần Tiên dựa vào thiên phú dự tri, không tuân thủ thiên quy mà làm bừa.
Đáng tiếc lúc này Bích Đào nghe mà không hiểu ra sao.
Mỗi chữ nàng đều nghe rõ, nhưng ghép lại chẳng hiểu gì cả.
Nàng quen treo nụ cười thông suốt, cái khó ló cái khôn mà nắm tay Minh Quang đang ngủ say lộ ra ngoài chăn.
Nàng cầm trong tay, vuốt ve ngón tay thon dài, nhìn Băng Kính đang hăng say nói: “Khụ, giờ thì… Ta muốn thân cận với Minh Quang, ngươi ra ngoài trước đi?”
Băng Kính như hạc tiên bị bóp cổ, “á” một tiếng, ngừng “khuyên giải” Bích Đào.
Dù trong lòng chấp nhận Minh Quang không còn là “của mình”, nhưng bao năm ngưỡng mộ và theo đuổi không thể tan biến trong một đêm.
Nàng ta bị Bích Đào kích thích, suýt khóc, cổ họng phát ra tiếng “hức hức” như chó con rồi bỏ chạy mất.
Bích Đào thở phào, buông tay Minh Quang.
Nhưng Băng Kính không biết sao, chạy nửa đường lại quay lại.
Nàng ta xông vào, giấu đầu lòi đuôi che mắt nhưng hai mắt lại lộ ra qua kẽ tay.
Không thấy gì bất nhã, nàng ta mới bỏ tay xuống, nói: “Ta luôn muốn hỏi ngươi, hôm chúng ta xuống hạ giới, Băng Luân đã nói gì với ngươi?”
Bích Đào: “…”
[Băng Luân là… cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=26]
Biết nói thì chắc là người nhỉ! Nhưng Băng Luân là ai?]
Bích Đào nuốt nước bọt, lại nắm tay Minh Quang, thấy chưa đủ “kích thích” Băng Kính, trơn tru luồn tay vào chăn của Minh Quang, véo một cái vào eo chàng.
Minh Quang trong cơn mê man, hô hấp thay đổi, vô thức hừ một tiếng.
“Ca ca ta đẩy ta vào đội ngũ Lôi Bộ trước, bảo có lời muốn nói riêng với ngươi, ca ta đã nói gì…” Băng Kính nghe thấy âm thanh lạ, thấy tay Bích Đào trong chăn Minh Quang, còn ở vị trí đó…
“!”
“Ngươi!”
“Hừ!”
Băng Kính “vèo” một cái chạy mất.
Bích Đào cuối cùng cũng thở phào.
Nhưng khi nàng định rút tay ra, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt.
Minh Quang dùng sức rất lớn.
Hơi thở của chàng trở nên gấp gáp, ngực phập phồng kịch liệt, không như đang nằm, mà như đang chạy.
Liều mạng mà chạy.
“Đừng…”
Chàng thật sự đang chạy.
Trong giấc mộng sương mù mờ mịt, chàng đang chạy gấp.
Lần này thân hình chàng lớn hơn, nhưng tay chân vẫn ngắn ngủn đến tội nghiệp.
Chàng vẫn chạy chậm như thế.
Nhưng lần này, trong mộng, mây mù không thể xua tan đã tan biến.
Chàng thấy một bóng dáng cao gầy, lạnh lùng cô tuyệt, đang bước đến.
Vẻ mặt sắc lạnh như đao, đứng từ trên cao khóa chặt Minh Quang, giữa trán hiện một vệt kiếm thẳng đứng, đâm mạnh vào cơ thể nhỏ bé của chàng.
“Ngươi vừa sinh ra, ta đã biết ngươi không sánh được với huynh trưởng thông tuệ thiên tư.”
Nữ tử vấn cao búi tóc, giữa áo bào đen như mực và lọn tóc bay bay, lôi văn màu vàng hiện lên, ngưng tụ thành kim long, vây quanh thân, hung dữ gầm thét với Minh Quang.
Dường như muốn xông thẳng lên trời.
Minh Quang chỉ cảm thấy như bị ánh mắt bà đâm xuyên thấu liên tiếp.
Nhưng lời bà nói tiếp theo khiến Minh Quang như bị tuyên phạt tại chỗ thành tội nhân tội ác tày trời.
“Nhưng ta không ngờ, chỉ chớp mắt không để ý, ngươi đã lười biếng tu hành, chơi bời mất chí, còn kết bạn với thứ hỗn độn khó có thể ngưng linh, không phân thanh trọc.”
Minh Quang như bị Ngũ Lôi oanh đỉnh.
Rõ ràng người trước mặt là thân nhân chàng ngày đêm mong nhớ bao năm, từ khi sinh ra chưa từng gặp, nhưng lúc này, trước áp lực và lửa giận khổng lồ, chàng không thể ngẩng đầu.
Điện quang lóe rực, sấm vang chấn động bên tai.
Môi Minh Quang khẽ động, cổ họng nghẹn ngào: “Mẫu thân… xin lỗi.”
Nhưng cuối cùng chàng chẳng nói được gì, bởi câu tiếp theo của nữ tử đó là: “Nếu ngươi không thể tự giữ mình, để ta giúp ngươi chặt đứt dục vọng mê võng này.”
Nói rồi, con kim long đã ngưng tụ thành hình trên người bà thực sự phóng lên trời, hóa thành một luồng kim quang xé ngang thiên không, lao về phía bóng cây che trời phủ đất.
“Không!”
“Mẫu thân!”
“Không!”
Chàng khó nhọc bước từng bước trong mộng, nhất thời ngũ tạng như bốc cháy, cuộn trào đau đớn.
Máu tươi phun ra khỏi miệng, lại mang vị ngọt chàng từng nếm từ “người bằng hữu” trước đó.
Chàng to gan lớn mật, lo sợ không yên nắm chặt cổ tay nữ tử mang sắc mặt nghiêm nghị, nắm thật chặt, lực rất mạnh.
Đó là lần đầu tiên từ khi sinh ra, chàng “thân cận” với mẫu thân mình như thế.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, thứ đón chờ chàng là Ngũ Lôi quán thể.
Một hài tử chỉ mấy tuổi không thể chịu nổi cơn đau nứt hồn toả cốt ấy. Dù là Thiên Tiên bẩm sinh, chàng vẫn chưa biết cách vận dụng năng lực hủy thiên diệt địa.
Trong Ngũ Lôi quán thể, huyết nhục chàng tan rã.
Chàng tưởng mình sắp ch‧ết, nhưng vẫn nhìn lên thiên không.
Chàng thấy kim long thu lại thành một luồng kim quang, rồi ngưng tụ thành tia lôi điện mảnh như sợi tóc, đâm thẳng vào tán cây đào lớn trên núi Độ Sóc ở Quân Thiên.
“A…”
Chàng mở miệng, nhưng không kêu đau thành tiếng.
Cổ họng bị lôi điện xé rách, chưa thể lành lại để phát âm, nhưng tiếng kêu đau không lời ấy, là vì “đồng bọn” mà thốt ra.
Minh Quang sinh ra đã hiểu biết, vừa ra đời hóa thành hình hài trẻ nhỏ, tự sinh hoạt trong Huyền Huy Điện.
Nhưng trong cung, tiên nga tiên quân quá nhiều, còn chàng… học gì cũng vụng về bất kham.
Ký ức truyền thừa trong đầu cũng không thể tiêu hóa và dung hợp thuận lợi.
Thậm chí chàng không biết điều động lực lượng của Thiên Tiên.
Chàng không dám tu luyện trong Huyền Huy Điện, sợ bị người khác chế giễu.
Lại không đi xa được, cuối cùng tìm một cây đào lớn ít người qua lại, cạnh bờ biển để tu luyện.
Dù tiểu thiếu niên “trưởng thành trầm ổn” thế nào thì cũng chỉ là một hài tử.
Ngoài tu luyện bên bờ biển, chàng còn nhặt được khá nhiều “phế vật vô dụng”, mang về Huyền Huy Điện giấu dưới gối để chơi.
Khi đó chàng đã biết bên trong vỏ sò chứa âm thanh sóng triều.
Chàng lén nếm thử cua linh đỏ, không cố ý, chỉ là khi tu luyện thử gọi lực lượng, vô tình làm chín cua trên bãi biển.
Thơm quá, chàng đã không kìm được.
Từ khi sinh ra, chàng chỉ ăn cháo mềm nhũn vô vị nhưng đầy ắp tiên linh do tiên nga, tiên quân chuẩn bị.
Mỗi đêm chàng chơi với những thứ đó để đi vào giấc ngủ, thậm chí nghĩ mình cũng như chúng, chỉ là “phế vật”.
Rõ ràng mẫu thân rất không hài lòng về chàng. Khi chàng sinh ra, bà chỉ liếc vài cái, thở dài rồi rời đi.
Nhưng chàng không lơ là tu luyện.
Chàng rất nỗ lực, muốn đuổi kịp ca ca Đông Quân dù chàng chưa từng gặp người ca ca ưu tú hơn mình vô số lần khiến mẫu thân thất vọng thở dài khi chàng ra đời ấy.
Chàng nghĩ thiên tư không đủ thì có thể bù đắp bằng sự siêng năng.
Đến lúc mẫu thân thấy chàng nỗ lực, liệu có khen ngợi chàng chăng?
Trong ký ức truyền thừa của tiên tộc cổ, không thiếu ký ức nuôi dạy hài tử, các tiên cơ ôm con nói lời dịu dàng, nhưng cũng nghiêm khắc quát mắng.
Minh Quang biết mẫu thân mình là Thiên Đạo của vạn giới, bẩm sinh lạnh lùng vô tình, công chính vô tư.
Chàng không mong mẫu thân dịu dàng như tiên cơ trong ký ức, chỉ mong một lời khen ngợi.
Dù chỉ gật đầu với chàng cũng được.
Nhưng mẫu thân bận bịu công vụ, không hẹn ngày trở về.
Minh Quang chỉ có thể một mình qua lại giữa núi Độ Sóc và Huyền Huy Điện.
Một ngày nọ, chàng lại thấy một “phế vật”.
Một “vật nhỏ” ngây thơ vô tri, vừa ngưng tụ chút tiên nguyên, đã hấp thu cả thanh khí lẫn âm khí vào cơ thể.
Theo lý, trên Cửu Thiên, đặc biệt nơi Quân Thiên có Tiên Đế cư ngụ, tuyệt đối không thể có âm khí.
Nhưng Minh Quang biết lịch sử của Thiên giới, cây đào lớn ở núi Độ Sóc là do tiên giai thời thượng cổ “Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa Chỉ” tự tay trồng.
Trên che phủ biển Vô Cực của Cửu Thiên, dưới cắm rễ sông Vong Xuyên nơi U Minh địa phủ.
Thừa thiên khai địa, nối liền âm dương.
Vì thế, “vật nhỏ” may mắn mà xui xẻo này, ngưng tụ từ cây đào lớn, hấp thu cả hai khí tương khắc, hòa vào tiên nguyên, thành thể hỗn độn.
Nếu cứ thế, dù tám trăm năm nữa, nó cũng chẳng đạt được thành tựu.
Ban đầu Minh Quang không để ý tới thứ hỗn độn đó.
Nhưng không ngờ, sau khi hấp thu âm khí, thứ đó tham lam cuồng vọng, dám “ăn” cả chàng.
Chàng là Thiên Tiên bẩm sinh, tiên nguyên như liệt dương vàng rực, cương mãnh thuần khiết, thứ hỗn độn nào cũng khao khát.
Thế là một ngày Minh Quang đang tu luyện, lặp lại khẩu quyết thủ ấn, thứ uế vật chuẩn bị nhiều ngày, “bộp” một cái rơi từ cây đào xuống vai chàng, kề cổ chàng “cắn” một miếng.
Rồi ngay lập tức, vì kim linh cương mãnh thuần dương, linh thức khó khăn lắm mới hình thành suýt thì tan biến.
Minh Quang: “…”
[Chưa thấy thứ gì ng‧u hơn cả mình thế này!]
Thanh khí ở Thiên giới dồi dào, lực lượng ngũ hành lại nồng hậu, hoa cỏ cây cối đều có thể ngưng linh, nhưng hễ có chút tiên nguyên, chắc chắn đã có linh trí.
Theo lý, chúng phải tránh Thiên Tiên như chàng, sao lại ng‧u ngốc thế?
[Tự tìm đường ch‧ết ư?]
Minh Quang vẫn không để ý.
Chàng phải ngũ uẩn giai không, chuyên tâm tu luyện.
Còn “vật nhỏ” hỗn độn ng‧u ngốc kia có kết cục ra sao, chàng không quan tâm.
Nhưng chẳng bao lâu, “vật nhỏ” lại giở trò cũ.
Không sợ ch‧ết cắn tiên nguyên của chàng, cố thử nuốt chàng.
“Bẹp!”
“Xèo xèo!”
“Bẹp!”
“Xèo xèo!”
“Bẹp!”
“Xèo xèo!”
“Bẹp!”
“Xèo…”
“Bẹp!”
“Ha ha ha!”
Minh Quang nghe âm thanh lạ, mở mắt thấy trên vai mình có một “tiểu nhân” đang đứng.
Nó dùng hai nhánh đào làm tay, chống nạnh cười lớn.
Thứ hỗn độn ngu ngốc đó, vì cắn quá nhiều tiên linh của chàng nên đã đốt sạch hơn nửa âm khí trong cơ thể.
Nhưng tiên nguyên của nó cũng bị thiêu đến “thủng trăm lỗ”.
Nó cố chống bốn nhánh đào làm tứ chi, dùng vài cánh hoa đào làm thân, gió thổi là “ngũ mã phanh thây”.
Dù sao kim linh khắc mộc linh, mà “vật nhỏ cẩu thả” này là mộc linh.
Nhưng nó kiên cường duy trì trạng thái nửa sống nửa ch‧ết, tuỳ thời đều có thể tan biến, miễn cưỡng mở miệng nói.
“Lại bị ta ăn được rồi!”
“Ha ha ha, ngon ngon!”
Minh Quang: “…”
Chàng chẳng để tâm chút tiên nguyên bị cắn, còn chẳng bằng lúc chàng luyện kiếm chém ra.
Nhưng không thể dung thứ “vật nhỏ” này ngênh ngang ăn chàng, còn đứng trên vai chàng mà chép miệng.
Thế là chàng vung tay, quét nó bay xa ngàn dặm.
Lần này qua vài tháng, Minh Quang quên béng “vật nhỏ”, nó lại trở về.
Nó cưỡi một con cá, dùng cánh hoa rách của mình làm buồm, trôi từ biển Vô Cực về.
Vừa về, nó đã cầm nhánh đào tìm Minh Quang báo thù.
Tự mình đại chiến ba trăm hiệp, không chạm được vào một sợi lông của Minh Quang.
Nhưng Minh Quang thấy nó ồn ào phiền nhiễu, vung tay rời đi, lại bị nó ăn được tiên nguyên tràn ra.
“Ngon ngon… Đủ vị! Đủ cay!”
“Ta trôi trên biển lâu thế, ăn cá ch‧ết đến muốn ói, chỉ nghĩ đến món này! Ha ha ha!”
Minh Quang nhỏ bé: “…”
Nó dám xem tiên nguyên tương khắc với mình như uống rượu mạnh.
Minh Quang nắm chặt ngón tay ngắn ngủn, dù chưa vận dụng được tiên linh, bóp ch‧ết thứ hỗn độn nhỏ nhoi này chẳng hề tốn sức.
Nhưng cuối cùng chàng vẫn xoay người rời đi, ngay cả tay áo cũng không thèm “phất”, sợ lại quét nó bay vài ngàn dặm.
Từ đó, khi Minh Quang tu luyện, bên cạnh chàng có một “tiểu nhân cành đào” ghép từ nhánh đào và hoa đào rách nát.
Trong một khoảng thời gian dài, chỉ có tiểu nhân cành đào líu lo nhảy nhót, dùng cơ thể rách nát mỗi ngày diễn cảnh “nuốt sống Thiên Tiên” một cách sinh động.
Có lúc ăn quá nhiều tiên nguyên của Minh Quang, thậm chí nó còn ch‧ết ngất hai ngày.
Nhưng nó nhanh chóng ngóc đầu trở lại.
Theo thời gian, hai người khó tránh khỏi có trò chuyện.
Câu đầu tiên Minh Quang mở miệng nói là: “Ngươi ồn quá.”
Tiểu nhân cành đào thấy chàng nói chuyện với mình, vui đến mức nhảy ba trăm hiệp.
Rồi Minh Quang phát hiện, cách nó vung nhánh đào giống hệt chiêu thức múa kiếm của chàng.
“Ngươi học trộm từ ta à?” Minh Quang khó tin hỏi.
“Ta không học trộm, chỉ nhìn một lần thôi, ha ha ha, ngươi ngốc thế, ta nhìn một lần là biết rồi!”
“Hê hê hê! Ha ha ha! Ngươi thấy giống không?”
Minh Quang tức quá mà chạy mất.
Thứ rách nát khốn kiếp dám cười nhạo chàng ngốc nghếch.
Nhưng chàng vẫn đến dưới cây đào lớn tu luyện mỗi ngày, cũng chẳng để ý tiểu nhân cành đào học trộm chàng.
Có lúc chàng đại phát từ bi nói với nó vài câu, có lúc cả ngày im lặng không rên tiếng nào như con lừa kéo cối.
Một lần, Quân Thiên ở Thiên giới mưa lớn liên tiếp mấy ngày, nghe nói có tiên vị công đức phi thăng, nghi bị đối thủ hãm hại sa vào “kết giới thôn nhỏ” mà điên cuồng “phá kết giới”.
Tiên nhân đó khuấy Cửu Thiên mưa gió mịt mù, cuối cùng phát hiện đúng là Thiên giới, tức giận tán linh xuống hạ giới, không làm thần tiên nữa.
Nhưng mưa vẫn kéo dài nhiều ngày.
Minh Quang cũng không đến dưới cây đào thời gian đó, vì chàng bắt đầu học xử lý công vụ trên Thiên giới.
Vì phân biệt công văn, đêm đêm ở Huyền Huy Điện thắp đèn đến sáng.
Tiểu nhân cành đào đã coi Minh Quang là bằng hữu, không nhịn được, đến ngày thứ mười, nó vượt ngàn gian nguy, leo qua cầu Thuỷ Xuân, tránh tiên nga, tiên quân canh gác, lại cưỡi “lá cây” làm thuyền, từ dưới cầu Thuỷ Xuân lướt đến hồ sen trong Huyền Huy Điện.
Nó đợi đến đêm, khi tiên nga đổi ca mới leo lên bờ, chạy vào nội điện Huyền Huy Điện, thăm bằng hữu “lâu ngày không gặp”.
Thậm chí nó còn mang theo lễ vật.
Lúc đó, vì không biết kiến thức ở hạ giới, phải học lại mọi thứ từ đầu, Minh Quang chìm trong đống công văn, suýt nổ tung đầu, thấy “vị khách” xuất hiện trong Huyền Huy Điện, còn tưởng mình bị ảo giác.
Tiểu nhân cành đào líu lo leo lên ống quần chàng, nói: “Ta nhớ ngươi lắm, sao nhiều ngày không đến vậy? Thủ ấn ngươi luyện ta học xong rồi, còn đánh bại một con cua linh đỏ có tu vi cao thâm trong biển đó!”
“Định nướng cho ngươi ăn, nhưng ngươi không đến, ta tự ăn phần lớn rồi!”
“Còn định mang chân cua cho ngươi, nhưng…” Tiểu nhân cành đào lau mặt đầy cánh hoa rối, nói tiếp: “Tìm ngươi gian nan quá, chân cua mất rồi.”
Thực ra khi nghỉ giữa đường dưới cầu Thuỷ Xuân, nó và một con cá chép mắt to có linh trí nhất kiến như cố.
Cá chép đưa nó một đoạn đường, rồi tiểu nhân cành đào lấy chân cua ra, chia cho cá chép cùng ăn.
“Ngươi ở xa thế sao?” Tiểu nhân cành đào nhảy lên vai Minh Quang oán giận.
“May mà, dù chân cua mất, ta còn mang cho ngươi một viên kẹo.”
Viên kẹo là lễ vật mà cá chép mắt to trao đổi với tiểu nhân cành đào.
Khi vài tiên nga ngồi cạnh cầu Thủy Xuân nói chuyện phiếm, cá chép trộm từ đĩa của bọn họ.
Một viên kẹo ướt nhẹp, không biết bị mút dở hay do tiểu nhân cành đào vượt nước làm ướt, tóm lại rất thê thảm, được đưa đến bên miệng Minh Quang.
Minh Quang biết mình nên làm gì, làm sao bóp ch‧ết “vật nhỏ” dám “nhập cư trái phép” vào Huyền Huy Điện thuộc Tiên Đế Cung.
Đây là Tiên Đế Cung đó! Nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất Thiên giới, vậy mà bị một tiểu nhân cành đào đột phá.
Vì nó không tính là linh vật, bị trận pháp kết giới trong Tiên Đế Cung coi là tiên linh ngũ hành lưu động, nhẹ nhàng thả cho nó vào.
Đây là lỗ hổng!
Một lỗ hổng lớn!
Nhưng cuối cùng Minh Quang chẳng làm gì cả.
Đã nhiều ngày chàng không ngủ, công văn hạ giới như phù chú thôi miên, nhưng chàng không dám nhắm mắt.
Nếu không biết những thứ này, mẫu thân trở về sẽ không khen ngợi chàng.
Nhưng đến giờ, chàng vẫn chẳng hiểu được bao nhiêu.
[Mệt mỏi quá!]
Chàng không biết sao mình lại há miệng, ngậm viên kẹo bẩn hơn cả viên sỏi ngoài cửa điện. Rồi lần đầu trong đời, chàng nếm được vị ngọt là gì.
Tối đó, ngoài trời vẫn gió gào mưa réo.
Nhưng tiểu nhân cành đào ngủ lại Huyền Huy Điện, ngủ trên đầu Minh Quang vẫn chong đèn đến sáng.
Họ thành đồng bọn cùng nhau tu luyện.
Thậm chí Minh Quang không can thiệp dòng âm khí trong cơ thể tiểu nhân cành đào, vì đạo pháp tự nhiên, nếu nó thật sự nên sinh ra giữa trời đất, tự có Thiên Đạo trợ giúp.
Họ chỉ là đồng bọn mà thôi.
Minh Quang cũng không cố ý dạy nó điều gì, nhưng hơi ghen tị vì thiên tư của nó tốt hơn mình.
Chàng thường thấy nó đại chiến với cua linh đỏ trong biển, dùng chiêu thức và công pháp Minh Quang học nửa ngày cũng chẳng xong.
Cuối cùng khi nó thắng, một lớn một nhỏ cùng nướng chiến lợi phẩm ăn.
Thời gian có “vật nhỏ” làm bạn không còn khổ sở khô khan.
Thời gian trôi như nước, quan hệ giữa bọn họ ngày càng thân thiết.
Sau này Minh Quang về Huyền Huy Điện, thậm chí còn lén giấu nó trong tay áo, trong ngực, cùng ăn cùng ngủ, cùng ra cùng vào.
Cho đến khi Khôn Nghi Tả Tướng Quân trở về, phát hiện “đồng bọn” của Minh Quang, phát hiện bao năm cảnh giới của chàng tiến triển chậm chạp, nhiều công pháp vẫn chưa học được.
Sao đây lại là nhi tử của bà chứ?
Đại công tử Đông Quân thiên tư thông minh, chưa bao giờ khiến bà lo lắng.
Thế là Minh Quang không đợi được lời khen ngợi của mẫu thân, không đợi được lời dịu dàng trong mơ.
Chỉ đợi được Ngũ Lôi quán thể, khiến từ nay về sau, mỗi khi chàng muốn thân cận mẫu thân, chỉ có thể bước vào trận Ngũ Lôi, cạo xương hóa thịt.
Tình mẫu thân chàng nhận được là thống khổ tê tâm liệt phế.
Còn “vật nhỏ” bị phát hiện tất nhiên bị kim long đuổi đến dưới tán cây đào lớn, run rẩy dưới uy thế của Thiên Đạo vạn giới.
“Mẫu thân, đừng!”
Trong “giấc mộng”, Minh Quang dù bị Ngũ Lôi quán thể cũng không buông tay Khôn Nghi Tả Tướng Quân.
Không phải vì không sợ đau, mà vì chàng hy vọng mẫu thân đừng đánh tan tiểu nhân cành đào.
Nó vô tội biết bao, dù vẫn mang âm khí, ngày sau e khó ngưng tụ thành linh. Nhưng sao nó phải tan biến vì chàng?
Họ là… bằng hữu.
Nhưng đạo kim lôi ấy, nhanh chóng trở về từ dưới cây đào lớn sau khi tàn sát bừa bãi, lạnh lùng sắc bén như Khôn Nghi Tả Tướng Quân, không chút lưu tình lao về phía Minh Quang dám cầu xin cho thứ hỗn độn kia.
Cách linh đài Minh Quang chưa đầy một chưởng, kim long hóa thành chú Lôi Văn, chui thẳng vào giữa trán, in lên thiên hồn.
Trước khi ý thức cuối cùng biến mất, Minh Quang từ trong trận Ngũ Lôi vươn tay, bàn tay nhỏ bị lôi quang cạo sạch huyết nhục, lộ ra gân mạch, đỏ rực như quỷ trảo.
Chàng vẫn cố nắm Khôn Nghi Tả Tướng Quân để cầu xin.
Nhưng cuối cùng lại rơi vào khoảng không.
Chàng không chịu nổi, mất đi ý thức.
Đó là chú Lôi Văn đánh vào thiên hồn, là phong ấn, không ảnh hưởng gì, nhưng khiến chàng quên mất vài chuyện.
Như tình hữu nghị giữa chàng với tiểu nhân cành đào.
Đáng lẽ cả đời Minh Quang sẽ không nhớ ra đoạn ký ức này, vì người hạ chú Lôi Văn là Thiên Đạo vạn giới Khôn Nghi.
Nhưng chàng xuống hạ giới thi đấu, cởi bỏ tiên linh thành thân phàm yếu ớt, chú Lôi Văn không thể trụ lâu trên linh đài của phàm nhân.
Thân phàm không chịu nổi phong ấn của chú Lôi Văn, sớm muộn sẽ tan biến, khi tan hao tổn sinh cơ quá nhiều, tất nhiên sẽ hộc máu không ngừng.
Nhưng đây không phải phù chú hủy linh đài thiên hồn mà Khôn Nghi Tả Tướng Quân dùng để đối phó với thiên ma thiên yêu.
Nên không đến nỗi gây ra cái ch‧ết.
Vốn phù chú còn trụ được một thời gian, nhưng vì cơ thể Minh Quang ngày càng kém, không chịu nổi nên đã tan biến.
Chú Lôi Văn tan biến, tất nhiên hiện ra đoạn ký ức bị phong ấn che giấu.
Bàn tay Minh Quang vươn ra vốn không nắm được tay của Khôn Nghi Tả Tướng Quân.
Vì không thể nắm được.
Khi đó chàng còn nhỏ, bị thương nặng như thế, chú Lôi Văn đánh vào linh đài, chàng vươn tay, đã chẳng biết mình muốn làm gì.
Nhưng giờ chàng lại nắm được.
Chàng nắm rất chặt.
Rồi chàng nhớ ra mình muốn làm gì.
Chàng muốn cầu xin mẫu thân tha cho tiểu nhân cành đào, để sinh linh đó tự sinh tự diệt.
Thế là chàng mở miệng: “Mẫu thân… cầu người…”
“Cầu người… đừng giết nó… nó…”
[Nó chẳng làm gì, không cản trở con tu luyện, cũng không làm điều ác.]
“Huynh gọi ta là gì?”
Bích Đào bị nắm cổ tay suýt thì gãy xương, giờ mới hiểu vì sao Võ y sư nói Minh Quang dương khí cương mãnh, có sức trâu dùng không hết.
“Mẫu thân…”
Minh Quang không phân rõ ký ức thiên hồn đột nhiên phóng thích là thật hay ảo, nửa tỉnh nửa mê, vẫn lẩm bẩm.
Bích Đào: “Hơ!”
[Cũng không cần khách sáo thế! Bỗng dưng nhặt được một nhi tử lớn tướng thế này.]
Rồi khoảnh khắc sau, nàng bị Minh Quang vẫn đang nhắm mắt, dùng sức trâu kéo mạnh, ôm chặt vào lòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận