Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 25: Đồng quy vu tận

Ngày cập nhật : 2025-10-18 23:02:11
Sở dĩ Thanh Hoa Thần giáo nhanh chóng quật khởi chỉ trong vòng vài năm, được vô số hương thân phú thương, thậm chí các thế gia âm thầm ủng hộ, là bởi vì vài năm trước, tại châu Bình Thi, Thanh Hoa Đại Đế thương xót nhân gian khổ nạn, từng hiện pháp tướng, đích thân phái thị giả thần hàng cứu khổ.
Khi ấy, vài thành ở Bình Thi bị dông tố bao phủ, tựa như vùng đất bị thần linh vứt bỏ, mưa lớn kéo dài suốt hai tháng.
Địa thế Bình Thi trũng, ba mặt giáp sông, vốn có một mặt tựa núi, khéo léo tận dụng chênh lệch cao thấp của hai con sông và dòng chảy đông tây để xây dựng đê đập ngăn lũ.
Mùa mưa đến, thường có thể thượng du dâng nước, hạ du xả lũ.
Châu mục Bình Thi ỷ vào thủy lợi thông suốt, thương thuyền qua lại như con thoi, kiếm được đầy bồn đầy bát, ăn đến não ứ ruột phì.
Nhưng mỗi năm Châu mục chỉ ngồi trong phủ châu, nghe các thành tự báo cáo công tác phòng lũ, chẳng bao giờ phái người kiểm chứng tuần tra.
Hai tháng mưa bão sấm sét, đê đập lâu năm không tu sửa nên vỡ van tành, Bình Thi đối mặt với trận đại hồng thủy và núi sạt lở trăm năm khó gặp.
Sau đại họa tất có đại dịch, hoàng đô trời cao hoàng đế xa, tuy kịp thời phái đội cứu trợ và chống dịch, nhưng qua tầng tầng bóc lột, ngân lượng và lương thực cứu trợ đến được Bình Thi chỉ như muối bỏ biển.
Hơn nữa, đội cứu trợ đến Bình Thi như dòng chảy nhỏ hòa vào vực sâu u đàm, có đi mà không có về.
Dịch bệnh hung tàn, lây lan cực nhanh, x‧ác người trong thành chồng chất, không kịp thiêu hủy, gần như ngang bằng tường thành Bình Thi.
Nhất thời, châu Bình Thi hóa thành địa ngục chốn nhân gian, ruồi nhặng mang theo mùi t‧ử thi bao phủ khắp thành. Nhưng để ngăn dịch bệnh lan rộng, các vùng lân cận buộc phải dựng trạm phòng thủ, phái quân đội gần đó trấn giữ để tránh bạo loạn.
Những người bị kẹt trong “địa ngục” này, ngay lúc còn sống đã hóa thành “lệ quỷ”.
Bởi bên cạnh là thi thể thối rữa của mẫu thân thê tử, bên tai vang vọng tiếng khóc kêu hấp hối của ấu tử, trên đường ra khỏi thành là x‧ác những người quen biết chất chồng như núi.
Còn phía sau là lều phát cháo cứu trợ, nồi sắt bị lật úp, khung gỗ sụp đổ.
Trong hoàn cảnh ấy, người đã chẳng còn là người, cũng không thể là người.
Nạn dân men theo thi thể người thân ch‧ết vì dịch bệnh, leo lên tường thành, cửu t‧ử nhất sinh mà nhảy xuống, chạy tán loạn trốn vào rừng sâu, chỉ để cầu một đường sinh cơ.
Đến khi dịch bệnh lan đến các thành trấn lân cận Bình Thi, việc tăng thêm quân đội phong tỏa đã muộn màng.
Nhất thời, cả tỉnh Xuyên Nam “thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc”, các thành đóng cửa cấm thông hành.
Khất cái, lưu dân, thậm chí thương nhân mới đến đều bị chặn ngoài cổng. Ai ho một tiếng, mặt đỏ một chút, đều bị người sợ dịch bệnh lôi đi, đánh ch‧ết rồi thiêu sống.
Ở hoàng đô, trên Trích Tinh Đài, Tư Mệnh kiêm trụ trì của chùa Đại Từ Bi thức trắng đêm quan sát tinh tượng, nhận được cảnh báo từ trời cao.
Cảnh báo phán rằng: [Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát liên tục phát ra ánh sáng bất tường, đại loạn sắp mở màn. Nếu không xua tan u ám ở Tử Vi, quốc tộ sẽ sụp đổ, thiên hạ ắt đại loạn.]
Nguyên nhân dẫn đến thời cục này, Huệ Vĩ Đế trên ngai vàng khó tránh khỏi trách nhiệm.
Đế quân nhìn người không rõ, tay đầy s‧át nghiệt, tham lam long vị, chưa lập quốc bản, chính là căn nguyên u ám của Tử Vi.
Quân chủ lại tin tưởng kẻ gian, sắc phong các Vương gia khác họ ở tứ phương, dẫn đến họa loạn bát phương, giờ phải thành tâm sám hối, quỳ trước tông miếu, ăn chay thắp hương, mới mong được thiên thần chiếu cố, khiến tai họa dần lui.
Lão Hoàng đế bị ép ban mấy đạo chiếu cáo tội lỗi của bản thân, nhưng dịch bệnh chẳng vì đế vương hối hận mà ngừng lây lan.
Đúng lúc dân oán ngập trời, Thanh Hoa Đại Đế thần dị xuất thế.
Tương truyền ngày ấy, cầu vồng xuất hiện, Thanh Hoa Đại Đế cúi nhìn thảm kịch nhân gian, xót thương rơi lệ, đặc biệt phái thị giả hạ phàm cứu khổ cứu nạn, bình ổn sự oán hạn của vạn dân.
Quả nhiên sau đó có người mang phương thuốc trị dịch bệnh vào Bình Thi, truyền giáo phát thuốc, cứu chữa nạn dân.
Dịch bệnh nhanh chóng được khống chế. Giáo lý của Thanh Hoa Thần giáo là “cứu khổ chúng sinh, từ bi dẫn dắt vạn hồn thăng thiên”.
Bích Đào đến từ sơn thôn, bán mình vào tà giáo để kiếm miếng ăn.
Nhưng ngày nàng nghe được giáo lý này, nàng đã chắc chắn đây là tà giáo.
Quả thật thần tiên coi việc cứu vớt chúng sinh làm sứ mệnh, nhưng “từ bi dẫn dắt vạn hồn thăng thiên” ư?
Dù Phong Đô Đại Đế khống chế U Minh phát điên, dốc toàn lực lượng của âm phủ, cũng chẳng thể độ một quỷ hồn thăng thiên.
Thời thượng cổ, Nhất Khí hóa thành Tam Thanh [1], từ đó thanh khí thăng thiên, trọc khí chìm xuống đất, ngũ hành sinh cơ cuồn cuộn khắp nhân gian tinh giới, hình thành vòng luân hồi bất diệt.
Âm dương giao thoa, sinh tử luân chuyển, tất cả đều không thể làm trái trật tự của trời đất.
Một tà giáo dám tuyên bố có thể độ quỷ hồn thăng thiên ư?
Bích Đào chẳng ai dạy, cũng không nhớ vì sao mình biết, nhưng nàng hiểu rõ hồn phách của người sau khi ch‧ết phải xuống âm phủ.
Nếu hồn người không xuống âm phủ, ắt dẫn đến luân hồi sụp đổ, bách quỷ dạ hành, vạn hồn gây họa thế gian.
Vì thế, Thanh Hoa Thần giáo hoàn toàn là một tà giáo.
Không chỉ giáo lý vớ vẩn, Bích Đào còn biết cái gọi là “cứu khổ chúng sinh” hoàn toàn là giả dối.
Ngày nàng bị bán vào Thanh Hoa Thần giáo làm Thiên Nữ, trên đường đã nghe mụ buôn người và đồng bọn đàm luận về cách hành sự và truyền giáo của Thanh Hoa Thần giáo.
Ngày ấy, chẳng có thị giả Đại Đế nào mang linh dược cứu khổ.
Chỉ là một lang trung chân đất muốn mua danh chuộc tiếng, chặn cướp phương thuốc của y sư triều đình phái đến, tự mình dùng thử, phát hiện có hiệu quả khống chế dịch bệnh.
Hắn ta đã gi‧ết y sư đoạt phương thuốc, lại có vài “huynh đệ” từng làm cướp trên núi, đúng lúc không sống nổi nên xuống núi mưu sinh.
Mấy người hợp ý, yêu ngôn hoặc chúng, muốn học đám hòa thượng tai to mặt lớn ở Phật tông, lừa gạt sự cung phụng của các tín đồ.
Đúng lúc mưa tạnh trời quang, cầu vồng xuất hiện, chúng mượn phương thuốc tạo thế, dựng nên tin đồn Thanh Hoa Đại Đế hiển linh.
Vẫn là câu nói đó, con người khi tuyệt vọng, nắm được thứ gì cũng xem là cọng rơm cứu mạng.
Huống chi phương thuốc ấy thực sự hiệu quả, chỉ nhập giáo mới nhận được thuốc, giữa lằn ranh sinh tử, có thật sự thấy dị tượng hay không đã không còn quan trọng.
Thế là… Thanh Hoa Thần giáo mạnh mẽ quật khởi.
Nhưng mấy năm trôi qua, thủ đoạn truyền giáo của họ không hề thay đổi chút nào.
Người sáng lập giáo phái chẳng phải là kẻ quân tử thanh phong lãng nguyệt, mà là đám thảo khấu và lang trung có y thuật kém cỏi. Vì thế, Thiên Quân Thiên Nữ trong giáo không phải thần thánh, không như Phật tử ngồi trên đài sen, tôn quý vô song, được người người kính ngưỡng.
Thiên Nữ Thiên Quân, nói cho dễ nghe, cũng chỉ để lôi kéo tài nguyên, bị người d‧âm loạn, hành hạ đến ch‧ết.
Để khiến tín đồ luôn tin Thanh Hoa Thần giáo có thể “cứu khổ chúng sinh”, chúng giữ lại ôn độc bùng phát ở Bình Thi năm xưa, rồi liên tục lặp lại chiêu cũ, phát tán ôn độc ở nơi muốn truyền giáo. Sau đó chúng phái giáo đồ phát thuốc cứu chữa, thuận tiện lôi kéo thân hào địa phương, dựng phân bộ tà giáo mới.
Đơn giản thô bạo đến mức khiến người ta muốn bật cười.
Nhưng lại hiệu quả.
Ôn độc là uế khí, cũng giống như thanh khí, không lưu lại mãi mãi ở một nơi.
Dù không trừ bỏ, theo dòng chảy và tương sinh tương khắc của ngũ hành trong thiên địa, nó cũng sẽ tự tiêu tan.
Chúng muốn giữ ôn độc để truyền bá, giữ đồ của người từng mắc bệnh, thậm chí huyết nhục thi thể, đều không phải là cách hay.
Vì thế, cách giữ ôn độc của chúng là nuôi “Độc nhân”.
“Độc nhân” là những người nhiễm ôn độc nhưng chưa ch‧ết, mang tính lây lan mạnh.
Tà giáo cho họ thuốc để kéo dài tính mạng, nhưng liều lượng cực kỳ ít ỏi.
Khiến người nhiễm không thể lành lặn, nhưng cũng không dễ ch‧ết, phải nằm liệt giường, hao kiệt tâm huyết sinh cơ rồi mới bỏ mạng.
Thể chất tốt xấu quyết định tuổi thọ của “Độc nhân”. Để kéo dài mạng cho “Độc nhân”, thường phải cho họ dùng thuốc bổ.
Thông thường, “Độc nhân” là người tà giáo mua từ lưu dân hoặc chợ nô lệ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ truyền giáo, số phận của “Độc nhân” đương nhiên chỉ có con đường ch‧ết.
Kế hoạch ban đầu của Bích Đào là vào cái tà giáo vớ vẩn này để kiếm ít tiền tiêu.
Một cô nương đến từ sơn thôn, trong loạn thế này có thể an thân lập mệnh, không lừa gạt người tốt, không làm việc táng tận lương tâm đã là đại thiện.
Nhưng sau khi gia nhập tà giáo, chung đụng với Thiên Quân Thiên Nữ chịu nạn, thấy những sinh mệnh trẻ trung ngắc ngoải giữa lằn ranh sinh tử, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng.
Nàng quyết định thay đổi kế hoạch, làm những việc trong khả năng.
Nàng định nhân lúc tà giáo dùng “Độc nhân” truyền giáo, phóng hoả, cứu Thiên Quân Thiên Nữ, rồi chặn gi‧ết “Độc nhân” và giáo đồ truyền giáo, để cố gắng ngăn cản ôn độc gây rối loạn trong thành.
Nếu thành công, nàng cũng xem như không phụ ân tình được thần hộ mệnh nuôi lớn.
Nếu thất bại, nàng sẽ cuỗm tiền trốn vào núi sâu, sống ngày tháng vô ưu vô lo.
Khói lửa nổi lên khắp nơi, quốc tộ sắp sụp, Tử Vi u ám, tà giáo mê hoặc thế gian… việc này liên quan gì đến một thôn cô nhỏ bé như nàng chứ?
Trời sập đã có kẻ cao lớn chống đỡ. Đời người ngắn ngủi, ăn ngon mới là chính sự.
Nhưng hôm ấy, khi từ miệng Thất quản sự biết được vai trò của “đồng nam đồng nữ chiêu lộc phát tài”, Bích Đào lại đổi ý.
Đã đến đây rồi, nàng muốn để đám khốn kiếp d‧âm uế ác độc này “thăng thiên” trước, xem trên đó có Thanh Hoa Đại Đế của chúng ở đó hay không.
Nàng đổi được nhiệm vụ chăm sóc “Độc nhân” từ tay đồng bọn, chỉ bằng một câu nói.
“Thật sao?”
Gã mặt rỗ kích động suýt quỳ xuống trước Bích Đào, ánh mắt nhìn nàng như nhìn một Thiên Nữ cứu thế.
“Gần đây ta thấy cơ thể không khỏe, ngươi thật sự chịu thay ta sao?”
Tuy chăm sóc Độc nhân mỗi ngày được uống một bát “thuốc giải”, nhưng đó là việc cực kỳ nguy hiểm.
Độc nhân mang ôn độc, nếu người có thể chất yếu nhiễm phải, sẽ ch‧ết rất nhanh, uống “thuốc giải” cũng không kịp.
Vốn “Độc nhân” phải cuối tháng hai mới đến, sau khi Thiên Nữ Thiên Quân được “nộp lên trên” rồi mới bắt đầu truyền giáo.
Không biết sao lần này “Độc nhân” đến sớm hơn nửa tháng.
Xui xẻo thay, gã mặt rỗ mấy ngày nay bị cảm lạnh, nếu nhiễm thêm ôn độc, hai thứ cộng lại, e là sẽ mất mạng.
Gã hận bản thân cùng đám người “mở sòng nhỏ” ngày đó, bị tính kế nhận việc chăm sóc Độc nhân.
“Nhưng…” Dù sao gã cũng chẳng phải là người lương thiện, vẫn cảnh giác với Bích Đào.
“Sao ngươi lại muốn làm thay ta?”
Bích Đào cười ôn hòa: “Không hẳn là muốn thay ngươi, chẳng phải hôm qua ta vừa chọc giận Thất quản sự sao?”
“Ta muốn Thất quản sự nguôi giận, làm tốt việc truyền giáo, biết đâu lão ta vui lên, ta được thăng cấp, đến lúc đó chắc chắn không quên huynh đệ ngươi!”
Gã mặt rỗ nghe lý do này cũng thấy hợp tình hợp lý.
Gã còn nháy mắt với Bích Đào: “Ha, quả thật Thất quản sự đối xử với ngươi rất khác biệt, hiếm khi lão ta đề bạt ai.”
“Nếu ngươi làm tốt việc truyền giáo, biết đâu Thất quản sự sẽ không nộp ngươi lên nữa.”
Trong mắt gã mặt rỗ, vị Thiên Nữ này mỹ mạo như hoa, nếu thật sự bị dâng cho đám lão gia chà đạp thì đúng là phí của trời.
“Mượn cát ngôn của ngươi.” Bích Đào vỗ vai gã.
Rồi đường hoàng, nàng nghênh ngang bước vào viện của “Độc nhân”, gặp nam tử nàng đã “thả ra” trước đó.
Hắn nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng.
Trông có vẻ bị bệnh rất nặng.
Bích Đào vừa vào, gió lạnh cuốn vào theo, hắn ho sù sụ đến tê tâm liệt phế.
“Khụ khụ khụ…”
Mãi mới thở được, hắn mở mắt ra, trông thấy Bích Đào.
Ánh mắt cảnh giác lập tức biến đổi, dù mặt xám như tro, hắn vẫn nở nụ cười ôn hòa.
“Đại ca… không làm nhục mệnh lệnh của tiểu muội.”
Bích Đào: “…” [Sắp chết đến nơi còn muốn hơn thua ở xưng hô, người này đúng là…]
Nhưng hắn quả thật không làm nhục mệnh lệnh của nàng.
Theo dự đoán của Bích Đào, phải vài ngày nữa “Độc nhân” mới đến.
Dù thời gian trùng với việc nộp Thiên Quân Thiên Nữ, xử lý sẽ khá phiền phức, nhưng đó đã là nhanh nhất.
Nhưng hắn chỉ mất chưa tới hai ngày đã đến, chắc chắn sau khi gặp nàng đã kéo cái thân bệnh tật này chạy suốt đêm.
Gi‧ết đám tà giáo, chôn Độc nhân tránh lây lan, tự mình nhiễm bệnh, mang theo đống dược liệu này trở về…
“Đại ca, vất vả rồi.”
Tiếng “Đại ca” này, Bích Đào gọi bằng cả tấm lòng.
Thương Linh cười đến không kìm được, phải biết rằng dù hắn miễn cưỡng có tu vi Thần Tiên, nhưng ở Thiên giới, thường là hắn chạy theo sau Bích Đào.
Bích Đào không chịu vì tuổi tác và tiên linh của hắn mà gọi hắn là Đại ca, mà vì trông hắn ôn hòa, không nhiều mưu mẹo như nàng, nàng còn gọi hắn là tiểu đệ.
Vì tiếng “Đại ca” này, Thương Linh cảm thấy chuyến này chịu khổ cũng đáng.
Ngày trở về Thiên giới, đám bằng hữu chắc chắn sẽ bội phục hắn vì khiến Bích Đào chịu thua.
Nhưng Bích Đào nghiêm túc bước đến trước mặt hắn, nói: “Sắc mặt huynh rất tệ, nên lập tức uống thuốc giải ôn độc.”
“Chuyện tiếp theo không cần huynh tham gia, hai ngày nữa, ta sẽ sắp xếp để Độc nhân ch‧ết đi.”
Bích Đào cầm cốc nước bên giường hắn, đưa lên miệng nói: “Huynh ra ngoài dưỡng bệnh cho tốt, mọi thứ ở đây giao cho ta.”
“Ơ! Muội làm gì vậy? Đó là của ta… ta…”
Thương Linh thấy Bích Đào dùng cốc của hắn uống nước.
Hắn vội nhảy xuống ngăn cản, nhưng vì tứ chi vô lực lại ngã nhào bên mép giường.
Hắn hoảng loạn nhìn Bích Đào, giờ mới nhận ra, vì quá vui vẻ, hắn không để ý Bích Đào vào phòng mà chẳng hề chuẩn bị phòng hộ.
Hắn quỳ rạp dưới đất, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Bích Đào.
Chốc lát sau, Bích Đào uống cạn cốc nước, Thương Linh hiểu kế hoạch của nàng.
“Nhưng…” [Điều này quá điên rồ!]
Thương Linh cắn răng bò dậy, trầm giọng gọi ra ngoài: “Võ y sư, mau mang một bát thuốc giải đủ liều đến.”
Hắn kéo Bích Đào, nghiêm mặt nói: “Nghe ta, muội làm thế này là không được.”
“Ôn độc dịch bệnh không phải chuyện con người có thể khống chế, nếu lỡ hại ch‧ết người vô tội, đến ngày quy thiên, muội sẽ không còn đường quay lại.”
“Đào Đào, lát nữa muội uống thuốc giải, ta sẽ tìm cơ hội xông vào phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=25]

Ta là Độc nhân, đến lúc đó ắt gây ra náo loạn.”
“Muội nhân cơ hội này, dẫn những người muội muốn cứu đi, hoặc muốn gi‧ết kẻ gian tà nào, nói với Đại ca, Đại ca giúp muội.”
“Lần này xuống hạ giới, nhớ kỹ không được như trước đây, chuyên tìm kẽ hở lách thiên quy.”
Chủ yếu là vì Tứ Trị Công Tào và đám giám khảo đi cùng cuộc thi phần lớn đều là người của tiên tộc cổ.
Ai biết nếu họ cầm nghiêng bút, liệu có ghi chép Bích Đào cố ý vi phạm thiên quy hay không?
Thương Linh mang vẻ mặt lo lắng nhìn Bích Đào, muốn chạm vào nàng, lại sợ ôn độc trên người lây sang.
Thấy mình nói một tràng, Bích Đào dường như vẫn chẳng dao động. Hắn đành đứng xa hơn, hạ giọng nói với nàng: “Bên cạnh chúng ta có hàng chục tiên trưởng đi cùng cuộc thi, một bước sai sẽ thua sạch cả bàn cờ, Bích Đào à!”
Bích Đào nghe mà không hiểu gì.
Nhưng điều đó không ngăn nàng giữ vẻ mặt bình thản, đứng trước bát phong cũng chẳng lay động nổi.
Dù không hiểu nam tử trước mặt đang nói gì, nàng vẫn nhận ra sự quan tâm chân thành của hắn.
Bích Đào cười với hắn, vươn tay kéo bàn tay hắn không dám đưa ra, đặt lên đỉnh đầu mình.
Giọng điệu ôn hòa mềm mại, nhưng tuyệt đối không chịu nghe lời.
“Đại ca.” Bích Đào rất muốn tìm cơ hội moi ra tên của người này.
Nhưng giờ không có thời gian, nàng cũng thật lòng muốn gọi hắn là Đại ca.
Dù sao trên đời này, ngoài lão bà bà, nam tử này là người duy nhất thật sự lo nghĩ cho nàng.
Bích Đào cười, giọng vẫn trong trẻo dễ nghe như thường lệ. Nhưng lời nói ra không chừa đường cứu vãn: “Ta không chỉ muốn dẫn hết những người ta muốn cứu đi.”
“Ta muốn bọn chúng phải ch‧ết.”
“Tất cả đều phải ch‧ết.”
Thương Linh và Bích Đào quen biết mấy chục năm, giao hảo mấy chục năm, biết một khi nàng đã quyết, chín con thiên ngưu cũng không kéo lại được.
Như lúc trước, bao người khuyên nàng đừng dây dưa với Minh Quang Thiên Tiên, đừng kết thù oán với đám tiên quân của tiên tộc cổ.
Nhưng dù Bích Đào tỏ vẻ đồng ý ngoan ngoãn ra sao, nàng cũng chẳng bao giờ nghe vào tai.
Nàng có chủ ý đến mức ngay cả Chu Minh Tiên Đốc cũng bó tay, Thương Linh thì có cách gì đây?
Chỉ đành theo nàng, nuông chiều nàng, giúp đỡ nàng mà thôi.
“Vậy được…Nếu muội không chịu nghe ta, ta cũng không nghe muội.” Thương Linh suy yếu khẽ cười, vươn tay búng trán Bích Đào một cái.
“Ta sẽ không rời phủ, tất cả tiên vị của U Thiên đã hứa với Chu Minh Tiên Đốc, vạn sự lấy muội làm trọng.”
Điều này thậm chí chẳng liên quan đến lệnh của Chu Minh hay thắng thua trong cuộc thi.
Mà là vì tất cả tiên vị U Thiên, ít nhiều đều từng nhận “sự hỗ trợ thuận tay” của Bích Đào.
Nàng có quan hệ rộng ở Thiên giới, nhiều bằng hữu, ngay cả nhiều người của tiên tộc cổ cũng nể mặt nàng.
Nhiều “chuyện nhỏ” mà Chu Minh Tiên Đốc không tiện ra mặt, đều nhờ Bích Đào giật dây bắc cầu, giúp hoàn thành mọi việc thuận lợi.
Tiên vị công đức đều là người từ hạ giới phi thăng, không phải đám “lừa” do Thiên Đạo sinh ra, vứt bỏ nhân tính.
Họ xem Bích Đào như tiểu bối của mình.
Không tính là tri ân báp đáp, vì che chở tiểu bối vốn là bổn phận của họ.
Thương Linh giới thiệu người đang bưng thuốc vào phòng: “Vị Võ y sư này không phải do tà giáo phái tới, là ta tốn số tiền lớn mời về trên đường đi.”
“Còn đám dược liệu kia đều mua ở thành Sùng Xuyên. Muốn kéo mấy xe thuốc của tà giáo về, phải mất đến ba ngày trời.”
“Ta đã kéo xe thuốc vào trong núi, dùng cành cây che phủ. Trời lạnh mặt đất đóng băng, côn trùng tuyệt tích, nếu muội cần dùng trong thời gian ngắn, hẳn không ảnh hưởng đến dược hiệu.”
“Thuốc mang về tuy mua theo phương thuốc giải, nhưng một số dược liệu vẫn chưa gom đủ.”
“Thuốc giải hiện có trong tay chỉ có một ít do ta cưỡi ngựa mang về từ đám tà giáo.”
“Nếu muội nhất quyết dốc hết một lần…” Thương Linh ngừng lại: “Thì cứ buông tay mà làm.”
“Thuốc giải này đủ cứu những người muội muốn cứu, còn phương thuốc chưa đủ, cũng đủ khiến những kẻ muội muốn gi‧ết toại nguyện xuống suối vàng.”
Thương Linh nói xong, Bích Đào vui vẻ gật đầu.
Hắn xử lý mọi việc như thể chính nàng ra tay, chu toàn cẩn mật, để lại đường lùi, hợp ý nàng vô cùng.
Cũng không ỷ vào tiếng “Đại ca” mà răn dạy, mưu toan thay đổi ý định của nàng.
Thậm chí còn có cảm giác nàng gi‧ết người, hắn chôn x‧ác, sảng khoái biết bao.
Bích Đào ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ dù không biết hắn là ai, nhưng nếu hai người thật sự “quen biết”, họ chắc chắn có quan hệ rất tốt.
Nhưng dù quan hệ tốt đến đâu, nàng cũng không thể để hắn ch‧ết.
Thế là Bích Đào ngoắc tay với vị nam tử đang giục nàng uống thuốc. Lúc hắn khó hiểu cúi xuống, nàng hóa năm ngón thành chưởng đao, hung hăng chém vào gáy hắn.
Thương Linh bị thương lại nhiễm ôn độc, vốn đã yếu ớt, đang cố gượng, bị một đòn của nàng đánh ngất.
Lúc này Bích Đào mới quay lại nhận bát thuốc từ tay Võ y sư, ngồi xổm xuống, banh cằm Thương Linh, đổ thuốc vào.
Để giữ ôn độc trên người, mấy ngày nay Thương Linh không uống đủ liều thuốc giải.
Bát thuốc này xuống bụng, bệnh dịch của hắn hẳn sẽ lành được hơn nửa.
Bích Đào thô bạo đổ thuốc xong, đưa bát lại cho Võ y sư.
Rồi như chẳng tốn chút sức, nàng kéo vị nam tử cao lớn hơn mình rất nhiều lên giường.
Nàng xếp gọn tay chân, đắp chăn tử tế.
Võ y sư thấy mí mắt giật liên hồi, cô nương này đúng là thần lực.
Lúc này Bích Đào mới quay lại nói với Võ y sư: “Ta không quan tâm Đại ca trả ông bao nhiêu tiền mới khiến ông vào hang ổ tà giáo kiếm bạc.”
“Nhưng ông không đến nhầm nơi, đám súc sinh này giàu chảy mỡ, tiền không hề thiếu.”
“Người ch‧ết vì tiền, chim ch‧ết vì mồi. Ta hứa hẹn ta sẽ tăng gấp năm lần so với số tiền Đại ca ta đưa ông, sau khi việc thành sẽ trả đủ.”
“Hoặc đợi nơi này rối loạn, ông tự do lục lọi, tiền tài vật phẩm lấy được đều thuộc về ông.”
“Ta chỉ có hai yêu cầu, đừng phá hỏng việc của ta, và cung cấp thuốc giải đủ liều cho người của ta.”
“Nếu ông làm tốt, ta bảo đảm ông kiếm đầy bồn đầy bát, khỏe mạnh rời khỏi tà giáo.”
“Nếu ông mang lòng xảo trá, cản trở ta, ta bảo đảm ông sẽ không lấy được một đồng, cũng đừng mơ toàn thây ra khỏi cổng viện.”
Khi Bích Đào uy hiếp, không trợn mắt quát tháo.
Đôi mắt đào hoa của nàng sâu thẳm như thu thuỷ, trong veo như bích ngọc, tựa tấm gương phản chiếu lòng người.
Gương không phản ánh dối trá, không hù dọa suông. Nàng không uy hiếp, chỉ nói sự thật.
Võ y sư là một lão nhân tóc mai bạc trắng, gầy gò bình thường, đi giữa đám đông trên phố chẳng ai để ý.
Chỉ khi đối diện thế này, mới thấy điểm sáng của ông.
Đôi mắt ông trong trẻo, không hợp với tuổi tác và dáng vẻ, như thể cơ thể chịu năm tháng tàn phá, nhưng linh hồn mãi tinh khôi.
Nghe Bích Đào nói một tràng, ông đột nhiên ném bát thuốc xuống đất.
Ông nhìn Bích Đào, ánh mắt kiên định, như đồng minh cùng mục tiêu, đập chén làm hiệu.
Ông nắm bàn tay gầy guộc, vung trước mặt Bích Đào, nói: “Lão phu trên không phụ mẫu, dưới không thê nhi! Ở tuổi này, đến đây không phải vì tiền. Ta đến để d‧iệt đám khốn kiếp này.”
Bích Đào: “…”
“Huynh trưởng cô nương đúng là không chịu nổi nữa rồi. Không sao! Thân thể của lão phu còn tốt, để ta làm Độc nhân!”
“Lây nhiễm hết cho chúng, một tên cũng đừng hòng sống sót!”
“Võ y sư, ông… có người thân bị tà giáo đồ hại sao?” Bích Đào thận trọng lùi nửa bước, đoán mục đích của ông.
Võ y sư ngẩn ra, tay vỗ ngực bày tỏ chí hướng chợt khựng lại.
“Không có! Lão phu mồ côi từ nhỏ, cả đời chưa lấy thê tử, say mê y thuật không lối thoát.”
“Mấy năm trước từng du hành đến Bình Thi, nghiên cứu ôn độc hoành hành châu ấy.”
“Ôn độc tuy lây nhanh, thế tới rào rạt, nhưng không khiến người ch‧ết ngay. Năm đó dân chúng Bình Thi gặp cảnh ngộ thảm thiết, tà giáo lại quật khởi, thật sự quỷ dị.”
“Năm đó lão phu đã thấy phương thuốc của Thanh Hoa Thần giáo chẳng có gì đặc biệt, nhiều năm nghe nói chúng lùng bắt nam nữ khắp nơi.”
“Mấy lần báo quan, nhưng thấp cổ bé họng, quan viên cấu kết, không có kết quả.”
“Nay rõ ràng âm mưu của chúng, vì truyền giáo kiếm tiền, cố ý dùng mạng người để bảo tồn và phát tán ôn độc, thật đáng phẫn nộ!”
“Hôm nay huynh muội các người lấy thân nhập cuộc, chí diệt tà giáo, lão phu chỉ có cái mạng già này, tất nhiên dốc sức tương trợ!”
Võ y sư cất giọng run rẩy, hào khí ngút trời, lời nói vang vọng, chấn động lòng người.
Lão nhân trung khí thật sung mãn.
Bích Đào sinh ra đã bị bỏ rơi, chưa từng tin nhân tính bổn thiện.
Nàng chỉ thuận miệng uy hiếp lão nhân này, tránh ông nhát gan làm hỏng việc.
Nào ngờ nhiệt huyết sục sôi bị khơi dậy, phun trào đầy mặt nàng.
Trong loạn thế nhân gian, có kẻ vì tư dục bóc lột dân chúng, não ứ ruột phì, chà đạp mạng người.
Nhưng luôn có người bất kể sinh tử lợi ích, vì chính nghĩa, làm gương cho binh sĩ.
Mười năm uống băng, khó nguội bầu nhiệt huyết.
Bích Đào cười, cùng lão nhân gầy gò này, trong căn phòng ám mùi ôn độc, đối quyền chạm tay.
Rồi hai người hứng khởi mang theo mọi vật “Độc nhân” từng dùng còn hiệu quả, chia nhau đi lây lan ôn độc.
“Độc nhân” đến viện sớm, để tránh rò rỉ ôn độc, ảnh hưởng hiệu quả truyền giáo, tất nhiên đóng kín cổng, giáo đồ tạm ngừng mọi hoạt động.
Điều này khiến phân bộ tà giáo ở nơi tĩnh lặng giữa con phố ồn ào trở thành ổ ấm hoàn hảo để ôn độc sinh sôi.
Bích Đào nhận việc chăm sóc Độc nhân, tin tức chưa lan nhanh.
Nàng tận dụng khoảng thời gian chênh lệch, trong một ngày một đêm này, tích cực tiếp xúc với mọi người trong khả năng của mình.
Đến khi Thất quản sự biết được “kẻ ngốc” Bích Đào vì lấy lòng lão ta mà tự ý chăm sóc “Độc nhân”, còn đi lung tung trong viện, mọi thứ đã muộn.
Năm đó, trong thời gian ngắn, Bình Thi biến thành địa ngục chốn nhân gian.
Thiên tai nhân họa đều góp phần, nhưng căn bản là vì ôn độc lây lan quá nhanh.
Dù ôn độc không khiến người ta ch‧ết ngay lập tức, nhưng chỉ cần tiếp xúc, dù có phòng bị, che chắn mũi miệng, cũng khó mà chống lại.
Hơn nữa, để giữ ôn độc, nhiều năm dùng thân người kéo dài, độc như côn trùng làm tổ sinh sôi trong cơ thể, đã tiến hóa thành cách lây lan hung mãnh hơn.
Hai ngày.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi.
Bích Đào lấy thân truyền ôn độc, những người nàng tiếp xúc, cố ý lây nhiễm, đều xuất hiện triệu chứng bệnh dịch.
Cổng lớn khóa chặt, các viện cắt đứt qua lại.
Người có triệu chứng đều bị đuổi đến một góc viện, ngày ba bữa cho uống “thuốc giải”.
Còn những người chưa có triệu chứng thì sợ bị lây, dù Thất quản sự cấm đoán thế nào, vẫn lén chạy đến chỗ Võ y sư xin thuốc dự phòng.
Hiệu quả “phòng ngừa” tất nhiên vô cùng “xuất sắc”.
Bích Đào sốt cao, má đỏ ửng, nhưng cả ngày khoé môi cong cong, như đóa đào hoa nở rộ trên cành, diễm lệ đến cực điểm.
Qua Ngân Hán Cổ, người theo dõi Bích Đào ngày càng nhiều, nhưng vì hành vi cực đoan và điên rồ của nàng, tiếng phản đối cũng ngày càng mạnh mẽ.
Trên Ngân Hán Cổ, cả ngày mọi người vì nàng mà sôi sục, như lửa đổ thêm dầu.
Rõ ràng nàng chỉ là một tiểu Linh Tiên, nhưng nay lại có “thanh danh đặc biệt” mà các tiên vị khắp trời không thể không nghe đến.
“Ả muốn tất cả ch‧ết hết sao? Làm vậy còn tính là tiên nhân à? Nghĩ ra cách này còn đáng sợ hơn cả tà ma.”
“Quả thật quá cực đoan, mỗi người thể chất khác nhau, nếu có người vì thế mà ch‧ết…”
“Dùng thủ đoạn cực đoan làm việc thiện… ta thật không biết tính thế nào.”
“Đây không còn là kiếm tẩu thiên phong [2] nữa rồi, cách làm này khác gì đám tà giáo? Nếu ôn độc lan ra ngoài thì sao?”
“Nhưng trên Ngân Hán Cổ, thanh khí uốn lượn, Bích Đào chưa bị phạt vi phạm, các ngươi miệng đầy đạo đức nhân nghĩa, sao không thấy ai xuống hạ giới, lấy thân nhập cuộc cứu chúng sinh?”
“Đúng thế… Bích Đào cũng nhiễm bệnh đấy.”
“Hơn nữa các ngươi thật sự không thấy đám người này tự ăn quả ác, sảng khoái biết bao sao?”
“Nhưng tiên nhân sao có thể dùng cách này báo thù phàm nhân?”
“Tiên nhân thì sao, phàm nhân thì sao? Nhân quả tuần hoàn báo ứng, sẽ có thiên quy làm trung gian, các ngươi kêu la cái gì! Phi!”

Nhìn Ngân Hán Cổ, Chu Minh thầm trách Thương Linh không ra gì, nhưng cũng biết dù mình ở bên Bích Đào lúc này cũng không khuyên nổi nàng, chỉ đành lắc đầu cảm thán: “Hay cho một kế sách đồng quy vu tận, hay cho một Bích Đào tiên tử lợi hại…”
Bên trên ồn ào chấn động Cửu Thiên, bên dưới hạ giới, Bích Đào lại dương dương tự đắc.
Nàng đang ở sau bức bình phong trong phòng chăm sóc Thương Linh uống thuốc.
Thương Linh đã khá hơn nhiều. Hôm qua Bích Đào còn ở chỗ quản sự nội viện, từ chỗ gã quản sự kém cỏi về “chuyện kia” tìm được một củ nhân sâm.
Nàng hầm cho Thương Linh bồi bổ cơ thể.
Nàng cũng uống một bát.
Bích Đào lắng nghe ngoài phòng, Võ y sư bưng một bát trà lạnh nhiễm ôn độc cho người đến xin thuốc, còn khoe khoang rằng “thuốc đến bệnh trừ”.
Gã nam tử quản sự kia không được ở phương diện đó, nhưng đồ cất giấu thì lợi hại.
Bích Đào uống một bát thuốc giải, một bát canh nhân sâm, tối đó đổ mồ hôi, lập tức nhảy nhót tung tăng.
Ngày thứ tư, người xin thuốc đã bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Có người phát hiện “thuốc giải” chẳng hiệu quả, cố phá viện chạy ra ngoài.
Mỗi ngày Bích Đào dẫn người tuần tra khắp nơi, ở các góc tường, cổng viện, rắc bột thuốc, theo Võ y sư nói, lại đốt ngải cứu, ngăn ôn độc lan ra ngoài.
Gặp kẻ muốn chạy, nàng trực tiếp bịt miệng lôi vào hầm.
Bệnh tật là hình phạt tàn khốc nhất trên đời.
Đám thủ vệ trước kia có thân thể cường tráng như heo rừng, đứng trước bệnh tật cũng không chịu nổi một đòn.
Trước đây họ trấn áp Thiên Nữ Thiên Quân trong hầm, khiến họ trời không đường, đất không lối, sống không được, ch‧ết chẳng xong.
Nay âm dương đảo ngược, cảnh ngộ xoay vần.
Đám Thiên Nữ Thiên Quân trong hầm từ tối qua đã được Bích Đào dẫn người chuyển đi, sắp xếp thống nhất trong một viện.
“Thuốc giải đủ liều” cung cấp ngày ba bữa, có người nhiễm bệnh nhưng nhanh chóng hồi phục.
Người hồi phục thì theo Bích Đào đi khắp viện bắt người, rồi ném đám tà giáo không thể chống cự, tuyệt vọng chỉ biết quỳ trên mặt đất gào khóc cầu xin vào hầm.
Đây là quá trình báo thù sảng khoái đến cực điểm, không một Thiên Nữ Thiên Quân nào muốn bỏ lỡ.
Cả đời bị người sắp đặt, làm thịt cá cho kẻ khác, lần đầu cầm đao, nắm quyền sinh sát, sao có thể không nghiện, không điên cuồng?
Kể cả đám Băng Kính trước đây không phân phải trái, vung gậy với Bích Đào, cũng đắm mình trong đó.
Bích Đào dẫn đám Băng Kính đã được uống “thuốc giải”, hồi phục hơn nửa đến trước cửa phòng Thất quản sự.
Thất quản sự là mục tiêu đầu tiên của Bích Đào.
Dù nàng không trực tiếp ra mặt lây nhiễm, nhưng ngay từ đầu đã khiến người hầu hạ lão ta dùng cốc Thương Linh từng dùng, rót trà cho lão ta uống.
Người trong viện nhanh chóng rối loạn như nồi cháo, đều nhờ Thất quản sự nhiễm bệnh sớm.
Lão ta không phải là kẻ ngu, trước khi sự việc phát sinh đã nhận ra âm mưu của Bích Đào.
“Vì lấy lòng Thất quản sự mà nhận việc chăm sóc Độc nhân”, lời nói dối này lừa được người khác trong viện, nhưng không qua mắt được Thất quản sự tàn nhẫn xảo trá.
Nhưng không có cách nào khác, lão ta phát bệnh sớm nhất, tuổi đã cao, triệu chứng tiến triển nhanh.
Đêm lão ta sốt cao đến mức trước mắt thấy bóng chồng, Bích Đào khóa cửa phòng, đứng ngoài nghe lão ta loạng choạng bên trong, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Nếu lão ta còn chút sức lực, chắc chắn đã gi‧ết ch‧ết Bích Đào.
Nhưng Bích Đào cố ý giữ lại lão ta, để lão ta tuyệt vọng cầu sinh mấy ngày, giờ mới định đến gặp.
Băng Kính thấy Bích Đào đứng trước cửa viện khóa chặt, còn chưa hiểu chuyện gì.
Nàng ta muốn tiếp tục bắt người, đây là “trò chơi” vui nhất từ khi sinh ra.
Lôi hết đám “chuột” trốn trong bóng tối rồi ném vào hầm.
Vui hơn cả khi theo Khôn Nghi Tướng quân ngao du vạn giới, chém gi‧ết yêu ma mới hình thành, chưa kịp làm nên trò trống.
Người chưa trải qua không hiểu, cảm giác ấy thật sảng khoái.
Quá sảng khoái!
Băng Kính từ lúc bị nhiễm bệnh, đến khi biết kế hoạch của Bích Đào, ban đầu quả thật bị sự điên cuồng báo thù của nàng dọa ngốc.
Vì Băng Kính có ký ức ở Thiên giới, nàng ta biết tiên nhân nên làm gì, không nên làm gì.
Nhưng rất nhanh, nhìn đám tà giáo, những kẻ xem mạng người như heo chó lần lượt ngã xuống, nỗi sợ và sụp đổ bao phủ chúng, ép chúng từng bước đến “huyền nhai tuyệt lộ”.
Đây là một quá trình lâu dài, sâu thẳm, ngày đêm không ngừng, bền bỉ kiên trì.
Băng Kính phấn khích đến mức không muốn ngủ, chưa từng nếm qua hương vị trả thù thống khoái đến vậy.
Đây mới là thiện ác cuối cùng có báo ứng.
Nàng ta tận mắt thấy đám người ấy suy kiệt vì bệnh, tai nghe tiếng gào khóc của chúng, thậm chí cảm thấy linh hồn mình được tiên linh tinh thuần thanh tẩy.
Đầy người dơ bẩn chưa thay, Băng Kính đã thấy mình rực rỡ phát quang.
Hai tiểu tướng Lôi Bộ, sau khi hồi phục, cũng nghe theo Bích Đào như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Người trong viện gần như bị quét sạch, tính kỹ ra, đám tà giáo cũng chẳng có bao nhiêu người.
Chưa đầy một căn hầm.
Bích Đào giữ Thất quản sự đến cuối.
Nàng nói với đám Băng Kính: “Chờ ta ở đây một lát, chỗ này còn một con chuột, để ta đi xem.”
Trong phòng hôi thối ngập trời, mấy ngày nay Bích Đào chỉ cho người ném chút đồ để kéo dài hơi tàn cho Thất quản sự.
Lão ta chưa ch‧ết, nhưng vì sốt cao quá lâu, ôn độc nhập thể, thần trí mơ màng.
Lão ta ngã cạnh bàn tròn, nằm trên mảnh sứ vỡ, có vẻ muốn tự rót nước uống.
Nhưng Bích Đào không cho người đưa nước.
Lúc này lão ta như con cá sắp ch‧ết, cuộn mình, miệng khô nứt nẻ, thở hồng hộc, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.
Tiếng đờm như ống bễ rách, nghe ra ôn độc đã vào phổi.
Bích Đào từ tốn bước vào, đến bên lão ta, bị mùi hôi xộc tới khiến nàng khẽ che mũi.
Đá lão ta mấy cái, lão ta mới khó nhọc mở mắt.
Có lẽ mệnh chó bền bỉ, người thường đến mức này đã chẳng nhận ra ai.
Nhưng hận thường mãnh liệt và lâu dài hơn yêu thương. Thất quản sự cố gắng tập trung ánh mắt, nhận ra người đến là Bích Đào, đôi mắt hỗn độn u ám bỗng lóe tinh quang.
“Là… hộc hộc… khụ khụ khụ… ngươi!”
Lão ta run rẩy giơ tay, muốn túm lấy Bích Đào, nhưng tay vừa nhấc lên, đã vô lực rơi xuống.
Bích Đào từ từ ngồi xổm, mắt đối mắt với lão ta.
Lão ta hung tợn, hận ý trong mắt như hóa thành mũi tên thực sự, xuyên thủng ngực Bích Đào.
Thậm chí lão ta không sợ hãi cái ch‧ết, chỉ là hận, là oán, là khó hiểu.
[Tại sao?]
Lão ta động môi, không hỏi ra, nhưng Bích Đào hiểu ý.
[Dựa vào cái gì!]
Lão ta không hiểu, cả đời làm nhiều chuyện ác, cũng từng nghĩ đến sẽ gặp báo ứng, nhưng sao lại ngã trên chút “thiện ý” duy nhất của mình?
Lão ta đối xử với Bích Đào quả thật có chút thiện ý, ít ỏi, chẳng có bao nhiêu.
Đó là chút ít ỏi mà Thất quản sự ép ra từ ngũ tạng mục nát chảy mủ của mình.
Nếu không, sao Bích Đào có thể mượn thế lão ta ngênh ngang trong viện?
Nhưng như mụ buôn người ch‧ết dưới tay Bích Đào, Thất quản sự cũng sẽ phải ch‧ết trong tay nàng.
Người càng ở trong bóng tối, kết bạn với âm u, càng không khống chế được mà bị thứ “sáng ngời” hấp dẫn.
Dù Bích Đào ngụy trang dáng vẻ tàn nhẫn, khiến mình đủ tư cách làm thành viên tà giáo.
Chẳng lẽ Thất quản sự không nhận ra cái gọi là “răn dạy” của nàng là để đám Thiên Nữ Thiên Quân đáng lẽ sẽ ch‧ết, có thể được sống thêm vài ngày sao?
Nhưng thứ sinh trưởng trong bóng tối, e rằng không biết mình gặp ánh sáng sẽ ch‧ết.
Bích Đào chính là ánh sáng mà lão ta, mụ buôn người, và tất cả đám tà giáo trong viện này, không nên tiếp xúc ngay từ đầu.
Thất quản sự thở hồng hộc, trông như sắp không xong.
Nhưng lão ta vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Bích Đào, như muốn từ mắt, từ miệng nàng moi ra một đáp án.
Bích Đào không nói lời đại nghĩa lẫm liệt.
Cũng chẳng phẫn nộ chỉ trích lão ta làm chuyện ác, đáng chịu báo ứng.
Bích Đào chỉ khẽ nhíu mày, như nhớ lại chuyện xưa không mấy vui vẻ.
Một lúc sau nàng mới mở miệng: “Ta ghét nhất lũ hài tử ríu rít líu lo, hồi nhỏ ta luôn bị đám hài tử bắt nạt.”
“Chúng mắng ta là đứa phụ mẫu không cần, hài tử mà ác độc, người lớn cũng không tưởng tượng nổi.”
“Ta thường bị đẩy ngã xuống sườn núi, bị ném đầy ph‧ân và bùn đất.”
“Thậm chí ta muốn lôi từng đứa vào chỗ tối, bóp ch‧ết hết.”
Bích Đào “chậc” một tiếng.
Nghĩ lại vẫn thấy bực mình.
Nhưng nàng nghiêm túc nhìn Thất quản sự, nói: “Nhưng… hài tử không thể dùng để làm chuyện đó.”
Nói xong, Bích Đào không để ý tới phản ứng của Thất quản sự, đứng dậy rời đi.
Lão ta sắp ch‧ết rồi, lát nữa sai người lôi vào hầm là được.
Bích Đào xoay người, tất nhiên không thấy Thất quản sự vì lời của nàng mà đôi mắt càng tràn ngập sự khó hiểu.
Tại sao hài tử lại không thể?
Vậy sao hồi nhỏ không ai nói với lão ta là không thể?
Vậy người lão ta kính trọng, noi theo cả đời… chẳng lẽ là “tà ma” không nên tồn tại trên đời ư?
Thất quản sự không chịu nhắm mắt.
Lão ta ch‧ết cũng không thể nhắm mắt.
Bích Đào vừa đến cửa, định sai người vào lôi Thất quản sự xuống hầm.
Băng Kính không biết từ đâu chạy tới, nắm tay Bích Đào, giọng rõ ràng mang theo tiếng nức nở: “Làm sao đây! Làm sao đây!”
Bích Đào suýt bị nàng ta lắc rơi đầu khỏi cổ.
Nàng giơ tay ôm nàng ta, hỏi: “Sao thế?”
Băng Kính òa khóc, giọng lạc hẳn đi: “Minh Quang nhiễm bệnh, uống thuốc mãi mà không khá hơn, vừa nãy còn thổ huyết, sắp ch‧ết rồi!”

* Chú thích:
[1] Nhất khí hoá Tam Thanh: Từ một luồng khí hỗn nguyên ban đầu của vũ trụ phân hoá thành ba ngôi tôn thần tối cao.
- Nhất khí là nguyên khí ban sơ, tức khí hỗn độn đầu tiên của vũ trụ, trước khi phân chia âm dương.
- Tam Thanh là ba cảnh giới tối cao trong Đạo giáo, cũng là ba vị thần gồm Ngọc Thanh Nguyên Thỉ Thiên Tôn - tượng trưng cho khởi nguyên; Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn - tượng trưng cho quy luật, pháp tắc; và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn - tượng trưng cho đạo đức, hoá độ.
[2] kiếm tẩu thiên phong: Chỉ phong cách hành sự đặc dị, vượt ngoài quy củ.

Bình Luận

0 Thảo luận