Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 24: Động kinh

Ngày cập nhật : 2025-10-17 22:35:53
Minh Quang không nên ngủ sâu giấc đến vậy.
Ở Thiên giới, Minh Quang chưa bao giờ nằm mơ.
Cho dù là tiên vị Chí Tiên cũng có thanh khí bảo vệ, không hề bị những cơn ác mộng hay luồng uế khí thấp kém xâm nhập vào năm giác quan.
Nhưng trong căn hầm ẩm thấp lạnh lẽo này, Minh Quang giờ chỉ là một thân xác phàm nhân, vừa mới hồi phục sau chấn thương nặng, lại còn bị bỏ đói một bữa. Khi ngủ, chàng cuộn tròn người, chìm vào một giấc mơ mông lung mờ mịt.
Trong mơ, sương mù dày đặc phủ kín trời đất, chàng hóa thành một hài tử tay ngắn chân ngắn.
Lòng đầy hoảng loạn và sợ hãi, chàng vội vã chạy đến một nơi nào đó, lao như điên trong màn sương mù vô tận.
Chàng không biết mình đã ngã bao nhiêu lần, trong lòng tự nhủ phải nhanh hơn, nhất định phải nhanh hơn nữa.
Nếu chậm trễ, sẽ không tới kịp.
Tay chân ngắn ngủn cản trở tốc độ của chàng, dường như chàng không nhớ mình mang tiên linh, hoặc có lẽ căn bản không biết cách sử dụng.
Chàng chạy mà mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển không ngừng.
Nhưng vẫn không kịp, không kịp...
Nhưng không kịp cái gì?
Trong “giấc mơ”, chàng liên tục ngẩng đầu. Giữa màn sương mù mờ mịt, chàng thấy bóng cây khổng lồ che phủ cả bầu trời, bao trùm một vùng đất rộng lớn, gần trong gang tấc nhưng lại xa như thiên luân nơi chân trời, dù thế nào cũng không thể chạm tới.
Một tia sét xuyên qua bầu trời, như cầu vồng trắng xé toạc màn sương, rồi giữa không trung, nó co lại thành một tia lôi điện mỏng như sợi tóc, như cây kim bạc đâm vào bóng tối của tán cây.
“Không!”
Minh Quang chỉ cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.
Trong nỗi tuyệt vọng mênh mông vô bờ bến, chàng mở mắt, sợ hãi ngồi bật dậy.
Miệng há ra như con cá bị vứt lên bờ đã lâu, cổ họng khô khốc khiến chàng mất tiếng.
Khi nhìn rõ chuyện đang xảy ra trước mắt, một loại “tuyệt vọng” khác ngưng tụ thành thực chất trong đôi đồng tử vàng nhạt co rút của chàng, lao thẳng về phía chàng.
Ngũ giác của phàm nhân không những không thể dự báo những gì sắp phát sinh, mà đôi khi còn không thể tránh được những gì đã xảy ra.
Minh Quang chỉ kịp lăn người sang một bên, cố gắng tránh cú “mãnh hổ vồ mồi” này.
Nhưng vừa lăn được nửa chừng, vai chàng đã bị đè lại, rồi lồng ngực chàng bị dán chặt, áp sát vào một làn da ấm áp, mềm mại khiến ngũ giác rối loạn.
Từ khi sinh ra, Minh Quang chưa từng gần gũi ai đến vậy, chưa từng dính sát không chút khe hở như thế này.
Tiên tộc cổ sinh ra đã biết hết mọi thứ. Khi Minh Quang ra đời, chàng không khóc không nháo, dù chưa nói được, chưa đi được, nhưng linh trí đã hoàn thiện, thừa hưởng đầy đủ trách nhiệm và ký ức về việc thống trị vạn giới của tiên tộc cổ.
Thân thể Thiên Tiên bẩm sinh không cần ở trạng thái sơ sinh quá lâu. Chàng nhanh chóng lớn lên như đứa trẻ năm sáu tuổi, tự đi đứng nằm ngồi, ăn uống và tu luyện dưới sự chăm sóc của tiên nga.
Tả Tướng Quân Khôn Nghi và Thanh Minh Tiên Đế coi việc sinh con như một nhiệm vụ. Nhiệm vụ hoàn thành, Thanh Minh Tiên Đế tiếp tục trấn thủ, Tả Tướng Quân Khôn Nghi lập tức lên đường đến các tinh giới.
Khi bà trở lại cung của Tiên Đế, đã là vài năm sau.
Bà không phải một người mẫu thân dịu dàng, đối với Minh Quang chỉ có trách phạt, chưa bao giờ dành cho chàng cái ôm hay lời nói mềm mỏng.
Vì thế, trong căn hầm đất ẩm ướt tăm tối này, Minh Quang bất ngờ đón nhận cái ôm đầu tiên trong đời.
Không, chính xác là cái ôm đầu tiên trong hai kiếp sống.
Ở hạ giới mười tám năm, chàng vẫn mang trí tuệ bẩm sinh.
Phụ thân chàng là một tiểu tướng trong quân, mẫu thân là một dân nữ nghèo nơi biên ải.
Ngày chàng ra đời, quân đội đại bại, mẫu thân vì khó sinh mà ch‧ết. Chàng bị coi là điềm gở, khắc phụ mẫu, bị bỏ rơi cho nô lệ chăm sóc.
Nô lệ là người ngoại tộc, không dám làm hại chàng vì sợ bị đánh ch‧ết, nhưng làm sao có thể đối xử tốt với chàng?
Chàng trải qua bao lần sinh tử, tự đổi tên họ, giả mạo thân phận hoàng tôn bị thất lạc, chiêu mộ thủ hạ, tìm lại thị giả ở Thiên giới, đấu đá kịch liệt với các Hoàng tử ở hoàng đô.
Chàng có thể thân cận với ai? Ôm ấp ai?
Và ai có thể thân cận với chàng?
Những kẻ muốn giết chàng thì nhiều không đếm xuể.
Giờ đây, khi thân nhiệt và da thịt của hai con người cọ sát trên diện rộng, dù đôi mắt không trông thấy nhưng cảm giác như lôi điện bùng nổ từ trong máu thịt.
Minh Quang nằm cứng đờ tại đó, như thể rơi vào đám mây, lại như đang chịu đựng Ngũ Lôi phân cốt hóa thịt.
Cảm giác “ngứa ngáy” khó tả, khó trốn thoát, như ma khí ăn mòn xương cốt, hòa tan ngũ giác, hoá thành lốc xoáy kinh hoàng, bao bọc lấy Minh Quang.
Hai tay chàng cứng đờ như xác chết, miệng há hốc, hơi thở bị cảm giác “ngứa ngáy” chặn đứng rồi nhấn chìm.
Trong khoảnh khắc, thậm chí chàng có cảm giác như cận kề cái ch‧ết mà trước nay chưa từng trải qua.
Bích Đào, người đang đè lên chàng, không hề nhận ra cú vồ mạnh mẽ của nàng đã khiến ba hồn bảy vía, ngũ giác lục dục của một “Thiên Tiên” tan nát rồi tái tạo mấy lần.
Nàng vừa ôm chặt Minh Quang thì một đám binh lính mặc giáp “càn quét” xông vào hầm.
Đuốc thắp sáng tất cả đèn dầu trên vách tường. Lần đầu tiên Bích Đào cảm nhận được ánh sáng rực rỡ trong căn hầm này.
“Tất cả ra ngoài! Đứng ở cửa!”
Các Thiên Nữ và Thiên Quân trong hầm đất nhanh chóng bị lôi ra ngoài.
Cũng có người nhanh chóng xông vào hầm đất của Bích Đào và Minh Quang.
Lúc này, Bích Đào mới cởi đai lưng của Minh Quang, ngậm nó trong miệng.
“Các ngươi… các ngươi làm gì thế?”
Binh lính kéo người không nhận ra Minh Quang, cũng không nhận ra Bích Đào.
Nhưng hắn ta biết Thiên Nữ và Thiên Quân trong hầm này đang làm gì, sao lại có Thiên Nữ và Thiên Quân dính dáng chung chạ với nhau chứ?
Vì thế, khi binh lính kéo Bích Đào khỏi người Minh Quang, cảnh tượng vô cùng hương diễm và hỗn loạn.
Một vài người lính từ xa nhìn thấy, nét mặt nghiêm nghị cảnh giác không giữ nổi, mặt giật giật.
“Ê ê ê… kéo nhẹ chút…”
Bích Đào như con sư tử đang ăn bị gián đoạn, bực bội vung tay, tuỳ tiện kéo lại áo trượt khỏi vai.
Càng rối loạn hơn.
Tóc tai nàng rũ rượi, nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp, chậm chạp đứng lên, ngoảnh đầu bực dọc nhìn lại, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nàng vẫn đang “cưỡi” trên eo Minh Quang, ngữ điệu lười biếng lẩm bẩm: “Sao thế, cháy nhà hay động đất à?”
“La lối ồn ào xông vào, trời sập rồi chắc, làm hỏng chuyện tốt của ta!”
Vừa dứt lời, nàng còn phô trương uy thế: “Còn kéo nữa! Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ta thấy chính ngươi mới không biết mình là ai!”
Giọng gã nam tử giận dữ vang lên, có người vượt qua đám lính mặc giáp, bước về phía này.
Động tác phô trương của Bích Đào khựng lại.
Nàng nheo mắt nhìn ra ngoài, nét mặt đúng lúc tỏ vẻ hoảng hốt.
Nàng vội vàng trèo xuống khỏi eo Minh Quang.
“Thất quản sự?” Bích Đào mặc áo quần xộc xệch, định chạy ra cửa, tay còn xách chiếc quần tụt xuống vì mất đai lưng.
Còn đai lưng của Minh Quang thì quấn quanh cổ nàng, trông như đang chơi trò gì đó khó coi không thể chịu nổi.
Nhưng nàng chưa kịp ra đến cửa, một chiếc áo dài từ trên trời rơi xuống, vòng qua cổ nàng, che kín toàn bộ xuân sắc trên người.
Đôi tay rắn chắc đè góc áo, nặng như núi đè lên vai nàng.
Bích Đào vô cùng kinh ngạc, nhướng mày. Trong ánh lửa lập lòe, nàng quay lại đối diện với Minh Quang, người đã đứng dậy từ lúc nào, đang đi theo sau nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đối diện, giữa những người thông minh không cần quá nhiều lời.
Dù lúc Bích Đào ôm lấy Minh Quang, chàng suýt phát điên tại chỗ, nhưng khi đám người xông vào, chàng lập tức tỉnh táo, liên kết mọi chuyện, nhanh chóng hiểu rằng Bích Đào không phải vì dục vọng mà là cần chàng yểm hộ.
Trong ánh đèn lung linh tràn ngập căn hầm, Bích Đào nở một nụ cười đặc biệt xinh đẹp với chàng.
Nụ cười tràn đầy sự cảm kích chân thành.
Rồi nàng quay người, vòng tay qua cổ chàng, dáng vẻ không đứng đắn, ôm chàng ra đến cửa.
“Không phải Thất quản sự đến bắt ta đấy chứ?”
“Ôi, yên tâm đi, ta sẽ giữ thân hoàn bích cho các đại lão gia. Chỉ vì đêm dài đằng đẵng, ta chơi mấy trò vô thưởng vô phạt với vị tiểu Thiên Quân tuấn tú này thôi…”
Nửa người của Bích Đào treo trên người Minh Quang, nói xong còn kiễng chân ghé sát cổ chàng, lợi dụng chỗ ánh sáng không chiếu tới, khẽ ngửi hai cái, như vẫn đắm chìm trong “chuyện tình” chưa được gãi đúng chỗ ngứa, có vẻ chưa thỏa mãn.
Nhưng dáng vẻ hai người trông chẳng liên quan gì đến bốn chữ “vô thưởng vô phạt”.
Minh Quang cứng đờ như tảng đá, nửa thân mình ẩn trong bóng tối, cúi mặt, không thấy rõ biểu cảm, như thể bị ép buộc.
Tay chàng giữ chặt góc áo che chắn cho Bích Đào, ngoài ra, như thể hồn đã lìa khỏi xác.
Chỉ có Bích Đào, vẫn dán sát da thịt vào chàng, mới biết chàng đang run rẩy.
Run rẩy dữ dội.
Giống như trước khi lên cơn động kinh.
Bích Đào từng thấy người lên cơn động kinh ở huyện thành.
Tình trạng và sắc mặt người đó lúc ấy dường như còn không nghiêm trọng bằng Minh Quang bây giờ.
[Hắn không mắc bệnh động kinh chứ? Lát nữa mà lên cơn thật thì đúng là náo nhiệt.]
May mà phòng giam vẫn có kẽ hở, gió lùa vào thổi loạn xạ khiến ánh lửa cũng nhảy múa theo. Mà chàng lại đứng trong bóng tối, nên không bị lộ rõ.
Chỉ trong chốc lát, da thịt chàng lúc nóng rực, lúc lạnh buốt, mồ hôi tuôn như suối, suýt “nhấn chìm” Bích Đào.
Bích Đào bị bắt quả tang, vẫn tỏ ra bình thản, không chỉ không buông Minh Quang mà còn sờ soạng lung tung.
Trông dáng vẻ như còn muốn tiếp tục.
“Thất quản sự, ngay cả lén chơi một chút mà cũng quản sao?”
Thất quản sự vốn nghi ngờ Bích Đào, nhưng thấy dáng vẻ này của nàng… như thể đang nhìn đám thuộc hạ vô dụng, háo sắc của lão ta đang làm chuyện xấu.
Nghi ngờ của lão ta cũng biến mất, nhưng nhìn nàng thế này lão ta lại giận sôi tiết.
Bảo nàng làm việc đưa cơm, vậy mà nàng còn biết mưu tính phúc lợi cho mình, lại chọn đúng Thiên Quân tuấn tú nhất cả căn hầm.
Không biết nàng đe dọa thế nào, một kẻ vốn nóng tính như lửa, suýt đồng quy vu tận với người khác, lại ngoan ngoãn để nàng sắp đặt.
Dù trông như bị ép, nhưng lại thật sự để nàng muốn làm gì thì làm.
Thất quản sự nghiêm giọng: “Cút ra ngoài! Trong sân có chuột, bọn ta đang tìm chuột.”
Bích Đào bị Thất quản sự quát, mới bỏ đi dáng vẻ bất cần.
“Chuột” là tiếng lóng.
Ý là trong sân có người ngoài xâm nhập.
Bích Đào đổi vẻ mặt nghiêm túc buông Minh Quang ra, xoay người, nhanh nhẹn chỉnh lại quần áo.
“Làm gì mà hoảng hốt thế?” Nàng nói: “Sao có thể chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=24]

Sân này canh gác nghiêm ngặt, bình thường đến con ruồi cũng khó bay lọt!”
“Còn không phải tại mấy cái bánh bao của ngươi làm nhóm bọn thủ vệ bị đau bụng à?” Thất quản sự nửa thật nửa giả lừa nàng.
Bích Đào buộc lại áo, lấy một cây trâm ngọc cắm gọn vào búi tóc, không nhận ra trong lúc gấp gáp, nàng buộc nhầm đai lưng của Minh Quang.
Trước khi ra khỏi hầm, nàng vỗ bả vai ướt đẫm của Minh Quang, coi như an ủi.
Nàng chạy đến trước mặt Thất quản sự, nói: “Nói bậy, bánh bao đó tối nay mọi người trong hầm, kể cả ta đều ăn!”
Bích Đào cười khẩy, nhớ lại việc vừa bị bắt quả tang, nhún vai lẳng lơ: “Nhân thịt dê nguyên chất, nghe nói quản sự phòng bếp còn cho cả p‧ín dê, trứng dê vào nhân, bảo là có tác dụng k‧ích tình thì còn phù hợp, sao có thể bị đau bụng được chứ!”
Thất quản sự trừng mắt nhìn nàng.
Bích Đào đi theo ra ngoài, lúc ngang qua hầm của đám Băng Kính, da đầu nàng như muốn nổ tung.
Họ bám chặt song sắt nhìn nàng, Bích Đào nhanh chóng nghĩ nếu họ mật báo, vạch trần lời nói dối của nàng về việc đã làm với Minh Quang trong hầm, nàng sẽ đối phó thế nào.
Vậy thì nàng thật sự không thể giữ lại đám người này.
Họ nhìn Bích Đào bằng ánh mắt khó hiểu, đặc biệt là mỹ nhân Băng Kính, mặt trắng bệch như ma treo cổ, mắt đỏ như bị đâm hai nhát.
Nhưng cho đến khi Bích Đào với dáng vẻ áo quần xộc xệch, tóc tai rũ rượi, theo Thất quản sự ra ngoài, không ai trong số họ mở miệng nói gì.
Bích Đào yên tâm thở phào.
Nàng nhiệt tình theo đám thủ vệ lùng sục cả đêm, kiểm tra khắp nơi, nhưng không tìm được một sợi “lông chuột” nào.
Sáng sớm vừa ngáp vừa báo cáo lại với Thất quản sự, nàng mới được cho phép đi nghỉ ngơi.
Nhưng chưa ra khỏi cửa, Thất quản sự lại gọi nàng lại.
“Ngươi với tên Thiên Quân đó…”
Tuổi Thất quản sự không còn trẻ, từng trải đủ chuyện đời, thấy qua quá nhiều ví dụ.
Nam tử si tình còn có thể khuyên nhủ, nữ tình si tình thì không thể cứu chữa.
Si tình khiến con người thành kẻ ngốc, kẻ điên.
Nữ tử lại càng hơn thế.
Bích Đào biết lão ta định hỏi gì, lập tức đáp: “Thất quản sự không tin thì có thể gọi hai bà mụ nghiệm thân ta, đảm bảo vẫn nguyên vẹn.”
“Thất quản sự yên tâm, ta tỉnh táo lắm, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”
“Thật sự chỉ là chơi đùa thôi, hắn có b‧ắn vài lần, nhưng nam nhân có còn nguyên dương hay không thì làm sao biết được…”
Thất quản sự nhắm mắt, không thể chịu nổi.
Lão ta biết nữ tử này tâm ngoan thủ lạt, cho chút quyền lực là dám leo lên trời, cũng biết nàng khác người, gi‧ết người không chớp mắt, nhưng không ngờ nàng lại phóng túng trong chuyện nam nữ đến vậy.
Thất quản sự là một trong số ít quản sự của tà giáo không lạm dụng nữ nhân, vì người lão ta kính trọng là một quân tử đạm nhiên như nước.
Dù bắt chước người đó không ngăn lão ta làm điều ác khác, nhưng tư tưởng của lão ta vì thế mà khá khép kín bảo thủ.
Sao lại có cô nương được nuôi dưỡng thành ra thế này chứ?
Không chút xấu hổ.
“Cút!” Thất quản sự đành nhắm mắt làm ngơ.
Bích Đào nói câu “Thất quản sự ngủ ngon” rồi định rời đi.
Nhưng ngay sau đó, nàng nhớ lại đêm qua khi theo đám lính lục soát, ở một sân khác, nàng thấy một đám hài tử.
Bích Đào dừng bước, quay lại, trong ánh mắt bực bội của Thất quản sự, cười hì hì hỏi: “Tối qua ta theo nhóm thủ vệ đi tìm chuột, chuột thì không thấy, nhưng ở Đông viện thấy không ít hài tử.”
“Mấy đứa đó là để bồi dưỡng thành tín đồ sao?”
Đương nhiên Bích Đào nghĩ như vậy, bởi lẽ hài tử được dạy dỗ từ bé sẽ có sự phục tùng tuyệt đối.
Giống như dã thú bị xiềng xích nhốt trong lồng, một khi tư tưởng đã định hình, dù sau này có tiếp xúc với “chân lý”, cũng khó mà thay đổi.
Dã thú lớn lên trong lồng, dù sở hữu móng vuốt sắc bén đến đâu, cũng không thể thoát khỏi sợi xích vô hình bám chặt như ung nhọt ăn mòn xương cốt.
Hôm qua, nàng nhìn thấy đám hài tử đó, đều khoảng sáu đến chín tuổi, lớn nhất cũng chỉ chừng mười hai.
Trông chúng đều là lưu dân hoặc cô nhi, ngây ngô non nớt, trầm lặng không chút sinh khí, chẳng hề hoạt bát.
Tối qua, một đám người mặc giáp cầm binh khí xông vào lục soát, vậy mà chúng không kêu la, cũng chẳng khóc lóc.
Nếu tà giáo bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ, tương lai...
Bích Đào đang nghĩ, đám hài tử này về sau chắc chắn sẽ trở thành một đám giáo đồ ngoan cố không thể cải hóa.
Nhưng Thất quản sự lại “nhẹ nhàng” nói: “Hừ, bồi dưỡng tín đồ ư? Phải mất bao nhiêu năm? Tốn bao nhiêu lương thực, y phục?”
“Chúng giống như Thiên Nữ Thiên Quân, là đám đồng nam đồng nữ để dâng lên cho các đại lão gia chiêu tài phát lộc.”
Nụ cười của Bích Đào khựng lại, thoáng cứng đờ. Nàng nhất thời không hiểu.
Hoặc nói đúng hơn, nàng nghi ngờ mình nghe lầm.
Vì thế, nàng trơ mặt hỏi lại: “Nhưng chẳng phải các đại lão gia nhận về cũng phải nuôi lớn sao?”
“Ha ha ha…” Lần này Thất quản sự thật sự bị Bích Đào chọc cười.
Lão ta luôn thấy Bích Đào lanh lợi nhạy bén đến mức khiến mình khó chịu. Cuối cùng cũng thấy nàng ngốc nghếch một lần, lão ta nửa tựa vào giường, mỉa mai: “Xuất thân từ khe núi, kiến thức hạn hẹp quá nhỉ!”
“Có vài đại lão gia thích những bông hoa còn chưa nẩy nở. Ai bảo phải nuôi lớn? Nuôi lớn để làm gì? Ăn cơm trắng à…”
Lần này, Bích Đào thực sự sửng sốt.
Nụ cười gượng gạo trên mặt nàng suýt không giữ nổi.
Bộ dạng bị đả kích của nàng không hiểu sao lại khiến Thất quản sự thấy hơi khó chịu.
Lão ta thậm chí nhớ lại dáng vẻ ngây ngô của mình năm xưa… Dù sao, chẳng ai sinh ra đã là kẻ hung tàn cực ác.
Lão ta thu lại sự châm biếm, nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đi đi, quản tốt đám Thiên Quân Thiên Nữ của ngươi. Đây không phải là việc ngươi nên hỏi.”
Bích Đào đột nhiên lại nở nụ cười.
Cười rực rỡ vô cùng.
“Quả nhiên ta đến từ khe núi nên kiến thức hạn hẹp thật. Giờ không phải đã theo Thất quản sự mở rộng tầm mắt sao?”
“Ha! Ta còn nghĩ, ai lại đi nuôi một đám cô nhi, tốn công tốn sức chứ, ha ha. Chờ chúng lớn lên, ai biết thành ra thứ méo mó gì, làm sao chiêu tài phát lộc được?”
“Hóa ra là hàng tươi mà các đại lão gia thích.”
“Đồng nam đồng nữ để chiêu tài phát lộc, tuyệt diệu!”
Bích Đào cười gật đầu lui ra.
Thất quản sự không hé mắt nhìn qua nữa.
Bích Đào ra khỏi phòng, bước ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt vẫn không chút lay chuyển.
Mãi đến khi đến nơi không người, vào căn phòng được phân cho mình, Bích Đào mới tháo xuống lớp mặt nạ “tươi cười” này.
Đôi mắt đào hoa của nàng lạnh lùng sắc bén như ngọn đao dựng đứng mọc lên từ mặt đất.
Môi nàng mím chặt, ngực ưỡn cao, đầu ngẩng thẳng, ngồi bên giường, như thể trong xương sống bị cắm một cây thương thép.
Dáng vẻ và tư thế ấy, giống hệt Minh Quang trước khi nổi giận.
Sau một lúc, Bích Đào lại gật đầu.
[Ừ!]
Giờ nàng lại cảm thấy có lẽ Băng Kính thật sự là một vị tiên biết niệm chú.
Nàng ta nguyền rủa Thất quản sự sẽ gặp báo ứng, lúc đó Bích Đào chỉ muốn cười.
Giờ nàng cũng muốn cười.
Rồi Bích Đào thật sự bật cười, nhưng tiếng cười của nàng bị kìm nén đến cực điểm, trầm thấp, âm u như ma quỷ, khiến người ta rợn tóc gáy.
Bích Đào cười một hồi, thậm chí không ngủ bù, vẫn làm việc vào ban ngày như thường lệ.
Trong Thanh Hoa Thần giáo, mọi thứ vẫn bình thường.
Chỉ có Ngân Hán Cổ ở Thiên giới nổ tung.
Từ tối qua đã nổ tung.
Đến sáng nay, làn sóng tranh luận vẫn không chút suy giảm.
Lần này không có hai tộc cãi nhau, bởi những gì hiển hiện trên Ngân Hán Cổ đã không thể chối cãi.
Hành động của Bích Đào chính là để trà trộn vào tà giáo cứu người.
Dù sau này nàng sẽ làm gì thì chưa ai đoán được. Nhưng hiện tại, mọi việc nàng làm đủ khiến người ta kinh ngạc trước sự mưu trí hơn người của nàng.
Tất nhiên, cũng có những tiếng nói phản đối.
Đó là những kẻ có hiềm khích với Bích Đào, không ưa lối hành xử ngông cuồng của nàng, hoặc là những người tuyệt đối ủng hộ Minh Quang Thiên Tiên, vẫn nhảy nhót chỉ trích Bích Đào có lối hành sự cực đoan.
Bảo rằng nàng đi theo con đường tà đạo, sau này chắc chắn sẽ bị chính con đường đó làm tổn thương.
Trà trộn vào tà giáo như đi bên bờ sông, làm sao không ướt giày?
Hơn nữa, tuy Bích Đào hành động mạnh mẽ như hổ, nhưng xét về tín lực thì thật sự không đáng kể.
Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bọn họ xuống hạ giới là để thi đấu, so tài thu thập tín ngưỡng của dân chúng. Tín ngưỡng chính là tiên linh, cũng là năng lực thực sự của các tiên vị.
Dù ngươi được vạn người chú ý, trải qua bao thăng trầm, thậm chí lưu danh sử sách, vậy thì đã sao?
Phàm nhân triêu sinh mộ tử [1], một đời rực rỡ chỉ như cái chớp mắt. Đến ngày quy thiên, vượt qua ngũ hành lôi kiếp, trở lại vị trí tiên linh mới là bản lĩnh thật sự.
Thần tiên không có tín ngưỡng thì không thể trở về Thiên giới.
Tiên tộc cổ, dù ở trên trời hay dưới đất, ưu điểm lớn nhất là rất đoàn kết.
Họ đã có nhiều người như tiên vị công đức ở U Thiên, tụ tập một chỗ, tương trợ lẫn nhau, tín lực cũng dần tăng trưởng.
Đầu thai thành phàm nhân, nếu xuất thân không tốt, muốn có tín lực, phải được người kính trọng, ủng hộ, thậm chí phò tá.
Các tiên nhân hạ giới lần này như lục bình trôi giạt trong loạn thế, sinh tử thắng bại chỉ trong nháy mắt.
Lục bình cuốn vào dòng lũ, đến cơ hội ngoi lên mặt nước cũng không có.
Ví như những kẻ chưa kịp ra đời đã ch‧ết, chính là thiếu chút vận may.
Vận may cũng là một phần của thực lực.
Nhưng loạn thế cũng sinh anh hùng. Muốn vừa thu thập tín lực, vừa có chỗ đứng, đảm bảo sống có thể diện ở hạ giới, trở thành “nhân thượng nhân”, đã trở thành “tài nguyên” mà các tiên nhân thi đấu tranh giành.
Kẻ có võ lực mạnh mẽ sẽ gia nhập quân đội, dùng chiến tranh dẹp chiến tranh, vừa mở ra thái bình cho thương sinh, vừa xây dựng quân công thành thang trời để leo lên.
Còn kẻ không giỏi dẫn quân đánh trận, phải vắt óc tìm cách, không có thân phận thì tạo thân phận, chen vào những vị trí được dân chúng tôn sùng.
Nhưng ngoài những kẻ quyền quý được người người tung hô trong hoàng thành, các tiên nhân cũng có lựa chọn khác.
Hành y tế thế, thiện nhân bố thí cứu nạn, địa chủ nuôi tá điền, tiên sinh dạy học, trạng sư bênh vực kẻ bị oan, hiệp khách cướp của người giàu chia cho người nghèo…
Nhiều người đã âm thầm đi đúng hướng, tìm được con đường của mình.
Bích Đào, người được chú ý nhất, lại có tín lực nằm trong nhóm thấp nhất.
Ngay cả Minh Quang, bị giam trong hầm, nhờ thân thế phức tạp ở biên ải, từ nhỏ đã mưu tính, được triệu hồi về hoàng đô, giờ đã có tín lực của mấy nghìn người. Và theo biến động thời cuộc ở hoàng đô, thủ hạ và tín lực của chàng tăng lên mỗi ngày.
Nếu tương lai mưu đồ thuận lợi, trở thành kẻ quyền quý không ai sánh bằng, tín lực há chỉ dừng ở mười vạn?
Nhưng lúc này trên Ngân Hán Cổ, người quan tâm đến tín lực và thứ hạng thật sự không nhiều.
Dù sao, một ngày ở trên trời bằng mười năm ở hạ giới, Đại hội Trạch Tiên mới chỉ bắt đầu.
Dù vừa khởi đầu đã kịch tính tuyệt luân, nhưng khoảng cách đến khi trận đầu kết thúc còn rất xa, số lượng tiên vị ngã xuống cũng bắt đầu giảm.
Trên Ngân Hán Cổ hiện có 5994 tiên vị, và thứ tự không ngừng thay đổi vì tín lực tăng giảm.
Trong tương lai sẽ có bao nhiêu biến hóa, ai có thể đoán trước?
Nhưng hiện tại, điều khiến họ không ngừng tranh luận như sóng triều là chuyện tối qua, khi Bích Đào lao vào lòng Minh Quang.
Và liệu giữa hai người có nảy sinh tư tình hay không.
Các chủ đề nóng hổi gồm:
[Tiểu tiên Bích Đào khát cầu bao năm, liệu có được toại nguyện?]
[Minh Quang Thiên Tiên mất đi năng lực Thiên Tiên, liệu có chống lại được ngọn lửa tình ái thiêu đốt?]
[Băng Kính Thần Tiên có phải chỉ là kẻ đơn phương?]
[Liên hôn gắn kết giữa tiên tộc cổ và Lôi Bộ từ xưa đến nay liệu có bị phá vỡ vì chuyện này?]
[Tiểu tiên Bích Đào có tâm tư thất khiếu linh lung, đến cùng sư thừa từ ai?]
[Cảm giác ôm Minh Quang Thiên Tiên là thế nào?]
[Minh Quang Thiên Tiên có dáng người tuyệt hảo!]
“A! Ta đã tua đi tua lại cảnh đó bao lần! Minh Quang không đẩy ra ngay, chính là nguyện ý!”
“Ta cũng cảm thấy vậy, tính cách Minh Quang Thiên Tiên thế kia, nếu không muốn, làm sao có thể để người khác chạm vào?”
“Sống bao năm, đây là thứ ta đáng được thấy! Dáng người Minh Quang Thiên Tiên đẹp quá!”
“Lưu ảnh rõ nét Minh Quang Thiên Tiên cởi trần đứng trong bóng tối, đổi ngay bằng một vạn tiên linh hệ thổ!”
“Đào Đào của chúng ta theo đuổi Minh Quang trăm năm, người gỗ tâm đá cũng phải lung lay! Ha ha!”
“Ta thật sự bó tay, Thiên Tiên của chúng ta bị dọa đúng không?”
“Dọa cái gì, ngay từ đầu Minh Quang Thiên Tiên đã biết Bích Đào cần ngài ấy che chắn nên mới không đẩy ra. Cho rằng ngài ấy nguyện ý thì quá đáng lắm!”
“Ta đã xem hết lưu ảnh thi đấu của Bích Đào từ khi xuống hạ giới. Ta tuyên bố, nếu ngày sau nàng ấy trở về Thiên giới, bất kể tiên vị gì, ta nhất định tự tiến cử làm người truyền thừa!”
“Sao thế? Tiên tộc cổ lại có kẻ phản bội, còn là từ Binh Bộ à? Bị ta tóm được rồi! Là thần tiên của Binh Bộ vừa từ hạ giới trở về.”
“Lại đây nào, tiên tộc cổ muốn đầu quân cho Bích Đào tiên tử.”
“Vân Xuyên Chân Tiên đâu rồi? Thị giả của ngài phản bội rồi này.”
“Ha ha, Vân Xuyên Chân Tiên đang ở chiến trường, thật sự quá lợi hại! Không hổ là hậu nhân của Chân Vũ Linh Ứng Cố Thánh Chân Quân! Trong vạn quân lấy đ‧ầu kẻ địch, nơi đi qua như cuồng phong quét sạch! Tín lực của y hiện xếp thứ nhất, 26461 người!”
“Mới khai cuộc đã hơn hai vạn! Y còn chỉ là một tiểu tướng trong quân thôi đấy!”
“Nói mới nhớ, Băng Luân Chân Tiên cũng nhập quân, lần nào theo dõi cũng thấy đánh trận, nhưng tín lực tăng chậm lắm…”
“Quảng Hàn Thần Tiên cũng hay đi cùng Minh Quang Thiên Tiên, các ngươi có ai phát hiện không? Ha ha, gã dựa vào gương mặt đi ăn bám, cả ngày tranh sủng với hai phàm nhân khác…”
“Nói thật, tiên tộc cổ không thể cưới một tiên linh hoang dã, các ngươi không có cung điện của mình à? Không có việc gì làm à? Về nhà đi, về nhà hết đi!”

Cuộc thi sôi nổi này, ngay cả Chu Minh, vì thiếu một số thị giả, bận rộn đến chân không chạm đất, cũng không nhịn được mở Ngân Hán Cổ xem suốt ngày.
Chu Minh không bất ngờ với các hành động của Bích Đào. Y từng dẫn nàng xuống hạ giới, khi Bích Đào còn ký ức đã quen lách luật trời.
Giờ không còn ký ức là tiên nhân, không còn gánh nặng, hành sự càng thêm phóng túng.
May mà Thương Linh Thần Tiên đã nhận ra nàng. Dù hắn chưa phát hiện thiên hồn của Bích Đào bị tổn thương, mất hết ký ức. Nhưng Thương Linh có tính tình ôn hòa ổn trọng, bổ sung hoàn hảo cho Bích Đào, có thể trông chừng nàng, tránh để nàng thật sự rơi vào tà đạo.
Dù vậy, Chu Minh qua Ngân Hán Cổ, nhìn biểu hiện của Minh Quang, cũng thấy hơi lạ.
Dù sao Chu Minh cũng ở Thiên giới cả ngàn năm, coi như nhìn Minh Quang lớn lên. Tính tình Minh Quang lạnh lùng, quy củ nghiêm cẩn.
Dù là tấm gương cho thế hệ trẻ của tiên tộc cổ, nhưng nói chàng là một cái quan tài nhỏ từ thời thượng cổ cũng không ngoa.
Nếu chàng không phải là nhi tử của Tiên Đế, lại là Thiên Tiên bẩm sinh, Chu Minh còn nghi ngờ chàng thiếu đi thất tình.
Hơn nữa, Chu Minh luôn thấy, Bích Đào trăm phương ngàn kế, không chỉ để giúp Minh Quang hóa giải mâu thuẫn giữa U Thiên và tiên tộc cổ, không tiếc thân mình nhập cuộc, nhẹ nhàng dùng chuyện tình ái tạm thời hóa giải mâu thuẫn hai bên.
Ngay cả việc Minh Quang không gặp được mẫu thân, nàng cũng thay chàng mưu tính.
Nếu Bích Đào đổi mục tiêu theo đuổi, dù là tiên vị cao hơn Minh Quang Thiên Tiên, chắc chắn cũng đã thành công.
Một người trăm năm không thèm cúi đầu nhìn Bích Đào, tuyệt đối không thể trong tình cảnh bị giam cầm ép buộc, như đám tiên nga tiên quân suy đoán, mà động tâm động tình.
Nếu chàng dễ động tình như vậy, Bích Đào cũng chẳng cần ghi danh thi đấu, mạo hiểm lần này.
Nhưng biểu hiện của Minh Quang quả thật…
“Huynh bị bệnh à?” Bích Đào chân thành hỏi Minh Quang.
Hôm qua vượt qua nguy hiểm, Bích Đào rất cảm kích Minh Quang đã che chắn cho mình.
Hôm nay nàng đặc biệt mang đến y phục mới, thuốc trị thương thượng hạng, và điểm tâm ngon miệng.
Mấy món điểm tâm này, Bích Đào phải năn nỉ đến mỏi mép mới nhờ quản sự phòng bếp lúc ra ngoài mua thực phẩm mang về.
Tất nhiên, Bích Đào cũng lợi dụng cái cớ “lấy lòng người thương” này, nhờ sự lơi lỏng của quản sự phòng bếp, gửi một tin ra ngoài.
Nàng không chờ nổi nữa.
Kế hoạch ban đầu của nàng cần thả dây dài bắt cá lớn.
Nhưng từ sau tối qua, Bích Đào không muốn câu cá nữa.
Nàng muốn rút cạn cả hồ nước.
Nhưng nàng mang đồ tốt đến cảm ơn Minh Quang, lại như đá phải tấm sắt.
“Ra ngoài.”
Minh Quang không thèm nhìn nàng, mặc lại y phục rách nát. Tối qua đai lưng bị nàng lấy mất, chàng không dùng đai lưng của nàng, mà xé vạt áo làm thắt lưng.
Lúc này chàng ngồi xếp bằng trên giường, như tượng Phật nhập định tụng kinh, dù bị gió sương tàn phá, vẫn sừng sững hiên ngang.
Từ khi Bích Đào bước vào, chàng coi nàng như hồng thủy mãnh thú, rắn rết yêu ma, nhắm mắt chỉ lặp lại hai chữ này.
Bích Đào vốn là người hiểu lý lẽ, yêu ghét rõ ràng.
Tối qua Minh Quang giúp đỡ, nàng thật lòng cảm tạ, giờ cũng thật lòng quan tâm chàng.
Ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng như nước: “Nói thật, ta từng thấy người có triệu chứng như huynh. Bệnh động kinh này mà phát tác thì không thể xem thường, tứ chi cứng đờ, mồ hôi lạnh toát, không chừng còn sùi bọt mép…”
“Trước đây huynh từng phát bệnh chưa?”
Ta nghe nói bệnh này có người mang từ khi còn là thai nhi, không phát tác thì chẳng biết mình có bệnh…”
“Ra ngoài.” Minh Quang vẫn chỉ nói hai chữ.
Nào ngờ, Minh Quang từ tối qua đến giờ vẫn đang sụp đổ.
Lần này không phải vì chàng biết trên Ngân Hán Cổ có người xem mọi thứ, cũng không phải vì tức giận Bích Đào lẳng lơ vô lễ, thừa cơ sờ soạng chàng.
Mà là… một cái ôm, sự tiếp xúc da thịt đã khiến linh hồn chàng tan nát, chưa kịp vá lại.
Không ai hiểu được, khoảnh khắc nhìn thấy Bích Đào, trước cả tư tưởng, giác quan của chàng đã thức tỉnh.
Vì nàng, chàng lập tức cảm thấy cơn “ngứa ngáy” lan khắp cơ thể.
Đó là ma chú mà dù chàng cắn nát đầu lưỡi, ngón tay âm thầm bấu vào vết thương ở chân, cũng không thể giảm bớt hay thoát khỏi.
Chàng đối với Bích Đào tuyệt đối không có tư tình, chàng rất chắc chắn.
Thậm chí, biết tối qua không phải nàng quấn lấy chàng vì dục vọng, mà vì gặp nguy hiểm, cần chàng che chắn, chàng còn thấy ít nhất nàng không bị dục vọng che mắt.
Ít nhất nàng đang nỗ lực để quy thiên, khiến chàng thầm thở phào, thậm chí là vui mừng.
Minh Quang luôn không hiểu thứ tình ái hoang đường của nàng, chỉ mong nàng đột nhiên khai ngộ, từ nay một lòng đăng đỉnh thăng tiên, bảo vệ chúng sinh.
Nhưng sự tiếp xúc da thịt tối qua, như một ma chú, giải phóng “tà ma” trong lòng Minh Quang.
Ấy vậy mà trong khoảnh khắc chàng nhìn thấy nàng lại vô thức nhớ lại cảm giác thân mật “thực cốt tiêu hồn” ấy.
Cảm giác “ngứa ngáy” không thể trốn thoát như cổ độc chạy loạn trong máu, mê hoặc chàng, dụ dỗ chàng, ép buộc chàng.
Khiến chàng khao khát muốn thử lại một lần.
Chàng muốn Bích Đào ôm mình lần nữa.
Chàng muốn cùng nàng quấn quýt da thịt.
Đây mới là lý do khiến Minh Quang thực sự sụp đổ.
Chàng chưa bao giờ biết “khao khát” là gì, lại coi tư dục như vực sâu biển lửa.
Sinh ra kiêu ngạo, điều chàng khinh thường nhất là kẻ không thể tự khống chế.
Ba hồn bảy phách của tiên nhân liên kết ngũ hành, ngũ hành lại khống chế ngũ giác.
Đối với Minh Quang, dập tắt dục vọng bản thân như bước vào trận Ngũ Lôi, để mặc sinh tử, huyết nhục hóa bùn, dễ như trở bàn tay.
Như tùy ý triệu hoán lực lượng ngũ hành trong không trung, dời núi lấp biển, đơn giản vô cùng.
Dù xuống hạ giới hóa thân, bao lần cận kề sinh t‧ử, chàng chưa từng sợ hãi. Dù thi đấu thất bại, cũng chưa chắc chàng sẽ thống khổ.
Nhưng chàng chưa từng trải qua nỗi hoảng loạn khổng lồ khi sắc, thụ, tưởng, hành, thức đều không thể tự khống chế.
Vậy mà chàng lại sinh ra dục vọng muốn kề cận da thịt.
Hơn nữa, khi chưa động tình, lại đối với một người nảy sinh dục vọng ôm ấp.
Điều này… thật hèn mọn biết bao?
Thật vô sỉ biết bao!
Minh Quang tự chán ghét bản thân không có chí tiến thủ đến cực điểm, chỉ hận không thể một đao tự kết liễu chính mình.
Sao chàng còn dám mở mắt nhìn Bích Đào?
Bích Đào định nói thêm, đột nhiên Đại Nhãn Nhi, Tiểu Nhãn Nhi chạy tới, nấp ở cửa, nói với Bích Đào: “Trong sân đột nhiên có mấy xe lớn chở hàng tới. Chúng ta ngửi thấy mùi đắng, hình như là dược liệu.”
“Có binh lính nói là Độc nhân tới sớm.”
Bích Đào bật dậy, không còn tâm trí lo Minh Quang mắc bệnh động kinh bẩm sinh hay bị nàng dọa tối qua.
Theo bản năng nàng cúi xuống vỗ mặt Minh Quang mấy cái để an ủi chàng.
Kết quả vì quá vội, lực tay không khống chế, như thể tát chàng mấy bạt tai.
“Bốp, bốp, bốp…”
“Bảo bối, ta đi làm chút việc, lát nữa tìm đại phu kiểm tra kỹ cho huynh nhé!”

* Chú thích:
[1] Triêu sinh mộ tử: Nghĩa gốc là sáng sinh ra, tối đã c‧hết, ví với sinh mệnh ngắn ngủi, vô thường. Nghĩa bóng chỉ đời người mỏng manh, chóng nở chóng tàn.

Bình Luận

0 Thảo luận