Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 22: Quả dưa này chín rồi

Ngày cập nhật : 2025-10-15 19:29:13
Bích Đào gọi “tâm can” rồi bước vào.
Thấy vị “Thiên Quân" này không chỉ tỉnh lại mà còn cởi được dây trói và ngồi dậy, nàng cảm thán sức sống của chàng thật ngoan cường.
Vết thương nặng như vậy, chỉ mới rửa sạch miệng vết thương mà tình hình không hề bị chuyển biến xấu đi.
Chàng đã hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ đã hạ sốt, và thể chất ban đầu của chàng chắc chắn rất tốt.
Tối qua khi rửa vết thương, chàng kêu thảm thiết như vậy, chắc vì thần trí chưa tỉnh.
Sau khi hồi phục ý thức, chàng lập tức cởi dây trói, lặng lẽ chỉnh lại xương bị trật khớp.
Cơn đau đó không phải ai cũng chịu nổi, vậy mà Bích Đào ở ngoài không nghe thấy chút âm thanh nào, đủ thấy ý chí của chàng kiên cường ra sao.
Ít nhất, chàng thông minh hơn nhiều so với những kẻ ngoài kia chỉ biết hành hạ bản thân, gào thét và buông lời nguyền rủa chẳng đau chẳng ngứa.
Bích Đào đứng cách mép giường của chàng ba bước, không tuỳ tiện tiến lên.
Trong lòng nàng, mức độ nguy hiểm của vị “Thiên Quân” này không ngừng tăng cao.
Chỉ cần chàng có ý định tấn công, Bích Đào sẵn sàng gọi đám “heo rừng” ngoài kia vào khống chế.
Thực tế, Minh Quang vừa mới hạ sốt, cố sức cởi dây trói, cắn răng chỉnh lại xương trật khớp.
Chàng ngồi đó, đau đến mức áo đẫm mồ hôi, răng nghiến chặt.
Nhưng cơn đau vì nắn chỉnh xương hay việc nhận ra hoàn cảnh khó khăn của mình đều không sánh được với cảm giác kinh hoàng khi thấy Bích Đào bước tới.
Hóa ra không phải ảo giác, nàng thực sự ở đây.
Minh Quang cúi đầu nhìn bộ quần áo rách rưới, dấu vết bị xé toạc như bằng chứng tội ác không thèm che đậy của một tên tội phạm càn rỡ.
Đôi môi khô nứt rỉ máu.
Vậy… những “ảo giác” trước đó cũng là thật sao?
Nỗi xấu hổ không thể diễn tả như sóng thần cuốn qua toàn thân, Minh Quang thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Bích Đào, khẽ dời ánh mắt đi.
Chàng nghĩ đến Ngân Hán Cổ chắc chắn đã truyền không sót mọi chi tiết về Thiên giới… Chàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Chàng không biết rằng ánh mắt tránh né và tâm trạng rối loạn của mình đã bị Bích Đào thu vào tầm mắt.
Nàng vốn định thử chàng, thấy chàng thoái lui không dấu vết, bèn tiến lên một bước.
Nàng thực sự tò mò, những gì “Minh Nguyệt cô nương” nói là chuyện thế nào?
Nàng đã “quen biết” những người kỳ lạ chưa từng gặp mặt này từ bao giờ?
Hơn nữa, ánh mắt né tránh của vị “Thiên Quân” này khiến Bích Đào cảm thấy dường như… chàng hơi sợ mình?
“Tâm can… chàng đói không?”
Bích Đào bước đến trước giường, đưa tay làm bộ chạm vào cằm chàng.
Đồng thời, nàng kín đáo liếc nhìn mắt cá chân của “Thiên Quân” trên giường, tuy đã nắn chỉnh lại nhưng chưa được cố định.
Nàng âm thầm tính toán vũ lực của hai bên.
Dù chàng cao lớn hơn nàng nhiều, nhưng vừa mới hồi phục từ vết thương nặng.
Nếu chàng có ý tấn công, đó sẽ là điểm yếu để Bích Đào mạnh mẽ phản đòn.
Đá mạnh vào cái chân thọt của một kẻ què luôn là cách tấn công hiệu quả nhất.
Xưng hô “tâm can” với Minh Quang không khác gì ngũ lôi oanh đỉnh.
Lần thứ nhất chàng đã cố lờ đi.
Nghe lại cái tên gọi hoang đường này, Minh Quang chỉ muốn đâm thủng đôi tai mình.
Chàng không giấu được sự tức giận, đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng rời khỏi Thiên giới, ngay cả chút thể diện của một tiên vị cũng không giữ nổi nữa sao?
Ở Thiên giới, nàng quấy nhiễu chàng nhiều lần, nhưng trước mặt người khác vẫn giữ lễ nghi, ít nhất còn khoác lớp vỏ bọc che đậy sự phóng túng.
Nào ngờ vừa ngẩng đầu, cằm chàng đã bị bàn tay mềm mại ẩm ướt nâng lên.
Tiên nhân của tiên tộc cổ, khi xuống hạ giới, thường mắc chung một tật xấu.
Đó là họ sinh ra đã là tiên cốt, lực lượng ngũ hành sẵn có để bọn họ tuỳ ý sử dụng.
Ngũ uẩn đều đạt đến cực hạn, ngay cả một cơn gió thoảng qua cũng có thể cảm nhận được mây đen tụ lại hay đất trời báo hiệu mưa gió từ ngàn dặm.
Mất đi năng lực phi thiên độn địa, họ vẫn thích nghi được nhưng luôn vô thức quên rằng mình không còn dựa vào ngũ giác để dự đoán sự việc sắp xảy ra.
Ví dụ, dù chàng đã có lòng phòng bị, ngũ giác của phàm nhân không kịp cảnh báo hành động của đối phương.
Lại thêm hành động chậm chạp do ốm đau và thương tích.
Bích Đào nắm cằm chàng một cách chính xác.
Minh Quang sững sờ một lúc, lại theo thói quen muốn vận linh lực trong cơ thể đẩy nàng ra.
Nhưng nội phủ trống rỗng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng có gì xảy ra.
Minh Quang định thần, những cảnh tượng trong “ảo giác”, cái cảm giác không thể giãy thoát, xấu hổ đến ngạt thở, chồng khít lên nụ cười không có ý tốt của nàng lúc này.
Chàng vội vàng lùi lại, đầu ngửa ra sau.
Do ngồi quá gần đầu giường, lần này chàng né được. Hành động cũng đủ nhanh nhẹn, “vèo” một cái đã lùi vào góc trong cùng của giường.
Nhưng chàng không kiểm soát được khoảng cách ngửa ra sau, “bộp” một tiếng, cái gáy bị đập mạnh vào tường.
Bích Đào: “...”
[Chà!]
[Nàng thấy quả dưa này đã chín lắm rồi đấy.]
Minh Quang vừa tỉnh, cú va này quá mạnh, lập tức cảm thấy choáng váng, phải chớp mắt liên tục.
May mà là hầm đất, tường cũng bằng đất, nếu là đá, có khi chàng tự gây tổn thương sọ não mất rồi.
Xương vừa được nắn chỉnh không nên vận lực lùi mạnh như vậy, chàng đau đến nỗi gân xanh lồi lên nơi thái dương.
Ngón tay thon dài vừa rồi chống trên giường khẽ run rẩy, đỡ lấy mắt cá chân.
Mồ hôi đọng trên chóp mũi, lăn xuống như giọt lệ.
Đôi mắt vàng nhạt lại phủ đầy tơ máu của sự thống khổ và buồn bực xấu hổ.
Tuy Minh Quang có xuất thân cao quý, nhưng từ nhỏ không được ai nuông chiều, đau đớn buồn khổ đều tự mình nhấm nuốt, nếu không giờ khắc này chắc đã bật khóc vì nhục nhã.
Bích Đào xác định, không phải ảo giác, chàng thực sự sợ nàng.
Rất sợ.
Sợ hơn cả khi nàng một thân một mình gặp đàn sói trong núi.
[Ha! Thú vị thật!]
Hai loài thú có sức mạnh ngang nhau. Nếu một bên là thú ăn thịt, một bên là thú ăn cỏ, khi đối đầu, bên ăn cỏ chắc chắn sẽ lùi bước trước.
Giờ giữa Bích Đào và “Thiên Quân” này, thú ăn cỏ chính là chàng.
Bích Đào là bên ăn thịt, còn sợ gì nữa?
Nàng không lùi mà tiến, thuận thế ngồi lên giường, lại đưa tay túm lấy Minh Quang, cố ý nhắm vào mắt cá chân bị thương của chàng.
“Sao thế bảo bối? Đến nơi này rồi, không nhận ra ta nữa sao?”
Bích Đào hoàn toàn không có ký ức về người nam nhân trước mặt, lừa chàng phải dùng cách hỏi ngược lại.
“Bốp” một tiếng, tay Bích Đào túm mắt cá chân chàng bị hất mạnh ra.
Nét mặt chàng lạnh như sương, ngập tràn giận dữ.
Dù dáng vẻ khá thảm hại, nhưng vì dung mạo quá tuấn mỹ, vai lưng thẳng tắp như tùng trúc, cả hai đều ngồi, chàng vẫn cao hơn Bích Đào, nhìn xuống từ trên cao, toát lên vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Nỗi hoảng loạn khi đối diện với Bích Đào trước đó đã tan biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=22]

Đôi mắt vàng nhạt đan xen tơ máu như tấm lưới trấn áp tà ma.
Đôi môi mỏng khô nứt rỉ máu mím chặt, giống như bầu hồ lô câm, không lừa được chữ nào.
Chàng còn cố dùng vẻ ngoài lạnh lùng uy nghiêm để dọa lui “yêu ma” Bích Đào.
Hiện giờ không ở trên Thiên giới, thiên hồn của Bích Đào bị tổn thương nên mất đi ký ức, cảm xúc trống rỗng, đương nhiên không chút khoan nhượng với dáng vẻ cao ngạo, kiêu căng, trong mắt không chứa nổi hạt cát của Minh Quang.
Không lừa được qua lời nói, chẳng lẽ không đánh được sao?
Bích Đào bất ngờ ra tay nhắm vào mặt chàng, nhưng bị chàng nhanh chóng chặn lại.
Hai người đều dùng cổ tay phải va chạm, ba ngón tay duỗi thẳng, ngón cái gập đè lên đầu ngón út, chính là Ấn Thủ Nhất Chưởng Từ Tôn.
Bích Đào giật mình, lật tay đẩy cổ tay chàng ra, tay trái đâm vào cổ họng chàng.
Lại bị chặn.
Bích Đào tròn mắt, cảm thấy quỷ dị mà nhìn hai người vẫn dùng cùng một thế tay.
Ngón trỏ, ngón giữa duỗi thẳng, ngón cái đè lên ngón áp út và ngón út, chính là Kiếm Quyết.
Bích Đào lùi nửa bước, chuẩn bị tung chiêu tuyệt kỹ thường dùng để đối phó thú dữ.
Tay trái bao tay phải, lòng bàn tay hướng vào trong, ngón cái tay trái đè lên đường vân tử của tay phải, ngón cái tay phải đè lên đường vân ngọ của tay phải, nhắm vào vị trí lồng ngực của Minh Quang.
Vị trí này là mệnh môn, dù là đối với dã thú hay con người đều giống nhau.
Dẫu không có tiên linh, nhưng Bích Đào từng dùng chiêu này làm lõm xương ngực của sói hoang.
Nàng không tin…
Nhưng vừa ra tay, đối phương cũng nhanh chóng khép hai tay, tư thế giống hệt nàng, hai bên mạnh mẽ va chạm.
“Là Thái Cực Ấn.”
Thông qua Ngân Hán Cổ theo dõi Minh Quang và Bích Đào, có tiên vị đã nhận ra.
“Thái Cực Ấn rất chuẩn xác, nếu có tiên linh, dù là tiên vị thấp nhất, uy lực cũng có thể khai sơn phá hải.”
“Nhưng thật kỳ lạ… sao Minh Quang Thiên Tiên và Bích Đào tiên tử ra ấn với tư thế giống hệt nhau…”
Chu Minh đang tọa thiền nghe vậy, không mở mắt, thầm nghĩ: [Hai người này không chỉ thủ ấn giống nhau, kiếm chiêu, kiếm quyết, thân pháp, thậm chí cách cầm kiếm thu kiếm cũng không khác biệt chút nào.]
Bích Đào ở Thiên giới vốn có tiên linh thấp kém, không có cơ hội giao đấu với Minh Quang Thiên Tiên, nếu không sẽ có người phát hiện ra điều bất thường giữa họ từ sớm.
“Crắc”, là tiếng xương bị trật khớp.
Dù cả hai không có tiên linh, nhưng uy lực đối ấn ở cự ly gần vẫn mạnh mẽ kinh người.
Ngón tay Minh Quang vừa chỉnh lại trật lần nữa, suýt bị hất ngã từ giường xuống đất.
Bích Đào cũng bị đẩy lùi mấy bước, suýt loạng choạng ngã nhào.
Chốc lát sau, hai người quay lưng vào nhau, đau đớn vung tay, đều hơi sững sờ.
Bích Đào sững sờ vì nàng không hề biết những chiêu thức kỳ lạ mình tự dưng biết từ nhỏ chính là thủ ấn Đạo gia.
Nàng còn tự hào nghĩ mình là kỳ tài ngút trời không thầy dạy cũng hiểu.
Nhưng những thứ nàng biết, sao vị “Thiên Quân” này cũng biết?
Sao động tác ra chiêu, đỡ chiêu của hai người lại giống y hệt nhau?
Trước đó, dù tò mò, Bích Đào không tin bất cứ lời nào của “Minh Nguyệt cô nương”.
Nàng thử thăm dò, chỉ muốn vạch trần lời nói dối của đối phương.
Nhưng đến giờ, trong khoảnh khắc Bích Đào thổi ngón tay sưng đỏ, trong lòng nàng cũng bắt đầu cảm thấy không nắm chắc.
Nàng thật sự quen biết những người không tồn tại trong ký ức này ư?
Minh Quang sững sờ, đương nhiên cũng vì chiêu thức của hai người giống nhau.
Thủ ấn giống nhau không có gì lạ, nhưng mỗi tiên giai sẽ điều chỉnh thủ ấn theo thuộc tính tiên linh của mình.
Ra ấn, đỡ ấn, kể cả ngón tay kết ấn đều dựa trên vị trí ngũ hành của thuộc tính tiên linh.
Chàng là kim linh, thủ ấn đều thuộc ngũ hành kim, nhưng… sao mọi thủ ấn của nàng lại giống hệt chàng?
Rõ ràng nàng là thuộc tính mộc… Minh Quang nhớ lại quá khứ, dù thỉnh thoảng chàng đến dưới cây đào luyện kiếm, nhưng chưa từng kết pháp ấn trước mặt nàng.
Những thứ này chỉ dùng trong giao đấu chính thức.
Nàng không thể trông thấy.
Nếu chưa thấy… sao nàng lại nhớ rõ ràng như vậy?
Minh Quang giữ vẻ mặt không biểu cảm, chỉnh lại ngón tay bị trật khớp lần nữa.
Bích Đào giấu tay ra sau lưng, đứng cách một khoảng, ngẩng đầu nhìn chàng.
Bốn mắt chạm nhau rồi lập tức tách ra.
Mỗi người mang một tâm tư.
Không ai muốn để đối phương nhìn thấu ý nghĩ của mình.
Cũng nhận ra đối phương không thể xem thường.
Sau khi tránh ánh nhìn của nhau, trong mắt cả hai chứa đầy nghi hoặc về đối phương.
Lúc này, “Minh Ngyệt cô nương” luôn cảnh giác lắng nghe tiếng động bên Bích Đào, vươn dài cổ, hận không thể nhét đầu qua khe cửa gỗ.
Nàng ta nghe thấy “két” một tiếng, như thể thứ gì đó va chạm mạnh, sau đó căn phòng của Minh Quang lại im bặt.
Nghĩ đến những vết thương thảm khốc trên người Minh Quang, không biết Bích Đào, kẻ tà giáo thủ đoạn tàn nhẫn, quỷ kế đa đoan, đê tiện vô sỉ, sẽ nhân cơ hội này làm nhục Minh Quang thế nào.
Nàng ta không nhịn được, mở miệng hét lên, lần này không dám chửi Bích Đào, mà gọi thẳng tên nàng.
“Bích Đào!”
“Bích Đào, ngươi qua đây! Ta đồng ý với ngươi.”
“Ta đồng ý với ngươi rồi!”
Bích Đào: “...”
Ồ, quả nhiên nàng ta thực sự quen biết mình.
Bích Đào chưa từng để lộ tên gọi trong căn hầm này.
“Thiên Nữ và Thiên Quân” cũng không bao giờ trao đổi tên thật với nhau.
Thấy Bích Đào không lên tiếng, “Minh Nguyệt cô nương” càng lúc càng sốt ruột.
Nàng ta bắt đầu nói năng lung tung: “Lấy bô đi cũng được…”
Bích Đào nghe xong, mang vẻ mặt kỳ lạ nhìn Minh Quang một cái.
Bô cũng có thể từ bỏ, chắc chắn “Minh Nguyệt cô nương” rất yêu thích vị “Thiên Quân” này.
Chốc lát sau, Bích Đào “hung hãn” xông ra ngoài, đá một phát vào cánh cửa gỗ mục nát.
“Rắc” một tiếng, làm gãy một mảnh gỗ.
Cầm mảnh gỗ trong tay, nàng cân nhắc rồi bẻ thêm một mảnh nữa.
Mỗi tay cầm một mảnh, đập vào nhau phát ra tiếng “bộp, bộp”.
Đối diện với “Minh Nguyệt cô nương” đang lo lắng, nàng nói: “Ngươi mà không im miệng, ta sẽ vào đánh chết hắn ngay bây giờ.”
“Minh Nguyệt cô nương” lập tức ngậm miệng, nhưng lo lắng đến mức vành mắt đỏ hoe.
Bích Đào trừng nàng ta một cái, quay người cầm mảnh gỗ trở lại hầm đất, kết quả vừa nhìn qua đã thấy người trên giường biến mất.
Vị “Thiên Quân” đang đứng ở một góc đầu giường, áp sát tường, tay giấu sau lưng.
Như một con thú đầy thương tích bị dồn vào đường cùng, cơ thể hơi nghiêng về trước, cực kỳ cảnh giác nhìn Bích Đào cầm mảnh gỗ bước vào.
Chắc chắn chàng đã nghe thấy lời nàng vừa hù dọa “Minh Nguyệt cô nương”.
Vậy chàng thực sự nghĩ nàng sẽ đánh chết chàng sao?
Bích Đào lại bắt đầu nghi hoặc.
Đã biết có lẽ bọn họ thực sự “quen biết” trong tình huống nàng không có ký ức.
“Minh Nguyệt cô nương” thích chàng, còn nói Bích Đào cũng thích chàng.
Nhưng chàng lại tỏ ra rất sợ Bích Đào, thậm chí sợ đến mức nghĩ nàng thật sự sẽ đánh ch‧ết chàng.
Vậy chắc chắn giữa họ không có bất kỳ quan hệ nam nữ nào… đúng không nhỉ?
Chẳng lẽ điều đó chứng minh nàng là đồ khốn chuyên đánh đập cả đạo lữ của mình sao?
Bích Đào chắc chắn mình không phải là loại người đó.
Vậy đến cùng họ có quan hệ gì?
Cũng không trách Minh Quang nghĩ về nàng như vậy, vì mọi ấn tượng của chàng về Bích Đào đều có thể tóm gọn bằng mấy từ cuồng vọng điên rồ.
Ở Thiên giới, nàng liều mạng cũng muốn tiếp cận chàng.
Giờ chàng không còn tiên linh của tiên vị Thiên Tiên để hộ thân, cảm giác khi sốt cao bị hoàn toàn áp chế và giam cầm, chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau đớn và nhục nhã vẫn còn hiển hiện rõ mồn một.
Vừa rồi nàng không hợp ý là động thủ với chàng, một tiên vị có thuộc tính hệ mộc, thi triển Thái Cực Ấn thuộc kim linh mạnh mẽ điêu luyện, đánh trật khớp ngón tay vừa nắn chỉnh của chàng.
Ngũ uẩn của Minh Quang giờ chỉ ở mức phàm nhân, nhưng ký ức cơ thể về cơn đau vẫn còn.
Chàng thực sự sợ Bích Đào.
Hơn nữa, trong lần giao đấu ngắn ngủi vừa rồi, không còn chênh lệch tiên linh, dường như nàng nắm rõ chiêu thức của chàng, khiến Minh Quang cảnh giác.
Minh Quang đánh giá sức mạnh của hai người, trong tình trạng chàng chưa lành vết thương, e rằng không phân cao thấp.
Chàng không thể không đề phòng.
Vừa rồi không tìm được vũ khí, tay chàng nắm hai nắm đất đào từ vách tường.
Dù dùng đất ném vào mắt là hèn hạ, nhưng đây không phải là Thiên giới.
Như người ta vẫn nói, binh bất yếm trá… Chàng bị ép buộc cũng không còn cách nào khác.
Rơi vào tay tà giáo là do chàng cố ý, để tránh sự truy sát của nhiều nhóm tử sĩ liên hợp với nhau.
Dù vết thương nặng và sốt cao khiến chàng từng mất đi ý thức, nhưng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Minh Quang.
Những thuộc hạ chàng sắp xếp mai phục chắc chắn sẽ sớm dọn sạch con đường an toàn về hoàng đô và tới đây để đón chàng.
Thân xác phàm nhân không thể tự chữa lành. Chàng cố ý khiến mình bị thương nặng để tránh được sự nhòm ngó và lợi dụng của tà giáo trong khoảng thời gian ngắn.
Chàng đã thử nghiệm cực hạn của cơ thể mình, sẽ không thể ch‧ết.
Nhưng kế hoạch tính toán kỹ lưỡng để tạm tránh mũi nhọn này, điều duy nhất Minh Quang không lường tới, không thể kiểm soát, chính là Bích Đào lại đuổi theo vào tà giáo…
Nàng áp chế và làm nhục chàng… Nếu nàng định tiếp tục…
Ánh mắt Minh Quang trở nên lạnh như băng.
Chàng không ngại liều mạng với nàng, để từ nay nàng chừa cái thói đó.
Trong tầm mắt, thấy Bích Đào cầm mảnh gỗ đến, Minh Quang siết chặt nắm đất, thầm kiên quyết.
Nhưng không nhịn được nuốt nước bọt, yết hầu khẽ động.
Trên đời sao có nữ tử hành sự gian xảo, tàn nhẫn như vậy.
Tình yêu của nàng chính là kiểu ngươi ch‧ết ta sống, không thể có kết cục lành lặn sao?
Bích Đào đã đến gần, cánh tay Minh Quang khẽ động, chuẩn bị tiếp chiêu.
Nhưng mảnh gỗ trong tay Bích Đào không vung về phía chàng.
Nàng bất ngờ cúi người, nhanh nhẹn ngồi xổm trước mặt chàng.
Minh Quang theo bản năng lùi lại, trong khoảnh khắc, đã nghĩ ra cách nàng sẽ tấn công chân bị thương của mình và cách phản đòn.
Vị trí chàng chọn không tốt, nhảy lên sẽ hơi phiền toái.
Vừa rồi tình thế khẩn cấp, chỉ moi được nắm đất này…
Nhưng Bích Đào cầm mảnh gỗ, lại áp lên chân chàng…
Minh Quang nghiến răng, chuẩn bị chịu đựng cú đánh này, không còn cách nào, không có tiên linh chàng không thể nhảy bật lên.
Bước tiếp theo là ném hết đất vào mắt nàng.
Nhưng chàng không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng chạm vào bắp chân mình.
Như một con rắn khổng lồ mang theo hơi ấm trườn lên, Minh Quang vô thức rùng mình một cái.
Bích Đào nắm bắp chân chàng, nói: “Tâm can, nhích chân ra chút đi.”
“Ta buộc gỗ cố định cho huynh, khớp xương sẽ không bị trật nữa."
Lại nghe cái tên gọi đó, lông mi dài của Minh Quang run rẩy.
Khoảnh khắc ấy, sự sụp đổ trong mắt chàng thảm không nỡ nhìn.
Nhưng Minh Quang nhanh chóng nhắm mắt, che giấu mọi thứ.
Chỉ có hàm răng nghiến chặt, đường nét quai hàm căng như đỉnh núi chênh vênh hiểm trở, để lộ cảm xúc dao động của chàng trong khoảnh khắc.
Rồi Bích Đào ngẩng đầu nghi hoặc, lại vỗ bắp chân chàng, nói: “Dạng chân ra chút đi, không nhét được gỗ vào…”
Minh Quang mới cứng nhắc nhúc nhích, hơi dạng chân ra để nàng đo mảnh gỗ.
Chàng rất muốn ra vẻ lạnh lùng mà khí phách nói: “Cút đi, ta không cần.”
Nhưng thân xác phàm nhân không thể tự chữa lành…
Chàng thường xuyên lao vào trận Ngũ Lôi để tự chém huyết nhục thành đống bùn, rồi lại thuyên chuyển tiên linh tái sinh cốt nhục. Nhưng chuyển thế mười tám năm, chàng chỉ biết xử lý thô sơ vài vết thương đơn giản.
Hầu hết là chờ vết thương tự phục hồi và lành lặn trong khoảng thời gian khá dài.
Vết thương bị trật khớp thế này, chàng biết cách chỉnh lại cho đúng, nhưng không biết buộc gỗ cố định để tránh bị trật khớp một lần nữa.
Đợi đến khi Bích Đào thuần thục buộc xong mảnh gỗ, đứng dậy nhìn chàng, lại gọi cái tên khó nghe đó. Minh Quang mới dần nhận ra, nắm đất trong tay đã rơi ra hết vì vừa rồi bị siết chặt quá mức.
“Tâm can của ta? Choáng váng rồi à? Ta đang nói chuyện với huynh đó, huynh có thể bảo người trong phòng kia im miệng không?”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, “Minh Nguyệt cô nương” không nghe thấy tiếng động trong phòng, có lẽ nghĩ Bích Đào đã đánh chết tình lang của mình.
Nàng ta lại bắt đầu kêu, giọng càng thêm thê lương.
“Minh Quang!”
“Minh Quang…!”
Giống y như gọi hồn.
Đôi mắt màu vàng của Minh Quang khóa chặt Bích Đào, không nhịn nổi, nghiêm giọng nói: “Ngươi gọi tên ta đi!”
Bích Đào bị quát, tim khẽ run.
Như được khai sáng, nàng mở miệng: “Minh… Quang?”
Minh Quang như được cứu trợ, nhắm mắt lại.
Chàng khẽ đáp: “Ừ.”

Bình Luận

0 Thảo luận