Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 21: Nàng? Thích? Ai?

Ngày cập nhật : 2025-10-14 19:18:59
Bích Đào không chỉ “lâm trận phản bội”, mà còn giúp đám quân “heo rừng” kia, đưa những người đã được cô nương đánh nàng hai gậy thả ra trở lại vào hầm đất.
Thậm chí, nàng còn chu đáo giúp họ khóa cửa lại, hung hăng quát tháo: “Đừng có lộn xộn, đừng có la hét, nếu không ta sẽ là người đầu tiên xử lý các ngươi.”
Trước đó, “Minh Nguyệt cô nương” đã đá sập cửa hầm đất nơi nàng ta ở, nên Bích Đào đổi cho nàng ta một căn hầm khác, tiện tay đóng cửa nhưng không khóa lại.
Từ lúc Bích Đào trở mặt, “Minh Nguyệt cô nương” đã bắt đầu ch‧ửi rủa nàng.
Nàng ta kinh ngạc vì Bích Đào lại có thể thông đồng với đám tà giáo, hỏi có phải nàng điên rồi hay không.
“Đồ điên!”
“Đắm mình trụy lạc!”
“Tàn hại đồng loại, không bằng heo chó!”
Những lời nói không đau không ngứa này chẳng lọt được vào tai Bích Đào, mà chỉ “vèo” một cái, lướt qua cái đầu tròn trịa của nàng.
Nhưng dựa vào lời của “Minh Nguyệt cô nương”, Bích Đào xác định được hai điều.
Thứ nhất, nàng ta quen biết với vị “Thiên Quân” bị thương nặng trong hầm đất của Bích Đào, có lẽ còn có tư tình.
Thứ hai, nàng ta biết Bích Đào.
Nhưng điều này sao có thể?
Trí nhớ của Bích Đào rất tốt, đến cả con chó lang thang trên đường ở thôn Thạch Cát, nàng cũng biết là của nhà ai cắn đứt dây chạy ra ngoài.
Nàng cực kỳ chắc chắn, ở nơi thâm sơn cùng cốc mà nàng sinh ra, chỉ có mình nàng là mỹ nhân xuất chúng xinh đẹp như hoa như ngọc.
Hơn nữa, lớn đến ngần này, đây là lần đầu tiên nàng đi xa như vậy.
Nàng thường đến các huyện thành gần thôn Thạch Cát để bán da thú, những người tiếp xúc không phải là ông lão đầy nếp nhăn thì là gã đàn ông thô kệch. Nếu từng gặp một mỹ nhân nổi bật như “Minh Nguyệt cô nương” trong đám đông, không đời nào nàng lại quên mất.
Nhưng Bích Đào không mở miệng hỏi gì cả.
Nàng còn chẳng tin lão bà bà nuôi mình khôn lớn, làm sao cho người khác cơ hội mở miệng lừa gạt hay dẫn dắt mình.
Nàng sẽ tự có cách tìm ra “chân tướng”.
Nàng cố ý đi qua đi lại hai lần trước cửa hầm mới của “Minh Nguyệt cô nương”, ra vẻ dương dương tự đắc.
Quả nhiên, nàng có phát hiện mới.
Hai đồng bọn chạy trốn cùng “Minh Nguyệt cô nương” là một nam một nữ, nhìn nàng với ánh mắt căm hận y hệt nàng ta.
Hình như họ cũng biết nàng.
[Thú vị thật!]
Bích Đào suy nghĩ một chút, liên hệ họ với “lão bà bà quen biết” của mình, nhưng nhanh chóng gạt bỏ suy đoán đó.
Lão bà bà là thần hộ mệnh, không liên quan gì đến đám ng‧u xuẩn đang sôi sùng sục này.
Đám “heo rừng” mặc giáp cầm vũ khí xông vào hầm, kiểm soát tình hình ngay lập tức, rồi quản sự xuất hiện.
Vẫn là lão già râu dê đã đưa Bích Đào vào, xem ra địa vị của lão ta trong tà giáo này cũng không thấp.
Lão già râu dê mang vẻ mặt tức giận vì quyền uy bị xúc phạm.
Vừa đến, lão ta đã muốn túm người ra để “gi‧ết gà dọa khỉ”.
Các cửa hầm khác đều bị khóa chặt, nên “Minh Nguyệt cô nương” và đồng bọn của nàng ta đương nhiên bị đám “heo rừng” lôi ra ngoài.
Cây gậy từng dùng để đánh Bích Đào, giờ được bọc vải rách, quật lên lưng của “Minh Nguyệt cô nương” và những người khác.
Bích Đào cũng biết chiêu này. Không ít lần nàng đã dùng nó để đánh thằng nhóc đệ đệ Diệu Tổ không biết sống chết dám trêu chọc nàng.
Cách đánh này đủ đau, nhưng chỉ để lại vết bầm, không làm rách da.
Chỉ cần người ra tay không thừa nhận, cứ nói là do bị ngã cũng được.
Đám người này dùng cách đó để dạy dỗ là vì không muốn làm hỏng dung nhan của Thiên Nữ, Thiên Quân.
Tính tình của ba người kia cũng cứng cỏi, bị đánh đến quỳ xuống đất mà vẫn dám nghiêng mắt lườm lão già râu dê, phun máu và mắng lão ta là “hạng người ti tiện gian tà”.
“Minh Nguyệt cô nương” nghiến răng ken két, nguyền rủa lão ta: “Ngươi làm điều ác, sẽ gặp báo ứng!”
Bích Đào: “…” Nếu không phải tình huống không phù hợp, nàng còn muốn bật cười.
Hài tử trong thôn công kích còn mạnh hơn nàng ta nhiều.
Gặp báo ứng ư?
Nhưng đời này thường “xây cầu vá đường thì mù mắt, gi‧ết người phóng hỏa thì con cháu đầy đàn”.
Hiệu quả “gi‧ết gà dọa khỉ” không tệ.
Những người trong các căn hầm khác lặng lẽ nhìn.
Kể cả những người vừa được “Minh Nguyệt cô nương” cứu ra tạm thời cũng không dám hé răng.
Ba người kia rõ ràng thấy lòng nguội lạnh, bị đánh ngã xuống đất, vẫn đỡ nhau cố thẳng lưng. Thật là cứng đầu không đúng lúc.
Bích Đào tự nhận mình vốn lương thiện, nhưng là người có thù tất báo.
Hai gậy “Minh Nguyệt cô nương” đánh nàng, dù không trúng, giờ cũng coi như hòa.
“Ngươi làm sao thế?”
"Sao nàng ta lại ở bên ngoài!”
Lão già râu dê quản sự cuối cùng cũng để ý đến Bích Đào đang hứng thú xem đánh người, bèn chất vấn đám tay chân bên cạnh.
Có hai gã tráng hán trong đám tay chân cũng biết Bích Đào.
Dù sao nàng vừa đến đã đâm chết mụ buôn người từng hợp tác nhiều lần với Thanh Hoa Thần giáo.
Lúc này nghĩ lại, họ vẫn thấy cô nương này thật tàn nhẫn.
Hai gã có vẻ mặt phức tạp, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Thất quản sự, đám người kia đánh ngất người đưa cơm để trốn, nàng ta chạy ra báo cáo.”
“Cái gì?” Râu lão già run lên hai cái.
Nhưng rõ ràng lão quản sự không dễ bị lừa.
Đôi mắt nhỏ của lão ta nheo lại. Trong ánh sáng mờ tối của hầm ngầm, lão ta quan sát Bích Đào đang cười tươi gật đầu vài lượt từ đầu tới chân.
Rồi lão ta cười lạnh, nói: “Nhốt nàng ta vào!”
“Treo ba kẻ kia lên!”
“Gia cố lại tất cả phòng giam! Nếu còn ai dám bỏ trốn, kết cục sẽ giống như ba kẻ này!”
Thất quản sự vuốt râu dê, nhấc chân định rời đi.
Vì cửa hầm của Bích Đào cũng bị đá sập, nàng bị đưa đến một căn hầm mới.
Nàng không giãy giụa, chỉ quay đầu nói với quản sự: “Thất quản sự, chẳng phải sắp đến lúc giao hàng rồi sao? Mấy Thiên Nữ Thiên Quân này nửa sống nửa ch‧ết, xanh xao vàng vọt, thế này làm sao lọt vào mắt mấy lão gia có tiền?”
Thất quản sự dừng bước, nhìn Bích Đào với ánh mắt sắc bén.
“Sao ngươi biết chuyện giao hàng?” Lão ta đứng yên quay đầu lại, lạnh giọng chất vấn Bích Đào.
“Lê bà bà nói với ta.” Bích Đào tỏ vẻ ngây thơ.
“Lê bà bà bảo ta chỉ cần ngoan ngoãn, sau này sẽ được mặc vàng đeo bạc, biết đâu còn được lão gia nào đó coi trọng, từ đó bay lên cành cao.”
“Mụ ta còn nói với ngươi chuyện này… vậy mà ngươi giết mụ ta mà không thèm chớp mắt?”
Mắt Thất quản sự híp thành một đường.
“Chẳng còn cách nào cả…” Bích Đào nhún vai, cười nói: “Ai bảo mụ ta mua ta mà không trả tiền, còn định sai người gi‧ết phụ mẫu và ấu đệ của ta chứ?”
“Thân thể tóc da là phụ mẫu ban cho, người thân bị gi‧ết, thù không đội trời chung.”
Bích Đào dám nói dối vì biết chắc Thất quản sự sẽ không đi xác minh.
Thứ nhất, Lê bà bà gi‧ết người cướp của cũng chẳng ít, xác minh nổi sao?
Thứ hai, trên đường đến Sùng Xuyên, Bích Đào đã nghe đám tà giáo bàn về kế hoạch tiếp theo.
Giờ thấy mấy “Thiên Quân Thiên Nữ” hoặc nửa sống nửa ch‧ết, hoặc cứng cỏi không chịu khuất phục, thời hạn “giao hàng” sắp đến, dùng ngón chân cũng đoán được chắc chắn quản sự đang đau đầu, đâu có thời gian xác minh lời nói dối của nàng.
“Thất quản sự, ta có cách khiến họ ngoan ngoãn.”
Bích Đào nói: “Chỉ cần giao việc đưa cơm cho ta, ta đảm bảo đến lúc giao hàng, họ sẽ trắng trẻo mập mạp, kính cẩn nghe lời.”
Bích Đào lại đưa ra yêu cầu nhỏ bé không đáng kể: “Nhưng mà ta không muốn ăn cám lợn, ta muốn ăn chân giò nướng ngoài phố.”
“Hừ…” Thất quản sự cười.
Khi không cười, trông lão ta như một người trung niên bình thường, dáng vẻ gầy gò, râu mép chỉnh tề, có vài phần khí chất giống như tiên sinh dạy học.
Nhưng khi cười, khóe mắt lão ta trũng xuống, bên thái dương dường như có vết sẹo, kéo căng da mặt, trông chẳng khác gì một tên côn đồ hung ác.
Bích Đào lại nhìn thẳng vào mắt lão ta, không chút sợ hãi.
“Ngươi quên rồi à, chính ngươi cũng là Thiên Nữ.” Thất quản sự cất giọng mỉa mai.
Một con sơn dương để người ta ăn thịt, lại vọng tưởng làm bạn với sói ư?
Đến lúc giao hàng, nàng cũng sẽ bị giao đi, để người ta đùa bỡn, thậm chí gi‧ết ch‧ết.
“Ta không quên.” Bích Đào tỏ ra chấp nhận số phận tàn khốc sắp tới.
Nàng cười nói: “Nhưng Thất quản sự à, lão nhìn ta đi, ta xinh đẹp động lòng người, lại ngoan ngoãn nghe lời, đến Lê bà bà cũng thích ta, mấy đại lão gia kia sẽ không thích sao?”
“Nếu về sau ta thực sự bay lên cành cao, Thất quản sự, ta là người có thù báo thù, có ơn báo ơn, nhất định không quên ơn dìu dắt của lão.”
Khóe mắt Thất quản sự giật giật, nhìn cô nương đang cười tươi trước mặt, lão ta thậm chí có chút rùng mình.
Phụ mẫu nàng đã ch‧ết, không còn đường lui, bị bán vào tà giáo đáng lẽ phải hoảng loạn khổ sở, vậy mà gi‧ết người còn gọn gàng hơn cả đồ tể. Khi người khác âm mưu chạy trốn, nàng lại canh đúng thời cơ mà chạy ra báo cáo.
Với vẻ bề ngoài thượng đẳng, người như vậy nếu có ý muốn leo cao…
Lão ta nghĩ sai rồi.
Sói không đáng sợ, sơn dương cũng không đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=21]

Nhưng nàng không phải là sơn dương, mà là một con sói đội lốt sơn dương.
Hơn nữa, Thất quản sự hiện tại quả thực đang đau đầu.
Mấy tháng nay lão ta tuyển giáo đồ không đủ số lượng, “hàng” trong tay lại khó thuần phục.
Khó khăn lắm mới cướp được nhiệm vụ “truyền giáo” ở Sùng Xuyên, cấp trên lại không cấp đủ người cho lão ta.
Cách thời hạn “giao hàng truyền giáo” còn chưa đầy một tháng, thời gian rất gấp gấp.
Nếu lần này lại làm hỏng nhiệm vụ, không biết cấp trên sẽ xử lý lão ta thế nào.
Nếu cô nương này thực sự có thể khiến đám Thiên Quân Thiên Nữ ngoan ngoãn, cũng có thể lợi dụng nàng thử xem.
Bỏ qua chút giao tình cấu kết làm việc xấu giữa lão ta với Lê bà bà, nếu nàng chưa từng gi‧ết người ngay trước mặt lão ta, Thất quản sự thực sự không dám tin, cũng không dám dùng nàng.
Những kẻ như bọn chúng, thân mang sát nghiệt, lăn lộn trong cống rãnh, chỉ dám kết bạn với những kẻ ác độc chân chính.
Mạng của Lê bà bà ngược lại trở thành lễ ra mắt tỏ lòng trung thành của Bích Đào.
“Đi theo ta.” Cuối cùng Thất quản sự nói với Bích Đào: “Nếu không khiến họ ngoan ngoãn, ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
Bích Đào thầm nghĩ: [Hậu quả gì chứ? Ngươi chỉ có mỗi ta là “Thiên Nữ” đáng giá, ta sợ ngươi sao? Ta sợ ngươi cúng bái ta à?]
Bích Đào thành công được ăn chân giò nướng.
Món này nàng từng thấy đệ đệ như heo ăn ở huyện thành.
Cặp phụ mẫu sinh nữ nhi không nuôi nổi định vứt lên núi, nhưng đối với đứa nhi tử có thể giúp quang tông diệu tổ thì hận không móc tim gan ra.
Chân giò ngoài giòn trong mềm, béo ngậy, quả nhiên mùi vị thơm ngon như nàng nghĩ.
Ăn xong, Bích Đào đi theo đám tà giáo, làm quen với “phạm vi” mà nàng được hoạt động.
Là một “Thiên Nữ”, nàng không được đám tà giáo coi là đồng bọn thực sự.
Vì vậy, nàng chỉ được đi từ hầm đến chỗ lấy cơm ở bếp, một tuyến đường rất ngắn, lại có nhiều “heo rừng” canh gác.
Nàng vẫn phải về hầm ngủ.
Nhưng được đưa một cái chăn dày, đồ ăn thức uống cũng tùy nàng lấy.
Hai người đưa cơm trước đó, một bị đánh ngất chưa tỉnh, một bị đập u đầu vẫn chưa xẹp, nhưng không có gì nguy hiểm, trở thành người đưa cơm cùng Bích Đào.
Gã cũng được lệnh giám sát Bích Đào.
Thất quản sự không phải không nghi ngờ Bích Đào dùng hoa ngôn xảo ngữ phản bội đám tù nhân “Thiên Nữ Thiên Quân” để tìm cơ hội bỏ trốn.
Nhưng Bích Đào ra vào hầm đất, không hề bước ra ngoài tuyến đường quy định dù chỉ nửa bước.
Hơn nữa, ngay đêm đầu tiên nàng đưa cơm, đã có hai “Thiên Nữ” trốn không thành lại suýt ch‧ết đói, ngoan ngoãn chịu ăn cơm.
“Nàng ta làm thế nào vậy?” Thất quản sự nghe báo cáo từ đám tay chân, vuốt râu dê, tò mò hỏi.
Gã nam nhân đưa cơm cùng Bích Đào gãi gãi cái mặt đầy sẹo rỗ, nói: “Nàng ta chỉ nói chuyện riêng với hai cô nương đó một lúc.”
“Nói gì?”
Gã mặt rỗ: “... Lúc đó tiểu nhân đang phát cơm, không đi theo.”
Lúc đó, Bích Đào gọi riêng hai tiểu cô nương đến một hầm đất xa hơn.
Ban đầu, khi nàng nói chuyện, cả hai đều không thèm để ý.
Dù sao giờ Bích Đào là “đồ tà giáo”, còn bán đứng những người muốn chạy trốn.
Bích Đào không giải thích cho mình, chỉ hỏi: “Thật sự không ăn sao? Không ăn thì từ mai sẽ không đưa cơm cho hai người nữa.”
Cảm giác đói khát, nếu xét một cách nghiêm túc, là hình phạt tàn khốc nhất trên đời.
Nếu không, thời kỳ nạn đói sao có thảm kịch đổi con mà ăn.
Hai tiểu cô nương này đã nhịn đói hai ba ngày, đã gần đến cực hạn.
Hơn nữa, vì giữ gìn trinh tiết, chống cự nhịn ăn là một chuyện, nhưng không được đưa cơm lại là chuyện khác.
Bích Đào không giả vờ làm người tốt hay nói lời hay, chỉ bình thản trần thuật sự thật: “Hai người thật sự nghĩ mạng mình quan trọng đến vậy sao?”
“Nếu cứ không ăn, mai... muộn nhất sáng ngày kia thôi, hai người sẽ không đứng dậy nổi.”
“Những cô nương có tư sắc như hai người, ra ngoài đường túm một cái là cả nắm.”
“Ch‧ết mất hai người thì bắt hai người khác là xong.”
“Khi hai người không đứng dậy nổi, sẽ bị ném lên xe chở đến bãi tha ma, ngay cả tấm chiếu cũng không có mà cuốn. Lúc đó có khi hai người còn chưa tắt thở...”
“Nhưng cũng chẳng làm được gì, vì lúc đó cả hai đã không còn sức để bò ra khỏi hố xác. Chỉ có thể mở mắt trừng trừng chờ ch‧ết thôi.”
“Chưa ch‧ết hẳn, có khi đã bị ăn thịt. Dù sao ở bãi tha ma, chó hoang và quạ thì thiếu gì.”
“Hai người chưa biết cảm giác bị thú dữ xé xác là thế nào đúng không?”
Bích Đào vén váy, lộ ra vết sẹo kinh khủng ở bên hông cho họ xem: “Thấy không, bị sói cắn đấy, lúc đó ruột bị lôi ra ngoài, may mà bình thường ta ăn uống tốt, sức khỏe dẻo dai.”
Lúc Bích Đào nói đến đây, sắc mặt hai tiểu cô nương đã trắng bệch.
Bích Đào nhìn họ đầy thương hại, cất giọng nhẹ nhàng nói tiếp: “Hơn nữa, dù hai người có ch‧ết đói như ý nguyện, ai sẽ quan tâm chứ?”
“Gia đình sẽ quan tâm sao?”
“Nếu ta đoán không nhầm, hai người bị bán vào đây đúng không?”
“Gia đình biết rõ bán cả hai để làm gì.”
“Dù hai người có trốn về, vì từng bị tà giáo bắt cóc, cũng sẽ bị bóp ch‧ết trước bàn thờ tổ tiên để giữ gìn danh tiết.”
“Cả hai giữ gìn trinh tiết, rồi nhịn đói đến ch‧ết, là giữ cho ai?”
Một người gào khóc nức nở, một người sợ đến run rẩy, mặt không còn huyết sắc.
Trên đời này, tuyệt vọng nhất không phải đứng bên vách đá, mà là bị chính người thân yêu đẩy đến đó.
Nhưng chuyện như vậy ở thời đại này chẳng có gì mới mẻ, thậm chí không đủ kích thích khiến những người ưa những câu chuyện mới lạ hào hứng bàn tán ở đầu đường cuối ngõ.
Tâm lý phòng thủ mà hai người xây dựng bằng cả tính mạng, bị vài câu của Bích Đào làm sụp đổ tan tành.
Nhưng Bích Đào cũng không phải muốn họ cam chịu, thực sự làm “Thiên Nữ”.
Hai cô nương ngây ngốc nhìn Bích Đào, nàng ôm đầu họ, ghé sát tai nói: “Hai người cứ giữ mạng trước, ta hứa sẽ tìm cách đưa hai người ra khỏi hang sói này.”
Nàng liếc quanh nhà giam, hạ giọng nói: “Chỉ có sống sót, ăn uống đầy đủ, tích lũy sức mạnh, mới có thể trốn khỏi đây... đúng không?”
Đáng lý ra, Bích Đào làm tay sai cho tà giáo, lời nàng nói sẽ không đáng tin.
Nhưng nàng là “Thiên Nữ” duy nhất thoát khỏi lồng giam, ngoài nàng ra, có ai làm được điều này?
Khi tuyệt vọng, con người sẽ bám víu bất cứ thứ gì như cọng rơm cứu mạng.
Sống sót là bản năng của con người.
Những tiểu cô nương nhát gan, thiếu hiểu biết như vậy dễ bị dụ nhất.
Tối đó, cả hai ăn cơm, nhìn Bích Đào như trông thấy thiên nữ giáng trần.
Tất nhiên, Bích Đào không dùng cách này với tất cả mọi người.
Chẳng hạn, “Minh Nguyệt cô nương” vừa được thả xuống từ trên cao, lại cần dùng cách khác.
Họ nằm dưới đất không bò dậy nổi nhưng vẫn ngoan cố đá đổ bát cơm.
Không hề nghe lời chút nào.
Để chống đối Bích Đào, không chỉ không hợp tác, mà lúc nàng không có mặt, họ còn xúi giục người khác cùng tuyệt thực, đập bát ném chén.
Trước đó, Thất quản sự từng cảnh cáo Bích Đào: “Nếu ngươi không khiến họ ngoan ngoãn, ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy.”
Vị “Minh Nguyệt cô nương” này, dường như không chỉ quen biết mà còn có thù oán với Bích Đào, rõ ràng đã nghe được câu nói đó.
Nàng ta muốn dùng sự phản kháng của cả đám để khiến Bích Đào, kẻ phản bội, bị trừng phạt, tự chuốc lấy hậu quả.
Bích Đào đứng trước cửa nhà giam của nàng ta, mỉm cười lịch sự nói: “Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác. Nếu cứ tiếp tục thế này, hậu quả của ngươi sẽ rất thảm.”
“Phi! Hợp tác với ngươi ư? Mơ đi!”
“Hừ…”
Nàng ta bất ngờ cười khẩy, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Nhưng lời nói ra tiếp theo lại khiến Bích Đào không hiểu.
“Ngươi nên lo cho chính mình đi. Gia nhập tà giáo, ngày sau quy thiên, liệu có bị ngũ lôi oanh đỉnh mà hồn phi phách tán hay không?”
Bích Đào thậm chí nghi ngờ “Minh Nguyệt cô nương” này bị tẩu hỏa nhập ma.
Ngũ lôi oanh đỉnh, là nói báo ứng của nàng sao?
Tà giáo gọi nàng ta là “Thiên Nữ”, nàng ta thật sự nghĩ mình sẽ phi thăng thành tiên đấy à?
Bích Đào suy nghĩ một lúc, không định tiếp tục cuộc đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia này.
Nàng chỉ vào góc nhà giam có rèm che, nói: “Cho ngươi một khắc, thuyết phục hết những người ngươi xúi giục.”
“Bảo họ ngoan ngoãn ăn cơm, phối hợp cho tử tế.”
Bích Đào nói: “Nếu không, ta sẽ lấy bô của ngươi đi.”
“Cái… gì?”
“Minh Nguyệt cô nương” trong một khoảnh khắc không hiểu ý của Bích Đào.
Nàng ta không hiểu đây là lời đe dọa kiểu gì.
Nhưng vài vị tiên nhân trên Ngân Hán Cổ đã hiểu rõ.
“Quá hèn hạ, thật sự quá hèn hạ!”
Con người ăn ngũ cốc, tất có “ngũ cốc luân hồi”.
Cơm có thể không ăn, nước có thể không uống, nhưng ngũ cốc luân hồi thường không thể kiểm soát.
Lấy bô đi… hành vi này độc ác đến mức nào đây!
Người từng cố cứu người lao ra ngoài là Băng Kính Thần Tiên.
Một người ủng hộ Băng Kính Thần Tiên không nhịn được, chỉ vào Ngân Hán Cổ, cáo buộc với tiên trưởng trong tộc: “Bích Đào Linh Tiên đã gia nhập tà giáo. Nếu không ngăn cản kẻ quỷ kế đa đoan như vậy, há chỉ hại những người dự thi?”
“Chẳng phải nói kẻ hại sinh linh tinh giới sẽ bị tiên vị giám sát gi‧ết sao!”
Người này phẫn uất, mặt đỏ tai hồng, nhưng vị tiên trưởng tiên tộc cổ bị kéo lại im lặng, nhắm mắt không nói.
Một tiên vị công đức ở U Thiên nghe vậy, không nhịn được cười khẩy.
“Lẽ nào vị tiểu tướng Binh Bộ này thầm yêu vị tiên tử Lôi Bộ sao?”
“Dù ngươi yêu thầm Băng Kính Thần Tiên, cũng không thể vu khống được. Đào Đào của chúng ta từ khi nào hại sinh linh vậy?”
“Yêu thầm gì… ngươi nói bậy gì thế?”
Vị tiểu tướng như cây sắt đỏ bị tạt nước bốc khói phùn phụt: “Rõ ràng ả ta đã gia nhập tà giáo.”
Một vị tiểu tiên khác, không phải tiên vị công đức nhưng có Tiên cung làm hậu thuẫn, cũng lên tiếng: “Vị tiên quân này nói sai rồi, Bích Đào tiên tử nhập tà giáo chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”
“Nếu không nhờ nàng ấy phản ứng kịp thời, khi đám binh tướng tà giáo xông vào, dân chúng vô tội hạ giới chắc chắn đã bị thương.”
“Hơn nữa, Bích Đào tiên tử vừa rồi chỉ dùng vài câu đã cứu hai người sắp chết.”
"Tín lực của nàng ấy cũng tăng thêm hai, Ngân Hán Cổ do linh ti của chư tiên Cửu Thiên dệt thành, thanh khí ngập trời, là công chính nhất.”
“Không tin thì tiên quân này có thể xem thứ hạng của Bích Đào tiên tử.”
Vị tiểu tướng Binh Bộ tức giận nhìn lên Ngân Hán Cổ, quả nhiên thấy tín lực của Bích Đào từ không có tăng thành hai.
“Sao có thể… rõ ràng ả nhân cơ hội hại Băng Kính Thần Tiên bị đánh…”
“Ả… ả ta…”
“Ả cái gì mà ả? Chẳng lẽ Ngân Hán Cổ sai được sao?”
“Hừ, ta thấy tiên tộc cổ các ngươi vì tiên giai của mình quá vô năng, sa vào tay tà giáo quá nhiều, mất mặt, nên tìm cớ muốn giám khảo ra tay giúp đỡ đúng không?”
“Ngươi ngậm máu phun người!”
“Ngươi vô cớ gây sự!”
Hai bên lại nổi lên tranh cãi.
Nhưng đâu chỉ có Ngân Hán Cổ thanh khí lẫm liệt, không phân biệt chính tà.
Công đức tín ngưỡng ghi rõ trên Ngân Hán Cổ do Lục Bộ Công Tào của Minh Bộ, Tứ Trị Công Tào của Thiên giới, và các giám khảo cùng ghi chép đối chiếu, được thông qua mới hiển thị.
Tuyệt đối không thể sai lầm.
Chẳng bao lâu, sóng gió này chấm dứt trong sự câm lặng của tiên tộc cổ.
Hơn nữa, vị tiểu tướng lỗ mãng này còn để lộ chuyện mất mặt mà tiên tộc cổ muốn giấu.
Đó là thực sự có rất nhiều tiên tộc cổ rơi vào tay tà giáo.
Tà giáo mà Bích Đào ở chỉ là một phân bộ của Thanh Hoa tà giáo.
Khóe miệng Chu Minh không kìm được nhếch lên, lần này tiên tộc cổ ngã một cú quá đau.
[Để họ kiêu ngạo, để họ tự mãn xem!]
Y cũng rất khâm phục Bích Đào. Sau khi mất trí nhớ ở hạ giới, hành sự của nàng càng thêm quỷ quyệt.
Sao nàng có thể nghĩ ra cách lấy bô của người ta chứ?
Không gây thương tổn lớn, nhưng quá mức sỉ nhục.
Băng Kính Thần Tiên là ứng viên tương lai của Lôi Đế, nếu thật sự “ngũ cốc luân hồi” không có chỗ giải quyết, phải làm sao đây, ha ha!
Nhưng Bích Đào không thực sự làm chuyện đó.
Dù sao “Minh Nguyệt cô nương” này cũng là nữ tử.
Dùng lời dọa nạt đối phương, thưởng thức một lúc vẻ mặt đổi màu sắc rực rỡ của “Minh Nguyệt cô nương”.
Thấy nàng ta thực sự sợ hãi, thậm chí lắp bắp, mắng cũng không tìm được từ, Bích Đào không nói tiếp.
Bích Đào cười một lúc, từ tốn xoay người, vừa đi về một hướng, vừa nói: “Ôi, ta thấy ngươi cũng không sợ cái này, thôi bỏ đi…”
Nàng đổi cách tiếp tục lừa nàng ta: “Ta sẽ đi tìm… ừm, tiểu tình lang Minh Quang của ngươi, chặt bỏ một cái chân, tối nay lấy đó cho ngươi gối đầu…”
“Ngươi nói gì… ngươi nói cái gì?”
“Quay lại đây!”
“Ngươi không được làm hại Minh Quang nữa.”
“Quay lại! Chẳng phải ngươi thích Minh Quang sao? Sao ngươi lại đối xử với chàng như thế? Quay lại!”
Bích Đào dừng bước, lưng đối diện với “Minh Nguyệt cô nương”, khóe miệng khẽ giật.
Nàng?
Thích?
Ai?
Bích Đào đầy vẻ nghi hoặc, nhưng không lộ chút cảm xúc.
Mặc kệ người phía sau gào thét thế nào, nàng không quay đầu, đi thẳng vào hầm đất của “Thiên Quân”.
Nàng vốn định lợi dụng “Thiên Quân” để lừa “Minh Nguyệt cô nương” một phen, nhưng vừa vào đã đối diện với một đôi mắt vàng nhạt.
Lần này, chàng không còn vẻ mơ hồ khi tỉnh lại lúc vẫn còn đang sốt cao, đôi mắt như mặt trời rực cháy, hoàn toàn tỉnh táo.
Bích Đào: “…” [Lừa hắn cũng được. Hoặc lừa cả hai.]
Đã biết “Minh Nguyệt cô nương” thích “Thiên Quân” này, vì đêm qua tiếng kêu khi chàng rửa vết thương quá kịch liệt, “Minh Nguyệt cô nương” tưởng Bích Đào ngược đãi chàng, nên không hỏi cho rõ đã vung gậy.
Nhưng khi bị dồn ép, nàng ta lại nói Bích Đào cũng thích vị “Thiên Quân” này.
Bích Đào suy nghĩ một chút, sắp xếp mối quan hệ tay ba.
Nàng hơi cao giọng: “Ôi, tâm can của ta, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi!”

Bình Luận

0 Thảo luận