Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 20: Không nhớ, không quen

Ngày cập nhật : 2025-10-13 19:08:14
Bích Đào quả thật kiêng dè dã thú, nhưng nếu là người, thì chẳng có chút uy hiếp nào đối với nàng.
Nàng đã nói mà, với nhan sắc bế nguyệt tu hoa của mình, đám người kia còn chưa kịp lợi dụng, sao dám nhốt nàng cùng với dã thú?
Bích Đào quan sát một lúc, phát hiện nam nhân này đừng nói là vùng lên làm tổn thương người khác như dã thú, thậm chí người này còn không có khả năng rời khỏi chiếc giường.
Nàng cắm cây trâm đã khô máu vào búi tóc.
Bước đến bên nam nhân bị trói, lấy ngọn đèn dầu gần đó, chỉnh lại tim đèn cho sáng hơn, nàng kề sát vào đó, kiểm tra tình trạng của người này.
[Chẹp!]
[Thảm quá!]
Trên người nhiều vết dao, vài chỗ còn khá sâu, có lẽ chưa được xử lý, vết thương đã có dấu hiệu bị nhiễm trùng.
Tứ chi cũng có nhiều chỗ xương bị trật khớp.
Hơn nữa, người này chắc chắn là một “kẻ cứng đầu” thực thụ, dấu vết giãy giụa rất dữ dội, nhiều chỗ da thịt rách toạc, dây trói để ngăn trốn thoát, càng buộc càng chặt.
Tay chân bắt đầu tím tái vì máu không lưu thông.
Chắc hẳn người này cũng là “Thiên Quân”.
Dù khuôn mặt bị che, không thấy rõ diện mạo, nhưng thân hình này dù thê thảm vẫn toát lên vẻ thon dài kiện mỹ khiến người ta giật mình.
Nhưng hành hạ thảm thế này thì hầu hạ mấy lão gia giàu có kiểu gì?
Bích Đào cúi đầu, tỉ mỉ quan sát người nam nhân, suy đoán tiếng thở hổn hển là do sốt cao, mà sốt cao là vì bị thương khá nặng.
Không ngờ trong lúc nàng quan sát người nam nhân trước mặt, cũng có người khác qua Ngân Hán Cổ ở trên trời nhìn nàng.
“Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây…” Một tiên trưởng cấp cao của tiên tộc cổ không nhịn được lẩm bẩm.
“Nàng ta tự bán mình vào tà giáo… Vậy Minh Quang Thiên Tiên cũng không cẩn thận rơi vào tay tà giáo.” Một tiên nhân bí mật theo dõi nàng bừng tỉnh.
Trước đó họ còn đoán xem kẻ ác nào to gan tàn nhẫn đến mức trói Minh Quang Thiên Tiên nhốt dưới hầm, không biết định làm gì. Giờ thì hiểu ra, Minh Quang Thiên Tiên đã rơi vào tay tà giáo.
Từ xưa có chính thần thì cũng có tà thần. Tà giáo từ trước đến nay tàn bạo hung ác, thủ đoạn thường hèn hạ vô sỉ, bất chấp tất cả.
Chẳng trách Minh Quang Thiên Tiên thanh cao như băng ngọc lại vô ý thất thủ.
Chắc hẳn chàng đã chống cự kịch liệt, mới rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.
Từ khi các tiên trưởng của tiên tộc cổ phát hiện Minh Quang Thiên Tiên gặp nạn đã tụ tập bàn bạc, xem có cần để tiên vị giám thị của cuộc thi can thiệp hay không.
“Mạo danh Thanh Hoa Đại Đế, làm chuyện d‧âm tà, dù không trong cuộc thi, cũng nên có người ngăn cản, để giữ danh tiếng Thanh Hoa Đế Quân được trong sạch.”
“Nhưng giờ đang trong cuộc thi. Hàng vạn tiên giai xuống hạ giới, chính là để chứng minh danh tiếng tiên vị trên Thiên giới!”
“Thấy ai gặp nạn cũng nhảy vào can thiệp thì còn thi thố gì nữa? Mang hết về tộc mình mà cho bú sữa đi!”
“Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Trẻ sơ sinh của tiên tộc cổ không đủ tư cách còn ít sao?”
Dưới sự công kích của lời lẽ hiểm ác, một tiên vị cấp cao của tiên tộc cổ đành ôm gáy, ngã ngồi xuống ghế. Trong lúc nhất thời, hơi thở vị tiên đó còn nặng nề hơn cả Minh Quang Thiên Tiên trên Ngân Hán Cổ.
Đúng vậy, vốn là để chứng minh những tiên giai sinh ra ở Thiên giới đủ tư cách đảm nhận tiên chức. Cuộc thi mới bắt đầu, giữa chừng can thiệp thì tính là gì?
Hơn nữa dựa vào đâu?
Dựa vào việc có người chưa chào đời đã thất bại thảm hại, còn Thiên Tiên cao cao tại thượng của tiên tộc cổ gặp nạn thì phải để giám thị theo dõi cuộc thi ra tay giúp đỡ ư?
Nhi tử của Tiên Đế thì có gì đặc biệt?
Từ trước đến nay vị trí Tiên Đế không phải là thừa kế.
Nếu Minh Quang Thiên Tiên vô năng c‧hết ở hạ giới, tương lai ai leo lên đỉnh còn chưa biết được.
Chẳng qua chàng dựa vào phụ thân tốt mà có địa vị, có mẫu thân tốt trải đường mà thôi.
Tiên vị công đức ở U Thiên tuyệt đối không đồng ý.
Trong đó phản đối kịch liệt nhất là Chu Minh Tiên Đốc. Y hận không thể đánh vào đầu cả đám tiên tộc cổ cho thông não.
Lúc này làn sóng tranh luận càng lúc càng mạnh mẽ. Chu Minh không nói một chữ thô tục, nhưng khí thế như đấu khẩu quần hùng, khiến đám lão cổ vật của tiên tộc cổ cứng họng.
Suýt khiến cái đầu Đông Vương Công cười đến nở hoa.
Lão không vỗ tay được, bèn dùng đầu đập bàn, thùng thùng thùng như trống trận trợ uy, vô cùng náo nhiệt.
Cho đến khi hình ảnh trên Ngân Hán Cổ dừng lại ở cảnh Bích Đào bị ném vào hầm.
Mí mắt Chu Minh giật mạnh vài cái, những lời “cực đoan” sắp phun ra với tiên tộc cổ bị nghẹn lại trong cổ.
Ngay cả Đông Vương Công cũng ngừng đập bàn.
Y vừa ngừng chiến, tiên tộc cổ như bắt được điểm yếu, nói: “Dù là tham gia Đại hội Trạch Tiên để chứng minh tiên vị, dù Minh Quang Thiên Tiên rơi vào tình cảnh này, cũng là do ngài ấy bất cẩn.”
“Nhưng giờ ngài ấy gặp phải nữ nhân như sói như hổ này, ai chẳng biết nàng ta là thị giả của Chu Minh Tiên Đốc, ỷ thế Tiên Đốc mà hành sự càn rỡ.”
“Trăm năm qua nàng ta thèm khát quấy nhiễu Minh Quang Thiên Tiên, thủ đoạn chẳng khác gì tà giáo.”
“Dù chúng ta không rửa sạch thanh danh cho Thanh Hoa Đế Quân, không can thiệp vào cảnh ngộ nhân gian của tiên nhân, lẽ nào còn ngồi nhìn kẻ vô sỉ làm chuyện d‧âm loạn với thí sinh cùng dự thi? Chuyện này liên quan gì đến chứng minh tiên nhân có đủ tư cách giành được tiên chức.”
“Nếu chúng ta dung túng cho hành vi này, có khác gì tà giáo tà thần?”
Góc độ này thật sự quá sắc bén.
Không chỉ chuyển hướng mâu thuẫn, còn kéo theo lá cờ “công chính”.
Chu Minh nhất thời không tìm được lời phản bác.
Danh tiếng Bích Đào từ trước đến nay quá tệ hại. Để khơi mào mâu thuẫn giữa tiên tộc cổ và tiên vị công đức, trong đó không thiếu công sức do Chu Minh châm ngòi thổi gió.
Y thích nhìn đám “quý công tử” tiên tộc cổ giật bắn như thỏ, bị Bích Đào đuổi chạy tứ tung.
Bích Đào luôn tỏ ra không quan tâm, tựa như Chu Minh cũng chẳng để ý việc mình bị người khinh miệt vì những chiêu trò bè lũ xu nịnh.
Nhưng chư thiên có thể cười nhạo nàng ảo tưởng bay lên cành cao, công khai chế giễu nàng mơ mộng tranh tiên chức.
Nhưng kẻ lưỡi xán hoa sen này lại miêu tả Bích Đào tệ hại như vậy.
Chu Minh giơ tay lấy ra tiên khí Ngọc Cốt, tiên linh màu hồng tím chụp xuống.
Lần này không phải phóng thích sinh cơ chữa trị tiên nguyên cho Bích Đào, mà là làn gió thơm lạnh thấu xương hóa thành cương phong sắc bén, muốn cho kẻ dám mở miệng sỉ nhục nếm thử đau đớn như bị lăng trì.
“Kim Xà Lôi Tướng! Ngươi thất ngôn, còn không tạ tội với Tiên Đốc!”
Tuy thị giả ở Tiên Đô không tính là tiên chức, nhưng tiểu tiên Bích Đào là người “mặc chung quần” với “cẩu công đức” U Thiên.
Giờ ngay cả Đông Vương Công cũng đứng về phía Chu Minh Tiên Đốc, dù Kim Xà Lôi Tướng căm ghét cái ác như thù, lời nói ra cũng không phải là sai, nhưng nhục mạ thị giả của Tiên Đốc thì quả thật có phần quá đáng.
Tiên Đốc phụ tá Đông Vương Công giám sát nam tiên Cửu Thiên, khi nổi giận dù thật sự phế bỏ tiểu tướng của Lôi Bộ này, cũng không ai có thể giải oan cho hắn.
Hơn nữa nếu bị U Thiên ghi thù, sau này ở Thiên giới dù không đến nỗi từng bước gian nan, nhưng con đường cũng trải đầy gai nhọn.
Tiên trưởng của hai Bộ Binh và Lôi lập tức ra tay, chặn tiên khí của Chu Minh, ép Kim Xà Lôi Tướng quỳ xuống xin lỗi.
Bề ngoài như tạ tội với Chu Minh, thực chất là ý bảo vệ rõ rành rành.
Khi ở hạ giới làm Thái tử, Chu Minh độc đoán tàn nhẫn, kẻ dám mạo phạm y đều gặp Diêm Vương, giờ y thật sự bị chọc đến tức điên.
Nhưng… y nhìn Ngân Hán Cổ, thấy Bích Đào cúi đầu đứng bất động khá lâu trước giường, nghĩ đến nàng si mê Minh Quang trăm năm, vì chênh lệch tiên giai, chưa từng được gần gũi.
Y nhắm mắt, thu lại tiên khí, nuốt xuống cục tức này.
Trong lòng hiểu Bích Đào vì Minh Quang mà trằn trọc khắc khoải, lần này có cơ hội thân cận, dù làm gì, cũng là khó kìm được, y có thể hiểu.
Thứ mình thích, mình muốn, thì phải bất chấp thủ đoạn, xưa nay Chu Minh luôn như vậy.
Nhưng Kim Xà Lôi Tướng, dù xin lỗi, ánh mắt vẫn mang theo sự cao ngạo và khinh miệt bẩm sinh, khiến hai mắt Chu Minh đau nhói.
Y không kìm được nhớ lại lúc chưa làm Thái tử, chỉ là nhi tử của vũ cơ bị các Hoàng tử, Công chúa trong cung sỉ nhục.
Dù làm việc gì, đều bị người ác ý suy đoán nhục nhã.
Như thể y sinh ra đã ti tiện, huyết mạch thấp kém, làm gì cũng sai.
Dù y hiểu Bích Đào, giờ phút này nói không khó chịu là giả.
Y nhíu chặt mày, nhắm mắt ngồi thẳng, cố ép mình nhập định, không nhìn Ngân Hán Cổ nữa.
Sóng gió ngắn ngủi dường như lắng xuống, hình ảnh trên Ngân Hán Cổ chuyển sang tình cảnh của các thí sinh khác.
Nhưng hầu như tất cả đều lén theo dõi Minh Quang Thiên Tiên và Bích Đào.
Như muốn chứng thực hành vi xấu xa của nàng, hung hăng đóng đinh tiên vị công đức U Thiên vào cột trụ “hèn hạ d‧âm ác”.
Thế nhưng Bích Đào, kẻ hoàn toàn vô tri vô giác, lúc này đang hiện ra trên Ngân Hán Cổ của vô số tiên nhân, đúng như họ phỏng đoán, lại phóng túng buông thả như thế.
Nàng đang đưa tay chạm vào Minh Quang Thiên Tiên.
Bích Đào nhấn vào một vết thương khá sâu trên đùi người nam nhân.
Máu loãng kèm nước mủ trào ra, vết thương vốn chỉ se lại đỏ tấy, giờ lại nứt toác ra.
Tiếp đó, Bích Đào nhấn vào tất cả miệng vết thương trên người chàng, lực ấn không hề nhẹ.
Bích Đào từ nhỏ đã tự xử lý vết thương, có hiểu biết về thương tích. Tình trạng không tệ như nàng tưởng, chỉ hai chỗ có dấu hiệu mưng mủ.
May mắn là đều do dao gây ra, không phải móng vuốt dã thú xen lẫn đất và thịt thối, nếu không giờ chắc đã mưng mủ hết cả.
Có lẽ người nam nhân quá đau đớn, tiếng rên theo bản năng phát ra hơi khó nghe.
“Thật… hèn hạ!” Có người nhìn Ngân Hán Cổ, nghe tiếng rên vì đau của Minh Quang Thiên Tiên, tai đỏ ửng, nhỏ giọng mắng ch‧ửi Bích Đào.
Bích Đào nhấn hết vết thương trên người chàng, ước lượng chàng chưa thể ch‧ết nhanh như vậy.
Tay nàng dính ít máu mủ, nhíu mày chẹp một tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ.
Dù không chí mạng, vết thương vẫn cần nhanh chóng xử lý.
Nàng đến đầu giường, đặt đèn dầu xuống, đưa tay gỡ tấm vải che mặt Minh Quang Thiên Tiên.
“Thật sự không ngăn cản sao… Tiên Đế… Tả tướng quân Khôn Nghi cũng mặc kệ sao…”
“Ả ta chắc chắn sẽ… Minh Quang Thiên Tiên thật đáng thương…”
Tiếng bàn luận như thuỷ triều không dứt bên tai, Chu Minh bị làm phiền mở mắt, triệu hồi Ngân Hán Cổ, theo dõi Bích Đào.
Y càng nghĩ càng tức, trung thành với dục vọng của mình thì có gì đáng xấu hổ?
Phải nhìn Bích Đào làm nhục Thiên Tiên cao cao tại thượng kia, trong lòng y mới thoải mái.
[Hừ!]
Bích Đào gỡ tấm vải che mặt Minh Quang, rồi đúng như mọi người nghĩ, si mê nhìn gương mặt chàng đến xuất thần.
Tay nàng không kìm được chạm vào trán chàng, dính nhớp mà trượt từ thái dương xuống má, cuối cùng dừng ở cằm.
Bích Đào nâng cằm Minh Quang. Chàng sốt cao mê man, sắc như hoa đào mùa xuân.
Mồ hôi ẩm ướt khiến tóc rối dính vào bên mặt và cổ, đôi môi khẽ mở thở gấp gáp, trông khác hẳn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày.
Lông mi mảnh dài run rẩy như cánh bướm đang ch‧ết đuối, thật… thật khiến người ta xót xa.
Mà Bích Đào đang giữ cằm chàng. Lúc này, đối diện với đôi môi ửng hồng của chàng không chút phòng bị, nàng cúi đầu xuống.
Chư tiên nhìn cảnh này: “!”
Quả nhiên!
Hèn hạ!
Vô sỉ!
Phóng túng!
Đồ khốn!
Đúng là một cảnh vạn người chú mục và phỉ nhổ.
Nhưng khi mọi người nghĩ Bích Đào như chồn hôi trộm được gà, chắc chắn sẽ xé cổ gà, uống máu tươi, thì nàng lại dừng lại.
Dừng ngay trên đầu Minh Quang, cách chưa tới một gang tay.
Nàng khẽ nghiêng đầu, như đang chăm chú nhìn gì đó.
Như dã thú bắt được mồi nhưng không cắn, mà cố tình chơi đùa cho thoả.
Lúc này, tất cả tiên vị nhìn Ngân Hán Cổ, tim đều bị treo lơ lửng.
Thực tế, Bích Đào chỉ đơn thuần nhìn Minh Quang.
Chẳng liên quan gì đến suy đoán của mọi người.
Nàng không có chút ý nghĩ d‧âm tà nào, chỉ kiểm tra vết thương xong, thấy trên đầu chàng có tấm vải, muốn gỡ xuống lau máu bẩn trên tay mà thôi.
Rồi nàng vô tình trông thấy nốt ruồi đỏ trên cằm người nam nhân.
Không thể phủ nhận, là ứng viên cho vị trí “Thiên Quân”, người nam nhân này quả thật rất đẹp.
Bích Đào chưa từng thấy người nam tử nào tuấn mỹ như vậy.
Nhưng thu hút nàng không phải sống mũi cao như núi, đôi môi diễm lệ hé mở, càng không phải đường nét ưu việt vô song.
Mà là nốt ruồi nhỏ trên cằm chàng.
Bích Đào giữ cằm chàng, ngón cái day mấy lần, phát hiện không phải vết máu, đúng là một nốt ruồi.
Một nốt ruồi đỏ tươi.
[Tiểu Hồng?]
Không biết vì sao, trong đầu Bích Đào bỗng bật ra hai chữ này.
Nàng kề sát vì ánh sáng quá mờ, nhìn rõ rồi… thì cũng chẳng thấy hiếm lạ nữa.
Nàng còn nghĩ sao mình không có nốt ruồi mỹ nhân cơ?
Nốt ruồi này đẹp quá, như vẽ rồng điểm mắt, như tô màu cho bức tranh thủy mặc mơ màng, khiến gương mặt tuấn mỹ hư ảo của chàng lập tức trở nên sống động.
Bích Đào đứng thẳng, lấy tấm vải vừa lau vừa cọ tay cho sạch.
Chư tiên trên Ngân Hán Cổ: “…”
Không hôn à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=20]

Sao vậy, bình thường chẳng phải thấy Minh Quang là lao vào, liều mạng cũng muốn chiếm chút lợi sao?
Tiếp đó, Bích Đào lại nhìn người nam nhân một lúc.
Nàng tìm chỗ vết thương nặng nhất trên đùi chàng, lại nhấn một cái.
Dù nàng ghét bị bẩn nhưng vẫn định giúp chàng làm sạch vết thương.
Vừa nãy sờ mặt chàng, sốt khá cao, đừng để đi đời ngay tối nay.
Bích Đào săn bắn từ nhỏ, bị thương là chuyện bình thường, bị thú cào dễ mưng mủ. Trong điều kiện không có thuốc, làm sạch vết thương thường sẽ không bị nặng thêm.
Đây là việc duy nhất có thể làm trong điều kiện không thể chữa trị.
Nhưng quần áo trên người chàng lại che mất miệng vết thương.
Bích Đào luồn tay vào chỗ rách của vải, dùng sức kéo sang hai bên.
“Xoẹt!”
Chư tiên nhìn Ngân Hán Cổ. Tiên nhân có địa vị cao phi lễ chớ nhìn, quay sang trừng mắt với các tiên vị công đức, như thể muốn nói rằng “Thấy chưa! Quả nhiên là thế mà!”
Mà vài tiên vị cấp thấp là bằng hữu của Bích Đào, mắt không chớp, không kìm được phát ra tiếng “ui… ui… ui” trong cổ họng.
Đó là Minh Quang Thiên Tiên đó!
Trên đời ai dám xé quần của Minh Quang Thiên Tiên chứ?
Sớm đã nói rồi, chơi với Bích Đào chắc chắn không phải là “người tốt”.
Trong số họ thậm chí có người mừng vì Bích Đào đã đắc thủ.
[Mấy lão cổ vật này cần gì nghiêm túc thế? Dù sao cũng ở hạ giới! Dù xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến chọn tiên vị sau này. Ái dục cũng là kiếp nạn tiên giả phải vượt qua, Đào Đào của chúng ta đang giúp Minh Quang Thiên Tiên độ kiếp đấy!]
Lúc này Bích Đào quỳ một gối ở mép giường, trông như sắp leo lên giường.
Nếu hình ảnh tiếp theo thực sự liên quan đến chuyện nam nữ giao hợp, Ngân Hán Cổ sẽ tạm thời tắt theo dõi.
Nhưng lần nữa ngoài dự đoán của mọi người, việc theo dõi Bích Đào và Minh Quang không bị tắt.
Những chuyện khiến người ta đỏ mặt tía tai trong tưởng tượng không hề xảy ra.
Bích Đào quỳ bên giường là để tiện dùng sức.
Nàng đặt hai tay lên hai bên vết thương trên đùi Minh Quang, ép mạnh, máu mủ trào ra. Minh Quang đau đớn cất cao giọng, cơ thể không nhịn được muốn cuộn người lại.
Nhưng Bích Đào cực kỳ tàn nhẫn, không những không để ý tiếng kêu của chàng, mà ngay cả khi chàng giãy giụa dữ dội, làm rách thêm dây trói khiến tay chân chảy máu, nàng cũng không tháo lỏng chút nào.
Ép mạnh vết thương chưa đủ, phát hiện chỗ nhiễm trùng đã kết vảy, nàng còn đưa tay vào cạy.
Trong tình trạng mưng mủ, vảy ở vết thương không thể giữ lại.
Cho đến khi vết thương sâu nhất trên đùi Minh Quang cuối cùng chảy ra máu tươi.
Chư tiên trên Ngân Hán Cổ, phần lớn trợn mắt há mồm, cũng có vài kẻ vẫn cứng miệng, nói: “Hóa ra nàng ta không thực sự thích Minh Quang Thiên Tiên. Nàng ta rõ rành rành là yêu ma thích thú hành hạ người khác! Chỉ thích nhìn người ta đau đớn! A!”
Kẻ cứng miệng này bị người bên cạnh tát một cái, ôm đầu im bặt.
Bích Đào tiếp tục, ép xong vết thương này, lại ép vết thương ở phần eo của Minh Quang.
Vị trí vết thương này càng thêm tế nhị, mà Bích Đào như một đao phủ vô tình. Nàng cởi dây lưng, dùng ngón tay thăm dò vết thương, xem mức độ hư thối đến đâu.
Không còn cách nào, chỉ có thể dùng tay, vì hiện tại điều kiện hạn chế, Bích Đào không có dao.
Đợi máu tươi chảy ra, coi như các vết thương đã được rửa sạch.
Kết quả, Minh Quang mê man vì sốt cao đã lâu, cuối cùng trong cơn đau dữ dội và nỗi kinh hoàng vì quần áo ngày càng tơi tả, mà khó khăn mở mắt.
Dù mở mắt, thần trí chàng vẫn hỗn loạn vì sốt cao.
Đôi mắt vàng nhạt vô thức mang vẻ sắc lạnh, chỉ tiếc dáng vẻ và tình cảnh hiện tại của chàng chẳng thể uy hiếp ai.
Đặc biệt không dọa được Bích Đào, người giờ không nhớ, không quen chàng.
Bích Đào liếc chàng, hơi ngạc nhiên vì chàng có đôi mắt màu vàng nhạt, khẽ nhướn mày.
Chẳng lẽ “Thiên Quân” này có huyết thống dị tộc?
Bích Đào lớn lên ở sơn thôn nhỏ bé, chỉ nghe người trong thôn nói người có huyết thống dị tộc có màu mắt khác với người thường.
Thấy thần chí chàng mơ hồ, Bích Đào lạnh lùng thu tầm mắt.
Đúng vậy, không nhớ, cũng không quen.
Các tiên vị chư thiên, kể cả Chu Minh, chỉ nhớ Bích Đào trăm phương nghìn kế theo đuổi, quấy nhiễu Minh Quang.
Nhưng không biết tình cảm của nàng từ đâu mà có.
Cũng không biết thiên hồn nàng bị tổn thương, tương đương với việc xóa sạch tình nghĩa trăm năm làm bạn bên Minh Quang khi nàng ngưng linh dưới gốc đào lớn.
Càng không tin Bích Đào không phải kẻ thấy sắc nổi lòng tham.
Mất đi ký ức dưới gốc cây đào, Minh Quang trong mắt nàng chỉ là một “quý công tử” xui xẻo bị lừa vào tà giáo.
Về việc tại sao là “quý công tử”, vì quần áo Minh Quang dù rách nát nhưng sờ vẫn mịn như tơ lụa.
Hơn nữa không dễ xé như quần áo vải thô của Bích Đào.
Chắc chắn là vải tốt.
Tà giáo không thể cho “Thiên Quân” mặc quần áo tốt đến thế, dù có mặc cũng không thể đâm thủng nhiều lỗ như vậy.
Hơn nữa… Bích Đào từ đai lưng bên trong quanh eo Minh Quang, mò ra một vật treo bằng dây mỏng.
[Ngọc bội? Không đúng…]
“Đây là… ấn sao?”
Khối bạch ngọc trong suốt được chạm khắc tinh xảo, còn vương hơi ấm khác thường từ cơ thể người nam nhân.
Bích Đào cầm dây kéo lên xem kỹ.
Thấy khắc chữ ở đáy, nàng ấn mạnh lên mu bàn tay mình, rồi soi dưới ánh đèn dầu nhìn kỹ: “Minh… Quang?”
Bích Đào nắm chặt ấn bạch ngọc tinh xảo, lại liếc nhìn Minh Quang, ánh mắt từ sắc bén chuyển sang trống rỗng.
Nàng nhanh nhẹn tháo dây buộc ấn bạch ngọc từ đai lưng chàng, buộc vào đai lưng của mình.
Tên tiểu bạch kiểm tuấn tú này khá thông minh, giấu vật trang sức đáng giá sát người ở phần bụng nên chưa bị lấy đi.
Bích Đào từ tốn mở miệng, chẳng quan tâm kẻ đang thần trí mơ hồ kia có nghe được hay không.
“Cái này tính là phí chữa trị.”
Bích Đào ở sơn thôn chạy khắp nơi tìm lang y cho lão bà bà. Đám lang y có y thuật kém cỏi, nhưng thu phí chữa trị chẳng bao giờ nương tay.
Bích Đào học được mười phần từ đám lang y vô lương tâm, người chưa chữa xong, trước tiên lấy phí chữa trị hậu hĩnh đã.
Dù sao cũng lấy phí chữa trị, Bích Đào xử lý vết thương càng ra sức.
Nàng ra sức thế này, khiến Minh Quang bị sốt cao làm thần trí mơ màng đau đến mức lấy lại vài phần tỉnh táo.
“Ư…” Chàng đau đến ưỡn lưng, nhưng Bích Đào đã đặt đầu gối lên eo chàng, ép chàng nằm xuống.
“Nhịn đi.” Bích Đào lạnh lùng nói.
Cảnh này khiến nhiều người xem qua Ngân Hán Cổ thấy đau thay Minh Quang.
Ánh mắt Minh Quang bị ép tập trung, nhìn người “hành hạ” mình.
Chàng nghĩ vẫn là đám tà giáo muốn thu phục chàng, tìm cách tra tấn mới để hành hình, buộc chàng cúi đầu.
Nhưng khi nhìn rõ người phía trên, đồng tử Minh Quang đột nhiên giãn ra, màu vàng nhạt trong mắt như mặt trời bị mây che, chỉ còn một vòng viền vàng.
Chàng hé mở đôi môi khô khốc, kinh ngạc thốt ra: “Ngươi…”
[Sao ngươi lại ở đây!]
Nhưng ngay sau đó, với sự “chữa trị tận tâm” của Bích Đào, lời chàng thốt ra biến thành “Ư a…”
“Kêu đi” Bích Đào nhàn nhạt nói: “Kêu to lên.”
Tốt quá, nàng đang lo không biết làm sao dẫn người bên ngoài vào.
Hơn nữa Bích Đào có kinh nghiệm, hét lên đúng là giảm đau.
“Đừng kẹp chân, ngươi không muốn cẳng chân nữa à?”
Bích Đào đổi sang ép máu ở một vết thương khác, phát hiện sau cẳng chân chàng có một vết thương rất sâu trước đó chưa thấy.
Bích Đào đành tháo dây trói cái chân này, rồi để tiện xử lý vết thương, vác chân chàng lên vai.
Nàng không tháo hết dây trói tứ chi, để tránh chàng đau quá mà giãy giụa, cản trở việc làm sạch vết thương.
Rõ ràng Bích Đào nghiêm túc xử lý vết thương, nhưng hình ảnh trên Ngân Hán Cổ lại hơi khó coi.
Minh Quang đau đến run rẩy, loại đau này khác với đau đớn xương thịt tách rời trong trận Ngũ Lôi.
Chàng là Thiên Tiên, có thể chịu sự tra tấn dưới Ngũ Lôi, nhưng giờ làm người thường, mới biết ốm đau không chỉ đơn thuần là đau đớn.
Đáng sợ hơn là ngứa đau do nhiễm trùng, vô lực, không thể tự lành.
Đến giờ, dù muốn kiên cường chịu đựng, chàng cũng không cắn nổi răng.
Đặc biệt người “hành hạ” chàng, không biết sao lại biến thành… nàng.
Minh Quang tuyệt vọng nhắm mắt.
Nhưng nàng càng quá đáng, thậm chí cưỡi lên eo chàng…
Dĩ nhiên Bích Đào làm vậy để tiện ép máu bẩn từ vết thương, mới chọn tư thế này.
Hơn nữa một phần là do thói quen.
Bích Đào quen sau khi săn được dã thú, dùng toàn lực cơ thể đè ép, tránh dã thú giả chết mà phản công.
Với nàng, đây là tư thế an toàn nhất.
Đáng tiếc Minh Quang bị đè không hiểu điều đó.
Như chư tiên nhìn Ngân Hán Cổ lúc này, cũng không hiểu điều đó.
Có khoảnh khắc, Minh Quang cuối cùng tụ được chút sức, bất chấp xé rách cổ tay, giãy khỏi dây trói.
Dùng ba ngón tay chưa bị gãy, nắm chặt cổ tay nàng đang định cởi cổ áo chàng.
“Bốp” một tiếng vang nhỏ.
Nghe vào trong tai Minh Quang như sấm, là toàn bộ sức lực của chàng giờ khắc này.
Nhưng lực rơi trên tay Bích Đào không đáng kể, vì lòng bàn tay ướt mồ hôi vì sốt cao của chàng chỉ chạm vào cổ tay nàng rồi rơi xuống.
Cảm giác của Bích Đào như bị chó con liếm cổ tay vậy.
Nhưng nàng vẫn rất kinh ngạc.
Bích Đào: “… Ồ!”
[Giỏi thật! Hắn giãy ra kiểu gì thế? Hèn gì bị trói, lại bị hành hạ đến thế, đúng là kẻ cứng đầu.]
Không biết rằng “sĩ khả s‧át bất khả nhục”, Minh Quang có thể chịu đau đến ch‧ết, nhưng không thể chịu nổi… việc không một mảnh vải che thân.
Đặc biệt ở trước mặt nàng.
Ấn tượng của chàng về Bích Đào, còn cứng nhắc hơn bất kỳ ai trên Cửu Thiên.
Lần trước hai người tiếp xúc, nàng không màng sống ch‧ết hôn chàng.
Giờ Minh Quang không phải Thiên Tiên, không có tiên linh đánh bật nàng, thậm chí không có sức phản kháng.
Giờ thậm chí chàng không sợ ch‧ết, nhưng sợ bị nàng hành đến ch‧ết.
Đáng tiếc cuối cùng Minh Quang chẳng ngăn cản được gì, bị mở toang bốn phía để xử lý hết miệng vết thương.
Ngân Hán Cổ che theo dõi một khắc.
Không biết vì bị kích thích quá, hay không dám đối mặt hiện thực, tóm lại Minh Quang lại ngất xỉu lần nữa.
Bích Đào nhảy xuống giường, ném tấm vải dùng xong lên ngực người nam nhân.
Như kẻ phóng đãng xong việc lau miệng bỏ chạy.
Bích Đào đến cạnh cửa gỗ hỏng của hầm đất, quan sát bên ngoài.
Vẫn không tháo dây trói tay chân người trên giường, tránh chàng giãy giụa làm ảnh hưởng máu tươi đông lại.
Về xương bị trật khớp, Bích Đào cũng biết xử lý, nhưng không vội nắn lại.
Chắc hẳn nhiều ngày chàng không ăn uống, cộng thêm sốt cao kiệt sức, không thích hợp tiếp tục trị liệu.
Bích Đào từng ngã từ trên cây xuống bị gãy tay, vì quá đau không dám chạm vào, nên khi lành lại đã bị lệch vị trí.
Sau này chữa trị mới biết phải bẻ gãy xương lệch, nắn lại đúng vị trí. Lần đó đau đến mức nàng còn nhỏ mà lăn lộn dưới đất.
Làm sạch vết thương sau nhiễm trùng, không thể so với mức độ đau đớn khi nắn lại xương.
Xương của người nam nhân này đã bị lệch lâu ngày, như Bích Đào lúc trước đã lành lại một thời gian, giờ bẻ gãy nắn lại, không có gì cố định cũng vô ích.
Hơn nữa giờ chàng không chịu nổi thống khổ đó.
Quan trọng nhất, trong tình trạng đó chàng còn liều mạng vặn tay thoát khỏi dây thừng.
Mức độ nguy hiểm của chàng trong lòng Bích Đào được nâng lên gần bằng dã thú.
Cùng phòng với chàng, để đảm bảo an toàn tuyệt đối, cứ trói chàng lại.
Bích Đào đứng ở cửa nhìn một lúc, lại lấy cây đèn dầu, từ khe cửa gỗ hỏng thò ra chiếu sáng bên ngoài.
Khi bị ném vào, nàng biết căn hầm này không nhỏ, giờ mới phát hiện căn hầm này không chỉ lớn, mà như hang của một con thỏ gian xảo.
Có nhiều hầm đất nhỏ phân nhánh, dù trong các hầm đó tối đen, nhưng Bích Đào chăm chú nhìn kỹ, hình như đều có bóng người.
Thỉnh thoảng, từ hướng nào đó còn mơ hồ vọng lại tiếng khóc của hài tử.
Mà vừa nãy Bích Đào hành hạ người nam nhân kêu thảm như vậy, nhưng không có bất kỳ thủ vệ nào vào xem xét ngăn cản.
Bích Đào ngẩng đầu, nhìn lên khoảng trống giữa các hầm nhỏ.
Lối ra chắc chỉ có chỗ nàng bị đưa vào.
Vẻ mặt Bích Đào không nặng nề, không có sự lo lắng sợ hãi của người bị giam giữ, thậm chí rất bình tĩnh.
Nhưng các tiên vị qua Ngân Hán Cổ theo dõi Bích Đào và Minh Quang lại không bình tĩnh nổi.
Bọn họ lại cãi nhau.
Lần này cuối cùng không ai bôi nhọ Bích Đào nữa. Nàng không lợi dụng cơ hội làm gì quá đáng với Minh Quang, thậm chí còn giúp chàng làm sạch miệng vết thương.
Bích Đào vô tình lại làm “ngòi nổ” một lần nữa.
Khiến các tiên vị công đức trăm cay ngàn đắng mới được phi thăng nhưng bị khinh thường, bị xếp cùng loại ác độc d‧âm loạn giống Bích Đào, được dịp hả hê.
Tiên vị công đức châm biếm khiến đám tiên vị của tiên tộc cổ chắc chắn Bích Đào sẽ làm chuyện bất chính chịu kích thích không nhẹ.
“Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, lòng đầy ô uế nên chỉ nhìn thấy nước bẩn ô uế!”
“Đúng thế! Người có lòng d‧âm tà mới cho rằng ai cũng là kẻ d‧âm tà!”
Mấy câu nói này chẳng khác nào chọc vào tổ ong, đám tiên vị của tiên tộc cổ vốn tự cao tự đại, dĩ nhiên không nghe nổi chỉ trích bóng gió như vậy.
Nhưng lần này kẻ á khẩu không đáp lời được đổi thành bọn họ.
Có kẻ còn cố cãi: “Vừa nãy rõ ràng nàng ta cố ý sỉ nhục Minh Quang Thiên Tiên! Yêu mà không được nên sinh hận thôi!”
Bằng hữu của Bích Đào thuận thế vào cuộc, không tranh cãi, chuyên chọc vào thẳng tim đen của đám người này.
“Ôi… Tiên tộc cổ quả nhiên tri thức uyên bác, còn biết yêu mà không được nên sinh hận nữa cơ…”
Cảnh tượng nhất thời trở nên khó coi.
Nhưng cãi nhau chỉ là tiên vị cấp thấp, tiên vị cấp cao đều nhắm mắt giả bộ nhập định.
Họ không hạ mình tham gia cuộc tranh cãi này.
Hơn nữa, nếu Minh Quang thực sự gục ở hạ giới, việc quan trọng nhất của họ là trông chừng tiểu bối nhà mình, chuẩn bị sau khi cuộc thi đầu kết thúc, âm thầm đề cử người kế thừa Tiên Đế.
Dù thế nào, Tiên Đế chỉ có thể chọn lựa từ tiên tộc cổ.
Nhưng vài tiên vị cấp cao của tiên tộc cổ bắt đầu lén theo dõi tiểu bối nhà mình, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
Sự thay đổi này, nếu là ngày thường, Chu Minh chắc chắn nhận ra ngay, và sẽ nhanh chóng tra ra nguyên nhân khiến họ biến sắc.
Nhưng lúc này Chu Minh không để ý đến mấy “lão cổ vật”.
Y nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Bích Đào trên Ngân Hán Cổ.
Giờ y mới nhớ ra, thiên hồn của Bích Đào bị tổn thương, có lẽ đã không nhớ Minh Quang là ai.
Hành động trước đó của nàng với Minh Quang đúng là cứu chữa, nhưng thủ đoạn quá thô bạo, chẳng chút “thương hương tiếc ngọc”.
Nàng… không thích Minh Quang nữa ư?
Vậy ở Thiên giới liều sống liều ch‧ết đuổi theo người ta, tiên nguyên bị chấn vỡ cũng muốn hôn một cái thì tính sao đây?
Nhưng ngay sau đó Chu Minh cũng đã nghĩ thông.
Y là tiên vị công đức, nhiều tiên vị công đức phi thăng rồi vì đạo tâm sụp đổ mà ngã xuống, thậm chí tự tán linh xuống trần, chính vì hoàn cảnh thay đổi tâm cảnh.
Mà tâm cảnh thúc đẩy lựa chọn, thậm chí không tránh khỏi ảnh hưởng đến tính cách.
Bích Đào của kiếp này, hay nói cách khác, sau khi chuyển thế thành người, đã không biết thích một người là “cái quái gì” nữa.
Chu Minh không nhịn được bật cười.
Nàng tự chui đầu vào lưới của tà giáo, nghĩ đến phong cách hành xử kỳ quái của Bích Đào, giờ Chu Minh thực sự rất tò mò, đến cùng Bích Đào muốn làm gì.
Và như Chu Minh nghĩ, Bích Đào giờ không phải tiên nhân hạ phàm để thi đấu.
Nàng chỉ là một thôn cô tự cho mình là siêu phàm, sinh ra lớn lên ở sơn thôn hoang dã.
Nàng không muốn kiếm tín lực vớ vẩn gì đó để về Tiên giới tranh tiên chức.
Ý nghĩ của nàng đơn giản thô bạo khiến người ta giận sôi.
Nàng chỉ thấy đám tà giáo có tiền, số tiền này lại có lai lịch bất chính.
Nàng có thể không áy náy mà đến đây kiếm ít tiền, mua đồ ăn ngon.
Tốt nhất là móng giò.
Giờ nàng muốn ăn móng giò được hầm nhừ, tốt nhất là đã được chiên qua dầu, rắc gia vị, thơm giòn mềm mại.
Đêm khuya, Bích Đào ôm viễn cảnh tốt đẹp sắp được ăn móng giò, chuẩn bị ngủ để dưỡng sức.
Trong phòng đúng là có giường, nhưng… Bích Đào chê người nam nhân trên giường bẩn, còn sợ nửa đêm chàng phát điên bóp ch‧ết mình.
Ánh mắt chàng nhìn nàng đầy địch ý, giống như lang vương nàng đã từng chọc giận.
Trước khi ngủ, Bích Đào còn gia cố dây trói tay chân chàng một lần nữa, tìm một góc cuộn người nằm ngủ.
May mà nàng thường xuyên sống trong núi, ngủ dưới đất là chuyện bình thường.
Đêm đó Bích Đào ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, trong hầm đất không có ánh sáng, sau đó đèn dầu cũng tắt. Khi tỉnh dậy, Bích Đào có cảm giác mơ hồ không biết hôm nay là ngày nào tháng nào.
Nàng bị tiếng kim loại va chạm và tiếng bước chân đánh thức.
Tỉnh táo lại, ngay lập tức Bích Đào lại cảm thấy vui vẻ.
Cơ hội kiếm tiền đến rồi.
Có người mang cơm tới.
Hôm qua khi giết mụ buôn người, Bích Đào không phản kháng ngay tại chỗ với đám tà giáo, một mặt vì muốn “đánh vào nội bộ” để kiếm tiền.
Mặt khác, nàng biết rõ sức mình.
Dù nàng có thể dùng cành cây đâm chết lợn rừng, nhưng một mình không thể đánh lại nhiều đại hán như vậy.
Người và thú có khác biệt cơ bản, người giỏi dùng mưu, còn thú chỉ biết dùng móng vuốt.
Vì họ muốn nàng làm “Thiên Nữ”, chắc chắn sẽ còn cơ hội khác.
Cơ hội chẳng phải đến rồi sao? Chỉ có hai người tới mang cơm, cầm đuốc gánh đòn gánh, vừa vào đã châm đèn dầu trên vách tường.
Ánh sáng miễn cưỡng lan tỏa trong hầm.
Và Bích Đào đoán không sai, trong các hầm đất khác quả nhiên cũng có người.
Thức ăn đưa tới, có người thò tay ra lấy.
Có người ăn ngấu nghiến.
Có người khóc nức nở.
Cũng có người… đá đổ mâm, thậm chí đạp tung cửa gỗ hỏng, lao ra ngoài. Kẻ đó trực tiếp vung gậy đánh ngất hai người mang cơm.
“Thả hết người ra, chúng ta gi‧ết ra ngoài!”
Người hét lên có giọng nói kiều mỹ, hóa ra là một cô nương.
Mắt Bích Đào sáng lên.
Tư thế cầm gậy của thiếu nữ hiên ngang, dù hình như cây gậy này được lấy từ cửa gỗ, nhưng nàng ta vung vài cái giữa không trung, như cầm thanh kiếm sắc bén vô song.
Người trong nghề xem môn đạo.
Bích Đào tự nhận là người trong nghề. Dù không có sư phụ dạy, nhưng nàng múa gậy cũng điêu luyện như thế.
Rõ ràng cô nương này biết võ, họ có thể cùng lao ra ngoài.
Rồi thiếu nữ dẫn người chạy, thu hút đám tà giáo, Bích Đào nhân cơ hội lục soát tiền bạc.
Huống chi cô nương xinh đẹp này còn có hai trợ thủ, đã đi mở các hầm đất thả người ra.
[Chắc thắng rồi!]
Thế là Bích Đào lùi lại vài bước lấy đà, cũng đạp một phát, “rầm” một tiếng, đá tung cánh cửa gỗ.
Khi lao ra, nàng còn liếc thức ăn đặt ở cửa.
Bích Đào luôn trân trọng đồ ăn, nhưng giờ nàng thấy quả thật đám tà giáo này tội không thể tha.
Chúng giàu có như thế, mà chỉ cho nàng ăn cám lợn.
Bích Đào lao về phía thiếu nữ.
Nhìn nàng ấy và thủ hạ giải cứu vài người yếu ớt như lá úa chực đổ gục trong gió, không lao ngay ra cửa, mà tiến về phía Bích Đào.
Mắt Bích Đào lại sáng lên.
Nàng nghĩ thầm đám này đúng là người tốt, đến cứu mình đây mà.
Kết quả khóe miệng vừa nhếch lên, cô nương có giọng nói kiều mỹ, đứng trong hầm đất xám xịt mà rạng rỡ như minh nguyệt, lao tới vung gậy đập về phía Bích Đào.
“Tối qua hóa ra là ngươi! Ngươi đã làm gì Minh Quang!”
Bích Đào: “…???”
Nàng ngửa người ra sau hết cỡ, cơ thể gần như gập làm đôi, hiểm hóc tránh được một côn mang theo khí thế cuồng phong sấm sét.
Tiếp đó, thiếu nữ xinh đẹp như minh nguyệt không cho Bích Đào cơ hội giải thích, nhằm sau gáy nàng đập thêm một gậy nữa.
Bích Đào không thấy cú vung gậy này, nhưng nghe được tiếng gió.
May mà từ nhỏ nàng đã làm bạn với dã thú, trực giác chi phối hành động, vừa thẳng người đã nằm xuống mặt đất.
Nhưng lần này không giữ được thăng bằng nên nàng ngã sấp xuống.
“Hai người mau đi cứu Minh Quang!”
Bích Đào phân vân giữa quay lại giải thích hay chạy thẳng ra cửa. Cuối cùng nàng vẫn bò dậy chạy về phía cửa.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng động.
Đám tà giáo bị kinh động.
Bích Đào vừa chạy đến khoảng trống, thuận tay nhặt thùng chứa “cám lợn”, chuẩn bị liều mạng với bọn chúng.
Dù sao đám người kéo bè kéo cánh phía sau muốn bỏ chạy mới là mục tiêu lớn.
Đợi ra khỏi hang, nàng nhân lúc rối loạn lục soát rồi cầm tiền chuồn nhanh là được.
“Bên trong có tiếng gì vậy…” Ngoài cửa vang lên tiếng quát như chuông đồng.
Nghe giọng, lòng Bích Đào trầm xuống.
Hơi thở này cũng phải mạnh ngang lợn rừng.
Chẳng bao lâu, linh cảm xấu thành hiện thực, Bích Đào thấy người dẫn đầu giống như một tòa tháp di động.
Đây là “lợn rừng” đứng thẳng thật sự.
Hơn nữa loại “lợn rừng” này, trong thông đạo hầm đất tối tăm, không thấy đầu cuối… chúng còn mặc giáp mây, cầm binh khí, chẳng khác gì quân chính quy.
Bích Đào: “…” [M‧ẹ kiếp, đưa cám lợn mà phải điều động quân đội vũ trang à?]
Hơn nữa tà giáo này định tạo phản ư? Sao còn tập kết binh lính?
Trong chớp mắt, Bích Đào biết hôm nay không ai chạy thoát được khỏi căn hầm này.
Bích Đào lập tức đặt thùng xuống, đưa tay chỉ về phía sau:
“Trưởng quan! Ta muốn báo cáo, mấy người kia định bỏ chạy!”

Bình Luận

0 Thảo luận