Thịnh Tuệ kinh ngạc đến mức hồi lâu không nói nên lời, cả người đứng sững tại chỗ.
Hai đầu cuộc gọi đều im lặng như tờ, một lúc lâu sau, người đàn ông bật cười một tiếng: "Nghe có vẻ, em rất kinh ngạc thì phải.”
Dứt lời là tiếng ho bị đè nén vang lên, Thịnh Tuệ theo phản xạ nhìn sang, thấy Chu Thời Dư hơi nghiêng đầu, đưa điện thoại ra xa không muốn cô nghe thấy.
Như bừng tỉnh từ một giấc mộng dài, cô nhanh chân bước về phía góc mà người đàn ông đang ngồi, khi đứng vững trước mặt anh, cô buột miệng: "Em có một chiếc chăn mỏng, anh có muốn đắp một chút không.”
Nói xong liền đưa chiếc chăn dày màu trắng gạo trong tay qua.
Chu Thời Dư hơi sững sờ, anh ngước mắt lên đối diện với đôi mắt cô rồi đột nhiên chau mày như thể không thể tin được, bàn tay phải bị thương của anh chạm vào chiếc chăn, lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: "...Là thật.”
“Ừm, không phải ảo giác đâu." Thịnh Tuệ ngồi xuống bên cạnh người đàn ông: "Em trai em bị bệnh cần người chăm sóc, em về nhà lấy chăn.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi nói chuyện, Chu Thời Dư đã thu lại cảm xúc của mình, trở về với dáng vẻ điềm tĩnh quen thuộc mà Thịnh Tuệ biết và cũng không đường đột hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Thịnh Tuệ thì lại không muốn nói nhiều về chuyện nhà, biết rằng sốt cao sẽ sợ lạnh, cô mở chiếc chăn trong tay ra, nghiêng người định đắp cho Chu Thời Dư.
“Chờ một chút.”
Ánh mắt Chu Thời Dư lướt qua chiếc áo mỏng manh của cô, anh cầm chiếc áo gió màu đen đang đắp trước người đưa qua, mỉm cười: "Anh dùng chăn của em, em mặc áo của anh. Chúng ta trao đổi công bằng.”
Thịnh Tuệ không tranh cãi với người bệnh, sau khi đắp chăn cẩn thận cho người đàn ông, cô khoác áo của anh rồi ngồi xuống bên cạnh.
So với việc quay về đối mặt với mẹ, cô thà ở lại đây chăm sóc Chu Thời Dư, ít nhất không cần phải lúc nào cũng cẩn trọng dè dặt.
Trong lúc đang lơ đãng, Chu Thời Dư lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt cái cớ mà anh đã dự định ngày mai sẽ tìm cô để gặp mặt vào bên cạnh tay Thịnh Tuệ: “Quà sinh nhật, lúc ăn tối quên đưa cho em.”
Thịnh Tuệ nhận lấy hộp gỗ mở ra, cúi đầu nhìn sợi dây tay màu đỏ đang lặng lẽ nằm dưới đáy hộp, cuối dây có treo một viên gỗ nhỏ, khắc bốn chữ “Hỷ Lạc An Khang” trông như được mua từ trong chùa.
“Giá không đắt đâu." Chu Thời Dư lại một lần nữa nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nói trước: "Nếu thật sự cảm thấy áy náy, anh sẽ rất vui nếu em tặng lại anh một cái y hệt.”
“...Cảm ơn anh.”
Thịnh Tuệ cầm sợi dây tay lên ngắm nghía tỉ mỉ, nhớ lại trong điện thoại người đàn ông cũng chúc cô “Hỷ Lạc An Khang” cô chợt cong mày.
Chu Thời Dư hỏi cô đang cười gì.
“Em cứ nghĩ những người làm ăn như các anh sẽ có một bộ lời chúc khác cơ.”
Thịnh Tuệ bị ấn tượng rập khuôn của chính mình làm cho buồn cười, lúm đồng tiền bên môi hiện lên nhàn nhạt: “Chẳng hạn như ‘Tiền vô như nước’ hay ‘Phất lên trong chốc lát’ đại loại là những câu tương tự như thế.”
Chu Thời Dư tháo khẩu trang ra để lộ ngũ quan nổi bật, vệt hồng trên làn da trắng lạnh nhìn kỹ lại có vài phần quyến rũ mê người, giọng anh khàn khàn trầm thấp,
“Khỏe mạnh vui vẻ, là lời chúc tốt đẹp nhất mà anh có thể nghĩ ra.”
“Vả lại." Anh cố ý ngừng lại một chút, đợi Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn lên mới tiếp tục: "Anh đã có tiền rồi, lời chúc này ý nghĩa không lớn lắm.”
“...”
Đúng là giọng điệu của nhà tư bản.
Thấy Chu Thời Dư vẫn còn có thể nói đùa, trái tim lo lắng của Thịnh Tuệ cũng tạm thời yên ổn.
Chai dịch truyền sắp cạn, cô điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt chậm lại rồi đứng dậy tìm y tá thay thuốc, lại mượn một chiếc nhiệt kế, lúc nhìn rõ con số trên màn hình, mí mắt cô không khỏi giật một cái.
Ba mươi chín độ sáu, còn cao hơn cả nhiệt độ của Hứa Ngôn Trạch lúc được đưa đến bệnh viện.
Cô không thể tưởng tượng được người đang truyền dịch lúc này, và người đã vui vẻ trò chuyện đối diện cô trong bữa tối là cùng một người, cô không nhịn được mà nói: "...Anh không khỏe trong người, chúng ta có thể dời sang ngày khác gặp mặt mà.”
Nhìn anh mang bệnh mà vẫn cố chấp, cô sẽ không nhịn được mà cảm thấy áy náy.
“Như vậy sẽ làm tăng khả năng em đổi ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-xuan&chuong=8]
Chu Thời Dư nhìn không chớp mắt vào vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ, ý cười trong đáy mắt càng sâu hơn: "Anh không thích mạo hiểm.”
Người được xem là hình mẫu của giới đầu tư mạo hiểm lại nói mình không thích mạo hiểm, đối mặt với sự mâu thuẫn giữa thân phận và lời nói của người đàn ông, Thịnh Tuệ chỉ cho rằng Chu Thời Dư đang sốt đến hồ đồ, cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh.
Mẹ cô rất nhanh đã gọi điện thoại tới.
“Con đến rồi à? Trên đường không có chuyện gì chứ.”
“Không sao ạ, con đến bệnh viện rồi." Thịnh Tuệ nghiêng người hạ thấp giọng, không muốn để Chu Thời Dư nghe thấy cuộc đối thoại: "...Con đang ở cùng một người bạn.”
Có lẽ vẫn còn áy náy, Vu Tuyết Mai chỉ dặn dò cô chú ý an toàn: "Ngôn Trạch sắp truyền xong rồi, con xong việc thì qua đây nhé.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Thịnh Tuệ biết mình không còn lý do gì để ở lại, cô cởi chiếc áo khoác trên người ra định trả lại: "Chăn thì anh cứ đắp đi, em không vội…”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay nóng rẫy, thon dài đã nắm lấy cổ tay cô. Chu Thời Dư chau mày, mãi không chịu nhận lại áo, giọng trầm thấp: “Anh nghĩ, đồ mượn thì nên trả lại ngay tại chỗ sẽ tốt hơn.”
Đây là muốn trả lại chăn cho cô sao? Thịnh Tuệ không hiểu.
Bàn tay đang vòng lấy cổ tay cô dùng lực rất nhẹ, chỉ cần khẽ giãy ra là có thể thoát được.
Thịnh Tuệ không động đậy, cô cúi mắt nhìn người đàn ông đang sốt cao, đôi mắt ngước lên nhìn cô đen thẳm sâu hun hút, những cảm xúc không thể dò thấu cuộn trào như vực sâu.
“Ý của anh là." Chu Thời Dư chau mày trầm ngâm không nói, sau vài giây ngập ngừng, anh trầm giọng khàn khàn hỏi cô: “Em, em có thể ở lại đây với anh được không.”
Thịnh Tuệ không chút do dự: "Được.”
Chu Thời Dư đã giúp cô rất nhiều lần, tối nay lại vì cô mà mang bệnh đến cuộc hẹn, dù là về tình hay về lý cô cũng nên ở lại chăm sóc người bệnh.
So với việc được chăm sóc, Thịnh Tuệ rõ ràng thích ứng với thân phận người chăm sóc hơn, cô đưa tay chỉ về phía trung tâm sảnh chính: "Em sẽ ở ngay đằng kia nếu không khỏe anh có thể gọi cho em bất cứ lúc nào, em xong việc sẽ qua ngay.”
Cổ tay của Thịnh Tuệ vẫn đang bị nắm lấy, làn da cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng rẫy của người đàn ông, cô cúi người, một tay đắp lại chăn và áo khoác cho Chu Thời Dư.
“Áo khoác thì em cứ mặc đi.”
Chu Thời Dư ngồi thẳng dậy trên ghế dài, khoảnh khắc cơ thể nghiêng về phía trước đã kéo gần khoảng cách, đôi môi mỏng dừng lại bên tai Thịnh Tuệ, hơi thở nóng rực vì cơn sốt cao,
“Nếu em vì chăm sóc anh mà bị bệnh, có lẽ một khoảng thời gian rất dài sau này, anh sẽ vì áy náy mà làm phiền em đấy.”
Cách dùng từ của người đàn ông rất mập mờ, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc hoàn toàn không giống với vẻ lịch lãm thường ngày, Thịnh Tuệ nghe mà tai nóng bừng, không khỏi lùi về sau một chút, uyển chuyển nói: “Anh Chu, em phát hiện có lúc anh sẽ có chút, có chút…”
“Lời nói và hành động tùy tiện sao?” Chu Thời Dư khẽ cong môi, chậm rãi bổ sung.
“...”
Thấy cô ngầm thừa nhận, Chu Thời Dư không giận mà ngược lại còn cong môi cười, khóe mắt anh thấy vành tai Thịnh Tuệ hồng lên, không còn là sự xa cách kính sợ như lúc mới gặp, đôi mắt trong veo tuy có vài phần ngượng ngùng tức giận nhưng lại càng thêm linh động sáng ngời.
Anh có thể nhìn ra, Thịnh Tuệ không còn đề phòng anh nữa, lúc mặc áo khoác của anh đi gặp mẹ và em trai, thậm chí còn không nghĩ đến ngụ ý trong đó.
Thịnh Tuệ quả thực cũng không ngờ, mẹ cô lại phản ứng mạnh như vậy.
Vu Tuyết Mai nhìn chiếc áo khoác nam trên người cô, kinh ngạc nói: "Chiếc áo này là của người bạn mà con đã nhắc trong điện thoại à?”
“Vâng ạ." Sau khi xác nhận em trai đã hạ sốt, Thịnh Tuệ không yên tâm về Chu Thời Dư một mình: "Con gọi xe cho hai mẹ con về nhà nhé.”
Trong phòng cấp cứu người qua người lại, Vu Tuyết Mai tìm nửa ngày cũng không thấy người được gọi là “bạn” kia, trước khi lên xe còn hỏi: "Người đó là người lần trước con nói đang tìm hiểu sao? Người thế nào?”
“Anh ấy rất tốt." Thịnh Tuệ không muốn mẹ mình can thiệp vào nữa: "Mẹ không cần lo đâu, mau về nghỉ ngơi đi ạ.”
Nhìn chiếc xe đi xa dần, trên đường quay về, Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
…
Trở lại phòng cấp cứu, cô liền nhìn thấy Chu Thời Dư đang xem điện thoại làm việc.
Người đàn ông đã đeo lại chiếc khẩu trang màu đen, cúi đầu trả lời email, mặc kệ những ánh nhìn không ngớt từ những cô gái trẻ xung quanh, ngay cả sự quan tâm nhiệt tình của cô y tá nhỏ đang đỏ mặt, anh cũng chỉ thờ ơ cúi mắt, lạnh lùng vô cùng.
So với dáng vẻ dịu dàng lúc ghé sát vào người cô nói chuyện mấy phút trước, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Sự tương phản này khiến Thịnh Tuệ nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, người đàn ông nhìn từ xa luôn cao quý lạnh lùng, nhưng khi tiếp xúc thực tế lại dịu dàng chu đáo, thậm chí lúc riêng tư còn có vài phần phóng khoáng bất cần.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Thời Dư đặt chiếc điện thoại màu đen xuống rồi cong mày cười với cô, vẻ xa cách lạnh lùng như băng tan, đôi mắt đen sau cặp kính mang lại cảm giác như gió xuân ấm áp.
Thịnh Tuệ bước tới hỏi: "Anh đỡ hơn chút nào chưa.”
“Không sao rồi." Chu Thời Dư tháo khẩu trang ra, thấy sắc mặt tái nhợt vì lạnh của cô đã hồng hào trở lại, đáy mắt anh trở nên mềm mại: "Dì về rồi sao.”
“Vừa mới về ạ.”
Thịnh Tuệ không tin lời anh, cô mượn nhiệt kế đo thử, quả nhiên con số không giảm mà còn tăng lên, cô bất đắc dĩ nói: "Anh có muốn ngủ một lát không, đừng gắng sức quá.”
“Được.”
Chu Thời Dư quá cao, khoảng trống giữa ghế ngồi và hàng ghế trước lại chật hẹp, đôi chân dài không duỗi ra được chẳng biết để đâu, nhắm mắt chưa được bao lâu lại phải thay đổi tư thế, đôi mày anh tuấn khẽ chau lại.
Thịnh Tuệ muốn để anh ngủ thoải mái hơn một chút, cô dịch lại gần người đàn ông hơn, ngồi thẳng người nâng cao vai, nhẹ giọng nói: "Nếu không thoải mái, thì dựa vào vai em đi.”
Chu Thời Dư cũng không hề khách sáo, anh tựa đầu lên vai cô, một lúc lâu sau anh lấy kẹo từ trong túi ra, hỏi cô: "Em ăn không.”
Hai viên kẹo cứng hình tròn dẹt lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay, giấy gói kẹo trong suốt nhiều màu sắc bao bọc lấy viên kẹo, là loại kẹo trái cây mà Thịnh Tuệ thường ăn nhất trước khi bị bệnh tiểu đường.
Hồi nhỏ tiền tiêu vặt của cô rất ít, trong siêu thị chỉ có loại kẹo này là rẻ nhất, một tệ là có thể mua được cả một túi lớn.
Sau này lớn lên cô mới biết, loại kẹo này phủ đầy phẩm màu, chất lượng đa phần đều kém, nên cô không còn đụng đến nữa.
Hơn nữa cùng với điều kiện ngày càng tốt hơn, loại kẹo trái cây rẻ tiền dần bị thay thế, bây giờ trên thị trường đã rất khó tìm thấy, muốn ăn chỉ có thể cố ý đi tìm.
Vậy mà Chu Thời Dư lại có thể mang theo loại kẹo này bên người.
Thịnh Tuệ cảm ơn rồi nhận lấy viên kẹo, cúi mắt nhìn người đàn ông xé vỏ kẹo ra ăn, cô không khỏi tò mò: "Anh rất thích vị của loại kẹo này sao.”
Từ góc nhìn cúi xuống của cô, người đàn ông vẫn nhắm mắt, im lặng vài giây rồi khóe môi cong lên một đường: "Năm mười sáu tuổi bị bệnh nhập viện, có người đã cho anh một viên kẹo trái cây này.”
Vậy là đã mười ba năm trôi qua, Thịnh Tuệ thầm tính trong lòng: "Sau đó thì sao?”
Lần này Chu Thời Dư không trả lời nữa.
Cho đến khi thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức Thịnh Tuệ tưởng rằng người đàn ông đã ngủ say từ lâu, bên tai mới truyền đến một tiếng nói trầm thấp không rõ ràng,
“...Sau này, cô ấy không còn nhớ anh nữa.”
Vậy mà anh, lại không tài nào bỏ được.
[Tác giả có lời muốn nói]
Lúc tính ra được Tiểu Chu đã thích Tiểu Tuệ tròn mười ba năm, nghĩ đến một nửa cuộc đời anh ấy đều kiên trì với một chuyện mà bản thân cho là không có kết quả, đột nhiên có chút đau lòng QAQ
Nhưng mà, lát nữa còn một chương nữa đó nha. Săos chính thức kết hôn rồi, mọi người đừng quên xem nhé ~
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận