Ý của Chu Thời Dư không khó để hiểu.
Nói một cách đơn giản, bọn họ rất hợp để kết hôn.
Thịnh Tuệ cần một người bạn đời có tính cách ôn hòa, cảm xúc ổn định. Chu Thời Dư thì hy vọng bạn đời có thể đối xử tốt với em trai của anh, đồng thời cuộc sống không có bất kỳ mối liên hệ nào với anh, để phòng ngừa mọi rắc rối về lợi ích.
Nhìn như vậy thì, Thịnh Tuệ, với thân phận là giáo viên chủ nhiệm của Chu Dịch, cộng thêm đời tư vô cùng đơn giản, đúng thật là một lựa chọn hàng đầu.
Thảo nào người đàn ông này lại nói, cô là người duy nhất anh từng nghĩ đến việc kết hôn.
Thịnh Tuệ rất biết mình biết ta, biết rằng câu cuối cùng của Chu Thời Dư là để tổng kết, chứ không phải để bày tỏ hảo cảm.
Đây cũng là điều mà cô mong muốn.
Đối với bản thân cô mà nói, so với chiếc lồng hôn nhân, Thịnh Tuệ càng không muốn rơi vào vòng xoáy tình cảm, nghe hàng xóm láng giềng kể lại, ngay cả ba mẹ cô cũng từng yêu nhau say đắm nồng nhiệt, để rồi bây giờ chỉ còn lại việc chửi rủa ghét bỏ lẫn nhau.
Cô chỉ muốn một cuộc đời bình bình đạm đạm.
Chủ đề cứ thế được cho qua, sau đó hai người tự nhiên trò chuyện về hoàn cảnh gia đình, Thịnh Tuệ thẳng thắn nói về chuyện ba mẹ ly hôn, và chỉ kể qua loa về gia đình mới của mẹ mình.
Chu Thời Dư còn súc tích hơn, anh bình tĩnh kể rằng ba mẹ anh mất sớm, sau mười sáu tuổi anh vẫn luôn sống cùng ông nội.
Khi nhắc đến những cách thúc giục kết hôn của ông cụ, có những cách mà ngay cả Thịnh Tuệ nghe xong cũng chỉ cảm thấy hoang đường, nhưng chỉ từ lời miêu tả của Chu Thời Dư, không khó để nhận ra sự quan tâm và yêu thương của ông cụ dành cho cháu trai mình.
Chẳng biết từ lúc nào, hoàng hôn màu cam đỏ ngoài cửa sổ đã được thay thế bởi màn đêm mênh mông, ngay cả Thịnh Tuệ cũng ngạc nhiên vì thời gian trôi qua quá nhanh.
Trong quá trình trò chuyện với Chu Thời Dư, cô có thể cảm nhận được sự thư thái từ trong ra ngoài.
Người đàn ông này nói chuyện ôn hòa lễ phép nhưng không cứng nhắc, từng cử chỉ hành động đều thể hiện sự giáo dục tốt từ gia đình.
Thịnh Tuệ nhìn gương mặt xuất chúng của Chu Thời Dư, thầm cảm thán thì ra trên đời này thật sự có người không thể tìm ra được khuyết điểm, cô đột nhiên nói: "Anh Chu, thật ra em rất ngưỡng mộ anh.”
Chu Thời Dư hơi khựng lại: "Tại sao.”
“Anh không giống với bất kỳ người nào mà em từng gặp." Thịnh Tuệ chau mày suy nghĩ một cách nghiêm túc, cố gắng miêu tả: “Em nghĩ, chỉ có người lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu thương, mới có thể bao dung và dịu dàng như anh Chu được.”
“Lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu thương ư.”
Chu Thời Dư lẩm bẩm lặp lại nửa câu đầu của cô, tâm trạng không rõ ràng mà cong môi cười một tiếng, đáy mắt lại thêm vài phần trêu chọc: "Nếu anh nhớ không lầm, một trong những tiêu chuẩn chọn bạn đời của em là tính cách ôn hòa.”
“Vậy nên, lời khen vừa rồi có thể hiểu là, anh rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của em không.”
Ngụ ý quá rõ ràng, Thịnh Tuệ nghe vậy thì vành tai nóng bừng lên, thầm nghĩ sao người này lại không chịu được khen như vậy, cô gắp thức ăn để tránh đi ánh mắt: "...Em xin rút lại lời vừa nói.”
Sau bữa ăn, hai người đi bộ từ trong căn nhà gỗ ra ngoài, Chu Thời Dư không còn yêu cầu đưa cô về nhà nữa, mà chỉ đích thân gọi một chiếc taxi cho Thịnh Tuệ.
Anh chu đáo mở cửa xe cho cô, lúc Thịnh Tuệ ngồi xuống ở hàng ghế sau, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông đang gọi tên cô: "Thịnh Tuệ.”
Trăng sáng sao thưa, gió đêm lành lạnh khiến giọng của Chu Thời Dư khàn đi khác thường, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn vệt hồng nhàn nhạt trên gương mặt người đàn ông cả buổi tối không hề tan đi, cô chậm chạp chau mày cảm thấy có gì đó không đúng.
“Anh…”
“Không có gia đình trọn vẹn nào là hoàn hảo cả." Đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, Chu Thời Dư chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng tựa như những vì sao trên bầu trời đêm,
“Nếu không có nhà, vậy thì tự mình xây dựng một cái mới.”
“...”
Nhìn theo chiếc taxi khuất dần khỏi tầm mắt, Chu Thời Dư nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi như bị rút cạn sức lực ập đến toàn thân như núi đổ, trán thì nóng ran, nhưng cơ thể lại từng cơn phát lạnh.
Trở lại xe, anh lấy từ trong hộc đựng đồ ra một chiếc nhiệt kế thường dùng, nghe tiếng bíp rồi nhìn con số gần 40 độ trên màn hình, anh vô cảm ném vật đó trở lại.
Không phải là rối loạn thần kinh sinh ra ảo giác, mà chỉ đơn thuần là sốt.
May mà tối nay không bị mất kiểm soát trước mặt cô.
Cơn sốt cao làm cho những chi tiết ở cùng nhau trở nên mơ hồ, Chu Thời Dư khởi động xe rời đi, trên đường đi anh nhớ ra chỉ vài tiếng nữa của ngày mai chính là sinh nhật 27 tuổi của Thịnh Tuệ.
Mà anh vẫn chưa chắc chắn, liệu bọn họ có còn gặp lại nhau nữa không.
…
Tám giờ ba mươi phút tối, taxi dừng ở dưới lầu nhà Thịnh Tuệ.
Nhà ở tầng bốn không có thang máy, cô vừa sắp về đến cửa nhà, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ với giọng điệu vô cùng khẩn cấp, hối thúc cô đến bệnh viện chăm sóc cho Hứa Ngôn Trạch.
“Thằng nhóc chết tiệt bị thương ở trường cũng không nói, cứ phải để nhiễm trùng sốt cao nhập viện mới chịu.”
Trong điện thoại, Vu Tuyết Mai thở hổn hển như thể đang chạy rất nhanh: "Năm phút nữa mẹ sẽ bay chuyến bay sớm nhất về, trước đó con đến bệnh viện thăm em trai con trước đi, đừng để nó chạy lung tung.”
“Bây giờ con qua đó liền, khoảng mười phút là đến bệnh viện.”
Thịnh Tuệ xác nhận địa chỉ bệnh viện, an ủi người mẹ đang lo lắng: "Sức khỏe của mẹ cũng không tốt, mẹ đừng vội quá.”
“Con chưa làm mẹ nên không hiểu đâu." Trong đầu Vu Tuyết Mai chỉ toàn là đứa con trai đang bị bệnh: “Hễ thấy con cái bệnh tật khổ sở, làm mẹ có ai mà không lo lắng chứ.”
Thịnh Tuệ nghe vậy mấy lần mở miệng, nhưng cuối cùng cũng chỉ lặng lẽ cúp máy, trong cơn gió lạnh cô siết chặt chiếc áo choàng mỏng trên người, rồi lại ra ven đường bắt taxi.
Sau khi liên lạc được với giáo viên của Hứa Ngôn Trạch, Thịnh Tuệ sợ Tiêu Minh lo lắng cô về muộn nên lại gọi điện thoại, bảo cô ấy cứ ngủ trước không cần đợi mình.
“Tối muộn rồi cậu chú ý an toàn nhé." Tiêu Minh nghe ra được tâm trạng cô không cao, liền an ủi: "Thanh niên sốt một đêm là khỏi thôi, cậu chỉ còn mấy tiếng nữa là đến sinh nhật rồi, thọ tinh phải vui vẻ lên chứ.”
Thịnh Tuệ mỉm cười: "Tớ không sao, cậu nghỉ sớm đi.”
“Được rồi, có chuyện gì cứ gọi cho tớ bất cứ lúc nào.”
Vội vã chạy một mạch đến bệnh viện, phòng cấp cứu vào thời điểm giao mùa đầu xuân đông nghịt người, Thịnh Tuệ nhìn quanh trong đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy Hứa Ngôn Trạch và cô giáo phụ trách.
“Bác sĩ xem qua rồi, chẩn đoán là sốt cao do nhiễm khuẩn, bây giờ vừa mới truyền nước biển, chắc phải mất khoảng ba bốn tiếng.”
“Vâng vâng ạ, vất vả cho cô giáo rồi.”
Cảm ơn cô giáo trong trường xong, Thịnh Tuệ nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh Hứa Ngôn Trạch, sợ cậu bé lạnh nên định cởi áo khoác trên người ra.
“Không cần đâu, em không lạnh." Cậu con trai mười sáu mười bảy tuổi là hay ra vẻ nhất, Hứa Ngôn Trạch nghiêng người không chịu nhận áo, liếc nhìn Thịnh Tuệ đang trang điểm nhẹ, rồi nói giọng ồm ồm: "Chị lại đi xem mắt à?”
Thịnh Tuệ thấy cậu bé nhíu mày khó chịu, liền điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại: "Khó chịu thì ngủ đi, chị trông cho.”
“Người đó thế nào?” Hứa Ngôn Trạch vẫn không buông tha: "Hai người sẽ kết hôn sao.”
“Mẹ đang trên đường về rồi, bên phía nhà trường...”
“Sao hỏi chị một câu lại khó như vậy chứ?”
Cậu thiếu niên bị cô hết lần này đến lần khác nói lảng sang chuyện khác làm cho tức giận, nói xong cậu bé nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng, liền quay mặt đi ho một tiếng: "...Chị đừng có lúc nào cũng xem em là trẻ con.”
“Chị không xem em là trẻ con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-xuan&chuong=7]
Thịnh Tuệ thấy trán em trai vì sốt mà lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn tay trong túi ra lau sạch cho cậu bé, vừa dỗ dành vừa bất đắc dĩ thở dài,
“Chị cũng không biết nữa.”
“Cái gì gọi là ‘không biết’?” Hứa Ngôn Trạch miệng thì không phục, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn không động đậy để mặc cho Thịnh Tuệ loay hoay: "Không thích thì mau chóng đá đi, kết hôn cái gì chứ.”
Thịnh Tuệ không muốn thảo luận những chuyện này với Hứa Ngôn Trạch, một là mối quan hệ của hai chị em không thật sự thân thiết, hai là cô quả thực chưa nghĩ kỹ, có nên kết hôn với Chu Thời Dư hay không.
Ý định muốn kết hôn của người đàn ông này quá rõ ràng, lý do anh chọn cô cũng rất có sức thuyết phục, dù vậy cô vẫn cảm thấy thiếu đi cảm giác chân thực.
Trẻ tuổi tài cao, gia đình hạnh phúc, cuộc đời của Chu Thời Dư đã sớm gần như viên mãn vô hạn, hôn nhân có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù cho chỉ có một mình cũng ít có điều gì hối tiếc.
Còn nửa đời trước của cô lại giống như một vũng nước tù đọng, lặng lẽ và bế tắc. Những ngày tháng phía sau dường như cũng có thể nhìn thấy điểm cuối chỉ trong chớp mắt. Có lẽ, sống một mình mới là kết cục yên ổn nhất cho cô.
Trong cuộc hôn nhân này, Chu Thời Dư có thể cung cấp cho cô điều kiện vật chất đủ đầy, giá trị tinh thần dồi dào, nhưng những gì cô có thể làm cho đối phương lại ít ỏi không đáng kể.
Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được sự kháng cự từ sâu trong nội tâm, yếu ớt nhưng thật sự tồn tại.
Sau khi tốc độ truyền dịch được điều chỉnh chậm lại, đôi lông mày nhíu chặt của Hứa Ngôn Trạch từ từ giãn ra, cậu thiếu niên sốt cao cả ngày cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say, đầu gật gà gật gù.
Thịnh Tuệ cẩn thận đỡ đầu em trai thẳng lại, sau khi ngồi thẳng người, cô lại để Hứa Ngôn Trạch tựa vào vai phải của mình ngủ.
Cúi mắt nhìn gương mặt ửng hồng của em trai, chẳng hiểu sao Thịnh Tuệ chợt nhớ đến Chu Thời Dư của tối nay, trên làn da trắng lạnh của anh cũng phảng phất một vệt hồng không tự nhiên.
Cô bất an mở khung trò chuyện ra, cô phát hiện lần đối thoại cuối cùng của hai người, vẫn là tin nhắn báo bình an của cô trước khi xuống xe lên lầu.
Người trước nay luôn trả lời tin nhắn trong vòng một nốt nhạc, đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín.
Có lẽ chỉ là đang bận thôi.
Thịnh Tuệ tự an ủi mình như vậy, không muốn thừa nhận rằng cả buổi tối cô chỉ lo ăn uống cho bản thân, mà không hề nhận ra người đàn ông kia đang bị bệnh.
Hứa Ngôn Trạch ngủ một mạch hai tiếng đồng hồ, cho đến khi y tá đến thay chai thuốc thứ ba cậu bé mới từ từ tỉnh dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ.
Thấy sắc mặt em trai đã khá hơn, Thịnh Tuệ nhờ y tá đo nhiệt độ cho Hứa Ngôn Trạch, quả nhiên đã giảm đi rất nhiều, có lẽ truyền dịch xong về nhà ngủ một giấc là có thể hạ sốt.
Thời gian đã hơn mười một giờ rưỡi đêm, buổi tối Thịnh Tuệ vẫn chưa tiêm insulin tác dụng kéo dài, cô quay người nhìn em trai: "Chị có việc phải về nhà một chuyến.”
Ngoài việc phải tiêm insulin tác dụng ngắn trước ba bữa ăn, bệnh nhân tiểu đường tuýp 1 mỗi ngày còn phải tiêm một lượng insulin tác dụng kéo dài nhất định, để kiểm soát lượng đường trong máu tăng vọt.
Thịnh Tuệ thường tiêm insulin tác dụng kéo dài vào lúc mười giờ tối, thuốc để ở nhà, hôm nay là do có sự cố đột xuất, nên mới trì hoãn đến gần nửa đêm.
Cô vốn định nhờ Tiêu Minh mang thuốc đến, nhưng đã quá muộn và bạn cô đã ngủ rồi, Thịnh Tuệ gọi ba cuộc điện thoại nhưng không nỡ đánh thức bạn mình, bây giờ thấy Hứa Ngôn Trạch đã đỡ hơn rõ rệt, cô mới đề nghị về nhà.
Cô hứa: "Chị sẽ quay lại trong vòng nửa tiếng, em ở một mình có được không.”
“Đã nói là không sao từ sớm rồi." Hứa Ngôn Trạch xua tay bảo cô về nhà ngủ: "Chị đừng đến nữa, em truyền xong nước biển sẽ tự về trường.”
Thịnh Tuệ không thể nào mặc kệ em trai được, cô nhờ y tá trực ban và một cô tốt bụng giúp trông chừng, rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Sau khi xuống xe, cô chạy một mạch lên lầu, thở hổn hển leo lên tầng bốn, hai chân mỏi nhừ.
Bệnh nhân tiểu đường tuýp 1 vận động mạnh dễ bị hạ đường huyết, Thịnh Tuệ mò trong túi ra mấy viên sô cô la bỏ vào miệng, rồi nhanh chóng vào nhà tìm bút tiêm insulin.
Lúc tiêm cô quá vội vàng, rút kim ra một cách hấp tấp, vài giọt máu nhỏ cũng theo đó lăn xuống, thấm vào vạt áo len dệt kim màu trắng sữa của cô và loang ra ngay lập tức.
Để Hứa Ngôn Trạch một mình bị bệnh ở bệnh viện, Thịnh Tuệ cảm thấy có lỗi, cô không kịp xử lý vết bẩn trên áo liền lấy một chiếc chăn trong tủ rồi lại vội vã chạy xuống lầu, bắt taxi đến bệnh viện.
Đi được nửa đường, cô nhận được điện thoại của người mẹ vừa xuống máy bay, giọng điệu lo lắng: "Ngôn Trạch hạ sốt chưa? Con không truyền dịch cho nó quá nhanh đấy chứ?”
“Con đã giảm tốc độ truyền dịch rồi, lúc con đi thì vẫn chưa hạ sốt...”
“Nó chưa hạ sốt mà con đã đi rồi?” Thịnh Tuệ còn chưa nói xong, Vu Tuyết Mai đã vội vàng ngắt lời cô: "Mẹ không phải đã nhờ con chăm sóc nó sao, sao con có thể bỏ nó một mình ở bệnh viện? Nó không có tiền trên người lại còn đang bị bệnh, lỡ một mình xảy ra chuyện gì thì sao?”
Không gian trong xe có hạn, tiếng quát mắng chói tai của người phụ nữ cứ vang vọng mãi không tan, ngay cả anh tài xế đang lái xe cũng không nhịn được mà nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt khiển trách, âm thầm tố cáo sự ích kỷ của cô.
Bên tai là những lời oán trách không ngừng của mẹ, Thịnh Tuệ cắn vào phần thịt mềm trong miệng, nhìn về phía tòa nhà không xa và nói nhỏ: "...Con cũng sắp phải đến bệnh viện rồi.”
Có thể, đừng hét lên nữa được không.
“Mẹ khó khăn lắm mới nhờ con một việc, sao con không thể để tâm một chút...”
“Lúc con đi, nhiệt độ của em ấy là ba mươi tám độ hai.”
Đưa tờ năm mươi nghìn rồi xuống xe, Thịnh Tuệ đóng cửa xe chạy về phía bệnh viện, hơi thở gấp gáp run rẩy trong gió lạnh: "Về nhà là vì con cũng có bệnh, con cần phải tiêm thuốc.”
Khóe mắt cô thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân cô khựng lại, nhìn mẹ mình xuống xe ở ngay cổng chính bệnh viện nơi không cho phép dừng xe, rồi nhanh chóng chạy về phía phòng cấp cứu.
“...Vừa rồi là do giọng điệu của mẹ không tốt." Trong điện thoại, Vu Tuyết Mai vừa chạy vừa giải thích rất nhanh: "Xin lỗi con nhé Tiểu Tuệ nhưng lúc mẹ khó khăn nhất là chú Hứa đã cứu mẹ, làm người phải biết đền ơn đáp nghĩa.”
“Con trước nay vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, có thể thông cảm cho tâm trạng của mẹ mà phải không?”
Thịnh Tuệ đi chậm lại trước cửa bệnh viện, ngơ ngác nhìn chiếc đồng hồ điện tử bên ngoài sảnh phòng cấp cứu, bên tai là lời xin lỗi áy náy và khẩn thiết của mẹ.
Thời gian vừa đúng lúc trôi qua không giờ, bước sang một ngày mới.
Hôm nay là sinh nhật cô.
Phòng cấp cứu bận rộn và ồn ào, Thịnh Tuệ một mình đứng ở cửa sảnh chính, liên tục có người vội vã đi qua cô, và cũng không ai để ý đến sự tồn tại của cô.
Cách đó không xa, một tiếng khóc lớn vang lên nổi bật.
Thịnh Tuệ nghe tiếng liền nhìn sang, thấy một em bé bị bệnh đang khóc không ngừng trong vòng tay y tá, cho đến khi trở về trong vòng tay mẹ, mới nức nở ngừng lại.
Đúng vậy, làm gì có đứa trẻ nào không quyến luyến hơi ấm và vòng tay của ba mẹ.
Đây là bản năng bẩm sinh của con người.
Cuối cùng Thịnh Tuệ không đến chăm sóc Hứa Ngôn Trạch nữa, cô chỉ ôm chăn đứng ở một bên xa xa, nhìn Vu Tuyết Mai ở trên chiếc ghế dài ngoài sảnh chính đang khoác áo cho em trai, rồi lại đưa cho cậu ấy bát cháo thịt bằm nóng hổi vừa mới mua.
Cậu thiếu niên ngày thường luôn nổi loạn, cũng hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời mà uống cháo.
Nơi đó đã không cần đến cô nữa.
Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi, biết rằng mẹ cô đã sớm quên mất người ở đầu dây bên kia vẫn đang đợi bà nói chuyện, cô cúp máy.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình là gương mặt đầy mệt mỏi của mình, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mai rối bời dính vào bên má và tai, Thịnh Tuệ chợt cười một cách bất đắc dĩ.
Mở đầu của tuổi 27 lại phải chật vật thảm hại như thế này sao?
Có người vội vã hét lên “tránh ra”, Thịnh Tuệ lùi lại nhường chỗ, xoay người, ánh mắt liền chính xác dừng lại ở một bóng người quen thuộc trong góc.
Mặc cho xung quanh ồn ào náo nhiệt, người đàn ông vẫn khoanh tay trước ngực, mắt khẽ nhắm, dựa lưng vào ghế với đôi chân dài bắt chéo. Vệt hồng nhàn nhạt lan trên làn da trắng lạnh nơi cổ, có lẽ vì không muốn bị nhận ra nên anh hơi cúi đầu, đeo khẩu trang đen, áo gió cùng màu phủ trước người. Dù mang bệnh, anh vẫn toát lên vẻ cao quý và tao nhã khó che giấu.
Nếu không phải tận mắt thấy anh đang truyền dịch, thì căn bản không thể nhận ra người đàn ông này đang sốt cao.
Thịnh Tuệ nghĩ có lẽ là do cô đồng cảm quá mức, mới chỉ dựa vào việc bắt gặp Chu Thời Dư một mình đến phòng cấp cứu truyền dịch, mà lại vô cớ cảm thấy đối phương cô độc.
Chỉ là có một khoảnh khắc cô không thể kiểm soát được mà suy nghĩ, có lẽ một Chu Thời Dư thật sự, không hề vững chãi không thể phá hủy như cô vẫn tưởng.
Cảm giác này khó mà miêu tả, không những không cảm thấy thất vọng, mà hình tượng của người đàn ông ngược lại còn trở nên chân thực hơn, không còn là sự xa cách chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể lại gần.
Chu Thời Dư ngồi nghỉ một lát trên ghế dài, lấy điện thoại ra làm sáng màn hình, ngón tay nhấc lên rồi lại chần chừ không hạ xuống, vài giây sau lại khóa màn hình rồi mở ra, lặp lại ba lần, sau đó anh đưa tay lên bóp sống mũi.
Thịnh Tuệ không rõ anh đang phân vân điều gì.
Chu Thời Dư không giống kiểu người do dự thiếu quyết đoán, rốt cuộc là ai mà có thể khiến anh vào lúc nửa đêm canh ba vẫn do dự hết lần này đến lần khác, rằng có nên liên lạc hay không.
Người đàn ông trong góc lại một lần nữa làm sáng màn hình, lần này, đầu ngón tay đã hạ xuống.
Chiếc điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, Thịnh Tuệ nhìn tên của người đàn ông trên màn hình, vẻ mặt lại có chút sững sờ.
Thì ra là định gọi cho cô.
Giữa dòng người ồn ào qua lại, giọng nói khàn khàn yếu ớt của Chu Thời Dư vang lên, vẫn dịu dàng như cũ: "Em.”
“Là em đây." Thịnh Tuệ nghĩ người đàn ông này thật sự bị bệnh rồi, ngay cả tiếng ồn ào xung quanh cô anh cũng không hề nhận ra, cô ngước mắt nhìn Chu Thời Dư ở trong góc từ xa, hỏi:
“Anh Chu, anh vẫn ổn chứ.”
Chu Thời Dư không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ tiếp tục nói: "Vừa rồi điện thoại của em anh gọi nhưng không được.”
...Lẽ nào anh đã luôn chờ cô nghe điện thoại sao?
“Vừa rồi em đang nói chuyện với mẹ." Thịnh Tuệ nhẹ giọng giải thích, thấy chai dịch truyền của người đàn ông sắp cạn mà anh không hề hay biết, cô không khỏi chau mày: "Anh tìm em có chuyện gì không.”
“Không có chuyện gì quan trọng cả.”
Giọng nam trầm khàn lọt vào tai một cách rõ ràng giữa môi trường ồn ào như thể từng chiếc búa nhỏ gõ vào trái tim cô, từng chữ từng tiếng vang lên,
“Chỉ là muốn trở thành người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em.”
Thịnh Tuệ không biết mình nên kinh ngạc vì Chu Thời Dư biết sinh nhật cô, hay vì người đàn ông ấy dù đang bệnh vẫn cố canh giờ gọi điện đến. Cô nhìn anh không chớp mắt, khi cất lời liền ngồi thẳng dậy.
Rõ ràng anh đang cúi đầu, biểu cảm bị che khuất, nhưng Thịnh Tuệ biết rõ — vào khoảnh khắc này, ánh mắt của anh hẳn dịu dàng và thành kính, chỉ cần chạm vào một lần cũng đủ khiến người ta chìm đắm.
Mãi không đợi được cô trả lời, Chu Thời Dư lại không hề phiền mà lặp lại một lần nữa: "Thịnh Tuệ, chúc em sinh nhật tuổi 27 thật vui vẻ.”
“Nguyện cho quãng đời sau này của em, bình an thuận lợi, vui vẻ an khang.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Chu tổng: Canh giờ canh giờ canh giờ. Được rồi canh giờ thất bại (tức giận.jpg)
14 tháng 3 là sinh nhật của A Tuệ OvO
Với cả bấm ngón tay tính toán, có lẽ ngày mai có người sắp kết hôn rồi đó nha, wa không biết là ai đây ta 0v0
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận