“Đêm nay vui thế này mà cậu lại trốn một mình xem điện thoại, thật đúng là tẻ nhạt hết chỗ nói.”
Trong quán bar tối tăm và ồn ào, những cặp nam nữ ăn mặc mát mẻ đang nhảy múa, Khâu Tư ngồi xuống quầy bar ở một góc, búng tay gọi người pha chế đối diện gọi một ly Margarita.
“Gọi cậu đến quán bar là để thư giãn mà.”
Anh ta chống tay lên quầy đá cẩm thạch, liếc sang người đàn ông bên cạnh đang chẳng có chút phản ứng nào, nhướng mày nói: “Cậu thì giỏi rồi, đến đây chỉ để đổi chỗ làm việc, hết xem tài liệu lại dán mắt vào điện thoại.”
Hoàn toàn phớt lờ lời chế nhạo, Chu Thời Dư lười biếng dựa lưng vào chiếc ghế cao, bộ vest vừa vặn tôn lên bờ vai rộng và vòng eo hẹp, đôi chân dài vắt chéo, tư thái mệt mỏi và lạnh lùng.
Giữa tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng la hét, chỉ có anh là lạc lõng đang xem điện thoại, ánh đèn sân khấu trên đỉnh đầu chiếu xuống những chùm sáng mờ ảo, như thể muốn tách biệt anh ra khỏi xung quanh.
Chu Thời Dư đang đợi Thịnh Tuệ trả lời.
Dòng chữ "Đối phương đang nhập..." xuất hiện rồi lại biến mất, mất cả một phút mới hiện ra một đoạn giải thích.
[SS: Thật sự xin lỗi anh Chu, tôi không ngờ anh lại kết bạn Wechat với tôi, cho nên mới nhận nhầm anh thành một người khác]
Giữa các dòng chữ, đều viết đầy sự xa cách cẩn trọng của Thịnh Tuệ và cả sự hoang mang của cô đối với hành động trước đó của anh.
Chu Thời Dư biết rằng vừa rồi là do anh đã quá nóng vội nên mới khiến cô nghi ngờ.
Sự xuất hiện đột ngột của anh giống như một tảng đá từ trên trời rơi xuống, bất ngờ ném vào cuộc sống vốn bình lặng của Thịnh Tuệ. Tuy không phải là ý định ban đầu của anh nhưng cũng đủ để tạo nên sóng to gió lớn.
Nhưng dù vậy, anh cũng không muốn cứ thế cho qua, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt đen sau cặp kính hơi trầm xuống, bên tai liền vang lên tiếng lải nhải không ngớt:
"Chỉ trong lúc tôi đến quầy bar, cô gái xinh đẹp bàn đối diện đã liếc mắt đưa tình với cậu ba lần rồi, cậu ít nhất cũng phải ngẩng đầu lên nhìn người ta một cái chứ."
Khâu Tư và Chu Thời Dư quen nhau từ thời cấp ba, đại học lại là bạn cùng trường, sau này cùng nhau thành lập quỹ đầu tư Thành Hòa, nói chuyện không có gì phải e dè:
"Cứ cái đà này của cậu, sớm muộn gì cũng cô độc đến già."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Chu Thời Dư đột nhiên ngẩng mắt lên, chỉ khẽ liếc qua một cái, đã khiến Khâu Tư lập tức im miệng.
Chu Thời Dư úp điện thoại xuống, chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch phát ra một tiếng động nhẹ, nhướng mày hỏi ngược lại: "Không nói nữa à?"
Khâu Tư xua tay đổi giọng: "Không nói nữa, sợ cậu nửa đêm trèo cửa sổ nhà tôi, giết trước đốt sau."
Người ngoài thường nhận xét Chu Thời Dư là ôn hòa, nho nhã. Nhưng Khâu Tư, người đã làm việc với anh nhiều năm, hiểu rõ hơn ai hết đằng sau nụ cười điềm đạm ấy là một trái tim lạnh lùng. Dù bề ngoài trông ấm áp nhưng khi ở riêng anh lại là người ít nói đến lạ thường.
Từ khi Thành Hòa phát triển vượt bậc, danh tiếng của Chu Thời Dư trong giới đầu tư cũng nổi như cồn. Rất nhiều lời mời chào được gửi đến Khâu Tư, thậm chí có người tìm cách ly gián nhưng anh đều dứt khoát từ chối.
Càng ở bên nhau lâu, anh ta càng hiểu rõ, chơi tâm kế với Chu Thời Dư chỉ có nước bị anh chơi lại cho đến chết.
Khâu Tư nâng ly rượu lên, uống liền hai ngụm để trấn tĩnh. Khóe mắt vừa liếc sang đã thấy có người đi về phía này, anh lập tức nhiệt tình vẫy tay: “Thư ký Trần, mau lại đây! Ngài Chu của chúng ta lại từ nhiều mây chuyển sang u ám rồi kìa.”
"Ngài Khâu." Thư ký Trần cung kính chào hỏi, sau đó đi đến bên cạnh Chu Thời Dư, cúi người ghé vào tai anh nói nhỏ: "Có hai việc cần xin chỉ thị của ngài."
"Ông cụ Chu vừa gọi điện đến, hỏi ngài Chu khi nào thì về, ông ấy muốn sắp xếp cho ngài ăn một bữa cơm với tiểu thư nhà họ Phó."
"Từ chối đi." Chu Thời Dư mí mắt cũng không thèm nhấc, thái độ lạnh nhạt: "Còn gì nữa."
“Tiếp theo là về địa điểm tổ chức tiệc mừng công ngày mai.” Giọng Thư ký Trần đều đều, không nhanh không chậm: “Ngài có yêu cầu đặc biệt nào không? Nếu không thì tôi sẽ tiếp tục phụ trách như trước.”
Đầu ngón tay thon dài khẽ gõ lên màn hình, Chu Thời Dư trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: "Ngự Tinh Lâu, sáu rưỡi tối."
Trước nay, người đàn ông này chưa từng bận tâm đến những việc như vậy, nên ngay cả Thư ký Trần người vốn luôn điềm tĩnh cũng thoáng sững người. Chỉ một giây sau, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Vâng, tôi sẽ đi đặt ngay.”
Nói xong, ánh mắt anh ta dừng lại trên mặt bàn đá cẩm thạch, đột nhiên nhớ ra trước đây anh ta chưa bao giờ thấy Chu Thời Dư dùng điện thoại màu trắng.
"Ừm."
Lơ đãng đáp lại một tiếng, Chu Thời Dư giữa những ánh mắt nóng bỏng từ bốn phương tám hướng, đứng dậy sải bước rời đi.
Giữa chừng, có cô gái lấy hết can đảm bước tới bắt chuyện nhưng người đàn ông chỉ lạnh nhạt phớt qua, đi thẳng mà không buồn dừng lại.
Khâu Tư nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ông rời đi, ung dung nhìn về phía Thư ký Trần: "Hôm nay anh ấy bị sao vậy? Chỉ vì ông cụ sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt mà vậy à?"
Thư ký Trần không hiểu sao lại nhớ đến chuyến đi vào buổi chiều: "Có lẽ là chuyện khác."
Ngự Tinh Lâu là một nhà hàng kiểu Hồng Kông nổi tiếng trên mạng, không gian yên tĩnh và trang trí tinh tế. Tiếng nhạc du dương vang khẽ, trong đại sảnh rộng rãi bày những chiếc bàn vuông được sắp đặt tỉ mỉ. Thực khách ăn mặc lịch sự, vừa thưởng thức món ăn vừa trò chuyện nhỏ nhẹ, tạo nên một bầu không khí trang nhã và ấm cúng.
Như vậy, lại càng làm nổi bật giọng nói sang sảng của đối tượng xem mắt…
“Bố tôi mất sớm, mẹ thì chẳng thể trông cậy được, còn có em gái đang đi học. Trước đây, mỗi sáng mở mắt ra, việc đầu tiên tôi nghĩ đến chính là làm sao kiếm được tiền.”
Sau khi gọi món, Chu Kỳ chủ động mở lời, kể rằng vì phải nuôi em gái ăn học nên anh ta đã bỏ học từ cấp hai để lên thành phố làm thuê. Nhờ thân hình rắn chắc, anh ta trụ vững được trong nhà máy, sau này ra làm riêng, chuyển sang kinh doanh thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-xuan&chuong=3]
Hai năm gần đây, nhờ chính sách thuận lợi, anh ta cũng tích góp được một khoản không nhỏ.
Bây giờ đã ngoài ba mươi, sự nghiệp có thành tựu nên muốn có một cuộc sống ổn định, cưới một người vợ về nhà chăm sóc anh ta, rồi sinh một đứa con trai bụ bẫm.
Thịnh Tuệ có thể thấy, đối tượng xem mắt rất hài lòng với khuôn mặt của cô, cô cũng biết rõ bản tính của Chu Kỳ không xấu.
Chỉ có điều, món ăn còn chưa được mang lên thì người đàn ông đã nâng ly rượu uống liên tục, giọng nói cũng mỗi lúc một to hơn, khiến cô ngồi không yên chỉ mong bữa ăn mau kết thúc.
Dáng vẻ ngửa cổ uống cạn ly rượu của người đàn ông, giống hệt như người cha nghiện rượu lúc nhỏ của cô.
Khi cha tỉnh táo thì còn đỡ, nhiều lắm chỉ thờ ơ, chẳng để ý đến cô nhưng mỗi lần say rượu là lại la hét om sòm, nếu chưa thỏa cơn giận còn đánh cô để trút bực, khiến cả xóm xung quanh ồn ào kéo đến xem.
Ban đầu Thịnh Tuệ còn khóc lóc la hét, theo thời gian cô nhận ra không ai cứu mình, nước mắt chỉ rước thêm nhiều lời dị nghị và ánh mắt thương hại.
Thế là, cô học được cách im lặng và mỉm cười ngoan ngoãn.
Khi Chu Kỳ một lần nữa muốn cụng ly, Thịnh Tuệ uyển chuyển từ chối: "Tôi không thể uống rượu, sợ đau dạ dày."
“Chút rượu vang này có đáng gì đâu.” Chu Kỳ nhìn người phụ nữ môi đỏ răng trắng dưới ánh đèn vàng ấm, không giấu được vẻ khoe khoang: “Bọn tôi bàn chuyện làm ăn, toàn uống rượu trắng, mỗi lần ít nhất cũng phải nửa cân trở lên.”
"Xin lỗi."
Thịnh Tuệ không thể ở lại thêm được nữa, chỉ cảm thấy những người bên cạnh đều đang quay lại nhìn mình, cô viện cớ đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh một lát."
Cũng không phải nói dối, cô thật sự phải vào nhà vệ sinh tiêm thuốc trước khi món ăn được dọn lên.
Insulin tác dụng nhanh cần khoảng mười lăm phút để phát huy tác dụng, tiêm quá sớm dễ bị hạ đường huyết, còn quá muộn lại khiến đường huyết tăng quá nhanh.
Rời xa giọng nói oang oang của người đàn ông, Thịnh Tuệ cuối cùng cũng có thể hít thở thông suốt, khóa chốt cửa phòng vệ sinh lại.
Mũi kim đâm vào da thịt có cảm giác hơi nhói, Thịnh Tuệ cúi đầu ngón tay cái ấn vào phần cuối của cây bút tròn, từ từ đẩy insulin vào cơ thể, lòng đầy suy tư.
Ở cùng với Chu Kỳ khiến cô cảm thấy ngột ngạt, không thể tiếp tục được nữa.
Phải nhanh chóng nói rõ chuyện bệnh tình, như vậy đối phương dù có cảm tình với cô đến đâu, cũng sẽ lập tức biết khó mà lui.
Về điểm này, Thịnh Tuệ rất có kinh nghiệm.
Hồi lâu sau, cô cuối cùng cũng rời khỏi nhà vệ sinh, trong lòng chỉ nghĩ làm sao để mở lời với Chu Kỳ.
Và tự nhiên lướt qua Chu Thời Dư và những người khác vừa mới đến.
“Làm xong dự án mấy trăm triệu mà tiệc mừng công lại chỉ mời ăn ở nhà hàng trà, ngài Chu đúng là keo kiệt quá rồi đấy.”
Khâu Tư lười biếng ngồi xuống bên bàn vuông, miệng thì chê bai nhưng lại liên tiếp gọi bảy, tám món mới dừng lại, quay đầu liếc nhìn bàn ở góc chéo nhếch mép cười một tiếng.
"Cậu xem kia có phải là Chu Kỳ không, cái người tháng trước cầu xin cậu đầu tư đó." Anh ta dùng khuỷu tay huých vào cánh tay Chu Thời Dư bên cạnh: "Đối diện là bạn gái anh ta à? Đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu"
"Không phải."
Chu Thời Dư đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng khiến ba người còn lại đều dừng động tác, đồng loạt ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông mặt không biểu cảm: "Chỉ là xem mắt thôi."
"Chuyện này mà cậu cũng biết à?" Khâu Tư thầm nghĩ người này gần đây sao lại vui buồn thất thường thế: "Nhưng với cái tính nóng nảy, nói một câu không hợp là nổi điên của Chu Kỳ, cô gái đi xem mắt đúng là thảm thật."
Chu Thời Dư mím môi không nói, ánh mắt dừng lại ở hai người đang trò chuyện không xa, đôi mắt đen sau cặp kính sâu thẳm và lạnh lẽo.
Cái lạnh đầu xuân vẫn chưa tan hết, hôm nay Thịnh Tuệ đã thay một chiếc áo len rộng màu tím nhạt và chiếc váy voan mỏng cùng tông màu, mái tóc đen bồng bềnh được búi lên tùy ý bằng một chiếc kẹp dọc, vừa thanh lịch tinh tế lại không mất đi vẻ lười biếng, phóng khoáng.
Gương mặt vốn không son phấn, nay được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ, răng trắng, mày ngài cong khẽ, mắt ánh lên nụ cười. Ngũ quan dịu dàng, thanh tú, nay lại điểm thêm vài phần quyến rũ, khiến cô càng thêm cuốn hút lạ thường.
Người đàn ông đối diện đang ân cần gắp thức ăn cho cô, cô sững sờ một lúc rồi cười nhận lấy.
Có thể coi là một cảnh tượng ấm áp.
Chu Thời Dư chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
"Bánh bao dứa mới ra lò, em nếm thử đi."
Thịnh Tuệ vừa quay lại chỗ ngồi Chu Kỳ đã đẩy món tráng miệng đến trước mặt cô: "Sao đi lâu thế, đợi nữa là đồ ăn nguội hết bây giờ."
Vừa tiêm insulin xong không thể ăn đồ nhiều tinh bột, Thịnh Tuệ chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy món tráng miệng, đắn đo tìm thời điểm mở lời.
Trước đây cô đều đợi đến khi buổi xem mắt kết thúc mới nói thật, Chu Kỳ là đối tượng duy nhất mà món ăn còn chưa lên, cô đã chỉ muốn trốn đi.
Thấy mặt cô ửng hồng, Chu Kỳ còn tưởng Thịnh Tuệ xấu hổ, không khỏi tự mãn nói: "Vừa rồi người giới thiệu hỏi suy nghĩ của tôi, tôi nói tôi khá hài lòng với em."
“Tôi là người ít học, không giỏi nói vòng vo. Em bảo muốn tìm người có phẩm chất tốt, tôi nghĩ mình cũng không tệ. Nếu em thấy hợp, thì chúng ta thử tìm hiểu xem sao.”
"Anh Chu Kỳ."
Thịnh Tuệ nghe người đàn ông khen mình mà da đầu tê dại, càng không dám trì hoãn thêm: "Chúng ta có lẽ không hợp nhau."
"Không hợp?" Lời từ chối đến quá bất ngờ, Chu Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt: "Em thấy phẩm chất tôi không tốt? Hay là…"
"Là vấn đề của tôi." Câu hỏi lớn tiếng của người đàn ông đã thành công thu hút sự chú ý của mấy bàn bên cạnh, nụ cười của Thịnh Tuệ cứng lại: "Là do sức khỏe tôi không tốt lắm, tôi bị tiểu đường tuýp 1."
Chu Kỳ không tin: "Tiểu đường? Đó không phải là bệnh của người già sao? Em còn trẻ như vậy, sao lại bị tiểu đường được?"
Phản ứng của người đàn ông nằm trong dự đoán, Thịnh Tuệ không muốn giải thích chỉ hy vọng anh ta đừng la hét nữa: "Về phần người giới thiệu, anh có thể nói thẳng là do vấn đề của tôi."
Chu Kỳ thoáng nghĩ đến việc thử lại lần nữa, nhưng suy đi tính lại lại thấy Thịnh Tuệ đã cố tình giấu giếm mình. Nhớ lại dáng vẻ đa tình khi nãy của bản thân trong cơn men, anh ta càng thêm bực bội, liền tức giận nói:
"Cô có bệnh sao không nói sớm, đây không phải là lừa người à?!"
Lúc này nhân viên phục vụ bưng món ăn lên bàn, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thưa anh, vui lòng lùi ra sau một chút, cẩn thận bỏng."
Chu Kỳ bị cắt ngang, đột ngột đập bàn: "Ồn ào cái gì, không nghe thấy tôi đang nói chuyện à!"
Khoảnh khắc bàn tay đập xuống mặt bàn, Thịnh Tuệ cảm giác như có một cái tát giáng lên mặt mình, đau đến mức khó thở.
Đủ rồi.
Cô chịu đủ rồi.
"Không thông báo trước là sơ suất của tôi."
Ánh mắt xung quanh như gai đâm sau lưng, khoảnh khắc đó Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy mình lại biến thành cô gái bị người ta bàn tán trong con hẻm nhỏ năm nào, ống tay áo ngắn cũn không che được những vết sẹo do bị đánh.
Mỉm cười là sự thể diện duy nhất còn lại của cô.
Giống như bây giờ, cô phải cố gắng cắn chặt vào phần thịt mềm trong miệng để cười lên, nhân cơ hội rời đi: "Xin lỗi, tôi có việc phải nghe điện thoại."
Nói xong cũng không đợi Chu Kỳ phản ứng, vớ lấy túi xách định đi.
Cô quay người lại, lại bắt gặp ngay ánh mắt của Chu Thời Dư, người đàn ông này ngồi ở phía chéo bên phải cô lúc này đang chăm chú nhìn sang.
Nhà hàng rộng lớn không còn một chỗ trống, Chu Thời Dư vẫn nổi bật như hạc giữa bầy gà, một bộ vest đen tuyền toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục nhưng cặp kính gọng vàng lại thêm vài phần ôn hòa, lịch sự.
Tạo thành một sự tương phản thảm hại với vẻ nhếch nhác của Thịnh Tuệ lúc này.
Bốn mắt nhìn nhau, cô vội vàng tránh ánh mắt, tăng tốc bước chân định đi thẳng qua bàn của Chu Thời Dư.
Thịnh Tuệ không ngờ Chu Kỳ lại đuổi theo, chỉ nghe thấy tiếng quát giận dữ phía sau: "Cô định đi thế à?"
Khóe mắt liếc thấy bàn tay to bè của người đàn ông sắp tóm lấy mình, cô nghiêng người định tránh. Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay ấm áp khô ráo khác nắm lấy, lực đạo dịu dàng nhưng không cho phép từ chối.
Lòng bàn tay đối phương hơi dùng sức một chút, liền kéo cô ra khỏi vùng nguy hiểm.
Mùi hương gỗ lạnh thoang thoảng quen thuộc xộc vào mũi, dư vị xen lẫn chút đắng nhẹ nhưng lại khiến người ta vô cùng an tâm.
Khoảnh khắc Chu Thời Dư kéo cô ra sau lưng để che chở, phản ứng đầu tiên của Thịnh Tuệ không phải là xấu hổ hay mất mặt, mà là nỗi lo lắng và hoảng sợ trong lòng bỗng chốc tan biến hết.
Ý thức đã cho cô biết rằng mình đã an toàn.
Bên tai vang lên tiếng kêu đau, Thịnh Tuệ quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông khác có dung mạo thanh tú đang dựa lưng vào ghế, thong thả thu lại chân đã duỗi ra, bên cạnh là Chu Kỳ đang ngã sõng soài.
"Thằng chó nào ngáng chân tao…"
Chu Kỳ vừa chửi bới vừa bò dậy, ngẩng đầu lên đối diện với nụ cười của Khâu Tư thì sững sờ, ánh mắt chuyển sang lại thấy Chu Thời Dư và cả Thịnh Tuệ đang được người đàn ông che chở sau lưng.
Trong phút chốc, các biểu cảm xấu hổ, sợ hãi, và kinh ngạc lần lượt hiện lên trên khuôn mặt của Chu Kỳ.
“Chẳng phải là người anh em họ Chu của chúng ta đây sao?” Khâu Tư ung dung lên tiếng. “Lại đến đây xin tiền à? Không cần làm rình rang như vậy, tôi không dám nhận đâu.”
Mặt Chu Kỳ lúc đỏ lúc trắng, không nuốt trôi được cục tức này: "Hai vị tổng giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi, các vị…"
"Ông chủ Chu."
Chu Thời Dư dịu dàng ngắt lời, từ trên cao nhìn xuống Chu Kỳ khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run:
"Tôi có thể cho anh một cơ hội, tự mình bước ra ngoài."
Dứt lời, người đàn ông lơ đãng liếc nhìn về phía xa, liền thấy quản lý nhà hàng nghe tin đã sớm dẫn theo hai, ba nhân viên bảo vệ nghiêm túc chờ lệnh, thấy Chu Thời Dư nhìn qua ai nấy đều cung kính cúi đầu.
Chu Kỳ biết mình không đấu lại, trước khi đi vẫn cho rằng Chu Thời Dư chỉ thuận tay anh hùng cứu mỹ nhân, liền hung hăng lườm Thịnh Tuệ sau lưng người đàn ông một cái: "Chuyện vẫn chưa nói xong đâu, tôi ở bãi đỗ xe đợi cô."
"......"
Sau khi Chu Kỳ đi, không còn ai xem kịch vui nữa, cuộc sống vẫn tiếp diễn những người khác nhanh chóng quay lại tập trung vào chuyện của mình.
Thịnh Tuệ vẫn còn sợ hãi, tinh thần hoảng hốt nhưng cơ thể đã đi trước một bước cảm ơn Khâu Tư và Chu Thời Dư.
"Phục vụ cho người đẹp là vinh hạnh của tôi." Khâu Tư thấy ai đó vẫn còn nắm tay Thịnh Tuệ không buông, liền nhướng mày đứng dậy: "Tôi đi thanh toán bàn của hai người."
Nói xong, anh ta cố ý dừng lại, nhìn Chu Thời Dư với ánh mắt đầy ẩn ý: "Ai đó lát nữa nhớ thanh toán lại cho tôi đấy."
Thịnh Tuệ định nói rằng không cần phiền phức, thì bỗng nghe Chu Thời Dư ngắn gọn đáp một tiếng: “Được.”
"Thật sự không cần…"
Lời còn chưa dứt, Thịnh Tuệ liền cảm thấy cổ tay đang được bao bọc nhẹ nhàng bỗng lạnh đi là Chu Thời Dư mới nhớ ra buông tay cô ra.
Tiếp đó, vai anh hơi trĩu xuống, người đàn ông cởi chiếc áo vest trên người và khoác lên vai cô. Khi bàn tay với những khớp xương nổi rõ cài lại cổ áo, Chu Thời Dư hơi cúi người, đôi môi mỏng dừng lại gần bên tai cô.
Mùi hương gỗ trầm tĩnh, ấm áp, hơi đắng thoảng vào khoang mũi, mùi hương vì khoảng cách đột ngột rút ngắn mà trở nên nồng nàn.
Thịnh Tuệ nín thở, liền nghe thấy giọng nam trầm ấm, dịu dàng vang lên: "Chu Kỳ có nhiều tiền án, không phải là đối tượng kết hôn phù hợp."
"Người độc thân chưa kết hôn có rất nhiều." Hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai, cô ngước mắt lên liền lạc vào đôi mắt đen của Chu Thời Dư, đáy mắt có những cảm xúc cuộn trào mà cô không thể nhìn thấu.
Người đàn ông bình tĩnh và chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô Thịnh, cô xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn."
Quả nhiên, cuộc cãi vã vừa rồi đều bị anh nghe thấy.
Thịnh Tuệ đột nhiên nhớ ra, hôm qua hai người gặp nhau ở hành lang, Chu Thời Dư đã cố ý nhấn mạnh với cô, anh vẫn còn độc thân chưa kết hôn.
Như thể đang cố ý nhắc nhở cô điều gì đó.
Nhưng vì chuyện của Chu Kỳ, đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn, bây giờ chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trốn đi, vùi đầu vào một giấc ngủ mê mệt.
Không muốn làm phiền người khác thêm, Thịnh Tuệ sau đó đề nghị rời đi.
“Làm gì mà phiền, đã đến rồi thì cùng ăn đi.” Khâu Tư vừa thanh toán xong liền quay lại nói. Mấy người cùng bàn cũng nhận ra mối quan hệ không tầm thường giữa Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư, liền đồng loạt khuyên: “Chu Kỳ vẫn đang đợi cô ngoài kia, giờ ra ngoài lại bị níu kéo thì sao?”
"Tôi bắt taxi ở cửa nhà hàng là được rồi." Thịnh Tuệ đã quyết ý ra đi, giả vờ thoải mái cong mày cười: "Anh ta không dám làm gì đâu."
Mấy người đều bị dáng vẻ tươi cười của cô đánh lừa, không khuyên thêm nữa, chỉ tốt bụng dặn dò cô chú ý an toàn.
Trước khi rời đi, Thịnh Tuệ trả lại chiếc áo khoác trên người cho Chu Thời Dư, như thể sợ bị nhìn ra sơ hở, cô cố ý tránh ánh mắt cúi xuống của người đàn ông, quay người bỏ đi.
Không sao, chỉ là bắt taxi về nhà thôi mà.
Chu Kỳ cùng lắm là mắng cô vài câu trước mặt người giới thiệu, không thể thật sự làm gì được.
Chẳng có gì đáng sợ cả.
Thang máy cuối cùng cũng dừng ở tầng năm và mở cửa, Thịnh Tuệ ngừng tự an ủi, bước vào trong. Ngay giây tiếp theo, một bóng người cao gầy với đôi chân dài vào theo sát cô.
Cửa sắt đóng lại, trong không gian kín Thịnh Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Chu Thời Dư đến từ lúc nào vậy?
Người đàn ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh quen thuộc, đưa túi ni lông căng phồng trong tay qua, giọng nói ôn hòa:
"Tiêm insulin xong phải ăn cơm ngay, hạ đường huyết sẽ rất nguy hiểm."
Thức ăn trong túi có đủ thịt, trứng, sữa, rau củ, ngay cả món chính chứa carbohydrate gây tăng đường huyết, cũng được đặc biệt lựa chọn là cơm gạo lứt bí ngô và mì kiều mạch thân thiện với người bệnh tiểu đường.
Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn túi thức ăn nặng trĩu, suy nghĩ rối bời.
Tại sao Chu Thời Dư lại biết những điều này? Và tại sao lại phải cố ý đuổi theo cô?
Thịnh Tuệ nghĩ rằng đáng lẽ cô phải đầy nghi hoặc nhưng khi cô nhận lấy chiếc túi ni lông vẫn còn ấm, chỉ cảm thấy đáy mắt nóng lên từng đợt.
Rõ ràng họ chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng Chu Thời Dư lại dễ dàng nhìn thấu sự mạnh mẽ giả tạo mà cô thể hiện trước người khác.
Ngay cả căn bệnh khó nói nhất của cô, trong miệng người đàn ông này cũng nhẹ như mây bay gió thoảng. Giọng điệu bình thản nhắc nhở cô ăn cơm, giống như đang nói về ba bữa ăn bình thường nhất trong ngày, chứ không phải đối xử với một bệnh nhân tiểu đường "lạc lõng".
Thịnh Tuệ chưa từng gặp một người nào như Chu Thời Dư.
Nhìn chằm chằm vào túi thức ăn hồi lâu, cô không tài nào nói ra lời từ chối, nhận lấy rồi khẽ nói: "......Cảm ơn."
Chu Thời Dư cúi mắt, thu hết sự do dự trong mắt Thịnh Tuệ vào đáy mắt.
Lý trí mách bảo anh không nên bốc đồng. Nếu chỉ vì một phút vui vẻ nhất thời mà dọa Thịnh Tuệ chạy mất, mười ba năm chờ đợi vừa qua, đều sẽ đổ sông đổ bể.
Nhưng thấy cô tủi thân, buồn bã, anh vẫn không thể làm ngơ, vẫn không kìm được mà hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn.
"Bây giờ tôi phải đến công ty, có thể tiện đường đưa cô Thịnh về một đoạn."
Đây là lần cuối cùng, Chu Thời Dư tự nhủ trong lòng, đôi mắt đen sau cặp kính là sự quyến luyến kìm nén mà Thịnh Tuệ sẽ không bao giờ nhận ra.
Nếu cô cảm thấy không thoải mái và từ chối, anh sẽ lập tức lùi lại.
Anh quyết định trao quyền lựa chọn cho Thịnh Tuệ, cảm xúc bị kìm nén khiến giọng nói trong trẻo cũng hơi khàn đi: "Vậy nên."
"Có muốn đi cùng tôi không."
[Tác giả có lời muốn nói]
Ngài Chu: Xem tôi tay không bóp bóp nát đóa hoa đào này đây.
Thịnh Tuệ: A lô chú cảnh sát, ở đây có người kỳ lạ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận