Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ánh Xuân

Chương 2- Cô Thịnh muốn mời tôi ăn cơm sao

Ngày cập nhật : 2025-10-14 12:53:52
Đã lâu không gặp?
Nhưng rõ ràng họ chưa từng gặp nhau.
Đoán rằng đối phương chỉ vô tình nói vậy, Thịnh Tuệ cũng không quá bận tâm, ngược lại còn cảm thấy không được tự nhiên vì những ánh mắt khác nhau của mọi người xung quanh.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với người có địa vị cao, lưng cứng đờ bước lên phía trước, bình tĩnh giải thích: "Phụ huynh của em học sinh kia vẫn đang trên đường đến, xin lỗi vì đã để anh phải đợi lâu."
Ánh mắt của Chu Thời Dư dừng lại trên vẻ mặt lúng túng của cô, anh chủ động cầm lấy ấm nước trên bàn, rót một ly nước đẩy đến trước mặt Thịnh Tuệ, giọng ôn tồn an ủi: "Không sao, là tôi đến sớm."
Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, dịu dàng, bàn tay với những khớp xương rõ ràng trắng như ngọc. Những giọt nước khi rời khỏi thành ly, chỉ còn lại hơi nước mờ ảo bốc lên từ miệng ly.
Trong làn sương trắng lượn lờ, Thịnh Tuệ đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Thời Dư, khi ẩn sau cặp kính, trông thế nào cũng đều ôn hòa, dịu dàng.
Nhưng lại luôn khiến người ta có cảm giác mơ hồ về những con sóng ngầm, như thể đang ngắm hoa trong sương.
Thấy chủ nhiệm run rẩy sợ sệt, cô còn tưởng Chu Thời Dư kiêu ngạo lắm, nhưng hiện tại xem ra ít nhất đối với cô, anh cũng được coi là ôn hòa.
Trong lòng Thịnh Tuệ thoáng chút thả lỏng.
Rất nhanh sau đó, Tề Duyệt dẫn hai học sinh xuống, phụ huynh của học sinh bị thương là Trương Hàng cũng nhanh chóng có mặt.
Hai vợ chồng ngẩng cao đầu hùng hổ bước vào phòng hội đàm, đồng hồ hàng hiệu, túi xách hàng hiệu đều thể hiện rõ địa vị.
Thịnh Tuệ vừa nhìn thấy hai người họ đã thấy đau đầu, sau đó liền thấy bố của Trương Hàng chỉ thẳng tay vào mặt cô, mở miệng định mắng.
Ánh mắt của người đàn ông liếc qua sau lưng cô, sau khi nhìn rõ người đến liền lập tức im bặt, người phụ nữ phía sau thì mặt đầy kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Thay đổi hẳn thái độ kiêu ngạo, người đàn ông hoảng sợ đưa danh thiếp cho Chu Thời Dư: "Không ngờ lại gặp được ngài Chu ở đây, tôi là Trương Tiết tổng giám đốc khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của công ty công nghệ Hoa Cốc"
Chu Thời Dư không đáp lời, càng không đưa tay ra nhận, chỉ có ngón trỏ với khớp xương rõ ràng khẽ gõ từng nhịp lên đùi, mắt hơi rũ xuống như đang suy tư, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong nhạt.
Vui buồn khó đoán, khiến người ta thậm chí không thể đoán được anh có đang nghe hay không.
Một cảm giác áp bức vô hình bao trùm khắp phòng hội đàm im lặng như tờ.
Ánh mắt Thịnh Tuệ liếc thấy hai học sinh vẫn còn đứng ở góc phòng, gương mặt non nớt, đáy mắt trong veo, thực sự không nỡ để những đứa trẻ bị cuốn vào vòng danh lợi của người lớn.
Trong lòng có chút e ngại hai vợ chồng, cô cũng cắn răng bước lên giảng hòa: "Giữa các học sinh không có mâu thuẫn gì, vết thương của Trương Hàng cũng đã được giáo viên phòng y tế xử lý rồi. Nếu các vị có thể hòa giải, cũng sẽ trở thành tấm gương tốt cho các con."
"Qua loa như vậy chắc chắn không được." Thế nhưng cha của Trương Hàng lúc này lại muốn chen vào một chân: "Ngài Chu, ngài thấy thế này được không, hôm nào đó chúng tôi sẽ đến tận nhà xin lỗi ngài."
"Được."
Thịnh Tuệ đang bất lực vì có người gây thêm chuyện, nghe thấy tiếng nói liền ngẩn ra.
Cô ngẩng mắt nhìn về phía người đàn ông đã im lặng hồi lâu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Chu Thời Dư.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Thời Dư khẽ gật đầu với cô, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, khiến Thịnh Tuệ có một thoáng ngẩn ngơ, giọng nói trầm ấm trong trẻo từng chữ rõ ràng lọt vào tai:
"Cứ làm theo lời cô Thịnh nói."
Một màn kịch ồn ào, cuối cùng lại kết thúc một cách chóng vánh chỉ vì một câu nói của Thịnh Tuệ.
Ngay cả chính cô cũng không ngờ tới.
Cô không muốn dây dưa thêm với hai vợ chồng nữa, cộng thêm việc người xem mắt đã gọi cho cô ba cuộc điện thoại sau giờ làm, thế nào cũng phải trả lời.
Chào tạm biệt phụ huynh học sinh, Thịnh Tuệ rời khỏi phòng hội đàm nhanh chóng rẽ vào cầu thang bộ ở cuối hành lang, gọi lại số vừa gọi nhỡ.
Tiếng chuông vang lên, rất nhanh có một người đàn ông bắt máy.
Đối tượng xem mắt, Chu Kỳ là một người nóng tính, giọng nói sang sảng vang vọng rõ ràng trong hành lang: "Người giới thiệu nói cô muốn gặp tôi vào tuần sau, nhưng ngày kia tôi phải đi công tác rồi, đổi thành sáu rưỡi tối mai được không nếu được thì tôi đặt nhà hàng luôn."
Thịnh Tuệ biết mình không thể từ chối được: "Được."
"Vậy thì ăn ở nhà hàng Ngự Tinh Lâu kiểu Hồng Kông đi." Đối phương không hỏi ý kiến cô đã tự quyết định, trước khi cúp máy cũng không quên xác nhận,
"Chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn, ăn cơm phải chia đôi, cô không có ý kiến gì chứ."
Lời đều bị người đàn ông nói hết, Thịnh Tuệ mỉa mai nhếch môi: "Không…"
Nửa câu sau đột ngột dừng lại, cô cúi mắt nhìn xuống hai bóng người chồng lên nhau trên mặt đất, nhận ra có người ở bên ngoài cầu thang bộ.
Cảm giác xấu hổ vì bị bắt gặp ập đến, Thịnh Tuệ đang định cúp điện thoại, lúc quay người lại thì phát hiện người kia đã lùi ra trước cô một bước.
Trên nền gạch men chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của một mình cô.
Đối tượng xem mắt vẫn còn lải nhải không ngừng, Thịnh Tuệ không có tâm trạng đối phó liền vội vàng cúp máy. Cô cố ý nán lại trong cầu thang bộ một lúc, muốn đợi người bên ngoài rời đi rồi mới ra ngoài.
Nhưng không ngờ, vừa ra ngoài được vài bước đã bắt gặp Chu Thời Dư ở hành lang.
Bên ngoài cầu thang bộ là một dãy cửa sổ sát đất, Chu Thời Dư tựa vào tường đứng, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên vai và đỉnh đầu anh, những đốm sáng như vàng vụn, phác họa nên vóc dáng cao lớn, phóng khoáng của người đàn ông.
Ngay cả cái bóng dài đổ xuống cũng nhuốm màu cam đỏ, chảy đến bên chân Thịnh Tuệ, như thể giây tiếp theo sẽ leo lên mắt cá chân cô, kéo cô về phía Chu Thời Dư.
Sao anh lại đến đây? Là đang cố ý đợi cô sao?
Có lẽ chỉ là tình cờ gặp thôi; Thịnh Tuệ tự an ủi trong lòng, thấy không thể tránh được nên đành phải cứng rắn bước lên, giả vờ ngạc nhiên:
"Là bố của Chu Dịch sao?"
Bốn chữ xưng hô vang lên trong hành lang, cô nhạy bén bắt được khoảnh khắc người đàn ông khẽ nhướng mày, sau đó đứng thẳng người quay về phía cô, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Ánh mắt của Chu Thời Dư hạ xuống, cái nhìn thẳng thắn nhưng không hề khiếm nhã, cũng không phải là sự dò xét hay tò mò, giống như không mang bất kỳ mục đích nào chỉ đơn thuần là muốn nhìn cô mà thôi.
Thịnh Tuệ không tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
“Chuyện của Chu Dịch, làm phiền cô Thịnh rồi.” So với sự lúng túng của cô khi bị bắt gặp ở hành lang, vẻ điềm nhiên của Chu Thời Dư lại càng khiến người ta chú ý. Anh bình thản, tự nhiên hỏi: "Nếu không phiền, có thể cho tôi xin thông tin liên lạc được không."
Nói dứt câu, anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại màu trắng đưa tới. Những ngón tay thon dài, làn da trắng lạnh, xương cổ tay hiện rõ dưới ánh đèn, toát lên vẻ tinh tế mà lạnh nhạt.
Sự điềm tĩnh của người đàn ông đã lây sang Thịnh Tuệ, cô không còn căng thẳng mà nhận lấy điện thoại, cũng bỏ qua khoảnh khắc ngón tay hai người chạm vào nhau, hành động của đối phương khựng lại trong chốc lát.
"Không phiền đâu ạ, đây là việc trong phận sự của tôi." Cô cúi đầu nhập số điện thoại: "Cháu ở trường rất ngoan, nếu có vấn đề gì bố của Chu Dịch có thể…"
"Cô Thịnh."
Nửa câu sau bị giọng nói ôn hòa của người đàn ông cắt ngang. Bàn tay Thịnh Tuệ, vốn định đưa trả điện thoại, khựng lại giữa không trung. Cô vô thức ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Chu Thời Dư, người đàn ông này cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt chăm chú đến mức khiến Thịnh Tuệ có một thoáng ảo giác, rằng bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của cô cũng đều bị đối phương thu hết vào đáy mắt.
"Chu Dịch là em trai của tôi." Chu Thời Dư hơi ngừng lại, rồi đột nhiên nhếch môi cười nhẹ: "Không biết tại sao cô Thịnh lại thấy không giống."
"Nhưng hiện tại… Tôi vẫn chưa kết hôn, vẫn còn độc thân."
Nói xong, người đàn ông như chợt nhớ ra liền đưa tay lấy lại điện thoại. Khi đầu ngón tay sắp chạm vào màn hình, động tác bỗng khựng lại trong thoáng chốc, rồi anh chỉ khẽ cầm lấy một góc máy, nhẹ nhàng cất vào túi áo.
Não bộ có một thoáng trống rỗng, Thịnh Tuệ lập tức xin lỗi: "Thật sự xin lỗi anh Chu."
"Không sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi bị nhận nhầm là người đã có con." Khóe mắt liếc thấy nụ cười của Chu Thời Dư càng sâu hơn, giọng trầm ấm càng mang thêm vài phần ý vị sâu xa…
"Phải nói rằng, cảm giác này rất mới lạ."
Vành tai Thịnh Tuệ khẽ ửng hồng. Ngoài cảm giác xấu hổ vì lỡ gọi nhầm, cô còn thoáng ngạc nhiên trước sự lịch thiệp, tao nhã nhưng đầy tự tại, xen lẫn chút phong trần của Chu Thời Dư khi đối diện trong khoảng cách gần như vậy.
Để tránh ánh mắt của đối phương, cô chỉ có thể viện cớ rời đi: "Tôi còn phải bắt xe buýt của trường, anh Chu còn có việc gì khác không ạ?"
"Làm phiền cô Thịnh lâu như vậy, xe buýt có lẽ đã đi rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-xuan&chuong=2]

Sự chu đáo của Chu Thời Dư trước sau như một khiến người ta không thể chống đỡ, anh lịch sự đưa ra lời mời: "Tôi lái xe đến, có cần tôi đưa cô Thịnh về một đoạn không?"
"Không cần, không cần đâu ạ, vẫn còn kịp." Chiếc xe buýt bịa ra tất nhiên sẽ không đi mất, Thịnh Tuệ nào dám làm phiền anh thêm: "Vậy chào anh Chu, hẹn gặp lại."
"Được, hẹn gặp lại."
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh biến mất khỏi tầm mắt, sự dịu dàng trong mắt Chu Thời Dư nhạt dần, anh nhớ lại dáng vẻ Thịnh Tuệ vẫy tay chào tạm biệt.
Đã vô số lần nhìn thấy bóng lưng của cô, đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ quay đầu lại chào tạm biệt anh.
Ánh hoàng hôn chiếu lên làn da mịn màng như ngọc của cô, lúm đồng tiền nhàn nhạt bên khóe môi hồng đào thật bắt mắt, đôi mắt trong veo như hổ phách long lanh, sáng ngời.
Chu Thời Dư cúi đầu nhìn mu bàn tay trái, nơi ngón tay vừa chạm vào, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.
Anh Chu.
Vừa rồi cô đã gọi anh như vậy.
Lúc tám giờ tối, bạn cùng phòng về đến nhà thì Thịnh Tuệ vẫn còn đang ăn tối.
“Cái dự án chết tiệt này bao giờ mới xong đây.”
Tiếng mở cửa vang lên, Tiêu Minh ở huyền quan ném đôi giày cao gót xuống, bước vào nhà thấy Thịnh Tuệ vẫn ngồi trong phòng ăn. Cô ấy liếc qua bàn ăn, khẽ nhướng mày.
"Tớ không ở nhà thì bữa tối của cậu sẽ qua loa thế à?"
Thịnh Tuệ nhìn bát thịt bò và rau luộc trước mặt, cười rồi bước đến xoa bóp vai cho Tiêu Minh: "Cũng không đến nỗi đạm bạc lắm đâu."
Tiêu Minh ngồi xuống bên cạnh cô, ghét bỏ nói: "Ăn như cậu thế này không quá hai ngày là tớ phải đi tu mất."
Từ thời cấp ba, hai người đã là bạn thân không rời. Cùng thi đỗ vào một trường đại học ở Thượng Hải, sau khi tốt nghiệp Thịnh Tuệ tiếp tục gắn bó với ngành giáo dục, còn Tiêu Minh thì năm ngoái chuyển sang làm cho một công ty công nghệ sản xuất chip. Suốt những năm qua, họ vẫn luôn sống chung dưới một mái nhà.
Vì bệnh tiểu đường, lượng tinh bột Thịnh Tuệ có thể ăn mỗi ngày có hạn, những món ăn nhiều dầu mỡ, nhiều muối cũng nên ít động đến. Nếu có Tiêu Minh ở nhà nấu ăn thì không sao nhưng nếu tự cô nấu thì món nào cũng là luộc.
"Tối mai tớ hầm canh bồi bổ cho cậu." Tiêu Minh được xoa bóp thoải mái liền lim dim mắt, ánh mắt lướt qua máy tính trên bàn "Ồ" một tiếng: "Cậu đang xem thông tin của Chu Thời Dư à? Sao thế, giúp tớ điều tra về ông chủ tương lai à?"
Thịnh Tuệ ngơ ngác.
Cô chỉ vì tò mò, tiện tay tìm kiếm để giết thời gian thôi.
"Tối nay tớ phải vất vả lắm mới kiếm được suất tham dự tiệc tối, chính là muốn gặp CEO của quỹ đầu tư Thành Hòa, Chu Thời Dư đó." Tiêu Minh chỉ vào chiếc váy hai dây trễ ngực trên người: "Kết quả là không nói được câu nào… Khoan đã."
Cô ấy đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: "Cậu không biết chuyện này, vậy cậu tìm kiếm về Chu Thời Dư làm gì?"
Thịnh Tuệ thành thật kể lại chuyện Chu Thời Dư đến trường đương nhiên là những chuyện liên quan đến Chu Dịch, còn các vấn đề riêng tư khác đều giấu nhẹm.
"Ý cậu là cậu chỉ thấy anh ấy đến trường các cậu, còn lại không biết gì hết?"
Tiêu Minh chìm vào suy tư, vài giây sau, hai tay đặt lên vai Thịnh Tuệ nghiêm túc nói: "Cưng à, cậu mau nghĩ cách nào đó lên làm hiệu trưởng đi, giúp tớ tìm được cơ hội gặp Chu Thời Dư, để tớ có thể quỳ xuống cầu xin Thành Hòa đầu tư."
Thịnh Tuệ không rành về ngành công nghệ, chỉ nghe Tiếu Minh dạo gần đây thường nhắc rằng công ty cô ấy đang trong giai đoạn kêu gọi vốn và mục tiêu lớn nhất chính là quỹ đầu tư Thành Hòa.
Nghe giọng điệu khoa trương của bạn thân, cô không khỏi bật cười: "Anh ấy lợi hại đến thế sao?"
"Cậu không trong ngành nên không hiểu vị thế của Thành Hòa trong giới đầu tư mạo hiểm đâu."
Tiêu Minh "chậc" một tiếng: "Nói thế này cho dễ hiểu nhé, doanh nghiệp muốn lên sàn thì phải có tiền. Sự đầu tư của Thành Hòa không chỉ là tiền bạc mà còn giống như một kim chỉ nam của ngành, chỉ cần anh ấy đầu tư thì các công ty khác chắc chắn sẽ theo sau. Việc lên sàn về cơ bản là đã nắm chắc trong tay, dù sao thì những dự án mà Chu Thời Dư nhắm đến, chưa có cái nào là không phất lên cả."
“Thủ khoa khối Tự nhiên trong kỳ thi đại học, sau lại trở thành huyền thoại trong giới đầu tư mạo hiểm.” Tiếu Minh quay đầu nhìn Thịnh Tuệ, không ngừng cảm thán: "Cậu nói xem, Chu Thời Dư chỉ lớn hơn chúng ta hai, ba tuổi, sao người ta thì hô mưa gọi gió, còn chúng ta thì vẫn chỉ là dân lao động quèn vậy?"
Thịnh Tuệ cười xoa đầu bạn thân: "Cậu cũng đã rất lợi hại rồi."
"Chỉ có cậu mới khen tớ như vậy thôi."
Hai cô bạn thân trò chuyện rôm rả đủ thứ chuyện suốt một lúc lâu, cho đến khi người mai mối gọi điện tới, nói rằng đã chuyển WeChat của Thịnh Tuệ cho bên kia, lát nữa nhà trai sẽ chủ động kết bạn với cô.
Kết thúc cuộc gọi, Thịnh Tuệ thấy Tiêu Minh khoanh tay nhìn mình, liền giơ hai tay lên thành thật khai báo: "Cậu không nghe nhầm đâu, tớ lại phải đi xem mắt rồi."
“Lại là mẹ cậu ép đúng không?” Tiếu Minh tức giận đập bàn, giọng nói dồn dập như bắn súng liên thanh: “Lúc cậu bị bệnh thì chẳng nói chẳng rằng mà bỏ đi xa, đến khi cậu lên đại học lại cứ cố nhét tiền cho cậu, coi cậu là trò đùa chắc?”
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà." Thịnh Tuệ cúi mắt, giả vờ thoải mái cười nói: "Với lại, người ta biết tớ có bệnh thì tránh còn không kịp, làm gì có chuyện gặp mặt lần thứ hai."
Tiếu Minh không cho phép cô tự ti, đưa tay xoa nhẹ lên mặt Thịnh Tuệ, nói: “Chẳng phải tại cậu vừa gặp đã nói mình bị bệnh sao. Nếu chịu đợi thêm vài ngày, người xếp hàng cầu xin được cưới cậu chắc đầy ra đấy.”
Thịnh Tuệ bị véo má vẫn ngoan ngoãn cúi người phối hợp: "Vài ngày cũng là lừa người ta."
"Vậy thì là do tên đó mắt mù."
Chủ đề kết thúc ở đó, hai người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa xong và chui vào chăn ấm, Thịnh Tuệ nằm nghiêng ôm điện thoại suy nghĩ nếu cô nhắn tin thẳng nói mình bị tiểu đường, xác suất đối phương hủy hẹn là bao nhiêu.
Lời của Tiêu Minh không phải không có lý, sau khi đã có tình cảm rồi mới nói cho người ấy biết bệnh tình của mình, đối phương nhớ đến những điều tốt của cô có lẽ sẽ không để ý.
Nhưng cô thực sự là người không có khả năng yêu đương, trơ mắt nhìn đối phương thể hiện tình cảm mà mình không thể đáp lại, còn phải để đối phương chấp nhận khiếm khuyết trên cơ thể mình, chuyện như vậy cô không làm được.
Nếu có một loại người sinh ra đã không phù hợp với hôn nhân và tình yêu, thì đó hẳn là người như cô.
Cúi mắt cười thờ ơ, Thịnh Tuệ quấn chặt chăn, chuẩn bị đi ngủ.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, điện thoại bên gối rung lên, mở ra thì thấy một thông báo kết bạn mới.
Thông tin cho thấy đối phương là nam giới, ảnh đại diện là một con mèo lông rất lộn xộn, vừa nhìn đã biết không phải mèo thuần chủng.
Biệt danh càng đơn giản hơn, chỉ một chữ "Chu".
Chắc là đối tượng xem mắt mà người giới thiệu nói sẽ kết bạn với cô, Chu Kỳ.
Thịnh Tuệ không có ấn tượng tốt với người này, sau khi chấp nhận lời mời, để cho xong chuyện cô liền nhắn một câu giải quyết vấn đề: [S: Chào anh Chu, tôi xác nhận lại với anh, địa điểm gặp mặt ngày mai là ở nhà hàng Ngự Tinh Lâu sáu rưỡi tối]
Thái độ không muốn nói chuyện thêm đã quá rõ ràng.
Dù đối phương có trả lời gì, cô cũng sẽ coi như mình đã ngủ và không thấy.
Đang định bỏ điện thoại xuống, biệt danh của đối phương trong khung chat liền hiện lên "Đối phương đang nhập..." giây tiếp theo, màn hình sáng trắng hiện ra một tin nhắn.
[Chu: Cô Thịnh muốn mời tôi ăn cơm sao?]
[Chu: Được thôi.]
Cách xưng hô quá đỗi quen thuộc, đầu ngón tay Thịnh Tuệ cứng đờ, khi nhìn lại biệt danh chỉ có một chữ thì đột nhiên phản ứng lại, đồng tử co rút.
"......"
Người kết bạn với cô là Chu… Chu Thời Dư?

[Tác giả có lời muốn nói]
Thịnh Tuệ: Người lạ nào đó tự nhiên kết bạn với mình, lúng túng.jpg
Chu Thời Dư: Cuối cùng cũng kết bạn được Wechat với vợ, phấn khích.jpg

Bình Luận

0 Thảo luận