Ngày gặp được Chu Thời Dư là một ngày nắng tháng Ba hết sức bình thường.
Cái lạnh của mùa xuân vẫn còn buốt giá, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống, cơn gió se lạnh khẽ khàng len lỏi qua ô cửa sổ, như thể sợ rằng sẽ phá vỡ bầu không khí nặng nề trong văn phòng giáo viên lúc này.
Tâm trạng của Thịnh Tuệ chẳng đẹp được một phần mười so với thời tiết.
"Hai ngày! Mới khai giảng được có hai ngày mà con tôi đã bị thương rồi!"
"Sáu đứa trẻ trong một lớp mà cô cũng không trông được? Nhà trường có thể tuyển một giáo viên vô trách nhiệm như vậy sao?"
Văn phòng giáo viên lặng ngắt như tờ, chỉ vang vọng những lời chất vấn của mẹ học sinh ở đầu dây bên kia, từng chữ rõ ràng.
Thái dương của Thịnh Tuệ giật thon thót, cô cố gắng gượng cười: "Chị đừng vội kích động, cháu chỉ bị trầy da một chút thôi ạ."
"Chuyện nhỏ? Hôm nay xước da, ngày mai gãy chân, nếu làm ảnh hưởng đến tương lai của con trai tôi, cô bồi thường nổi không?"
"Tôi không quan tâm, hôm nay cô phải gọi phụ huynh bên kia đến đây, không thì tôi sẽ đến Sở Giáo dục tố cáo cô!"
"......"
Cuộc gọi kết thúc, văn phòng lại chìm vào sự im lặng chết chóc.
Một lúc sau, cô giáo dạy Toán là Tề Duyệt ngồi đối diện Thịnh Tuệ mới khẽ ngẩng đầu, giọng nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi cô, học sinh bị thương trong tiết của tôi, giờ lại khiến cô phải chịu trách mắng.”
Ở trường giáo dục đặc biệt, học sinh đều là những đứa trẻ mắc các chứng bệnh như tự kỷ, tăng động hoặc thiểu năng trí tuệ, đặc biệt là ở khối lớp nhỏ, chuyện bị thương do xung đột không phải là hiếm.
Sự cố nhỏ buổi sáng thực ra rất đơn giản: Trong giờ học của Tề Duyệt, một em bé tăng động trong lớp làm rơi nhân bánh bao lên búp bê của bạn cùng bàn, sau sự việc đã bị bạn cùng bàn đẩy ngã xuống đất, la hét không thôi.
Thịnh Tuệ ở văn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng hét liền chạy như bay đến, kiểm tra vết thương cho học sinh.
May mắn là chỉ bị trầy da trên mặt, không bị thương ở đầu hay mắt.
Nếu ở một trường tiểu học bình thường, một đứa trẻ bảy tuổi bị trầy mặt có lẽ không cần phải thông báo cho phụ huynh biết, nhưng tình hình ở trường giáo dục đặc biệt thì khác.
Cộng thêm việc giáo viên chủ nhiệm cũ nghỉ việc đột ngột, Thịnh Tuệ mới tiếp nhận lớp mới được hai ngày, vẫn chưa kịp trao đổi riêng với từng vị phụ huynh nên phản ứng đầu tiên của cô khi học sinh bị thương là gọi điện thông báo.
Thế là dẫn đến cuộc đối thoại vừa rồi.
"Hôm nay may mà có cô." Tề Duyệt ghé sát vào người Thịnh Tuệ, lòng vẫn còn sợ hãi: "Nếu là tôi, chắc chắn sẽ bị mắng cho khóc ngay tại chỗ."
Thịnh Tuệ nghe vậy khẽ cau mày.
Trốn tránh trách nhiệm không nên là phản ứng đầu tiên sau khi xảy ra chuyện.
Chuyện liên quan đến học sinh không thể lơ là nhưng đối với người mới, cô vẫn cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất có thể, nhẹ nhàng chỉ bảo: "Bất kể lúc nào, hãy nhớ dành một nửa sự chú ý cho học sinh."
"Sau này rồi cô cũng sẽ phải tự mình giải quyết vấn đề."
"Cô Thịnh vừa xinh đẹp lại tốt bụng nên mới giúp tôi." Tề Duyệt thân mật khoác vai cô, tỏ vẻ lấy lòng: "Lúc nào rảnh tôi mời cô uống trà sữa nhé."
Thấy Thịnh Tuệ không đáp lời, cô gái nhỏ lại nắm tay cô lắc nhẹ, trông vô cùng đáng thương: "Vậy chuyện tìm phụ huynh bên kia…"
"Điện thoại để tôi gọi, cô về lớp xem học sinh trước đi." Dù biết rõ ý đồ của đối phương, Thịnh Tuệ vẫn mềm lòng: "Lần sau nhất định phải chú ý đấy."
"Biết rồi, biết cô là tốt nhất mà."
Tiếng đóng cửa vang lên, văn phòng rộng lớn không một bóng người lại trở về với sự tĩnh lặng.
Nụ cười bên môi nhạt dần, Thịnh Tuệ day day sống mũi để xua đi mệt mỏi, ngẩng mắt lên liền thấy hình ảnh bất lực của chính mình phản chiếu trên màn hình máy tính đen kịt.
Gương mặt cô không phải kiểu mũi cao mắt sâu Âu Mỹ được ưa chuộng những năm gần đây, ngược lại còn mang đậm nét đẹp Đông phương.
Đường nét khuôn mặt mềm mại tự nhiên, ngũ quan nhỏ nhắn tinh tế, cùng đôi mắt hạnh tròn sáng long lanh nhưng không quá sâu, khi cười khẽ cong mày luôn toát lên vẻ dịu dàng và thân thiện bẩm sinh, khiến người khác không khỏi muốn lại gần.
Đa số mọi người nhận xét cô hòa nhã dễ gần, cũng không ít người bảo cô quá mềm yếu.
Mở máy tính văn phòng, Thịnh Tuệ nhanh chóng tìm thấy tài liệu mà giáo viên chủ nhiệm cũ lưu thông tin liên lạc của phụ huynh, cô liền mở ra tìm thông tin của gia đình Chu Dịch.
Chu Dịch là cậu học sinh đã đẩy bạn cùng bàn ngã vì làm bẩn búp bê, đồng thời cũng là một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.
Trong danh bạ có hai số điện thoại di động, Thịnh Tuệ dùng máy bàn của trường gọi số đầu tiên, trong ống nghe truyền đến thông báo thuê bao đã tắt máy.
Thế là cô đành phải gọi số thứ hai.
Khi tiếng chuông reo lên lần thứ ba, cuối cùng điện thoại cũng có người bắt máy.
"Chào phụ huynh của em Chu Dịch ạ." Thịnh Tuệ chủ động giới thiệu thân phận: "Tôi là Thịnh Tuệ là giáo viên chủ nhiệm của cháu."
Sau một hai câu tóm tắt nguyên nhân sự việc, cô truyền đạt yêu cầu của vị phụ huynh kia: "Chiều nay năm giờ, anh có thể đến trường một chuyến được không?"
Tín hiệu bên kia có lẽ không tốt, sau khi Thịnh Tuệ hỏi xong rất lâu vẫn không nhận được câu trả lời.
Cô đành phải lặp lại thời gian và địa điểm từng chữ một, giống như một lời mời trang trọng trước cuộc hẹn: "Chiều nay năm giờ, xin hỏi anh có tiện đến trường để trao đổi trực tiếp không ạ?"
May mắn là lần này bên kia đã có tín hiệu trở lại, chỉ dừng lại một lát rồi cho cô một câu trả lời chắc chắn.
"......Được."
Người nghe điện thoại là một người đàn ông.
Giọng nói của người đàn ông này vừa thanh thoát vừa truyền cảm, sau khi truyền qua điện thoại có phần hơi khàn, ngữ điệu không thiếu sự ôn hòa, rất lịch sự:
"Tôi sẽ đến đúng hẹn."
…
"Đợi cả buổi sáng chẳng thấy con trả lời tin nhắn, chuyện xem mắt con suy nghĩ thế nào rồi?"
Mười một giờ rưỡi trưa, Thịnh Tuệ đang định cùng đồng nghiệp ra nhà ăn thì nhận được điện thoại của mẹ: "Dì Lưu nói bên nhà trai rất hài lòng với con, hai đứa sắp xếp thời gian gặp nhau sớm đi."
Sáng sớm cô đã xem qua tin nhắn, chẳng qua cũng chỉ là mấy lời thúc giục kết hôn quen thuộc.
Lòng thấy bất lực, Thịnh Tuệ ra hiệu cho đồng nghiệp đi trước, đến khi chỉ còn một mình mới giải thích: "Vừa nãy con đang làm việc, không xem điện thoại."
"Bận đến mấy mà không có thời gian trả lời tin nhắn luôn thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-xuan&chuong=1]
Đừng có lừa mẹ."
Mẹ cô không hài lòng với sự qua loa của con gái, giọng điệu nghiêm khắc: "Có phải con căn bản không định đi xem mắt không?"
Thịnh Tuệ im lặng coi như ngầm thừa nhận. Vài giây sau, liền nghe thấy tiếng mẹ nức nở: "Tiểu Tuệ à, sức khỏe của mẹ không tốt, không biết ngày nào thì đi mất. Nguyện vọng duy nhất của mẹ là được tận mắt nhìn thấy con gả cho một người tốt."
"Mẹ, ca phẫu thuật ung thư vú của mẹ rất thành công. Bác sĩ đã nói chỉ cần chú ý nhiều hơn thì sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ đâu ạ."
Thịnh Tuệ nhớ lại năm ngoái mẹ bị bệnh tật giày vò, cuối cùng chỉ đành bất lực thỏa hiệp:
"Chuyện xem mắt con đồng ý, bác sĩ nói mẹ không nên tức giận. Vì chút chuyện này mà ảnh hưởng sức khỏe thì không đáng đâu, được không mẹ?"
"Không lừa mẹ đấy chứ?"
"Không đâu ạ, tan làm con sẽ liên lạc với người giới thiệu ngay."
"Con cũng sắp ba mươi rồi, càng kéo dài sẽ càng khó kết hôn." Lúc này mẹ cô mới hài lòng hơn một chút, dặn dò đủ điều: "Mẹ đều là vì muốn tốt cho con, tuyệt đối đừng giống như mẹ năm đó, gả cho một tên nát rượu vô dụng như bố con."
Thịnh Tuệ dịu dàng đáp: "Con biết rồi ạ, mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ nhé."
Cúp điện thoại, cô như trút được gánh nặng, ném mạnh chiếc điện thoại lên bàn. Việc bị ép đi xem mắt khiến lòng cô nặng trĩu, bực bội không yên.
Từ nhỏ, bố mẹ cô đã ly hôn. Khi bắt đầu có nhận thức, ký ức của Thịnh Tuệ về họ chỉ toàn là những trận cãi vã, xô xát triền miên. Sau này, mẹ tái giá rồi đi xa, chỉ còn bố ở lại, một mình nuôi cô khôn lớn.
Sau này, tuổi thanh xuân của cô chỉ còn lại người bố nghiện rượu, những trận đòn roi bất chợt và những lời đàm tiếu vô tận của hàng xóm láng giềng.
Bị ảnh hưởng bởi một gia đình không trọn vẹn, Thịnh Tuệ không hề có bất kỳ kỳ vọng nào vào tình yêu và hôn nhân, càng có bản năng trốn tránh xung đột và tranh cãi.
Giống như vừa rồi, để tránh tranh cãi với mẹ, cô thà lãng phí thời gian đi xem mắt còn hơn.
Chỉ là một bữa ăn thôi mà, Thịnh Tuệ tự an ủi trong lòng, bác sĩ dặn bệnh nhân phải giữ tâm trạng vui vẻ, coi như cô dùng hai tiếng đồng hồ của mình để đổi lấy vài ngày tâm trạng vui vẻ cho mẹ.
Thế giới của người trưởng thành, ai mà chẳng có những lúc thân bất do kỷ.
Ngồi tại chỗ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, Thịnh Tuệ nặn ra một nụ cười, cầm bút insulin đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, khóa chốt cửa lại.
Cô cúi đầu vén vạt áo bên phải lên, xé gói bông tẩm cồn, cảm nhận sự mát lạnh của miếng bông lau trên phần hông bụng.
Tay trái véo một ít da thịt trên bụng phẳng, tay phải Thịnh Tuệ mở nắp bút, trong lòng tính toán liều lượng insulin cần tiêm cho bữa trưa.
Sau đó, cô cúi mắt xuống, cẩn thận đưa đầu kim nhỏ dài chừng nửa centimet chạm vào da. Bình tĩnh và dứt khoát, cô đâm kim vào cơ thể từ từ tiêm insulin vào, giữ nguyên trong mười giây rồi mới rút ra.
Toàn bộ quá trình liền mạch, dứt khoát.
Dù sao, động tác này cô đã làm đi làm lại từ năm mười bốn tuổi khi được chẩn đoán mắc tiểu đường tuýp 1. Ba bữa ăn và trước khi đi ngủ, mỗi ngày bốn mũi tiêm đã trở thành thói quen thường nhật, muốn không thành thạo cũng khó.
Sau giờ nghỉ trưa, các tiết học buổi chiều vẫn bận rộn như cũ, thoáng cái đã đến giờ tan học lúc bốn rưỡi.
Hai bên phụ huynh hẹn gặp ở phòng hội đàm, Thịnh Tuệ đích thân đưa bốn đứa trẻ còn lại ra cổng trường, dặn dò Tề Duyệt trông coi hai học sinh còn lại.
Tiễn học sinh xong và quay trở lại văn phòng, khi đi đến tầng ba của tòa nhà dạy học, cô nhận được điện thoại của Tề Duyệt.
Trong điện thoại, giọng cô giáo dạy Toán trẻ tuổi không giấu được sự phấn khích: "Cô có biết không cô Thịnh, ba của Chu Dịch chính là Chu Thời Dư! Bây giờ anh ấy đang ở phòng hội đàm trên tầng ba đấy, cô mau đến xem đi!"
Thịnh Tuệ đi chậm lại ở góc cầu thang, nhìn về phía phòng hội đàm cuối hành lang, người đông như kiến.
"...Chu Thời Dư?"
Cô khẽ nhíu mày, lẩm nhẩm lại tên của người đàn ông, luôn cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc.
Hôm qua lúc Chu Dịch tan học đều là bảo mẫu trong nhà đến đón, cô chưa từng gặp người được gọi là "bố" này của cậu bé.
Rốt cuộc là ở đâu, chắc hẵn cô đã từng nghe cái tên này không chỉ một lần.
“Cô không biết Chu Thời Dư à? Chính là ông trùm trong giới đầu tư mạo hiểm, được mệnh danh là ‘bách phát bách trúng’ đó! Tài sản nghe nói hơn trăm tỷ! Mà anh ấy còn chưa đến ba mươi tuổi, vậy mà con đã lớn thế này rồi…”
Giọng nói phấn khích của Tề Duyệt vang vọng bên tai, Thịnh Tuệ đã đi đến trước cửa phòng hội đàm.
Cách đám đông khoảng năm sáu người đang xem, cô nhìn rõ được ngũ quan và dáng vẻ của người đàn ông trong phòng hội đàm, đột nhiên hiểu ra cảm giác quen thuộc lúc nãy đến từ đâu.
Trong đời người, ai rồi cũng sẽ gặp một người như vậy, dù cho trước đây chưa từng có mối liên hệ nào, dù cho thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ vì bản thân người đó quá đỗi xuất sắc, mà trong ký ức của bạn sẽ luôn có một chỗ dành cho anh ấy.
Ít nhất đối với Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư chính là một sự tồn tại như vậy…
Suốt ba năm cấp ba, cô không biết đã nghe bao nhiêu câu chuyện thần thoại về Chu Thời Dư. Mỗi khi có kỳ thi lớn, còn có người lén lút vái lạy học bá này để cầu mong đạt được điểm cao.
Người đàn ông chỉ từng thấy trên bảng danh dự của trường giờ đã không còn là một thiếu niên như trước. Giữa sự chú ý của mọi người, anh dựa lưng vào ghế sofa, tư thái tùy ý mà không mất đi vẻ cao quý của mình.
Chu Thời Dư mặc bộ vest đen sang trọng, toát lên vẻ trầm ổn và điềm tĩnh. Bên trong là chiếc sơ mi trắng lạnh, ôm gọn ở phần eo, cổ áo được cài kín đến chiếc cúc trên cùng, gọn gàng và chỉn chu đến từng chi tiết.
Dọc theo chiếc cổ thon dài hướng lên là yết hầu và đường nét gương mặt góc cạnh, đôi môi mỏng màu nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm được che giấu sau cặp kính gọng vàng, mang đến một cảm giác lạnh lùng xa cách, vừa bí ẩn vừa cấm dục.
Trước mặt người đàn ông, ngay cả chủ nhiệm cũng không dám ngồi xuống, chỉ luôn miệng vâng dạ, khom lưng rót nước: "Vì chút chuyện nhỏ này mà lại phiền ngài Chu phải đích thân đến đây một chuyến, thật sự xin lỗi."
"Cô Thịnh cũng thật là bộp chộp, sao lại gọi điện thoại cho ngài."
Chu Thời Dư cúi mắt nhìn người trước mặt đang bận rộn, hai tay đặt ngay ngắn trên đôi chân dài vắt chéo. Mười ngón tay thon dài, qua khoảng cách không xa, Thịnh Tuệ vẫn có thể thấy rõ những khớp xương nổi lên và đường gân xanh trên mu bàn tay anh toát lên một vẻ mạnh mẽ khó tả.
Rõ ràng là bị mời đến để đòi lại lẽ phải, vậy mà Chu Thời Dư vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, thản nhiên như mây bay gió thoảng. Khóe môi anh khẽ cong, nụ cười ôn hòa và khiêm tốn nhưng trong từng cử chỉ vẫn toát lên khí chất của một người đã quen đứng ở vị thế cao.
Đợi đến khi chủ nhiệm mang ly nước đặt lên bàn, người đàn ông mới chậm rãi gật đầu, đôi môi mỏng khẽ cong thành một đường cong nhẹ, giọng nói trầm ấm và nhã nhặn: "Vất vả rồi."
Chủ nhiệm mừng rỡ như được ban ơn, vội đáp: “Không, không có gì đâu ạ.”
"Bình thường chủ nhiệm hung dữ thế, vậy mà hôm nay lại sợ sệt như vậy."
"Làm ơn đi, cô xem người ngồi đối diện ông ấy là ai kìa. Đó là Chu Thời Dư đấy, số tiền anh ấy kiếm được trong một ngày còn nhiều hơn cả mấy đời chúng ta cộng lại nữa đó."
"Nghe nói nhà thi đấu thể thao và ký túc xá mới xây của trường đều là do anh ấy bỏ tiền, đừng nói là chủ nhiệm, cho dù là hiệu trưởng khi gặp anh ấy cũng phải gật đầu cúi lưng."
Các đồng nghiệp ở hành lang ngoài cửa xì xào bàn tán, rất nhanh có người phát hiện ra Thịnh Tuệ, ai nấy đều tự giác nhường đường cho cô.
"Cô Thịnh đi tiễn học sinh tan học, sẽ quay lại ngay ạ."
Chủ nhiệm giải thích không ngừng, nghe thấy tiếng xôn xao ở cửa liền lập tức nhìn sang, thấy là Thịnh Tuệ liền vội vàng vẫy tay gọi cô: "Tiểu Thịnh qua đây, vị này là Chu Thời Dư."
Nhận ra thân phận cao quý của đối phương, Thịnh Tuệ vội vàng bước nhanh vào phòng hội đàm.
Thế nhưng Chu Thời Dư ở phía đối diện lại chủ động đứng dậy trước một bước, trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, anh lặng lẽ đợi Thịnh Tuệ đứng trước mặt mình nở nụ cười ôn hòa và nhàn nhạt.
Hai người đứng đối diện nhau, sự chênh lệch chiều cao rất lớn ngay lập tức lộ rõ.
Thịnh Tuệ cao gần 1m70 cũng được coi là cao ráo, nhưng vẫn cần phải hơi ngẩng đầu mới có thể bắt gặp ánh mắt tự nhiên rũ xuống của Chu Thời Dư.
Trái ngược với gương mặt nghiêng lạnh lùng và khí chất áp đảo, đôi mắt sau cặp kính của anh tuy sâu thẳm, đen láy nhưng nhìn kỹ lại ẩn chứa sự ôn hòa và điềm tĩnh vừa phải, tựa như làn gió xuân ấm áp.
Nho nhã mà nghiêm nghị, dịu dàng mà sâu sắc, những nét tưởng chừng đối lập ấy lại hòa quyện một cách hoàn hảo đến khó tin trên người Chu Thời Dư.
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tuệ nhớ lại cách gọi của Tề Duyệt trong điện thoại, liền chủ động tự giới thiệu trước: "Chào bố của Chu Dịch ạ, tôi tên Thịnh Tuệ là giáo viên chủ nhiệm của cháu."
Dứt lời, đôi mày của người đàn ông vốn bình thản không một gợn sóng khẽ nhướng lên, đáy mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên không dễ nhận thấy.
Thịnh Tuệ bắt được biểu cảm nhỏ đó nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa.
Bởi vì ngay giây tiếp theo, Chu Thời Dư đã chủ động đưa tay về phía cô, nụ cười lịch sự đúng mực, phong thái lịch lãm tựa như một quý tộc thời trung cổ bước ra từ bức tranh sơn dầu đắt giá: "Cô Thịnh, đã lâu không gặp."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận