Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 63: Cái đó không tính là anh

Ngày cập nhật : 2025-11-12 14:46:45
Máu đỏ tràn ngập khắp căn phòng. Trên chiếc giường lớn ngay chính giữa, thiếu nữ mặc váy đỏ yên lặng nằm đó.
Một mảng đỏ ngập mắt khiến làn da lộ ra ngoài của cô trắng đến gần như trong suốt.
Tựa như một yêu nữ mê hoặc được sinh ra từ trong biển máu.
Chu Dữ Lâm ngồi ở mép giường, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, trong tròng mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Đôi mắt đỏ thẫm ấy giống như dã thú trong bóng đêm rình rập con mồi, chỉ cần chộp được cơ hội sẽ lập tức cắn vào cổ cô, lột da róc xương, rồi nuốt từng miếng một vào bụng.
Giang Lê Nguyệt khẽ lắc cổ chân, lập tức phát ra tiếng leng keng. Cô cong mắt cười:
"Lại gặp rồi, bạn cũ."
Lần này không chỉ một bên, mà cả hai cổ chân cô đều bị trói bằng xích vàng.
Chu Dữ Lâm dường như không nghĩ câu đầu tiên cô sẽ nói là vậy, ánh mắt quái dị mang theo hoang mang nhìn cô:
"Vợ à, em không sợ tôi sao?"
"Hả?" Giang Lê Nguyệt nghiêng đầu, chớp mắt hai cái.
"Con quái vật ngoài kia, hắn chỉ nhận được một giọt máu của anh đã biến thành bộ dạng kia rồi."
Chu Dữ Lâm nói chậm rãi, ánh mắt không rời gương mặt cô, quan sát kĩ từng biểu cảm.
"Anh chính là thứ quái vậy mà các người sợ hãi. Anh chỉ muốn trói em lại từng giây từng phút, khiến em vĩnh viễn không thể rời khỏi anh...
Như vậy, em cũng không sợ sao?"
Lúc hắn nói lời này, mắt hơi nheo lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=63]

Ánh trăng máu từ phía sau hắt tới, phủ lên nửa khuôn mặt hắn, khiến hắn thêm vài phần âm u quỷ dị.
Như thể đến từ địa ngục, âm trầm bệnh hoạn, thèm khát con mồi.
Giang Lê Nguyệt nhìn hắn một lúc, đột nhiên đưa tay áp lên mặt hắn, đôi mắt cong cong, cười tít lại:
"Chồng à, dáng vẻ này của anh mê người quá đó..."
Biểu cảm nghiêm túc của cô khiến Chu Dữ Lâm ngẩn ra một thoáng.
Giang Lê Nguyệt lập tức bĩu môi, có chút không vừa ý:
"Không được, ánh mắt sai rồi. Phải giống lúc nãy cơ, biến thái hơn chút nữa."
Chu Dữ Lâm theo phản xạ nghe lời, đổi ánh mắt.
Giang Lê Nguyệt vẫn chưa hài lòng:
"Mắt phải mê hơn, tưởng tượng em là con mồi của anh... đúng, chính là thế!"
Cô phấn khích áp sát hôn chụt một cái lên mặt hắn:
"Chồng à, anh thế này thật sự quá soái rồi!"
"Anh cũng thích em, thích lắm, thích lắm lắm..." Chu Dữ Lâm không kìm được, thuận miệng tỏ tình theo.
Ánh mắt hắn trở nên si mê, lập tức đuổi theo hôn lấy hôn để.
Giang Lê Nguyệt biểu hiện hết sức phối hợp, chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, dáng vẻ như đang tự nguyện hiến tế.
Chu Dữ Lâm chìm đắm trong hương vị của cô, trong từng tiếng gọi "chồng ơi" ngọt ngào dính dấp, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Chỉ còn lại bản năng.
Hắn thậm chí chẳng kịp nghĩ, rõ ràng ban đầu hắn đang hù dọa Giang Lê Nguyệt, sao tình thế bỗng nhiên lại trượt sang phương hướng không thể mô tả thế này?
【Nguyệt Nguyệt đúng là dỗ tên cẩu nam nhân đến choáng váng】
【Cẩu nam nhân chắc không ngờ đâu, vợ nhà hắn còn biến thái hơn hắn】
【Họ Chu đúng là phúc khí ngút trời, hu hu hu, tôi cũng muốn được Nguyệt Nguyệt đối xử vậy】
【Lại che mờ rồi? Là hôn dữ dội cỡ nào mà cắt thế hả? Livestream ơi cho tôi xem với, cầu xin đó!】
Trên màn hình, camera lập tức lia ra ngoài cửa sổ, chỉ còn trăng máu treo lơ lửng.
【Được rồi được rồi, giờ thì che cả bằng mặt trăng luôn hả?】
【Xin hỏi trăng máu này đang biểu đạt cảm xúc gì vậy?】
【Biểu đạt cái khỉ, hu hu hu, ai đổi canh nhân huyết của tôi thành nước chanh thế, tôi ghen chết mất】
Ngàn lời vạn chữ gom lại thành một câu:
【Cẩu nam nhân, mệnh anh thật tốt!】
Răng của cả live stream nghiến đến rụng một đống dưới đất
Giang Lê Nguyệt cảm thấy mọi chuyện hơi ngoài tầm kiểm soát.
Ban đầu cô còn cố ý làm nũng gọi "chồng ơi" dính dính, về sau chỉ còn lại những tiếng rên rỉ vụn vặt.
Chu Dữ Lâm thì lại nheo mắt tỏ ý bất mãn, ép cô tiếp tục gọi hắn là chồng mới hài lòng.
Đến cuối cùng, cả thế giới đều chao đảo, chỉ còn đôi mắt đỏ thẫm kia, từng khắc từng khắc gắt gao dõi theo cô.
Tiếng xích leng keng vang vọng cả một đêm.
Khi ống kính live stream lần nữa chiếu về phía Giang Lê Nguyệt, lông mi cô ướt đẫm, môi đỏ bừng do bị Chu Dữ Lâm liếm mút nhiều lần.
Cô nhắm chặt mắt, thân thể bị hắn quấn chặt, ánh mắt hắn mở to không hề chớp, thỉnh thoảng còn hôn cắn không biết chán.
"Thích quá, thích quá, thích quá..."
Trong mơ, Giang Lê Nguyệt chỉ thấy có thứ gì đó quấn lấy mình. Cô theo phản xạ đưa tay tát một cái...
"Bốp" thẳng lên mặt Chu Dữ Lâm.
Nhưng nét mặt hắn chẳng đổi, ngược lại còn si mê dụi vào bàn tay cô.
Rồi nghiêng đầu, khẽ liếm lòng bàn tay ấy, trong mắt tràn đầy cuồng si.
【Mẹ kiếp, bị đánh mà còn sướng】
Ngay giây sau, camera livestream lại lia đi.
【????】
【Đồ cẩu, tao với mày không đội trời chung】
【Hehehe, CP fan sung sướng, xin hỏi họ Chu rốt cuộc bao nhiêu lần vậy】
【Mở cửa! Cho tôi gặp vợ tôi!】
【Hehehe... tội nghiệp Nguyệt Nguyệt nhà tôi... hehehe】
Lúc tỉnh lại, Giang Lê Nguyệt cảm thấy cổ ngứa ngứa. Cô hé mắt nhìn xuống, phát hiện Chu Dữ Lâm vẫn đang dụi tới dụi lui.
Đồ! Cẩu! Nam! Nhân!
Dù không còn ký ức của Bùi Tịch, hành động lại y hệt nhau. Đây không phải là kế thừa thì là gì?
Giang Lê Nguyệt khó chịu đá một cái, phát hiện chân mềm nhũn như mì sợi, chẳng còn chút sức lực nào.
Vừa nhấc lên một chút đã rơi ngay xuống eo hắn, bị hắn tiện tay giữ chặt, cúi đầu hôn hai cái.
Giang Lê Nguyệt: ... đúng là còn được lời.
Cô vội rụt chân lại, Chu Dữ Lâm lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt mang chút oán trách không vui.
Đôi con ngươi đã khôi phục màu đen, trong suốt sáng ngời như cún con nhỏ.
Bây giờ hắn lại giống như bộ dáng thường ngày, không còn cái biến thái của đêm qua.
Giang Lê Nguyệt bĩu môi, ấm ức làm nũng:
"Chồng ơi, em đói rồi."
Cho dù hắn có luyến tiếc thế nào, bản năng cũng nhắc nhở hắn không được để Giang Lê Nguyệt nhịn đói.
Cô thích ăn, ghét đói bụng, dường như đã khắc sâu vào linh hồn hắn.
Chu Dữ Lẫm xuống giường, mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn tới, đút từng miếng cho cô ăn.
Hắn đặc biệt thích dáng vẻ cô chỉ có thể dựa vào mình như thế.
Hắn muốn xây một căn nhà chỉ thuộc về hai người, rồi nhốt cô trong đó, chiếm hữu tất cả của cô.
Ánh mắt Chu Dữ Lâm dán chặt đôi môi đỏ hồng hé mở của cô, nhịn không nổi lại cúi xuống hôn.
Bàn tay hắn cũng không an phận lần mò, Giang Lê Nguyệt vội đẩy ra:
"Chồng à, em mệt... hôm qua chẳng phải đã..."
Chu Dữ Lâm nghiêm túc nhìn cô:
"Cái tối qua đó, không phải là anh."
Vào đêm trăng máu, bản tính bị áp chế trong hắn sẽ thức tỉnh, tương đương một "kẻ khác".
Mặc dù hắn có ký ức của đêm ấy, nhưng đó là tập hợp toàn bộ bản chất tăm tối, ác độc, điên cuồng của hắn.
Hắn giải thích cho Giang Lê Nguyệt hiểu sự khác biệt giữa hai bên.
"Cho nên, đó không phải là anh." Chu Dữ Lẫm nhấn mạnh lần nữa.
"Anh chỉ lấy lại phần thuộc về mình thôi."
Tóm lại một câu: bây giờ mới là phần hắn đáng được hưởng!
Trước khi lại chìm vào lần nữa, Giang Lê Nguyệt ở trong lòng chửi thầm một câu: Đồ cẩu nam nhân!
Sau đó, cô liền bị hắn nắm chặt cổ tay, kéo vào trong chiếc gối đen.

Bình Luận

0 Thảo luận