Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 61: Tuyệt mỹ tình yêu

Ngày cập nhật : 2025-11-12 14:46:45
Mã Lộ Lộ ngơ ngác đi theo Giang Lê Nguyệt bước vào tầng hầm, phản ứng chậm một nhịp, giơ ngón cái đầy sùng bái:
"Học được rồi!"
Thì ra còn có thể làm vậy nữa!
Đều tại mấy trò game giải đố hại cô ta hiểu lầm, cứ tưởng ổ khóa nào cũng phải tìm chìa mới mở được.
Giang Lê Nguyệt phẩy tay:
"Chuyện nhỏ thôi."
Ánh đèn pin trong bóng tối trở nên yếu ớt, chỉ lờ mờ soi ra được cấu trúc đại khái của tầng hầm.
So với phòng khách rộng lớn phía trên, nơi này lại cực kỳ chật hẹp, khoảng chừng mười mét vuông.
Ở chính giữa, trên bệ đá, đặt chiếc mặt nạ vàng từng xuất hiện trên báo.
Trên mặt nạ chạm khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, chỗ mắt rỗng hoác.
Rõ ràng chỉ là một món đồ vô tri, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác như bị thứ gì đó dõi theo.
Mã Lộ Lộ rùng mình, xoa xoa cánh tay, vừa sợ vừa có chút mong chờ:
"Đây... đây chính là vật phẩm mấu chốt sao?"
Đã được giấu trong tầng hầm kín đáo thế này, chắc chắn chính là bảo vật quan trọng nhất đối với chủ nhân biệt thự rồi.
Giang Lê Nguyệt thử chào một tiếng với mặt nạ:
"Xin chào."
Không ngờ ngay giây sau, mặt nạ bỗng bay lên, vòng quanh Giang Lê Nguyệt hai vòng như đang xác nhận điều gì.
Cuối cùng, nó thử thăm dò cọ cọ vào đầu ngón tay cô.
Cảm giác có chút giống cún con, lại mang theo sự quen thuộc.
Cô nghĩ, chắc mình đã đoán ra chủ nhân thật sự của chiếc mặt nạ vàng này.
Giang Lê Nguyệt không né tránh, trái lại còn cười híp mắt hỏi:
"Ngươi đang tìm chủ nhân của mình sao? Ta nghĩ, chắc hắn đang ở trên lầu."
Mặt nạ khẽ lắc, lại tiếp tục thân thiết dụi vào tay cô.
Mã Lộ Lộ trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, do dự mà thấp giọng:
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=61]

có cần phá hủy nó không?"
Giây sau, mặt nạ vàng bỗng vụt lên cao, khuôn mặt vô cảm lại như mang theo tức giận.
Mã Lộ Lộ giật mình ngã phịch xuống đất, đầu gối đau nhói.
Cái phó bản chết tiệt này, tần suất cô quỳ xuống đất thật sự quá cao rồi huhu...
Thấy vậy, Giang Lê Nguyệt vội vàng trấn an:
"Chúng ta không định phá hủy ngươi, chỉ là muốn rời khỏi biệt thự này thôi. Ngươi có cách nào không?"
Mặt nạ vàng lơ lửng, xoay tròn một vòng với vẻ bất mãn, sau đó miễn cưỡng chạm vào bức tường.
"Két--" một tiếng, bên phải tầng hầm liền mở ra một hành lang đen kịt kéo dài.
Mặt nạ chỉ vào hành lang, ý tứ rất rõ: đó chính là lối ra.
"Con đường này... có thể rời khỏi biệt thự sao?" Giang Lê Nguyệt hỏi.
Mặt nạ gật đầu, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Cô thử bước về phía hành lang, nhưng chưa kịp nhấc chân, mặt nạ đã bay loạn lên chặn trước mặt.
"Không cho ta đi sao?" Giang Lê Nguyệt nghiêng đầu, cười như hiểu ý nó:
"Ngươi muốn ta đưa ngươi đi tìm chủ nhân?"
Mặt nạ vui vẻ gật gù.
Giang Lê Nguyệt không từ chối, chỉ quay sang gọi:
"Lộ Lộ, cô thử đi xem."
Mã Lộ Lộ run rẩy bò dậy, tập tễnh bước vào hành lang đen.
Ngay lập tức, mắt cô mở to kinh ngạc:
"Chị Nguyệt Nguyệt! Hệ thống báo em hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể thoát phó bản! Chị mau vào đi!"
Xem ra mặt nạ không lừa họ, con đường này quả thật là lối thoát khỏi biệt thự huyết nguyệt.
Và hiển nhiên bên trong cũng không có nguy hiểm nào khác, bởi hệ thống lập tức phán định hoàn thành nhiệm vụ [Rời khỏi biệt thự huyết nguyệt]
Nhiệm vụ bất ngờ lại dễ dàng đến vậy.
Mặt nạ vàng không giống những món sưu tầm khác sẽ chủ động tấn công con người.
Nếu phát hiện tầng hầm sớm hơn, có lẽ tối qua đã có thể kết thúc phó bản.
Có điều nghĩ lại, đây chỉ là phó bản cấp C, Giang Lê Nguyệt liền hiểu ra.
Mấy chiêu trò để người chơi đấu đá lẫn nhau trên tầng lầu kia, thực chất chỉ là để che giấu lối thoát đơn giản ngay dưới chân họ.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cầu thang, trong tầng hầm tối tăm nghe càng rõ rệt.
Mã Lộ Lộ lo lắng gọi:
"Chị Nguyệt Nguyệt! Sao chị còn chưa qua đây, mau đi thôi!"
Mặt nạ vàng lập tức phóng to, chắn ngang trước mặt Giang Lê Nguyệt.
Cô giơ tay vuốt ve nó, như đang dỗ dành, giọng bất lực:
"Ngươi và chủ nhân mình thật giống nhau, đều dai dẳng cả."
Nói rồi, cô lại cong mắt cười với Mã Lộ Lộ:
"Có vẻ chị vẫn chưa thể đi ngay được."
Trong bóng tối, chỉ nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn pin, Mã Lộ Lộ mới lờ mờ nhìn thấy gương mặt Giang Lê Nguyệt vẫn mang nụ cười.
Cô cũng đoán ra, chủ nhân của mặt nạ chính là Chu Dữ Lâm.
Vậy nghĩa là... chị Nguyệt Nguyệt ở lại vì anh ta sao?
Trời ạ! Đây là thứ tình yêu tuyệt mỹ giữa con người và quái dị!
CP mà cô ship, hóa ra lại là hàng real!
Đây gọi là gì? Đây gọi là đôi bên cùng hướng về nhau!
Mã Lộ Lộ ôm mặt, nước mắt lưng tròng nhìn Giang Lê Nguyệt:
"Chị Nguyệt Nguyệt, chị và anh rể nhất định phải hạnh phúc nhé!"
Dứt lời, bóng dáng cô biến mất trong hành lang đen, còn hành lang cũng chậm rãi khép lại, hóa thành bức tường.
Giang Lê Nguyệt ngẩn người:
"Hả?"
Sao cô lại thấy Mã Lộ Lộ hình như tự mình tưởng tượng ra cái gì ghê gớm lắm thì phải...
【Đây chính là sự cố chấp của fan CP sao, tôi thua rồi】
【Cô ấy vẫn ship, vẫn ship hăng say!】
【Mã Lộ Lộ: Tôi chính là vệ sĩ tình yêu của chị】
Giang Lê Nguyệt không rảnh để bận tâm tâm trạng của Lộ Lộ nữa, bởi tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần.
Cô ngoảnh lại, ở cửa cầu thang đi lên đã đứng chật kín quái vật.
Ngoài Lục Trác Khải và mấy kẻ quen mặt, còn có những con quái với gương mặt mục rữa càng thêm khủng khiếp.
Dưới lớp da bốc mùi tanh tưởi, dường như có thứ gì đó đang không ngừng ngọ nguậy.
Chúng thèm khát nhìn chằm chằm vào Giang Lê Nguyệt, không có ý thức, chỉ còn bản năng với máu thịt.
Mà máu thịt cô lại vô cùng hấp dẫn, khiến chúng như lũ linh cẩu lao nhào tới.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, mặt nạ vàng bay vút lên, tỏa ra làn khói đỏ-đen giao thoa.
Toàn bộ đám quái vật đồng loạt quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy.
Như thể chúng vừa trông thấy thứ khủng khiếp nhất.
Mặt nạ vàng quay lại đậu trên vai Giang Lê Nguyệt, còn thân mật cọ cọ vào má cô như đang đòi khen.
Càng ngày... càng giống chủ nhân nó.
Giang Lê Nguyệt thưởng cho nó một cái vỗ:
"Giỏi lắm."
"Đi thôi, ta đưa ngươi về gặp chủ nhân."
Cô bước lên cầu thang, khẽ thở dài:
"Hy vọng hắn chưa phát hiện ta rời khỏi..."
Nếu không, e là... lại sắp phát điên rồi.
Tầng hai.
Chu Dữ Lâm dán mắt vào sợi xích vàng vương vãi khắp đất, gương mặt âm trầm, khóe miệng lại nở nụ cười vặn vẹo đầy ám ảnh:
"Nguyệt Nguyệt chẳng ngoan chút nào cả."

Bình Luận

0 Thảo luận