Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 57: Càng thích hơn rồi

Ngày cập nhật : 2025-11-09 16:09:16
Ngay khoảnh khắc vầng trăng đỏ xuất hiện, Giang Lê Nguyệt lập tức liên tưởng đến nguồn gốc tên gọi "Biệt thự Huyết Nguyệt".
Huyết nguyệt xuất hiện, đồng nghĩa thời khắc nguy hiểm nhất của phó bản đã đến.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa--phó bản này sắp kết thúc rồi.
Cô phải nhanh chóng tìm được món cổ vật then chốt và phá hủy nó.
Đang suy tính bước tiếp theo, sau lưng vang lên tiếng bước chân chậm rãi.
"Bọn trộm sắp xuất hiện rồi." Chu Dữ Lâm trầm giọng, giọng khàn khàn mang theo nguy hiểm.
Anh bước lên, đứng sóng vai cùng cô bên cửa sổ.
Bóng dáng cao lớn của anh gần như bao phủ lấy toàn thân Giang Lê Nguyệt.
Khi cô ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện trong mắt anh, lúc nhìn về phía huyết nguyệt, đã biến thành sắc đỏ như máu.
"Chồng à, anh..." Giang Lê Nguyệt muốn nhắc nhở.
Ít ra thì cũng phải biết diễn cho giống con người chút chứ, đến cả tròng mắt cũng đổi màu thế này, nhìn sao mà chịu nổi.
Là một diễn viên chuyên nghiệp, cô thật sự nhìn không lọt nổi nữa rồi.
Chu Dữ Lâm bỗng như biến thành một người khác, môi nở nụ cười tà ác, xóa sạch khí chất công tử yếu ớt thường ngày.
Ánh trăng đỏ phủ lên sườn mặt anh, khiến gương mặt thêm vài phần yêu dị và quỷ mị.
"Vợ ngạc nhiên gì thế? Em chẳng phải đã sớm biết, anh không phải chồng thật của em sao?"
Anh nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nguy hiểm:
"Vợ à, có đúng không?"
【Cái đm, gì đây trời, tên đàn ông chó má này sao tự dưng lại hắc hóa vậy.】
【Có vẻ như từ lúc huyết nguyệt xuất hiện thì hắn thay đổi, quả nhiên hắn cũng có liên quan đến biệt thự Huyết Nguyệt.】
【Tại sao vợ Nguyệt Nguyệt lần nào cũng dây vào mấy nhân vật khủng bố thế này vậy.】
【Lo cho lưng vợ Nguyệt Nguyệt trước đi... khoan, tại sao lại là lưng?】
【Đừng giả ngu nữa mấy má, hê hê hê hê tui có linh cảm sắp có cảnh kích thích rồi.】
Giang Lê Nguyệt ngay lập tức nhận ra chỗ bất thường.
Anh khác hẳn lúc trước, như thể biến thành một người khác hoàn toàn.
Trong lời nói của anh, rõ ràng có ký ức về khoảng thời gian hai người chung sống, nhưng lại chẳng giống Chu Dữ Lâm khi xưa.
Giờ đây, anh giống như một ác quỷ thực thụ--một quái vật cường đại, chỉ biết giết chóc, không hề có cảm xúc.
"Chồng à, anh đang nói gì vậy?" Giang Lê Nguyệt chớp mắt vô tội, như thể không hề hay biết nguy hiểm đang kề bên.
Giọng điệu cô ngây thơ, hỏi anh:
"Anh không phải chính là chồng em sao?"
Chu Dữ Lâm im lặng.
Bàn tay lạnh buốt như băng của anh áp lên má cô.
Bàn tay to, xương khớp rõ ràng, da tái nhợt bất thường. Khi chạm vào mặt cô, gần như có thể che kín cả gương mặt nhỏ nhắn.
Da tay anh lạnh lẽo, dính nhớp, năm ngón tay tựa như con rắn siết lấy con mồi, bò trườn trên làn da mịn màng mềm mại của cô.
Mang theo cảm giác rùng rợn run rẩy.
"Vợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=57]

Lúc anh gọi từ này, âm điệu đã không còn giống Chu Dữ Lâm trước kia nữa.
Trước đó, anh gọi "vợ" thường mang chút dính người, xấu hổ, giống một chú cún con đáng yêu.
Nhưng giờ đây, hai chữ "vợ" phát ra từ miệng anh lại như ma quỷ tà ác đang dụ dỗ người sa ngã.
Có lẽ, đây mới là bộ mặt chân thật của anh--chỉ khi huyết nguyệt xuất hiện mới bộc lộ hoàn toàn?
"Vợ." Anh cúi xuống sát bên cô, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo, "Em đang nghĩ cách chạy khỏi anh sao?"
"Nhưng ban đầu... chẳng phải chính em là người ôm lấy anh, gọi anh là chồng trước sao?"
Có khi nào... là cô đã chiếm lấy cơ thể chồng vốn dĩ do phó bản phân cho mình, còn người trước mặt vốn chẳng phải chồng được định sẵn?
Trong lòng Giang Lê Nguyệt thầm oán thán, ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ ngây thơ:
"Chồng à, anh nói gì vậy, huyết nguyệt đã xuất hiện rồi, mình đi tìm manh mối rời khỏi đây thôi!"
"Rời đi?" Ánh mắt Chu Dữ Lâm lóe nguy hiểm, giọng điệu kéo dài:
"Vợ muốn rời khỏi biệt thự Huyết Nguyệt... hay là..."
"...rời khỏi anh?"
Lần này Giang Lê Nguyệt thật sự giật mình. Gì thế này, sao hết tên đàn ông này đến tên kia đều biết cô muốn rời khỏi phó bản vậy chứ?!
Sau khi thoát khỏi phó bản đầu tiên, Giang Lê Nguyệt từng tra cứu trên diễn đàn "Quái Dị Giáng Lâm"
Không hề có ghi chép nào nói rằng quái vật trong phó bản có thể ngăn cản người chơi rời đi.
Thậm chí, phần lớn quái vật còn chẳng biết nơi mình sống là phó bản--bọn chúng chỉ đơn thuần tồn tại trong thế giới đó.
"Chồng à, anh nói gì thế, em sao có thể rời xa anh được?" Giang Lê Nguyệt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, mặt ngoan ngoãn cọ vào bàn tay hắn.
Ngón tay Chu Dữ Lâm theo bản năng co lại một chút.
Nhưng ngay sau đó, ánh đỏ trong mắt anh lóe sáng, sự bối rối biến mất, thay vào đó là sự cố chấp cuồng nhiệt:
"Vợ à, em rất thông minh. Nhưng anh không phải tên ngốc dễ bị lừa đâu."
Từ khi ý thức anh tỉnh lại, Chu Dữ Lâm liền nhập nhằng tiến vào một cơ thể con người.
Cũng lúc ấy, chính Giang Lê Nguyệt chủ động lại gần, gọi anh là "chồng".
Linh hồn cô tỏa ra mùi hương khiến anh si mê, khiến anh vô thức nghe theo mọi lời cô.
Nhưng khi huyết nguyệt hoàn toàn đánh thức anh, trong lòng lại vang lên một tiếng gào--
Cô ta là kẻ lừa gạt!
Cô ta sẽ tìm mọi cách, bằng mọi giá, để thoát khỏi anh!
Vậy nên, không thể tin cô ta.
Phải bắt lấy cô, giam cầm cô, ngăn cản mọi khả năng để cô rời đi.
Cần thiết thì phải dùng đến đạo cụ.
Quả nhiên, trong tay kia của anh dường như đang cầm thứ gì đó.
Khi nhấc lên, dưới ánh trăng máu, ánh kim loại lạnh lẽo lóe sáng.
Giang Lê Nguyệt kinh ngạc đến á khẩu--
Cái dây xích vàng quen thuộc đó!
Thứ từng đồng hành với cô mấy ngày trong phó bản trước, chỉ cần nhìn thôi là thấy nhức cổ chân, đau cả eo!
Khoan đã, cái này lẽ nào là đạo cụ phát chung cho tất cả phó bản hả?
Hơn nữa, lần này cô còn chưa lộ ý định rời đi, sao mà nó đã xuất hiện sớm thế này?
Chu Dữ Lâm theo ánh mắt cô nhìn xuống sợi xích vàng trong tay, khóe môi nở nụ cười quỷ dị.
Trong mắt thoáng hiện một tia mơ hồ, kế đó lại biến thành si mê cuồng nhiệt.
Anh hạ thấp giọng, âm điệu trầm chậm như tiếng ác ma thì thầm:
"Không hiểu sao... anh luôn cảm thấy phải dùng thứ này trói em lại, thì em mới ngoan ngoãn nghe lời."
Có lẽ vì anh biến thái đó thôi!
Giờ thì Giang Lê Nguyệt chắc chắn, bất kể Chu Dữ Lâm có nhớ hay không, anh và Bùi Tịch tuyệt đối là cùng một người.
Chỉ không rõ, bóng ma tâm lý do việc cô biến mất trong mắt anh lớn tới mức nào...
Đến mức cho dù mất trí nhớ, bản năng anh vẫn nhớ rõ phải dùng sợi xích chết tiệt này để khóa cô lại.
"Chồng à, đừng vậy mà." Giang Lê Nguyệt giơ đôi tay mềm mại ôm lấy anh, nũng nịu làm nũng:
"Anh thế này... em sợ lắm đó. Nếu anh muốn chơi trò mới, chờ khi thoát khỏi biệt thự Huyết Nguyệt, về nhà mình thử gì cũng được, chịu không?"
Cô cố tình ám chỉ.
Dù sao ở phó bản trước đã cùng Bùi Tịch thử đủ tư thế, cô xem như lão làng, thừa biết đám đàn ông bị dục vọng chi phối này thích nghe gì nhất.
Miễn là ra khỏi biệt thự Huyết Nguyệt là nhiệm vụ xong, đến lúc đó cô out game.
Kệ anh ta là Bùi Tịch hay Chu Dữ Lâm, chẳng ai giữ nổi cô.
Làm "trà xanh" quen rồi, cô cũng chẳng thấy áp lực nữa.
"Đừng sợ." Tiếc thay, Chu Dữ Lâm không hề bị dao động.
"Chỉ cần vợ ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ bảo vệ em. Còn những chuyện khác..."
Anh lắc nhẹ sợi xích vàng trong tay, phát ra tiếng leng keng giòn tan.
Ngừng một nhịp, anh nở nụ cười thâm hiểm:
"Chúng ta có thể từ từ thử."
Người đàn ông trước mắt, từ khóe mắt đến chân mày đều toát ra tà khí cố chấp.
Giang Lê Nguyệt chỉ muốn gào thét: Trả lại cho tôi người chồng ngoan ngoãn, đáng yêu, hay xấu hổ của tôi đây!!
"Sao thế, vợ không thích à?" Ánh mắt đỏ máu của anh nhìn chằm chằm cô, không hề chớp.
Dưới ánh nguyệt quang đỏ rực, gương mặt hắn khắc sâu, lộ ra khí chất hoàn toàn khác biệt.
Nhưng mà vẫn đẹp trai chết đi được!
Giang Lê Nguyệt nhào vào lòng hắn:
"Chồng à, em thích anh lắm!!"
Chu Dữ Lâm bị lời tỏ tình bất ngờ làm cứng đờ tại chỗ, mặc cho khuôn mặt mềm mại của cô dụi vào ngực mình.
Trong tay anh vẫn đang giơ sợi xích vàng, ngơ ngác:
Hả?

Bình Luận

0 Thảo luận