Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 54: CP chính ngay trước mặt

Ngày cập nhật : 2025-11-05 13:28:40
【Hahahaha cười xỉu, fan CP múa ngay trước mặt chính chủ luôn rồi】
【Không sao không sao, vợ chồng thật mới là đáng ship, tui ghen tỵ muốn chết với mấy người được "ship trực tiếp" đây này】
【Chu nào đó một giây trước: Buông vợ tôi ra. Một giây sau: Cô rất có mắt nhìn, hehe, tôi và vợ tôi sẽ mãi mãi bên nhau】
【Ai chưa nhận ra ánh mắt đổi mặt trong nháy mắt của Chu Duẫn Lâm vừa rồi】
【Mã Lộ Lộ mãi không biết mình vừa mới lượn trên ranh giới tử vong một vòng】
【Mã Lộ Lộ y như đang diễn bản thân tôi, cười muốn gãy mặt trước màn hình luôn】
Trong livestream, một thoáng ngập tràn tiếng cười rộn ràng.
Mã Lộ Lộ thì như vừa tìm được đề tài, mắt sáng rực khi nói đến: "Thật đó, chị Nguyệt Nguyệt, con gái xinh đẹp thì phải yêu trai đẹp, chị với anh rể là cặp đôi xứng nhất mà em từng thấy."
"Chỉ cần hai người đứng cạnh nhau thôi đã ngọt ngào rồi. Em chỉ hy vọng hai người có thể mãi bên nhau. Cả đời này em cũng tin vào tình yêu rồi..."
Vừa nhắc đến CP mình ship, nỗi sợ hãi trước đó với Giang Lê Nguyệt của Mã Lộ Lộ liền tan biến sạch.
"Được rồi." Giang Lê Nguyệt bất đắc dĩ.
Nếu không ngắt lời, chắc con bé có thể nói đến tận tối.
Kiếp trước, cô từng lăn lộn trong giới giải trí, mỗi lần đóng một bộ phim liền mọc ra thêm một đống CP, kéo theo vô số fan CP.
Fan của cô còn gọi cô là "thể chất vạn phối", từng bị ghép đôi nhiều đến mức trở thành nữ diễn viên có nhiều CP nhất giới giải trí.
Giang Lê Nguyệt ít khi để tâm, hầu hết thời gian cô chỉ tập trung đóng phim.
Nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt Mã Lộ Lộ lúc này, thật sự rất giống fan CP trước kia.
Cô bật cười, vội khuyên: "Được rồi, không còn sớm nữa, đi tìm manh mối thôi."
"Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=54]

Mã Lộ Lộ ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt vẫn dính lấy cô đầy ngưỡng mộ.
Bàn tay đang nắm tay Giang Lê Nguyệt của Chu Duẫn Lâm siết chặt thêm.
Cô biết anh chắc chắn đã mất kiên nhẫn rồi.
Anh và Bùi Tịch đều là kiểu cực kỳ chiếm hữu, không thích cô nói chuyện nhiều với người khác.
Giang Lê Nguyệt hiểu rõ, liền quay đầu, mỉm cười: "Chồng à, mình lên lầu xem đi."
Chu Duẫn Lâm lập tức kéo cô đi thẳng lên tầng trên.
Mã Lộ Lộ nhìn bóng lưng hai người, hai tay ôm mặt, hạnh phúc lâng lâng.
Hôm nay lại được ăn đường ngọt rồi nha!
Viên Lạc cuối cùng cũng lau xong kính, đeo lại lên mũi.
Cô ta hoàn toàn không hiểu vì sao Mã Lộ Lộ lại phấn khích như thế, nhưng lại hiểu được điều Giang Lê Nguyệt vừa nói.
"Nói cách khác, chỉ cần chưa giải quyết món sưu tầm mấu chốt, bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể thành quái vật, kể cả chính bản thân chúng ta."
Cô ta chợt tỉnh ngộ: "Ra là vậy, đúng là phó bản trò chơi quỷ dị sẽ không bao giờ đơn giản."
Ban nãy cô ta vẫn còn nghĩ về số lượng quái vật, không hề ngờ rằng con số ấy rất có thể không cố định.
"Thế thì chỉ cần chúng ta cùng hành động, chẳng phải đảm bảo sẽ không biến thành quái vật sao?" Viên Lạc chợt nói.
Mã Lộ Lộ gật đầu: "Nói thì đúng, nhưng cùng đi thì hiệu suất thấp lắm. Biết đâu tới tối vẫn chưa tìm được manh mối."
Nói rồi, cô nhìn về phía Kỷ Lâm đang đứng xa, giọng đầy ngưỡng mộ với gái đẹp: "Chị Kỷ, chị thấy sao?"
"Các người tùy ý, tôi còn chút việc." Kỷ Lâm nhún vai, liếc xác Hầu Ngũ trên đất, rồi cũng quay người lên lầu.
"Thần bí thật đó." Mã Lộ Lộ thì thầm cảm thán.
Viên Lạc đồng tình: "Hơn nữa, cô quên à, chính cô ấy nói phát hiện Hầu Ngũ rời đi ba mươi giây, rất có thể là đi giết Lục Trác Khải, thế nhưng cô ấy không hề ngăn cản."
"Ý cô là..." Mã Lộ Lộ tròn mắt, như vừa hiểu ra.
Kỷ Lâm cố ý để Lục Trác Khải bị giết, để từ đó trực tiếp xác nhận thân phận quái vật của Hầu Ngũ.
Nghĩ đến đây, Mã Lộ Lộ rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Cô và Viên Lạc lặng lẽ liếc nhau.
Hu hu hu, thì ra trong phó bản này ai cũng là nhân vật máu lạnh, chỉ có hai đứa họ ngây thơ nhất.
Không đúng, họ mới chỉ là tân thủ vừa thông quan một phó bản thôi mà, sao lại phải sớm nếm trải sự tàn khốc thế này chứ!
Nhưng sau khi rùng mình, Mã Lộ Lộ lại bày ra dáng vẻ đăm chiêu, gãi cằm: "Nhưng mà, họ Lục đó vốn dĩ đã biến thái, chẳng xứng với chị đẹp. Chết rồi thì cái CP chướng mắt kia cũng giải tán, coi như chuyện tốt đi."
Viên Lạc hoàn toàn không hiểu nổi cô đang nói gì: "?"

Bên này, Giang Lê Nguyệt cùng Chu Duẫn Lâm lên lầu, không biết chuyện dưới nhà.
Về việc làm của Kỷ Lâm, cô lại có chút suy đoán.
Tại sao tối qua cô ta không cho Chu Duẫn Lâm giết Lục Trác Khải, mà hôm nay lại mặc kệ Hầu Ngũ ra tay?
Trừ phi, ngay từ tối qua Kỷ Lâm đã ra tay với Lục Trác Khải và đã lấy được thứ mình cần.
Chỉ cần kiểm tra thi thể của Lục Trác Khải, chắc chắn sẽ rõ ràng.
Chu Duẫn Lâm thì chỉ chuyên tâm đi theo cô, bàn tay nắm chặt tay Giang Lê Nguyệt, lòng bàn tay không ngừng mơn trớn.
Bàn tay anh lạnh, không phải lạnh buốt, mà giống cảm giác mát lạnh như ngọc thạch.
Động tác xoa nắn không mạnh, nhưng mang theo chút nhột nhột.
Giang Lê Nguyệt co tay lại: "Nhột."
"Bẩn." Chu Duẫn Lâm cố chấp muốn xóa sạch dấu vết Mã Lộ Lộ vừa chạm, giọng còn hơi ấm ức: "Cô ta đã chạm vào em."
"Cô ấy chẳng phải vừa chúc phúc chúng ta mãi bên nhau rồi sao?" Giang Lê Nguyệt bật cười.
Thực ra, trong phó bản trò chơi quỷ dị mà vẫn nhớ ship CP, Mã Lộ Lộ cũng tính là can đảm theo một kiểu khác.
"Anh biết." Chu Duẫn Lâm nheo mắt, vẫn không vui.
Nếu không vì thế, giờ Mã Lộ Lộ đã là một cái xác rồi.
Anh dán chặt ánh mắt vào cô, dính lấy không rời: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, đúng không?"
Câu này nghe quen tai, Giang Lê Nguyệt chẳng cần nghĩ nhiều đã gật đầu: "Đương nhiên."
Dù sao lừa một là lừa, lừa hai cũng thế.
Còn hậu quả lừa gạt quái vật thì... thắt lưng cô đã ẩn ẩn thấy đau rồi.
Nhưng lâu dần, cô lại thấy hơi ghiền.
Dù sao hưởng thụ trước, chạy sau, cô đâu thiệt.
Làm "tra nữ" riết rồi cũng thành quen.
Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh, chân thành lại chan chứa yêu thương: "Dù sao em yêu nhất cũng là chồng mà."
Ở phó bản trước, còn chỉ là "tình bạn trong sáng".
Đến bây giờ, đã thành tình yêu.
Giang Lê Nguyệt chẳng chút chột dạ nào.
Chu Duẫn Lâm bị nụ cười rực rỡ của cô làm chói mắt, quay đi một cái, rồi nhanh chóng nhìn lại.
Anh gật đầu, mặt không đổi sắc: "Ừ, biết rồi."
Nhưng khó che giấu khóe môi hơi nhếch, cùng vành tai đã đỏ ửng.
Đáng yêu chết mất thôi!
Giang Lê Nguyệt giả vờ không thấy, trong lòng lại biến thái "hê hê" cười hai tiếng.

Bình Luận

0 Thảo luận