Kỷ Lâm dường như nhận ra ánh mắt của Giang Lê Nguyệt, bèn quay đầu nhìn sang, khẽ gật đầu với cô.
A, sáng sớm đã được ngắm mỹ nhân, tâm trạng tốt ghê!
Giang Lê Nguyệt đang thầm cảm thán, thì đầu đã bị Chu Dữ Lâm cưỡng ép xoay đi.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, ánh mắt mang đầy bất mãn.
Giang Lê Nguyệt vội vàng ghé qua hôn lên mặt anh hai cái. Chu Dữ Lâm thuận thế cúi xuống, đổi vị trí từ má sang môi.
Anh khẽ mổ hai cái, lúc này mới vừa lòng.
Mấy động tác nhỏ thân mật của hai người trong góc chẳng ai trong phòng khách để ý, nhưng khán giả trong phòng livestream thì lại nhìn rõ rành rành.
【 Đây là làm gì thế, sáng sớm đã hôn hít 】
【 Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao mới một đêm mà Nguyệt Nguyệt với tên đàn ông chó này đã hôn hít thành thục thế rồi? 】
【 Thế thì tại sao không cho bọn tôi xem chứ? 】
【 Giận run tay, mọi người trong livestream đều là bạn cũ lâu năm rồi, có bí mật gì mà không cho chúng tôi coi? 】
【 Tôi đoán tối qua chắc chắn tập luyện nhiều lần lắm, tự não bổ một vạn chữ đồng nhân văn đây huhu 】
Không khí trong livestream thì nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng bầu không khí trong phòng khách lại nặng nề dị thường.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Bành Sơn lại bắt đầu đi vòng vòng trong phòng khách như ruồi mất đầu.
Hắn vốn là một người nhìn qua toàn cơ bắp, hôm qua còn đầy sức sống, vậy mà sau chuyện đêm qua, cả người lại hiện ra vài phần mệt mỏi và bồn chồn.
Loại bồn chồn này kích thích não hắn, khiến hắn buộc phải làm gì đó để giảm bớt.
Thật ra không chỉ mình hắn. Lúc này, trên đầu tất cả mọi người đều phủ một tầng mây đen, chẳng ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Trong chúng ta có kẻ là quái vật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=49]
Giang Lê Nguyệt bỗng uể oải mở miệng.
Nghe vậy, mấy người còn lại lập tức nhìn về phía cô.
Viên Lạc và Mã Lộ Lộ là người chơi, tất nhiên đã biết điều này. Nhưng bọn họ không hiểu tại sao Giang Lê Nguyệt lại chọn thời điểm này để nói ra.
Mọi người liếc nhau đầy cảnh giác.
Một lúc lâu sau, Hầu Ngũ mới do dự hỏi:
"Ý cô là... giống như chuyện tối qua với Trương Viên?"
"Loại như Trương Viên chỉ là dễ nhận ra nhất thôi." Giang Lê Nguyệt lắc đầu, "Con quái vật ở giữa chúng ta rất thông minh, giỏi ngụy trang."
Căn phòng khách lập tức yên tĩnh đến mức quái dị.
"Nhưng mọi người không cần quá lo lắng." Giang Lê Nguyệt cười híp mắt nói tiếp:
"Tôi đoán con quái vật kia đang ẩn trong cơ thể một người nào đó, chỉ ban đêm mới tỉnh lại, mà một đêm cũng chỉ giết được một người."
Hầu Ngũ chất vấn:
"Sao cô biết?"
Giang Lê Nguyệt chẳng thèm để tâm đến thái độ của hắn, thong thả giải thích:
"Tối qua tôi mới bảo mọi người đi nghỉ trước, tách ra ngủ. Nếu con quái vật đó còn có thể giết người, chắc chắn trong chúng ta đã có người gặp chuyện. Nhưng bây giờ ai cũng an toàn cả."
"Vậy tức là cô lấy bọn tôi làm mồi nhử." Lục Trác Khải trừng mắt nhìn cô, nhưng lại vội thu ánh mắt về ngay.
Kẻo lại bị ăn thêm một cú đá.
"Nhưng tôi đã chứng minh là đúng mà?" Giang Lê Nguyệt thản nhiên nhún vai.
"Hơn nữa, bây giờ chắc chắn quái vật ban ngày sẽ không tỉnh, chúng ta có thể yên tâm tách ra đi tìm manh mối."
Tóm lại, cách làm của Giang Lê Nguyệt thực sự là lựa chọn chính xác.
Mã Lộ Lộ và Viên Lạc đương nhiên sẽ không bất mãn với hành động của cô.
Còn Hầu Ngũ và mấy người kia nhớ đến sức chiến đấu của cô và chồng, càng không dám có ý kiến.
Không đúng, tức giận cũng chẳng dám tức giận.
Chỉ sợ lỡ tức lên, lại được tặng combo "ăn đá" thì toi đời.
Thế là phòng khách lại một lần nữa chìm vào yên lặng.
"Các người có thể tiếp tục đi tìm manh mối." Lúc này Giang Lê Nguyệt tựa vào người Chu Dữ Lâm, giọng điệu thảnh thơi.
Ánh mắt cô lại khẽ liếc qua Kỷ Lâm đang ngồi gần đó.
Ngoại trừ Giang Lê Nguyệt và Chu Dữ Lâm, trong tất cả những người ở đây, trông thoải mái nhất chính là cô ta.
"Yên tâm đi, ban ngày không có quái vật, chắc chắn rất an toàn."
Toàn bộ biệt thự có bốn tầng.
Tầng hai là hành lang và phòng khách xen kẽ, tầng ba và bốn thì Giang Lê Nguyệt chưa từng lên.
Thực ra Viên Lạc và mấy người kia cũng chưa kiểm tra kỹ, chỉ mới đi vài phòng xem qua loa.
Không ai có ý kiến, mọi người tản ra, đi đến những phòng khác nhau để tìm manh mối.
Biệt thự Huyết Nguyệt vốn ánh sáng đã kém, cộng thêm bầu trời bên ngoài âm u đè nặng, khiến toàn bộ nơi này thêm phần u ám.
Nhưng so với màn đêm tối đen không thấy gì, ban ngày rõ ràng thích hợp để tìm kiếm hơn.
Giang Lê Nguyệt đi cùng Chu Dữ Lâm, cả hai ở lại tầng một.
Ngoài phòng khách lớn, tầng một còn có bếp, phòng khách nhỏ, phòng ăn...
Bên ngoài phòng bếp vẫn còn vết máu của Chu Minh tối qua để lại.
Ngay tại chỗ xác hắn từng nằm, ngoài dấu vết hắn tự bò dậy, chẳng còn thứ gì khác.
"Dù là quái vật giết người thì cũng sẽ lưu lại dấu vết." Giang Lê Nguyệt vừa xoa cằm, vừa trầm ngâm.
Cô liếc sang Chu Dữ Lâm bên cạnh, đoán rằng tối qua anh hẳn không ngủ.
Ai là kẻ giết người, anh chắc rõ ràng.
Nhưng Giang Lê Nguyệt chẳng hề định hỏi.
Chu Dữ Lâm nhận thấy ánh mắt của cô, liền lập tức hiện ra vẻ mong chờ trong mắt.
Như thể đang nói: Vợ mau hỏi anh đi!
Kết quả là Giang Lê Nguyệt chỉ lướt qua anh một cái, rồi dời mắt.
Chu Dữ Lâm đợi mãi cũng chẳng được hỏi, trong lòng buồn bực.
Nhưng ngay sau đó, anh lại rúc sát vào:
"Vợ à, thật ra anh biết..."
"Anh đừng nói vội, để em còn có chút cảm giác tham gia chứ?" Giang Lê Nguyệt chớp mắt.
Trong lòng cô đã có suy đoán, chỉ cần kiểm chứng.
Nếu Chu Dữ Lâm trực tiếp nói thẳng đáp án, vậy khác gì chưa kịp xem quá trình đã bị spoil cái kết? Chán chết đi được.
Giang Lê Nguyệt giờ đã tìm ra thú vui của trò chơi quái dị này, chẳng muốn bị phá hỏng.
Hơn nữa, cô cũng không nghĩ rằng sau khi tìm ra kẻ đó, phó bản sẽ kết thúc ngay.
Chu Dữ Lâm nuốt lại những lời định nói.
Anh đối diện với đôi mắt sáng long lanh của cô, tựa như phát sáng, xinh đẹp đến mức hút hồn.
Thôi kệ, vợ vui là được.
Giang Lê Nguyệt thỏa mãn, kéo Chu Dữ Lâm đi loanh quanh tầng một một vòng, sau đó quay lại ngồi nghỉ trên sofa.
Chu Dữ Lâm nhất quyết ôm cô đặt lên đùi mình, rồi dính sát vào cổ cô, vừa nhàn rỗi vừa nghịch bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Lúc cô thấy phiền thì đẩy anh ra hai cái.
Nhưng chẳng mấy chốc anh lại mặt dày dính lên.
Nếu bị đẩy ra nhiều lần, anh liền bất mãn mà xoay mặt cô lại, hôn chụt hai cái thật mạnh.
Giang Lê Nguyệt không còn cách nào với anh, đành mặc cho anh làm loạn.
Chỉ đưa tay chống cằm, chăm chú nhìn về phía cầu thang, như đang chờ đợi điều gì.
【 Tôi đã nói rồi mà, Nguyệt Nguyệt chắc chắn là biến thái 】
【 Ông chồng mới của Nguyệt Nguyệt ngoan quá, nghe lời ghê, còn anh Bùi đã thành tình cũ 】
【 Cứ cảm giác Nguyệt Nguyệt đang giấu cái gì đó, kiểu ý đồ xấu xa ấy 】
【 Cái gì mà ý đồ xấu, rõ ràng Nguyệt Nguyệt đang tỏa sáng trí tuệ đó chứ 】
【 Có mình tôi thấy couple nhỏ này ngọt chết người không? Mấy hành động vụng trộm kia đáng yêu quáaaa 】
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận