Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 48: Không quá thân

Ngày cập nhật : 2025-11-02 15:16:40
Ngay khoảnh khắc nghe được cái tên "Bùi Tịch" từ miệng Chu Dữ Lâm, tim Giang Lê Nguyệt chấn động dữ dội.
Nhưng dù sao cô cũng là Ảnh hậu, gương mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ hơi nghiêng người tựa vào anh, giọng có chút lạ lẫm:
"Anh tự nhiên nhắc đến người đó làm gì?"
Chu Dữ Lâm mím môi, không đáp.
Anh chỉ nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tối tăm trong bóng đêm chẳng ánh lên tia sáng nào.
Một lúc sau, không rõ anh đã nhìn ra điều gì hay chưa, mới miễn cưỡng mở miệng:
"Ở ngoài biệt thự, em từng lỡ miệng gọi cái tên đó."
Thì ra không phải anh nhớ ra, hay quen biết Bùi Tịch.
Chỉ là nghe được cô lúc đó vô thức thốt ra.
Giang Lê Nguyệt âm thầm thở phào một hơi.
Dù Chu Dữ Lâm thật sự chính là Bùi Tịch, cô cũng không mong anh nhớ lại.
Cô vẫn còn nhớ trong phó bản trước, Bùi Tịch từng nói sẽ đi tìm cô.
Nếu thật sự là anh, vậy chẳng phải trong phó bản này anh sẽ giết chết cô sao?
Dù muốn tìm, thì cũng để cô vượt qua hai cái phó bản rồi hẵng tính, cầu xin đó!
Trong đầu Giang Lê Nguyệt xoay chuyển đủ loại ý nghĩ, sau cùng chỉ chớp chớp mắt một cách tội nghiệp:
"Em đã nói rồi mà, chỉ là người quen từ rất lâu trước đây thôi, không quá thân."
【"Rất lâu trước đây"】
【"Không quá thân"】
【 Xin hỏi Nguyệt Nguyệt, "không quá thân" ở đây có phải là ý "trên giường không quá thân" không? 】
【 Có chồng rồi thì anh Bùi từ "bạn thân", biến thành "không quá thân" rồi hahaha 】
【 Muốn xem kịch trường tình tay ba ghê, có thể triệu hồi Bùi Tịch qua không? 】
【 Mỹ nữ nhà mình có đi thuyền đôi thì cũng đúng thôi, vì tất cả đều là khách qua đường 】
【 Thật ra...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=48]

tôi hơi muốn xem Nguyệt Nguyệt "lật xe" 】
【 +1 】
【 +2, không phải muốn gì khác, chỉ muốn thấy Nguyệt Nguyệt bị đè xuống giường rồi...*** 】
Đáng tiếc, màn kịch tình tay ba mà đám người trong livestream mong đợi chẳng hề xảy ra.
Giang Lê Nguyệt nghiêm túc nhìn Chu Dữ Lâm.
Đôi mắt đẹp long lanh, dính chút ướt át, hàng mi cong khẽ rũ xuống, khiến cô trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cô tiến lại gần, khẽ hôn lên môi anh:
"Quên đi, đây là phần thưởng cho anh, vì vừa nãy đã giúp em dạy dỗ cái kẻ đáng ghét kia."
Chu Dữ Lâm sững người, ánh mắt nóng rực khóa chặt vào đôi môi căng mọng ướt át của cô.
Tên "Bùi Tịch" gần như ngay lập tức bị anh quẳng ra khỏi đầu.
Trong đầu anh chỉ còn duy nhất một ý niệm --
Cô hôn mình rồi!
Cô hôn mình rồi!
Cô hôn mình rồi!
Đẹp quá... đôi môi kia chắc chắn rất ngọt... có thể hôn thêm lần nữa không?
Chu Dữ Lâm khó khăn nuốt khan, thân thể cứng ngắc, ánh mắt khát vọng, thậm chí còn có chút đáng thương.
Cái cảm giác quen thuộc này... thật dễ dỗ.
Giang Lê Nguyệt bất giác bật cười, rồi không kiên nhẫn đẩy vai anh:
"Chồng à, em buồn ngủ rồi."
Chu Dữ Lâm đành ngây ngốc bế cô lên, đưa vào căn phòng ở sâu cuối hành lang tầng hai.
Phòng khá sạch sẽ.
Giang Lê Nguyệt vừa được đặt xuống giường, giây tiếp theo đã bị anh đè lên, hôn lấy môi cô.
Cô đã sớm đoán được sẽ như thế này, phối hợp vài nhịp, sau đó lại rúc vào ngực anh làm nũng:
"Em muốn ngủ cơ..."
Cô thật sự mệt rồi.
Bầu không khí quái dị trong biệt thự không làm cô thấy sợ hãi, nhưng chạy đi chạy lại cả đêm đúng là hao tổn thể lực.
Chỉ mới nhắm mắt không lâu, cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Đợi đến khi cô ngủ thật sâu, Chu Dữ Lâm mới lại ghì chặt lấy cô lần nữa.
Trên gương mặt hơi tái nhợt thoáng hiện vẻ bệnh thái, anh tham lam hít lấy hương thơm trên người cô.
"Vợ à, là của anh."
Người khác... tuyệt đối không được cướp!

Sáng hôm sau, khi Giang Lê Nguyệt tỉnh dậy, bên ngoài vẫn là một màn đen đặc quánh.
Sương mù dày đặc bao phủ, nhìn từ cửa sổ chỉ thấy trắng xóa, chẳng thể phân biệt gì.
Trên người cô vẫn sạch sẽ, không hề có dấu vết lạ.
Nhưng trong mộng, cô lại bị cái gì đó quấn lấy, siết chặt không buông.
Cái cảm giác quen thuộc ấy... không cần nghĩ cũng biết là ai.
Thật đúng là... ngọt ngào nhưng cũng phiền toái.
Giang Lê Nguyệt quyết không nghĩ thêm về quan hệ giữa Chu Dữ Lâm và Bùi Tịch nữa.
Dù sao cô cũng chẳng rõ ràng được.
Chỉ biết một điều -- họ tuyệt đối sẽ không làm hại cô. Thế là đủ rồi.
Cô duỗi lưng lười nhác. Đúng lúc đó, Chu Dữ Lâm đẩy cửa bước vào, trong tay còn bưng theo bữa sáng.
Đôi mắt Giang Lê Nguyệt lập tức sáng rỡ, lời ngon ngọt bật ra không hề gượng gạo:
"Chồng ơi, em yêu anh!"
Còn bữa sáng từ đâu mà ra, cô hoàn toàn không thèm hỏi.
Chu Dữ Lâm đỏ lừ vành tai, đặt đồ ăn trước mặt cô, ánh mắt lại dính chặt lên người cô, không nỡ rời đi.
Anb cũng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng cô chưa từng nói, nhưng anh luôn chắc chắn -- cô sẽ muốn những thứ này.
Vì thế, anh không chút do dự chuẩn bị sẵn.
Thấy cô phấn khích như vậy, Chu Dữ Lâm ngượng ngùng mím môi:
"Có phần thưởng không?"
Giang Lê Nguyệt: A...Đàn ông!
Cô đành chủ động ghé lại hôn nhẹ lên khóe môi anh, sau đó mặc kệ ánh mắt nóng rực kia, ung dung thưởng thức bữa sáng.
Ăn xong, cô lại tìm đến Alice để thay một bộ váy mới.
Không có điều kiện thì cô không bận tâm ngoại hình, nhưng khi có, tất nhiên chẳng muốn làm khó bản thân.
Alice vui mừng khôn xiết khi thấy cô đến, nhất là khi Giang Lê Nguyệt bảo Chu Dữ Lâm đi ra ngoài, liền ríu rít kéo lấy cô nói chuyện không ngừng.
Sau đó, Alice lại chọn cho Giang Lê Nguyệt một chiếc váy đỏ rực.
Làn da cô vốn trắng sáng khỏe mạnh, nay dưới sắc đỏ lại càng lấp lánh, tựa như phát quang.
Ra khỏi bức tranh, ánh mắt Chu Dữ Lâm gần như dán chặt, si mê không dứt, ôm hôn cô thật lâu, sau đó mới không tình nguyện mà theo cô xuống lầu.
Khi hai người xuống, sáu kẻ còn lại đã ngồi chờ trong phòng khách.
Một đêm không ăn uống gì, cộng thêm tâm trạng căng thẳng, họ đều trông mệt mỏi rã rời.
Đặc biệt là Lục Trác Khải -- tối qua bị Giang Lê Nguyệt đá tới ba lần, thương tích đầy mình, lại mất ngủ, quầng mắt đen sì.
Cổ hắn còn dính máu khô, dáng vẻ thảm hại vô cùng.
Nhưng đúng như Giang Lê Nguyệt đoán, đêm qua quả thật không xảy ra chuyện gì thêm.
"Các người đã xem xét tình hình biệt thự chưa?" Giang Lê Nguyệt dựa sát bên Chu Dữ Lâm, hỏi.
"Tôi sáng nay đã đi thử. Trên tầng ba hình như có một thư phòng, bên trong bày rất nhiều đồ sưu tầm, nhưng nhìn qua đều bình thường." Viên Lạc đẩy gọng kính, phân tích:
"Tôi nghĩ ban ngày những thứ trong biệt thự đều bình thường, chỉ ban đêm mới xuất hiện biến hóa."
"Chỉ tiếc là bên ngoài sương mù vẫn dày, hơn nữa không liên lạc được với bên ngoài." Bành Sơn thở dài.
Điều này, đám Lục Trác Khải đã thử ngay từ sớm.
Ngoài kia trắng xóa một màn, rõ ràng không bình thường.
Máy chắn sóng thì họ đã tức giận mà đập nát, nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu.
Giờ đây Lục Trác Khải đã hoàn toàn rệu rã.
Chỉ cần lườm Giang Lê Nguyệt một cái, hắn cũng không dám mở miệng trách móc.
Hắn sợ cô lại tặng cho một cú đá nữa.
Biết thời thế mới là kẻ khôn ngoan.
Thân thể đã tàn tạ thế này, hắn chịu không nổi thêm một cú nữa đâu.
Lục Trác Khải rụt rè ngồi co ro ở góc sofa.
Giang Lê Nguyệt chẳng buồn liếc hắn lấy một lần, ngược lại ánh mắt lại dừng trên Kỷ Lâm ngồi bên cạnh.
Kỷ Lâm vẫn mang vẻ lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra đôi chút thư thái.
Không biết đêm qua cô ta đã làm gì.

Bình Luận

0 Thảo luận