Lục Trác Khải bị đá văng xuống dưới cầu thang, mất hết hình tượng, may mà được Bành Sơn chặn lại. Thế nhưng hắn vẫn cố sức bò lên, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Viện Viện... Viện Viện..."
Còn "Trương Viện" thì ngay khi thấy Giang Lê Nguyệt ra tay đã lập tức buông Lục Trác Khải, toan bỏ chạy.
Đó cũng là lý do Giang Lê Nguyệt có thể dễ dàng đá bay Lục Trác Khải như thế.
Tiếc là tốc độ của cô quá nhanh, gần như ngay lập tức túm chặt cổ áo "Trương Viện".
"Trương Viện" giãy giụa dữ dội, gân xanh nổi đầy trên mặt, vậy mà chẳng hề nhúc nhích được.
Giang Lê Nguyệt vẫn thản nhiên dùng một tay giữ chặt cổ cô ta, mỉm cười như có như không quan sát hành động kia.
Cảnh tượng thoáng chốc trở nên gượng gạo.
【phì】
【Tui lại mắc bệnh xấu hổ thay người khác rồi】
【Nguyệt Nguyệt: Tôi cứ đứng đây nhìn bạn diễn trò thôi.jpg】
Aaaaa! Sao con người chết tiệt này lại khỏe như thế chứ!
"Trương Viện" tức tối trợn mắt nhìn cô, khuôn mặt dần vặn vẹo, trong mắt ánh đỏ càng thêm rõ, biến gương mặt vốn có chút thanh tú trở nên cực kỳ đáng sợ.
Da thịt cô ta bắt đầu rỉ máu, máu loang ra bao lấy cánh tay Giang Lê Nguyệt, dần dần phủ kín cả người cô.
Những dòng máu còn chảy men theo bậc thang xuống dưới, khiến những người còn lại sợ hãi không dám bén mảng tới gần.
Chỉ có Hầu Ngũ vẫn ôm máy quay trong góc, run run nhưng không quên lia ống kính quay lia lịa.
"Trương Viện" nhìn thẳng vào đôi mắt đang lộ ra của Giang Lê Nguyệt.
Chỉ trong khoảnh khắc, giọng nói cô ta bỗng trở nên dụ hoặc:
"Chỉ cần cô bằng lòng cho ta mượn thân xác, ta sẽ cho cô mọi thứ cô muốn -- nhan sắc, tình yêu..."
Trong mắt cô ta lóe lên ánh đỏ ma mị, giọng điệu mê hoặc, như muốn thôi miên Giang Lê Nguyệt.
Chỉ cần chiếm được cơ thể này, cô ta sẽ không cần chạy trốn nữa.
Thậm chí còn có thể quyến rũ thêm nhiều đàn ông.
Cả cái thực thể đáng sợ bên cạnh Giang Lê Nguyệt... có lẽ cũng có thể trở thành của cô ta!
Nghĩ vậy, "Trương Viện" càng ra sức:
"Ta biết rõ mọi ham muốn trong lòng cô. Chỉ cần cô chịu..."
"Xin ngắt lời một chút." Giang Lê Nguyệt nhướn mày, kéo cô ta lại gần, môi cong cong, cười dịu dàng:
"Mấy thứ cô vừa nói...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=45]
hình như tôi đều có rồi ấy."
Ngay tức khắc, toàn bộ máu me phủ trên da Giang Lê Nguyệt liền rút sạch, để lộ làn da trắng mịn không tỳ vết.
So với vẻ tiều tụy, nhợt nhạt của "Trương Viện" lúc này, sự đối lập càng thêm rõ rệt, giống như cô ta đã bị hút sạch sinh khí.
Thực ra bản thân nó vốn yếu, chỉ biết dựa vào mê hoặc để hút lấy sức mạnh. Ai ngờ con mồi đầu tiên là Lục Trác Khải còn chưa tới tay đã bị phát hiện.
Một khi đối phương không bị mê hoặc, nó sẽ bị phản phệ.
Giang Lê Nguyệt khẽ bĩu môi, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ:
"Chỉ có thế thôi? Cô thì cho tôi được cái gì chứ?"
【Cười chết mất, nhan sắc với tình yêu á? Nguyệt Nguyệt nhà ta còn thiếu sao? Bên cạnh còn có anh chồng đẹp trai nữa kìa】
【Xin mời lặp lại câu đó trước mặt gương mặt của Nguyệt Nguyệt!】
【Ánh mắt khinh bỉ của Nguyệt Nguyệt sắp tràn ra ngoài màn hình rồi】
"Vợ à." Giọng Chu Dữ Lâm vang lên sau lưng cô, bình thản, trầm thấp:
"Đừng chạm vào kẻ khác."
Anh bước đi trên những vệt máu, nhưng máu chưa kịp chạm vào chân đã tự động tan biến, như thể run sợ anh.
Chỉ mấy bước, anh đã đứng sau lưng Giang Lê Nguyệt, bàn tay lớn phủ lên bàn tay đang giữ chặt quái vật kia.
Năm ngón tay của anh chậm rãi len lỏi vào giữa các ngón tay cô, siết lại, chiếm lấy.
"Trương Viện" bị buông ra, ngã phịch xuống đất.
Anh chỉ đứng im đó, không cần làm gì, mà "Trương Viện" đã run rẩy, quỳ rạp, hoàn toàn không còn ý chí phản kháng.
Chu Dữ Lâm hờ hững liếc một cái, rồi lại dời mắt, ánh nhìn như keo dính không rời khỏi Giang Lê Nguyệt:
"Vợ à, lần sau đừng chạy nhanh thế. Để anh làm, được không?"
Hàng mi hắn khẽ rũ, ngón tay vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, giọng nói còn mang theo chút uất ức:
"Chẳng phải đã nói sẽ để anh bảo vệ em sao..."
Giang Lê Nguyệt nhớ lại cảnh vừa rồi, cả việc đá bay Chu Minh, bỗng thấy hơi ngượng ngùng.
Đều do phản ứng bản năng cả thôi!
Cô chớp mắt vô tội: cũng đâu thể trách cô được.
"Em chạy nhanh vậy, anh còn không tới giúp, rốt cuộc vừa rồi anh làm gì hả!" Giang Lê Nguyệt trừng mắt lườm anh.
Chu Dữ Lâm sững lại một thoáng.
Từ trước đến nay, anh chưa từng để những con sâu bọ này vào mắt. Với anh, chúng chỉ như loài kiến có thể nghiền chết bất cứ lúc nào.
Anh toàn tâm toàn ý chỉ dõi theo Giang Lê Nguyệt.
Vừa rồi anh ngẩn ra... chính là vì hình ảnh Giang Lê Nguyệt toàn thân nhuộm đỏ máu.
Màu đỏ kia càng làm làn da trắng nõn thêm nổi bật, khiến gương mặt vốn tinh xảo, ngọt ngào của cô lại mang thêm vài phần mị hoặc.
Đến khi nhận ra đó là máu của kẻ khác, trong lòng anh mới bùng lên cơn phẫn nộ.
Rác rưởi, cũng dám để lại dấu vết trên người cô?
Thấy anh im lặng, Giang Lê Nguyệt lập tức nhào vào lòng, chỉ tay về phía "Trương Viện" dưới đất, mách lẻo:
"Chồng ơi, cô ta vừa nói muốn cướp thân thể của em!"
"Trương Viện" vốn đang tuyệt vọng nhìn bọn họ, nghe câu này suýt thì thét lên -- Aaaa! Hai người này! Trước mặt ta còn bày trò ân ái? Đã thế còn lôi cả ta vào để khoe hạnh phúc nữa sao!!
Chu Dữ Lâm vòng tay ôm eo Giang Lê Nguyệt, đôi mắt băng lãnh lướt qua thân thể vặn vẹo kia:
"Ngươi đáng chết."
"Trương Viện" run lẩy bẩy, như bị lột da sống. Lớp da bắt đầu rách toạc, bong tróc, miệng phát ra những tiếng gào rít đau đớn, khản đặc chói tai, chứa đầy oán khí.
Dưới cầu thang, Lục Trác Khải vốn vừa mới yên tĩnh được một chút, lại bị âm thanh kia kích thích, phát cuồng:
"Viện Viện! Viện Viện! Thả cô ấy ra!"
Như phát huy toàn bộ tiềm lực, ngay cả Bành Sơn với Viên Lạc cũng không giữ nổi hắn.
Hắn điên cuồng lao lên bậc thang, nhưng còn chưa kịp tới nơi thì lại bị Giang Lê Nguyệt tung chân đá văng xuống lần nữa.
Thân thể hắn lăn lông lốc xuống mấy vòng, lần này chẳng ai đỡ, đầu hắn đập mạnh xuống nền nhà.
"Bộp!" một tiếng vang chát chúa.
Tất cả những người còn lại đều thấy óc mình cũng ong ong theo.
Ngẩng lên, lại bắt gặp gương mặt ngọt ngào vẫn mang nụ cười của Giang Lê Nguyệt, họ thoáng chốc chẳng biết phải nói gì.
"Trương Viện" dường như đã tiêu hao hết năng lượng, cuối cùng co rúm lại thành một đống thịt bầy nhầy.
Từ trong đống máu ấy, một chiếc vương miện nạm hồng ngọc hiện ra, rơi xuống đất leng keng.
Trên viên hồng ngọc đã xuất hiện vết nứt, còn "Trương Viện" thì hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Bị quái vật mê hoặc, hiến tế thân thể của chính mình -- cho dù quái vật rời đi, thân xác cũng chẳng thể sống lại.
Hơn nữa da thịt cô ta đã bong tróc từng mảng, để lộ lớp cơ đỏ hỏn bên trong.
Lúc này, Lục Trác Khải dần mở mắt, ánh nhìn khôi phục sự tỉnh táo.
Toàn thân đau đớn, hắn gắng gượng bò dậy. Trong đầu vẫn văng vẳng ký ức vừa xảy ra. Hắn quay đầu nhìn Trương Viện giờ đã mất hẳn hơi thở.
Trên mặt hắn hiện lên thứ cảm xúc pha lẫn giữa phẫn nộ và xấu hổ, đến mức mắt gần như tóe lửa.
Bành Sơn vốn đã ghét hắn sẵn, thấy thế liền giễu cợt:
"Ồ, Lục thiếu gia, Viện Viện của cậu ở đó kìa, sao còn không mau qua tìm?"
Thực ra, cái chết của Trương Viện không hề xấu xí.
Khuôn mặt cô ta vẫn nguyên vẹn, chỉ là làn da và máu thịt đã bị lột khỏi cơ thể, không một vết thương thừa.
Bên dưới lớp da, cơ thịt dường như vẫn còn giật giật.
Kết hợp cùng vũng máu đỏ, trông như một đóa hồng tươi rói đang nở rộ.
Chỉ có đôi mắt vẫn trừng trừng, chứa đầy oán hận và không cam lòng, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
【Đây chính là trình độ nghệ thuật của đại lão sao? Quả thật như một tác phẩm nghệ thuật, nhìn thôi cũng muốn nuốt nước miếng】
【Huấn luyện viên, tôi muốn học cái này】
【Tôi hiểu rồi, thì ra vì sao lúc trước hắn chê thi thể Chu Minh là chẳng có chút mỹ cảm nào】
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận