Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 44: Lên trước là một cú đá

Ngày cập nhật : 2025-10-26 11:28:50
Nghe Hầu Ngũ nói vậy, mấy người còn lại đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Hầu Ngũ ôm chặt máy quay, lý lẽ hùng hồn:
"Các người nghĩ xem, đây là video đầu tiên toàn mạng quay được quái vật thật đó!
Hơn nữa vừa nãy tôi còn quay được nhiều tư liệu thế này, đến lúc đăng lên mạng, chúng ta nhất định sẽ nổi!
Mấy người còn nên cảm ơn tôi vì được mời tới đây nữa kìa!"
"Cậu là muốn nổi đến điên rồi hả!" Bành Sơn tức giận túm cổ hắn, định cho hắn ăn đòn
Bị lừa đến cái chỗ quỷ quái này, lại trải qua từng ấy chuyện đêm nay, giờ tên Hầu Ngũ này còn bày ra cái bộ dạng "các người phải cảm ơn tôi", làm sao chịu nổi?
Bành Sơn nóng tính, không thể nhịn, giáng ngay cho hắn hai cú.
Mãi đến khi Viên Lạc mở miệng: "Đủ rồi, bây giờ không phải lúc nội chiến."
Bành Sơn mới chịu buông tay, hậm hực phun một ngụm, còn Hầu Ngũ thì ôm khư khư máy quay kiểm tra xem có hỏng hóc gì không.
Miệng thì lầm bầm: "Đồ mãng phu..." Trong lòng lại thầm tính: về sau phải cắt hết cảnh có Bành Sơn, hoặc dựng cho hắn thành một tên ngốc bốc đồng để dân mạng chửi cho hả dạ.
Viên Lạc đẩy gọng kính, nhìn Hầu Ngũ mơ mộng nổi tiếng mà bất lực:
"Trước tiên, anh phải sống sót rời khỏi đây rồi mới tính đến chuyện nổi tiếng được.
Với lại, lúc nãy bị Chu Minh dọa chạy loạn khắp nơi là ai nhỉ?"
Nghe thế, mặt Hầu Ngũ tái nhợt. Hắn cũng không phải không sợ, chỉ là bị cái ý nghĩ "nổi tiếng" làm mờ đầu óc. Giờ nhớ lại cảnh vừa rồi, hắn ấp úng không cam lòng:
"Cái đó... Ở tầng một có máy gây nhiễu tín hiệu, chỉ cần tắt đi thì có thể gọi người đến cứu chúng ta."
Dù sao tư liệu cũng đủ rồi, muốn rời đi cũng chẳng sao.
Bành Sơn trừng to mắt: "Ý là sao cơ?"
Giang Lê Nguyệt lúc này mỉm cười, từ sau lưng Chu Dữ Lâm ló đầu ra:
"Nghĩa là... chúng ta liên lạc không được bên ngoài đều nhờ ơn cái máy gây nhiễu tín hiệu mà anh ta với Lục Trác Khải chuẩn bị trước.
Các người còn diễn cả một vở kịch cho chúng tôi xem nữa, đúng không?"
Giọng cô ngọt ngào, nhưng câu nói lại vạch trần trắng trợn.
"Cô... cô làm sao biết được?" Hầu Ngũ hoảng hốt nhìn cô.
Giang Lê Nguyệt chớp mắt: "Dĩ nhiên là vì các người diễn quá tệ."
Lời vừa dứt, Chu Dữ Lâm vốn khó chịu vì cô phân tâm, đã đưa tay ấn đầu cô trở về trong vòng tay mình.
Anh chẳng nói một câu, chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng rực chiếm hữu.
Giang Lê Nguyệt vô tội chớp mắt, ngoan ngoãn tựa vào cánh tay anh.
Mã Lộ Lộ chứng kiến toàn bộ cảnh đó, kích động đến mức suýt nhảy dựng.
Aaaaa ngọt quá ngọt quá ngọt!!!
Trong khi Bành Sơn còn mơ hồ chưa hiểu gì, Viên Lạc đã bừng tỉnh:
"Thì ra là vậy... Lúc đầu Chu Minh chỉ là giả chết, đúng không?"
Hầu Ngũ gật đầu thừa nhận.
Bành Sơn lập tức hằm hằm muốn đánh tiếp, cảm thấy hai cú vừa rồi còn quá nhẹ!
Ngay cả Mã Lộ Lộ cũng không còn tâm trí ship CP nữa, mà tức giận trừng mắt nhìn Hầu Ngũ.
Lần này Hầu Ngũ đã có đề phòng, vừa thấy có người muốn ra tay liền vội bỏ chạy.
Phía trước chính là cầu thang, ánh đèn pin chiếu tới, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc:
"Lục ca!"
Lục Trác Khải quay đầu lại, mặt không cảm xúc: "Gì?"
"Chuyện khi trước là chúng ta bàn bạc với nhau mà! Giờ bọn họ muốn đánh tôi, anh phải giúp tôi chứ!" Hầu Ngũ vừa nói vừa chỉ về phía mấy người đằng sau.
"Sao đông người thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=44]

Trương Viện cau mày, tỏ vẻ khó chịu.
"Viện Viện, em yên tâm, anh sẽ bảo họ đi ngay." Lục Trác Khải nhìn cô dịu dàng.
Đến lúc này, Hầu Ngũ mới chú ý đến việc hắn đang nắm tay Trương Viện.
Rõ ràng vẫn là gương mặt tầm thường kia, nhưng Lục Trác Khải lại đổi thái độ, săn sóc hẳn ra.
"Lục ca, anh đây là...?" Hầu Ngũ nhíu mày khó hiểu.
Nhưng Lục Trác Khải hoàn toàn không muốn để ý tới hắn, mặt nghiêm lại:
"Không nghe thấy à? Viện Viện bảo các người tránh xa ra, đừng làm phiền chúng tôi."
"Nhưng mà..." Hầu Ngũ theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến cả hắn còn nhận ra sự lạ thường, huống chi là Giang Lê Nguyệt.
Cô khẽ liếc sang Trương Viện đang nép trong lòng Lục Trác Khải, nhướn mày:
"Anh không nhìn ra sao? Lục ca của anh đã bị quái vật mê hoặc rồi.
Trương Viện, hay đúng hơn là thứ gì đó ký sinh trên người Trương Viện."
【Lại thấy Nguyệt Nguyệt rồi, vui quá!】
【Nguyệt Nguyệt mau rửa mắt cho tui với, thật sự nhìn hai đứa kia diễn cảnh yêu đương muốn ói luôn】
【Ban đầu còn tưởng Nguyệt Nguyệt chỉ là bé con đáng yêu, hóa ra so với hai thứ kia thì đúng là thiên sứ】
【Không hổ là Nguyệt Nguyệt, một cái liếc liền nhìn thấu bà yêu tinh】
Nghe Giang Lê Nguyệt nói vậy, Viên Lạc và những người khác cũng nhìn về phía Trương Viện.
Quả nhiên, giữa chân mày cô ta ẩn giấu vẻ mê hoặc, trong mắt ánh lên sắc đỏ, làn da trắng đến mức không bình thường.
"Trương Viện" lúc này cũng quay sang nhìn Giang Lê Nguyệt. Ngay lập tức, ánh mắt sáng bừng.
Thật đẹp! Một thân xác xứng đáng với cô ta!
Nhưng ngay sau đó, cô ta cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương. Nhìn thấy thực thể đáng sợ bên cạnh Giang Lê Nguyệt, ý định chiếm đoạt lập tức tiêu tan.
Thậm chí cô ta còn chỉ muốn mau rời khỏi đây, nhưng lại luyến tiếc con mồi vừa tầm tay. Cô ta cắn môi:
"Lục ca, chúng ta đi thôi, em không thích bọn họ."
Đáng lẽ đây phải là động tác đáng thương, nhưng đặt trên gương mặt bình thường của Trương Viện thì lại kỳ quái rợn người.
Đặc biệt là sau khi Giang Lê Nguyệt đã nhắc nhở, trong mắt Hầu Ngũ mấy người, Trương Viện bây giờ chẳng khác nào quái vật khoác da người.
Thế nhưng Lục Trác Khải lại không hề nhận ra, còn ôm cô ta chặt hơn, dịu dàng an ủi:
"Được, chúng ta đi ngay."
Nói rồi thật sự định dìu Trương Viện tiếp tục lên lầu.
Thú thật, Giang Lê Nguyệt cũng chẳng thèm để tâm nếu Lục Trác Khải cứ thế chết đi.
Nhưng lỡ thứ ký sinh trên Trương Viện ăn thêm người rồi mạnh hơn thì sao?
Nghĩ vậy, Giang Lê Nguyệt lập tức buông tay Chu Dữ Lâm, sải bước mấy bước lên bậc thang:
"Đỡ lấy!"
Khi người khác còn chưa kịp phản ứng, cô đã kéo phắt Trương Viện sang, rồi tung một cú đá thẳng vào ngực Lục Trác Khải.
"Ầm" một tiếng, hắn lăn lông lốc xuống cầu thang, cuối cùng bị Bành Sơn chắn lại.
Đến lúc đó mọi người mới kịp hiểu ra -- thì ra Giang Lê Nguyệt bảo "đỡ lấy"... là đỡ Lục Trác Khải.
【Nguyệt Nguyệt: Bất kể là người hay quái, đều ăn một cước】

Bình Luận

0 Thảo luận