Mã Lộ Lộ cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo. Lúc phát hiện ra sau lưng có quái vật ở cầu thang, cô ta lập tức cắm đầu bỏ chạy.
Vị trí cô ta vốn ở phía trước, theo lý mà nói thì không thể nào bị bắt kịp.
Ai ngờ không biết bị cái gì vấp phải, thế là cô ta lại biến thành người chạy cuối cùng.
Ánh đèn pin loang loáng, cô thấy rõ kẻ đuổi theo mình chính là Chu Minh, hoặc nói đúng hơn, là xác chết của Chu Minh.
Ngực hắn bị móc sạch nội tạng, chỉ còn lại khung xương trống rỗng.
Rõ ràng mới chết chưa lâu, vậy mà trên da thịt đã xuất hiện tử ban, bốc ra mùi hôi thối ghê tởm.
"Chu Minh" loạng choạng, trông như sắp ngã, nhưng tốc độ lại không hề chậm, còn nhe ra hàm răng trắng hếu, như thể muốn xé cô ta ra từng mảnh.
Mã Lộ Lộ kinh hãi hét toáng, cắm đầu chạy thục mạng. Nhưng xung quanh chẳng còn bóng dáng ai khác, chỉ còn lại cô ta và hành lang tối om.
Tiếng bước chân rầm rập bám riết sau lưng, thể lực cô ta dần cạn kiệt, tưởng chừng mình sắp phải bỏ mạng trong phó bản này.
Đúng lúc tuyệt vọng, cô ta lại thấy phía trước có ánh đèn pin. Ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Giang Lê Nguyệt, suýt nữa òa khóc vì mừng.
Mã Lộ Lộ thiếu chút nữa nhào vào lòng cô. Nhưng Giang Lê Nguyệt đã được Chu Dữ Lâm kéo sang một bên ôm lấy eo, tránh được cú nhào đó.
Mã Lộ Lộ vồ hụt, thẳng người ngã sấp xuống đất. Ngay lúc đó, "Chu Minh" phía sau cũng lao tới.
Hắn đã mất hết ý thức, chỉ còn cái thân thể bị quái vật khống chế. Mùi thối rữa từ da thịt hắn xộc thẳng vào mũi, tanh nồng đến phát ói.
Giang Lê Nguyệt cau mày khó chịu, mượn lực Chu Dữ Lâm kéo, cô tung chân đá mạnh vào đầu "Chu Minh".
"Rắc!" - tiếng xương sọ vỡ vang lên khiến người ta ê răng. Cái đầu của hắn lăn lông lốc trên mặt đất, càng lúc càng xa, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía bọn họ, đầy oán độc.
Động tác của cô gọn gàng, dứt khoát.
Mã Lộ Lộ chết lặng, mắt trừng to, nhìn cô gái vốn mềm yếu, xinh đẹp, lại một cước đá bay xác chết hơn mười mét.
Giang Lê Nguyệt sực nhớ ra mình phản ứng quá nhanh, ngó sang Mã Lộ Lộ vẫn còn ngồi ngơ ra đó và Chu Dữ Lâm thì mặt không đổi sắc.
Cô cười ngượng ngùng:
"Ờ... chắc là... tại em hơi khỏe thôi."
【Nguyệt Nguyệt: thật ra em chỉ là một bé gái yếu đuối】
【Yếu đuối mà kéo quái vật xềnh xệch ném xuống lầu à?】
【Cái này không gọi là khỏe chút chút, mà là hack lực rồi đó】
【Thôi kệ, Nguyệt Nguyệt đá tôi bay tôi cũng cam tâm tình nguyện】
"Ừ... haha... hơi khỏe thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=42]
Mã Lộ Lộ nhìn cái đầu Chu Minh đã lăn xa cả chục mét, cười gượng.
Trên đầu sọ lõm hẳn xuống, máu và dịch trắng đỏ hòa lẫn chảy ròng ròng, vẽ một vệt dài đỏ thẫm trên nền nhà.
Cái thân thể còn lại nhanh chóng quay đầu, nhặt lấy cái đầu, rồi hoảng hốt cắm đầu chạy trốn, còn nhanh hơn khi nãy đuổi Mã Lộ Lộ.
Xương rơi lộp bộp trên đường hắn chạy cũng chẳng buồn nhặt.
Mã Lộ Lộ: ... Ờ, đúng là hơi khỏe thiệt...
Khi bỏ chạy lúc trước, cô ta không phải chưa thử phản kháng. Vốn có một con dao bếp - đạo cụ công kích cấp D. Nhưng vừa chém một phát vào xác Chu Minh, con dao đã gãy làm đôi, hại cô ta hoảng hồn, chỉ dám tiếp tục chạy.
Thế mà con quái khiến cô ta tuyệt vọng lại bị Giang Lê Nguyệt đá bay nhẹ hều...?
Không phải cô gái này mới thật sự là boss đại lão đó chứ?
Mã Lộ Lộ mắt sáng rỡ, ngước nhìn cô đầy phấn khích.
Nhưng Giang Lê Nguyệt không để tâm, lại nhào vào lòng Chu Dữ Lâm, giọng nhỏ run run:
"Chồng ơi, vừa nãy em sợ chết khiếp, em sợ quá..."
Mã Lộ Lộ: ... Vừa đá bay quái vật mà giờ nói sợ? Không thuyết phục chút nào đâu nha.
Cô ta còn chưa kịp phỉ báng trong lòng, Chu Dữ Lâm đã cúi xuống, ôm mặt Giang Lê Nguyệt, mắt đầy đau lòng:
"Đừng sợ, có anh đây."
Nguyệt Nguyệt đang mặc váy Lolita mà Alice ố tình chọn cho, tóc xoăn nhẹ, ngẩng mặt nhìn lên, trông vừa yếu đuối lại vừa mê người.
Chu Dữ Lâm hơi cúi đầu, hàng mi rậm in bóng dưới mắt, khiến người khác chẳng đoán nổi cảm xúc.
"Nguyệt Nguyệt yên tâm, anh sẽ giúp em báo thù."
Mã Lộ Lộ: ??? Khoan đã? Báo thù cái gì? Thật ra nên báo thù là Chu Minh mới đúng chứ???
【Lại rồi, cái không khí bệnh kiều này.】
【Chu Dữ Lâm: chẳng ai sai cả, ngoại trừ việc dám hù dọa vợ tôi.】
【Nguyệt Nguyệt bị hù, còn mày thì mất cái đầu - ai mới đáng thương hơn?】
【Mã Lộ Lộ như đang đóng vai tôi, vừa sợ vừa ghen tị được ngồi xem couple ngọt ngào ngoài đời.】
Mã Lộ Lộ ôm gối, lén co ro trong góc, cố giảm thấp sự tồn tại của bản thân.
Nhưng... hì hì... được nhìn trai xinh gái đẹp tình chàng ý thiếp ở cự ly gần, cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Ai nói phó bản này tệ chứ? Đúng là quá "ngon" luôn á T.T.
⸻
Trong khi đó, Trương Viện sau khi tức tối bỏ chạy, chẳng nghĩ ngợi gì đã cắm đầu lên lầu.
Trong lòng cô ta toàn oán hận:
Hận Lục Trác Khải chỉ biết nhìn Kỷ Lâm, chẳng buồn an ủi mình.
Hận Kỷ Lâm làm bộ cao ngạo, lửng lơ treo Lục Trác Khải.
Hận cả Giang Lê Nguyệt và Chu Dữ Lâm, ngay trước mặt cô ta còn thản nhiên "show ân ái", không nể nang gì hết.
Miệng cô ta lẩm bẩm chửi rủa:
"Bọn chúng chắc chắn là quái vật! Đáng đời các người không tin tôi!
Đồ cẩu nam nữ, toàn là cẩu đàn ông! Một lũ ngu xuẩn! Rồi các người sẽ chết hết, chết rất thảm! Tôi hận các người!"
Ánh mắt cô ta đầy ác độc, chạy loạn như ruồi mất đầu trong hành lang và cầu thang.
Đến khi mệt rã rời, mới phát hiện bốn bề tối om, mới nhận ra bản thân đang sợ hãi.
Chạy vội vàng, cô ta chẳng biết mình đã lạc tới đâu. Trong tay siết chặt cái đèn pin, ánh sáng lập lòe chập chờn, như sắp tắt.
Toàn thân cô ta run bần bật, răng va lập cập, run giọng gọi:
"Lục ca... Lâm Lâm... mọi người đâu rồi?"
Chung quanh im lặng như tờ, cả biệt thự dường như chỉ còn lại một mình cô ta.
Phía sau vang lên tiếng sàn gỗ kẽo kẹt dưới bước chân. Cô ta thét chói tai, hoảng loạn bỏ chạy.
Hấp tấp đẩy một cánh cửa, chui vào phòng, cô ta vội đóng sầm cửa lại. Đến khi tiếng bước chân xa dần, cô ta mới ngã quỵ xuống, hai chân mềm nhũn.
Nức nở một lúc lâu, cô ta lấy hết can đảm cầm đèn pin lia khắp phòng.
Ánh sáng chiếu rọi, suýt làm cô ta hoa mắt - cả căn phòng chất đầy những món sưu tầm lấp lánh.
Đây là một thư phòng. Trên giá gỗ phía sau bày đủ loại bảo vật sáng choang: nữ trang tinh xảo, tượng vàng khắc tinh vi...
Nhưng thứ thu hút nhất chính là chiếc vương miện đặt ngay chính giữa.
Nó được khảm vô số đá quý, mà tâm điểm là một viên hồng ngọc khổng lồ.
Nhìn kỹ, dường như có dòng máu đỏ đang chảy trong viên ngọc đó.
Đôi mắt Trương Viện dần dần mất đi ánh sáng, như bị mê hoặc. Cô ta run rẩy đưa tay chạm vào viên đá.
Ngay lập tức, từ đầu ngón tay tràn ra từng dòng máu đặc sệt, chậm rãi bao trùm lấy toàn thân cô ta...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận