【A a a a a a a a a a a!】
【Đại boss quả nhiên xuất hiện rồi, mấy lần phó bản này đều là lúc người chơi chuẩn bị thoát ra thì hắn xuất hiện, sau đó giết chóc điên cuồng】
【Cho người chơi hy vọng rồi lại khiến người ta tuyệt vọng, độ khó của phó bản này ít nhất một nửa đều do boss gánh】
【Phần trước của phó bản chả có gì hay, tôi chính là chờ lúc hắn mở màn tàn sát mới vào xem】
【Nhưng mà ba người vừa rồi đã hoàn thành nhiệm vụ sao không giữ lại, boss thất thủ rồi à】
【Có khả năng, hiện tại hắn muốn bắt, chỉ có một người thôi......】
Giang Lê Nguyệt - người duy nhất không hề muốn bị boss bắt lúc này - lập tức cảm thấy có điềm xấu.
Làn lạnh buốt từ bàn tay đặt trên cổ truyền xuống, dọc theo sống lưng của cô lan tràn khắp nơi.
Cô chậm rãi xoay đầu lại, vẫn là gương mặt anh tuấn kia - Bùi Tịch.
Lúc này cậu kề sát rất gần, vì động tác xoay đầu của cô mà chóp mũi hai người chạm nhau.
Giang Lê Nguyệt có thể thấy rõ trong đồng tử sâu thẳm kia tràn đầy điên cuồng.
"A Tịch......" Giang Lê Nguyệt cong khóe mắt, định dỗ cậu như mọi khi.
Nhưng giây tiếp theo, Tịch Tịch đã áp lên, hôn xuống.
Nụ hôn lần này không còn dịu dàng, mà mang theo chiếm đoạt và nguy hiểm, giống như muốn từng chút từng chút nuốt chửng cô.
Đôi mắt đen nhánh chứa đầy tình yêu cuồng nhiệt, gần như muốn thiêu đốt cả người Giang Lê Nguyệt.
Mãi đến khi gương mặt cô đỏ bừng vì bị hôn đến nghẹt thở, cậu mới "tốt bụng" buông tha.
Chỉ là bàn tay to lớn lại từ cổ chậm rãi trượt lên sau gáy, bao trọn nửa khuôn mặt cô.
Ngón cái khẽ vuốt qua bờ môi mềm, nơi vừa bị hôn đến sưng đỏ, đỏ thẫm như cánh hoa hồng bị vò nát.
"Nguyệt Nguyệt, thật đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=29]
Tịch Tịch si mê nhìn cô, giọng nói lộ rõ cuồng nhiệt.
Giang Lê Nguyệt vừa bị hôn đến mơ màng, ánh mắt long lanh, mấy sợi tóc rối xõa bên gò má.
Khi ngẩng mắt, hàng mi khẽ run, tựa như búp bê sứ tinh xảo.
【Ôi trời ơi vợ xinh quá】
【Tiện nghi cho thằng đàn ông chó này rồi, đáng giận đáng giận, bao giờ đến lượt tôi thử đây】
【À phải, giải thích cho người mới vào, vị này ngay lần đầu gặp đã định dâng trái tim mình cho vợ】
【Hình như tôi hiểu hắn rồi, tôi cũng muốn tặng tim mình cho cô ấy T.T】
Giang Lê Nguyệt không ngờ, nhiệm vụ vừa hoàn thành xong mà vẫn bị ép giữ lại.
Sau lưng, đám quái vật lúc nãy còn điên cuồng nay đều run rẩy bò rạp xuống đất.
Nhậm Viễn Tinh vừa từ trong gương bước ra vốn định nắm tay Giang Lê Nguyệt, nhưng lại bị màn sương đen từ người Tịch Tịch trói chặt.
Đôi mắt trống rỗng tràn ngập lo lắng nhìn về phía cô.
Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, tôi cũng không cứu được cô, đại nhân quá đáng sợ rồi hu hu hu.
Lúc này Giang Lê Nguyệt tội nghiệp nhìn người đàn ông nguy hiểm trước mặt, định mở miệng.
Nhưng Tịch Tịch dường như đoán được ý đồ của cô, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt cuồn cuộn chiếm hữu, giọng trầm thấp:
"Nguyệt Nguyệt, đừng nói gì cả, tôi đang hơi tức giận."
Khoảnh khắc này, cậu thực sự mang dáng vẻ boss phó bản đáng sợ, không còn giống kẻ ngốc ngọt ngào dễ bị lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nữa.
【Tôi đã nói rồi, boss có tiết tấu riêng của hắn】
【Trời ạ ánh mắt boss giết tôi rồi, Nguyệt Nguyệt cũng quá đẹp, tôi có phúc khí gì mà được xem hai người hôn trước mặt】
【Không sao, thêm chút nữa đi, tôi thích xem lắm】
Nói xong, Tịch Tịch bế cô lên chỉ bằng một tay, xoay người bước đi.
Ở nơi cậu đi qua, đám quái vật tự động né tránh, bò sát đất như đang kính sợ vị vương duy nhất.
Bị bế bất ngờ, Giang Lê Nguyệt vội vòng tay qua vai cậu, cảm nhận rõ cơ bắp rắn chắc dưới thân.
Nhìn nghiêng, cậu mím môi, gương mặt tỏ rõ vẻ khó dây vào.
Khắp nơi đều là quái vật, đèn đường chớp tắt không ngừng, ánh sáng hắt lên gương mặt cậu lúc sáng lúc tối.
Ngũ quan cậu góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng.
Giang Lê Nguyệt còn có tâm trạng nghĩ, lúc này trông so với thường ngày còn đẹp trai hơn.
Không hổ là quái vật đẹp trai mà cô đã chọn ngay từ ánh mắt đầu tiên.
"A Tịch." Cô dứt khoát tựa cả người vào cậu, cảm thấy thoải mái hơn.
"Tôi sẽ không thả cậu đi." Bùi Tịch mím môi, giọng lạnh lùng.
"Nguyệt Nguyệt, chính cậu đã hứa sẽ mãi mãi ở bên tôi"
"Không phải, tôi chỉ muốn nói, ở góc độ này trông cậu đẹp trai quá."
Giang Lê Nguyệt khen ngợi bằng giọng ngọt ngào, bình thản như mọi khi.
Giống như hoàn toàn không hề nhận ra tình cảnh nguy hiểm.
Bùi Tịch: ......
Cậu không ngờ trong tình huống thế này mà cô lại không cầu xin tha thứ, ngược lại còn có tâm tình trêu chọc cậu.
Cậu nghiêm mặt cảnh cáo: "Không được nói nữa."
"Ồ." Giang Lê Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng lại chú ý thấy vành tai cậu ửng đỏ, liền cong mắt cười.
Quả nhiên, có chút đáng yêu.
【Nguyệt Nguyệt đây chính là kiểu "chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu" hả hahaha】
【Công bằng mà nói boss lúc này nhìn đúng là đẹp trai thật】
【Trong tình huống này mà vẫn giữ được bình tĩnh, nếu là tôi chắc quỳ xuống lâu rồi】
【Bởi vậy Nguyệt Nguyệt mới là "huấn cẩu đại sư" chứ!】
Mới ngoan được một phút, Giang Lê Nguyệt lại nghiêm túc nói:
"Thật sự rất đẹp trai, nhìn kỹ thì lông mi dài ghê."
"......" Bùi Tịch không đáp.
Nhưng gân xanh trên trán mơ hồ giật hai cái.
Cô lại lẩm bẩm vài câu, rồi hiếu kỳ ngó quanh:
"A Tịch, cậu định đưa tôi đi đâu vậy?"
Nghe câu này, Bùi Tịch rốt cuộc nghiêng đầu, ánh mắt nửa cười nửa không:
"Không phải tôi từng hứa tặng Nguyệt Nguyệt một món quà sao? Vừa hay, quà đã chuẩn bị xong, dẫn cậu đi xem."
"Quà?" Giang Lê Nguyệt nhớ lại cậu quả thực từng nói, sau lưng bỗng thấy lạnh, dự cảm chẳng lành.
"Đúng vậy, quà. Nguyệt Nguyệt muốn rời bỏ tôi, tôi còn tặng quà, thật bất công."
Bùi Tịch khẽ thở dài, giọng nói nguy hiểm mà nhẹ nhàng.
Sau đó khóe môi từ từ nhếch lên:
"Nhưng cũng chẳng sao, ai bảo tôi lại thích cậu đến vậy."
Đôi mắt cậu dán chặt lấy cô, tình yêu cuồng nhiệt không hề che giấu.
Giang Lê Nguyệt chỉ thấy đầu óc choáng váng, mơ hồ.
Theo bản năng lắc lư hai cái, giây tiếp theo đã nhắm nghiền mắt, ngoan ngoãn dựa vào vai cậu.
Khi ngủ, cô trông đặc biệt ngoan.
Bùi Tịch không nhịn được nghiêng đầu hôn nhẹ lên cô, rồi khẽ thì thầm như tự nói:
"Nguyệt Nguyệt, mãi ngoan ngoãn thế này chẳng phải rất tốt sao?"
"Đứa trẻ không nghe lời, phải bị trừng phạt."
"Không sao, tôi sẽ tha thứ cho em, ai bảo tôi lại thích em đến vậy......"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận