Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 24: Phòng vẽ

Ngày cập nhật : 2025-10-17 11:12:39
"Toà nhà nghệ thuật sao lại yên tĩnh vậy? Bình thường không có bạn học nào à?"
Giang Lê Nguyệt bước lên cầu thang của Toà nhà nghệ thuật, tò mò ngó nghiêng xung quanh.
Lúc này rõ ràng vẫn đang là ban ngày, nhưng bầu trời trên Trường Trung học Hạnh Phúc đã tối sầm lại.
Bên trong Toà nhà nghệ thuật càng thêm tĩnh mịch.
Trong hành lang như phủ một lớp bụi dày, dường như đã rất lâu không có người đặt chân tới.
Bùi Tịch nắm tay cô, nghiêng đầu chăm chú nhìn, thuận tiện giải thích:
"Trước đây có một phòng vẽ bốc cháy, sau đó nhà trường thấy không may mắn, nên cơ bản không cho học sinh lên đây nữa.
"Nhưng thỉnh thoảng hội học sinh sẽ tổ chức hoạt động ở đây, có bạn nộp đơn thì vẫn có thể đến tập đàn này nọ."
Nếu để các thành viên hội học sinh khác nghe thấy Bùi Tịch chịu khó giải thích một tràng dài như vậy cho người khác, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức rớt hàm theo nghĩa đen.
Chỉ tiếc là Giang Lê Nguyệt đã quá quen với việc này.
Cô chỉ nắm bắt trọng điểm:
"Phòng vẽ từng bị cháy?"
Cô có trực giác chuyện này liên quan đến Nhậm Viễn Tinh, bằng không cô ấy cũng chẳng để lại cho cô một chiếc chìa khóa.
Bùi Tịch không trả lời vấn đề của cô, ngược lại còn nhìn cô với ánh mắt nửa cười nửa như nhìn thấu tất cả:
"Nguyệt Nguyệt, cậu từng nói sẽ mãi mãi ở bên tôi."
"Đúng mà, tôi chỉ tò mò hỏi chút thôi."
Giang Lê Nguyệt mặt không đổi sắc, nhưng cô lại chẳng thể ở mãi trong phó bản này.
Không phải cô lừa dối, mà là do trò chơi quái dị đáng trách này.
Giang Lê Nguyệt hoàn toàn không có chút chột dạ vì gạt quái vật, cô mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu:
"A Tịch, cậu không tin tôi sao?"
"Đương nhiên không phải, tôi tin Nguyệt Nguyệt nhất. Cho nên ngàn vạn lần đừng gạt tôi."
Bùi Tịch chăm chú nhìn cô.
Trong Toà nhà nghệ thuật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.
Giang Lê Nguyệt cảm thấy, có lẽ Bùi Tịch vẫn luôn biết cô đang diễn.
Nhưng đôi khi cậu lại giống như thật sự là một con cún ngốc, khiến cô có chút áy náy.
Đáng tiếc, chỉ cần nghĩ đến cậu vốn là một quái vật lợi hại, cô liền chẳng còn lương tâm gì hết.
Hai người nhanh chóng đến phòng vẽ, Bùi Tịch dính lấy cô, nắm tay không rời, như thể đoạn im lặng ngắn ngủi trên đường vừa rồi chưa từng tồn tại.
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta đến rồi. Trong phòng vẽ có đủ dụng cụ, cậu muốn xem thử không?"
Cánh cửa phòng vẽ được đẩy ra, đèn bên trong bật sáng, góc phòng chất đầy giá vẽ.
Quả nhiên như lời Bùi Tịch, giấy, màu vẽ đều đủ cả.
Không hề có dấu vết từng bị cháy, hoặc có thể nói, đây vốn không phải căn phòng vẽ từng cháy mà cậu nhắc đến.
Cũng không phải căn phòng trong giấc mơ Nhậm Viễn Tinh từng bảo cô đến.
Cô không bộc lộ chút bất thường nào, vui vẻ chọn lựa dụng cụ vẽ.
Lắp giá vẽ xong, Giang Lê Nguyệt ngay ngắn ngồi phía trước, dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.
Bùi Tịch chống cằm ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng rực, chứa đầy tình ý nóng bỏng:
"Nguyệt Nguyệt thật giỏi, ngay cả vẽ cũng biết, cái gì cũng xuất sắc."
"Chuyện nhỏ thôi mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=24]

Giang Lê Nguyệt xua tay.
Cô ngồi trước giá vẽ, trong tay cầm bút than, mái tóc dài buộc gọn sau đầu, vài sợi lòa xòa bên má.
Thật sự mang dáng vẻ một nữ họa sĩ xinh đẹp.
Chỉ có điều----
Cô không biết vẽ.
Sau khi bước vào giới giải trí, vì đóng phim mà Giang Lê Nguyệt học qua đủ loại kỹ năng.
Từng khi nhận vai một nữ họa sĩ, cô cũng học qua hội họa.
Cuối cùng, đánh giá của giáo viên dành cho cô là: May mà cô không theo nghề này.
Bộ phim đó quay xong, đoàn làm phim còn đặc biệt tung ra vài bức cô vẽ trong quá trình đóng, fan hâm mộ cười gọi cô là "Van Gà".
Không cam lòng, cô tiếp tục học thêm một thời gian dài, nhưng mãi vẫn không thoát khỏi biệt danh này.
Thấy cô vẫn chưa động thủ, Bùi Tịch đưa ra đề nghị:
"Hay là vẽ cảnh chúng ta hôn nhau đi? Tôi muốn lưu lại khoảnh khắc đó mãi mãi..."
Cậu vừa nói, mặt vừa ửng đỏ đầy phấn khích.
"Ừm, để tôi suy nghĩ đã."
Giang Lê Nguyệt trong đầu hồi tưởng lại mấy nguyên tắc màu sắc, nét vẽ, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc gật đầu với cậu.
Cô mím môi, nét mặt chuyên chú, hàng mi dài cong như cánh chim khẽ rung.
Bùi Tịch không nhịn được, ghé qua hôn cô một cái.
Sau đó trong lúc Giang Lê Nguyệt vẽ, cậu cứ cách vài ba lúc lại tiến tới hôn thêm vài cái, còn nghiêm trang nói:
"Đây là tôi cổ vũ bạn tốt của mình."
Hai người cứ thế dây dưa trong Toà nhà nghệ thuật đến tận nửa đêm.
Mãi đến mười hai giờ, Giang Lê Nguyệt mới phác thảo ra được một cái khung.
Tranh đen sì sì, Bùi Tịch nhìn hồi lâu cũng chẳng nhận ra hình thù gì.
Nhưng mỗi khi không biến thái, cậu liền hóa thành fanboy cuồng nhiệt của Giang Lê Nguyệt, hết lời ca tụng, sau đó mới đề nghị đưa cô về ký túc.
"Nhưng tôi muốn một hơi vẽ xong bức này."
Giang Lê Nguyệt chớp mắt, gương mặt tràn đầy nghiêm túc.
Cô chờ suốt cả ngày, bị Bùi Tịch hôn đến mệt, chính là để đợi lúc này.
Cô kéo tay cậu, đáng thương năn nỉ:
"Đây là món quà đầu tiên tôi tặng cậu, tôi không muốn quá qua loa."
Ngoài phòng vẽ, Chương Văn và Đào Đào đã tới chờ Bùi Tịch.
Bị cô lay động đến mềm lòng, Bùi Tịch còn chưa kịp mở miệng, Giang Lê Nguyệt đã ghé tới hôn lên môi cậu một cái:
"Cậu đi làm việc của cậu đi, tôi vẽ xong sẽ tự về ký túc. Chị quản lý ký túc sẽ cho tôi vào mà."
"Chị quản lý ký túc?" Bùi Tịch liếc cô một cái.
Giang Lê Nguyệt vội vàng sửa lời:
"Dì quản lý ký túc."
Lúc này cậu mới vừa lòng, lại cúi xuống hôn thêm hai cái, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:
"Nguyệt Nguyệt nhớ về sớm, đừng phí thời gian bên ngoài."
Giang Lê Nguyệt cứ cảm thấy trong lời cậu có hàm ý khác.
Nhưng trên mặt cô vẫn là nụ cười ngoan ngoãn, như chẳng nghe ra gì:
"Cậu yên tâm."
Bùi Tịch khẽ bóp tay cô, rồi đứng dậy đi ra ngoài, nét mặt mới trầm xuống.
Phiền quá, đi làm phiền quá, công việc phiền quá.
Cậu muốn ở bên Nguyệt Nguyệt, không muốn rời xa cô.
Càng nghĩ càng bực.
Ai mà ngờ, một boss phó bản tận tâm tận lực bao lâu nay, cuối cùng cũng có ngày ghét bỏ công việc của mình.
Ngoài cửa, Đào Đào hưng phấn đến mức giậm chân, mặt mày đầy nụ cười "dì dượng":
"Hí hí hí... ngọt quá đi... hí hí..."
Chương Văn nghe đồng đội lại phát ra tiếng cười kỳ dị, liếc mắt khinh thường:
"Cậu bị ngu à?"
"Cậu mới ngu ấy." Đào Đào không thèm để ý, tiếp tục nhìn vào cảnh trong phòng.
Cậu có hiểu được niềm vui "ship CP" ở khoảng cách gần không hả!
Tối nay về, cô nhất định sẽ hăng say viết vài ngàn chữ fanfic mới được!
Mãi đến khi thấy Bùi Tịch đứng dậy, Đào Đào mới vội cúi đầu, để tóc dài che đi khóe môi đang nhếch cười điên cuồng.
Ship CP thật tuyệt, giá mà lần sau có thể ở gần bạn học Giang hơn chút nữa thì tốt rồi.
Lão đại đúng là ngọt quá đi.

Chờ Bùi Tịch mang theo hai đàn em rời phòng vẽ, Giang Lê Nguyệt vẫn giả bộ ngồi trước giá vẽ thêm hơn mười phút.
Sau khi chắc chắn người đã đi thật, cô lập tức đứng lên rời khỏi phòng, bước chân không ngừng hướng thẳng lên tầng trên.
Vừa nãy ở tầng một, cô đã nhìn qua cấu trúc của Toà nhà nghệ thuật, trên tầng bốn còn có một phòng vẽ.
Chắc hẳn đó mới chính là căn phòng từng cháy.
Lên đến tầng bốn, nơi chóp mũi Giang Lê Nguyệt đã lẩn quẩn mùi khét.
Lần theo mùi, quả nhiên cô tìm được một cánh cửa đen sì.
Cửa phòng vẽ đóng chặt, Giang Lê Nguyệt lấy chiếc chìa khóa mà Nhậm Viễn Tinh đưa trong mơ.
Cắm vào, vặn.
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.

Bình Luận

0 Thảo luận