Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 21: Cẩu nam nhân

Ngày cập nhật : 2025-10-17 11:12:39
Quả nhiên là cậu ta!
Cẩu! Nam! Nhân!
Giang Lê Nguyệt nhắm mắt, trong lòng chẳng hề bất ngờ.
Ngoài Bùi Tịch ra, không có quái vật nào lại nhìn cô bằng ánh mắt biến thái như thế.
May mà lúc đó để diễn cảnh ngủ trông thật, cô đã đặc biệt luyện cách điều chỉnh nhịp thở sao cho giống lúc ngủ.
Nếu không, làm sao phát hiện được tên chó Bùi Tịch này lại nửa đêm chui lên giường cô.
Đôi tay lạnh lẽo của Bùi Tịch như hai con rắn từ từ bò đến eo cô, quấn chặt lấy như đang siết chặt con mồi.
Hơi thở cậu cũng lạnh lẽo, phả lên cổ cô, như một chú chó con không ngừng hít lấy hít để.
Thỉnh thoảng còn đưa đầu lưỡi liếm cắn nhẹ.
Bùi Tịch bệnh hoạn nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Giang Lê Nguyệt, tham lam không biết chán mà vuốt ve làn da cô.
Thơm quá, thích quá đi mất...
Rõ ràng trước khi Giang Lê Nguyệt xuất hiện, cậu vốn rất thích trò chơi mèo vờn chuột kia.
Có lẽ vì nhàm chán, nhìn lũ sâu bọ nghĩ rằng chúng có hy vọng, rồi lại tự tay cắt đứt hy vọng đó, miễn cưỡng có thể khiến cậu thấy một chút khoái cảm.
Điểm khác biệt giữa cậu và những quái vật khác là: cậu không hề có ham muốn gì với máu thịt con người.
Trong mắt cậu, máu người vừa tanh vừa hôi, da thịt và xương cốt đều gớm ghiếc.
Chỉ có khoảnh khắc máu bắn tung mới mang một vẻ đẹp như đóa hoa nở rộ.
Còn ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng kia, xem như có chút thú vị.
Cho đến khi Giang Lê Nguyệt xuất hiện, toàn thân và thậm chí linh hồn cô đều tỏa ra mùi hương mê hoặc.
Làn da vừa ấm vừa mềm, đôi môi xinh đẹp ngọt ngào.
Ngay cả nhịp tim, ngay cả âm thanh máu chảy trong cơ thể cô, đối với Bùi Tịch mà nói cũng là thứ khiến cậu phát điên muốn chiếm hữu.
Muốn chiếm lấy, nhưng lại không phải kiểu phá hoại dữ dội, điều đó với cậu lại càng mới mẻ.
Bùi Tịch rất rõ, đây không phải là tác dụng của đạo cụ rẻ tiền nào đó.
Không ít người từng thử dùng đạo cụ lên cậu, nhưng cậu chỉ thấy ghê tởm.
Còn Giang Lê Nguyệt thì hoàn toàn khác, chỉ cần cô xuất hiện thôi đã đủ khiến cậu say mê.
Đêm nay rõ ràng giống như mọi ngày, nhưng vừa nghĩ đến việc phải rời xa Giang Lê Nguyệt, toàn thân cậu liền bực bội khó chịu.
Cuối cùng, khi ngửi thấy mùi hôi hám của lũ sâu bọ, cậu cũng không nhịn nổi nữa, lập tức lao tới tìm cô.
"Nguyệt Nguyệt, của tôi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=21]

Bùi Tịch khẽ thì thầm đầy bệnh thái.
Làn khói đen tượng trưng cho sức mạnh của cậu lại một lần nữa tràn ra, từ từ bò lên cơ thể cô.
Ba người Chúc Hoan sợ đến mức lại co rúm nhau ngoài ban công, run rẩy khóc lóc.
Vì nhắm chặt mắt, các giác quan khác của Giang Lê Nguyệt càng nhạy bén hơn.
Cô cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt của Bùi Tịch, cùng với những cái vuốt ve lặp đi lặp lại trên da thịt.
Cô bỗng hiểu ra, cảm giác lúc sáng tỉnh dậy hoàn toàn không phải là mơ.
Tên chó Bùi Tịch này, tối hôm qua đã từng chui lên giường cô rồi!
Giờ thì Giang Lê Nguyệt chắc chắn, cô thật sự đã dính phải một tên biến thái nhỏ.
Nhưng mà... tên biến thái nhỏ này lại hơi đáng yêu thì phải?
Miệng lẩm bẩm, còn ư ử vừa liếm vừa dụi, khiến Giang Lê Nguyệt bất giác nhớ tới chú chó nhỏ cô từng nuôi hồi bé.
Có lẽ cũng bởi đối phương vốn là một "quái đẹp trai".
Dù sao nghĩ mà xem, nếu Bùi Tịch có gương mặt gớm ghiếc như mấy con quái khác, chắc chắn cô không chịu nổi.
Thế giới này quả thật thực tế--chính là nhìn mặt mà.
Giang Lê Nguyệt thừa nhận, bản thân đơn giản chỉ là mê trai đẹp.
Ban đầu cô nghĩ, với kiểu dính người như Bùi Tịch thì chắc chắn cô sẽ khó mà ngủ được.
Nhưng không ngờ, bị cậu cọ qua cọ lại, cuối cùng cô thật sự buồn ngủ, rồi cứ thế thiếp đi.

Giang Lê Nguyệt rất rõ ràng, bản thân đang nằm mơ.
Cô dường như bị nhốt trong một không gian tối đen, xung quanh toàn là hắc ám, chỉ phía trước có một tấm kính khổng lồ.
Bên kia tấm kính, cô thấy một cô gái xinh xắn đi vào trường với ánh mắt đầy mong chờ, nhưng lại bị ba bạn cùng phòng bắt nạt.
Thành tích của cô gái đó không quá xuất sắc, gương mặt cũng không quá nổi bật, tính cách lại nhút nhát, vì thế rất ít người để ý tới.
Ban đầu, bọn chúng chỉ tụ tập lại cười nhạo mỗi khi cô đi qua.
Sau đó, biến thành những lời châm chọc, ép buộc cô đi mua đồ, giặt quần áo.
Tiếp theo, trở thành những trận mắng chửi và đánh đập.
Cuối cùng, toàn bộ biến thành máu đỏ, cả tấm kính như bị nhuộm thành màu máu tươi.
Giang Lê Nguyệt siết chặt nắm đấm, cô biết--
Cô gái kia chính là Nhậm Viễn Tinh.
Bùi Tịch từng nói với cô, số phận mỗi người đều đã được định sẵn. Huống hồ đây chỉ là giấc mơ.
Những chuyện đã xảy ra rồi, Giang Lê Nguyệt chỉ có thể đứng nhìn.
Qua lớp kính nhuốm máu, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của Nhậm Viễn Tinh.
Cô nằm trên mặt đất, ngực bị rạch toạc, tứ chi bị bẻ gãy thô bạo, méo mó.
Cứ thế, bị vứt bỏ một cách cô độc nơi đó.
Cô gái hỏi: Tại sao? Cô sai ở chỗ nào? Tại sao không ai cứu cô?
"Nhậm Viễn Tinh, cậu không sai." Giang Lê Nguyệt kiên định, giọng dịu dàng, chẳng màng cô có nghe được không.
"Cậu cũng là một ngôi sao, là vì sao trong mắt người khác. Sẽ có người chú ý đến cậu, cậu cũng đang tỏa sáng!"
Giang Lê Nguyệt thò tay vào áo, quả nhiên mò ra được phong thư hồng kia: "Cậu xem, đã có người nhìn thấy cậu."
Một bàn tay tái nhợt vươn ra từ phía sau tấm kính máu. Giang Lê Nguyệt nhìn thấy gương mặt xanh xao kia.
Hai bàn tay chạm vào nhau qua lớp kính, phong thư màu hồng rơi vào tay Nhậm Viễn Tinh.
Cô mở thư ra, nhìn hồi lâu, đôi mắt đen ánh lên làn nước lấp lánh.
Phía sau tấm kính, màn sương máu càng lúc càng dày đặc, cuối cùng nuốt chửng cả thân ảnh Nhậm Viễn Tinh.
Trước khi biến mất, môi cô mấp máy như đang nói gì đó.
Giang Lê Nguyệt nghe thấy tiếng "đinh" một cái.
Một tấm thẻ kim loại rơi xuống đất.
Cô cúi người nhặt lên, hóa ra lại là một chiếc chìa khóa. Trên vòng chìa khóa còn dính một cái thẻ máu, viết: [Phòng Mỹ thuật]

Sáng hôm sau, khi Giang Lê Nguyệt ngồi dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Bùi Tịch.
Làn da cô vẫn trắng nõn mịn màng, dường như tất cả những gì xảy ra đêm qua chẳng để lại dấu vết nào.
Nhớ lại giấc mơ, cô cúi đầu, quả nhiên thấy trong lòng bàn tay có thêm một chiếc chìa khóa phòng Mỹ thuật.
Còn phong thư hồng mà tối qua cô nhét trong áo đã biến mất.
Xem ra, những chuyện tối qua không chỉ là mơ.
Giang Lê Nguyệt chìm trong suy tư.
Ba người Chúc Hoan lúc này lảo đảo từ ban công đi vào, với đôi mắt thâm quầng, ngạc nhiên nói: "Chuyện gì thế, chúng ta lại mộng du à?"
Giang Lê Nguyệt nhớ lại, sáng qua bọn họ cũng từng nói như vậy.
Bây giờ cuối cùng cô đã hiểu--
Ba đứa này rõ ràng là bị Bùi Tịch dọa chạy ra ban công trốn!
Giang Lê Nguyệt mắng thầm Bùi Tịch vô liêm sỉ vài câu, ngoài mặt lại cười dịu dàng:
"Có phải mấy ngày nay các cậu mệt quá không? Nghe nói ban ngày áp lực quá thì ban đêm sẽ mộng du đấy."
"Chắc thế." Chúc Hoan chợt hiểu ra, "Đều tại cái trường nát này ngày nào cũng giao quá trời bài tập."
Nói xong liền cùng hai chị em Chu Mỹ, Chu Lệ thi nhau oán trách trường học quá đáng.
Một khi học sinh trung học bắt đầu chửi trường, thì lập tức sẽ đồng cảm ngay.
Giang Lê Nguyệt ngồi bên cạnh, mỉm cười nhẹ, giấu kín công trạng và danh tiếng.

Bình Luận

0 Thảo luận