Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 17: Ai đáng sợ hơn?

Ngày cập nhật : 2025-10-17 11:12:39
Giang Lê Nguyệt vo tờ giấy thành một cục, làm như không có chuyện gì rồi ném vào thùng rác ở cửa.
Cô đâu có ngốc, biết rõ cô gái kia là quái vật lừa người, còn chạy đến nộp mạng làm gì.
Tuy Giang Lê Nguyệt không sợ quái vật, nhưng cô vẫn có chút tự giác của một tân binh.
Trong phim kinh dị bình thường, chỉ có pháo hôi mới cố ý đi tìm cái chết.
Trên người cô ngoài cây nến trắng nhổ được từ phòng thi ra thì chẳng có đạo cụ giữ mạng nào, phát điên mới đi giữa đêm chạy đến tìm quái vật vốn đã có lòng dạ không tốt với mình.
Thời gian đó còn không bằng đi lấy lòng dì quản lý ký túc xá nhiều hơn, dỗ thêm vài con quái vật dễ tính thì còn có lợi hơn.
Nghĩ vậy, Giang Lê Nguyệt cười tươi bước đến trước mặt bà dì lý ký túc:
"Chị, buổi tối tốt lành nha, tối nay lại xinh đẹp hơn rồi."
"Chào buổi tối em gái." Dì quản lý đang chải tóc.
Dì gỡ cả da đầu xuống đặt lên bàn, cầm lược chải từng nhát, dáng vẻ vô cùng trân trọng.
Giang Lê Nguyệt ngưỡng mộ đưa tay sờ:
"Thật là mái tóc đẹp quá."
Cùng lúc đó, Mạt Lị vừa may mắn chạy thoát khỏi quái vật trên đường từ giảng đường về ký túc, suýt nữa bị nuốt chửng, vừa bước vào thì nghe thấy câu này.
Trước mắt cô là Giang Lê Nguyệt xinh đẹp dễ thương, vẻ mặt say mê vuốt ve mái tóc dính cả da đầu và máu.
Đối diện cô, dì quản lý ký túc với hốc mắt trống rỗng, phần da đầu bị lột để lộ não trắng đỏ xen kẽ, lại nhìn Giang Lê Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng đầy thương yêu.
Đây là cảnh phim kinh dị nào vậy trời!
Trong chốc lát thật sự phân không rõ rốt cuộc ai mới là quái vật.
Mạt Lị suýt nữa chân mềm nhũn quỳ sụp tại chỗ.
Hu hu hu, sao số mình lại khổ vậy, vừa bị quái vật truy sát xong lại gặp thêm quái vật mới!!!
【Hahahahahahahaha, Nguyệt Nguyệt được tặng danh hiệu "người chơi hù dọa đồng nghiệp"】
【Đây là người chơi thứ mấy bị Nguyệt Nguyệt dọa vậy? Tôi lần trước trong phó bản cẩn thận từng li từng tí còn suýt bị giết, so với mấy thiên phú như cô ấy thì chịu thôi】
【Nữ người chơi: bị chấn động nặng.jpg】
【Nếu vợ Nguyệt Nguyệt đi làm quái vật, chắc chắn tháng nào cũng đạt doanh thu số một】
【Thôi đi, Nguyệt Nguyệt cứ xinh xinh mềm mềm thế này là tốt rồi】
【Nghĩ lại sáng nay cô ấy mười mấy giây hạ gục cả đám người, có thật sự mềm mềm thơm thơm không đó】
Nghe tiếng động sau lưng, Giang Lê Nguyệt quay đầu lại.
Trong bóng tối, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ấy lại có vài phần đáng sợ.
Lần này Mạt Lị thật sự không chịu nổi nữa, run rẩy rồi ngồi phịch xuống đất.
Giang Lê Nguyệt ngơ ngác: mặt mình trông đáng sợ vậy sao?
Nhưng cô vẫn nhớ đối phương chính là cô gái tối hôm qua đầu tiên bị gọi vào phòng giám thị.
Đều là người chơi, mà Giang Lê Nguyệt vốn hay thân thiện với con gái, cô nhíu mày đi tới:
"Cậu không sao chứ?"
Mạt Lị ngồi dưới đất lùi lại hai bước, đợi khi Giang Lê Nguyệt đến gần mới nhận ra cô là người, mặt đỏ bừng xấu hổ.
Cô vội vàng bò dậy, lắc đầu lia lịa:
"Không sao, không sao..."
Xác định cô ta thật sự không sao, Giang Lê Nguyệt lại quay về bên bà quản lý.
Cô cười ngọt ngào khoác tay:
"Chị, hôm nay nói rồi phải chia sẻ bí quyết dưỡng nhan đó, chị đừng có giấu em nha."
"Đương nhiên không rồi." Dì quản lý nhiệt tình mở cánh cửa nhỏ phòng mình mời cô: "Vào đây, chúng ta từ từ nói chuyện."
Mạt Lị nhìn dì quản lý với gương mặt thối rữa đầy thân thiết, lại nhìn Giang Lê Nguyệt điềm nhiên bước vào phòng nhỏ, tim run lên, rồi rất thành thật...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=17]

quay đầu bỏ chạy mất dạng.
Giang Lê Nguyệt cũng không quan tâm đến Mạt Lị chạy đi.
Cô vừa vào phòng nhỏ liền giả vờ vô tình quan sát một vòng.
Phòng không lớn, tầm bảy tám mét vuông, góc có giường và tủ quần áo.
Trông mới hơn những chỗ khác, chắc là bình thường dì quản lý khá biết giữ gìn.
Cùng phía tường với cửa nhỏ có một cửa sổ, chính là nơi dì quản lý thường ngồi.
Từ đây có thể nhìn thấy người ra vào đại sảnh ký túc xá.
Dì quản lý nhiệt tình kéo cô ngồi xuống cái bàn dài sau cửa sổ, mời gọi:
"Lại đây nào, ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện."
Giang Lê Nguyệt thuận theo ngồi cạnh dì, trên bàn dài chính là sổ đăng ký ký túc mà tối hôm qua cô từng thấy.
Trên tường treo ngay ngắn từng dãy chìa khóa, sắp xếp theo số phòng.
Giang Lê Nguyệt chú ý thấy chỗ phòng 414 cũng có treo hai chiếc.
Cô lướt mắt qua rồi bình thản thu lại, cười tủm tỉm ngồi bên cạnh dì quản lý.
Mở miệng đã khen:
"Chị à, vừa nãy em mới để ý, thì ra dáng người chị cũng đẹp lắm nha."
"Thật sao?" Dì quản lý vui mừng trừng đôi mắt đen trống rỗng, cúi đầu nhìn thân mình, mặt lộ vẻ không che giấu nổi niềm vui.
"Thật mà." Giang Lê Nguyệt chủ động nắm tay bà, "Chị nhìn đi, eo này, ngực này, đáng tiếc là..."
Cô thoáng lộ vẻ khó xử.
"Đáng tiếc gì?" Dì quản lý vội vàng hỏi.
"Đáng tiếc bộ đồ này kiểu dáng quá bình thường, chẳng hề tôn dáng gì cả." Vừa nói, cô liếc về phía tủ quần áo.
"Hay chị thử mấy bộ khác xem, em giúp chị coi cái nào hợp hơn."
Nghe vậy, dì quản lý phấn khích đập đùi:
"Chị cũng thấy bộ này mặc lâu quá rồi, chờ chút nha em, em tư vấn giúp chị."
Nói rồi bà cúi người chui vào tủ lục từng bộ.
Giang Lê Nguyệt cũng thuận thế đứng lên.
Dì quản lý vùi đầu vào tủ, lưng khom lục soát từng cái.
Giang Lê Nguyệt quay đầu nhìn dãy chìa khóa, chớp lấy cơ hội, nhanh như chớp rút xuống chìa phòng 414.
Ngay lúc ấy, đầu dì quản lý đột ngột xoay một trăm tám mươi độ, hốc mắt đen kịt nhìn chằm chằm cô.
Giây sau, bà nhe răng cười, lộ cái miệng đỏ rực:
"Em gái, không qua đây chọn đồ với chị à?"
"Đến đây, đến đây." Giang Lê Nguyệt nhướng mày cười, ngọt ngào bước lại, tiện tay nhét chìa khóa vào áo.
【Phù, sợ muốn chết, suýt nữa bị phát hiện】
【Nguyệt Nguyệt tâm lý quá vững, là tôi thì đã run rẫy không đứng nổi rồi】
【Chỉ có tôi để ý tay vợ Nguyệt Nguyệt vừa nhanh kinh khủng sao?】
【Tôi cũng thấy, chưa tới một giây đã lấy xong, tôi còn chẳng kịp nhìn rõ】
Thật ra Giang Lê Nguyệt quả thực đã luyện qua.
Bao nhiêu năm đóng phim, cô học bao nhiêu vai là học bấy nhiêu kỹ năng.
Ngày đó cư dân mạng đều khen cô tận tâm, còn cô thì thấy đây chỉ là nghiệp vụ cơ bản mà thôi.
Hơn nữa cô vốn thích quá trình khám phá học hỏi những thứ mới mẻ.
【Khoan, sao camera lại đổi rồi, mau cho tôi xem vợ tôi】
【Chỗ này cũng kịch tính quá】
Lúc này trong phòng livestream, màn hình đột ngột chuyển, biến thành một gian nhà vệ sinh chật hẹp.
Bên trong toàn là máu đỏ tươi, rải rác khắp nơi là những cánh tay chân bị chặt rời.
Chính giữa chồng chất ba cái đầu người, ánh mắt căm hận nhìn thẳng về phía ống kính.

Bình Luận

0 Thảo luận