"Nguyệt Nguyệt chẳng ngoan chút nào cả." Bùi Tịch cúi người, kéo bàn tay Giang Lê Nguyệt đang định đặt lên đầu cô gái kia, nhẹ nhàng lôi cô đứng dậy.
Sau đó, cậu giữ chặt lấy tay cô, xoa đi xoa lại trong lòng bàn tay mình, ánh mắt lạnh nhạt liếc xuống cô gái đang ngồi dưới đất.
Cô gái vốn đã ngồi bệt, giờ mở to đôi mắt, cả người run lẩy bẩy như muốn co rút thành một cục.
Hệt như bộ dạng của đám thuộc hạ từng bị Bùi Tịch dọa sợ.
Giang Lê Nguyệt có thể nhìn ra, nỗi sợ hãi này hoàn toàn khác lúc nãy khi diễn kịch --
Đây là sợ hãi thật sự!
Nếu cô gái này cũng là trạng thái NPC nhân loại như ba nữ sinh kia, sao lại sợ Bùi Tịch đến thế?
Trong mắt cô, Bùi Tịch chẳng qua chỉ là hội trưởng hội học sinh thôi mà.
Vậy thì... cô ta thực ra cũng là quái vật sao?
Ý nghĩ lóe lên, nhưng ngay giây sau, tầm mắt Giang Lê Nguyệt đã bị một bàn tay che kín.
"Nguyệt Nguyệt, lúc này sao cậu có thể nhìn người khác được chứ?"
Trước mắt tối sầm, cô chỉ còn nghe thấy giọng Bùi Tịch vang chậm rãi bên tai, mang theo sự nguy hiểm rợn người:
"Cậu chỉ được nhìn tôi thôi."
"Chúng ta mới là bạn bè duy nhất, chẳng phải sao?"
Bóng tối khiến những giác quan khác của Giang Lê Nguyệt càng thêm nhạy bén.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt Bùi Tịch đang gắt gao dán chặt lên mình, hơi thở của cậu lạnh lẽo, mang theo sự khủng bố khiến người ta run rẩy.
Giống như cậu đang suy tính phải từ chỗ nào để nuốt chửng từng tấc da thịt và xương cốt của cô.
"Tôi không có chạy lung tung, chỉ là thấy ngột ngạt nên mới lên sân thượng hóng gió một chút thôi." Giang Lê Nguyệt lấy ra lời giải thích đã chuẩn bị sẵn.
Cô hạ thấp giọng, ngẩng đầu về phía cậu theo hướng âm thanh, như một nghi thức dâng hiến chủ động, giọng điệu ấm ức:
"A Tịch, ôm."
Yêu cầu nói ra đầy đương nhiên. Bùi Tịch ngẩn ra một thoáng, bàn tay che mắt cũng buông xuống.
Có lẽ vì mới được thấy ánh sáng trở lại, tầm nhìn Giang Lê Nguyệt hơi mờ đi.
Đôi mắt cô chớp chớp, lông mi ươn ướt, trông càng thêm đáng thương:
"Tôi ngồi xổm lâu quá, chân tê rồi... cậu không muốn ôm tôi sao?"
【Nhanh! Ôm! Cô ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=15]
Mau lên!】
【Tên đàn ông chó má, nếu cậu không biết yêu thì để tôi yêu hộ】
【Aaaa bảo bối Nguyệt Nguyệt dễ thương quá, mau để mẹ hôn một cái, tôi cũng muốn trải nghiệm niềm vui của boss】
【Vợ Nguyệt Nguyệt đúng là cao tay, tôi còn tưởng toi rồi, ai dè biến boss thành cún con】
【Ừ thì cũng chỉ là cún con của vợ tôi thôi】
Gần như ngay lập tức, khí thế đáng sợ quanh người Bùi Tịch liền tan biến sạch.
Cậu không do dự, một tay bế bổng Giang Lê Nguyệt lên.
"Nguyệt Nguyệt, còn tê không? Có cần tôi xoa cho không?" Ánh mắt Bùi Tịch tràn đầy lo lắng nhìn cô.
Nói rồi, tầm mắt lại bất giác trượt xuống.
Vì vừa chuyển trường chưa phát đồng phục, Giang Lê Nguyệt vẫn mặc chiếc váy trắng hôm qua.
Đôi mắt cá chân lộ ra trắng mịn, thon thả, nhưng không hề gầy gò, trên da phủ một lớp mềm mại.
Cậu nhớ lại cảm giác mềm mại khi chạm vào tối qua, yết hầu liền khẽ chuyển động.
Vì bị bế lên, góc nhìn thay đổi, Giang Lê Nguyệt phải hơi cúi mắt mới đối diện được với cậu.
Cô ngoan ngoãn vòng tay qua vai cậu, nở nụ cười ngọt ngào:
"Không cần đâu, nghỉ chút là hết."
Ánh mắt Bùi Tịch thoáng nuối tiếc, rút tầm nhìn về.
Giang Lê Nguyệt khẽ đong đưa, đổi chủ đề:
"A Tịch, các cậu họp xong rồi à?"
Cô không tin nổi, sao một cuộc họp lại nhanh gọn thế.
Trong trường học kiểu này, chẳng phải họp hành đều lê thê, lắm lời mất vài tiếng sao?
"Tôi bảo bọn họ tự họp." Bùi Tịch tuy giọng lạnh lùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Mỗi phút giây xa cách với cô, nỗi nhớ trong lòng cậu đều bị kéo dài vô hạn.
Khi cảm nhận hơi thở cô dần xa, thậm chí còn xen lẫn mùi của loài sâu bọ khác, cậu cuối cùng không kìm nổi mà tìm đến.
"Tôi nhớ cậu rồi, cậu đi xa quá." Giọng Bùi Tịch mang chút ủy khuất, "Cậu còn chạm vào người khác."
Nhắc đến "người khác", ánh mắt cậu lại rơi lên cô gái đang co ro như chim cút kia.
Ánh mắt âm u, dường như muốn xé nát đối phương thành từng mảnh. Giọng trầm thấp chứa đầy cảnh cáo:
"Bây giờ đang trong giờ học, bạn học."
"T... tôi đi ngay." Cô gái run rẩy nói, rồi dùng tốc độ nhanh nhất trong đời bò dậy, cắm đầu bỏ chạy.
Như thể có quái vật đáng sợ đang đuổi sát sau lưng.
Hu hu, cô ta chỉ muốn đi qua kịch bản thôi, sao lại xui xẻo đụng phải con mồi của đại sát tinh này chứ!
Giang Lê Nguyệt trầm ngâm nhìn bóng lưng xa dần, trong lòng dần hiện lên một suy đoán.
"Nguyệt Nguyệt, không được nhìn người khác." Bùi Tịch đưa tay đỡ gáy cô, xoay mặt cô lại.
"Chỉ là thấy cô ấy tội nghiệp thôi." Giang Lê Nguyệt hờ hững đáp, "Lúc nãy có người bắt nạt cô ấy, chẳng lẽ hội học sinh các cậu không quản sao?"
"Đó không nằm trong phạm vi bọn tôi quản." Bùi Tịch dừng lại, rồi nói tiếp, "Nguyệt Nguyệt, người nhìn có vẻ đáng thương, có thể chỉ trong chớp mắt đã lật ngược tình thế."
Cậu thoáng liếc về hướng cô gái biến mất, giọng sâu xa:
"Mỗi người đều có số mệnh đã định sẵn."
【Ghét kiểu nói úp mở, có thể nói thẳng không!】
【Tôi hiểu rồi, con nhỏ kia chắc chắn không đơn giản, từ đầu tôi đã thấy quái lạ rồi】
【Tôi cảm nhận được hơi thở đồng loại từ cô ta】
Cho dù cùng một phó bản, mỗi lần tiến trình và phát triển đều khác biệt.
Bởi thế, ngay cả những quái vậy từng xem qua phó bản này trong livestream cũng không biết nó sẽ rẽ theo hướng nào.
Đó mới chính là sự hấp dẫn của livestream quái dị.
Nếu không, ai lại muốn xem đi xem lại cùng một phó bản chứ?
"Mỗi người đều có số mệnh đã định sẵn..." Giang Lê Nguyệt khẽ lặp lại lời Bùi Tịch.
Nhưng dù biết cô gái kia có điều bất thường, cô cũng không hối hận vì đã ra mặt giúp đỡ.
Mọi quyết định của cô đều là lựa chọn tốt nhất theo bản tâm.
"Ừ, giống như số mệnh của tôi và Nguyệt Nguyệt là mãi mãi bên nhau." Bùi Tịch nói, khóe môi nhếch cười, trong mắt là cơn bão ngầm.
"Đương nhiên rồi." Giang Lê Nguyệt mỉm cười, hơi cúi người, hôn lên má cậu, "Đây là phần thưởng đã hứa."
Thế nhưng, ánh mắt Bùi Tịch gắt gao dán vào đôi môi cô:
"Không được, vậy chưa đủ."
Lời vừa dứt, cậu đã cúi xuống chiếm lấy môi cô, tham lam mút liếm, như chú chó khát nước không ngừng vục uống.
【Đồ chó, buông vợ tôi ra!】
【Cái này thật sự có thể phát sóng à?】
【Quá tuyệt, hôn sâu thêm nữa đi】
【Hôn xong cho tôi hôn ké, tôi xếp hàng】
Giang Lê Nguyệt bị hôn đến mức thân hình loạng choạng, hai tay siết chặt bám vào vai cậu, bị động tiếp nhận sự chiếm đoạt.
"Đủ... đủ rồi..." Mãi đến khi đôi môi bắt đầu nhói đau, cô mới cố sức đẩy cậu ra.
Do nụ hôn kéo dài, đôi môi cô đỏ bừng, như cánh hoa hồng bị vò nát sắp nhỏ mật.
Khóe mắt, gò má ửng hồng, hàng mi ướt át run rẩy, trông vừa đáng thương vừa mê người.
Bùi Tịch vẫn không thỏa mãn, nhìn chằm chằm cô:
"Nguyệt Nguyệt, tôi thích thế này, tôi còn muốn hôn nữa."
"Không được." Giang Lê Nguyệt vội đưa tay che miệng cậu, nghiêm nghị tuyên bố:
"Như vậy ảnh hưởng đến việc học quá."
"Bây giờ chúng ta phải đặt việc học lên hàng đầu. Cậu xem, tôi đã bỏ lỡ một tiết học, không biết mất bao nhiêu kiến thức rồi."
Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc như thể chuẩn bị xin gia nhập Đảng.
Thế nhưng, hơi thở gấp gáp và đôi môi đỏ rực lại phơi bày tình trạng hiện tại của cô.
Bùi Tịch nhìn cô đầy mê luyến, lưỡi khẽ liếm vào lòng bàn tay Giang Lê Nguyệt đang che miệng mình.
Đáng yêu quá, Nguyệt Nguyệt nghiêm túc mà nói năng linh tinh cũng thật đáng yêu.
Cậu chỉ muốn đem cô nuốt trọn vào bụng mà thôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận