Nhưng trong lòng Giang Lê Nguyệt kiên quyết không cho rằng bản thân là bệnh kiều. Trong mắt cô, quái vật đẹp trai và soái ca chẳng khác gì nhau.
Huống hồ, loại dung mạo như Bùi Tịch, ngoài đời thực hiếm khi nào gặp được.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô, mê trai một chút thì có gì sai chứ?
Chỉ là trong phó bản này, vì sinh tồn lẫn vì sắc đẹp, cô đành phải dụ dỗ một tên quái vật đẹp trai thôi, cô làm sai gì đâu nào?
Một tiết học nhanh chóng trôi qua. Khi tan học, lớp Một lại vô cùng yên tĩnh, ai nấy đều ngồi ngay ngắn, bất động.
Khi Giang Lê Nguyệt đứng dậy, ánh mắt bọn họ liền chuyển động theo hành động của cô.
Chỉ khi bị Bùi Tịch khó chịu liếc mắt một cái, những ánh nhìn kia mới không cam lòng mà thu về.
Không thể phủ nhận, Bùi Tịch đúng là một cái "đùi vàng" cực tốt. Ít nhất khi có cậu ở đây, Giang Lê Nguyệt chưa gặp phải nguy hiểm nào.
Nhưng cậu lại quá dính người. Đôi mắt đen thẫm ấy chớp cũng chẳng chớp, cứ dán chặt lên cô.
Điều này khiến Giang Lê Nguyệt rất khó thu thập tin tức mới.
Điều kiện để vượt ải phó bản "Trung học Hạnh Phúc" có hai loại: một là tìm được Nhậm Viễn Tinh, hai là trụ lại trong phó bản đủ bảy ngày.
Tuy Giang Lê Nguyệt biết mình xuyên sách, nhưng chỉ nhận được chút thông tin mơ hồ rằng cơ thể này vốn là thiên kim giả bị chết đói.
Cô chưa từng đọc 《Quỷ Dị Giáng Lâm》, nên cũng chẳng biết trong sách có miêu tả về phó bản Trung học Hạnh Phúc hay không.
Thế nhưng không cần nghĩ cũng biết, càng ở lại lâu trong phó bản, xác suất gặp nguy hiểm càng cao.
Trong một phó bản trò chơi kinh dị mà ở đến tận ngày thứ bảy, có thể tưởng tượng được ngày cuối cùng sẽ đáng sợ tới mức nào.
Vậy nên Giang Lê Nguyệt không định cứ thế nằm im bên cạnh Bùi Tịch, mà muốn nhân cơ hội tìm hiểu thêm thông tin.
Nhưng chỉ cần quay đầu, cô lại chạm phải đôi mắt tràn đầy ái ý nóng bỏng kia của cậu.
... Đúng là một gánh nặng ngọt ngào.
Đến tiết học thứ ba buổi sáng, một nam một nữ đến lớp tìm Bùi Tịch.
Chính là đôi nam nữ tối qua đã chứng kiến lần đầu cô và Bùi Tịch gặp nhau.
Bọn họ đều là thành viên hội học sinh, nam tên là Chương Văn, nữ gọi là Đào Đào.
Khi bọn họ từ cuối lớp đi vào, Bùi Tịch đang kiên nhẫn chơi đùa với ngón tay của Giang Lê Nguyệt.
Nhận ra có người tới, cậu cực kỳ mất kiên nhẫn mà nhấc mí mắt:
"Có chuyện gì?"
Cảm nhận được cảm xúc của cậu, Đào Đào run run nhắc nhở:
"Hội trưởng, thời gian họp hôm nay sắp đến rồi."
Chương Văn ban đầu chỉ tò mò nhìn sang cô bạn chuyển trường bên cạnh, thì một luồng khí tức đáng sợ đột ngột bóp nghẹt trái tim - nơi tượng trưng cho nguồn sức mạnh - của hắn.
Hắn sợ đến mức suýt quỳ sụp xuống, vội vã thu lại ánh mắt vừa rồi.
Ngay cả Đào Đào bên cạnh cũng bị khí tức ấy làm cho gần như ngã rạp xuống đất cầu xin tha thứ.
May mà Bùi Tịch chỉ liếc một cái, rồi hờ hững nói:
"Biết rồi."
Ánh mắt đó rõ ràng mang ý "nhìn thêm một cái nữa là giết chết mày".
Sau đó, cậu lại quay sang nhìn Giang Lê Nguyệt:
"Nguyệt Nguyệt..."
"Tôi biết, cậu phải đi họp đúng không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=13]
Tuy tôi cũng không nỡ xa cậu, nhưng không thể làm chậm trễ chính sự của cậu."
Giang Lê Nguyệt hiếm hoi chờ được cơ hội có thể hành động một mình, sao lại từ chối được chứ.
Khi nói những lời này, biểu cảm cô hết sức nghiêm túc, trên mặt nở nụ cười, vừa ngoan vừa ngọt, vừa hiểu chuyện.
Bùi Tịch chỉ do dự một thoáng, rồi lập tức kéo cô đứng dậy:
"Nguyệt Nguyệt đi cùng tôi."
Không ngờ Nguyệt Nguyệt cũng giống cậu, chẳng nỡ rời xa, thật sự quá hạnh phúc!
"Được... hả?" Giang Lê Nguyệt kịp phản ứng, hơi trừng to mắt.
Động tác của Bùi Tịch khựng lại, nheo mắt:
"Nguyệt Nguyệt không muốn sao? Chẳng phải cậu nói là không nỡ rời tôi, chẳng lẽ..."
"Tôi không lừa cậu!" Giang Lê Nguyệt thấy cậu lại sắp phát điên, vội bước lên, ôm lấy cánh tay cậu.
Cô hơi ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài, giọng nói chân thành:
"Chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi. Tôi không phải người trong hội học sinh, liệu có ảnh hưởng gì tới các cậu không?"
"Đương nhiên là không." Bùi Tịch hài lòng nhếch môi, không cho phép phản đối mà kéo cô rời lớp.
Chương Văn và Đào Đào đứng đó, nhìn nhau:
Khoan đã, còn chúng ta thì sao? Chẳng lẽ cũng là một phần trong "trò chơi" của hai người bọn họ?
"Vừa rồi tôi tưởng mình sắp chết đấy." Chương Văn tủi thân lẩm bẩm,
"Tôi chỉ nhìn cô bạn chuyển trường một cái thôi mà. Cô ấy dễ thương như vậy, nhìn cũng bình thường thôi, đâu phải tôi định ăn thịt cô ấy đâu..."
Đào Đào nghe hắn càng nói càng nguy hiểm, lập tức né ra xa hai bước.
Tên ngốc này mà chết vì dám dòm ngó bạn chuyển trường, thì tuyệt đối đừng kéo cô theo chôn cùng!
Nhưng mà, nếu Chương Văn chết... thì chẳng phải cô sẽ trở thành tay sai đắc lực nhất bên cạnh lão đại sao?
Đào Đào cười thầm trong lòng. Không làm lão đại thì thôi, làm tay sai duy nhất của lão đại cũng không tệ.
Biết đâu còn có thể được gần để ngửi cô bạn chuyển trường thơm thơm kia nữa!
⸻
Phòng hội học sinh nằm ở tầng cao nhất của tòa giảng đường.
Giang Lê Nguyệt theo Bùi Tịch đi lên, cảm giác giống hệt cảnh tối qua khi cùng cậu xuống lầu.
Khi đang lên tầng, lúc đó đã vào giờ học, bên ngoài không còn ai. Nhưng Giang Lê Nguyệt loáng thoáng nghe thấy từ một lớp học nào đó vọng ra tiếng hét kinh hoàng.
Cô đoán đó là tiếng kêu của người chơi, không rõ bọn họ đã gặp phải thứ gì.
Thời gian trôi đi, bầu trời lại càng thêm u ám.
Đến khi lên tới tầng cao, Giang Lê Nguyệt chú ý thấy vài bóng người xuất hiện trên sân thượng. Cô nghe thấy có tiếng nữ sinh khẽ kêu "cứu mạng".
Nhưng Bùi Tịch lại chẳng hề nhận ra, chỉ dắt cô tiến vào phòng họp.
"Vừa rồi..." Giang Lê Nguyệt cố ý ra vẻ hiếu kỳ, liếc về phía đó.
Bàn tay gân xanh nổi rõ của Bùi Tịch đỡ lấy sau đầu cô, xoay về hướng mình. Đôi mắt đen thẳm chan chứa thâm ý:
"Nguyệt Nguyệt đừng để tâm."
"Những thứ đó đều không quan trọng. Nguyệt Nguyệt chỉ cần ở bên tôi là được."
Giang Lê Nguyệt nghiêng đầu, cười ngây ngô như kẹo ngọt:
"Được thôi, dù sao chúng ta là bạn tốt mà."
Đến khi bước vào văn phòng, cô mới phát hiện bọn họ thật sự họp.
Trong phòng đã có bảy tám người ngồi sẵn, chẳng bao lâu sau Chương Văn và Đào Đào cũng đến, trong tay cầm tài liệu, thảo luận cái gì đó.
... Ý là quái vật các người cũng biết "cày cuốc" vậy hả?
Nhưng đến khi nghe có người đề nghị mở một "câu lạc bộ ẩm thực", chuyên dạy cách nấu nướng... loài người, cô mới thật sự cảm nhận rõ mình đang ở trong một trò chơi kinh dị.
"A Tịch, tôi ra ngoài đi dạo một chút." Giang Lê Nguyệt thử khẽ mấp máy môi với cậu.
Cô vẫn lo lắng về nhóm người vừa rồi trên sân thượng, muốn tranh thủ đi xem thử tình hình.
Không biết Bùi Tịch có đoán ra ý định của cô hay không, sắc mặt cậu có vẻ luyến tiếc.
Giang Lê Nguyệt liền bày ra thêm hai chữ bằng khẩu hình: "Phần thưởng."
Đôi mắt cậu lập tức sáng rực, dù không nỡ, nhưng vẫn vuốt ve mu bàn tay cô, giọng trầm trầm nhắc nhở:
"Nguyệt Nguyệt, ngoan một chút, đừng chạy lung tung, bằng không tôi sẽ giận đấy."
"Yên tâm đi." Giang Lê Nguyệt bình thản phất tay với cậu, rồi mới hiên ngang đi ra khỏi phòng.
Trong văn phòng, những người khác chưa bao giờ thấy Bùi Tịch như vậy, không dám tin mà trố mắt nhìn.
Có mấy kẻ còn hoảng loạn đến mức làm rơi cả nhãn cầu xuống đất.
Vừa rồi... thật sự là lão đại đáng sợ của bọn họ sao?
Nhưng nhớ đến gương mặt vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của Giang Lê Nguyệt, bọn họ không kìm được mà khóc thầm trong lòng:
Hu hu hu, lão đại được "ăn" ngon ghê quá!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận