Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LiveStream Chạy Trốn, Bị Boss Bệnh Hoạn Truy Đuổi Đến Khóc

Chương 10: Sao lại là lớp 1?

Ngày cập nhật : 2025-10-14 15:15:22
Sau khi màn đêm buông xuống, không chỉ toàn bộ Trường Trung học Hạnh Phúc Nhất Trung rơi vào tĩnh lặng, mà cả màn hình livestream cũng được tua nhanh để khán giả khỏi thấy nhàm chán.
Thế nhưng vào lúc nửa đêm, khi ống kính tua nhanh bỗng khựng lại, màn hình hiện ra cảnh Giang Lê Nguyệt đang ngủ say.
Đôi mắt cô khép chặt, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh trăng trở nên trong trẻo lạ thường, hàng mi dài cong cong khiến cô giống như một búp bê xinh đẹp đang an giấc.
【Ý gì đây, tự nhiên phát sóng cảnh vợ tôi】
【Nghi ngờ livestream thiên vị Nguyệt Nguyệt, lén phát cảnh cô ấy ngủ】
【Trời ơi tui liếm màn hình mất, vợ tui ngủ xinh như thiên sứ vậy, muốn ôm ngủ chung ghê】
Ngay sau đó, khán giả thấy một bóng đen lặng lẽ trèo vào, bao trọn lấy Giang Lê Nguyệt trong màn hình.
Camera livestream ghi rõ cảnh sống mũi cao thẳng của Bùi Tịch áp sát vào chiếc cổ mảnh mai yếu ớt của Giang Lê Nguyệt.
Tựa như một con dã thú đánh dấu con mồi, hắn dùng răng nanh sắc bén cọ xát thăm dò.
【Aaaa cứu mạng, có thứ bẩn đang bám lấy, đồ chó đàn ông cút xa vợ tui ra!】
【Không biết xấu hổ, lợi dụng lúc Nguyệt Nguyệt ngủ mà lén ôm】
【Cách cả màn hình còn cảm nhận được vợ tui vừa thơm vừa mềm, tiện nghi cho cẩu đàn ông rồi】
【Ban ngày thì làm bộ làm tịch đáng sợ, ban đêm thì len lén chiếm tiện nghi, cái này mà gọi là boss khủng bố hả?】
Sáng hôm sau, khi chuông reo đánh thức, Giang Lê Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn.
Đêm qua trong mơ, hình như cô bị thứ gì đó quấn chặt, vừa hôn vừa liếm.
Đặc biệt là đôi tay, dường như bị vô số nụ hôn cắn mút không ngừng.
Nghĩ đến đây, cô giơ tay lên nhìn. Bàn tay vẫn trắng mịn sạch sẽ, chẳng có dấu vết gì.
Quả nhiên chỉ là mơ thôi sao?
Giang Lê Nguyệt không nghĩ nhiều nữa, xuống giường chào ba bạn cùng phòng:
"Chào buổi sáng."
Lúc này, bọn họ trông chẳng có gì đáng sợ như đêm qua, mà giống hệt những nữ sinh trung học bình thường.
Chỉ là khi nhìn cô, ánh mắt họ hơi ngạc nhiên, thậm chí còn lộ vẻ kinh diễm:
"Cậu xinh quá, là bạn cùng phòng mới đúng không? Xin lỗi nhé, tối qua bọn tớ ngủ quên nên chưa kịp chào mừng cậu."
Giang Lê Nguyệt lập tức nhận ra, họ không nhớ chuyện tối qua.
Có lẽ ban ngày và ban đêm, quái vật không giống nhau.
Cô bình thản lắc đầu:
"Không sao đâu." Rồi cẩn thận quan sát họ.
Ngoài quầng thâm đậm dưới mắt, không có gì bất thường.
"Các cậu ngủ không ngon sao?" Giang Lê Nguyệt cố ý hỏi bằng giọng hiếu kỳ.
Chúc Hoan lắc đầu:
"Không biết nữa, chỉ thấy hình như chẳng ngủ được."
Chu Mỹ và Chu Lệ cũng gật đầu, bối rối gãi đầu:
"Bọn tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở ngoài ban công. Bình thường đâu có mộng du."
"Tôi còn tưởng các cậu giống tôi, nghe thấy bên cạnh có người khóc nên mất ngủ cơ." Giang Lê Nguyệt ngồi xuống ghế, cằm gác lên lưng ghế, ra vẻ vô tình nói.
Nếu ban ngày họ không biết chuyện phòng 414, vậy đêm thì sao?
Quả nhiên, vừa nghe cô nói, ba người liền tròn mắt. Chúc Hoan hạ giọng:
"Cậu... cậu nghe thấy có người khóc sao?"
"Đúng rồi, khóc mãi không ngừng, nghe còn tội lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/livestream-chay-tron-bi-boss-benh-hoan-truy-uoi-en-khoc&chuong=10]

Giang Lê Nguyệt cau mày, gương mặt xinh đẹp thoáng lộ vẻ lo lắng, "Không biết có chuyện gì không nữa."
Cô như một học sinh ngây thơ lương thiện, ngước mắt cầu cứu ba người:
"Các cậu nói xem, tôi có nên báo cho dì quản lý ký túc không?"
"Đừng mà!" Chúc Hoan vội vàng ngăn lại.
Chu Mỹ cảnh giác liếc quanh, rồi mới nhỏ giọng:
"Chắc chắn là bọn phòng bên cạnh bắt nạt người ta. Cậu tuyệt đối đừng xen vào, không thì cũng bị vạ lây."
"Bọn họ dữ vậy sao?" Giang Lê Nguyệt hơi do dự.
"Dữ lắm! Rất thích bắt nạt người khác." Lông mày Chúc Hoan nhíu chặt, trong mắt còn thoáng sợ hãi.
Xem ra, cô đã chạm đúng trọng điểm.
Giang Lê Nguyệt thầm cân nhắc, ngoài mặt lại than:
"Thật sao? May mà tôi không bị phân vào phòng đó."
"Ừ, kỳ trước có người bị xếp vào phòng đó, ngày nào cũng bị bắt nạt đến khóc, còn bị sai vặt. Sau đó..."
"Sau đó thế nào?" Giang Lê Nguyệt lập tức truy hỏi. Trực giác mách bảo người đó chính là Nhậm Viễn Tinh.
"Sau đó thì mất tích."
Chu Mỹ và Chu Lệ cũng mập mờ thêm:
"Nhà trường cũng không tìm thấy. Chúng tôi không cùng lớp, chỉ nghe nói cậu ấy lớp 5, rồi bỏ trốn cùng một nam sinh lớp 4."
"Tôi thấy không phải." Chúc Hoan hạ giọng, "Cậu ấy luôn sống khép kín, ngày nào cũng bị mấy đứa phòng bên bắt nạt, chẳng thân với nam sinh nào. Sao có thể bỏ trốn chứ."
"Các cậu có biết tên người đó không?" Giang Lê Nguyệt xác nhận lần cuối.
"Hình như... gọi là Nhậm Viễn Tinh?"
Nghe đến cái tên này, trong lòng Giang Lê Nguyệt chỉ có một suy nghĩ: Quả nhiên là vậy.
"Dù sao tôi chắc chắn Nhậm Viễn Tinh không bỏ trốn. Có lẽ chuyện này liên quan đến mấy đứa phòng bên." Chúc Hoan khẳng định, nhưng vì nhát gan, giọng càng lúc càng nhỏ.
Dĩ nhiên Nhậm Viễn Tinh không thể bỏ trốn.
Giang Lê Nguyệt cũng chắc chắn điều đó. Nhiệm vụ chính là tìm được Nhậm Viễn Tinh, chứng tỏ cô ấy vẫn còn trong ngôi trường Hạnh Phút này.
Chỉ là không rõ vì sao, học sinh ở đây ban ngày bình thường, đêm đến lại biến thành quỷ dị.
Những chuyện này có liên quan gì đến Nhậm Viễn Tinh không?
"Thôi chết, sắp vào tiết rồi! Nếu bị người hội học sinh bắt gặp đi trễ sẽ bị trừ điểm đó!" Chúc Hoan đột nhiên bật dậy.
Chu Mỹ và Chu Lệ cũng vội vàng chỉnh trang lại.
Giang Lê Nguyệt biết họ sẽ không nói thêm được gì, bèn không hỏi nữa, cùng ba người rời khỏi phòng.
Ra cửa, cô liếc sang bên cạnh. Phòng 414 vẫn đóng im lìm, không biết bên trong có ai.
Ngược lại, phòng 413 lại mở ra cùng lúc.
Từ trong bước ra một nữ sinh rất cao, mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan mang nét anh khí.
Giang Lê Nguyệt mơ hồ nhớ ra đã thấy cô ta ở phòng giáo vụ. Hình như lúc đó còn đứng cạnh bàn trước của cô trong phòng thi, nói chuyện với ai đó.
Người kia nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên một thoáng, nhưng mím môi không nói.
Giang Lê Nguyệt chủ động chào:
"Xin chào, mình là Giang Lê Nguyệt."
"Chào cậu, mình là Lâm Tây, chúng ta gặp nhau tối qua rồi." Lâm Tây mỉm cười.
Chúc Hoan cùng mấy người thấy cô nói chuyện với bạn khác, liền vẫy tay rồi chạy đi trước.
"Mình nhớ ra rồi." Giang Lê Nguyệt tự nhiên bước đi cùng Lâm Tây, "Các cậu được phân vào lớp mấy thế?"
"Hình như bọn mình đều ở lớp 5, nghe nói có mấy người ở lớp 4."
Cùng lớp với Nhậm Viễn Tinh, mà nam sinh được đồn là bỏ trốn chung cũng ở lớp 4.
Lâm Tây tò mò nhìn cô:
"Còn cậu, cậu ở lớp mấy?"
Đây chẳng phải thông tin gì bí mật, Giang Lê Nguyệt không giấu:
"Mình ở lớp 1."
"Lớp 1?" Lâm Tây gần như ngay lập tức trừng lớn mắt đầy hoảng sợ:
"Sao lại là lớp 1?"
Lớp 1 -- lớp được đồn là nơi có sự tồn tại khủng bố nhất trong phó bản?

Bình Luận

0 Thảo luận