Trương Tuấn Kiệt trừng mắt giận dữ nhìn chằm chằm Lý Thừa Phong, quát lớn: “Gia đình bọn họ đã bị lừa đến mức vô cùng thảm thương như vậy rồi, thế mà cậu vẫn còn muốn đến lừa gạt bọn họ thêm một lần nữa à? Lương tâm của cậu bị chó tha đi rồi sao?!”
“Chúng tôi, đội cứu hộ cứu nạn, đã sử dụng tất cả các thiết bị hiện đại nhất, tìm kiếm suốt mấy ngày trời mà vẫn chưa thể tìm thấy thi thể hai đứa trẻ, cậu thì lấy gì để tìm?”
“Chỉ dựa vào hai cái hồ lô nát này với hai con gà trống kia thôi sao?”
“Đúng là như vậy.” Lý Thừa Phong bình thản đáp, thanh âm phát ra không gợn sóng.
Hắn không định tranh cãi tay đôi với Trương Tuấn Kiệt, bởi vì hắn hiểu rõ, đối phương phản ứng gay gắt như vậy cũng chỉ là đang lo cho vợ chồng Vương Quân bị lừa thêm một lần nữa.
Từ phản ứng ấy mà hắn có thể đoán ra được, Vương Quân cùng vợ đã bị lừa quá nhiều lần, cho nên Trương Tuấn Kiệt mới tỏ thái độ bức xúc đến như thế.
Vương Quân nhìn thấy một màn này liền thở dà một hơi. Lúc này hắn mới để ý thấy, Lý Thừa Phong bất quá cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi đến mức khiến cho người ta phải ngớ người hối hận...
“Sao mình lại có thể tin tưởng một cậu nhóc như thế này cơ chứ…”
Thế nhưng Lý Thừa Phong chỉ ngẩng đầu, ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm nghị: “Yên tâm đi, nếu như tôi không thể tìm được con cho các vị, tôi sẽ không lấy một xu.”
Nghe đến đây, sắc mặt của Trương Tuấn Kiệt lúc này mới dịu đi đôi chút.
Vương Quân xấu hổ gãi gãi đầu: “Lý tiên sinh, cho dù ngài có tìm được hay không, tôi cũng sẽ không để ngài phải vất vả mà đến một chuyến uổng công.”
Lý Thừa Phong nghe được những lời này chỉ khẽ gật đầu, Vương Quân này vậy mà có thể nói ra câu đó, đủ để thấy người này là một người thành thật và nghĩa khí.
Trương Tuấn Kiệt vẫn luôn đứng yên ở một bên quan sát, hắn cũng không có ý định rời đi, rõ ràng là muốn xem thử tận mắt hắn tìm thi thể hai đứa trẻ kia kiểu gì.
Nghe có tiếng tranh luận, Dương Đông Minh và vợ, cùng một nhóm họ hàng thân nhân cũng bước đến, nhưng ai nấy cũng không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ ở bên cạnh nhìn về phía này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=9]
Giữa những ánh nhìn chờ đợi pha lẫn nghi hoặc của mọi người, Lý Thừa Phong liền đặt hai con gà trống bên mép hồ. Lạ lùng thay, hai con gà ấy vừa mới được hắn thả xuống liền ngồi yên bất động, chúng không gáy, cũng không chạy, tựa như là đang nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Trước mặt hai còn gà, hắn liền châm lửa đốt sáu nén hương trầm, rồi lại đốt hai xấp tiền âm phủ, miệng cấp tốc lẩm nhẩm chú ngữ, tựa như là đang trò chuyện với hai con gà. Mà lạ thay, bọn chúng thế mà lại ngoan ngoãn rũ cánh, cúi đầu như đang chăm chú lắng nghe.
Trương Tuấn Kiệt nhìn thấy một màn kỳ lạ này liền hừ lạnh, giọng điệu mang theo vẻ mỉa mai: “Giả thần giả quỷ!”
Lý Thừa Phong nghe hắn mỉa mai mình cũng chẳng buồn để ý, vẫn tiếp tục đốt đi giấy tiền vàng mã trước mặt hai con gà.
Thời điểm ngọn lửa cuối cùng tàn đi, hai con gà bỗng đồng loạt cất tiếng gáy vang, sau đó chúng lại đồng thời cúi đầu, rồi… ngã vật xuống đất, tắt thở!
Cả đám người lúc này đều sững sờ đến há hốc miệng, Trương Tuấn Kiệt, Vương Quân, Dương Đông Minh, và những họ hàng thân nhân đang đứng ở xung quanh, ai nấy đều tỏ ra kinh hãi cũng không thể tin nổi.
Hai con gà… sao lại có thể tự nhiên chết cùng một lúc như vậy?
“Lý tiên sinh, chuyện này… là sao vậy?” Vương Quân liền run giọng hỏi.
Lý Thừa Phong cũng không đáp, chỉ khẽ nói nhỏ: “Suỵt… nói nhỏ thôi, mau đưa cho tôi sinh thần bát tự chính xác của hai đứa nhỏ.”
Vương Quân và Dương Đông Minh nghe đến đây liền lần lượt đọc lên sinh thần bát tự của con mình.
Lý Thừa Phong tay cầm bút chu sa, cấp tốc viết lên hoàng chỉ từng dòng chữ sinh thần bát tự của hai đứa trẻ, rồi trực tiếp đi hai tấm hoàng chỉ kia trước hai chiếc hồ lô.
Xong xuôi, hắn liền bấm tay kết ấn niết quyết, chỉ thẳng vào hai chiếc hồ lô, quát khẽ một tiếng: “Khởi!”
Ngay lập tức, hai chiếc hồ lô đang đặt bên bờ bỗng giống như là có linh tính, nghe lệnh liền nảy bật lên, “tõm” một tiếng, hai chiếc hồ lô trực tiếp nhảy thẳng xuống mặt nước!
Đám người có mặt lúc này liền trợn mắt há hốc mồm, ngay đến cả Trương Tuấn Kiệt cũng toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: “Không thể nào… đây chắc chắn chỉ là ảo thuật… đúng, nó phải là ảo thuật!”
Thế nhưng hai chiếc hồ lô kia lại đang lững lờ trôi trên mặt nước, rồi dần dần trôi hướng về phía giữa hồ.
Theo lẽ thường, hồ lô là vật thể dạng rỗng, nên trọng lượng rất nhẹ, một khi thả xuống nước, thì chỉ có thể lập lờ trôi theo sóng nước, chứ sao lại có thể… ngược dòng mà trôi đi?!
Thế mà hai chiếc hồ lô này, lại đang chậm rãi trôi ngược sóng, lướt qua từng gợn nước, tiến thẳng về phía trung tâm hồ.
Hiện tượng này hoàn toàn trái ngược với quy luật vật lý, đến cả khoa học cũng không thể giải thích được.
Mọi người lúc này liền nín thở nhìn theo, nhìn theo hai chiếc hồ lô trôi xa dần, cuối cùng dừng lại giữa hồ, nơi sóng nước dập dềnh lay động, thế mà chúng vẫn không hề di chuyển chút nào, tựa như là đang có ai đó giữ chặt ngay dưới đáy.
Vương Quân vô cùng kích động, quay sang hỏi dồn: “Lý tiên sinh, tại sao… tại sao hồ lô dừng lại rồi? Có phải… thi thể của hai đứa nhỏ nhà chúng tôi đang ở dưới đó không?”
Lý Thừa Phong nghe hắn hỏi thì khẽ gật đầu, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị: “Hai vị, phiền hai vị tránh ra một chút.”
“Tại sao?” Dương Đông Minh nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì các người đứng tại nơi đây, hồn phách của hai đứa trẻ sẽ không dám hiện ra, hai đứa chúng nó không muốn nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ đau lòng, cũng không muốn cha mẹ thấy dáng hình của mình bây giờ.”
Nghe đến đó, hai cặp vợ chồng thẫn thờ lặng người, trong mắt của bốn người lại dần ngấn lệ, bọn họ tin rằng chàng trai trẻ tuổi trước mặt này quả thực là có bản lĩnh.
Trong sự dìu đỡ của thân nhân, bốn người lại lệ rơi lưng tròng, chậm rãi quay lưng, từ từ rời khỏi vị trí mép hồ.
Ngay tại thời điểm bốn người bọn họ chưa đi được xa, hai chiếc hồ lô nãy giờ vẫn còn đang nổi giữa mặt nước, lúc này lại bỗng nhiên chao nhẹ, rồi từ từ chìm xuống!
Trương Tuấn Kiệt thấy thế, toàn thân sững sờ, như không dám tin vào hai mắt mình, hắn liền trực tiếp bước lên hai bước, đến nỗi giày cũng đã ngập nước, vẫn đang cố nhìn quanh mặt hồ, lúc này hắn mới thực sự xác nhận, hai chiếc hồ lô đã biến mất hoàn toàn!
Hắn liền kinh ngạc hét to: “Hai cái hồ lô biến đâu mất rồi?!”
Một người trên thuyền cứu hộ nghe thấy hắn hỏi liền đáp lớn: “Đội trưởng! Hai cái hồ lô… chìm xuống dưới đáy rồi!”
“Cái gì?!” Trương Tuấn Kiệt trừng lớn hai mắt, giọng có chút run run: “Không thể nào! Hồ lô độ nổi cực tốt, trọng lượng lại rất nhẹ, làm sao có thể tự chìm được chứ?”
Điều này thực sự trái ngược hoàn toàn với nguyên lý vật lý! Chuyện này… e rằng đến cả khoa học không cách nào có thể giải thích nổi!
Hắn hét to về phía đám thuyền viên trên thuyền cứu hộ: “Thợ lặn đâu! Mau xuống nước! Tìm xem hai cái hồ lô kia đi đâu mất rồi!”
Hai người thợ lặn vừa mới thay xong bình dưỡng khí, lập tức mang theo đèn pin và máy quay, nhảy ùm xuống dưới hồ nước, lặn thẳng đến vị trí hai chiếc hồ lô vừa mới chìm xuống.
Dưới làn nước sâu, hai người lần theo vệt sáng mờ, nhanh chóng phát hiện ra hai chiếc hồ lô đang chậm rãi rơi xuống đáy hồ.
Hai người liền lập tức bật lên máy quay, ghi lại toàn bộ quá trình lặn xuống, hai chiếc hồ lô lúc này lại đang chìm dần trong màn nước xanh đen, ánh đèn pin chiếu tới phản chiếu từng tia hồng sắc nhìn qua trông vô cùng kỳ dị…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận