Lý Thừa Phong lúc này chỉ còn biết cười khổ trong lòng, hắn đã tốt bụng mà nhắc nhở một phen, vậy mà lại bị hai người bọn họ coi như là kẻ không ăn được thì đạp đổ, ác miệng nguyền rủa gia đình nhà người ta.
Đã như vậy, hắn cho dù cố ở lại thì cũng chỉ khiến cho người ta càng chán ghét thêm, hắn đành mang theo một chút bất lực và sự hụt hẫng lặng lẽ xoay người rời đi.
Trong lòng hắn hiện tại đúng là có hơi thất vọng, hắn cứ tưởng lần làm ăn này có thể kiếm được một món hời không nhỏ, nào có ngờ chẳng những không có tiền mang về, lại còn bị người ta lạnh nhạt và sỉ nhục một phen.
Phía sau lưng, thanh âm của Diệp Cô Thành trách mắng con gái còn đang vang lên: “Thời buổi bây giờ phường lừa đảo xuất hiện đầy rẫy, sau này còn đừng tự ý đưa người lạ về nhà nữa.”
“Vâng, con biết rồi.” Diệp Mộng Dao nhìn theo bóng dáng gầy gò của Lý Thừa Phong bước ra khỏi cổng nhà, trong ánh mắt cô tràn đầy vẻ oán hận xen lẫn khinh miệt.
Trong lòng cô thầm trở nên hối hận: “Mình bị ma xui quỷ khiến hay sao mà lại có thể đưa hắn về nhà được chứ? May mà mình còn phát hiện kịp, nếu không, chẳng biết sẽ bị lừa thế nào."
Lúc đi tới, hắn ngồi xe sang mà đến, còn lúc về, chỉ có thể chen chúc trên chuyến xe buýt tồi tàn.
Trở lại Tùy Duyên Đường, Lý Thừa Phong cũng chẳng còn bao nhiêu bận tâm đến chuyện này nữa.
Hắn liền ở lại trong cửa tiệm canh suốt hai ngày liền, mỗi ngày đều có người ghé cửa, đứng ở bên ngoài ngó vào bên trong đôi ba lần, nhìn thấy phía trong tiệm chỉ có một thanh niên nhìn qua rất trẻ tuổi, liền trực tiếp quay người bỏ đi.
Lý Thừa Phong mỗi lần như thế chỉ biết cười khổ: “Cứ như thế này, e rằng đến cơm cũng chẳng có mà ăn.”
Trên người hắn lúc này chỉ còn lại hơn mười tệ, số tiền này cũng không đủ để hắn sống qua nổi ba ngày tiếp theo.
Ngồi trên ghế thái sư, trong lòng vừa buồn vừa lướt điện thoại, bất chợt hắn liền nhìn thấy một bản tin.
“Thanh Châu, tại một trường tiểu học: Năm thiếu niên đi ra hồ chứa nước Thanh Thành tắm, hai em bị chuột rút đuối nước. Đến nay đã ba ngày trôi qua, thi thể vẫn chưa được tìm thấy, đội cứu hộ cứu nạn vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm.”
Hai sinh mạng vẫn còn non nớt như thế, lại ra đi thương tâm giữa mùa hè, thật là khiến cho người ta xót xa khôn tả.
Thời điểm hắn còn đang thở dài thương cảm, thì một đôi vợ chồng trẻ, mang theo nét mặt đẫm lệ, chậm rãi bước vào bên trong Tùy Duyên Đường.
Hai người kia có lẽ đã khóc đến kiệt sức, hoàn toàn không để ý người ngồi trong tiệm chỉ là một thanh niên, liền khóc òa lên cầu khẩn: “Tiên sinh, con trai chúng tôi tự ý đi tắm ở hồ bị đuối nước, cho đến bây giờ thi thể vẫn còn chưa thể tìm thấy, chúng tôi… chúng tôi biết phải làm sao đây? Chúng tôi chỉ muốn được nhìn nó một lần cuối…”
“Xin ngài, làm ơn hãy giúp chúng tôi tìm con!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=8]
Ngài muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần có thể tìm được thi thể của nó là đủ!”
Lý Thừa Phong sau khi nghe xong liền thoáng nhớ đến bản tin mà mình vừa đọc, trong lòng hắn chợt nghĩ: “Chẳng lẽ… lại có chuyện trùng hợp đến như vậy?”
Hắn liền rót hai tách trà nóng, đặt trước mặt hai người bọn họ, nhẹ giọng an ủi: “Hai người đừng lo, đội cứu hộ sẽ sớm tìm được con của hai người thôi.”
Bản thân hắn chỉ là một phong thủy sư, lại không muốn can dự vào sự tình âm dương sinh tử, những việc như thế, theo lý mà nói, phải nên tìm đạo sĩ hay hoà thượng đại loại chuyên xử lý chuyện âm dương siêu độ vong hồn mới phải.
Thế nhưng đôi vợ chồng này vẫn còn đang quỳ sụp xuống, vừa khóc nấc lên, vừa van lạy thảm thiết.
“Xin ngài thương tình mà giúp chúng tôi tìm con! Chúng tôi đã thức trắng đêm tìm kiếm mấy ngày liền, khắp hồ cũng đã lật tung cả lên, mà vẫn không thể thấy được xác của nó!”
Chứng kiến hai người bọn họ nghẹn ngào tuyệt vọng, Lý Thừa Phong trong lòng cũng là có chút không nỡ, cuối cùng hắn cũng mềm lòng, gật đầu đáp: “Được rồi, tôi sẽ trợ giúp hai người tìm lại thi thể đứa bé.”
Hắn liền cẩn thận dặn dò hai người bọn họ đi mua hai quả bầu hồ lô, tiền giấy, hương nến, và hai con gà trống. Sau đó hắn liền mang theo hoàng chỉ (giấy vẽ linh phù), chu sa và bút lông, cùng hai vợ chồng đi thẳng đến hồ chứa nước Thanh Thành.
Trên đường đi, hắn hỏi qua chuyện mới biết, người chồng tên Vương Quân, hai vợ chồng sống ở khu vục vùng ven thành phố.
Bởi vì thời tiết nắng nóng, con trai hai người tên là Vương Tiểu Minh, sau khi tan học xong đã cùng vài bạn học trực tiếp đi thẳng ra hồ tắm. Một đứa trẻ trong lúc đang nghịch nước thì bị trượt chân xuống vùng nước sâu, Vương Tiểu Minh lao đến ứng cứu, nào ngờ lại bị bạn học trong lúc hoảng loạn mà túm lấy kéo xuống theo.
Đội cứu hộ đã liên tục tìm kiếm cùng lặn xuống mò xác xuốt suốt ba, bốn ngày, nhưng vẫn chẳng thể tìm thấy thi thể của hai đứa nhỏ.
Trong cơn tuyệt vọng, Vương Quân và vợ đã tìm đến rất nhiều đạo sĩ, thầy cúng, cũng đã tiêu tốn không ít tiền bạc, nhưng đều vô ích cả.
Những vị đạo sĩ, thầy cúng nổi tiếng quanh vùng, hai người bọn họ đều đã tìm qua, song phần lớn trong số đó đều chỉ là phường bịp bợm mượn tâm linh để kiếm tiền. Không biết đi đâu nữa, thời điểm đi ngang Tùy Duyên Đường, hai người đành ôm theo một tia hy vọng mong manh mà bước vào thử.
Lý Thừa Phong thoáng có chút nghi hoặc, hắn đang không hiểu vì sao hai người bọn họ lại tìm đến mình, nhưng rồi hắn lại nghĩ: “Vạn vật đều có số, có duyên ắt sẽ gặp, đây ắt hẳn chính là định mệnh.”
Rất nhanh, ba người đã đến nơi. Hồ Thanh Thành rộng mênh mông, vùng nước sâu nhất cũng phải lên tới gần ba mươi mét. Phía bên bờ, đội cứu hộ vẫn còn đang tiếp tục làm việc, có một vài thợ lặn đang đeo bình Ôxi lặn xuống nước, còn có một chiếc thuyền kéo lưới đang làm nhiệm vụ quét quanh mặt hồ.
Phía xa xa, cha mẹ của đứa trẻ còn lại đang ngồi thẫn thờ bên mép nước, đôi mắt của hai người sớm đã cạn khô nước mắt, chỉ còn nhìn trân trân ngây ngốc vào mặt hồ tĩnh lặng.
Vương Quân chậm rãi bước tới, nghẹn ngào hỏi: “Anh Dương, có tìm thấy chưa?”
“Chưa…”
Người đàn ông này tên là Dương Đông Minh, hiện tại vì mất con nên đã đau đớn đến vô hồn, thời điểm Vương Quân giới thiệu cho Lý Thừa Phong, hắn chỉ ậm ừ một tiếng, cũng không còn tâm trí nào mà ngẩng đầu, ánh mắt hắn trống rỗng, cũng chẳng bận tâm đến đối phương là thật sự có thực lực hay chỉ kẻ lừa bịp.
Lý Thừa Phong hiểu rõ cảm giác đó, khi một người đau đớn đến tận cùng, người đó sẽ không còn để tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Vương Quân nhìn hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Thay mặt anh Dương, tôi xin lỗi, mong Lý tiên sinh lượng thứ cho.”
Hắn khẽ gật đầu: “Tôi rất hiểu cho tâm trạng hai người. Đi thôi, tôi sẽ nhanh chóng bắt tay làm việc.”
Lý Thừa Phong liền chọn một khu đất bằng phẳng sát mép hồ, chuẩn bị bày trận để tìm kiếm thi thể của hai đứa nhỏ.
Đúng lúc ấy, đội trưởng đội cứu hộ tên là Trương Tuấn Kiệt tiến lại gần, nhìn thấy Lý Thừa Phong tuổi còn rất trẻ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, giọng điệu mang theo vẻ lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Đến nơi này làm gì?”
Hắn còn chưa kịp trả lời, Vương Quân đã vội vàng nói: “Trương đội trưởng, vị này chính là Lý tiên sinh ở Tùy Duyên Đường, là vợ chống chúng tôi mời đến giúp tìm kiếm thi thể con trai.”
“Anh bị điên à? Chỉ dựa vào thằng nhóc này mà có thể tìm con của hai người sao?” Trương Tuấn Kiệt khinh thường liếc mắt, thanh âm tràn đầy chế giễu: “Tuổi còn trẻ thế này thì biết cái gì? Tôi là thấy anh lại bị người ta lừa nữa rồi đó!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận