Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 7: Đại sư chân chính

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:35:28
Lý Thừa Phong lập tức dừng bước, trong lòng nổi trận lôi đình, người đàn bà này thật đúng là ngang ngược đến mức quá đáng, ngay đến cả việc hắn rời đi cũng không cho!

Hắn liền quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Song, hừ lạnh: “Không cho tôi đi, thế chẳng lẽ còn muốn giữ tôi lại ăn cơm sao?”

Trên mặt Diệp Vô Song thoáng hiện qua một tia khó chịu, chỉ vào đôi dép mà hắn vừa mới xỏ qua, thanh âm tràn đầy bất mãn: “Đôi dép này bị cậu làm bẩn rồi! Đôi dép này trị giá hai trăm tệ, cậu phải bồi thường đúng giá. Nếu không, cậu đừng mong bước một chân rời khỏi nhà họ Diệp chúng tôi!”

Đến cả một xu hắn vẫn còn chưa kiếm được, hiện tại lại còn bị người ta ép trả lại hai trăm, sắc mặt Lý Thừa Phong lập tức tối sầm.

Diệp Mộng Dao đứng ở một bên, không nhịn nổi nữa, cau mày nói: “Tiểu cô, dù sao người này cũng là người cháu mời đến,
thôi vậy, cứ cho anh ta rời đi đi.”

Diệp Vô Song lộ ra vẻ bất mãn không cam lòng, cuối cùng vẫn phất tay lạnh giọng: “Cút đi!”

“Đồ ăn mày thối, lần sau mà còn dám đến nhà họ Diệp lừa đảo, tôi sẽ gọi người đánh gãy chân!”

Lý Thừa Phong cũng không lộ ra vẻ hung hăng hay mất kiểm soát, bởi vì hắn hiểu, lúc này dù hắn có nói gì cũng là vô ích. Chỉ tiếc rằng hiện tại trong túi hắn không có tiền, nếu như có tiền trong tay, hắn nhất định sẽ ném thẳng hai trăm vào mặt ả đàn bà kia.

Trong lòng hắn âm thầm thề độc, từ nay về sau, cho dù nhà họ Diệp có cầu xin hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ bước chân đến nơi đây lần thứ hai, trừ khi chính ả đàn bà này quỳ xuống cầu xin cùng nghênh đón!

Đang mang theo một bụng giận dữ xoay người rời đi, thì ở ngoài cổng lúc này, một chiếc BMW chậm rãi tiến vào sân nhà họ Diệp.

Cửa xe mở ra, người bước xuống là một người đàn ông trung niên, thân mặc trường bào màu xanh lam, tuổi chừng hơn năm mươi, thần thái thư thái nho nhã.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=7]


Diệp Vô Song vừa mới nhìn thấy người đó, gương mặt vốn còn đang lộ ra vẻ hằn học lập tức đổi thành sắc mặt tươi cười, vội vã chạy lên chào đón: “Hồ đại sư, cuối cùng ngài cũng đã đến rồi!”

“Diệp tiểu thư, thật là ngại quá, để cô phải chờ lâu rồi.” Hồ Nham Tùng mỉm cười khách khí, từng cử chỉ của hắn đều toát lên phong thái của bậc đại sư.

Lý Thừa Phong hơi có chút kinh ngạc, hắn không ngờ lại gặp được Hồ Nham Tùng ở đây. Người này không phải nhân vật tầm thường, ông ta là phó hội trưởng Hiệp hội Huyền Thuật Thanh Châu, thường hay xuất hiện trên các chương trình truyền hình nói về thuật phong thủy, dưỡng sinh và huyền học tâm linh.

Thời điểm hắn còn học đại học, Lý Thừa Phong từng xem qua chương trình có sự góp mặt của ông ta, ông ta cũng từng là thần tượng mà hắn ngưỡng mộ một thời.

Diệp Vô Song ân cần mời Hồ Nham Tùng đi vào bên trong biệt thự. Thời điểm đi qua cửa, Hồ Nham Tùng nhìn thấy đôi dép trước cửa, liền mỉm cười hòa nhã: “Diệp tiểu thư, để tôi đổi dép, nếu không sẽ làm bẩn sàn nhà cô mất.”

Diệp Vô Song lập tức xua xua tay, giọng điệu nịnh hót không chút giấu giếm: “Hồ đại sư, ngài nói vậy thì là xa cách quá rồi! Ngài hạ cố đến nhà họ Diệp là vinh hạnh lớn nhất của chúng tôi. Đừng nói là làm bẩn sàn, cho dù ngài có giẫm nát mái nhà này, thì đó cũng là phúc khí của nhà họ Diệp!”

Giọng điệu của Diệp Vô Song mang theo một loại cảm giác xu nịnh đến cực điểm, nào còn sót lại chút bóng dáng ngang ngược hống hách ban nãy.

Diệp Mộng Dao nhìn thấy Hồ Nham Tùng, cũng ngạc nhiên đến sững người, cô lại không ngờ tiểu cô của mình lại có thể mời được phó hội trưởng Hiệp hội Huyền Thuật tới tận nơi. Nếu biết sớm tiểu cô đã mời Hồ đại sư, thì cho dù có đánh chết, cô cũng sẽ không đi tới Tùy Duyên Đường tìm gặp Lý Thiên Thành, rồi gặp phải Lý Thừa Phong.

Hai người này, giống như là một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh!

Cô liền vội vàng bước lên chào hỏi, cung kính cúi đầu.

Lý Thừa Phong đứng ở một bên, trong lòng vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ. Đúng là một nhà trọng tiền khinh người, Hồ Nham Tùng giẫm bẩn sàn nhà, bọn họ lại coi việc đó là vinh quang, còn hắn chỉ xỏ vào đôi dép rẻ tiền, thì lại bị mắng là làm nhục gia phong, phải bồi thường hai trăm tệ!

Một bên nịnh bợ cúi đầu, một bên chà đạp khinh rẻ, người so với người, thật đúng là tức đến phát bệnh.

Diệp Vô Song liền quay sang nhìn cháu gái, nói với giọng điệu mỉa mai: “Nhìn thấy chưa, đây mới là phong thủy đại sư chân chính!”

Rồi lại liếc sang Lý Thừa Phong, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, thanh âm sắc như dao: “Còn cậu nữa… tự soi gương đi, lông tơ còn chưa mọc đủ, mà cũng dám xưng là phong thủy sư à?”

Hồ Nham Tùng cũng quay đầu liếc nhìn Lý Thừa Phong một cái, lại không nói gì, nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn ngập vẻ khinh miệt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạo khó thấy, bộ dáng khinh khỉnh đến mức không cần lời cũng đã có đủ đả kích.

Lý Thừa Phong tràn đầy cảm giác ngán ngẩm, nữ nhân này miệng độc như rắn, mà hắn thì lại chẳng buồn đấu võ mồm với loại người dạng này. Hắn liền xoay người định rời khỏi biệt thự, nhưng đúng lúc ấy, trong nhà vang lên thanh âm của đàn ông trầm ổn: “Hồ đại sư, thật là thất lễ quá, khiến ngài phải đích thân đến tận nơi mà lại không thể trực tiếp ra ngoài đón tiếp ngài được, mong ngài lượng thứ cho!”

Người nói là một người đàn ông trung niên, hai mắt mù loà, được một người giúp việc đúng ở một tên đỡ lấy cánh tay, đang từ trong nhà bước ra, chính là Diệp Cô Thành.

Hai người trao đổi vài lời khách khí, trong khi Lý Thừa Phong còn đang lặng lẽ quan sát, và rồi hắn trong lòng lập tức trở nên kinh hãi.

Chỉ thấy trên người Diệp Cô Thành lúc này, hai mắt hắn đang bị một luồng hắc khí bao phủ, trên cổ cũng đang bị quấn quanh bởi hắc khí, ngực phải và chân phải, cũng vờn quanh một tầng hắc khí đen kịt dày đặc.

Nếu là trước kia, hắn chắc chắn không thể nhìn thấy được những thứ này, nhưng từ khi bái lạy tổ sư, khai mở Thiên Nhãn, Lý Thừa Phong đã có thể nhìn rõ những thứ mà người bình thường không cách nào có thể thấy.

Ngay lúc này, hắn đã hiểu ra được nguyên nhân thật sự, thứ khiến Diệp Cô Thành bỗng dưng trở nên mù lòa, chuyện này không hề đơn giản, cho dù có đến bao nhiêu bệnh viện đi chăng nữa, thì cũng chỉ là vô ích.

Nhìn vào luồng hắc khí đang quấn quanh cổ, chân, ngực phải, vị trí đó chính là vị trí của phổi, hắn liền thầm nghĩ: “E rằng không bao lâu nữa, người này sẽ còn gặp phải đại họa nữa…”

Diệp Vô Song thấy hắn vẫn còn đang đứng ngẩn ra, liền bực bội quát: “Đồ ăn mày thối! Còn chưa chịu cút đi à?!”

Lý Thừa Phong bình tĩnh đáp: “Tôi đi ngay đay, nhưng trước khi rời đi, tôi muốn nói vài lời.”

Hắn liền nhìn thẳng vào Diệp Mộng Dao, mang theo giọng điệu nghiêm nghị: “Diệp tiểu thư, người kia hẳn là cha cô rồi? Hãy chăm sóc cho ông ấy thật cẩn thận, trong vài ngày tới, e rằng ông sẽ gặp phải đại nạn đấy.”

“Không quá ba ngày, chân, phổi, và cổ của ông ấy ắt sẽ xảy ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng...”

“Câm miệng!” Diệp Mộng Dao tức giận đến run người, cô lại không ngờ Lý Thừa Phong lại nói ra lời xui xẻo đến như vậy!

Cô liền quát: “Anh đang nguyền rủa cha tôi sao?! Tôi lại không ngờ anh là loại người như thế! Tôi không cho anh chữa, anh liền mở miệng nguyền rủa cha tôi chết à?!”

Diệp Vô Song cũng giận dữ đến mức đỏ bừng cả mặt, hét lên tru tréo: “Cút ngay! Nếu không, tôi sẽ sai người đánh gãy chân, xé nát cái miệng thối của cậu!”

Bình Luận

0 Thảo luận