Diệp Mộng Dao vẫn không tin lời Lý Thừa Phong nói, sự tình cha cô bị mù đã lan truyền rộng rãi trên mạng, hắn rất có thể chỉ là đọc được trên đó mà nói bừa.
“Cho dù anh có đoán đúng được bệnh của cha tôi, vậy thì có nghĩa lý gì?”
“Cả thành Thanh Châu này ai mà chẳng biết cha tôi bị mù!”
Lý Thừa Phong nghe đến đây thì khẽ mỉm cười, người phụ nữ này độ cảnh giác thật là cao, nhưng nếu hắn đã lựa chọn đi con đường xem âm dương, định phong thủy, mà lại không thể khiến cho người ta phải tin phục, vậy thì Tùy Duyên Đường còn mở lại để làm gì?
Người ta vẫn thường hay nói, vạn sự khởi đầu nan, hắn còn đang rất trẻ, chưa có danh tiếng gì nổi bật, việc bị người ta nghi ngờ cũng là lẽ thường tình. Đợi cho đến ngày hắn có được danh tiếng như gia gia, cho dù trẻ tuổi, cũng chẳng ai dám khinh thường hắn nữa.
Vì muốn giữ lại vị khách đầu tiên, Lý Thừa Phong liền nghiêm mặt nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, mẹ của cô đã mất trong một vụ tai nạn khi cô mười ba tuổi. Đến năm mười sáu tuổi, cô gặp phải kiếp đào hoa hung hiểm, suýt nữa thì bị...”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Lý Thừa Phong còn chưa nói hết câu, Diệp Mộng Dao đã lớn tiếng cắt ngang, sắc mặt cô dần trở nên trắng bệch.
Năm mười sáu tuổi, chuyện ấy với cô là một cơn ác mộng bám theo dai dẳng suốt đời, cô bị người ta bắt cóc, suýt chút nữa thì bị xâm hại, chuyện đó ngoài gia đình cô ra thì không ai biết, hắn làm sao mà biết được?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=6]
Diệp Mộng Dao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt có chút phức tạp, giọng trở nên run run: “Anh… thật sự có thể chữa khỏi được đôi mắt của cha tôi sao?”
“Nếu chữa không khỏi, tôi sẽ không lấy tiền.”
“Nếu như chữa khỏi, giá ít nhất là hai nghìn tệ.”
Nói đoạn, hắn liền giơ ra hai ngón tay, lắc lắc trước mặt cô.
Diệp Mộng Dao nghe đến đây thì khẽ nhíu mày, chữa mù mà chỉ cần hai nghìn tệ? Hắn đang đùa cợt mình sao?
Hai năm qua, cô đã chi không dưới mấy chục triệu, mời hàng loạt bác sĩ danh tiếng cả trong nước lẫn quốc tế, vậy mà đôi mắt của cha cô vẫn mù lòa, người thanh niên này lại nói chỉ hai nghìn tệ là xong?
Diệp Mộng Dao đương nhiên là không tin, nhưng lại nhớ đến Lý Thiên Thành, gia gia của hắn, cô liền đổi giọng, nghiêm túc nói: “Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi, tôi sẽ trả anh mười vạn tệ làm thù lao. Nếu như chữa không khỏi, anh phải đưa tôi đi gặp Lý lão tiên sinh.”
“Được!”
Lý Thừa Phong cố nén niềm kích động, ban đầu hắn chỉ tính lấy phí hai nghìn, ai ngờ đối phương lại hào phóng đến mức ra giá mười vạn!
Trong lòng hắn thoáng có chút hối hận, lẽ ra hắn nên đòi cao hơn!
Thực ra, hắn cũng không chắc chắn bản thân có thể trị khỏi hoàn toàn chứng bệnh kia, hắn vẫn chưa xem tận mắt thì chưa biết được nguyên nhân. Thế nhưng chuyện đời có lúc phải đánh cược một phen, nếu như làm không được, vậy thì mời gia gia ra tay, còn nếu như thành công, thì mười vạn tệ kia nằm chắc trong túi!
Với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường như hắn, mười vạn là một con số lớn đến mức không tưởng, hắn còn chưa bao giờ cầm trong tay nhiều tiền đến như thế.
Hai người đạt thành thỏa thuận, Diệp Mộng Dao liền lái xe đưa Lý Thừa Phong trở về nhà mình.
Từ đầu đến cuối, Diệp Mộng Dao không nói một câu, vẫn luôn giữ lấy vẻ mặt lạnh lùng xa cách, rõ ràng là không ưa hắn chút nào.
Lý Thừa Phong ngồi ở bên ghế phụ, lộ ra vẻ mặt thản nhiên, vừa chơi điện thoại vừa nhìn cảnh vật lao vụn vụt ngoài cửa sổ.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã đi đến biệt thự nhà họ Diệp. Vừa mới bước xuống, Lý Thừa Phong liền sững sờ, trước mắt hắn là một tòa biệt thự năm tầng, phong cách châu Âu cổ điển, mang theo khí thế xa hoa tráng lệ.
Xung quanh là từng hàng cây xanh phủ kín, không khí nơi đây vô cùng trong lành, cảnh quan trang trí đẹp như tranh.
Trong lòng hắn thầm thở dài: “Người có tiền đúng thật là biết hưởng thụ… sau này nếu như mình có nhiều tiền, cũng phải mua đất, xây nhà như thế này mới được.”
Diệp Mộng Dao bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của hắn, trong lòng dần trào lên một tia khinh miệt, âm thầm cười nhạo: “Một tên quê mùa chưa từng thấy cảnh vật sang trọng, vừa nhìn đã ngây ra như kẻ thất học.”
Cô lạnh lùng nói: “Lý tiên sinh, mời vào bên trong.”
Thanh âm của cô lạnh như băng, ánh mắt thì mang theo vẻ tràn đầy ghét bỏ, nói xong liền bước vào trước.
Lý Thừa Phong nhìn thấy một màn này chỉ mỉm cười gượng gạo, bị người ta khinh rẻ đúng thật là chẳng dễ chịu chút nào, hắn từng đã muốn quay đầu bỏ đi, nhưng rồi chỉ biết thở dài bất lực, hiện tại hắn chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt, bị khinh thường cũng phải chịu.
Rồi sẽ có ngày… tôi khiến cô phải ngước nhìn!
Hắn liền bước đi theo sau, bước vào bên trong biệt thự xa hoa kia.
Bên trong trang hoàng lộng lẫy, sàn đá cẩm thạch bóng loáng, đèn thủy tinh pha lê treo rực rỡ, khắp nơi xa hoa đến mức cực kỳ chói mắt.
Không quay đầu lại, Diệp Mộng Dao lạnh giọng nói: “Lý tiên sinh, phiền anh thay dép ra, đừng làm bẩn sàn nhà tôi.”
“Ừm, được rồi.”
Một luồng nhục nhã âm ỉ dâng lên, nhưng Lý Thừa Phong vẫn cố dằn nén xuống, không phải chỉ là vì mười vạn tệ, mà phần lớn là vì hiếu kỳ, hắn muốn xem thử đôi mắt của Diệp Cô Thành kia rốt cuộc là có vấn đề gì.
Vừa thay dép xong, từ bên trong phòng liền vọng ra một giọng nói mang theo vẻ châm biếm: “Mộng Dao, sao con lại dắt ăn mày về nhà thế?”
Người nói chính là Diệp Vô Song, em gái út của cha cô, đang từ cầu thang bước xuống.
“Tiểu cô*, người này là phong thủy sư, là người tìm tới đây xem bệnh ở mắt cho cha con.”
(Ở TQ, em gái bố gọi là cô, em út nên gọi là tiểu cô)
Lý Thừa Phong nghe Diệp Vô Song chế nhạo mình thì hơi có chút xấu hổ, quần áo của hắn tuy toàn là đồ chợ, nhưng vẫn luôn giặt sạch phẳng phiu, vậy mà ở trong mắt của những người giàu có, đồ chợ cũng là ăn mày.
Điều khiến hắn lạnh lòng hơn cả, chính là Diệp Mộng Dao không nói hắn là do cô “mời đến”, mà lại nói ra ba chữ là “tìm tới đây.” Chỉ một từ này thôi, mà ý trên dưới đã khác hẳn.
Lý Thừa Phong chỉ khẽ cười, nhịn nhục bao nhiêu cũng chỉ đổi lấy sự mỉa mai. Thế thì khỏi cần làm ăn!
Hắn liền bỏ dép lại vị trí cũ, cúi người xỏ giày, toan rời đi.
Thế nhưng Diệp Vô Song lúc này đã đi xuống hết cầu thang, vừa cười khẩy, vừa nói với giọng điệu vô cùng chua chát: “Tuổi còn trẻ mà đã không chịu học hành, lại đi giả danh bịp người kiếm sống.”
“Nhìn cậu thế này, e rằng đến phong thủy là gì cũng chẳng hiểu, còn bày đặt tự xưng phong thủy sư! Đúng là buồn cười!”
Lý Thừa Phong cố nén cảm giác bực bội, thay giày xong, hắn lạnh giọng nói: “Diệp tiểu thư, nếu đã như vậy, tôi cảm thấy chuyện này khỏi cần bàn nữa. Cáo từ!”
Diệp Mộng Dao cũng không định giữ lại, bởi vì trong lòng cô vốn chẳng hề tin tưởng việc hắn có thể chữa khỏi hai mắt cho cha cô.
Nhưng ngay tại thời điểm Lý Thừa Phong vừa xoay người định rời đi, từ phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm quát lạnh: “Đứng lại! Nhà họ Diệp chúng ta là nơi mà người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận