Sáng sớm hôm sau...
Lý Thừa Phong cầm theo chùm chìa khóa mà gia gia của hắn trao cho, một mình một đường đi đến khu phố cổ ở trong thành Thanh Châu. Con đường mang theo dáng vẻ xa xưa cổ kính, lối đi hẹp dài, hai bên trồng đầy cây pháp đồng, trên cành cây còn đang treo lủng lẳng những quả tròn lông tơ lắc lư trong gió.
Hai bên con phố là từng dãy cửa hàng buôn bán chen chúc, chính giữa nơi đó, ngay dưới tầng một của một tòa nhà tập thể kiến trúc cũ kỹ, có một căn tiệm nhỏ đang đóng kín cửa, trên cửa treo một tấm biển được sơn bằng mực đỏ, chữ vàng mờ nhạt khắc ba chữ to "Tùy Duyên Đường" Vì đã trải qua biết bao năm tháng hao mòn, lớp sơn vàng bên trên hiện tại đã bong tróc ra thành từng mảng.
Bên dưới còn có ghi chép hàng chữ lớn nhỏ khác nhau: “Giải mộng – Đặt tên – Đoán vận – Điểm phong thủy – Chữ trị các chứng bệnh kỳ quái.”
Lý Thừa Phong tra chìa khóa vào trong ổ, sau đó liền đẩy cửa bước vào. Bên trong Tùy Duyên Đường được bày trí giản dị đến cực điểm, bức tường trắng còn chưa từng được quét sơn mới, chẳng có lấy một món đồ vật trang trí nào, chỉ treo duy nhất một bức họa tổ sư Quách Phác, bên dưới treo một bàn thờ gỗ nhỏ, bên trong bàn thờ là lư hương và bát chén dùng cho việc thờ cúng.
Hắn lại không hề phát hiện, ngay tại khoảnh khắc hắn vừa mới bước qua ngưỡng cửa, bên trong bức họa, tổ sư Quách Phác khẽ động đậy một chút, đôi mắt trong tranh bỗng nhiên mở ra, dõi thẳng nhìn chằm chằm vào hắn.
Diện tích Tùy Duyên Đường không lớn, chỉ khoảng chừng ba bốn chục mét vuông, phía trong là phòng nghỉ nhỏ. Bên trái sát tường đặt một bàn thư án gỗ đỏ, cùng một chiếc ghế thái sư, bên phải cửa là bộ bàn trà bằng rễ cây điêu khắc, phía sau là ghế salon gỗ lim đỏ bóng loáng.
Lý Thừa Phong cúi người nhìn xuống, nhìn thấy dưới bàn trà đang có vài đồng tiền cổ nằm yên lặng. Hắn chợt nhớ tới những lời mà gia gia từng dạy: “Bố cục phong thủy của Tùy Duyên Đường gọi là ‘Khai Môn Nghênh Khách’, chính là một loại thế cục tụ tài chiêu khách rất phổ biến ở trong thế tục.”
Ở trong nhiều nơi như khách sạn, hội sở, phòng tắm cao cấp, thường sẽ nhìn thấy bộ ghế sofa đặt ở bên phải cửa, dưới bàn trà lại đang giấu mấy đồng tiền cổ. Người bình thường nhìn chỉ thấy vị trí tiếp khách, nhưng ở trong mắt các phong thủy sư, thì đó là phong thủy chiêu khách, thế cục tụ tài sinh tiền, hay còn gọi là “Khai Môn Nghênh Khách.”
Lý Thừa Phong liền bước đến phía đối diện bàn thờ, cắm vào bên trong lư hương ba nén hương trầm thanh khiết, nâng lên quá đầu vái ba vái, rồi cắm hương vào lư, khói mỏng từ từ quẩn quanh.
Sau đó, hắn liền xắn lên tay áo bắt đầu công cuộc dọn dẹp, nơi này đã hơn hai năm không người chăm nom, bụi bặm phủ dày khắp nơi, bàn ghế trở nên mạng nhện mốc meo.
Còn đang cặm cụi quét dọn, bỗng nhiên phía sau hắn liền vang lên một thanh âm trầm trầm: “Tiểu tử, mau qua đây! Dọn sạch bàn ăn của bản tiên đi!”
Thanh âm phát ra đột ngột đến mức Lý Thừa Phong giật bắn mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, thế nhưng trong phòng lúc này lại trống không, ngoài bức họa tổ sư Quách Phác còn đang treo trên tường kia, thì cũng chẳng có ai khác.
Hắn liền ngẩn người một hồi, miệng lẩm bẩm: “Quái thật… chẳng lẽ là mình nghe nhầm?”
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, hắn lại cầm giẻ lau cẩn thận lau sạch bàn thờ và khung tranh. Nhưng đúng vào thời điểm hắn còn đang cúi đầu, bên trong bức tranh, Quách Phác Tổ Sư khẽ mỉm cười, gật đầu nhẹ một cái.
May mà khi đó Lý Thừa Phong không nhìn thấy, nếu hắn nhìn thấy được bức họa động đậy, hắn chắc chắn sẽ bỏ chạy thục mạng ra khỏi cửa tiệm.
Không hề hay biết, hắn vẫn tiếp tục công cuộc lau dọn, dọn mãi cũng đến tận trưa.
Thời điểm mọi thứ đã gọn gàng sạch sẽ, vừa mới định ngồi xuống uống ngụm nước, thì đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một cô gái trẻ chừng hai mươi mấy tuổi, dung mạo vô cùng thanh tú, thanh âm dịu dàng: “Xin lỗi, làm phiền một chút… cho hỏi, Lý lão tiên sinh có đang ở đây không ạ?”
“Xin hỏi cô là…?”
“Tôi là Diệp Mộng Dao, tôi đến đây là tìm gặp Lý lão tiên sinh.”
Lý Thừa Phong thoáng có chút ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=5]
Gia gia hắn sớm đã ẩn cư vài năm, đã không còn xem âm dương nhị sự, thế mà hôm nay lại có người tự tìm đến tận cửa.
Khách đến là duyên, hắn vội nở ra nụ cười nhiệt thành, trong giọng nói còn mang theo chút tự tin lộ liễu: “Gia gia của tôi hiện tại đã quy ẩn, không còn ở lại nơi này nữa, nếu như cô có việc gì thì cứ nói với tôi. Tôi là cháu trai của Lý lão tiên sinh mà cô tìm, à phải rồi, tôi tên là Lý Thừa Phong.”
“Những việc mà gia gia của tôi xem được, tôi cũng xem được, những việc mà gia gia của tôi không xem được, tôi vẫn có thể xem được một chút!”
Diệp Mộng Dao nhìn hắn từ đầu đến chân, ánh mắt lộ ra vẻ thoáng có chút thất vọng. Người này tuổi còn trẻ, miệng lưỡi lại rất là ngông cuồng tự đại, cô thật khó mà tin hắn là cao nhân phong thủy.
Trong ấn tượng của những người bình thường, cao nhân tinh thông Kỳ Môn phong thủy, huyền thuật chi đạo, đều phải là những lão giả tóc bạc râu dài, bộ dáng tiên phong đạo cốt khí độ trầm ổn như sơn.
Cô cố giữ dáng vẻ lịch sự: “Tôi thật sự có việc cực kỳ gấp muốn tìm gặp Lý lão tiên sinh. Anh có thể dẫn tôi đi gặp ông ấy được không? Chỉ cần anh có thể giúp tôi lần này, tôi nhất định sẽ trọng tạ.”
Lý Thừa Phong nghe đến đây thì khẽ nhíu mày. Gia gia hắn tuổi đã cao, hắn không muốn người lạ quấy rầy sự yên tĩnh của người. Hơn nữa, hắn hiểu rõ, cô gái trước mặt này, chắc chắn là không tin mình, bị nghi ngờ cũng phải, bởi vì tuổi của hắn còn quá trẻ.
Trong lòng không hề có chút giận dữ, Lý Thừa Phong chỉ lặng lẽ quan sát tướng diện của cô gái.
Chỉ thấy cung Tài Bạch của người này đầy đặn sáng bóng, rõ ràng chính là tiểu thư của nhà phú quý. Nhưng ở cung Phụ Mẫu, tại phần trán bên trái, màu sắc lại có chút ám trệ, điềm báo là người cha đang gặp phải tai họa, có thể là đang mắc bệnh nan y khó giải.
Diệp Mộng Dao nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm vào mặt mình, liền lộ vẻ khó chịu, trong lòng thầm nghĩ: “Cháu trai của Lý lão tiên sinh, chẳng lẽ lại là hạng người háo sắc như thế này sao?”
Dù trong lòng khá là khó chịu, cô vẫn cố giữ vẻ lịch sử, nặn ra một nụ cười gượng, nói khẽ: “Làm ơn, anh có thể dẫn tôi đến gặp gia gia anh không?”
“Không thể.”
Diệp Mộng Dao nghe đến đây thì hơi biến sắc, cô không ngờ hắn lại từ chối thẳng thừng đến như vậy.
Thế nhưng Lý Thừa Phong Sơn đã nhìn thấu tâm ý cô, bèn mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Nếu tôi đoán không nhầm, cô đến tìm gia gia của tôi… chính là vì sự tình của cha cô đúng chăng?”
Diệp Mộng Dao vô cùng kinh ngạc: “Anh… sao anh biết?”
Lý Thừa Phong nghe cô thừa nhận liền mỉm cười, nhưng không đáp.
Quả nhiên, hắn đã đoán trúng.
Hai năm trước, cha cô, Diệp Mộng Dao, tên là Diệp Cô Thành, một buổi sáng sau khi tỉnh dậy, bỗng nhiên đôi mắt trở nên mù lòa, mà không hề có dấu hiệu nào trước đó.
Nhà họ Diệp vốn giàu có danh vọng, đã từng mời qua không biết bao chuyên gia y học, đi tới không biết bao nhiêu bệnh viện lớn, sử dụng thiết bị y học tiên tiến nhất thế giới, kiểm tra toàn diện phần mắt và cơ thể của Diệp Cô Thành.
Kết quả khiến cho ai cũng phải tỏ ra kinh ngạc,mọi chỉ số sức khỏe của hắn đều vượt qua người thường, không hề mắc phải bất kỳ bệnh lý nào.
Kỳ lạ thay, cơ thể cực kỳ khỏe mạnh, thế nhưng đôi mắt lại hoàn toàn không nhìn thấy được gì.
Hai năm qua, nhà họ Diệp đã chữa chạy khắp nơi, tiêu tốn số tiền lên tới bạc triệu, mà đôi mắt của Diệp Cô Thành vẫn mù lòa như cũ.
Mấy hôm trước, Diệp Mộng Dao nghe từ lão trung y Khoáng Quốc Hoa rằng: “Bệnh của cha cô không phải bệnh thông thường, mà là âm bệnh, là quái bệnh a, người bình thường, hay là y học phương tây mà nói, cho dù có là bác sĩ giỏi nhất thế gian cũng vô phương chữa trị.”
Nói đoạn, lão lại khuyên cô: “Nếu muốn chữa trị được, vậy thì cô hãy đi tìm Lý Thiên Thành lão tiên sinh ở Tùy Duyên Đường, có lẽ ông ấy còn có cách cứu được hai mắt của cha cô.”
Nửa tháng qua, Diệp Mộng Dao ngày nào cũng tìm đến gõ cửa, thế nhưng Tùy Duyên Đường vẫn luôn trong trạng thái cửa đóng then cài. cho đến hôm nay, cuối cùng cửa cũng đã mở, thế nhưng người đón tiếp cô lại là Lý Thừa Phong.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận