Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 49: Tập tục mai táng dân gian – Bán Cước Thằng

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:45:56
Vương Bân mày nhíu chặt, nhìn thấy Lý Thừa Phong trên mặt đầy vẻ nghiêm túc, biết hắn không phải là đang nói đùa.

Hắn đã tận mắt chứng kiến Tam Thi Cản Tài Thuật khiến cho tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim phải đóng cửa, những nữ nhân viên kia liên tiếp gặp phải hoạ sát thân, biết được hậu quả vô cùng khủng bố của cấm thuật dân gian.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, hiện giờ hắn đã bị ba thứ dơ bẩn kia quấn lấy, hắn tuyệt đối không thể đem theo bọn chúng quay trở về nhà, để cho cha mẹ cũng theo đó mà gặp phải tai ương.

Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất, chính là phá giải Tam Thi Cản Tài Thuật, thành công đốt đi xác chết của ba con vật kia, Vương Bân liền thở dài một hơi, giọng điệu hơi có vẻ oán trách mà nói: "Haizz, quen biết cậu, chính là chuyện xui xẻo nhất trong cuộc đời đôi!"

"Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây, bảo đảm cậu sẽ không gặp phải nguy hiểm." Lý Thừa Phong trên mặt nở ra nụ cười, đưa tay khoác vai Vương Bân, bàn tay khẽ vỗ vỗ, thề thốt nói.

Cho dù có thế nào đi chẳng nữa thì hắn cũng phải phá giải cho bằng được Tam Thi Cản Tài Thuật, đốt đi thi thể của ba con vật kia, nếu như cứ để sự tình tiếp diễn như vậy, để cho bọn chúng thoát khỏi sự trói buộc của dây gai kia, hậu quả khẳng định sẽ hậu hoạn vô cùng.

Mà người đầu tiên gặp phải xui xẻo chính là hắn cùng Vương Bân.

Lý Thừa Phong liền quay trở về Tùy Duyên Đường, lấy ra một ít chu sa, đưa một bó dây thừng cho Vương Bân, hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tới tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim.

Vương Bân còn đang cân nhắc sợi dây thừng trong tay, trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ mà hỏi: "Thừa Phong, chúng ta mang theo nhiều dây thừng như thế này để làm gì?"

"Buộc chặt thi thể của ba thứ dở bẩn kia, tránh để cho bọn chúng chạy mất."

Nhìn vào bó dây thừng trong tay, trong lòng Vương Bân hơi có chút lo lắng, nhìn thế nào thì thứ này chẳng qua cũng chỉ là một bó dây thừng bình thường, nếu như dùng chút sức e rằng đều có thể giật đứt.

Sử dụng dây thừng buộc chặt ba thứ dơ bẩn kia, chuyện này không phải là đang nói đùa sao?

Vương Bân trực tiếp quăng bó dây thừng xuống đất, đưa ra một đề nghị: "Thừa Phong, dây thừng này sợ là không chắc chắn, chúng ta vẫn là nên đi mua một chút dây nilon đi, dây nilon chắc chắn hơn đó!"

Lý Thừa Phong nghe đến đây liền lắc đầu, mặt đầy vẻ nghiêm túc mà nói: "Cậu đừng có mà xem thường những sợi dây thừng này, để đối phó những thứ dơ bẩn kia, dây thừng tốt hơn bất cứ thứ gì đấy."

"Tại sao?" Vương Bân trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, sợi dây thừng này vừa kéo một cái liền đứt, làm sao có thể hữu dụng hơn dây nilon được.

Lý Thừa Phong cười cười, kể cho Vương Bân nghe những câu chuyện liên quan đến dây thừng, dây thừng quả thật không thể chắc chắn bằng dây nilon, thế nhưng dây thừng ở trong lịch sử Hoa Hạ lại có ý nghĩa phi phàm.

Rất nhiều người hẳn là đều biết, nếu như trong thôn có người tạ thế, đều sẽ sử dụng dây thừng buộc chặt hai chân của người chết, cái này được gọi là "Bán Cước Thằng" (dây buộc chân), mục đích chính là để phòng ngừa trá thi. (giống như kiểu buộc vào để ngăn xác chết bật dậy)

Sơn Đông, Hà Nam, Giang Tô, An Huy, Hà Bắc cùng nhiều khu vực khác, hiện tại vẫn còn đang lưu truyền loại tập tục này.

Mọi người đều biết, cho dù là thời hiện đại hay là xưa kia, trong nhà mỗi khi có trưởng bối tạ thế, hậu bối tử tôn đều phải phê ma đai hiếu, ngày đêm túc trực, tạt nước tống táng.

Cái gọi là phê ma ở thời xưa chỉ là ma y, hiện nay ma y đã rất ít gặp, đa số đều chọn sử dụng dây thừng để thay thế, phổ biến nhất chính là thắt một sợi dây thừng ở ngang eo.

Còn về phần phách thang, cách gọi ở nhiều nơi có nhiều biến thể khác nhau.

Dây thừng ở trong lịch sử Hoa Hạ, còn có rất nhiều truyền thuyết cùng công năng.

Ở trong kỳ môn phong thủy, dây thừng chính là vật không tốt, trong nhà không thể tùy ý đặt dây thừng.

Lý Thừa Phong trên mặt đầy vẻ nghiêm túc mà nhắc nhở: "Cậu phải ghi nhớ, bất kể là thời điểm nào, tuyệt đối không được tùy ý đặt dây thừng ở trong nhà, đặc biệt là dưới gầm giường."

"Tại sao lại không thể đặt ở dưới gầm giường?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=49]

Đặt rồi thì sẽ như thế nào?"

"Bởi vì trong nhà đặt dây thừng là điềm báo không tốt, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người già trong nhà."

Lý Thừa Phong lại kể cho Vương Bân rất nhiều điều, Vương Bân cũng nghe rất là nghiêm túc, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, người già trong Thạch Ngưu Thôn qua đời, quả thật đều là sử dụng dây thừng buộc chặt hai chân.

Bất kể là Đài Quan Thằng (dùng dây thừng để nâng/nhấc/khiêng quan tài), hay là Bảng Quan Thằng (dùng dây thừng để buộc/trói/cột quan tài), tất cả đều là sử dụng dây thừng, cái này cũng chính là quy củ mà các đời tổ tông truyền lại cho con cháu.

Hai người ngồi trên xe taxi, một người nói một người nghe, ngay cả tài xế taxi cũng đang dỏng tai lắng nghe rất nghiêm túc, trên mặt đầy vẻ tán thán mà nói.

"Chàng trai, tôi thế mà không nhìn ra, cậu tuổi tác không lớn, lại hiểu biết rất nhiều về chuyện xưa!"

"Tôi cũng là từng nghe các bậc lão bối nói qua."

Lý Thừa Phong lễ độ cười cười, những cái này đều là tập quán truyền thừa xuyên suốt mấy ngàn năm của lịch sử Hoa Hạ, ngày nay ở rất nhiều nơi, đã không còn những loại tập tục dạng này nữa, rất nhiều thành phố lớn đều áp dụng phương pháp mai táng hay hoả táng giống như phương tây.

Cùng với sự phát triển của xã hội, kéo theo đó là sự xâm lấn của văn hóa phương tây, những tập tục tổ chức tang lễ cổ lão của Hoa Hạ, không biết còn có thể lưu truyền tiếp được nữa hay không.

Văn hóa tang lễ của Hoa Hạ, tràn đầy lòng tôn trọng đối với những người đã khuất, không giống với văn hóa tang lễ ở phương tây, tương đối mà nói thì được tổ chức khá là đơn giản, cũng không có nhiều nghi lễ phức tạp đến như thế.

Rất nhanh, xe taxi liền dừng lại gần vị trí tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, Lý Thừa Phong và Vương Bân trả tiền rồi bước xuống xe.

Vương Bân cầm theo bó dây thừng, loạng choạng đi về phía tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, thế nhưng lại bị Lý Thừa Phong phía sau gọi lại.

"Khoan đã!"

"Có chuyện gì thế?" Vương Bân quay đầu nhìn chằm chằm Lý Thừa Phong, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc mà hỏi.

"Trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim đang đứng nhiều người như vậy, cậu không nhìn thấy sao?"

Vương Bân sớm đã nhìn thấy rồi, thế nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này cẩn thận quan sát mới phát hiện có gì đó không đúng.

Trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim lúc này, ít nhất cũng phải có hơn hai mươi người, trong đó còn có cả Hàn Lệ Lệ cùng mấy nữ nhân viên khác.

Hồ Nham Tùng, phó hội trưởng Hiệp Hội Huyền Thuật Thanh Châu, cũng đang có mặt ở đó, bên cạnh hắn còn đang đứng một lão nhân.

Nhìn qua dáng vẻ của lão nhân kia, người này hẳn là khoảng sáu mươi tuổi, toàn thân mặc trang phục thời nhà Đường, chân mang một đôi giày vải, lưng có chút còng, hai tay đang chắp sau lưng, nhìn qua cách ăn mặc này, liền có thể biết được thân thế của lão nhân này tuyệt đối không tầm thường.

Vị lão nhân này chính là Hồ Thiên Chính, hội trưởng Hiệp Hội Huyền Thuật Thanh Châu, cũng là nhị thúc của Hồ Nham Tùng.

Lý Thừa Phong còn nhìn thấy Đặng Tứ Hải, ông chủ của tập đoàn Thịnh Hải, hắn là doanh nhiên vô cùng nổi tiếng của thành phố Thanh Châu, trước đây Lý Thừa Phong thường xuyên thấy nhìn hắn trên TV.

Tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim xảy ra nhiều chuyện quỷ dị như vậy, đã gây sự chú ý của cao tầng tập đoàn Thịnh Hải, thời điểm Đặng Tứ Hải biết được nhân viên tiệm vàng liên tiếp gặp chuyện, sinh ý của tiệm vàng thất bát thảm hải, trong lòng hắn cũng rất chấn kinh, cảm thấy bên trong chuyện này không hề đơn giản đến như thế.

Vì thế hắn liền mời tới Hồ Thiên Chính, hội trưởng Hiệp Hội Huyền Thuật Thanh Châu, cố vấn phong thủy của tập đoàn Thịnh Hải, trực tiếp đi một chuyến tới đây, để cho lão nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Hồ Thiên Chính trước tiên liền đi dạo một vòng trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, luôn cúi đầu kiểm tra mặt đất, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ngay tại thời điểm lão còn đang cúi đầu kiểm tra, chợt nghe thấy tiếng mèo kêu truyền đến từ trên đầu, lão liền vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, phát hiện tiếng mèo đang kêu không dứt ở bên tai.

Thanh âm này vang lên liên tục, khiến cho người ta nghe mà cảm thấy rất là khó chịu, trên khuôn mặt của lão nhân lúc này, biểu tình chỉ trong khoảnh khắc lập tức trở nên ngưng trọng, lão liền hỏi người bên cạnh có nghe thấy thanh âm mèo kêu hay không, thế nhưng cả đám đều lắc đầu.

Người khác đều không thể nghe thấy, chỉ có lão có có thể nghe thấy, Hồ Thiên Chính cũng từ đó mà có thể đoán ra được, vấn đề hẳn là xảy ra ở phía bên trên cánh cửa lớn.

Hồ Nham Tùng đứng ở cách đó không xa liền đi đến bên cạnh Hồ Thiên Chính, khẽ khom lưng, trên mặt đầy vẻ cung kính mà hỏi.

"Nhị thúc, tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thúc đã nhìn ra vấn đề hay chưa?"

"Ừm." Hồ Thiên Chính nghe đến đây liền gật đầu, quay sang nhìn Đặng Tứ Hải bên cạnh với vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc nói: "Đặng tiên sinh, cậu có thể tìm một người trèo lên sân thượng, nhìn xem bên trên có con mèo nào hay không."

"Được!"

Đặng Tứ Hải khẽ đáp lời, liền bảo tuỳ tùng trong đám đang đứng ở bên cạnh trèo lên bên trên sân thượng.

Bình Luận

0 Thảo luận