Nghe được tổ sư gia ở trong bức họa nói rằng rắc rối vẫn còn đang ở phía sau chờ đợi mình, Lý Thừa Phong khẽ nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút hoảng loạn, hắn liền nhìn tổ sư gia trong bức họa bằng ánh mắt cầu khẩn, thận trọng hỏi: "Tổ sư gia, con sắp tới còn gặp phải rắc rối gì nữa, người có thể gợi ý trước cho con một chút, để con có thể phòng bị được không?"
"Thiên cơ bất khả lộ, thế gian chư sự minh minh chi trung tự hữu định số, họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục." (ý bảo là mọi việc trên đời đều có định số trong cõi u minh, họa là nơi phúc nương tựa, phúc là nơi họa ẩn náu)
"Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không thoát, tiểu hoạt đầu, người cứ chờ đó mà nhận mệnh đi!"
Tổ sư gia ở trong bức họa sau khi nói xong câu này, liền quay trở lại trạng thái bình thường.
Bất kể Lý Thừa Phong có sử dụng phương thức gì, cầu xin như thế nào, thì tổ sư gia bên trong bức họa cũng không có bất kỳ phản ứng nào nữa.
Đối với những lời mà tổ sư gia từng nói, Lý Thừa Phong tỏ ra rất là bất mãn, hắn liền trừng mắt nhìn bức họa tổ sư gia nói:
"Lão hoạt đầu, nói thì chỉ nói có nửa lời, còn không bằng đừng nói, khiến trong lòng đồ nhi nóng như lửa đốt!"
"Ái chà!"
Vừa nói xong, trán hắn liền bị người ta búng cho một cái đau điếng, Lý Thừa Phong vội vàng ôm trán, ngẩng đầu nhìn lên, lại không nhìn thấy có gì cả.
Hắn liền tỏ ra nghi hoặc, không biết vì sao trên trán đột nhiên bị búng cho một cái.
Trong lòng rất là khó chịu, hắn chỉ là thuận miệng phun ra một câu tục tĩu, thế mà lại bị búng thêm một cái nữa, đau đến mức Lý Thừa Phong phải lăn lộn một phen.
Tổ sư gia trong bức họa phẫn nộ đến mức râu dựng ngược, hai mắt trợn tròn, nửa thân mình đã chui ra khỏi bức họa, vẻ mặt tràn đầy tức giận nói: "Tiểu hoạt đầu, ngay cả bản tiên mà ngươi cũng dám mắng, ngươi có tin hay không, bản tiên sẽ trực tiếp đưa ngươi đi luôn!"
Nhìn thấy tổ sư gia sắp sửa chui ra khỏi bức họa, Lý Thừa Phong sợ hãi đến mức ngã phịch xuống đất, chiêu trò này của tổ sư gia quả thực quá là đáng sợ, lại còn muốn chui ra khỏi bức hoạ, hắn vội vàng nói lời xin lỗi với tổ sư gia.
"Tổ sư gia, đồ nhi biết sai rồi, người đừng có đi ra nữa, đồ nhi là hạng người nhát gan, lão nhân gia người đừng tiếp tục dọa sợ đồ nhi nữa!"
Tổ sư gia vừa mới thò nửa thân mình ra khỏi bức họa, lại đột nhiên lại quay trở vào bên trong bức họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=48]
"Tiểu tử hỗn xược, lần sau ngươi mà còn dám nói ra lời vô lễ đối với bản tiên, bản tiên sẽ trực tiếp đưa ngươi đi luôn!"
"Tổ sư gia, người cứ yên tâm, đồ nhi sau này không dám nữa."
Nói xong một lời này, tổ sư gia trong bức họa liền trở lại dáng vẻ thường ngày, vẻ mặt vô cùng hiền hòa, tay phải vuốt râu, thân mặc tiên y ngũ sắc, đứng trước ba gian nhà tranh, ngắm nhìn sông núi trong tranh.
Cùng lúc đó, Vương Bân còn đang say ngủ bị thanh âm của Lý Thừa Phong nói chuyện làm cho tỉnh giấc, hắn liền tỏ ra vô cùng bực bội hỏi: "Thừa Phong, đã mấy giờ rồi, sao cậu còn chưa ngủ đi, nói chuyện với ai ở ngoài đó thế?"
"Tôi, tôi đang xem phim."
Bí mật của bức họa, hắn vẫn không thể để cho Vương Bân biết được.
Lý Thừa Phong nhìn chằm chằm tổ sư gia trên bức họa, trong lòng đột nhiên nảy sinh vô số nghi vấn.
Tại sao tổ sư gia lại sống ở trong bức họa này?
Trong bức họa này có ẩn giấu bí mật gì không?
Gia gia có biết được bí mật bên trong bức họa này không?
Bức hoạ này có tên là "Quách Phác Ẩn Sơn Đồ", ít nhất cũng có lịch sử hàng ngàn năm, thế nhưng dù hắn có nhìn thế nào thì bức hoạ này lại vẫn giống như mới, không hề nhìn thấy một chút dấu vết của thời gian.
Lý Thừa Phong bất lực lắc đầu, từ khi bái lạy tổ sư gia, chính thức bái hạ Kỳ Môn nhất mạch, hắn đã gặp phải rất nhiều sự tình mà bản thân không cách nào có thể tưởng tượng nổi, những sự tình này thực sự không nên nghĩ, cứ nghĩ là đau đầu, đi ngủ thì sẽ thoải mái hơn.
Sáng hôm sau...
Lý Thừa Phong và Vương Bân ngủ một mạch đến hơn mười giờ sáng mới chịu ngồi dậy.
Hai người liền đi đến quán mỳ hầm ở phía đối diện, ăn hai bát mỳ hầm thịt cừu Hà Nam, ăn uống no nê xong, Vương Bân rút ra một tờ khăn giấy lau miệng, mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thừa Phong, vừa nãy mẹ tôi vừa mới gọi điện, nói là trong nhà có chút việc, bảo tôi phải mau chóng quay trở về nhà."
"Sau này tôi không thể tiếp tục ở lại chơi với cậu nữa, tạm biệt!"
Vương Bân vừa mới nói xong, liền chủ động thanh toán, sau đó không hề quay đầu nhìn lại, trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài.
Lý Thừa Phong vẫn còn đang ngơ ngác, nhớ lại tối hôm qua hắn bị dọa sợ đến mức tè dầm, liền biết được lý do mà hắn rời đi.
"Khoan đã!"
"Tôi còn có một lời muốn nói với cậu!"
Vương Bân không quay đầu lại, giọng điệu vô cùng ấm ức: "Cậu đừng có nói gì cả, tôi không muốn nghe, đáng sợ quá trời quá đất rồi, sau này tôi sẽ không chơi với cậu nữa."
"Cho đến tận bây giờ tôi mới phát hiện, cậu không phải là một người bình thường."
"Tôi coi như là chưa từng có người bạn học này, sau này đừng tìm tôi chơi nữa, cứ coi như là tôi không quen biết cậu."
Lý Thừa Phong nghe đến đây thì không nhịn được cười, nghe qua giọng điệu của Vương Bân là biết, chuyện tối qua chắc chắn đã dọa cho hắn sợ chết khiếp.
Người bình thường lần đầu trải qua loại chuyện như thế này, chỉ có số ít trong đó có thể cảm thấy kích thích, đa số đều sẽ vô cùng sợ hãi, cảm thấy kinh hoàng ám ảnh không thôi.
Lý Thừa Phong vội vàng bước ra khỏi quán mỳ, sau đó đuổi kịp Vương Bân, đưa tay khoác lên vai hắn, cười hì hì nói: "Nhìn cái bộ dạng nhát gan của cậu kìa, uổng công cậu là đàn ông con trai, không phải chỉ là mấy con vật nhỏ thôi sao, có gì mà phải sợ!"
"Cút đi, đó mà là mấy con vật nhỏ sao, tôi đã bị dọa đến mức tè dầm rồi, thế mà cậu vẫn còn cười được!"
"Tôi muốn quay trở về nhà tìm mẹ, sau này tôi sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa!"
Trải nghiệm tối qua đã để lại cho hắn một loại ám ảnh sâu sắc trong lòng Vương Bân, chỉ cần nhìn thấy con mèo trên đường, hay là con chim bay trên trời, trong lòng hắn sẽ vô cớ sinh ra sợ hãi.
Lý Thừa Phong thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Bân tử, có một lời này mà tôi phải nói với cậu, ba cái thứ dơ bẩn đó đã để mắt đến chúng ta, nếu như chúng ta không nhanh chóng tiêu diệt chúng..."
"Vậy thì cho dù cậu có chạy đến đâu, ba thứ dơ bẩn kia cũng sẽ tìm được cậu."
Nghe đến đây, Vương Bân liền chậm lại bước chân, sau đó quay người nhìn lại, ánh mắt mang theo vẻ ấm ức mà nhìn chằm chằm Lý Thừa Phong, trong lòng hắn hiện tại vô cùng hối hận, thật đúng là tò mò hại thân, lẽ ra ngay từ ban đầu hắn không nên đi theo Lý Thừa Phong đến Thanh Châu, lại còn nhất quyết muốn xem thử sự lợi hại của cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài kia".
Lần này có thể đích thân thấy được sự lợi hại của cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài, nhưng cũng tự mình rước họa vào thân, hắn oán trách nói: "Thừa Phong, tôi là người nhát gan, mong cậu đừng có lừa gạt tôi."
"Sao tôi có thể lừa gạt cậu được, nếu như không sớm tiêu diệt ba thứ dơ bẩn kia, chúng chắc chắn sẽ còn đeo bám cậu mãi không thôi!"
"Đến lúc đó, ngay cả cha mẹ cậu cũng sẽ gặp phải xui xẻo theo cậu." Lý Thừa Phong nghiêm nghị nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận