Nghe thấy tiếng kêu chói tai vọng lại từ phía sau, hai người thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại, mỗi khi nhìn thấy ba đạo hồn phách mang theo vẻ oán hận đang đuổi theo phía sau, tốc độ dưới chân lại theo bản năng mà tăng tốc nhanh hơn.
Trong đêm thanh vắng tĩnh mịch, có hai thanh niên điên cuồng chạy như bị ma đuổi trên đường, như thể là đang phát rồ, một người trong số đó còn đang liên tục la hét.
"Cứu mạng..."
"Có ma!"
"Mẹ ơi, sợ chết đi được!"
Rất nhiều cư dân còn đang ngủ say bị thanh âm đột ngột phát ra này làm cho đánh thức, những người khó tính còn mở cửa sổ nhìn ra.
Chỉ thấy có hai tên ngốc, nửa đêm đang chạy đua trên đường, có người bực bội mắng: "Chúng mày bị điên à, nửa đêm nửa hôm không ở nhà ngủ mà chạy lung tung ngoài đường làm gì?"
"Có ma!"
"Cứu mạng!"
Có, có ma!
Những cư dân bị đánh thức vừa nãy còn lầm bầm chửi bới, sau khi nghe thấy hai chữ "có ma", lúc này mới cảm thấy hành vi của hai người này rất là bất thường, chỉ trong phút chốc, dường như bọn họ vừa mới nhìn thấy ba thân ảnh kỳ lạ đang đuổi theo hai thanh niên kia.
Mang theo cảm giác cực kỳ sợ hãi, họ liền vội vàng đóng cửa sổ lại, tự an ủi bản thân: "Đây chỉ toàn là ảo giác, mình không nhìn thấy gì cả, ngủ, mau ngủ thôi!"
"Tất cả những việc này đều chỉ là ảo giác!"
Lý Thừa Phong cảm thấy vô cùng cạn lời, hai người đã chạy lâu đến mức gần như kiệt sức, thế mà Vương Bân vẫn còn đang gắng sức la hét, có thể thấy tên này thực sự đã bị doạ cho sợ hãi.
Không biết đã chạy được bao lâu, hai người liền thở hổn hển vì mệt, cũng có cảm giác không thể chạy thêm được nữa, tốc độ ngày càng chậm lại, cuối cùng đành phải ngồi phịch xuống đất.
Vương Bân thở dốc nói: "Mẹ kiếp, tôi không chạy nổi nữa, cứ để cho bọn chúng ăn thịt tôi đi!"
"Tôi cũng không chạy nổi nữa, chết thì cùng chết thôi!"
Lý Thừa Phong vừa nói vừa quay đầu nhìn ra phía sau, kỳ lạ thay, hồn phách con mèo, con quạ và con dơi đã biến mất từ lâu, thanh âm chói tai cũng đã biến mất.
Vương Bân cũng quay đầu nhìn lại, lập tức lộ ra vẻ tràn đầy nghi hoặc, tại sao ba cái thứ dơ bẩn đó lại biến mất rồi, hắn liền nằm thẳng xuống đất, nhắm mắt lại nói: "Mình nhất định là đang nằm mơ, những gì mà mình vừa mới thấy chắc chắn là giả!"
Lý Thừa Phong cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc thì đã hiểu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=47]
Sở dĩ bọn chúng không thể đuổi kịp là bởi vì xác con mèo bệnh, xác quạ trụi lông và xác dơi chết đói kia đã bị dây gai trói nghiến lại, hồn phách không thể rời xa xác chết quá lâu.
Một khi hồn phách cách thân xác quá xa, hồn phách sẽ tan biến và quay trở lại bên trong xác chết.
Hai người nghỉ ngơi rất lâu mới có thể hoàn hồn triwr lại, Vương Bân đang nằm trên đất liền đứng bật dậy như thể xác chết vùng lên, hỏi một cách cực kỳ nghiêm túc: "Thừa Phong, tôi có phải là đang nằm mơ không, tất cả những chuyện này không phải là thật đúng không?"
"Đúng vậy, chúng ta chỉ là đang mơ, cậu còn đang tè dầm trong mơ nữa!"
Lý Thừa Phong từ ban nãy ngửi thấy mùi khai, quay sang nhìn vào đũng quần của Vương Bân, phát hiện toàn bộ ống quần đã bị nước tiểu thấm ướt, hắn liền không nhịn được mà cười trộm.
Lúc này Vương Bân mới phát hiện đũng quần mình đã ướt sũng, hắn ngơ ngác nói: "Mẹ kiếp, sao tôi lại có thể tè dầm thế này!"
"Tè dầm lúc nào, sao tôi lại không biết!"
Lý Thừa Phong cười lên ha hả một lúc, sau đó nhíu chặt chân mày, suy nghĩ phương thức phá giải Tam Thi Cản Tài Thuật, nếu như hắn không nhanh chóng tiêu hủy ba cái xác thú kia, hậu quả sẽ cực kỳ khó lường.
Bởi vì tấm biển hiệu của tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim đã che khuất ánh nắng, ánh nắng không thể trực tiếp chiếu vào xác ba con thú kia, dẫn đến việc chúng hóa linh thành yêu.
Nếu như muốn phá giải Tam Thi Cản Tài Thuật, nhất định phải thực hiện vào buổi trưa, nhanh chóng tháo dỡ tấm biển phía trước, phơi xác chết của ba con vật dưới ánh nắng mặt trời, sau đó dùng lửa có pha bột chu sa để tiêu huỷ sạch sẽ.
Chỉ có như vậy mới có thể hóa giải được Tam Thi Cản Tài Thuật
Lý Thừa Phong thở dài một hơi, bất lực nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà!"
"Tại cậu hại tôi, làm tôi tè dầm, cậu phải mua quần mới đền bù tổn thất cho tôi."
"Được được, tôi sẽ mua cho cậu hai cái!"
Vương Bân vẫn còn lải nhải theo sau, Lý Thừa Phong cười toe toét trả lời, nhưng lòng hắn lại nặng trĩu.
Xác mèo chết bệnh, xác quạ trụi lông cùng xác dơi chết đói hóa linh thành yêu khiến cho Lý Thừa Phong vô cùng đau đầu.
Hắn lại càng không ngờ rằng xác con mèo, con quạ và con dơi sau khi hóa linh lại biến từ đại suy vật thành đại hung vật.
Trong lòng thầm chửi thề, sau này cho dù bản thân có gặp phải chuyện gì, có phải chịu bao nhiêu uất ức, chịu bao nhiêu thiệt thòi, cũng sẽ không dễ dàng thi triển lại những cấm thuật dân gian dạng này nữa.
Bởi vì cho đến bây giờ hắn mới biết, những cấm thuật dân gian dạng này thực sự quá là kinh khủng, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Sau khi trở về Tùy Duyên Đường, Lý Thừa Phong nằm trên giường trằn trọc đến mức không ngủ được, nghĩ đến những nữ nhân viên bị hại đến tàn phế hoặc bị thương, đối với người tâm tính thiện lương như hắn không khỏi cảm thấy day dứt.
Trong lòng thầm có chút hối hận, lúc đầu bởi vì bản thân quá bốc đồng, không nên tùy tiện thi triển ra cấm thuật dân gian để hại người, hiện tại đúng là hại người hại mình.
Nhìn thấy Vương Bân còn đang ngủ say, Lý Thừa Phong không ngủ được bèn bò dậy khỏi giường, đi đến trước bức hoạ tổ sư gia, thắp xuống ba nén hương, vái ba vái với tổ sư gia, rồi lòng đầy tâm sự hỏi: "Tổ sư, đồ nhi có phải là đang làm sai không?"
Lý Thừa Phong chăm chú nhìn vào tổ sư gia ở trong bức họa, hy vọng tổ sư gia có thể hiển linh.
Chẳng mấy chốc, tổ sư gia trong bức họa lộ ra nụ cười, lão lấy tay vuốt râu, giọng điệu khinh khỉnh nói: "Tiểu tử thối nhà ngươi không hề làm sai, ngươi chỉ là đang thực thi công lý, thay trời hành đạo mà thôi."
"Nếu ngươi không làm như vậy, vậy thì sau này sẽ có rất nhiều người đến sau bị lừa gạt, ngươi là đang làm một việc tốt!"
"Hãy nhớ rằng, là đệ tử của Kỳ Môn nhất mạch chúng ta, phải luôn ghi nhớ thay trời hành đạo, trừng ác dương thiện, thì mới tránh được thiên khiển!"
Sau khi nghe tổ sư gia nói như vậy, sự day dứt và tự trách trong lòng Lý Thừa Phong liền giảm đi rất nhiều, hắn mỉm cười nói: "Đa tạ tổ sư đã khai sáng!"
"Đừng nói những lời vô dụng này với ta, rắc rối của ngươi vẫn còn ở phía trước."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận