Giờ đây tiệm vàng Thịnh Hải đã phải chịu sự trừng phạt xứng đáng, rất nhiều nhân viên người bị thương kẻ tàn phế, trong lòng Lý Thừa Phong cũng là có chút áy náy.
Sự tức giận trong lòng khi bị lừa tám mươi vạn tệ hiện tại đã tan biến gần hết, để tránh làm hại tới những người vô tội, Lý Thừa Phong liền quyết định phá bỏ Tam Thi Cản Tài Thuật.
Vương Bân cũng một mực tán thành với ý kiến của Lý Thừa Phong, tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim đã bị Tam Thi Cản Tài Thuật phá hoại đến mức phải đóng cửa ngừng kinh doanh, tận mắt chứng kiến những nữ nhân viên xinh đẹp kia gặp phải họa sát thân, trong lòng cảm thấy rất là bất nhẫn.
Nhưng nghĩ đến những việc mà bọn họ đã lừa người, lại còn tỏ ra ngang ngược hống hách, ỷ thế hiếp người, vậy thì việc phải chịu hình phạt như vậy cũng là đáng đời.
Giờ đây bọn họ đã phải trả một cái giá cực kỳ xứng đáng, Hàn Lệ Lệ cũng đã mất hết tất cả, việc phá bỏ Tam Thi Cản Tài Thuật là điều nên làm.
Đêm hôm đó, nhân lúc đêm khuya thanh vắng, Lý Thừa Phong liền mang theo thang gấp, cùng Vương Bân lại đi đến trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim.
Giờ đây ở trong tiệm vàng đã không còn bảo vệ trực ban, hai người trực tiếp dựng thang gấp dựa vào tường, Lý Thừa Phong men theo bậc thang trèo lên sân thượng.
Vương Bân cũng rất là tò mò, hắn cũng muốn xem thử Tam Thi Cản Tài Thuật được bố trí thế nào, liền trực tiếp nối đuôi Lý Thừa Phong trèo lên sân thượng, sau khi nhìn thấy xác mèo chết bệnh, cùng quạ trụi lông và dơi chết đói đang treo sau biển hiệu, liền cười lên ha hả nói: "Tôi còn tưởng bố trí Tam Thi Cản Tài Thuật phải khó lắm cơ, hóa ra chỉ là treo mấy cái xác thú lên trên biển hiệu!"
"Đúng vậy, đơn giản như cậu nghĩ mà thôi."
Lý Thừa Phong cũng không nói ra sự thật với Vương Bân, những xác chết này không phải là được treo bừa đâu, mà phải treo đúng ba phương tài vị, nếu như treo sai thì không thể ngăn chặn được tài khí, ngay đến cả một một chút hiệu quả cũng là không có.
Vương Bân lại quay sang nhìn Lý Thừa Phong tiếp tục hỏi: "Thừa Phong, phải làm thế nào để có thể phá giải được Tam Thi Cản Tài Thuật?"
"Tháo gỡ mấy cái xác xuống, sau đó dùng chu sa đốt đi là được!"
Hai người cùng nhau đi đến trước xác chết, còn đang muốn tháo mấy cái xác treo trên đó xuống, thời điểm ngón tay vừa mới chạm vào sợi dây gai, xác chết bị dây gai buộc chặt đột nhiên cử động, còn phát ra tiếng kêu vô cùng quỷ dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=46]
"Meo…"
"Quạ quạ…"
"Chít chít chít…"
Hai người nhìn thấy một màn này thì giật nảy mình, vội vàng rút tay lại liên tục lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt mang theo vẻ cực kỳ kinh hãi nhìn chằm chằm ba cái xác chết đang bị dây gai buộc chặt.
Vương Bân bị dọa cho mặt mày tái mét, kêu thét lên: "Vãi nồi!"
Hắn đang vô cùng khó tin, ba con thú này sớm đã chết từ lâu, sao vẫn còn có thể cử động?
Xác mèo chết bệnh kia, bốn chân lúc này đang không ngừng đạp loạn, như là muốn giãy thoát khỏi sợi dây gai siết chặt ở cổ, mỗi khi móng vuốt con mèo chạm vào dây gai, dây gai liền phát ra hồng quang đỏ rực.
Thời điểm dây gai phát ra quang mang, liền vang lên thanh âm kêu gào đau đớn của xác con mèo, cái miệng khô héo liên tục mở ra khép vào, nhìn qua trông rất là quỷ dị.
Đôi mắt nhỏ trống rỗng khô héo, đang từ từ xoay tròn trong hốc mắt, lộ ra ánh mắt thù hận mà nhìn chằm chằm Lý Thừa Phong và Vương Bân.
Xác chết quạ trụi lông, đang cố gắng vỗ đôi cánh không lông, cũng muốn thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây gai, phát ra tiếng kêu 'quạ quạ quạ', chiếc mỏ nhọn hoắt lập tức chĩa về phía Lý Thừa Phong, không ngừng mở ra khép vào.
Xác chết con dơi lại yên tĩnh khác thường, nó treo lơ lửng trên dây gai, toàn thân bất động, thế nhưng hai mắt nhỏ lại nhìn chằm chằm Vương Bân và Lý Thừa Phong.
Lúc này, một luồng âm phong lập tức thổi đến, dưới đêm hè oi bức, lại truyền tới cảm giác lạnh lẽo thấu xương, hai người trong vô thức mà cùng run lên.
Lần đầu nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, Vương Bân bị dọa cho nổi hết cả da gà, lông tơ trên người theo đó dựng đứng, mặt mày vô cùng tái nhợt, giọng điệu run rẩy hỏi: "Thừa Phong, đây, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tại sao xác của những con vật này sao lại sống lại rồi?"
Lý Thừa Phong nhíu chặt chân mày, hiện tại hắn mới hiểu vì sao Tam Thi Cản Tài Thuật bị người xưa liệt vào hàng ngũ cấm thuật được lưu truyền trong dân gian.
Nếu như đã bị liệt thành cấm thuật, vậy thì ắt hẳn có chỗ đáng sợ của riêng nó, không chỉ có thể chặn tài hại người, còn có thể luyện hóa yêu vật.
Xác chết mèo bệnh, xác quạ trụi lông, và xác dơi chết đói, dưới sự nuôi dưỡng của ba phương tài vị, đã dần dần hóa thành yêu vật, nếu như để chúng chạy thoát, ắt hẳn sẽ gây họa cho nhân gian.
Hắn hiện tại phải nghĩ cách, phải tiêu hủy đi xác chết của ba con thú này.
Ngay khi Lý Thừa Phong còn đang nghĩ bản thân phải làm sao, xác chết còn đang treo trên dây gai đột nhiên ngừng lay động, sau đó hắn lại nhìn thấy, trong xác mèo, xác dơi, xác quạ lần lượt bay ra hồn phách của bọn chúng, ổn định rơi xuống sân thượng.
Hồn phách sau khi rơi xuống đất, liền phát ra thanh âm vô cùng chói tai về phía Lý Thừa Phong và Vương Bân.
"Meo…"
"Quạ quạ…"
"Chít chít chít…"
Vương Bân dù không khai mở Thiên Nhãn, nhưng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nghe thấy tiếng kêu của chúng, liền bị dọa đến mức đứng sững tại chỗ.
Lý Thừa Phong cảm thấy đại sự bất ổn, vội vàng hét lớn với Vương Bân: "Bân tử, chạy mau!"
Vương Bân vừa mới tỉnh táo trở lại từ cơn choáng váng, liền vội vàng hỏi: "Chạy, chạy đi đâu bây giờ?"
"Còn chạy đi đâu nữa, trực tiếp nhảy xuống luôn!"
Lý Thừa Phong và Vương Bân còn không kịp men theo thang gấp trèo xuống, trực tiếp từ trên sân thượng cao gần ba mét nhảy ấp xuống, thời điểm hai chân tiếp đất, hai người đồng loạt kêu lên một tiếng "ủi da", cả hai ngồi phịch xuống đất, chỉ cảm thấy ống chân truyền tới cảm giác đau nhức.
"Meo…"
Sau lưng hai người liền vang lên thanh âm mèo kêu chói tai, hồn phách con mèo lúc này đang đứng ở trên sân thượng, nhìn chằm chằm hai người phía dưới, phát ra tiếng kêu vô cùng giận dữ.
Hai người chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh toát, trực tiếp đứng dậy từ dưới đất, thang gấp cũng không thèm lấy nữa, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Cùng lúc đó, từ phía sau lưng bỗng nhiên nổi lên từng trận âm phong, thỉnh thoảng còn đang vang lên tiếng mèo kêu meo meo, cùng tiếng quạ kêu quạ quạ và dơi kêu chít chít.
Vương Bân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con quạ và một con dơi đang cấp tốc bay trên không, cùng với con mèo bệnh kia, đang sát sạt đuổi theo sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Bân bị dọa cho kêu thét lên, dốc sức chạy một mạch về phía trước.
"Trời ơi, đáng sợ quá!"
"Cứu với…"
Lý Thừa Phong cũng không dám dừng chân, trong lòng cảm thán thằng cha này đúng là chạy nhanh thật, hắn liền vội vàng tăng tốc bám sát sau lưng Vương Bân, hắn không ngờ tới cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài lại đáng sợ đến như vậy.
Hồn phách con mèo bệnh, hồn phách con dơi cùng hồn phách con quạ vẫn đang sát sạt đuổi theo phía sau!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận