Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 43: Cấm thuật dân gian - Tam Thi Cản Tài (5)

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:44:42
Đêm hôm đó, Lý Thừa Phong liền mang theo xác ba con thú cùng với một chiếc thang gấp, dẫn theo Vương Bân lén lút đi đến gần tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, một mực đợi ở bên ngoài.

Đợi mãi cho tới thời điểm đêm khuya thanh vắng, tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim chính thức đóng cửa, trên đường không còn một bóng người nào qua lại, thỉnh thoảng có từng chiếc xe hơi phóng vụt qua trên mặt đường, cuốn theo từng cơn gió nhẹ thoang thoảng, mang đến một chút mát mẻ cho đêm hè oi bức.

Nhân lúc xung quanh không có người, hai người bộ dáng trông giống như kẻ trộm lén lút đi đến trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, cảnh giác quan sát bốn phía.

Nhìn vào cánh cửa cuốn đã bị đóng chặt, Vương Bân khẽ hỏi: "Thừa Phong, tiếp theo chúng ta phải làm sao?"

"Nhỏ miệng thôi!"

"Trong tiệm vẫn còn bảo vệ trực gác a."

"Xin lỗi, tôi quên mất!"

Lý Thừa Phong mon men đi đến trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải, trước tiên cúi xuống nhìn chân mình, dưới đất toàn là nền xi măng, bên trên còn có một lớp gạch lát, nếu như muốn ở nơi này đào hố chôn xuống xác thú thì căn bản là chuyện không thể.

Nếu như có thể trực tiếp đào xuống ba cái hố, lần lượt chôn xác mèo bệnh, quạ trụi lông và dơi chết đói xuống dưới đất, tương đối mà nói sẽ đỡ phiền phức hơn, lại không dễ bị người khác phát hiện.

Đáng tiếc dưới đất toàn bộ đều là nền xi măng, trên đó còn được trải một lớp gạch lát, căn bản là không thể đào được.

Lý Thừa Phong cũng sớm đã nghĩ đến một điểm này, cho nên hắn mới dùng dây gai buộc chặt xác ba con thú từ trước, chuẩn bị treo chúng lên phía sau tấm biển hiệu.

Biển hiệu của tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim không lớn lắm, được dựng thẳng phía trên cửa tiệm, đằng sau tấm biển hiệu chính là một cái sân thượng.

Lý Thừa Phong ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu được treo trên cửa, quyết định trèo lên sân thượng phía sau tấm biển, sau đó treo xác mèo bệnh, quạ trụi lông và con dơi chết đói ở phía sau biển hiệu.

Vương Bân đứng ở bên dưới giữ thang, miệng nói nhỏ: "Thừa Phong, cẩn thận đấy!"

Lý Thừa Phong nghe đến đây thì gật đầu, tay cầm xác ba con thú, men theo thang gấp từ từ trèo lên sân thượng, sau đó quan sát bố cục trên sân thượng.

Trong thuật phong thủy, có tứ đại tài vị, lần lượt là Minh Tài Vị, Ám Tài Vị, Bản Mệnh Tài Vị và Lưu Niên Tài Vị.

Nếu như muốn chặn đứng tài vận của tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, vậy thì phải tìm cho ra được Minh Tài Vị, Ám Tài Vị và Lưu Niên Tài Vị.

Lý Thừa Phong lập tức lấy ra Tam Hợp La Bàn, trực tiếp đứng trên sân thượng, trong miệng lẩm bẩm, suy tính ba đại tài vị.

"Giáp Ất đông bắc thị tài thần, Bính Đinh hướng tại tây nam tầm, Mậu Kỷ chính bắc tọa phương vị, Canh Tân chính đông khứ an thân, Nhâm Quý nguyên lai chính nam tọa, tiện thị tài thần phương vị chân"

"Minh Tài Vị!"

"Ám Tài Vị!"

"Lưu Niên Tài Vị!"

Mỗi một lần Lý Thừa Phong nói ra một phương tài vị, tài vị tương ứng liền tỏa ra kim quang chói lọi. Dĩ nhiên, người bình thường chưa từng khai mở Thiên Nhãn sẽ không thể nhìn thấy những kim quang ở những phương tài vị này.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm ra ra được đầy đủ tam phương tài vị, tam phương tài vị lúc này đang toả ra kim quang lấp lánh, trách không được tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim lại có thể làm ăn khấm khá đến như vậy.

Lý Thừa Phong khẽ mỉm cười, sau đó treo xác quạ trụi lông lên Minh Tài Vị, treo xác dơi chết đói lên Ám Tài Vị, treo xác mèo chết bệnh lên Lưu Niên Tài Vị.

Sau khi treo xác ba con thú lên tam phương tài vị, kim quang chói lọi vốn có từ phía những tài vị lập tức bị đại suy khí tỏa ra từ xác ba con thú che lấp.

Vị trí treo xác ba con thú, gồm xác quạ trụi lông và xác dơi chết đói tương ứng với hai bên khung cửa, còn xác mèo bệnh tương ứng với khe cửa ở phía chính giữa.

Cái gọi là Tam Thi Cản Tài Thuật, chính là ngăn chặn tài khí nhập môn.

Mắt thấy tam đại suy vật đã chặn đứng tam phương tài khí, Lý Thừa Phong trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện, khẽ cười nhạt một hồi, sau đó mò theo từng bậc thang mà trèo xuống.

Bởi vì giày hắn quá trơn, nên thời điểm bước xuống bậc thang cuối cùng, hắn đã vô tình trượt chân từ trên bậc thang.

"Úi chà!"

Đồng thời phát ra âm thanh thang gấp đập vào tường.

Do thanh âm phát ra quá lớn, đã đánh thức bảo vệ đang trực ban bên trong tiệm vàng, lập tức vang lên tiếng quát tháo của một bảo vệ: "Ai đang ở bên ngoài đó?"

Lý Thừa Phong và Vương Bân giật nảy mình, hai người không dám thở mạnh, lắng nghe tiếng bước chân của bảo vệ đang từ từ tiến lại gần cửa tiệm.

Đúng vào thời điểm hai người còn đang không biết làm thế nào, phía trên cửa đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu vô cùng chói tai!

Tiếng bước chân trong tiệm vàng đột nhiên dừng lại, sau đó vang lên từng tràng chửi bới: "Mấy con mèo hoang chết tiệt, có để yên cho người ta nghỉ ngơi không vậy, ngày nào cũng kêu loạn ầm ĩ trước cửa!"

Lý Thừa Phong và Vương Bân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhấc lên thang gấp, rón rén rời khỏi tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim.

Hai người sau khi đi thật xa mới dám dừng bước, Vương Bân nôn nóng hỏi: "Thừa Phong, cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài đó, cậu đã bố trí xong xuôi rồi phải không?"

"Có thể nói cho tôi biết cậu đã bố trí như thế nào không?"

"Được!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=43]

Lý Thừa Phong gật đầu, đem những chuyện trên sân thượng đơn giản thuật lại một lần cho Vương Bân nghe, Vương Bân sau khi nghe xong, lộ ra vẻ rất tò mò tiếp tục hỏi: "Tam Thi Cản Tài Thuật đã bố trí xong, vậy tiếp theo tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ, tôi cũng là lần đầu tiên thi triển ra loại thuật pháp hại người này."

Hai người vừa trò chuyện bên đường, vừa chờ đợi taxi, chờ khoảng hơn một tiếng mới đợi được một chiếc taxi chạy đêm đi qua.

Sau khi quay trở về Tùy Duyên Đường, hai người vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, trực tiếp nằm lên trên giường ngủ say như chết.

Sáng hôm sau...

Tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim vẫn như thường lệ mở cửa tiệm, rất nhiều nhân viên đã đến tiệm vàng từ sớm, không lâu sau, Hàn Lệ Lệ cũng đi đến tiệm vàng.

Hàn Lệ Lệ vẫn như mọi hôm, vẫn mang vẻ kiêu ngạo như mọi khi, sau khi đi tới phía cửa tiệm vàng, nhìn thấy ở chính giữa cửa tiệm có một con mèo hoang đang nằm phủ phục, trên khung cửa hai bên, bên phải có một con quạ đang ngồi, bên trái có một con dơi đang treo ngược.

Sắc mặt Hàn Lệ Lệ có hơi chút biến đổi, trong lòng tò mò sao ở đây lại có quạ và dơi, lại còn có một con mèo hoang, lập tức lộ ra vẻ chán ghét, lớn tiếng quát: "Bảo vệ đâu rồi, sao trước cửa hôm nay lại có mèo hoang, mau tới đuổi nó đi, còn có cả quạ và dơi trước cửa nữa!"

Bảo vệ nghe thấy tiếng quát lớn liền vội vàng chạy ra, cẩn thận quan sát trước cửa, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc hỏi: "Quản lý Hàn, làm gì có quạ với dơi nào ở đây, cô hoa mắt nhìn nhầm chăng?"

"Sao lại không có, tôi vừa mới tận mắt nhìn thấy mà, ngay ở hai bên trước cửa…"

Hàn Lệ Lệ còn chưa kịp nói hết lời, lập tức toàn thân sững sờ, mới chỉ ngoảnh đầu một cái thôi, thế mà mèo hoang, quạ, dơi đã biến mất không còn chút dấu vết.

Kỳ lạ, chẳng lẽ mình thực sự nhìn lầm sao?

Thế nhưng có rất nhiều nhân viên trong tiệm vàng, thời điểm đi làm vào buổi sáng, cũng nhìn thấy con mèo hoang đang nằm phủ phục trước cửa, cùng con quạ và con dơi trên khung cửa hai bên.

Thế nhưng sau khi đi đến gần định quan sát thật kỹ, mèo hoang, dơi, quạ liền biến mất không còn dấu vết.

Việc này... thật sự quá kỳ lạ!

Mỗi người đều mang theo vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng không để bụng tới loại chuyện này, cứ thế mà tiếp tục công việc của mình, không hề bị việc khác ảnh hưởng.

Hàn Lệ Lệ liền tập hợp tất cả nhân viên, trước tiên tổ chức một cuộc họp triển khai kế hoạch sắp tới.

Bởi vì ngày lễ Thất Tịch sắp đến, các cặp đôi đính hôn cùng kết hôn đặc biệt nhiều, tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim phải nhân cơ hội này triển khai chương trình khuyến mãi.

Hàn Lệ Lệ cũng tràn đầy vẻ tự tin, cô ta có thể nhân cơ hội ngày lễ Thất Tịch sắp đến gần, khiến cho doanh thu bán hàng của tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim lại tăng cao hơn nữa, nghĩ đến hoa hồng và tiền thưởng cao ngất rơi xuống đầu, trong lòng đã khấp khởi mừng thầm.

Mỗi một nhân viên trong tiệm cũng đều đang dốc toàn lực, chuẩn bị nhân cơ hội ngày lễ Thất Tịch mà kiếm được một món hời lớn, mỗi người đều nở ra nụ cười, chờ đợi khách hàng ghé qua tiệm vàng.

Rất nhanh, con phố trước tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim đã bắt đầu đông đúc người qua kẻ lại, người qua đường càng lúc càng đông, có những cặp tình nhân đang tay trong tay, có những cặp vợ chồng đang dắt con đi dạo, còn có cả những người già ra ngoài đi bộ, cũng có những người đang đi làm vội vã.

Mặc dù người qua đường rất đông, nhưng bên trong tiệm vàng Thịnh Hải lại tỏ ra vô cùng vắng vẻ, không hề có lấy một vị khách nào bước vào trong tiệm, cho dù có khách chuẩn bị đi vào, vừa mới đi đến trước cửa, lại vô cớ quay người rời đi.

Lâu lâu cũng có khách tiến vào trong tiệm, nhân viên cũng ra sức chào mời giới thiệu như thế nào, khách hàng cũng chỉ xem một hồi rồi lắc đầu quay người rời đi.

Mãi cho đến buổi trưa, đến một món trang sức cũng không thể bán được.

Mấy nữ nhân viên xinh đẹp tụ tập với nhau, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa trò chuyện bàn tán, ai nấy lộ ra giọng điệu có hơi chút oán trách: "Ôi, ngày hôm nay bị cái gì vậy trời, suốt nửa ngày trôi qua rồi, tôi ngay đến cả một chiếc bông tai cũng không thể bán được?"

"Đúng vậy đó, hôm qua khách còn tới đông thế, một ngày tôi phải bán được sáu chiếc vòng tay, mười ba cặp nhẫn, hai sợi dây chuyền, chỉ riêng tiền hoa hồng thôi cũng đã kiếm được hơn hai nghìn tệ rồi."

"Vừa rồi, tôi mới chào mời một vị khách nửa tiếng đồng hồ, giới thiệu đến mức rát cả cổ họng, cuối cùng anh ta vẫn là không mua, thật đúng là tức chết đi được."

Từ sáng đến trưa, một vụ giao dịch cũng không thể hoàn thành, sắc mặt Hàn Lệ Lệ cũng là đang vô cùng khó coi, nhìn thấy mấy nhân viên tụ tập tán gẫu, liền bực bội quát mắng: "Ai cho phép các cô trò chuyện trong giờ làm vậy, mau quay trở về vị trí của mình đi."

"Không chịu suy nghĩ cách bán được hàng, chỉ biết tụ tập tán gẫu."

"Việc kinh doanh của tiệm không tốt, chính là do mấy người các cô tán gẫu đấy?"

"Mỗi người hôm nay sẽ bị phạt một trăm tệ!"

Đám nữ nhân viên nghe thấy bản thân bị phạt tiền thì đều tỏ ra cực kỳ bất mãn, nhưng cũng không dám lớn tiếng tranh cãi với Hàn Lệ Lệ, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở trước quầy, chờ đợi khách hàng đi đến.

Một ngày trôi qua rất nhanh, từ sáng cho đến tối, ngay đến cả một món trang sức cũng là không thể bán được.

Tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim từ xưa đến nay luôn làm ăn phát đạt, mỗi ngày đều có doanh thu lên tới hàng triệu, thế mà không hiểu vì sao, trong khoảng thời gian tiếp theo, việc làm ăn kinh doanh của tiệm vàng lại tụt dốc không phanh.

Bình Luận

0 Thảo luận