Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 42: Cấm thuật dân gian - Tam Thi Cản Tài (4)

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:44:30
Cái gọi là tam phá nhật, chính là phá tài, phá thân, phá vận, tam phá nhật cũng vì thế mà được gọi là đại hung nhật.

Nếu có người mệnh phạm tam phá nhật, vào những ngày như này sẽ rất là xui xẻo, vận khí sẽ cực kỳ kém, không chỉ phá tài, còn có thể gặp phải tai hoạ đổ máu, tai hoạ đổ máu này chính là phá thân.

Rất nhiều người mệnh cách phạm phải tam phá nhật, khi tới những ngày như này đều sẽ ở yên trong nhà hoặc sớm tới đạo quán chùa miếu ở tạm hai ngày, ăn cơm chay, tụng kinh văn, tránh gặp phải tai nạn không đáng có.

Lý do hắn chọn tam phá nhật để bày ra Tam Thi Cản Tài Thuật, là bởi vì vào thời điểm này ra bày ra thuật pháp, sẽ không chỉ chặn đi tài vận đối phương, còn có thể khiến cho bọn họ gặp phải vận rủi, vận xui đầy đầu, làm cho đối phương phá tài, phá thân, phá vận.

Vương Bân sau khi nghe xong vẫn là có chút không dám tin, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Chỉ dựa ba loại xác chết động vật này, thật sự có thể ngăn chặn tài vận của một người, khiến cho người đó gặp phải xui xẻo sao, việc này cũng quá là khó tin a!"

"Nói nữa thì cậu cũng không hiểu, cậu không tin thì thôi!"

Lý Thừa Phong cũng lười giải thích với hắn, nói chuyện với Vương Bân nhiều đến vậy mà hắn vẫn còn nghi ngờ không hiểu, đơn giản đúng là đàn gảy tai trâu.

Vương Bân mặc dù không hiểu, thế nhưng hắn vẫn muốn biết lý do tại sao, liền ở một bên liên tục quấy rầy Lý Thừa Phong, bắt hắn phải giải thích tường tận.

Lý Thừa Phong nghe hắn lèo nhèo không thôi liền thở dài một hơi, chỉ có thể tiếp tục giải thích với hắn.

Rất nhiều người không hiểu, phong thủy tại sao lại có thể ảnh hưởng sức khỏe và tài vận của con người?

Trong "Hoàng Đế Âm Phù Kinh" từng có ghi chép, ngư sinh ư thủy tắc bất thị thủy, nhân sinh ư khí tắc bất thị khí, quỷ sinh ư thổ tắc bất thị thổ.

Ý trong câu nói này, chính là đang chỉ ba môi trường sống của ngư, nhân, quỷ.

Cá sống trong nước nhưng lại không hề thấy nước, người sống trong không khí nhưng lại không hề thấy không khí, quỷ sống trong đất nhưng lại không hề thấy đất.

Long sinh ư thủy tắc bất thị thủy, nước có nước ngọt, nước biển, nước bẩn chia làm vài loại chất lượng nước khác nhau, mỗi loại nước trong đều đều sinh sống các loại cá khác nhau, nếu đặt một con cá nước ngọt vào môi trường nước biển, cá nước ngọt chắc chắn sẽ chết, đây chính là ảnh hưởng của nước đối với môi trường sống của cá.

Nước có thể ảnh hưởng tới cá, bởi vì cá dựa vào môi trường nước mà sống.

Nhân sinh ư khí tắc bất thị khí, khí là nguồn gốc sự sống của con người, khí cũng được phân thành nhiều loại, ví dụ như sát khí, suy khí, trọc khí, hối khí, ô khí, linh khí, tài khí các loại khí trường khác nhau, mỗi một môi trường khí khác nhau cũng có khác biệt rõ ràng, đây chính là ảnh hưởng của khí đối với con người.

Khí có thể ảnh hưởng tới con người, bởi vì con người dựa vào không khí mà sống.

Quỷ sinh ư thổ tắc bất thị thổ, đất lại phân thành địa vị, cát vị, hung vị, sát vị, phúc vị, mỗi một nơi khác nhau thì chất đất cũng có khác biệt cực lớn, có đất vàng, đất đỏ, đất đen, đất cát các loại, bởi vì chất đất và địa vị khác nhau, cho nên đối với quỷ cũng có ảnh hưởng cực lớn.

Đất có thể ảnh hưởng tới quỷ, bởi vì quỷ dựa vào đất mà sống.

Tam Thi Đáng Cản thuật, có thể thay đổi tài vận của một người, chính là bởi vì nó có thay đổi khí trường của một nơi, biến tài khí nơi đó thành suy khí cùng hối khí.

Lý Thừa Phong cố gắng giải thích rất nhiều, thế nhưng Vương Bân càng nghe lại càng mù mịt, mặc dù hắn không hoàn toàn hiểu, nhưng nguyên lý trong đó hắn cũng hiểu được đôi chút.

Lý Thừa Phong cầm lên ly nước uống một ngụm, thân là phong thủy sư, hắn cũng không muốn thi triển cấm thuật để hại người, nếu như hắn thi triển cấm thuật để hại người, chỉ cần hơi có chút bất cẩn sẽ phải gánh lấy thiên phạt giáng xuống.

Trước khi bày ra Tam Thi Cản Tài thuật, Lý Thừa Phong vẫn muốn cho tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim một cơ hội quay đầu.

Tục ngữ từng nói, được tha thì tha, vì thế cho nên chỉ cần bọn họ có thể hoàn trả lại số tiền tám mươi vạn kia, chuyện này coi như xong.

Quyết định quay trở lại tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim một chuyến, để xem thái độ của bọn họ như thế nào.

Từ sau khi hắn mở lại Tùy Duyên Đường, cũng coi như là kiếm được một ít tiền, không còn cảnh nghèo khổ không có tiền ăn cơm như trước nữa.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=42]


Trên người hắn hiện tại có chút tiền, Lý Thừa Phong cũng không tiếp tục chen chúc trên xe bus, mà bắt một chiếc taxi, dẫn theo Vương Bân đi thẳng tới tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim.

Tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim trước nay kinh doanh rất tốt, người qua kẻ lại tấp nập, khách hàng nối đuôi nhau không ngớt.

Nhìn vào bốn chữ lớn tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim phía xa xa, Lý Thừa Phong trong người lại có chút tức giận.

Hai người trước sau hướng tiệm vàng Thịnh Hải mà đi, vừa mới đi tới cửa, liền bị hai bảo vệ đứng ngoài cửa chặn lại.

Bảo vệ đã sớm quen mặt Lý Thừa Phong, lộ ra bộ dáng cực kỳ khinh thường nói: "Ngươi sao lại tới đây nữa rồi, còn không mau cút đi, tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim chúng ta vĩnh viên không chào đón ngươi."

"Đúng vậy, còn không mau cút đi, nếu không ta đây sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!"

"Các ngươi đúng là một đám vô sỉ, lừa ta nhiều tiền như thế, không cho ta vào thì thôi, lại còn muốn ra tay đánh người."

Lý Thừa Phong cực kỳ tức giận, hiện ngay đến cả cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim cũng không thể vào được, lại còn bị hai tên bảo vệ kia đe dọa, hai người lập tức nổ ra tranh cãi với hai tên bảo vệ ngoài cửa.

Thanh âm cãi cọ ồn ào gây ra sự chú ý đối với quản lý Hàn Lệ Lệ đang tiếp khách ở bên trong, cô ta từ từ bước ra ngoài, mang theo dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, giẫm lên sàn nhà bóng loáng, ánh mắt cực kỳ khinh miệt mà nhìn Lý Thừa Phong, trực tiếp đi thẳng tới cửa, giọng điệu chán ghét nói: "Tôi lần trước đã rộng lượng tha cho anh một lần, anh thế mà lại còn dám tới tiệm vàng chúng tôi kiếm cớ gây sự thêm một lần nữa, có phải anh là muốn tôi báo cảnh sát tới bắt anh, anh mới ngoan ngoãn đúng không?"

"Mau đi đi, đừng để tôi nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa."

Lý Thừa Phong không hiểu, tại sao đám gian thương lừa đảo này lại có đủ can đảm đến thế?

"Lũ lừa đảo các ngươi, lừa người, lừa tiền mà lại còn dám ngang ngược đến như thế, các ngươi còn có đạo đức nào không?"

Vương Bân mang theo khí thế hùng hổ xông tới chất vấn, sau khi biết được Lý Thừa Phong bị tiệm vàng này lừa tới tám mươi vạn tệ, trong lòng vô cùng tức giận, đáng giận hơn là, đối phương đã lừa người rồi, lại còn làm ra bộ dáng bản thân có chỗ dựa, muốn báo cảnh tới bắt người bị lừa.

Xã hội này còn tôn trọng vương pháp không? Còn pháp luật răn đe không?

Hàn Lệ Lệ nghe đến đây thì khẽ mỉm cười, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Vương Bân, khẽ hừ lạnh hai tiếng, trong lòng rất là đắc ý, bộ dáng cực kỳ ngang ngược nói: "Hừ hừ... tôi chính là kẻ lừa đảo, tôi cũng thừa nhận đã lừa người bạn này của anh tám mươi vạn tệ đó, cho dù anh biết, vậy thì làm gì được tôi!"

"Có bản lĩnh thì mau báo cảnh sát tới bắt tôi, hay là đâm đơn kiên tôi ra toà đi, các người có chứng cứ gì không?"

"Cho dù các người có chứng cứ thì đã sao chứ, ông chủ của tập đoàn Thịnh Hải chúng tôi Đặng Tứ Hải, đen, trắng đều có người, các người có thể kiện thắng sao?"

Bề ngoài lịch sự nhã nhặn, làm ăn uy tín chất lượng, bên trong lại ngang ngược bá đạo, không xem ai ra gì, coi trời bằng vung, đây chính là thói quen của tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim.

Dù cho ngươi có bị lừa bao nhiêu, vậy thì cũng chỉ có thể nhịn.

Lý Thừa Phong và Vương Bân, bị những lời này của Hàn Lệ Lệ hoàn toàn chọc giận.

Lý Thừa Phong vẫn còn tỏ ra tương đối bình tĩnh, bởi vì hắn biết Hàn Lệ Lệ nói ra những lời như vậy, chắc chắn là bản thân đã có chỗ dựa, Vương Bân đứng ở một bên thì lại rất kích động, hắn tức giận nói: "Tôi không tin, không có nơi nào mà lại có thể coi thường pháp luật không nói lý, tôi hiện tại lập tức đi tới tập đoàn Thịnh Hải tố cáo cô."

"Có bản lĩnh thì các người cứ đi đi, nếu như các người dám tới tập đoàn Thịnh Hải gây sự, các người sẽ còn chết thảm hơn."

Hàn Lệ Lệ sau khi nói xong một lời này, liền không thèm đáp lời Lý Thừa Phong và Vương Bân, nói với hai tên bảo vệ bên cạnh: "Nếu như bọn họ còn dám gây sự ở đây, ảnh hưởng tới việc kinh doanh của chúng ta, vậy thì cứ đánh cho tới chết, đánh chết rồi thì tính lên đầu tôi, nghe rõ chưa."

Vương Bân bị chọc đến mức cực kỳ tức giận, hắn còn đang tiếp tục muốn xông vào, nhưng lại bị Lý Thừa Phong kéo lại.

"Bân tử, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chúng ta mau đi thôi!"

Vương Bân hằn học nhìn hai bảo vệ thân hình lực lưỡng đang đứng chặn cửa, cuối cùng cố gắng bình tĩnh trở lại, chỉ có thể chửi bới một hồi, sau đó liền trực tiếp rời đi.

Vương Bân thực sự là muốn đi tới trụ sở tập đoàn Thịnh Hải tố cáo tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, tố cáo Hàn Lệ Lệ kia, thế nhưng lại bị Lý Thừa Phong ngăn lại.

Hàn Lệ Lệ cũng đã nói rất rõ, nếu như hai người dám tới trụ sở tập đoàn Thịnh Hải gây sự, chắc chắn sẽ chết thảm hơn, cô ta chắc không hề nói đùa.

Nếu như Hàn Lệ Lệ không có người đứng sau chống lưng, chỉ bằng vào một người phụ nữ thì sao có thể có loại bộ dáng ngang ngược đến thế.

Mắt thấy đối phương ỷ thế hiếp người, thái độ so lần trước còn ngang ngược bá đạo hơn, Lý Thừa Phong cũng không còn lo lắng, hiện tại hắn đã có thể yên tâm thi triển Tam Thi Cản Tài thuật, khiến cho tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim phải trả cái giá rất đắt.

Sau khi về tới Tùy Duyên Đường, Lý Thừa Phong bắt đầu chuẩn bị các loại vật phẩm bày trí Tam Thi Cản Tài Thuật, lại tìm thêm ba sợi dây gai buộc lấy phần cổ của ba xác chết mèo, quạ và dơi.

Muốn bày ra Tam Thi Cản Tài Thuật cũng không khó, càng không cần chuẩn bị nhiều đồ vật, chỉ quan trọng nhất bắt buộc phải có là tam đại suy vật gồm xác mèo chết bệnh, xác quạ trụi lông và xác dơi chết đói.

Ban ngày tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim người qua kẻ lại quá nhiều, vì thế cho nên hắn đợi cho đến khi trời tối người ít đường vắng, mới có thể đi tới tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim bày trí thi triển ra Tam Thi Cản Tài Thuật.

Bình Luận

0 Thảo luận