Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 40: Chiêu tài thần thú - Thổ Bảo Thử

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:44:03
Vương Bân giật mình nhìn thấy Lý Thừa Phong đột nhiên đứng dậy, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía ba ngọn núi cách đó không xa, hắn lộ ra vẻ rất là không hiểu hỏi: "Thừa Phong, cậu làm sao vậy?"

"À, không có gì."

"Cảnh vật nơi đây thật đúng là không tệ."

Lý Thừa Phong thuận miệng trả lời, hắn cũng không nói chuyện bản thân phát hiện ra thế cục phong thuỷ thượng thừa Đồng Tử Ngọa Kim cho Vương Bân biết.

Phong thủy bảo địa dạng này khó gặp mà cũng khó cầu, nếu như để cho Vương Bân biết được thế cục phong thủy nơi này, rất có thể sẽ mang tới cho hắn phiền phức không cần thiết.

Hai người lại nghỉ ngơi thêm một lúc, rồi tiếp tục tiến sâu vào trong rừng tìm xác dơi chết đói, dọc đường moi móc mấy hốc cây, cũng không thể phát hiện ra xác con dơi nào.

Vương Bân vô cùng quen thuộc địa hình trong Thiên Lão Sơn, đối với địa hình nơi này nếu không dám nói là nhớ kỹ từng chi tiết thì cũng là phân biệt được tất cả lối đi, hắn sau một hồi liền dẫn theo Lý Thừa Phong đi tới một hang động.

Cửa hang mọc đầy các loại thực vật, quanh đó còn có mấy cây tùng, nếu như không đứng lại quan sát thật kỹ, thì rất khó phát hiện ra được nơi đây tồn tại một hang động.

Hai người liền dọn dẹp một chút thực vật che khuất cửa hang, sau khi dọn xong đám thực vật kia, bên phải cửa hang phát hiện được một tấm bia đá, bên trên còn khắc ba chữ lớn "Thổ Bảo Động".

Nhìn vào mức độ phong hóa của tấm bia đá, cùng với kiểu chữ được khắc trên đó, tấm bia đá này ít nhất cũng đã tồn tại hơn nghìn năm lịch sử, Lý Thừa Phong trong lòng rất là nghi hoặc, liền hiếu kỳ hỏi.

"Bân tử, hang động này tại sao lại có tên là Thổ Bảo Động?"

"Vì hang động này là nơi mà Thổ Bảo Thử từng tu luyện, tôi từ khi còn nhỏ từng nghe gia gia nói qua, sâu trong hang động này có Thổ Bảo Thử."

Nghe thấy ba chữ Thổ Bảo Thử, Lý Thừa Phong cũng rất là chấn động.

"Cậu nói Thổ Bảo Thử kia có phải là thần thú chiêu tài Thổ Bảo Thử không?"

"Đúng, chính là nó!"

"Sao cậu lại biết Thổ Bảo Thử là thần thú chiêu tài?"

Vương Bân hơi có chút kinh ngạc, hắn lại không ngờ Lý Thừa Phong cũng biết về chiêu tài thần thú Thổ Bảo Thử.

Người đời chỉ biết đến thần thú chiêu tài Tỳ Hưu, nhưng lại có rất ít người biết thần thú chiêu tài Thổ Bảo Thử.

Thổ Bảo Thử còn được gọi Mông Thử, thuộc một trong số các loại thượng cổ thần thú, là thệ ngôn thú của Hoàng Tài Thần trong văn hóa Phật giáo Tây Tạng, địa vị cực kỳ cao.

Lý Thừa Phong biết tới cái tên Thổ Bảo Thử này, cũng là đọc qua trong cổ tịch.

Vương Bân thế mà lại cũng biết tới Thổ Bảo Thử, khiến cho Lý Thừa Phong hơi có chút nghi hoặc, người bạn học này của hắn bình thường chỉ biết cắm đầu học, sao lại cũng biết tới Thổ Bảo Thử.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=40]


Lý Thừa Phong cũng không tiện hỏi nhiều, thế nhưng hắn lại không biết tổ tiên của Vương Bân này cũng không phải là người tầm thường.

Vương Bân lúc này đứng ở ngoài hang động, rất tự tin nói: "Hang động này bên trong chắc chắn là có dơi."

Lý Thừa Phong cũng đứng ở cửa hang, nhìn sâu vào bên trong hang động tối đen, đột nhiên, hắn hình như là nhìn thấy một cái bóng trắng từ sâu trong hang lao vút qua, tốc độ vật kia rất nhanh, nhìn qua trông giống như một tia chớp xẹt qua.

Trong lòng có chút hoảng sợ xen lẫn khó hiểu, trong hang động này rốt cuộc là có quái vật gì không, đi vào bên trong có nguy hiểm không, hắn là đang cân nhắc xem có nên tiến vào xem thử không.

Vương Bân đã vừa nói chuyện vừa trực tiếp đi vào: "Đi thôi, mau chóng tìm ra dơi chết đói, sau đó sớm quay trở về nhà."

Lý Thừa Phong đành phải theo sau Vương Bân đi vào bên trong hang động, may mà hai người có chuẩn bị sẵn đèn pin, dưới ánh sáng phát ra từ đèn pin, hai người hướng sâu bên trong hang động mà đi.

Bên trong hang động đúng thật là có rất nhiều dơi, dưới đất toàn là phân dơi, Lý Thừa Phong liền dùng đèn pin chiếu thẳng lên đỉnh hang, chỉ thấy bên trên có vô số con dơi, chúng lúc này đang treo ngược trên vách đá đỉnh hang.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người đều giật mình, Vương Bân liền dùng đèn pin chiếu rọi xung quanh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh hang kinh ngạc nói.

"Nơi đây... dơi nơi đây quá nhiều!"

"Nhiều dơi như vậy, vậy thì làm sao có thể tìm được dơi chết đói."

"Nhỏ mồm thôi, tốt nhất là đừng kinh động đến bọn chúng." Lý Thừa Phong nhẹ nhàng nhắc nhở.

Thanh âm của hai người tuy rất nhỏ, thế nhưng ở trong không gian khiếp kín này, âm thanh phát ra vẫn là rất lớn.

Đàn rơi đang treo ngược trên đỉnh hang đều bị doạ cho hoảng sợ, phát ra tràng thanh âm vô cùng quái dị, nhanh chóng bay về phía cửa hang.

Hai người nhìn thấy một màn này thì giật mình, vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống đất, tránh cho việc đàn dơi hoảng sợ cắn phải.

Chỉ trong thoáng chốc, đàn dơi vốn lúc nhúc trong hang, hiện tại đã bay sạch sành sanh.

Thời điểm trong hang yên tĩnh trở lại, hai người mới từ từ đứng dậy, Vương Bân nhịn không được mà cảm thán: "Thực sự quá là đáng sợ, trên người đám dơi này tồn tại rất nhiều vi khuẩn, nếu như không may bị dơi cắn, nói không chừng sẽ chết ngay."

"Yên tâm, dơi bình thường không chủ động tấn công con người."

Nơi đây là tổ dơi, bên trong chắc chắn tồn tại dơi chết đói, hai người liền cầm đèn pin bắt đầu tìm kiếm trong hang.

Thời điểm tìm kiếm xác dơi, Lý Thừa Phong luôn có một loại cảm giác sâu trong hang động tối đen, hình như có thứ gì đang nhìn chằm chằm hắn.

Vương Bân cũng là có một loại cảm giác tương tự, hắn liền cầm đèn pin chiếu lung tung trong hang, thế nhưng lại không phát hiện ra được gì.

Hai người cầm theo đèn pin tìm kiếm không được bao lâu, liền thấy một con dơi to bằng nắm tay, đang treo ngược trên vách đá bên cạnh, bộ dáng đứng im bất động.

Lý Thừa Phong vội vàng cầm đèn pin chiếu lên con dơi quan sát một hồi, con dơi này rất gầy, gầy đến mức da bọc xương, không biết là đã chết bao lâu, thi thể sớm đã biến thành một cái xác khô.

Vương Bân hiếu kỳ hỏi: "Thừa Phong, con dơi này có được không?"

"Chắc là được, nhìn vào bộ dáng con dơi này, hẳn là quá già nên không thể tự tìm kiếm thức ăn, chỉ có thể ăn phân của những con dơi khác, bởi vì dinh dưỡng không đủ, cho nên vì đói mà chết."

Lý Thừa Phong lại lấy ra túi nilon, bỏ xác con dơi và con quạ vào cùng một chỗ.

Giờ đây xác mèo chết bệnh, xác quạ trụi lông, xác dơi chết đói đêif đã tìm đủ, tiếp theo sẽ có thể thi triển Tam Thi Cản Tài thuật để dạy dỗ tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim một bài học.

Lý Thừa Phong cân nhắc hai cái xác được đựng trong túi, lộ ra bộ dáng vô cùng hài lòng nói: "Được rồi, tất cả đều đã tìm thấy, chúng ta mau trở về thôi!"

"Được!"

Hiện tại những thứ cần tìm đều đã tìm đủ, hai người chỉ muốn mau chóng rời khỏi hang động này, bởi vì hai người luôn cảm thấy hang động có gì đó vô cùng kỳ quái, tựa như ở sâu trong bóng tối đang có thứ gì đó nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Hai người gấp rút quay người hướng phía ngoài hang động mà đi, phía sau đột nhiên vang lên một tràng thanh âm, tựa như vừa có thứ gì đó từ trên đỉnh hang rơi xuống.

Vương Bân bị dọa cho giật mình, giọng điệu có chút run rẩy nói: "Thừa Phong, cậu, cậu có nghe thấy gì không, hình như là có thứ gì đó đang theo sau chúng ta."

"Tôi cũng nghe thấy!"

"Kệ đi, đừng có quan tâm, mau đi thôi."

Lý Thừa Phong vẫn lộ ra vẻ tương đối bình tĩnh, xét cho cùng từ khi mở lại Tùy Duyên Đường, hắn cũng đã trải qua vô số sự tình kỳ quái.

Hai người cũng không dám quay đầu, vẫn cất bước đi về phía trước, mỗi bước chân của hai người vang lên, phía sau cũng sẽ truyền đến thanh âm lách cách.

Vương Bân lúc này đã rất sợ hãi rồi, hắn liền nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta hình như là đang bị thứ gì đó để ý, phải làm sao bây giờ?"

Lý Thừa Phong cũng không có trả lời hắn, hắn cũng đang rất muốn biết thứ gì phía sau đang quấy rối hai người, hắn khẽ chậm lại bước chân, sau đó đột nhiên quay người, nhanh chóng dùng đèn pin chiếu về phía sau.

Đằng sau... lhông có gì!

Vương Bân cũng vội vàng quay người, trực tiếp dùng đèn pin chiếu lung tung về phía sau, thế nhưng cũng không phát hiện ra được gì.

"Rõ ràng là tôi cảm thấy phía sau đang có thứ gì đó theo sát, sao đột nhiên lại biến mất rồi?!"

"Chúng, chúng ta gặp phải thứ không sạch sẽ sao?"

"Chắc không phải đâu!"

Lý Thừa Phong đã khai mở Thiên Nhãn, nếu như trong hang động này có thứ gì đó dơ bẩn, hắn nhất định sẽ nhìn thấy.

Cho dù hắn không thể nhìn thấy thứ dở bẩn kia, thế nhưng hắn lại có thể xác định được, đúng có thứ gì đó vừa mới theo sát hai người bọn họ.

Lý Thừa Phong lấy hết can đảm, sau đó hướng sâu vào bên trong hang động hô to: "Ta là truyền nhân Kỳ Môn nhất mạch Lý Thừa Phong."

"Không biết là vị thần thánh nào ẩn cư ở bên trong hang động này, chúng ta đã có nhiều quấy rầy, còn mong tiền bối thứ lỗi cho."

"Nếu như chúng ta có chỗ nào mạo phạm, hậu bối đây có lời xin lỗi, mong tiền bối đừng so đo với hai tên hậu bối chúng ta."

Lý Thừa Phong vừa mới nói xong, sâu trong hang động liền vang kên thanh âm ríu rít, sau đó từ sau một tảng đá, ló ra một cái đầu nhỏ tròn xoe, hai mắt nhỏ trên cái đầu kia đang đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm vào hai người lạ mặt, hai cái tai của nó rất to, nhìn qua bộ dáng rất là đáng yêu.

Xác định không có gì nguy hiểm, tiểu gia hỏa kia liền từ phía sau đá nhảy ra, toàn thân lông tơ trắng bóc, bốn chân ngắn ngủn, thân thể mập mạp, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu, cái đuôi nhỏ dài, hình dáng to bằng con sóc.

Lý Thừa Phong liền dùng đèn pin chiếu tới, rất hiếu kỳ nói: "Đây, đây là thứ gì, sao lại có chút giống chuột?"

Dù nhìn qua bộ dáng của vật này rất giống chuột, thế nhưng lại cũng khác chuột rất nhiều, miệng của nó ngắn hơn miệng chuột a.

Vương Bân nheo nheo tròng mắt, quan sát thật kỹ động vật nhỏ trước mắt, sau đó lộ ra dáng vẻ nghiêm túc nói: "Đây, đây hẳn là thần thú chiêu tài Thổ Bảo Thử!"

Bình Luận

0 Thảo luận