Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 4: Trần Đình Hải đoạn tử tuyệt tôn

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:34:16
Trần Đình Hải đến tận khi ấy vẫn còn chưa biết rằng, Liên Bồng Bão Tử Huyệt bị phá huỷ sẽ mang đến cho nhà họ Trần kết cục tai ương diệt tộc kinh thiên động địa.

Hắn lúc này vẫn còn đang ôm đứa cháu nội vừa mới chào đời, gương mặt lộ ra vẻ vô cùng rạng rỡ, miệng đang không ngừng nựng nịu đứa bé quấn trong tã lót. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, hài nhi đang còn vui cười đột nhiên nhắm chặt hai mắt, sau đó liền ngừng thở, không hề có một dấu hiệu báo trước nào.

Cùng lúc đó, hung tin liên tiếp truyền đến, bảy người con trai của Trần Đình Hải, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, toàn bộ đều chết bất đắc kỳ tử vì những tai nạn vô cùng bí ẩn.

Ngay cả hơn mười đứa cháu trai, cháu gái của hắn, cũng lần lượt yểu mệnh chết non.

Đến lúc này, Trần Đình Hải mới ý thức được có chuyện bất thường, liền vội vàng chạy đến chuồng ngựa tìm gặp Lý Kim Sơn, nhưng chỉ nhìn thấy nơi này trống không, trên bức tường gạch chỉ còn lưu lại mấy chữ lớn được viết bằng than đen: “Đa hành bất nghĩa, đoạn tử tuyệt tôn!” (Làm nhiều điều ác, tất phải tuyệt tự diệt tôn!)

Trần Đình Hải chỉ biết trơ mắt nhìn con cháu mình từng người một lần lượt chết đi, nỗi đau ấy lại khiến hắn trở nên phát điên, cả ngày gào khóc cười rú điên loạn, cuối cùng liền hóa thành một kẻ loạn trí.

Về sau, người ta nói rằng, Trần Đình Hải chết trong tư thế bò trên mộ phần cha mẹ mình, bị gió lạnh mùa đông thổi đến đông cứng toàn thân mà chết.

Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận.

Tất cả những gì Trần Đình Hải có được nhờ nghịch thiên cải mệnh, sau khi Liên Bồng Bão Tử Huyệt bị phá, đã mất đi sạch sẽ, có được bao nhiêu thì hiện tại mất đi bấy nhiêu.

Nếu năm đó hắn biết tích đức hành thiện, bồi dưỡng phúc trạch, tu dưỡng tâm tính, có lẽ kết cục sẽ không đến mức thảm thương đến như thế.

Lý Thiên Thành kể đến đây, liền nâng chén rượu một hơi uống cạn, ánh mắt của lão lúc này vẫn còn đang chìm vào bên trong hồi ức xa xưa.

Là truyền nhân của nhất mạch phong thủy sư, Lý Thừa Phong tin tưởng tất cả những lời gia gia từng nói, nhưng lại cố tỏ ra không tin, giả vờ cười cợt đáp: “Gia gia, câu chuyện mà người kể thật là hay đó, hay là gia gia kể thêm một câu chuyện nữa đi?”

Lý Thiên Thành nghe đến đây thì cười khẽ: “Ha ha...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=4]

chuyện này không phải là truyện kể đâu, còn đi tới phía dưới gầm giường, kéo cái rương gỗ ra đi. Trong đó sẽ có một cái hộp nhỏ, con cứ mở ra xem, rồi con sẽ biết những lời ta nói là nói thật hay nói chơi.”

Lý Thừa Phong mặc dù chỉ trêu chọc gia gia mình nhưng cũng làm theo, hắn liền đi tới phía gầm giường, kéo chiếc rương gỗ ra khỏi gầm giường, bên trong quả nhiên có một chiếc hộp nhỏ kiểu dáng vô cùng tinh xảo. Thời điểm hắn mở ra nắp hộp, hắn ngay lập tức sững người tại chỗ.

Bên trong là một đóa hoa sen màu vàng óng, trên đài có bảy lỗ tròn nhỏ, song hạt sen bên trong sớm đã biến mất, dưới chân đài sen còn có một đoạn thân ngó sen khô.

Nhìn đóa hoa sen vàng trong hộp, Lý Thừa Phong liền kinh ngạc thốt lên: “Gia gia… đây, đây chính là đài sen mà người nhổ được từ Liên Bồng Bão Tử Huyệt sao?”

“Đúng là như vậy!” Lý Thiên Thành gật đầu.

“Đóa hoa sen này gọi là Thất Tử Liên, là bảo vật do địa mạch linh khí kết tụ, hấp thu tinh hoa nguyệt sắc mà tạo thành, nó chính là thiên tài địa bảo ngàn năm khó gặp, có lẽ trong thiên hạ chỉ tồn tại duy nhất một đóa này.”

Lão nói ra với vẻ tự hào, lão đã giữ gìn đóa hoa sen này suốt bao năm, đủ để chứng minh rằng nó quý giá đến nhường nào.

Lý Thừa Phong đưa tay cầm lấy đóa hoa sen, trong lòng tràn ngập cảm giác xúc động không thôi. Tạo hóa lưu lại cho con người quá nhiều điều huyền bí, thế giới này có vô số ẩn mật mà chưa một ai có thể lý giải được hết.

Con người thật ra rất là nhỏ bé, nhưng chỉ vì nắm giữ một chút khoa học hiện đại, mà lại phủ nhận toàn bộ tinh hoa văn minh cổ xưa, đó mới chính là nỗi bi thương lớn nhất của nhân loại.

Nghe xong câu chuyện về thái gia sư Lý Kim Sơn, lại nhìn qua thân thể tàn tật của gia gia, trong lòng Lý Thừa Phong lập tức dấy lên một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Vốn định từ bỏ ý định mở lại Tùy Duyên Đường, nhưng đến giờ phút này, hắn đã quyết tâm, dù cho hắn có phải gánh chịu cùng số phận như gia gia, hắn cũng nhất định sẽ tái lập huy hoàng vốn có của Tùy Duyên Đường!

Thấy trong mắt cháu trai ánh lên ngọn lửa quyết tâm, Lý Thiên Thành lúc này cũng chỉ biết lắc đầu bất lực: “Xong rồi, đứa nhỏ này… đã nhập ma rồi.”

Trong lòng lão thoáng có chút hối hận, đáng lẽ lão không nên kể ra những chuyện năm xưa ấy, hiện tại muốn hắn từ bỏ ý định tái mở Tùy Duyên Đường, đã không thể nào nữa.

Bản thân lão ngày trước chẳng phải cũng là vì tò mò, vì truy cầu chân tướng thế giới huyền bí, mà bước lên con đường không thể quay đầu này hay sao…

Lý Thừa Phong nhìn thẳng vào gia gia, ánh mắt hắn trở nên kiên định, thanh âm mang theo vẻ nghiêm trang: “Gia gia, con muốn mở lại Tùy Duyên Đường.”

Lý Thiên Thành nghe đến đây thì không đáp, chỉ nâng chén rượu uống cạn, gắp một miếng thịt đầu heo bỏ vào trong miệng, nhai nuốt chậm rãi, rồi sau một hồi im lặng mới trầm giọng nói: “Tiểu tử, một khi con đã bước lên con đường này, thì đã định sẵn số phận cô độc, khốn khổ, tật nguyền, vô duyên với tiền tài, vận mệnh, và quyền thế. Con… không sợ sao?”

“Con không sợ!” Lý Thừa Phong không chút do dự mà trả lời.

Lý Thiên Thành khẽ nhắm chặt hai mắt, lão biết đó là lời thề của người tu đạo.

Cái gọi là “quả phụ, cô độc, tàn tật; tài, mệnh, quyền thiếu hụt”, chính là Thiên đạo trừng phạt người dám nghịch thiên, tiết lộ thiên cơ, hay còn gọi là Ngũ Tệ Tam Khuyết.

“Ngũ Tệ” là tai họa của thân thể, “Tam Khuyết” là khuyết tổn của số mệnh, tất cả đều là cái giá phải trả khi chạm vào sự tình liên quan đến thiên cơ.

Lý Thiên Thành khẽ thở dài một hơi, năm xưa lão nhặt được Lý Thừa Phong bên cạnh thùng rác, e rằng tất cả đã là định mệnh, đứa bé này từ khi sinh ra đã phải gánh trên mình sứ mệnh cao cả này.

Lão từng hy vọng hắn sẽ sống một cười đời bình thường, làm việc, cưới vợ, sinh con, an yên cả đời, nhưng hiện giờ, mọi hy vọng ban đầu của lão đều đã tan biến.

“Được thôi, nếu con đã làm ra lựa chọn, ta sẽ không cản, chỉ mong con… đừng bao giờ hối hận.”

“Con tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận!”

“Vậy được rồi, từ bây giờ, ta sẽ cho con bái lạy tổ sư, khai mở pháp nhãn, truyền cho con Khâm Thiên Lệnh, chính thức cho con bái nhập môn đồ.”

Nói đoạn, lão lấy từ trong người ra một khối ngọc bài nhỏ, đặt vào trong tay Lý Thừa Phong.

Miếng ngọc bài này chỉ to cỡ bằng một hộp diêm, mặt trước khắc ba chữ "欽天令" (Khâm Thiên Lệnh), mặt sau còn khắc một đầu thần long toàn thân uốn lượn, nhìn qua trông sống động như thật.

Thời xưa, Khâm Thiên Lệnh là tín vật của phong thủy sư Khâm Thiên Giám, đại biểu cho thân phận, năng lực cùng địa vị.

Dưới sự chỉ dẫn của gia gia, Lý Thừa Phong tam khấu cửu bái, bái Kỳ Môn Tổ Sư Gia Quách Phác, rồi sử dụng thiên thủy tẩy nhãn, địa thổ tịnh thân, tiếp nhận Tam Hợp La Bàn Nghi.

Thời điểm nghi thức nhập môn hoàn tất, Lý Thiên Thành khẽ thở dài một hơi, nói với vẻ nghiêm nghị: “Tiểu Phong, từ nay con chính là truyền nhân đời thứ 108 của Kỳ Môn nhất mạch. Thiên thủy khai nhãn, quan nhật nguyệt tinh thần biến hóa, Địa thổ tịnh thân, tầm địa khí long mạch.

“Nhớ kỹ, một đời hành thiện tích đức, lấy công đức mà miễn thiên khiển, tuyệt đối không được dùng thuật để hại người, không dùng pháp để cầu lợi.”

“Vâng! Tôn nhi xin ghi tạc lời dạy của gia gia!”

Từ khoảnh khắc ấy, Lý Thừa Phong đã chính thức trở thành một kỳ môn phong thủy sư chân chính.

Lý Thiên Thành lúc này lại loay hoay tìm kiếm trong phòng, cuối cùng từ dưới gối đầu lấy ra một cái túi nhỏ, đổ toàn bộ đồ vật bên trong lên mặt bàn.

Trên mặt bàn là vài chùm chìa khóa, chín mảnh mai rùa, cùng một chuỗi xương khắc văn tự cổ nhìn qua vô cùng kỳ lạ.

Lão liền nhặt lên một chùm chìa khóa, trao cho hắn: “Đây là chìa khóa của Tùy Duyên Đường, kể từ ngày hôm nay, nó sẽ thuộc về con.”

Lý Thừa Phong liền cung kính đưa tay nhận lấy, nhưng ánh mắt lại dừng ở mai rùa và khúc xương, tò mò hỏi: “Gia gia, những thứ này là gì vậy?”

Lý Thiên Thành liền thở dài: “Ta cũng không biết, những mảnh mai rùa và chuỗi xương này đều là do thái gia sự đích thân truyền lại cho ta. Trước khi người người nhắm mắt xuôi tay, người đã dặn ta phải tìm cách giải ra những ký tự trên đó, nhưng… chúng quá là cổ xưa, đến ma quỷ cũng chẳng đọc nổi.”

Lý Thừa Phong cẩn thận nhặt lên một mảnh mai rùa, nhìn thấy trên mặt khắc đầy ký tự cổ quái rậm đặc, nhìn qua trông giống như là giáp cốt văn, song lại khác biệt hơn nhiều, những nét chữ được khắc trên này lộ ra vẻ vô cùng huyền bí, uốn lượn như phù văn thiên cổ.

Ngay đến cả thái gia sư lẫn gia gia đều đã dành nửa đời người để nghiên cứu mà vẫn không thể giải mã, hắn cũng không có chút tự tin nào rằng bản thân có thể tự mình giải mã.

Gia gia từng tìm đến các học giả đầu ngành khảo cổ, các giáo sư chuyên nghiên cứu giáp cốt văn, nhưng lại không một ai nhận ra nổi ký tự nào trên đó.

Một vị lão giáo sư chuyên nghiên cứu giáp cốt văn còn từng phỏng đoán:
“Những ký tự này… có lẽ chính là một loại cổ tự còn có niên đại xa xưa hơn cả giáp cốt văn, có thể chính là Thiên Thư Văn, loại văn tự đã thất truyền từ thời hồng hoang.”

Lý Thừa Phong liền cẩn thận đặt lại những mảnh mai rùa và khúc xương vào trong túi, trong lòng tràn đầy cảm giác tò mò xen lẫn hiếu kỳ, trên đó rốt cuộc là đang ghi lại điều gì?

Hiện nay, loại văn tự cổ nhất mà nhân loại phát hiện được là giáp cốt văn, vậy mà Thiên Thư Văn lại còn ra đời sớm hơn cả giáp cốt văn sao?

Liệu trong quãng đời ngắn ngủi này, hắn có cơ hội giải được bí ẩn ấy không?

Bình Luận

0 Thảo luận