Vương Bân sau khi nghe được chuyện Lý Thừa Phong muốn thi triển cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài, lập tức cảm thấy hứng thú, hắn đã liên tục học tập hơn mười năm, học qua rất nhiều kiến thức văn hóa cùng khoa học, ở trong nhận thức của hắn, phong thủy huyền thuật dạng này căn bản là không hề tồn tại.
Cho đến ngày hôm nay, hắn tận mắt chứng kiến trên thân thạch ngưu chảy máu, thế giới quan vốn có của hắn hiện tại đã hoàn toàn bị đập vỡ, hắn đối với thế giới thần bí này, lập tức có nhận thức mới.
Hắn liền nhìn chằm chằm Lý Thừa Phong, trên mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ hỏi: "Thừa Phong, tôi vẫn không hiểu, quạ trụi lông và dơi chết đói, làm sao có thể dùng để hại người?"
"Việc này quá là khó tin a."
Lý Thừa Phong lộ ra bộ dáng tươi cười nhìn Vương Bân, đối với người bình thường mà nói thì việc này chắc chắn là không thể hiểu được, thi thể động vật đã chết, làm sao còn có thể lấy ra hại người?
Đây cũng phải nói là quá rùng rợn, đơn giản là chuyện viễn tưởng không hề có thật.
Mèo chết bệnh, quạ chết trụi lông, dơi chết đói, ở trong mắt người bình thường mà nói thì chúng chỉ là thi thể động vật, thế nhưng ở trong mắt kỳ môn phong thủy sư, thì đây lại là tam đại suy vật, chỉ cần hơi lợi dụng một chút cũng có thể khiến cho người ta gặp phải vận rủi, vận xui đầy đầu.
Lý Thừa Phong tiếp tục nói: "Bân tử, nếu như cậu không tin, vậy thì hãy đợi cho đến khi tìm được quạ trụi lông, cùng dơi chết đói, rồi cùng tôi trở về Thanh Châu một chuyến."
"Đến lúc đó, tôi sẽ để cho cậu tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài."
Vương Bân nghe đến đây liền gật đầu, hắn lại hỏi rất nhiều vấn đề về phong thủy, Lý Thừa Phong cũng không cảm thấy phiền phức mà giải thích tường tận cho hắn, tối hôm đó hai người liền nói chuyện tới nửa đêm...
Sáng sớm ngày hôm sau...
Hai người còn đang chìm trong giấc mơ đẹp, liền bị mẹ của Vương Bân gọi dậy.
"Tiểu Phong, Bân tử, hai đứa mau dậy ăn sáng."
Bữa sáng cho dù không được thịnh soạn, nhưng lại có một loại cảm giác vô cùng ấm áp, trên bàn có sữa đậu xay tươi, bánh bao, quẩy nóng cùng với đậu phụ.
Hai người ăn uống đầy đủ một phen, sau đó Vương Bân liền dẫn theo Lý Thừa Phong đi tới khu rừng phía sau Thạch Ngưu Thôn.
Trước đây, thời điểm hai người còn đang học đại học, Lý Thừa Phong từng đi theo Vương Bân tới dãy núi này.
Đỉnh núi nơi đây rất hùng vĩ, mười mấy đỉnh núi nối liền với nhau, cây xanh cùng với các loại thực vật phủ kín tất cả đồi núi, là khu bảo tồn cảnh quan thiên nhiên Thiên Lão Sơn nổi tiếng trong nước.
Hai người trên đường vừa đi vừa nói cười, rất nhanh liền tiến vào sâu trong rừng.
Trong rừng, tiếng côn trùng cùng tiếng chim hót vang lên không ngớt, không khí cũng dần thay đổi, trở nên vô cùng trong lành.
Ánh nắng xuyên qua từng tán lá rậm rạp, ở trong rừng tạo thành từng tia cột sáng, nhìn qua rất là đẹp mắt, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trước đây cho dù đã từng đi tới nơi này, thời điểm lại một lần nữa nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Lý Thừa Phong vẫn khẽ nhắm chặt hai mắt, giang tay như muốn ôm trọn lấy thiên nhiên, nhịn không được mà cảm thán: "Cảnh vật nơi đây thật quá đẹp đi, không khí thật quá trong lành."
"Cứ ở trong thành phố mãi cũng sẽ không bao giờ hít thở được loại không khí trong lành đến như vậy."
"Vô ích, nếu cảnh quan trong Thiên Lão Sơn không đẹp, không khí không tốt, vậy thì sao có thể được nhà nước quy hoạch thành khu bảo tồn cảnh quan thiên nhiên."
Trong khu rừng này, có rất nhiều mộ hoang cô lập, trên đầu hai người cũng thường xuyên vang lên thanh âm quạ kêu.
Hai người căn cứ theo tiếng quạ kêu, nhanh chóng xuyên qua khu rừng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trên cây, còn có thể phát hiện được rất nhiều tổ chim xây trên cành cây, cùng với tổ ong vò vẽ treo lơ lửng trên cành.
Lý Thừa Phong cũng không thể nhận ra được tổ chim nào là tổ quạ.
Vương Bân thì từ nhỏ đến lớn sống ở vùng núi, với nhận thức về tổ chim lại tỏ ra rất là lợi hại, hắn chỉ cần nhìn một cái, liền có thể đoán ra được đây là tổ chim gì.
Hai người từ sáng đi vào trong núi, lượn lờ trong núi cả buổi, chỉ cần gặp được tổ quạ, Vương Bân sẽ trèo lên cây xem xét một phen.
Xác quạ thì hai người tìm được mấy con, nhưng lại không thể tìm được xác quạ trụi lông.
Vương Bân cứ như vậy trèo lên trèo xuống cả buổi, lúc này đã mệt đến mức thở hổn hển, rất không hiểu hỏi: "Trên đời này làm gì có quạ trụi lông, đã là quạ thì chỉ có thể là quạ đen, làm sao có thể không có lông được?"
Nhìn thấy Vương Bân đã mệt đến mức thở hổn hển, Lý Thừa Phong cũng có hơi chút áy náy, nhân lúc hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn liền kể cho Vương Bân nghe một số câu chuyện về quạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=39]
"Bân tử, cậu đã từng nghe chuyện cao dương quỵ nhũ, ô nha phản bộ (dê con quỳ bú, quạ đen trả nghĩa) chưa?"
"Biết, cao dương quỵ nhũ là dê con quỳ bú sữa mẹ, ô nha phản bộ là thời điểm còn nhỏ quạ mẹ tìm thức ăn cho quạ con, đợi quạ mẹ già rồi không còn bay được nữa, quạ con sẽ tìm thức ăn cho quạ mẹ."
Lý Thừa Phong nghe đến đây liền gật đầu, tiếp tục hỏi: "Thế cậu có biết vì sao quạ mẹ già rồi lại không thể bay không?"
"Không phải là vì già yếu sao?"
Lý Thừa Phong lắc lắc đầu, kỳ thực quạ không thể bay, không chỉ vì già yếu, mà là vì quạ sau khi già sẽ bị rụng lông, sau đó mọc ra lông mới.
Trong thời kỳ thay lông, quạ không thể bay được, vì thế phải có quạ con tìm thức ăn thay cho quạ mẹ, giúp quạ mẹ vượt qua thời kỳ thay lông, vì vậy mới có câu chuyện ô nha phản bộ.
Nếu như một con quạ già yếu ở trong thời kỳ rụng lông, không có quạ con tìm thức ăn cho, vậy thì quạ già sẽ ăn sạch phần lông trên thân, sau khi lông trên thân bị ăn sạch sẽ, nó sau đó chết trong tổ, đây chính là quạ trụi lông.
Loại quạ già chết trụi lông này, ở trong mắt phong thủy sư, chính là một trong tam đại suy vật.
Sau khi nghe được Lý Thừa Phong kể ra nhiều chuyện như vậy, Vương Bân lập tức cảm thấy hứng thú, hắn hiện tại muốn xác định thêm một lần nữa, những lời mà Lý Thừa Phong từng nói là thật hay là giả, vì thế hắn không ngừng xuyên qua các loại địa hình trong rừng, trèo lên trèo xuống không biết bao nhiêu ngọn cây.
Lý Thừa Phong mỗi lần đứng ở bên dưới nhìn lên, nhìn Vương Bân đang cố gắng trèo lên cây cao, trong lòng cũng là lo lắng không thôi.
Vương Bân lại thở hổn hển trèo lên một cái cây, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, sau đó nhìn vào bên trong tổ quạ trước mắt, bên trong tổ qua lúc này là một con quạ toàn thân trụi lông, con qua này đã biến thành một cái xác khô, đang lặng yên nằm trong tổ.
Trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, quạ trụi lông, rốt cuộc là thật sự tồn tại, nghĩ đến đây, hắn liền vội vàng hô lớn với Lý Thừa Phong đang đứng ở bên dưới.
"Thừa Phong, quạ trụi lông, chúng ta tìm thấy rồi."
"Hay lắm!"
"Cậu cẩn thận đó!"
Vương Bân ném xác con quạ xuống, Lý Thừa Phong lập tức bắt lấy rồi bỏ xác con quạ vào trong túi nilon.
Tiếp theo hai người cần phải tìm là dơi chết đói.
Dơi thích sống ở những nơi tối tăm khô ráo, ví dụ như là các hốc cây, hang động,...
Vương Bân từ trên cây dần dần tụt xuống, hai người lại tiếp tục lượn lờ trong núi, tìm kiến xác dơi chết đói.
Hai người đi rất lâu, cả hai lúc này đều đã mệt đến mức miệng thở hổn hển, mà ngay đến cả một bóng dơi cũng không thể tìm thấy, cho tới khi đi tới một đỉnh núi, hai người cúi người nhìn xuống, cảnh vật mặc dù vô cùng xinh đẹp, nhưng toàn thân đã mệt mỏi nên không có tâm trạng thưởng thức.
Lý Thừa Phong liền ngồi phịch xuống đất, trong lòng hơi có chút hối hận, hắn đang nghĩ xem có nên từ bỏ hay không, muốn tìm cho đủ ba loại đại suy vật này, thực sự quá là phiền phức.
Nhưng nghĩ tới việc làm của tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, nỗi uất ức dằn nén trong lòng lập tức dâng lên, hắn thực sự không thể nuốt nổi việc này, số tiền bị đám người kia lừa cũng không phải số tiền nhỏ, mà là hơn tám mươi vạn tệ.
Tám mươi vạn tệ, ở trong thành phố Thanh Châu cũng có thể mua được một căn hộ có hai phòng ngủ.
Vương Bân cũng đang ngồi ở bên cạnh, dùng giọng điệu đùa cợt nói: "Mệt chết tôi rồi, tất cả đều do cậu hại đó, rảnh rỗi không nằm trên giường xem điện thoại không phải sướng hơn sao, hiện tại lại theo cậu chạy vào trong núi hoang rừng rậm, nào là tìm quạ trụi lông, nào là dơi chết đói."
"Cậu nói xem não tôi có phải là đang bệnh không?"
"Ha ha..."
"Ai bảo chúng ta là hảo huynh đệ cơ chứ."
"Có huynh đệ như cậu, tôi đúng là xui xẻo."
Hai người ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi một lúc, Lý Thừa Phong cầm lấy chai nước khoáng uống hai ngụm, sau đó nhìn ra xung quanh, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Núi sông nơi đây uốn lượn quanh co, cảnh sắc vô cùng dễ chịu.
Lý Thừa Phong và Vương Bân đều nhìn đến vô cùng say mê, chìm đắm trong cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ.
Đột nhiên, Lý Thừa Phong lập tức nhíu mày, hắn liền vội vàng đứng dậy, ánh mắt mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm về phía ba ngọn núi cách đó không xa.
Ba ngọn núi không xa phía chân núi nối liền với nhau, hai bên ngọn núi tương đối cao, ngọn núi ở giữa thì thấp hơn nhiều, nhưng lại có hình chữ nhật.
Dưới ánh nắng chiếu xuống, từng tia cột sáng chiếu lên ngọn núi, tựa như là đang lấp lánh.
Nhìn từ xa, ba ngọn núi dưới chân đang nối liền với nhau, nhìn qua trông giông như một nén vàng.
Trong lòng thầm có chút kinh hãi, hắn khó mà có thể tin nổi, ở sâu trong Thiên Lão Sơn lại đang ẩn giấu một thế cục phong thuỷ thượng thừa đến như vậy.
Nếu như hắn không ngồi lại nơi này nghỉ ngơi, trên trời lại có ánh nắng vừa rơi xuống phía sau núi, hình thành ánh sáng đối quang, căn bản là không thể phát hiện ra thế cục phong thủy này.
Sau một hồi chấn động, Lý Thừa Phong trên mặt lộ ra nụ cười tươi khó thấy, hắn hiện tại vô cùng xác định, đây chính là một thế cục phong thủy thượng thừa, nhịn không được mà thốt lên: "Đây, đây chính là Đồng Tử Ngọa Kim."
Đồng Tử Ngọa Kim, là thế cục phong thuỷ thượng thừa cực kỳ hiếm thấy, thế cục này chủ tài vận, vượng nhân đinh, nếu như chôn cất ở nơi đây, hậu nhân không muốn phát tài cũng là rất khó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận